雨霖鈴 Vũ Lâm Linh (1)
寒蟬淒切 Hàn thiền thê thiết
對長亭晚 Đối trường đình vãn
驟雨初歇 Sậu vũ sơ yết
都門帳飲無緒 Đô môn trướng ẩm vô tự
留戀處 Lưu luyến xứ
蘭舟催發 Lan chu thôi phát
執手相看淚眼 Chấp thủ tương khan lệ nhãn
竟無語凝噎 Cánh vô ngữ ngưng ế
念去去 Niệm khứ khứ
千里煙波 Thiên lý yên ba
暮靄沉沉楚天闊 Mộ ái trầm trầm Sở thiên khoát
多情自古傷離別 Đa tình tự cổ thương ly biệt
更那堪 Cánh na kham
冷落清秋節 Lãnh lạc thanh thu tiết
今宵酒醒何處 Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ
楊柳岸 Dương liễu ngạn
曉風殘月 Hiểu phong tàn nguyệt
此去經年 Thử khứ kinh niên
應是良辰 Ưng thị lương thần
好景虛設 Hảo cảnh hư thiết
便縱有千種風情 Tiện túng hữu thiên chủng phong tình
更與何人說 。 Cánh dữ hà nhân thuyết。
柳 永 Liễu Vĩnh
(1) Vũ lâm linh: Đây là một nhạc khúc viết vào thời Đường Minh Hoàng.
Truyện kể trong loạn An Lộc Sơn, Đường Minh Hoàng chạy vào đất Thục phải để quân sĩ giết chết Dương Quí Phi. Lúc yên giặc, nhà vua trở về, trên đường đi nghe tiếng mưa trong rừng ngân thánh thót như tiếng chuông, nhà vua bồi hồi nhớ đến người đẹp, liền sai Trương Dã Hồ - một viên quan phụ trách âm nhạc, soạn ra hai khúc Vũ lâm linh (雨霖鈴) và Hoàn ai nhạc (還哀樂). Liễu Vĩnh áp dụng thể loại nhạc khúc này vào sáng tác của mình.
Dịch nghĩa:
Tiếng Mưa Rừng Hay Tiếng Chuông Ngân
Tiếng ve nghe sao lạnh lùng thảm não
Đến trước dịch trạm khi chiều tối
Cơn mưa đến bất chợt cũng vừa dứt
Rượu tiễn nơi cổng thành cũng không thể quên đi mối sầu
Quyến luyến chẳng nở rời bỏ chốn này
Nhưng thuyền lan thúc giục phải lên đường
Cầm tay nhau nước mắt lưng tròng
Phút cuối nghẹn ngào không thể nói.
Đành đi thôi
Ngàn dặm mờ khói sóng,
Trời Sở bao la mây chiều ảm đạm
Từ xưa khách nặng tình cũng từng buồn vì chia xa
Làm sao chịu đựng thêm nổi.
Cái lạnh của mùa thu đang đến
Đêm này tỉnh rượu ở nơi đâu
Bờ dương liễu,
Gió sớm trăng lặn
Trải từ năm này qua năm khác
Chỉ mong sao được tốt lành
Còn cảnh đẹp cũng chỉ là giả tạo mà thôi .
Cho dù có hằng ngàn thứ tình chăng nữa
Cũng chẳng biết nói cùng ai.
Dịch Thơ:
Vũ Lâm Linh
Ve buồn thở than
Dịch trạm chiều tàn
Cơn mưa vừa dứt
Cổng thành rượu tiễn sầu lan
Không nỡ rời
Nhưng thuyền giục giã
Cầm tay nước mắt tuôn rơi
Nghèn nghẹn lời khó nói
Đành đi thôi
Khói mờ ngàn dặm
Chiều Sở u hoài trời thăm thẳm
Tình nhiều sầu lắm buổi chia tay
Càng thảm thay
Hoang vắng lạnh hơi thu
Đêm nay tỉnh rượu chốn nào
Bờ liễu rủ
Gió sớm trăng tàn
Năm lại năm sang
Cảnh đẹp nào thực
Ôi tình ngàn mối tựa tơ vây
Biết ai để tỏ bày.
Quên Đi
***
Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh.
1-
Ve kêu ra riết
Trường đình chiều buông, mưa rào vừa hết
Cửa đô rượu mồi khôn hứng
Đang luyến lưu thuyền lan giục riết
Tay nắm, nhìn nhau rưng lệ
Rồi lặng thinh da diết
Nghĩ đi đi khói sóng nghìn trùng.
Mây chìm chìm chiều trời Sở biếc
Từ xưa đa tình thương ly biệt
Làm sao kham lạnh lùng khi thu tiết
Đêm nay tỉnh rượu nơi nao.
Bờ dương liễu, gió chiều trăng khuyết
Từ đây mỗi năm
Hẳn là cảnh đẹp, tiết lành hư ảo hết
Dù cho có muôn loại phong tình
Ngỏ cùng ai? Nào biết?
2-
Mưa Chiều Biệt Ly
(Dịch phóng tác)
Ve sầu day dứt tiếng đưa
Chiều buông bến lạnh gió mưa mới tàn
Cửa thành hờ hững rượu khan
Đương cơn lưu luyến, thuyền lan gọi dồn
Cầm tay đối mặt lệ tuôn
Nói năng nghẹn uất lời buông trễ tràng
Người đi khói sóng dặm ngàn
Mây đen giăng mắc, trời nam gập ghềnh
Xưa nay ly biệt nòi tình
Hắt hiu thu lạnh phận mình ra sao
Đêm này tỉnh rượu chốn nao?
Liễu dương bờ bụi, gió gào, trăng lu!
Bao năm xa cách bây chừ?
Tiết lành, cảnh đẹp cũng hư ảo hình
Trong ta nghìn mối luyến tình
Biết cùng ai tỏ ngọn ngành biệt ly !?
Lộc Bắc
01Dec2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét