Thứ Hai, 15 tháng 4, 2024

Phục Sinh Nhiệm Mầu

 
Anh Của kính mến.
Kim Oanh xin hiệp nguyện cho Linh Hồn Maria Nguyễn Thị Thương.
Nguyện xin Chúa qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria và Thánh Cả Giuse cho Linh Hồn Cụ Bà Maria sớm Phục Sinh trong phép nhiệm màu.
Kính nguyện.

Thơ: Huy Văn
Thơ Tranh: Kim Oanh
 

Vô Tình - Lời Và Nhạc: Nguyên Bích - Hòa Âm Nam Vĩnh - Ca Sĩ Mạnh Tuấn


Lời Và Nhạc: Nguyên Bích
Hòa Âm: Nam Vĩnh
Ca Sĩ: Mạnh Tuấn

Sài Gòn Không Chân Dung

 

Nằm đêm nhớ lại Sài Gòn. 
Lệ khô thương khó. Hồn mòn bi ai. 
Ở đây khuất mặt khuất mày 
Còn đem tâm sự đọa đày chiêm bao. 
Cõi xa dị dạng. Lệch màu. 
Quắt quay đã nhớ. Tình trao đã chờ. 
Thôi thì tàn một cơn mơ 
Sót hai tay trống ôm hờ hư không. 
Thà ta, trọn kiếp cỏ bồng! 

Cao Vị Khanh

Đóa Hồng

 

Phơn phớt tươi màu dưới nắng mai
Hồng em ôi thật rất trang đài
Ai trưng bạn đấy-thưa ai ạ?
Ai cắm nàng đây-hỏi ấy ai?
Từng cánh mong manh chi thắm thiết
Mỗi bông diệu vợi thật hòa hài.
Tạo nên bầu khí ngập trân quí
Phơn phớt tươi màu dưới nắng mai.

Thái Huy 
4.04/24

 

Tháng Tư Đen

 

Mỗi độ tháng Tư về trên đất khách
Tôi nhớ về thời quá khứ đã qua
Ba mươi tháng Tư, mất nước tan nhà
Đất khách, tôi ôm mối hờn vong quốc

Cuộc đổi đời, tôi xang bang xất bất
Đàng thê nhi nặng gánh toát mồ hôi
Vài chục năm sau hiền phụ qua đời
Gác trọ Nhà Già, mình tôi chiếc bóng

Trên bốn mươi Năm mất nước tan nhà
Nhìn lại mái đầu, tóc trắng như hoa
Mỗi thánh Tư sang, tâm tư thổn thức
Buồn phận mình, người thất quốc ly gia.

Hoa Đô(Lockwood House)
Trần Công/Lão Mã Sơn.

Những Hình Ảnh Không In Ra Được


Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng tư 1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi đến sau nầy, khi đã định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới biết! Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia xẻ…

Chuyện 1

Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu cao nghều nghệu. Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên bong tàu cũng đầy người lố nhố, giành nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến, miệng la tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang !

Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ : bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một mình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó ! Thấy vậy, một thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho thăng bằng rồi trèo tiếp.

Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao nhiêu năm, để tôi cứ phải thắc mắc : bà già đó sợ gì mà phải đi di tản ? con cháu bà đâu mà để bà đi một mình ? rồi cuộc đời của bà trong chuỗi ngày còn lại trên xứ định cư ra sao ? còn cậu thanh niên đã làm môt cử chỉ đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu ?… Tôi muốn gởi đến người đó lời cám ơn chân thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậy đó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…

Chuyện 2

 
Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người đàn ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung quanh!

Lên gần đến bong tàu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm thiết…

Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời của bà: cái nón lá ! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà thật sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao bà không xót xa đau khổ ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà già đó vô cùng. Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được một cái nón lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó, ở một góc trời nào đó của quê hương.

Chuyện 3

Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức nên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm ! Trong sự ồn ào hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đàn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mắt sâu hõm, đang lả người về một bên, tay chân xụi lơ.

Người mẹ – chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quang của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy – người mẹ đó quýnh quáng ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.

Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ đầu rờ tay vạch mắt đứa nhỏ, họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa bé cho một anh thanh niên. Anh nầybồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi vén áo đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi lên một đường dài…

Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội.

Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió ! Người mẹ cố sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa đưa tay vẫy về hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu ra, vội vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai chàng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước….

Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà hai anh đã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có thiện cảm!

Chuyện 4
 

Cũng trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết ! Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên trên ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dâyđong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống. Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói : « Đi, đi ! Đi, đi ! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc ngất ! Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt !

Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi — ở đâu ? Cha con nó có gặp lại nhau không ? Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…

Tiểu Tử

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2024

Thu Hát Cho Người - Sáng Tác: Vũ Đức Sao Biển - Trình Bày: Trần Mai Lộc


Sáng Tác: Vũ Đức Sao Biển
Trình Bày: Trần Mai Lộc

Khắc Khoải


Mái chèo khuấy động cả dòng sông
Con nước xuôi trôi kịp lớn ròng
Lấp lánh gợn vàng theo vạt nắng
Âm thầm dõi mắt ngóng ngư ông
Chiêm bao lẫn quất thuyền neo bến
Thăm thẳm trời Âu lão nặng lòng
Mơ điệu thanh bình vang vọng khúc
Chim chiều gọi bạn rộn thinh không

Kim Phượng
Tháng 4.2024


Vớ Vẩn

 

Nhắm mắt trông cảnh trời chiều
Để nghe lục bát câu Kiều Nguyễn Du
Gió lên giữa chốn mịt mù
Ta đi về giữa thiên thu cõi người

Bước ra từ mộng đười ươi
Trăm năm hóa kiếp khóc cười vẩn vơ
Nụ hồng úa nở câu thơ
Trăng treo lơ lửng bên bờ tử sinh

Thuyền trôi con nước dập dềnh
Cũng xin một chút bình sinh với đời
Câu thơ vớ vẩn khơi khơi
Nắng chiều đang rụng bên đời hắt hiu

Phong Châu
Tháng giêng 2024


Thu Sang Lá Đỏ


Thơ & Trình Bày: Minh Lương

Tiêu Tương


Sông Tiêu và sông Tương thuộc tỉnh hồ Nam, Trung Quốc. Chổ hợp lưu ở Linh Lăng gọi là "Tiêu Tương".

Về ý nghĩa của 2 từ "Tiêu Tương" có nguồn gốc từ Vua Thuấn và hai người vợ là Nga Hoàng và Nữ Anh:

"Đế Nghiêu già yếu, Thuấn được Đế Nghiêu nhường ngôi vị quân chủ của liên minh các bộ lạc.
Khi vua Thuấn già, ngôi vị thủ lĩnh được truyền cho ông Vũ, tự mình đi tuần thú nơi xa, do lao nhọc quá mức nên đã mất ở vùng Thương Ngô. Nga Hoàng và Nữ Anh từ nơi xa ngàn dặm tìm đến và khóc, nước mắt nhỏ trên cây trúc khiến thân trúc đầy những vết chấm. Người đời sau gọi loại trúc đó là trúc Tương Phi. Cuối cùng Nga Hoàng và Nữ Anh tự tử chết ở chỗ hợp lưu sông Tương và sông Tiêu". Truyền thuyết này đến nay vẫn còn lưu truyền trong dân gian.

Từ đó Tiêu Tương mang ý nghĩa của người Nữ thương nhớ người Nam.

- Trong Chinh Phụ Ngâm có câu:

Chốn Hàm Dương chàng còn ngoảnh lại
Bến Tiêu Tương thiếp hãy trông sang
Khói Tiêu Tương cách Hàm Dương
Cây Hàm Dương cách Tiêu Tương mấy trùng

- Trong bài thơ "Lệ" của Lý Thương Ẩn có câu:

湘江竹上痕無限
峴首碑前洒幾多
Tương giang trúc thượng ngân vô hạn
Hiện thủ bi tiền sái kỷ đa

Sông Tương trúc ngấn dòng thương cảm
Núi Hiện bia đầy hạt xót xa


- Trong bài thơ "Trường Tương Tư" của Lương Ý Nương có câu:

我 在 湘 江 頭
君 在 湘 江 尾
相 思 不 相 見...
Ngã tại Tương Giang đầu
Quân tại Tương Giang vĩ
Tương tư bất tương kiến...
 
Em ở đầu sông Tương
Chàng ở cuối sông Tương
Nhớ nhau chẳng gặp nhau...


- Có lẽ do ảnh hưởng từ bài thơ của Lương Ý Nương nên bài "Trường Tương Tư" của  Bạch Cư Dị có câu :

妾住洛橋北
君住洛橋南
Thiếp trú Lạc Kiều bắc
Quân trú Lạc Kiều nam  

Em ở bắc cầu sông Lạc 
Anh ở nam cầu sông Lạc

- Cũng như Bạch Cư Dị, trong bài hát Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi đời Tống có câu:

我住長江頭 ,
君住長江尾 ◦
日日思君不見君...

Ngã trú Trường Giang đầu
Quân trú Trường Giang vĩ
Nhật nhật tương quân bất kiến quân

Em ở đầu Trường Giang
Chàng ở cuối Trường Giang
Ngày ngày nhớ chàng không thấy chàng

 
Về sao này, 2 từ "Tiêu Tương" ngoài ý nghĩa người Nữ thương nhớ người Nam. Tiêu Tương được diễn giải rộng ra là nỗi nhớ thương của hai người yêu nhau phải xa cách.

Huỳnh Hữu Đức

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2024

Cho Em Quên Tuổi Ngọc - Sáng Tác: Lam Phương - Trình Bày: Kim Oanh (Canada)


Sáng Tác: Lam Phương
Trình Bày: Kim Oanh (Canada)

Thành San Thu Biếc

 

Hôm nay thương nhớ đến miên man
Điếu thuốc ai châm lửa đã tàn
Người đốt tình xa xua khói tụ
Ta về buồn vợi ngó mây tan
Thềm xưa thấp thoáng làn sương tỏa
Biển cũ bâng khuâng lớp sóng tràn
Sơn quán buồn hiu bên lá rụng
Đầy trời thu biếc ở thành San

Cao Mỵ Nhân
17-8-2015

Vết Chàm Tháng Tư - Lòng Son



Vết Chàm Tháng Tư

Tròn trăng mười sáu mi ngoan
Trùng dương dậy sóng mộng tàn ước mơ
Vết chàm hằn dấu nhuốc nhơ
Tháng Tư vùi lấp ngây thơ tuổi đời

Kim Phượng
***
Bài Họa:

Lòng Son

Tựa vào lòng Mẹ, bé ngoan
Sóng kia xô vỗ có tàn giấc mơ
Giữ hồn luôn sạch không nhơ
Như trang giấy trắng tuổi thơ vào đời.

Thái Huy
 4/04/24


Nếu Đời Là Một Bài Thơ



Nếu cuộc đời là một bài thơ
Những điều có thật những ước mơ
Bao nhiêu cảm xúc bao vần điệu
Em sẽ viết về hai chúng ta.

Trời đất cũng có một trái tim
Lặng nghe em kể chuyện yêu đương
Em vì mưa nắng mà thổn thức
Em sẽ viết câu thơ đầu tiên.

Em làm tiếp câu thơ thứ hai
Nhớ nhớ thương thương gởi đến ai
Em thấy lòng mình mênh mông quá
Chắc tại em nhìn mây trắng bay.

Em nhìn những hình ảnh cuộc đời
Như họa sĩ màu sắc vẽ vời
Không muốn tâm hồn mình hoang lạnh
Câu thơ em sẽ trọn niềm vui.

Chiều nay em ra vườn ngắm hoa
Ngẩn ngơ một mùi hương bay qua
Hương bay vào trong thơ bất chợt
Em làm xong câu thơ thứ ba.

Câu thơ thứ tư, câu thứ năm…
Những câu thơ nối tiếp gieo vần
Hình như đất trời và nắng gió
Đã nói giùm em biết bao tình.

Thôi nhé em mơ ước một ngày
Hạnh phúc sẽ ở trong tầm tay
Em muốn đời là bài thơ đẹp
Câu thơ cuối em dừng ở đây.

Nguyễn Thị Thanh Dương.
( March 20, 2024)


Nỗi Nhớ



(Viết tặng chiến sĩ QLVNCH)

Mấy mươi năm rời xa tổ quốc
Lòng gợi buồn tiếng cuốc kêu thương
Ngậm ngùi nỗi nhớ quê hương
Tung hoành một thuở chiến trường hiên ngang

Mang áo trận vượt ngàn băng suối
Dấu giày sô rong ruổi đường xa
Bốn vùng chiến thuật đi qua
Sơn hà một dải bao la đất trời

Nghe sóng reo như lời của Nước
Vui trùng dương mộng ước hải hồ
Hy sinh giữ lấy cõi bờ
Ngày đêm biển rộng sông hồ gió sương

Cánh chim sắt muôn đường vạn nẻo
Bầu trời xanh mây kéo nắng mưa
Dọc ngang bay sớm về khuya
Vẫy vùng uốn lượn như đua ngân hà

Bao kỷ niệm thiết tha vô kể
Ký ức thời “Huynh đệ chi binh”
Kho tàng quý giá vô hình
Chứa tình đồng đội tử sinh sa trường

Đời dâu bể tha phương đất khách
Luôn nhủ thầm trọng trách không quên
Bảo tồn nòi giống Rồng Tiên
Ngày về dựng Lá Cờ Thiêng hào hùng

Dương Việt-Chỉnh 
 1/4/2024
 

"Công Viên Buồn"

(Ảnh: Tác Giả)

Từ khi còn là thằng con nít mười hai tuổi tui đã thấy anh ngồi ở đây rồi, mỗi lần đạp xe đi ngang qua đây, tui và đám bạn dừng xe lại, vừa quẹt lau mồ hôi trên trán vừa uống nước và vừa ngắm nhìn anh, gương mặt anh trầm tư như đang đau đáu nhìn về khoảng hư không của cuộc sống, lo cho vận nước lo cho những anh em còn đang gian khổ ngoài chiến trường, anh chính là pho tượng Thương tiếc ngồi gác cho đồng đội đang nằm yên nghỉ trong nghĩa trang quân đội Biên Hòa.

Tháng Tư lại quay về trên đất mẹ, cái nắng thật gay gắt khiến ai có ý định đi ra ngoài cũng ít nhiều e ngại, cho dù đang đau bệnh rề rà, cho dù tuổi tác đã đến độ "Thất thập lai hy" , tui cũng ráng theo chân một số bạn trẻ để đi viếng các chiến hữu ngày xưa của mình, các anh đang ngủ yên trong nghĩa trang quân đội Biên Hòa.
Hẹn với các bạn trẻ sáng hôm sau lên đường, đêm trước tui cứ trằn trọc mãi cho dù cố dỗ giấc nhưng chẳng thành, vậy là miền ký ức trong tui lại hiện về hai khuôn mặt hai thằng bạn cùng nhập ngũ cùng học tại quân trường Dục Mỹ và cùng ra đơn vị một ngày, thằng Lập và thằng Kháng nhà ở xóm cây Điệp gần rạp Hát Đông nhì ngày xưa, hai thằng bạn tui nó hiền như cục bột, vì từ khi quen biết rồi sống chung nhau nơi quân trường tui chưa bao giờ thấy tụi nó ba gai, cũng không thấy nó nỗi nóng và chửi thề bao giờ, vậy đó mà khi ra chiến trường An Lộc những tưởng hai thằng nó được bề trên che chở, nào ngờ tụi nó lần lượt ra đi tại chiến trường này, thằng Kháng thì vướng mìn khi đi hành quân, thân xác nó chỉ còn là những mảnh vụn nằm trên mặt đất, bạn bè phải gom lại gói trong chiếc Poncho từng che mưa cho nó trong những cơn mưa rừng, rồi thằng Lập cũng nối gót thằng Kháng giã từ cuộc chiến trong chiếc Poncho, khi chiếc trực thăng tản thương chở thi thể hai thằng bạn thân thương của tui rời miền hỏa tuyến, tui ngước nhìn theo bóng dáng chiếc trực thăng khi bầu trời vàng hoe nhuộm nắng, bất giác tui có tâm trạng như mất đi những gì quý giá nhất trong đời của mình, tự dưng nước mắt tui rịn ra hồi nào không hay.

Chưa đến giờ hẹn, tui nôn nóng lần mò ra đường lộ để chờ xe đến đón mình, nói ra xấu hổ nói đi viếng các anh mà tui chỉ góp được vài gói thuốc lá, còn lại toàn bộ chi phí các bạn trẻ lo hết ráo, có em nói:
- Chú lớn tuổi rồi, đâu có làm gì ra tiền nữa, tụi em còn trẻ để tụi em chung lo, chú đừng ngại.
Nghe mấy bạn trẻ nói vậy làm cho tui bớt áy náy trong lòng, nhân đây cũng cầu mong cho các em cháu này được nhiều sức khỏe và may mắn trong cuộc sống.
Xe bắt đầu lăn bánh, lòng tui bồi hồi vô cùng pha chút buồn buồn, vì gần nửa thế kỷ từ ngày tàn chiến cuộc, vậy mà mãi đến hôm nay mình mới đến thăm các anh, thôi thì mong các anh thông cảm vì bao nhiêu chuyện lo toan cho cuộc sống, nên tui đã tạm quên những người nằm xuống "Chiều qua", mặc dù muộn màng nhưng có còn hơn không, tui có dịp đến thăm để nhìn từng bia mộ, đọc từng tên cấp cấp bậc và đơn vị ngày xưa, biết đâu tui sẽ gặp lại hai thằng bạn của tui đang ở "Vùng 5 chiến thuật" nơi này.

Xe vô tới cổng nghĩa trang, bạn Ben gom giấy tờ của mọi người trên xe trình cho các anh bảo vệ nghĩa trang để vô sổ người đến viếng, để cho nhanh chóng người bảo vệ dùng Phone chụp lại giấy tờ rồi nhanh chóng trả lại để mọi người đi vô trong viếng mộ.
Xe chạy một đoạn trong nghĩa trang, các bạn trẻ chọn nơi có những ngôi mộ "Nhà nghèo", những mộ phần đơn giản từ lúc chôn cất không hề thay đổi đến bây giờ để viếng.
Trong nghĩa trang không gian thật vắng vẻ, tiếng ve kêu thật to trên những cây cao nằm chen trong các khu phần mộ, rồi tiếng kinh cầu siêu của một chiếc loa tự động dùng năng lượng mặt trời làm nguồn điện , nó phát liên tục những câu kinh khiến không gian càng thêm não ruột.
Cả đám tụi tui xúm lại, quơ đám lá khô khỏi các phần mộ cho thêm phần thoáng đãng, các cô gái trong đoàn liên tục thắp nhang đèn cho từng ngôi mộ, tụi tui tự chia nhau cắm theo từng hàng để chiến hữu nào cũng có phần, giấy tiền vàng bạc, bia Sài gòn, bánh kẹo được bày ra, thuốc lá đốt lên mời rồi đem đến từng ngôi mộ cho các anh.
Kia mộ anh lính trẻ, lính của niên trưởng Nguyễn Đình Bảo Tiểu đoàn trưởng TDd11 nhảy dù, người đã nằm lại trên đồi Charlie năm nào, trên mộ bia anh quân nhân thật trẻ với bộ quân phục và chiếc bê rê đỏ thật đẹp, thật oai hùng.
Cạnh đó vài ngôi mộ khác đủ binh chủng, cấp bậc, thương nhất những ngôi mộ không còn bia, các anh đã trở thành anh Hùng vô danh thật sự.
Tui thầm khấn vái:
- Hôm nay nhân dịp lễ Thanh minh, có duyên do các bạn trẻ tổ chức, tụi tui dâng lên các chiến hữu tấm lòng thành, chút ít lễ vật các anh cùng thụ hưởng, mong các anh được an lành nơi miên viễn.
Khói nhang nghi ngút bay lên, bất chợt tui nhìn vào tấm bia mộ người lính trẻ TDd11 nhảy dù, tui có cảm giác anh đang cười vui với mình khiến tui cũng cười lại với anh lính nọ.
Sau khi đi viếng ba khu, mỗi khu vài chục ngôi mộ, tui nói với Ben:
- Nếu mình viếng toàn bộ ngôi mộ ở đây có khi ba tháng chưa xong nữa há Ben.
Ben cười rồi nói:
- Đúng rồi anh, nhiều đoàn khác họ viếng khu khác, chia nhau làm việc nghĩa.
Tui có thắc mắc với Ben:
- Nay chủ nhật mà có vài đoàn đi viếng sao ít quá vậy Ben.
Ben nói :
- Mùa Thanh Minh mấy hôm trước thiên hạ vô đây viếng đông lắm, tụi mình đi vầy là chậm rồi đó anh
Khi Ben nói xong, tui đảo mắt nhìn, các khu kế cận ( Khu nhà giàu), những phần mộ được thân nhân tu sửa khang trang đẹp đẽ, trước mộ phần nhiều bó hoa cúc vàng ươm đang khoe sắc cùng nắng Hạ.
Rời nghĩa trang quân đội Biên Hòa, khi xe chạy ngang Nghĩa Dũng Đài, tui giơ tay chào kính theo quân phong quân kỹ ngày xưa, chào tạm biệt các chiến hữu thân thương, hẹn lần sau gặp lại nếu sức khỏe còn cho phép.

Xe chạy vòng vèo một hồi, tài xế đưa cả đám đến nghĩa trang Lái Thiêu, trước đây tui nghe có những ngôi mộ rất đặc biệt, đến hôm nay tui mới có dịp diện kiến.
Nghĩa trang ở Lái thiêu không khí thật u buồn, nó chật hẹp bởi mộ phần nằm chen chút bên nhau, vô cổng nhìn bên trái tui thấy một hàng bia chứ không có cốt, nào là các quân nhân chôn ở nghĩa trang quân đội gò vấp di dời về đây, các nhị tì khác trong thành phố cũng gom về đây, đủ thành phần dân quân lính cũ, lính phía bên thắng trận cũng vô đây vài người.
Đốt nhang và giấy tiền vàng bạc cho dãy này xong, tui tui bắt đầu lùng sục tìm đến mộ Nhạc sỹ Trúc Phương, một nhạc sỹ tài hoa mà hồi trước người lính nào cũng đã từng hát hò những bản nhạc của ông, nào là Kẻ ở Miền xa, trên bốn vùng chiến thuật, bông cỏ may, ông nói giùm tâm tư của những người lính ngày xưa, cảm ơn nhạc sỹ thật nhiều, vài nén nhang chút ít quà cho ông, tui mong ông có đời sống an lành không như những ngày ông lận đận trước đây.
Các ngôi mộ đặc biệt đây rồi, mộ ông Diệm Tổng Thống đệ nhất Cộng Hòa bên cạnh thân mẩu của ông, mộ ông Cẩn, ông Nhu, ông Luyện. Không ngôi mộ nào có hình ảnh và ghi tên thật, chỉ ghi tên thánh và huynh, đệ, thân mẫu.v.v...
Khi cải táng về đây nhằm tránh tụ tập đông người nên bia mộ các ngài chỉ ghi chừng đó mà thôi. Viếng xong các ngôi mộ này tụi tui cùng nhau ra về, ra khỏi nghĩa trang tui nói với ba cô gái trong đoàn:
- Tụi con thấy không, thân phận con người buồn lắm, người địa vị cao chín tầng mây, người cơ hàn thiếu đói, khi chết rồi cũng chừng đó huyệt mộ giống nhau.
Có cô nói:
- Tuy vậy, khi nằm xuống cũng còn có giàu nghèo nữa nha chú.
Tui trả lời :
- Chú thấy rồi, nhưng thấy phần mộ của cụ Huynh đơn sơ chú cũng thấy buồn cho ổng, chẳng bằng thời nay nhiều nơi mộ phần như cung điện, thật xót xa cho kiếp con người.

Ghé bờ sông Lái thiêu, cả đám tụi tui ăn cơm trưa rồi chia tay, hẹn các bạn gặp lại mùa sau nếu còn duyên nhé.

Mùa Thanh Minh 2024
Hai Hùng SG

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2024

Định Mệnh - Sáng Tác: Song Ngọc - Trình Bày: Phạm Cao Tùng


Sáng Tác: Song Ngọc 
Trình Bày: Phạm Cao Tùng

Gối Mộng Mơ Trăng!

  

Đêm đã dần tàn sao trăng còn thức
Rón rén ghé gần khung cửa nhỏ to
“Gối mộng ơi, để thân lạnh co ro
Coi chừng cảm trăng lo không yên giấc”

Gối mộng chợt giật mình.. Ồ là thật!
“Khẽ khàng cười ...Bởi ngủ gật quên thôi
Cám ơn trăng đêm đã khuya lắm rồi
Ngủ ngon nhé kẽo hao tâm tội lắm!”

Chênh lệch thời gian giao hòa chầm chậm
Tỉnh giấc nồng còn âm ỉ trong tim
Một ngọt ngào một nhơ nhớ lắng im
Trời hừng sáng đắm chìm lòng thổn thức

Trăng ơi! Có phải chăng là sự thật?!
Cho suốt đời Trăng Mộng mãi trong mơ
Được nghe trăng thì thầm tiếng hẹn chờ
Để gối mộng khép hờ khung cửa sổ!

Kim Oanh
5.4.2024

Mai Này Đây



Mai này đây
dưới giàn hoa Thiên lý
anh đọc sách
em làm thơ
Dưới ánh trăng vàng hoa Lý thơm-thơm ngát
tình chúng mình cũng ngào ngạt hương thơm
Mai này đây
bên bếp lửa hồng
canh bầu em nấu
hai đứa mình cùng ăn
Cuộc sống thật là lặng yên
không ham danh lợi
cũng chẳng ganh đua với đời


Hoàng Long