Mon âme a son secret, ma vie a son mystère :
Un amour éternel en un moment conçu.
Le mal est sans espoir, aussi j'ai dû le taire,
Et celle qui l'a fait n'en a jamais rien su.
Hélas j'aurai passé près d'elle inaperçu,
Toujours à ses cotés et pourtant solitaire ;
Et j'aurai jusqu'au bout fait mon temps sur la terre,
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.
Pour elle, quoique dieu l'ait faite douce et tendre,
Elle suit son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d'amour élevé sur ses pas.
A l'austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout remplis d'elle :
« Quelle est donc cette femme ? » et ne comprendra pas.
Felix Avers (1806 - 1850)
***
Đời U Uẩn
Hồn chôn kín, đời ta u uẩn
Tình thiên thu khoảnh khắc hình thành.
Nỗi đau vô vọng, ta lặng thinh.
Vì người ấy vô tình hờ hững
Đi bên người, mình ta lẳng lặng.
Luôn cạnh bên, mà vẫn đơn côi.
Đến tận khi đã cuối cuộc đời,
Không được nhận, không lời đòi hỏi.
Người đẹp ấy, dịu dàng, diệu vợi,
Nhưng bước chân rất đỗi hồn nhiên
Có nghe đâu những tiếng yêu thầm!
Luôn chung thủy, đoan trinh, người ấy
Khi đọc những dòng thơ bóng bẩy
Mà bóng mình đầy rẫy từng câu.
Chỉ bâng quơ tự hỏi trong đầu:
“Người đẹp nào, ai đâu mà biết!”
Và chẳng bao giờ nàng hiểu được.
Hồn chôn kín, đời ta u uẩn
Tình thiên thu khoảnh khắc hình thành.
Nỗi đau vô vọng, ta lặng thinh.
Vì người ấy vô tình hờ hững
Đi bên người, mình ta lẳng lặng.
Luôn cạnh bên, mà vẫn đơn côi.
Đến tận khi đã cuối cuộc đời,
Không được nhận, không lời đòi hỏi.
Người đẹp ấy, dịu dàng, diệu vợi,
Nhưng bước chân rất đỗi hồn nhiên
Có nghe đâu những tiếng yêu thầm!
Luôn chung thủy, đoan trinh, người ấy
Khi đọc những dòng thơ bóng bẩy
Mà bóng mình đầy rẫy từng câu.
Chỉ bâng quơ tự hỏi trong đầu:
“Người đẹp nào, ai đâu mà biết!”
Và chẳng bao giờ nàng hiểu được.
Mùi Quý Bồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét