Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2023

Sous Les Frênes (Henry Gréville) - Chuyện Dưới Bóng Cây Tần Bì (Thái Lan Dịch)


Sous Les Frênes - Henry Gréville

Ils avançaient lentement dans le sentier profondément coupé d’ornières verdoyantes où les grands chariots chargés de foin ou de blé occasionnaient, deux fois l’an, des révolutions profondes dans le monde des pâquerettes et des graminées. L’eau des pluies récentes y formait des petits étangs tranquilles, aux endroits les plus défoncés ; mais le milieu de la route, poussiéreux et marqué çà et là du fer d’un cheval, était assez large pour y passer deux.

– Alors, tu ne veux pas ? demanda d’une voix contrainte le garçon qui baissait les yeux et tournait autour de son doigt une longue tige de folle avoine.
La jeune fille garda le silence.
Il était bien cruel en lui disant que c’était elle qui ne voulait pas! Comment depuis si longtemps n’avait-il pas deviné que c’était lui qu’elle aimait ? Elle baissa la tête et releva le coin de son tablier bleu, qu’elle roula et déroula dans ses mains tremblantes pour leur donner contenance, tout comme il roulait son brin d’herbe.

– Tu ne veux pas? Nous avons pourtant été camarades de première communion, ne t’en souvient-il point?

Elle jeta un coup d’œil sur le petit clocher qui se montrait au-dessus des clôtures et ramena ses yeux vers la route, où l’épaisse poussière formait un tapis de velours.
– Tu m’aimais bien, dans ce temps-là, reprit-il avec amertume, mais tu as changé ton cœur : tu ne savais vivre sans moi; depuis, tu n’as plus eu de plaisir à me regarder.

Elle ne dit rien; une nuance de rougeur plus vive monta à ses joues ; il crut qu’elle allait parler, mais elle resta silencieuse, continuant de marcher à son côté. Le sentier se rétrécissait, les branches des frênes et des aunes se croisaient maintenant sur leurs têtes. Un jour glauque, doux, attendri, filtrait sur eux à travers la feuillée, et les rayons du soleil dansaient à leurs pieds sur le chemin, tapissé d’herbes folles, où les ornières ne se voyaient presque plus. Il se rapprocha davantage et prit, sans toucher les mains tremblantes de la jeune fille, le coin roulé du tablier.

– Oui, j’avais cru que tu m’aimais; j’avais pensé que nous passerions notre vie ensemble ; tu n’es pas riche, moi non plus ; qu’est-ce que cela pouvait nous faire? Est-ce qu’on n’est pas heureux tout de même, pourvu qu’il y ait de l’amour dans le ménage? Mais tu es ambitieuse, toi, tu veux être riche et propriétaire, probablement; la misère te fait peur...
Ah ! si j’avais pensé comme toi, je serais marié de mon côté, peut-être, à l’heure qu’il est! Mais je m’étais dit: J’épouserai celle que j’aime, et je n’ai qu’une parole!
Toi, tu avais le cœur mieux placé, n’est-ce pas? Tu veux être au-dessus de ta position?

Il avait lâché le coin du tablier et la regardait d’un air irrité.
Les faucheurs aiguisaient leurs faux dans le pré au-dessous ; on entendait le moulin tourner dans la petite rivière. Un refrain de chanson traversa l’espace au-dessus de leurs têtes, et mourut insaisissable dans l’air de juin...

– Ô mon ami! dit la jeune fille, qui posa ses deux mains sur les épaules du garçon en le regardant de ses yeux profonds, pleins de larmes; je t’ai aimé de tout temps, mais tu n’as jamais parlé, et ce matin mon père m’a promise à un autre!...

Elle laissa tomber sur son tablier ses mains lentes et découragées...

Sous les rayons changeants qui dansaient à travers les feuilles, ils restèrent immobiles, se regardant, pleins d’un immense désespoir ; pendant que la chanson lointaine, lancée à pleine voix dans les prés par un gars heureux, passait dans les feuilles, au-dessus de leurs têtes...

Henry Gréville
Paris, juin 1882.
 
 

Chuyện Dưới Bóng Cây Tần Bì 

Hai người đang đi chầm chậm trên lối đi hẹp bằng đất thỉnh thoảng có những con đường mòn xanh mơn mởn cắt ngang, mà cứ hai năm một lần những xe đẩy chở cỏ khô hoặc lúa mì lại ùa vào những đám hoa cúc và cỏ. Những cơn mưa gần đây đã tạo thành từng vũng ao nhỏ ở những đoạn lồi lõm; nhưng ở phần giữa đường, đầy bụi bặm và rải rác có dấu vết móng ngựa, thì khúc đường cũng khá rộng để hai người có thể sánh đôi.

– Vậy là nàng không đồng ý phải không?
Anh thanh niên hỏi một cách gượng gạo, đôi mắt nhìn xuống đất và ngón tay quay quay một cọng yến mạch dại. Cô gái vẫn im lặng. Ôi, sao anh ấy có thể tàn nhẫn khi nói rằng chính cô là người không muốn! Tại sao trong những ngày tháng dài như thế mà anh không đoán được chính anh là người mà nàng yêu?
Cô cúi đầu xuống và cầm góc tạp dề màu xanh lên, mân mê, cuộn tròn rồi lại thả ra trong đôi tay run rẩy của mình để tỏ ra không lúng túng, cũng giống như anh xoay vòng cọng cỏ của mình để có thái độ vững vàng.
– Có thật là nàng không muốn? Nàng có nhớ không, chúng ta đã cùng nhau Rước Lễ Lần Đầu, nàng không còn nhớ gì sao?
Cô liếc nhìn tháp chuông nhỏ nhô lên trên hàng rào rồi lại nhìn con đường, bây giờ đám bụi dày đặc đã tạo thành một tấm thảm nhung.
– Thời đó nàng đã yêu tôi rất nhiều, – anh tiếp tục nói một cách cay đắng – nhưng trái tim em đã thay đổi: lúc đó em nói là không thể sống mà không có tôi bên cạnh; rồi sau đó, em đã không còn thích thú khi nhìn thấy tôi nữa.
Cô không nói gì; đôi má cô bỗng ửng hồng thêm lên; anh nghĩ cô sẽ nói điều gì, nhưng cô vẫn im lặng, và tiếp tục đi bên cạnh anh.
Con đường trở nên hẹp hơn, những nhánh cây tần bì và những cây cỏ đang giăng qua đầu họ. Một ngày ảm đạm, êm dịu, thật ngậm ngùi đang đến với họ, len lỏi qua những tán lá, và những tia nắng mặt trời vừa mới nhảy múa dưới chân họ trên con đường được lót bằng thảm cỏ hoang, ở đó hầu như không còn nhìn thấy những con đường mòn nữa.

Anh tiến lại gần hơn và nắm lấy góc tạp dề mà không chạm vào bàn tay run rẩy của cô gái.
– Vâng, tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi; tôi đã nghĩ rằng hai chúng ta sẽ dành cả cuộc đời bên nhau; gia đình em không giàu có, tôi cũng chẳng khá hơn; điều này chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, đúng không nàng? Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn hạnh phúc bên nhau, chỉ cần trong gia đình ta có tình yêu là đủ? Nhưng em đầy tham vọng, tôi hiểu rồi, em chỉ muốn giàu có và trở nên nghiệp chủ, chắc hẳn là thế; em rất sợ phải sống trong nghèo khó… Ôi! Nếu tôi suy nghĩ như em, về phần tôi, giờ này tôi đã kết hôn, đã có một cô vợ bên tôi rồi! Nhưng rồi tôi tự nhủ: Ta sẽ chỉ kết hôn với người ta yêu, và tôi đã tự hứa với mình như thế, không sai vào đâu được! Còn em, trái tim của em muốn tìm kiếm một nơi khá hơn, có địa vị hơn, phải không? Em muốn vươn lên khỏi vị trí hiện tại của em, đúng không?
Anh buông góc tạp dề ra và bực bội nhìn cô. Những người nông dân gặt lúa đang mài lưỡi hái của họ ở cánh đồng cỏ bên dưới; ta có thể nghe thấy tiếng cối xay đang xoay đều đặn trên dòng sông nhỏ. Một điệp khúc của một đoạn hát vượt qua không gian đang mơn man trên đầu họ, và tan nhanh trong bầu khí tháng sáu nóng rực…
– Ôi chàng của em! – cô gái thốt lên, vừa đặt cả hai tay lên vai chàng, và nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm, đẫm lệ – em vẫn luôn yêu anh, nhưng anh chưa bao giờ nói lời nào, và sáng nay cha đã hứa gả em cho một người khác, chàng ơi chàng!

Cô buông lơi hai bàn tay một cách chậm chạp, chán chường xuống chiếc yếm… Trên kia những tia nắng óng ánh đổi màu đang nhảy múa qua những chiếc lá, và họ đứng đó, bất động, chỉ biết nhìn nhau, lòng mang một nỗi tuyệt vọng khôn cùng; và ở một nơi xa xăm, một gã nào đó vô cùng hạnh phúc đang hân hoan ngân lên bài ca thánh thót, xuyên qua cỏ cây núi rừng, vang rền, bay bổng trên đầu hai người đau khổ.

ThaiLan dịch

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét