Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

Con Phố Mulberry Bend


Đây là câu chuyện của một người đàn ông mang tên Jacob và một nơi gọi là Mulberry Bend. Một câu chuyện có thật xảy ra ở New York City từ lâu lắm rồi. Từ năm 1888.
Jacob và vợ là Elizabeth sống trong một căn nhà nhỏ. Họ có hai đứa con gái: Kate và Clara. Gần nhà Jacob có nhiều cây cối. Căn nhà được bao quanh với những cánh đồng có rất nhiều bông hoa.
Jacob làm việc cho một tờ báo ở thị trấn. Mỗi buổi sáng, ông từ giã Elizabeth, Kate và Clara rồi đi bộ ra bờ sông. Nơi đây, ông xuống phà sang sông để vào thị trấn.

Mỗi ngày ông thường đi bộ dọc theo những con đường để vào thị trấn. Trong lúc tản bộ đó, ông thấy rất nhiều điều. Có ngày ông thấy xe chữa lửa đang đi cứu hỏa. Có ngày ông thấy đoàn xiếc vào phố. Có ngày ông thấy đoàn diễn binh đi ngang qua...
Mỗi ngày Jacob thấy vài điều mới lạ. Rồi ông vào phòng nơi ông làm việc, ông viết lại những gì ông đã thấy. Mỗi ngày bài của ông được đăng lên báo. Mỗi ngày người ta được đọc những câu chuyện mới của Jacob.

Một ngày nọ, đang trên đường trở về nhà sau giờ làm việc, Jacob dừng lại và tẻ vào một con phố tối tăm. Ông biết con phố nầy rất rõ. Đó là con
phố Mulberry Bend. Không có một con phố nào trong thị trấn lại quá tối tăm như vậy. Không có con phố nào trong thị trấn có những ngôi nhà quá cũ kỹ như vậy. Cũng không có con phố nào có những con người quá nghèo
như vậy.

Jacob đã viết nhiều lần về Mulberry Bend. Ông đã viết về những ngôi nhà cũ kỹ phải được phá hủy, những ngôi nhà mới sẽ được dựng lên thay thế. Ông đã viết một sân chơi phải được thiết lập để những đứa trẻ có chỗ chơi đùa. Nhưng rồi không có một điều nào được thực hiện ở Mulberry Bend.
“Không một điều nào được thực hiện cho nó”. Người ta nói như vậy và rồi Mulberry Bend bị trôi vào quên lãng.
* * *
Một ngày nọ, Jacob gặp Albert, một đứa con trai sống ở Mulberry Bend. Ông ta hỏi:
- Hôm nay mẹ con có khỏe không? Bà còn bịnh không?
- Vâng, mẹ con vẫn bịnh, nhưng bà đã thấy đỡ hơn. Albert trả lời.
Jacob tiếp:
- Tôi nghĩ rằng con nên hái một ít hoa về cho mẹ nếu có thể. Những người bịnh sẽ cảm thấy khỏe khoắn hơn khi họ được ngắm những cành hoa.
- Thật vậy sao ông? Albert hỏi lại.
Jacob gật đầu. Albert nói với Jacob:
- Vậy thì con sẽ hái một vài cành hoa cho mẹ. Duy chỉ có một điều con chẳng biết hoa ra sao cả. Con không bao giờ thấy chúng.
- Con chẳng bao giờ thấy một bông hoa sao? Nhưng Albert nầy, ở ngoài đồng nội hoa mọc khắp nơi con ạ!
- Con chưa bao giờ được ra đồng nội vì mẹ con quá nghèo. Con chưa bao giờ đi xa khỏi con phố Mulberry Bend nầy.

Jacob ngồi xuống bên cạnh Albert cố gắng giải thích cho cậu ta biết hoa ra làm sao. Jacob nói rằng hoa mọc lên từ đất. Có những loại hoa rất thơm mà cũng có những loại chẳng có mùi gì cả. Ông kể rằng hoa rất nhiều màu. Có loại màu đỏ. Có loại màu xanh. Có loại màu trắng. Có loại màu vàng. Khi Jacob kể dứt, Albert nói cậu ta nghĩ rằng cậu ta có thể hình dung được hoa như thế nào rồi. Cậu ta ước ao một ngày nào đó cậu ta sẽ được nhìn thấy chúng.

Sau đó Jacob rời Mulberry Bend. Ông đi bộ đến bờ sông, xuống phà trở về nhà trên đồi. Kate và Clara đã thấy, chúng chạy xuống và nhảy vào lòng ông. Trong lúc cùng hai con đi bộ về nhà, Jacob nhìn sang hai bên đường: những cánh đồng đầy hoa. Jacob nghĩ đến Albert. Ông kể cho Kate và Clara nghe câu chuyện đứa bé mà ông đã gặp hôm nay. Một đứa bé chưa bao giờ rời khỏi con phố tối tăm Mulberry Bend. Một đứa bé nghèo khổ chưa bao giờ thấy một cành hoa...

Buổi sáng hôm sau, Kate và Clara dùng điểm tâm thật sớm. Chúng ra khỏi nhà và chạy vào cánh đồng. Chúng hái tất cả những cành hoa cho đến khi hết mang được mới thôi. Rồi chúng chạy xuống bến phà và trao hoa nầy cho Jacob.
- Chúng con hái hoa nầy cho Albert, đứa trẻ chưa bao giờ thấy hoa.
Khi Albert thấy những cành hoa, cậu ta im lặng thật lâu.
- Con có thích những cành hoa nầy không? Jacob phá tan sự im lặng.
- Con thích chúng nó lắm. Con không bao giờ có những vật đẹp như vậy. Con sẽ đem chúng về nhà cho mẹ con và chúng sẽ làm cho bà cảm thấy khỏe hơn.

Những đứa trẻ khác cùng sống ở Mulberry Bend chạy đến. Chúng cũng chưa bao giờ thấy hoa nữa. Chúng xin phép để được nhìn những cành hoa. Chúng ôm lấy và ngửi nó. Tất cả những đứa trẻ đều nói rằng hoa rất đẹp. Một đứa bé gái nói hoa rất đẹp và cô bé bắt đầu khóc.

Ngay hôm ấy Jacob viết một câu chuyện cho tờ báo của ông ta về những đứa trẻ và những cành hoa. Ông đem báo về nhà cho Kate và Clara xem. Chúng rất sung sướng vì chúng đã hái hoa cho Albert.
Nhưng sự việc xảy ra không những chỉ có thế. Đêm đó rất nhiều người đọc truyện của Jacob. Họ cảm thấy thương tâm đối với những đứa trẻ ở con phố Mulberry Bend.

Sáng hôm sau họ ra đồng và nhặt hoa như Kate và Clara đã làm. Rồi họ mang hoa vào thị trấn. Người ta mang hoa đến bằng tàu hỏa. Người ta mang hoa đến bằng xe ngựa. Người ta mang hoa đến bằng xe kéo... Họ đã mang hoa đến phòng làm việc của Jacob và nói:
- Xin vui lòng trao hoa nầy cho các trẻ em ở Mulberry Bend.

Chẳng bao lâu căn phòng ngập đầy hoa. Jacob thò đầu qua cửa sổ, ông thấy rất nhiều người tiếp tục mang hoa tới. Jacob ra ngoài và chất hoa lên đầy một toa lớn rồi đem đến Mulberry Bend.
Có hoa cho mọi người. Cho mỗi đứa trẻ. Cho mẹ chúng. Cho cha chúng. Và vẫn còn rất nhiều hoa. Họ đặt hoa lên tất cả các cửa sổ. Họ đặt hoa nơi lò sưởi. Từ trên xuống dưới của mọi ngôi nhà không gì khác hơn hoa. Và ngày đó Mulberry Bend trở thành con phố đẹp nhất trong thị trấn.

Jacob viết một bài về câu chuyện nầy nữa. Rất nhiều người đọc nó. Chẳng bao lâu họ bắt đầu nói: “Chúng ta phải làm cái gì cho Mulberry Bend”.
Jacob sống ở đây cho đến già. Ông chứng kiến rất nhiều đổi thay trong thị trấn.
Rồi một ngày những ngôi nhà cũ kỹ ở Mulberry Bend được phá sập... Chẳng mấy chốc những ngôi nhà mới được dựng lên thay thế. Và cuối cùng một sân chơi cũng được thành hình, nơi mà những đứa trẻ ở Mulberry Bend có thể thỏa thích chơi đùa.

Nhưng không có điều gì làm cho Jacob sung sướng bằng một ngày đã qua thật lâu, cái ngày mà đứa bé tên Albert thấy hoa lần đầu. Cái ngày mà tất cả những đứa bé ở Mulberry Bend thấy hoa lần đầu. Và cái ngày mà một đứa bé gái đã khóc vì những cành hoa cô ta đang cầm trông thật đẹp...

Tác giả: William Wise
Phỏng dịch: Mặc Thái Thủy


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét