Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2023

Le Premier Sourire (L. D. de Savignac) – Nụ Cười Đầu Tiên(Thái Lan Dịch)


Le Premier Sourire

Dans la plaine silencieuse, les pâtres cheminaient gravement, allant porter à l’Enfant Dieu leurs modestes offrandes. Bien noire était la nuit, et toute blanche la route qui serpentait au travers des buissons, des prés couverts de neige. Et combien cruelle était cette brise aiguë de décembre, bleuissant les pieds nus des rustiques voyageurs, cinglant leurs figures placides, honnêtes, de mercenaires !

Ils avançaient, cependant, allongeaient le pas sans aucun bruit dans l’épaisse fourrure d’hermine étendue par l’hiver sur le sol rocailleux. Derrière les bergers, se traînait avec peine un pauvre être difforme, ombre chancelante qui laissa, soudain, échapper une plainte douloureuse.
– Qui va là ? cria le dernier homme de la petite troupe, en se détournant à demi.
– Laisse donc, répliqua l’un de ses camarades, c’est Thannar, sans doute. Dépêchons-nous. – Oui, pressons-nous, répéta le chef de file, car il y a bien du chemin à faire pour arriver là-bas.

Celui qui venait de parler, un grand gaillard, solide et musclé, qui portait deux agneaux serrés dans ses bras, désignait un point lumineux et fixe à l’horizon.

Enfin, ils arrivèrent au but, un peu las, mais tremblant d’une émotion singulière à l’aspect de l’étable où reposait Jésus.
– Approchez, mes amis, leur dit la Vierge Mère, les voyant immobiles sur le seuil de la porte. Quel spectacle inattendu frappait donc leurs regards pour les paralyser ainsi ! Simplement, avec une modestie charmante, une toute jeune femme berçait sur ses genoux un petit Enfant d’une merveilleuse beauté. Incliné vers eux, un vieillard vénérable les contemplait avec amour. Un âne et un bœuf, à la chaude haleine, complétait ce tableau familial.

Sur un signe encourageant de Marie, les bergers s’avancèrent et offrirent leurs présents. L’un apportait des œufs, tous mignons et blancs comme des dragées enfouies dans la paille blonde d’une corbeille. L’autre, des agneaux si frêles, qu’ils se mirent à bêler tristement, cherchant leur mère brebis dans l’ombre de la crèche. Un troisième une belle paire de poulettes, dont la crête rouge ressemblait à la fleur fraîche du grenadier. Un quatrième, plus adroit que ses compagnons, avait creusé des noyaux d’olives, en avait fait de jolies perles ajourées, enfilées dans un solide fil de chanvre. Tout fier de son travail :
– Tenez, Madame, dit-il, mettez ce collier au cou de votre beau petit Enfant. La Vierge Marie, souriante, inclinait la tête délicieusement émue des marques d’adoration prodiguées par ces humbles créatures à son Fils bien-aimé.
– Et moi, bonne Mère, hasarda timidement un petit pâtre retiré à l’écart, je suis bien pauvre, le maître que je sers est si dur qu’il ne me donne rien, pas même un flocon de laine ou quelques figues sèches. Mais j’ai taillé hier soir un roseau et, si vous voulez, je vais vous chanter dessus un joli air. Et voilà le pauvret qui s’enhardit, lance quelques notes hésitantes, puis s’affermit et fait entendre une pastorale dont la simplicité naïve charme les assistants.

Saint Joseph s’approcha du chanteur lorsqu’il eut fini, et, montrant Notre Seigneur qui joignait ses mains divines avec recueillement :
– Mon ami, lui dit-il, Dieu vous bénit. Célébrez toujours sa bonté.
Tout à coup, un murmure de voix et de pas précipités se fit entendre près de la porte délabrée par où, jour et nuit, la froidure de l’hiver entrait brutalement.
– Que vient-il faire ici, celui-là? – Va dehors compter les étoiles. – C’est un péché qu’il voie l’Enfant-Dieu.

Joignant le geste à la parole, les pasteurs voulurent éloigner le nouvel arrivant ; mais, au lieu de s’effrayer de leurs sarcasmes amers et de leurs vigoureuses poussées, il se fraya un passage et tomba prosterné devant le berceau divin.
Des"Oh !... Ah!" significatifs s’élevèrent du groupe des bergers, rapprochés curieusement, dans l’attente d’un incident grostesque.

C’est un être si laid, si difforme, que Thannar, car il avait, effectivement, suivi les voyageurs, allant à la Crèche ! L’étoile mystérieuse le guidant, il avait résolument entrepris cette route pénible, bien fatigante pour ses petites jambes frêles et un corps décharné.
Dominant le sentiment de terreur qui l’envahissait à la vue des hommes, souvent, hélas ! ironiques et cruels, il avait énergiquement franchi le seuil de l’étable, et s’était abattu de faiblesse et de bonheur, aux pieds de l’Enfant-Roi.

Qu’était ce misérable abandonné ? On n’en savait rien ; le malheur n’a pas d’histoire. On l’appelait Thannar, comme on l’aurait appelé Jaell ou Élie. Un jour, des âmes charitables le trouvèrent inanimé sur le bord d’une route, et le soignèrent pendant la mauvaise saison. Mais, au printemps, l’oiselet sauvage, remplumé, s’envolait à tire-d’aile, obéissant à son insu, peut être, aux exigences d’une race errante ou proscrite. Débile, souffreteux, l’innocent courait au travers des campagnes, cherchant des nids, glanant les épis oubliés, tâchant de rendre service aux vieillards et aux enfants, des simples, des chétifs comme lui. Parfois rebuté, il ne se plaignait pas, ignorant le blasphème et la vengeance ; mais ses larmes coulaient, silencieuses et pressées, le long de ses joues creuses.

Puis, quand l’accès de désespérance était passé l’idiot recommençait à rire, de ce rire blanc, sans aucun éclat ni mesure, qui faisait grand’pitié aux femmes les plus compatissantes.
Pauvre Thannar ! Cependant, la douce Marie, le bon Joseph, émus de l’adoration muette du jeune abandonné, lui parlèrent tendrement pour lui donner confiance.
– Relève-toi, pauvre petit, et regarde Jésus, prononça paternellement saint Joseph, en aidant Thannar à se remettre debout. Un instant ébloui par le spectacle étrange qu’il voyait pour la première fois, l’innocent porta ses mains à son front. Et, bientôt après, les joignant avec ferveur, il tomba de nouveau à genoux et s’écria:
– Ô Jésus ! je vous aime! je vous donne mon cœur!

Oh! la merveilleuse parole qui fit entr’ouvrir les lèvres du divin Enfant dans un céleste sourire ! Soudain, l’humble Crèche est illuminée de mille feux ; des anges aux larges ailes planent dans l’azur assombri du ciel, tandis qu’une voix chante:
– Gloria in excelsis Deo!

Donnez votre cœur à Jésus, et Jésus vous donnera paix et joie sur la terre ! -

L. D. de Savignac
***
Bài Dịch:
Nụ Cười Đầu Tiên

Trên vùng đồng bằng im lặng, những người chăn cừu bước đi một cách nghiêm trang, mang những lễ vật khiêm tốn của mình đến dâng cho Chúa Hài Đồng.

Đêm tối dày đặc và con đường trắng xóa xuyên qua những bụi cây và đồng cỏ phủ đầy tuyết.
Cơn gió tháng 12 gay gắt này tàn nhẫn biết bao, làm đôi bàn chân trần của những lữ khách quê mùa xanh tím vì lạnh; quất mạnh vào khuôn mặt những người dân chất phác, lương thiện, điềm tĩnh của họ! Nhưng rồi họ vẫn tiến về phía trước, bước đi mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào trên nền đá vào mùa đông.
Phía sau những người chăn cừu, một kẻ dị dạng đáng thương đang lết đi một cách khó khăn, lảo đảo. Hắn chợt thốt lên một tiếng kêu đau đớn.
- Ai đến vậy? Người bước đi sau cùng của đoàn quay lại và hỏi.
- Mậc kệ nó. Một người khác trả lời, chắc hẳn là Thannar. Đi nhanh lên nào!
- Đúng vậy, ta hãy nhanh lên nào. Người đi đầu nhắc nhở mọi người, vì ta còn nguyên một chặng đường dài.

Anh ta là một người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh và vạm vỡ, đang ôm hai chú cừu con trong tay, chỉ vào một điểm sáng cố định ở phía chân trời.
Nhưng rồi, họ cũng đã đến đích, hơi mệt mỏi nhưng run rẩy vì một cảm xúc đặc biệt khi nhìn thấy hang lừa nơi Chúa Giêsu đang nằm.
- Hãy đến gần dây, các bạn của tôi, Đức Mẹ nói khi thấy họ đứng trước ngưỡng cửa.
Thật là một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt họ khiến họ đứng sững như thế!
Một cảnh tượng bình dị biết bao! Một người phụ nữ trẻ, rất đơn sơ đang ôm một Hài Nhi xinh đẹp tuyệt vời trên chân mình. Một người đàn ông lớn tuổi và đáng kính đang cúi về phía họ, nhìn ngắm họ một cách tràn ngập yêu thương.

Một con lừa và một con bò quỳ trước máng cỏ đã hoàn thành bức tranh gia đình này.
Khi Đức Maria đưa tay ra dấu, các mục đồng tiến tới và dâng quà. Một người mang đến những quả trứng, thật dễ thương và trắng trẻo như những viên kẹo trứng chim phủ rơm vàng óng trong chiếc giỏ. Người khác thì mang vài chú cừu con rất bé; chúng bắt đầu kêu be be, buồn bã đi tìm mẹ phía sau máng cỏ. Người thứ ba thì một cặp gà mái tơ xinh đẹp, với cái mào đỏ giống như bông hoa mới nở của cây lựu. Người thứ tư, khéo léo hơn những người bạn đồng hành của mình, đã khắc hạt ô liu thành những hạt cườm thật đẹp, và xâu vào một sợi gai dầu chắc chắn.
Anh ta rất tự hào về công việc của mình:
- Đây, thưa Bà, ông nói, hãy đeo chiếc vòng này vào cổ đứa con xinh đẹp của Bà.

Đức Trinh Nữ Maria mỉm cười, cúi đầu, cảm động và thú vị trước những biểu hiện tôn thờ mà những con người khiêm nhường này dành cho Con yêu dấu của Mẹ.
- Còn con, thưa Mẹ Nhân Lành, một chú chăn cừu nhỏ rụt rè đứng cách xa, con nghèo lắm. Người chủ mà con phục vụ khắc nghiệt đến nỗi không cho con một mảnh len hay mấy quả sung khô. Nhưng đêm qua con đã đẽo được một cây sậy và nếu ngài muốn, con sẽ hát cho ngài nghe một giai điệu hay.
Và thế là anh chàng tội nghiệp trở nên mạnh dạn hơn, do dự thổi lên một vài nốt nhạc đơn sơ; rồi vững tin hơn và rồi sau đó một bản nhạc đồng quê được ngân lên làm khán giả thật say mê vì sự giản dị ngây thơ của bài nhạc.

Thánh Giuse đến gần người ca sĩ khi anh ta hát xong và chỉ vào Đấng Hai Nhi:
- Bạn ơi, ngài nói với anh ta, Chúa ban phước lành cho bạn. Luôn tôn vinh lòng nhân lành của Ngài.
Đột nhiên, gần cánh cửa đổ nát vang lên tiếng nói rì rầm và tiếng bước chân vội vã, rồi giá rét mùa đông ùa theo vào.
- Ô hay! Tên này đến đây làm gì vậy? Hãy đi ra ngoài và đếm sao đi! Để tên ấy nhìn thấy Chúa Hài Đồng thật là không phải tí nào. Họ vừa nói vừa muốn xua đuổi người mới đến. Nhưng thay vì sợ hãi trước những lời mỉa mai cay đắng và những cú xô đẩy mạnh bạo của họ, anh lại cố lướt qua và đến phủ phục trước chiếc nôi thiêng liêng.
- Ôi! À! Nhóm người chăn cừu kinh ngạc thốt lên, đang cùng bước đến gần tò mò, chờ đợi một sự việc khác thường sẽ xảy đến. Thannar là một sinh vật xấu xí, dị dạng như vậy, mà dám đi theo những người lữ hành, đến Máng Cỏ!

Được ngôi sao bí ẩn dẫn đường, anh đã kiên quyết thực hiện cuộc hành trình gian khổ này, vô cùng mệt mỏi vì đôi chân nhỏ bé yếu ớt và thân hình hốc hác. Anh quyết vượt qua ngưỡng cửa để bước đến chuồng súc vật, chế ngự nỗi sợ hãi kinh khiếp khi nhìn thấy bọn người ác độc kia, và đến quỳ dưới chân Chúa Hài Đồng, yếu đuối nhưng hạnh phúc.
Kẻ khốn nạn bị bỏ rơi này là ai vậy? Không ai biết gì về anh ta; không ai biết gì về chuyện của những người đau khổ.
Người ta gọi anh là Thannar, là Jaell hoặc Elijah cũng đều tốt cả.

Một ngày nọ, vài người tốt bụng tìm thấy anh ta nằm bất động bên vệ đường và mang về chăm sóc anh trong mùa lạnh năm ấy. Nhưng, vào mùa xuân, con chim hoang đủ lông đủ cánh đã bay đi, theo một chủng tộc lang thang ...
Yếu ớt, đau khổ, đứa bé vô tội chạy khắp miền tìm tổ ấm, mót những trái bắp ngô còn sót lại, cố gắng giúp người già và trẻ nhỏ, những con người giản dị, nhỏ bé như anh. Có lúc bị xua đuổi, anh không hề phàn nàn, phớt lờ những lời nhục mạ và không hề có ý trả thù; nhưng rồi những giọt nước mắt lặng lẽ vội vàng chảy xuống đôi má hóp kia. Sau đó, khi cơn tuyệt vọng qua đi, tên ngốc lại bắt đầu cười, tiếng cười vô hồn, không chút âm vang khiến những người phụ nữ có lòng nhân ái vô cùng thương xót. Tội nghiệp Thannar!

Tuy nhiên, Đức Maria dịu hiền, Thánh Giuse nhân lành, cảm động trước sự tôn thờ thầm lặng của chàng trai trẻ bị bỏ rơi, đã dịu dàng nói với anh để tạo cho anh niềm tin:
- Hãy đứng dậy đi, chú bé tội nghiệp, và hãy nhìn Chúa Giêsu.
Thánh Giuse nói với anh như một người cha nói với con, vừa đỡ Thannar đứng dậy.
Thật kinh ngạc làm sao trước cảnh tượng kỳ lạ lần đầu tiên nhìn thấy, anh bạn ngây thơ đưa tay lên trán.
Nhưng rồi ngày sau đó, anh thành tâm chắp hai tay lại, quỳ xuống và kêu lên:
- Ôi Lạy Chúa Giêsu! Con yêu Ngài! Con xin trao Ngài trái tim của con!
Ôi ! lời nói kỳ diệu đã làm cho đôi môi của Đấng Hài Nhi nở một nụ cười thần thánh!
Bỗng nhiên, hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng máng cỏ bé mọn; những thiên thần với đôi cánh rộng bay lượn trên bầu trời xanh thẫm, rồi một giọng hát vang lên:
- Gloria in excelsis Deo! Vinh danh Thiên Chúa trên Trời!

Hãy dâng tấm lòng của bạn cho Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu sẽ ban cho bạn sự bình an và niềm vui trên trái đất!


Thái Lan dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét