This poem is dedicated to all of my former teachers, who died for the sake of education.
Dear teachers, you were the unknown heroes, who silently built our Homeland, VietNam, with multiple difficulties, bitterness and hardship in the thunder of cannons and bomb blast. Your pure faith was recognized by God. Rest in peace! Dear teachers!.
Pham Dinh Lan
Every evening when the sunlight faded,
The old teacher walked slowly to the school gate.
The gate was closed.
He sighed with disappointment in contemplating
The mossy walls surrounding the school.
The cicada’s songs reminded him
Of mixed memories,
Of the old days’ mutual respect
Between teachers and students.
Many memories have been carved
On the old trunks of the flamboyants (1)
Many teachers got old.
Many young generations were gone.
The old school and the flamboyants have existed.
The teacher was at the windy sunset of his age.
He found joys through some vague memories
To forget all of his heart- broken life.
Some of his old students died,
Some were alive.
Some had resounding reputation;
Some had their wandering life
Like the yellow leaves scattered in the wind.
They missed the ferry boat
Due to their dusty and stormy life.
The yellow leaves fell.
The fall came then left.
The frosty winter came then flew by.
One evening, the urban and rural residents
Learned the old teacher said good- bye to the world.
He left silently in a quiet night.
The dead leaf left the root of worries.
The flamboyants bloom, welcoming the Summer.
The old school no longer sees the old teacher
Every evening when the bell resounds from the pagoda.
The thick curtain of darkness covers the mossy school.
(1) Flamboyant (French): flame tree; royal poinciana (English); scientific name: Delonix regia, Family: Caesalpiniaceae
David Lan Pham, F.A.B.I.
***
Bài Dịch:
Ông Giáo Già
Cứ mỗi chiều nắng tà vương vấn,
Ông Giáo Già thơ thẩn gậy lần
Cổng trường đã đóng âm thầm
Buồn nhìn trường sở, vách dầm rêu phong
Tiếng ve sầu mênh mang gợi nhớ
Kỷ niệm về trăm mối ngổn ngang
Ngày xưa, ngày ấy rộn ràng
Thầy trò tương kính lòng tràn mến thương
Gốc phượng già còn vương dấu vết,
Cái tình xưa hằn nét chưa phai
Thầy cô sương điểm tóc mai
Tuổi xanh từng lớp nắm tay ra trường
Cây phượng xưa mái trường còn đấy,
Ông giáo già đã thấy tuổi thu
Vui theo kỷ niệm mịt mù
Để quên cuộc sống dãi dầu lòng đau:
Biết bao trò đã vào lòng đất
Bao nhiêu thằng lây lất vô danh
Nhiều em lừng lẫy tiếng tâm
Nhiều em cuộc sống âm thầm ai hay
Như lá vàng, bay bay trong gió,
Lỡ chuyến đò thương khó vai mang
Cuộc đời cát bụi gió vàng
Bao nhiêu trong cảnh lầm than tủi hờn
Lá vàng rơi từng cơn theo gió
Rồi thu đi lá bỏ cành không .
Lạnh về sương trắng mênh mông
Đồng hoang hiu quạnh đông sang lạnh lùng !
Một chiều đông cả vùng được biết,
Ông giáo già vĩnh biệt dương gian
Phố phường thôn xóm bàng hoàng
Người đi lặng lẽ lòng trần sạch trơn
Phượng vẫn nở chập chờn hè đến
Ngôi trường xưa đâu bóng Giáo Già?
Chuông chiều xa vắng ngân nga
Đêm dầy buông xuống xót xa mái trường!!
Mailoc
Cali 11-20-16
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét