Thứ Tư, 17 tháng 8, 2022

Mây Tần – Đôi Lời Phi Lộ - Phạm Khắc Trí

Mây Tần – Đôi Lời Phi Lộ 

Đất khách cuối đời mất gốc,
Chút tì nh chữ nghiã còn vương.
PKT - Mây Tần

Các bài viết ký tên PKT trong tập Mây Tần này, nguồn gốc hầu hết là từ trong kho tàng thơ hán-việt cổ, những lúc riêng tư, khoảng thời gian về hưu, từ đầu năm 2000 ở nơi đất khách đến nay, tuy là mượ n ý mượn lời từ nguyên tác nhưng không phải là thơ dịch.
Chuyển ngữ đúng sai quả thật đã ở ngoài giới hạn hiểu biết cá nhân hạn hẹp và ngay lúc viết ra thành lời là đã hoàn toàn lệ thuộc vào cảm xúc nhất thời. Chỉ còn biết mỗi chữ là mỗi ti nh. Là nỗi xót xa của một kẻ ly hương không nhà. Người xưa, một đêm trăng trên bước đường luân lạc, vẫn còn nhà để nhớ. Còn tôi, cuối đời xa xứ, trăng nào rụng lối cũ để dẫn lối tôi về.

Bất hướng Đông Sơn cửu
 Tường Vi kỷ độ hoa 
Bạch vân hoàn tự tán
Minh nguyệt lạc thùy gia 
(Ức Đông Sơn - Lý Bạch 701-762)

Nhà lâu không trở lại
Mai nở đã bao mùa
Mây trắng trời phiêu lãng
Trăng nào rụng lối xưa? 
(Nhớ Nhà - PKT Mây Tần)

Mấy năm gần đây, thật ra tôi cũng đã hơn một lần tìm về chốn cũ. Để thấy mì nh là người khách lạ. Để thấy rõ được một lần, là đời đã đổi, bến cũ đò xưa nay đã thành phố thị cả rồi.

Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất kiến lai giả
Niệm thiên điạ chi du du
Độc sảng nhiên nhi thế há 
(Đăng U Châu Đài Ca - Trần Tử Ngang 651-702)

Trước, người xưa không thấy
Sau, ai đợ i ai chờ
Lạc lõng giữa trời thiên cổ
Lệ nào vơinỗi bơ vơ! 
(Bài Ca Giữa Lòng Phố Cũ - PKT Mây Tần)

Vâng, các bài viết ký tên PKT trong tập Mây Tần này là như vậy đó .
Và, cũng đã là một khoảng cách dài hơn nửa đời người giữa tôi xưa và tôi nay. Con chữ dù đã ngừng tiếng nói nhưng mỗi lần đọc lại, lòng riêng vẫn không khỏ i xao xuyến bâng khuâng về một nỗi nhớ vu vơ bây giờ thực ra đã không còn rõ né t nữa. Chỉ còn mong được chia sẻ ít nhiều phần nào mà thôi. Trân trọng,
PKT - Mây Tần
 
Vào Mây

Vân hoà nh Tầ n Lĩ nh gia hà tạ i
Tuyế t ủ ng Lam Quan mã bấ t tiề n
Hàn Dũ 768-824

Mây giăng ngang núi Tần, nhà ta nơi nào dưới đám mây xa kia
Tuyết đã phủ trắng ải Lam, ngựa không còn sức đưa người vượt qua được nữa rồi

Người xưa trên bước đường luân lạc
Vẫ n có môt nơi để nhớ về
Tôi nay thân cỏ bồng phiêu bạt
Đâu áng Mây Tần gửi nỗi quê
Ngày tháng qua đi không trở lại
Tóc xanh giờ đã bạc phong trầ n
Còn chăng một tấm lòng thơ dại
Ngu ngơ cười khóc chuyện phù vân
Đất khách lần khân đà trọn kiếp
Thì thôi chữ nghĩa chút niềm vui
Đêm đêm lần giở trang thơ cổ
Trăng nước Tầm Dương những ngậm ngùi
(PKT - Đâu Á ng Mây Tần)

Thôi đã ba chìm bảy nổi
Đổi đơ i bão táp đẩy đưa
Xứ người sớm chiều mưa nắng
Có nói gì thêm cũng thừa
Sống sót một thời chiến loạn
Hồn nhiên tuổi dại không còn
Ngồi nghe gió đùa tóc rối
Mà vui với tấm lòng son
(PKT - Độc Thoại)
雲 雪
橫 擁
秦 藍
嶺 關
家 馬
何 不
在 前

Phạm Khắc Trí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét