Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

Après La Bataille - Victor Hugo


Après La Bataille

Mon père, ce héros au sourire si doux,
Suivi d’un seul housard qu’il aimait entre tous
Pour sa grande bravoure et pour sa haute taille,
Parcourait à cheval, le soir d’une bataille,
Le champ couvert de morts sur qui tombait la nuit.
Il lui sembla dans l’ombre entendre un faible bruit.
C’était un Espagnol de l’armée en déroute
Qui se traînait sanglant sur le bord de la route,
Râlant, brisé, livide, et mort plus qu’à moitié.
Et qui disait: » A boire! à boire par pitié ! »
Mon père, ému, tendit à son housard fidèle
Une gourde de rhum qui pendait à sa selle,
Et dit: « Tiens, donne à boire à ce pauvre blessé. »
Tout à coup, au moment où le housard baissé
Se penchait vers lui, l’homme, une espèce de maure,
Saisit un pistolet qu’il étreignait encore,
Et vise au front mon père en criant: « Caramba! »
Le coup passa si près que le chapeau tomba
Et que le cheval fit un écart en arrière.
« Donne-lui tout de même à boire », dit mon père.

Victor Hugo

Sau Trận Đánh


Cha tôi, một người hùng giàu nhân ái
Dáng người cao phong thái nét can trường.
Cùng lính hầu, người tin cậy dễ thương
Chiều ruổi ngựa chiến trường sau trận đánh.

Chiến địa, xác ngổn ngang đêm xuống lạnh ,
Chợt tiếng rên yếu ớt vẳng đâu gần
Một lính Tây Ban Nha, đám bại quân
Đang lê lết, máu loan bên đường vắng .

Trong hấp hối, nhợt nhạt gần gục hẳn,
“Nước! làm ơn,nước!” hắn cố thều thào .
Cha tôi trong nỗi xúc cảm dạt dào
Tháo bình rượu bên yên trao hầu cận:

“Rót một ngụm cho người nầy “ người phán.
Thình lình khi người cận vệ khom người
Tay địch quân với khẩu súng không rời
Nhắm ngay trán cha, “ chết nầy! “ hắn hét.

Mũ người rớt, qúa gần làn đạn xẹt.
Ngựa nhảy lùi kinh hãi, người ghìm cương
Rồi thản nhiên bình tĩnh lệnh như thường:
“Không sao cả, cứ đưa cho hắn uống”!

Mailoc phỏng dịch
Cali 01-14-17

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét