Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

梁祝姻緣 - Lương Chúc Nhân Duyên

      Nhớ xưa, khi khoảng 14, 15 tuổi, khi mới vừa lỏm bỏm học chữ Nho với Bác Sáu ( Lặc Bệ 六伯 ) trong trường Tiểu học Tân  Triều, Cái Răng. Một hôm, Bác kể cho nghe về chuyện tình của Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, thì anh bạn học Liêu Chương Cầu (Hiện là thầy giáo dạy cho Trung Tâm Ngoại Ngữ của Đại Học Khoa Học Xã Hội Nhân Văn ) đã nổi hứng  làm một bài Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú như sau:



     梁祝姻緣                      Lương Chúc Nhân Duyên

千秋梁祝此姻緣,        Thiên thu Lương Chúc thử nhân duyên,
悲慘兩同共筆硯。        Bi thảm lưỡng đồng cộng bút nghiên.
竹綠流風分折斷,        Trúc lục lưu phong phân chiết đoạn,
梅黃借雨泣纏綿。        Mai Hùynh tá vũ khấp triền miên.
三年求學情如海,        Tam niên cầu học tình như hải,
一旦相離恨似天。        Nhất đán tương ly hận tự thiên.
欲請高天頒旨意,        Dục thỉnh cao thiên ban chỉ  Ý,
如何薄待此良緣?        Như hà bạc đãi thử lương duyên ?
            廖其(章求)                  Liêu Kỳ
( Chương Cầu )

        Bài thơ tuy còn ngô nghê, sử dụng nhiều từ trùng lặp, nhưng Ý tứ cũng liền lạc và đúng niêm luật, nên đọc lên nghe cũng rất xuôi tai. Lúc đó chúng tôi đều mới bắt đầu học Hán Văn nên tôi phục ông bạn tôi quá chừng chừng, và cũng vì vậy mà cho đến ngày hôm nay tôi vẫn còn nhớ thuộc lòng bài thơ nầy. Đọc lại vẫn còn thấy hay hay, nên xin giới thiệu với các Thầy Cô và Thân Hữu cùng các em học sinh thân mến.

Nghĩa Bài Thơ:

         Cho đến ngàn năm sau thì chuyện tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài nầy vẫn là chuyện tình bi thảm của lứa đôi trong lúc cùng chung đèn sách bút nghiên. Như cây trúc xanh trước gió bị gãy ra làm nhiều đoạn, và như mai vàng mượn hạt mưa làm giọt lệ để khóc triền miên. Ba năm cùng học hành với nhau tình sâu như biển, trong một ngày lại phải chia tay nhau thì cái hận cũng cao ngút trời. Muốn hỏi Trời già rằng sao không ban ra cái chỉ Ý tốt, mà lại đối sử tệ bạc với mối lương duyên nầy ?!
         Đọc câu số 4: " Mai Hùynh tá vũ khấp triền miên ", làm ta nhớ đến một vế thơ của Thế Lữ trong bài " Giây Phút Chạnh Lòng " là :

          ....  Em đứng nghiêng mình dưới gốc mai,
                Vin ngành sương đọng lệ hoa rơi.
                Cười nâng tà áo đưa lên gió,
                Em bảo : Hoa kia khóc hộ người ! ....

Diễn Nôm:

             Mối Duyên Lương Chúc

            Ngàn năm Lương Chúc mối tơ duyên,
            Bi thảm làm sao nợ bút nghiên.
            Trúc gãy thôi xanh sầu gió thảm,
            Mai vàng mượn lệ khóc triền miên.
            Ba năm đèn sách tình như biển,
            Một buổi chia lìa hận tựa thiên.
            Dám hỏi cao xanh sao khắc nghiệt,
            Vì đâu bạc đãi mối lương duyên ?!


Đỗ Chiêu Đức.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét