Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

Xuân Dạ Độc Thư 春夜讀書 - Cao Bá Quát (1809 - 1854)

Không dám lạm bàn chuyện xưa nay, cũ mới, thực hư, danh lợi, anh hùng ̣chỉ là muốn được chia xẻ với thân quen, với tấm lòng qúy mến của tôi, chút thú vui ngồi đọc sách xưa trong một đêm trời đất mới vào xuân ̣ PKT 03/29/2018


Xuân Dạ Độc Thư

Kim nhân bất kiến cổ thời xuân
Trù trướng kim xuân đối cố nhân
Thế sự kỷ hà kim bất cổ
Nhãn tiền mạc nhận huyễn vi chân
Kỷ đa danh lợi chung triêu vũ
Vô số anh hùng nhất tụ trần
Tự tiếu tục câu phao vị đắc
Nhĩ lai huề quyển thái chuân chuân 

Cao Bá Quát (1809 - 1854)

***
Đọc Sách Đêm Xuân
Người nay không thấy thời xuân trước /Xuân mới người xưa luống ngậm ngùi /Thế sự bao điều nghĩ là mới mà thực ra là đã cũ /Trước mắt chớ vội nhầm những chuyện hư là chuyện thực / Lòng ham những danh những lợi đã tiêu tan sau cơn mưa sáng tạnh / Vô số anh hùng trước đây đã mai một giờ chỉ còn là một đống cát bụi trong cõi hồng trần / Tự cười mình vẫn còn vướng mắc chút thói tục trần gian chưa buông bỏ được / Gần đây  mỗi khi cầm quyển sách lên đọc là lại suy nghĩ đến mê mẩn miên man  

Người nay không thấy thời xuân cũ 
Xuân mới người xưa luống nghẹn lời 
Mới cũ đổi thay như mộng ảo
Thực hư lẫn lộn giống trò chơi 
Đâu nào danh lợi  cơn mưa sáng 
Bao nả anh hùng đống bụi đời 
Chút thói trần gian còn vướng mắc 
Đêm xuân đọc sách những vui thôi 

Phạm Khắc Trí
***
1. Bản chữ Hán cổ của bài thơ:

春夜讀書                  Xuân Dạ Độc Thư

今人不見古時春, Kim nhân bất kiến cổ thời xuân 
惆悵今春對古人。 Trù trướng kim xuân đối cổ nhân. 
世事幾何今不古, Thế sự kỷ hà kim bất cổ, 
眼前莫認幻為真。 Nhỡn tiền mạc nhận huyễn vi chân 
幾多名利終朝雨, Kỷ đa danh lợi chung triêu vũ, 
無數英雄一聚塵。 Vô số anh hùng nhất tụ trần. 
自笑俗拘拋未得, Tự tiếu tục câu phao vị đắc, 
邇來攜卷太諄諄。 Nhĩ lai huề quyển thái truân truân.
高伯适                     Cao Bá Quát

2. Chú Thích:

* Độc Thư : là Xem Sách mà cũng có nghĩa là Học Hành nữa, vì ngày xưa Xem Sách tức là đang Học Tập đó.
* Trù Trướng : là Do dự, Ngập ngừng, là Ngơ Ngẩn.
* Huyễn Vi Chân : là Lấy ảo làm thực, lấy huyễn hoặc làm thực tế.
* Triêu Vũ : là Mưa buổi sáng.
* Tụ Trần : làBụi phủ, Bụi mờ.
* Tục Câu : Tục ở đây có nghĩa là Thói Thường, nên Tục Câu có nghĩa là những câu nệ tầm thường, những thói xấu tầm thường khó bỏ. PHAO VI ĐẮC là Không dứt bỏ được. 
* Nhĩ lai : là Gần đây, là Dạo nầy.
* Huề Quyển : là Cầm quyển sách lên, ý chỉ Học tập. 
* Truân Truân : là Cần mẫn, Chăm chỉ.

3. Nghĩa Bài Thơ:
Đọc Sách Đêm Xuân
Người của ngày hôm nay không thấy được mùa xuân của thuở xưa, nên giờ ta đang ngẩn ngơ trước mùa xuân hôm nay mà đối mặt với người xưa trên sách vở. Chuyện đời biết như thế nào mà nói, vì hôm nay chứ không phải ngày xưa nữa, nên đừng có nhận lầm những cái huyễn hoặc trước mắt là thực tế ( mà phải phân biệt cho rõ ràng ). Biết bao nhiêu danh lợi chỉ đến trong đêm như một giấc mộng, rồi kết thúc bằng một trận mưa sáng trôi đi tất cả, cũng như vô số anh hùng tụ hợp rồi cũng tan biến như lớp bụi mờ. Ta tự cười mình vì cái tật xấu xưa nay không bỏ đi được, nên gần đây hễ cứ cầm quyển sách lên là cứ đọc một cách chăm chỉ như ngày xưa vậy !

Biết được rằng Xưa không phải là Nay nữa, Xuân xưa khác xuân nay và Chuyện xưa cũng khác với Chuyện ngày nay, bằng chứng là biết bao danh lợi chỉ thoáng qua như giấc mộng trong đêm, anh hùng hào kiệt rồi cũng tan biến như bụi trần. Biết thế, mà vẫn cứ thế, hễ cầm được quyển sách lên là lại cứ muốn chăm chỉ mà học tập theo gương của người xưa, để làm gì ?! Vì rốt cuộc cũng có được gì đâu ?! Cao Bá Quát vừa cười mình ngớ ngẩn có thói quen xấu khó bỏ, lại vừa đề cao mình là người luôn luôn chăm chỉ học tập mặc dù biết rằng đọc sách chỉ là nhại lại những cái bã của cổ nhân!

4. Diễn Nôm:

Xuân Đọc Sách Xưa

Người nay chẳng thấy được xuân xưa,
Ngơ ngẩn xuân nay trước cổ thư.
Bao nả chuyện đời kim khác cổ,
Chớ lầm trước mắt thực làm hư.
Biết bao danh lợi theo mưa sáng,
Vô số hùng anh khuất bụi mờ.
Thói xấu cười mình không bỏ được,
Hễ cầm quyển sách cứ khư khư!

Đỗ Chiêu Đức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét