Khi bóng chiều đến,chèo gác mái.Mây vương trên mái tóc,mùa vàng đã rụng rơi ngoài hiên xa,nghe âm vang một tiếng thu về! Ở nơi phương Nam này nhận biết mùa thu qua một mùa lá rụng,ngoài ra chẳng có một âm vang nào.
Ở Huế mới rõ đâu là xuân, hạ, thu, đông. Mỗi nàng đều mang một sắc màu riêng,rõ nét và mùa nào cũng đáng yêu vì nét duyên thầm của nó.Riêng thu đến hay làm gục ngã những chàng thi sĩ và giai nhân.
Thu Huế đến thật nhẹ nhàng. Một sớm mai thấy mưa sương ướt đẫm cây lá trong vườn và nắng lên thật muộn vì phải chen qua những đám mây xám nên rãi xuống đất trời một màu sáng bàng bạc,phải chăng đó là nắng”thủy tinh” của mùa thu Huế mà chàng nhạc sĩ tài hoa đã đưa màu nắng ấy đi vào bất tử của ca từ?
Rồi gió heo may về làm ta se se lạnh,mưa bay bay trong nắng vàng,rơi trên tóc,trên áo ai lấp lánh như muôn vàn hạt kim cương.
“Long lanh từng sợi mưa bay,
Nửa như quấn quít chân ai đến trường.
Ngọt ngào thu đến, tình vương.
Câu thơ,nét chữ, con đường tình si.”
Ơi những con đường mờ trong hơi sương."Ở đây sương khói mờ nhân ảnh.."(HMT) Dù cho trời mờ sương nhưng lòng cứ mong đường về dài thêm cho ta và em không nói nhưng mắt kia đã thầm trao nhau mối tình đầu.Một mùa thu và một tình yêu như thế thì chỉ có ở Huế mà thôi.
Rồi đêm đến,bầu trời trong và sâu để đón nàng Nguyệt tròn trịa, rực rỡ kiêu sa đang rãi xuống cõi trần những mâm vàng, quả bạc. Đêm trăng thu ngọt ngào đã về trên cây lá, thành quách một màu trăng trong ngần.Tôi bước đi phải thật nhẹ nhàng như sợ vỡ vụn ánh trăng và không gian lạnh mát của đêm thu. Tôi cứ men theo bờ tường thành, hình dung nơi đây xưa các cung nữ đang vũ khúc nghê thường, áo trắng huyền ảo bay bay lấp lánh dưới cung Hàn. Trong mơ tưởng tôi lại trôi về dòng Hương, dưới bầu trời sâu thẳm chỉ để lộ khuôn mặt nàng Nguyệt đang vui chơi, trị vì trên ngai Hậu. Sông Hương đã biếh thành sông trăng từ trên thượng nguồn mờ xa lấp lánh sáng rãi từng nắm vàng đến tận nơi tôi mơ.
Trong suốt một đời người,có bao người được trở lại quê xưa. Trong một đêm thu về lại chốn cũ ngắm lại cảnh xưa?Ta già, trăng có già đâu.Ta rộng, hẹp, so đo, chứ trăng luôn sáng và rộng đến vô cùng. Dưới trăng thu, bao nhiêu kiến thức,danh,lợi…tan biến mất và ta thấy hồn ta nhỏ lại như tan vào hư không.
Kìa đứa trẻ đang ngắm trăng thật vô tư và nhẹ nhàng tinh khôi. Người nghệ sĩ trẻ tuổi đắm đuối nhìn trăng và suy tư. Còn lão già, sau bao thương hải tang điền của đời người, được về lại một lần nơi quê xưa và có được một đêm mơ hạnh phúc như vậy thì ơi người, tâm có tịnh, lòng có an vui sau những vinh nhục đời thường để cung Hàn vọng lại một tiếng thu. Dưới những đêm trăng thu với một không gian trong sâu, im lắng như vậy thì có lẻ tất cả mọi người, từ anh lữ khách,người nghệ sĩ cho đến người phu quét lá ven đường kia sẽ có một vài phút giây lắng lòng lại và thốt lên tiếng thầm:”Đẹp quá Huế ơi”
Huế với những sắc màu riêng của bốn mùa để cho mỗi người Huế tha hương đều nhớ về với từng góc nhỏ kỷ niệm riêng cho mỗi sắc màu. Mùa thu có phải là mùa chia tay,người đi,kẻ ở và sân ga buồn? Mùa thu Huế, tôi lại đưa em tới trường,đón đợi em về, đưa nhau qua phố,qua bao con đường đầy lá vàng rơi, đi giữa mưa sương hay nắng hanh vàng. Suốt cả một đời người có lẽ đây là khoảng thời gian đẹp, có ý nghĩa nhất khi tình yêu và những ước mơ thăng hoa..
Ơi Huế và trăng thu, ta chỉ có một tầm tay qua ngắn mà sao trời thì quá cao. Ta không đớn hèn để trách người, trách đời, chỉ nhớ về quê hương với một chút xót xa cho mình. Đất mẹ ơi-xin một ngày thật gần thật xa con sẽ về Đông xuyên,sẽ về An xuân đốt nén nhang tưởng nhớ cuộc đời.
Hoành Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét