Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

Lê Thượng Hiền Phân Ưu Gia Đình Cựu Hiệu Trưởng Võ Thị Ngọc Dung - Trường Tống Phước Hiệp, Vĩnh Long




Tiễn Biệt (Cô Võ Thị Ngọc Dung 7/6/2017)



Cô vừa cất bước ra đi
Cùng Thầy bỏ lại những gì thân thương
Mất tên mất dấu ngôi trường
Nhưng hoài ký ức vấn vương học trò
Cảm ơn đất Vĩnh từng cho
Trường Tống Phước Hiệp một kho tình đầy
Xưa bao năm tháng vui vầy
Nay gom góp lại tiễn Thầy và Cô

Lê Thị Kim Oanh
Niên khoá 69-76

Từ Ly Cô Võ Thị Ngọc Dung 7/6/2017)




Môt thời đã qua, người đã mất
Bóng chiều đi xa khuất sau đồi
Thời gian đi mãi không thôi
Trong ta còn nỗi ngậm ngùi tiếc thương
Bao kỷ niệm sân trường in bóng
Thời vàng son trường Tống lưu danh
Nhưng rồi thế cuộc mong manh
Người đi kẻ ở thôi đành từ ly.

Biện Công Danh
Niên khoá 63 - 69

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017

BBT Longhovinhlong.blogsop.com Phân Ưu Cùng Gia Đình Cô Hiệu Trưởng Võ Thị Ngọc Dung


Thành Kính Phân Ưu
Trang Blog Long Hồ Vĩnh Long vô cùng thương tiếc khi hay tin Cô Võ Thị Ngọc Dung.Nguyên là Cựu Hiệu Trưởng cuối cùng của Trường Trung Học Tống Phước Hiệp Vĩnh Long đã mãn phần.
Vào lúc: 7 giờ 09 phút tối, 
Ngày: 7 - 6 - 2017 Tại California Hoa Kỳ.
Hưởng thọ: 81 tuổi 
Tang lễ sẽ cử hành ngày Thứ Bảy 10 - 6 - 2017

Cùng chung nỗi buồn của cựu hoc sinh trường Tống Phước Hiệp. Ban biên tập chúng em xin thành kính chia xẻ, đồng hành cùng tang quyến, và Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp Cali, Hoa Kỳ trong nỗi mất mát to lớn này
Xin cho chúng em được thắp nén hương lòng cầu nguyện Hương Linh Cô sớm siêu thoát cùng Hương Linh Thầy Đào Khánh Thọ hưởng hạnh phúc viên mãn nơi Cõi Vĩnh Hằng.

Ban Biên Tập longhovinhlong.blogspot.com đồng khấn nguyện

Trương Văn Phú
Huỳnh Hữu Đức
Lê Thị Kim Phượng
Nguyễn Đức Tri Ân
Lê Phủ Hiền
Lê Thị Kim Oanh

Thành Kính Phân Ưu Gia Đình Cựu Hiệu Trưởng Trường Tống Phước Hiệp Vĩnh Long


Thành Kính Phân Ưu
Chúng em vô cùng thương tiếc khi hay tin
Cô Võ Thị Ngọc Dung
Nguyên là Cựu Hiệu Trưởng cuối cùng của Trường Trung Học Tống Phước Hiệp Vĩnh Long đã ra đi.
Vào lúc: 7 giờ 09 phút tối, 
Ngày: 7 - 6 - 2017 Tại California Hoa Kỳ.
Hưởng thọ: 81 tuổi 
Tang lễ sẽ cử hành ngày Thứ Bảy 10 - 6 - 2017
Chúng em cựu hoc sinh  trường Tống Phước Hiệp thành kính chia xẻ và đồng hành  cùng tang quyến trong nỗi mất mát to lớn này
Xin cho chúng em được thắp nén hương lòng cầu nguyện Hương Linh Cô sớm siêu thoát và hưởng hạnh phúc đời đời cùng Thầy nơi miền Tiên Cảnh.

Cựu Học Sinh hiệp lời cầu nguyện
- Lê Bửu Trân - Việt Nam
- Nguyễn Cao Khải - Hoa Kỳ
- Hồ Ngọc Dung - Hoa Kỳ 
- Nguyễn Thị Khánh Hà - Na Uy
- Nguyễn Phạm Phương Lan - Hoa Kỳ
Đặng Thị Hương - Việt Nam
- Lê Thị Kim Phượng - Úc Châu
- Nguyễn Phúc Liên - Việt Nam
- Võ Tuyết Nga - Việt Nam
- La Thị Hiền - Việt Nam
- Biện Công Danh - Tân Tây Lan 
- Huỳnh Hữu Đức - Việt Nam
- Lê Thị Điệp - Việt Nam
- Nhung Lê Quang - Hoa Kỳ
- Tống Ngọc Điệp - Hoa Kỳ
- Phan Các Chiêu Hằng - Hoa Kỳ
- Hà Kim Dung - Việt Nam
- Nguyễn Thị Thu Thủy - Việt Nam
- Trương Tùng Thu - Hoa Kỳ
- Lê Thị Kim Oanh - Úc Châu
- Quách Như Mai - Gia Nã Đại
- Nguyễn Hồng Oanh - Hoa Kỳ
- Tống Ngọc Nhan - Việt Nam 


Cáo Phó Của Gia Đình Cựu Hiệu Trưởng Trường Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long


Anh Nhớ Em - Thơ Thy Lệ Trang Nhạc Lê Hoàng - Hòa Âm Cao Ngọc Dung


Thơ: Thy Lệ Trang
Nhạc: Lê Hoàng 
Hòa âm: Cao Ngọc Dung  
Tiếng hát: Quốc An
Trình Bày: Vũ Thế Dũng

Thơ Tranh: Ngọt Đắng


Thơ: Yên Dạ Thảo
Thơ Tranh: Kim Oanh

Một Thoáng Dư Âm - Tha Hương Một Kiếp

Họp mặt thày trò Phan Thanh Giản Đoàn Thị Điểm tháng 5 năm nay ở Houston ̣ Đã 1 tháng qua rồi mà trong lòng vẫn còn xúc động ̣ Mấy vần thơ vụng chút tình tôi ̣ PKT 06/05/2017 
"Con chim già hót còn nghe được / Người già rồi hát chẳng ai nghe / Biết chẳng ai nghe mà vẫn hát / Hát hoài hát mãi một mình nghe" (Trích Đôi Lời Tâm Tình Gửi ĐH21 PTG-ĐTĐ Houston từ bên nhà của Lê Hà Uyên)



Một Thoáng Dư Âm

Ôi thương lắm dư âm nhà giáo
Đã một đời chung thủy với trường
Một trăm năm hệ lụy phong sương
Chiếc thân tằm gửi vẫn tơ vương

Hạc vàng một đi không trở lại
Mây nổi ngàn năm vẫn trắng trời
Mãi chăng tần số âm thanh cũ
Để còn nghe được tiếng nhau thôi

Vò võ ven trời năm tháng lụn
Sáng chiều lần lữa với buồn vui
Ngỡ nghe chim hót nơi vườn cũ
Lòng gã tha hương những ngậm ngùi 

Phạm Khắc Trí

***
Tha Hương Một Kiếp

Đau xót lắm tâm tư thầy giáo
Một đời gắn bó với ngôi trường
Trăm năm chung thủy kiếp mù sương
Như nhện trời gieo rắc tơ vương.

Thắm thoát thời gian không còn nữa
Thu phong chiếc lá rụng bên trời
Có chàng lữ khách buồn cô quạnh
Tâm sự tràn đầy lạnh buốt thôi.

Ai gây giông bão cho nên nổi
Trường cũ buồn nhiều ít chuyện vui
Đêm tối trải lòng chim quốc quốc
Tha hương một kiếp luống bùi ngùi…

Dương hồng Thủy

Hương Thừa - Hương Nồng



Hương Thừa

Người đi thu lá vàng bay
Sương rơi mù lối gầy vai hơi người
Xa xôi quên phút bồi hồi
Gió buồn ngưng thổi lệ rơi mấy mùa…

Người đi đông lạnh giá lùa
Tuổi đời chồng chất tóc thời úa phai
Mịt mùng mây phủ đường bay
Chim chiều kêu bạn năm dài … thê lương

Người đi khuất bóng mù sương
Gương xưa mặt lạ người thương xa lòng
Tỏ tường tình cũ hoài mong
Hỏi người còn giữ hương trong áo ngày…..

Kim Oanh
***
Cảm  tác:
Hương Nồng

Người về Hạ nắng vàng rơi
Mây trôi lơ lửng bàu trời xanh xanh
Líu lô tiếng hót hoàng anh
Hân hoan giọt lệ long lanh tủi mừng.

Người về Thu ngập lá rừng
Bước chân xào xạc khua từng lối đi
Xoá tan dấu tích chia ly
Một thời ghi mối tình si lỡ làng.

Người về tuổi có muộn màng
An vui trong giấc mộng vàng hoài mong
Đêm đêm phủ ánh trăng lồng
Bóng chung một bóng tình nồng hương say! 

ChinhNguyen/H.N.T. Jun.2/2017

Cô Bé Lương Thiện Hattie May Wiatt

Vào một ngày chủ nhật của năm 1880 tại tiểu bang Pennsylvania nước Mỹ, một cô gái bé nhỏ cố nhích dần nhích dần qua đám đông đang đứng bên trong ngay khu vực cửa ra vào của nhà thờ. Không lâu sau, cô bé bị đẩy ra ngoài cùng những cái nhíu mày và những tiếng chép miệng. Nhà thờ đã quá đông và cô bé không thể tham gia lớp học ngày chủ nhật. Cô bé đứng mãi ở bên ngoài với gương mặt thất vọng và đầy tiếc nuối. 

Trong cái nắng càng lúc càng gay gắt, cô bé ngồi tựa đầu vào bức tường và mắt nhắm nghiền. Vừa lúc đó một vị mục sư với dáng vẻ cao lớn và khuôn mặt hồng hào, hiền từ đi ngang qua. Thấy cô bé kiên quyết chịu đựng cái nắng để được ngồi gần cửa nhà thờ thay vì ngồi dưới những tán cây và bãi cỏ xanh mướt ở công viên đối diện, vị mục sư vô cùng xúc động. Ông đặt cô bé lên vai rồi len lỏi qua đám đông để vào trong, rất khó khăn cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi trong góc phòng, nơi tối tăm nhất trong nhà thờ cho cô bé. 

Buổi học ngày chủ nhật kết thúc. Dù phải chịu đựng cái nóng dữ dội và mùi ẩm mốc nơi góc phòng nhưng cô bé vô cùng hài lòng. Trên khuôn mặt bầu bĩnh của em là sự thuần khiết rạng ngời và nụ cười trong trẻo. Những bài học hôm nay đã nuôi dưỡng và bồi đắp tâm hồn em, dưỡng dục niềm tin của em vào những Đấng Tối cao, dù không hiện diện trong cuộc sống thường hằng, nhưng họ lại luôn có mặt trong trời đất, quan sát và dõi theo con người. 

Một ngày sau đó, cô bé lại ngồi tựa đầu ở trước cửa nhà thờ cũng vì lý do không thể vào bên trong. Lần này, vị mục sư ngồi xuống trước mặt em, vừa vỗ nhẹ vào đôi vai gầy guộc mỏng manh của cô bé, ông an ủi: “Đợi tới lúc gom đủ kinh phí, ta nhất định sẽ xây dựng một phòng học to hơn nữa”. 

Lần cuối cùng vị mục sư nhìn thấy cô bé là khi em đang mắc bệnh nặng và không lâu sau cô bé qua đời. Sau khi hoàn thành những thủ tục mai táng cuối cùng, gia đình của cô bé đã trao cho vị mục sư một chiếc ví tiền nhỏ vừa sờn rách vừa cũ nát, bên trong có 57 xu. Ở thế kỷ 19, đối với gia cảnh nghèo nàn như nhà cô bé, đó thực sự là một số tiền lớn. 

Cô bé hi vọng 57 xu của em sẽ giúp xây một nhà thờ to lớn hơn,
để nhiều đứa trẻ khác có cơ hội học tập vào ngày chủ nhật 

Gia đình cô bé giải thích rằng đây là số tiền em đã chăm chỉ tiết kiệm trong hai năm qua. Với tình yêu trong sáng và mong ước rất đỗi chân thành, em hi vọng số tiền này sẽ giúp xây dựng một nhà thờ to lớn hơn chút nữa, để có thêm nhiều trẻ em được đến học vào ngày chủ nhật. 

Biết được điều đó, vị mục sư nghẹn ngào đón nhận chiếc ví. Ý định xây dựng nhà thờ to lớn hơn của ông chỉ vừa mới bắt đầu được một vài ngày, khi ông thấy cô bé đang héo hon ngồi chịu đựng cái nắng gay gắt ở bên ngoài. Nhưng cô bé đã nhen nhóm ý tưởng này và bắt tay vào thực hiện từ hai năm trước đó. 

Mục sư ngay ngày hôm sau đã mang chiếc ví rách với 57 xu lên bục giảng Kinh. Ông kể lại câu chuyện về cô bé khiến tất cả mọi người đều xúc động. Họ thương cảm cho sự ra đi của em, họ suy nghĩ về ước mơ và hành động của em với sự cảm mến và khâm phục. 

Nhà thờ sau đó quyết định huy động quyên góp tiền từ 57 xu và rất nhanh đã có thể huy động được 250 USD. Một vài năm sau, 57 xu của cô bé, đã huy động được đến 30.000 USD. 

Họ dùng số tiền ấy mua một mảnh đất để xây dựng nhà thờ lớn hơn, nhưng thật không ngờ rằng tiền đất đã lên tới 30.000 USD và không còn đủ tiền xây dựng nữa. Lúc này, vị mục sư nghĩ đến tâm nguyện của cô bé. Ông không thể để vấn đề này khiến cho việc xây dựng nhà thờ bị trì hoãn, do đó ông quyết định đi tìm chủ đất để trình bày rõ lý do. 

Chủ đất trước đây chưa từng đến nhà thờ, nhưng khi nghe xong câu chuyện về ước nguyện chân thành và thánh khiết của cô bé, trong tâm ông vô cùng cảm động. Ông ấy đã bán mảnh đất với giá 25.000 USD, đồng thời chấp nhận số tiền 57 xu làm tiền đặt cọc, tuy nhiên sau đó chủ đất đã tặng lại 57 xu cho nhà thờ. 

Qua một thời gian, vào một buổi tối khi vị mục sư trở về nhà, ông phát hiện trong nhà có rất nhiều người. Mọi người vừa tự nguyện vừa kêu gọi người khác và họ đã quyên góp được 10.000 USD. 

Ngày nay, nếu đến thăm thành phố Philadelphia, bạn đựng quên dừng chân tại Nhà thờ Temple Baptist – nơi có thể chứa tới 3.300 người. Và cũng đừng quên ghé thăm Đại học Temple, bệnh viện Good Samaritan và trường học ngày chủ nhật. Bạn sẽ thấy ước mơ đẹp đẽ và cao cả của cô bé đã được mọi người biến thành hiện thực như thế nào. 

Thú vị hơn nữa, nếu thăm một trong các phòng ở tòa nhà trường học ngày chủ nhật này, bạn sẽ nhìn thấy bức ảnh dễ thương của cô bé nhỏ đã hiến tặng 57 xu cho nhà thờ – Hattie May Wiatt 
Cô bé lương thiện Hattie May Wiatt 

Sẽ không ai nghĩ rằng 57 xu có thể tạo nên những điều kỳ diệu. Nhưng khi điều kỳ diệu xuất hiện, người ta đã hoàn toàn tin rằng 57 xu ấy đã làm thay đổi cuộc sống và thế giới sống của rất nhiều người. Cô bé đã dùng tấm lòng lương thiện trong sáng và thánh khiết của mình để tích lũy số tiền ấy với hi vọng mang lại thêm nhiều cơ hội cho những người khác. Và thực sự, thiện tâm đã đánh thức thiện tâm, lòng tốt tự bản thân nó đã có sức lan tỏa âm thầm mà mãnh liệt. 

Lương thiện không chỉ là cá tính của một người, tố chất của một người, nó là nguồn năng lượng sống tích cực giúp con người không ngừng suy nghĩ về người khác, suy nghĩ cho người khác. Lương thiện như ánh trăng trên bầu trời cao rộng, soi sáng và khiến vạn vật trở nên huyền diệu, lấp lánh. Lương thiện là ngọn nguồn cho mọi việc tốt trên đời, là cách giải quyết cao nhất cho mọi ân oán, thù hận, là phương thức hữu hiệu nhất cho mọi tổn thương và nỗi đau. 

Nếu mỗi hành động của con người đều xuất phát từ thiện tâm, mỗi lời nói của con người đều là thiện ý, mỗi suy nghĩ của con người đều là thiện niệm, thì cuộc sống này sẽ chính là một mảnh vườn với những hoa trái ngọt lành và thơm mát nhất. Cuộc sống có lương thiện thì đời người mới có thể thường xuyên ngập tràn niềm vui, hạnh phúc mới có thể lâu dài, tâm hồn vì thế mới không ngừng thăng hoa và viên mãn.

Lộc Bắc sưu tầm  

Du Lịch MiaMi (Florida) Fruit Spice Park Farm - Caribbean Cruise




MIAMI (Florida) After finished seven- day Caribbean cruise on Allure of the Seas, stayed in Miami two extra days to visit Fruit Spice Park farm, Lincoln Mall, South Beach, and Sawgrass Mills shopping center. Sau khi rời tàu, kết thúc chuyến đi cruise. Đến Hollywood airport (Ft.Lauderdale) mướn xe lái xuống Miami, mất 45 phút.





Thăm Fruit Spice Park Farm ở Homestead, Miami. Từ Miami lái xe xuống Homestead mất khoảng 1 giờ. Farm nầy cuả chinh phủ, trồng đủ loại trái cây nhiệt đới. Có nhiều cây lạ chưa từng thấy. Không biết họ tìm đâu ra giống cây Sabotier có trái "khổng lồ", mỗi trái nặng cở 1kg, khi chín ruột có màu tím nhạt. Trái cây nhìn phát ham, chuối họ để chin rục trên cây chứ không thu hoạch, cây khế có trái rụng đầy dưới đất, họ trồng chỉ để coi chơi chứ không bán. Qui tắc khi viếng Park là " trái còn trên cây không được hái (dù có thèm chảy nước miếng), trái rụng có thể lượm" . Có thể tự đi viếng miễn phí với bản đồ hướng dẫn, đi mất khoảng 2 giờ. Nếu không muốn đi bộ thì đi xe tram, giá $8 US/ người. Vùng Homestead cũng có rất nhiều vườn trái cây cuả người Việt, Miên, họ trồng thanh long, xoài, cóc, ổi, nhãn, mít....tất nhiên là để bán.



 Ở Miami có một khu shopping đẹp gần South beach là Lincoln Mall. Khu nầy gọi là Art Decor district. Hai bên là shops, chính giữa là những quán ăn dưới những tàng cây râm mát, ngồi ăn nhìn người đi qua đi lại cũng vui. Bên cạnh Lincoln Mall là Public parking, gởi xe chỉ có $1 US /giờ, có tên là 17Street Parking garage, rẽ nhất trong khu vực nầy.
Ngoài ra cách Miami 1 giờ lái xe là khu shopping Sawgrass Mills ở Sunrise. Khu nầy rộng mênh mông và cảnh đẹp như công viên, khác với shopping ở downtown là building cao tầng, thang máy lên xuống, đi một hồi là mệt, chán. Sawgrass Mills nằm ở ngoai ô, đất rộng nên họ chỉ xây có 1 tầng, nơi đây tập trung đầy đủ những thương hiệu nổi tiếng thế-giới như LV, Gucci, Prada...đặc biệt là giá chỉ phân nửa hoặc thấp hơn các nơi khác. Mấy bà vô đây là "trúng tủ", như "lân thấy pháo" cà thẻ lia lịa thấy chóng mặt. Vô đây, sẽ thấy có hai cảnh đời khác nhau: mấy bà vui cười khoái chí, mấy ông thì ngồi một chỗ rầu rầu như có tin buồn. Nếu ông bà nào có đi chơi Miami thì tôi khuyên nên lái xe đưa bà xã tới đây, bảo đảm bã sẽ hài lòng. Tuy nhiên ông nào có máu hà tiện hoặc yếu tim thì nên tránh xa chỗ nầy, nếu không lại trách tôi xúi bậy.

Kinh Luân
(Cựu học sinh Nguyễn Thông & Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long)


Thứ Năm, 8 tháng 6, 2017

Thơ Tranh:Say Tình


Thơ: Song Quang
Thơ Tranh: Kim Oanh


Loài Hoa



Ta như một loài ong
Môi em, tựa đoá hồng
Ta nghe mình lóng cóng
Gió mật ngạt vào không

Ta bay giữa loạn cuồng
Bão táp một thuỳ hương
Lạc đường GPS
Vẫn ngào ngạt mê thường

Em hé nụ môi cười
Nắng từng chùm rụng rơi
Ta loài ong chết đói
Hương mật vụt vào khơi

Ta rơi rồi ta rơi
Chết lịm mặc cuộc đời
Ðịa đàng hay vực thẳm
Ta quỷ sứ ma trơi

Em khép cánh nụ rồi
Ta thành xác chơi vơi
Tựa hoa ăn sinh vật
Hồn ta vẫn mỉm cười

Tịnh

Du Lịch - Allure Of The Seas - Caribbean Nov-2016


Passengers awaiting to board Allure of the Seas at Ft. Lauderdale cruise port, Florida Chuyến đi gồm 2 gia-đình (4 người). Bay từ Buffalo, NY. xuống Fort Lauderdale, FL. để lên tàu. Sau khi check-in xong, hành khách ngồi chờ để lần lượt lên tàu lúc 12 giờ trưa.


Allure of the Seas là một trong ba chiếc cruise ships lớn nhất cuả hãng Royal Caribbean, chở được 5000 hành khách và 2300 nhân viên phục vụ. Chiều dài 360m, trọng tải 225,000 Tons, trang bị 6 máy Wartsila combustion engines, chạy dầu HFO, công suất tổng cộng 130,000 HP.


Tàu có kiến trúc khác hẳn với những tàu thông thường: tàu có khoảng trống ở giữa hình chữ nhựt , đứng trên tầng cao nhất ở Deck 16 có thể thấy công viên Central Park nằm ở Deck 8. Phía dưới Deck 8 là Promenade, được coi như là shopping center. Các hồ tắm và buffet restaurant được bố trí ở Deck 16.

Thử so sánh với chiếc Titanic đóng cách nay một thế-kỷ, đã đi vào lịch sử như là chiếc du thuyền lớn nhất thời đó: trọng tải 46,328 Tons, dài 269 m, chạy bằng steam engines, công suất 46,000 HP, chở được 2,224 hành khách và 885 nhân viên. Như vậy, đẳng cấp cuả chiếc Titanic còn thua một chiếc cruise ship cở "nhỏ " hiện nay. Còn về tiện nghi thì rất "lạc hậu" so với tàu bây giờ.


Ăn sáng và ăn trưa ở Buffet restaurant Windjammer on Deck 16


Hành khách hoá trang, vui chơi, muá hát ở Promenade trong đêm Halloween

Tàu ghé port đầu tiên là COZUMEL, Mexico Cozumel là một hòn đảo nhỏ , dân chúng nghèo nàn, có lẽ thua xa đảo Phú Quốc ở VN. Gần bến tàu chẳng có gì hay ngoài những shops bán quần áo, đồ kỷ niệm

Aqua theater and Rock climbing wall at rear of the ship Phiá đuôi tàu ở Deck 5 có một rạp hát ngoài trời, có một hồ tắm nhỏ để trình diễn acrobatics nhảy từ trên cao xuống nước như show Ocean Aria.


Port thứ nhì là COSTA MAYA, Mexico Khu shopping ngay bến tàu rất lớn, mái nhà lợp tranh khá đẹp, có hồ tắm thông với biển


Stateroom # 8133 and Central Park on Deck 8 Phòng ngủ nằm cạnh Central Park, với cây cối thật, mỗi ngày có người chăm sóc, cắt tiả, tưới nước. Mỗi sáng ra đây, vô quán café lấy thức ăn, bánh trái ra ngoài công viên kiếm một cái bàn dưới tàng cây ngồi ăn thật thú vị. Ban đêm dưới ánh đèn lung linh, khung cảnh còn đẹp hơn.



Dining in Grand restaurant on Deck 4 Có 3 restaurants chính phục vụ ăn tối (miễn phí): Grand, Silk, American Icon. Thực đơn có nhiều món ăn để chọn lựa. Hành khách có thể chọn đi ăn một trong 2 xuất: 6 PM và 8:30 PM. Có một đêm, thực đơn có món tôm hùm, mỗi người 1 con, tuy nhiên ai muốn ăn thêm một con nữa , bồi bàn vẫn phục vụ. Ngoài ra còn nhiều restaurant nhỏ, sang trọng hơn, ăn phải trả tiền.


Promenade shopping center on Deck 5 Ở đây ngoài việc đi shopping, còn có nhiều cảnh đẹp để chụp hình. Mỗi đêm có professional photographer túc trực ở nhiều địa điểm then chốt để chụp hình miễn phí cho hành khách. Hôm sau họ sẽ post hình trên Photo shop, nếu hình đẹp mình muốn mua thì họ mới tính tiền.

Đây là một tiệm pizza ở Promenade. Mình lấy pizza làm sẳn ăn liền hoặc muốn order một cái pizza với những toppings theo ý mình nuốn thì chịu khó ngồi chờ chừng 15 phút sẽ có một cái pizza nóng hổi, miển phí. Ăn xong đi qua tiệm đối diện dùng café, trà, bánh ngọt, trái cây cũng miển phí luôn.

Kinh Luân
(Cựu học sinh Nguyễn Thông & Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long)

Tìm Say - Nhạc Xuân (Phần 1)


Tìm Say

Khi buồn, nâng cốc để tìm say
Cho trí quay cuồng quên đắng cay
Đầu óc lâng lâng trong huyễn ảo
Tâm tư lãng đãng giữa vơi đầy
Lòng vui, rượu mạnh tăng hưng phấn
Tình đẹp, men nồng gợi ngất ngây
Độc ẩm tiêu sầu khi lẻ bạn
Cụng ly góp chuyện lúc xum vầy.

Sông Thu
***
Các Bài Họa: 

Nhạc Xuân

Điệu nhạc đầu xuân đủ choáng say
Chim ca ríu rít gọi vui vầy
Thi tài khéo hót tìm duyên thắm
Trổ ngón cao bay kết nghĩa đầy
Chẳng uống mà quay; trời đậm ngọt
Chưa dùng đã xỉn, mắt sè cay
Không gian đắm đuối trong hương ngát
Oanh yến dập dìu khiến dạ ngây.

Thanh Hòa
***
“Phong - Kỳ”

Nghĩ lại trên đời lắm kiểu say
Người khi khổ kẻ lúc vui vầy
Mừng nâng ước kiếp hoài dư ngọt
Khoái chuốc mong tình mãi hết cay
Một phút do phê thành dại dột
Đôi lần bởi xỉn hóa ngô ngây
Vì “phong” mới để cho “kỳ” rũ (*)
Mấy đấng nam nhi rước vạ đầy!

Nguyễn Gia Khanh
(*)Trong dân gian có câu:“Nam vô tửu như kỳ vô phong”
***
Tìm Say Lại Nhớ..!

Bứt phá thành sầu chẳng dễ say.
Tìm quên lại nhớ...ngậm chua cay!
Dập dồn sóng khổ dâng không vợi...
Hun hút bể đau lấp khó đầy.
Lòng lạnh âm thầm khơi dạ buốt.
Tim buồn vò xé trĩu hồn ngây.
Tình xa xa mãi...trang đời lẻ
Nguyệt lão lãng se nghĩa thắm vầy

Trần Lệ Khánh
16-5-2017
***
Yêu Người!

Một thủa yêu người dạ đắm say!
Cho dù phận mỏng lắm chua cay
Đôi lần gặp gỡ lòng da diết
Mấy buổi rong chơi chuyện ắp đầy
Sao mải tơ vương lời ấm áp
Lại hoài thương cảm dáng thơ ngây
Bậu ơi xin hiểu tim mình nhé!
Mong mỏi trăm năm kết nợ vầy!

Như Thu

***
Biết Mình Say

Nào ai dễ biết lúc mình say
Bể khổ sa chìm sóng lệ cay
Nghiệp tạo thêm sầu đời ấp lụy
Tâm tu bớt não trí vun đầy
Từ bi nghĩa đạo ban lòng ái
Tử tế hành thiền phủi tệ ngây
Thế sự vào ra nhìn kẻ quậy
Ta thời có khác chẳng như vầy

Hải Rừng
16/5/2017
***
Tìm Say


Say tìm tới rươu sẽ cho say
Say chút không sao chưa cảm cay
Say đến mê man đòi rót tiếp
Say còn tỉnh táo ngán châm đầy
Say như Lý Bạch say sinh lụy
Say khác Tả Đà say hóa ngây
Say đúng dễ gì ta kiếm được
Say nay Huy mỗ khiến ra vầy

Thái Huy
5-16-17
***
Thèm Say

Bỗng cảm nghe thèm chút vị cay
Hòng vơi khối sự đã dâng đầy
Khi trời dịu hẳn nhờ mưa sớm
Giữa tiết hanh còn luyến vị ngây
Cuộc sống phương xa nhào đắp đổi
Niềm mơ sóng ảo tạo vui vầy
Thương chìm nỗi nhớ màu hoa dại
Để chuỗi đêm về lại muốn say!

Uyên Du 
170517
***
Tỉnh Thức

Tam độc thôi tìm chẳng đắm say
Nên chi an lạc mãi đong đầy
Giữ lòng bất động luôn như thế
Gìn dạ không chao cứ để vầy
Đừng đẩy sang người ôm lạnh lẽo
Chớ lùa đến bạn cõng chua cay
Mong thường thanh thản vô tư sống
Khờ khạo mặc đời bảo dại ngây

Như Thị
***
Được Say

Thi đàn muối mặn với gừng cay
Thơ bạn đọc hoài thắm đến.say.
Ý tứ mênh mông thân thiết quá
Câu vần êm ái nhớ thương đầy.
Lòng vui cho bút nhiều khi ngắc
Tình đẹp khiến lòng lắm lúc ngây
Viết họa gửi người trong lí tưởng
Men chi lôi cuốn đến như vầy 

Trần Như Tùng
***
Tự Thán

Thôi đừng mượn rượu giả đò say
Thầm nghỉ đời mình đã đủ cay
Bởi lẽ tài năng còn hạn hẹp
Cho nên khốn khó cứ đong đầy
Phải đâu biếng nhác thành tên dại ?
Cũng chẳng trây lười hoá gã ngây ?
Chỉ muốn yên bình trong cuộc sống
Nào ngờ vấp ngã, khổ như vầy

Thục Nguyên

Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Thơ Tranh: Tình Vỡ


Thơ: Lý Lệ Mai
Thơ Tranh: Kim Oanh


Chiếc Lá Tình Muà Thu


Mùa Thu có hàng triệu lá vàng, lá đỏ,
Nhưng em chỉ thương một chiếc lá của anh,
Anh đã trao em lần tình cờ gặp gỡ,
Em sẽ giữ hoài làm kỷ niệm trăm năm.

Tôi thức dậy, trời đã sáng từ lâu. Ðêm, trước khi ngủ, tôi thích cuốn blind lên khung cửa, vì phòng ngủ trên lầu, để khi thức dậy tôi có thể nhìn ra thấy núi và mây xa xa.

Tôi vẫn còn cảm giác mệt, đầu hơi choáng váng dù cả ngày hôm qua đã uống mấy lần thuốc cảm. Thời tiết xứ núi lạ lùng, mỗi lần chuyển mùa hay đổi gío tôi hay bị cảm. Mẹ tôi bảo con gái 17 tuổi bẻ gẫy sừng trâu, mà tôi thì yếu đuối nhỏ nhoi.

Ngày xưa, hồi còn ở Việt Nam nhà có nuôi một con mèo cái, nó đã sinh ra ba con mèo con. Một buổi sáng thức dậy mẹ thấy ba con mèo nhỏ non nớt, nằm trong đống tro bếp, ba khuôn mặt xinh xinh và sáu con mắt long lanh như sáu viên bi. Tôi giống như một trong ba con mèo ấy.

Mùa Thu đã về, gió hiu hiu lạnh, bầu trời nhiều khi xanh vời vợi không một bóng mây, lá đã bắt đầu chuyển màu và lác đác rơi. Tôi thích một mảnh rừng nhỏ nơi đầu đường nhà tôi trước khi đi ra đường lớn để lên highway, ở đấy có một cái ao nhỏ, mùa hè nước trong xanh mát rượi, mùa Thu mặt ao phủ kín bằng những cánh bèo nhỏ lấm tấm tròn trịa, đến nỗi nếu ai đó vô tình hay không biết, tưởng đó là đất liền, có thể bước xuống ao, cái ao âm u dưới bóng cây ấy. Bên cạnh ao bèo mùa Thu là một cây lê gìa, không biết ai trồng từ bao giờ? Trái chín vàng, to bằng nắm tay, rơi rụng đầy trên thảm cỏ xanh.
Những buổi sáng cuối tuần nếu dậy sớm tôi hay chạy bộ qua đây để nhìn những hình ảnh nên thơ này.

Tôi chợt ngồi nhỏm dậy, không nghĩ ngợi lan man nữa khi nhớ ra hôm nay là? Thứ bẩy của anh ấỷ, một ám hiệu tôi tự đặt cho một người đàn ông mà tôi không quen, không biết tên. Cứ mỗi hai tuần là có một ngày thứ bảy anh đến chợ để mua sắm. Bây giờ là 10 giờ sáng, mẹ tôi đã đến chợ từ trước 9 giờ để mở cửa và sắp xếp những công việc, cũng như để các bà, các cô bỏ mối bánh trái, xôi, chè, những thức ăn nhanh, và bày bán trong chợ của mẹ.

Mỗi cuối tuần tôi ra chợ phụ với mẹ, vì cuối tuần bao giờ khách cũng đông hơn ngày thường. Giá như không vì anh ấy thì hôm nay tôi đã ở nhà và gọi chị Duyên đến phụ, chị tôi đã lập gia đình và ở cùng thành phố. Người đang mệt mà được nằm nhà trùm mền nhìn mùa Thu ngoài khung cửa thì ai chẳng thích?

Tôi đi thay quần áo và ngắm mình trong gương, không biết anh có để ý đến tôi như tôi đã để ý đến anh? Chỉ biết rằng lần đầu tiên nhìn thấy anh vào chợ, cái dáng cao gầy và khuôn mặt hiền lành sau cặp kính cận, tôi đã mến anh, và bỗng dưng tôi cứ mong chờ anh vào mỗi cuối tuần.
Nhưng đều đặn mỗi hai tuần anh mới đến và mua những món đồ bao giờ cũng giống nhau, hầu như không thay đổi như mấy bó rau, miếng thịt, hộp đậu hũ?.Nhìn số lượng và các món đơn giản anh đã mua, tôi đoán anh là người độc thân.

Từ ngày gặp anh, tôi yêu thích công việc ra chợ đứng trong quầy tính tiền phụ mẹ. Cha tôi mất năm tôi lên 10 tuổi, để kiếm sống mẹ tôi đã sang ngôi chợ này và đảm đang nuôi hai chị em tôi. Chị Duyên vẫn hay đùa ngôi chợ sẽ là của hồi môn cho tôi mai sau khi lấy chồng, tha hồ ấm thân, và chị khuyên tôi đừng có lười biếng mà không ra chợ phụ mẹ mỗi khi rảnh rỗi.

Ngẫu nhiên một lần tôi đã biết thêm chút ít về anh, khi anh đang đứng xếp hàng chờ đến lượt tính tiền thì một phụ nữ đã nhận ra anh. Họ vui vẻ chuyện trò, tôi vừa tính tiền cho những người khác vừa lắng tai nghe, dù biết nghe chuyện của người khác chẳng hay ho gì, nhưng tôi tò mò muốn biết về anh. Thì ra chị này từng làm chung một department với anh trước kia ở Hill Base, thuộc thành phố Ogden, họ đều là kỹ sư gì đó.

Tôi bước ra hành lang trước hiên nhà và đi xuống những bậc thang gỗ, cả dãy phố này nhà nào cũng có basement và có lầu. Những loài hoa mùa Thu nở đầy sân, bên cạnh cầu thang tôi vừa đi xuống. Hoa đủ loại, đủ màu, vàng, xanh, tím, đỏ?mọc chen bên những tảng đá, được xắp xếp hờ hững một cách nghệ thuật. Tôi lãng mạn và phung phí thì giờ như thế đấy, không thích lấy xe từ trong garage đi thẳng ra ngoài sân, mà ngược lại đi từ ngoài sân mở cửa garage, vì tôi muốn được hít thở không khí mùa Thu êm dịu trong lành, muốn được nhìn những cánh hoa mỏng manh kia khoe sắc trước khi bị mùa Ðông dập vùi trong gío lạnh và tuyết rơi.

Lái xe ra tới đầu đường, trước khi quẹo về hướng West để lên highway tôi lại được nhìn khu rừng nhỏ với ao bèo phẳng lặng như còn đang say ngủ, có một chú sóc đang chạy trên bãi cỏ, chắc chú vừa ăn một bữa trái chín no nê trên cành cây lê kia rồi?

Ngôi chợ Việt Nam của mẹ tôi nằm ở thành phố West Valley, chỉ nhìn xe đậu bên ngoài, tôi biết chợ đã đông người. Chợ khá rộng rãi, hàng hóa tươi ngon, giá cả lại phải chăng hơn các chợ khác nên càng ngày càng có uy tín và thêm khách. Mẹ tôi nói buôn bán là kiếm lời, nhưng trên hết buôn bán phải thật thà, tôn trọng khách hàng, thì công việc mới bền lâu.
Vừa thấy tôi, mẹ đã ái ngại:
- Con đang cảm mà ra đây làm gì! mẹ vừa gọi chị Duyên ra phụ rồi.
- Thôi, đừng làm phiền chị ấy, có ngày cuối tuần ở nhà với chồng con. Chỉ khi nào thật cần thôi mẹ ạ, bây giờ con đã khỏe rồi.

Tôi gọi phone nói chị Duyên khỏi cần đến chợ nữa, xong tôi vào chỗ tính tiền để mẹ lăng xăng chạy vòng ngoài, kiểm tra quầy thịt cá, quầy rau, hay trò chuyện với những khách hàng quen biết.
Còn tôi, lòng đang phơi phới chờ đợi anh, mỗi khi cánh cửa mở ra có người khách bước vào tôi lại quay ra nhìn và mong là anh vói cái dáng cao cao gầy và ánh mắt hiền hòa sau kính cận. 

Tôi đã chóng mặt vì nhìn ra cửa nhiều lần. Buổi sáng qua đi, buổi trưa rồi đến buổi chiều, lòng tôi đã mỏi mòn thất vọng. Tôi hoang mang và băn khoăn, anh không đến chợ vì bận rộn hay ốm đau?. Cách đây ba hôm trời bỗng dưng đổ tuyết suốt cả ngày, mùa Ðông nhanh nhẩu vô duyên phủ tuyết trắng trên cỏ, thổi gío lạnh qua phố phường. Nhưng hôm sau gío đã thôi không lạnh nữa, tuyết đã tan đi, để trả lại cho mùa Thu không gian của nó. Thế đấy, nên tôi mới bị cảm, và biết đâu anh cũng bị cảm và đang nằm ở nhà quên cả đi chợ như thường lệ?

Nhìn gương mặt thẫn thờ của tôi, mẹ tôi ngạc nhiên:
- Con làm sao thế? nếu thấy mệt thì về nghỉ sớm đi.
Tôi gượng cười:
- Vâng, con sẽ về bây giờ đây.

Chiều nay tôi phải về sớm vì cần đến nhà một đứa bạn. Ðúng lúc tôi sắp sửa ra về thì anh đến, bóng dáng quen thuộc của anh lướt qua cửa đã làm tôi đứng khựng lại, không bước ra về ngay được, trái tim tôi rộn rã lên, tôi tiếp tục tính tiền và đợi chờ anh. Anh mua nhanh, hình như cũng đang vội? chỉ một lát sau đã ra chỗ tôi, nghiêm trang và lịch sự trả tiền, bước ra khỏi chợ.
Chỉ nhìn thấy anh chốc lát tôi như đã được hồi sinh, lòng nhẹ nhỏm tôi cũng ra về cho kịp giờ hẹn với bạn.

Khi tôi ra tới chỗ đậu xe, vô tình mà xe tôi và xe anh nằm cạnh nhau, anh đã xếp xong những món hàng vào trunk xe. Tôi nhìn thấy vài chiếc lá vàng tươi đang vướng mắc nơi hai cái gạt nước trên mặt kính xe anh. Tôi buộc miệng nói đùa:
- Anh đi chợ mà mang theo cả mùa Thu nữa kìa.
Anh hơi ngạc nhiên khi thấy tôi lên tiếng trước, nhưng anh mau chóng vui vẻ đùa lại:
- Mùa Thu đi theo tôi, chứ tôi không mang theo mùa Thu đâu. Cái xe này đậu ở khu apartment của tôi, dưới những hàng cây, nên lá mùa Thu tha hồ rơi lên xe, có hôm tôi quên không quay đóng cửa kính xe, lá vàng bay cả vào trong ghế ngồi cùng với tôi nữa đấy.
- Những chiếc lá vàng màu thật đẹp anh ạ. Chắc mới vừa rơi rụng sáng nay?
- Có lẽ, vì thành phố Ogden của tôi nổi tiếng là có những con đường mùa Thu lá vàng tuyệt đẹp cho du khách thưởng ngoạn mà. Nào, cô bé xòe bàn tay ra.

Vẻ trang nghiêm thường lệ của anh đã biến mất, khi tôi ngỡ ngàng xòe bàn tay ra thì anh đã gỡ từ trên mặt kính xe một chiếc lá vàng nguyên vẹn nhất, tươi nhất, đặt vào bàn tay tôi. Tôi run người lên vì sự đụng chạm ấy. Anh giơ tay thay cho lời chào rồi lên xe ra về mà tôi vẫn còn ngẩn ngơ với chiếc lá kỳ diệu trong tay, kỳ diệu vì chiếc lá đến từ thành phố Ogden của anh, vì nằm trên mặt kính xe anh, vượt đường xa gió lộng đến đây, và vì từ tay anh trao cho tôi trong một tình cờ như an bài sẵn của định mệnh.

Về đến nhà tôi để chiếc lá vàng Thu ấy vào một trang sách, điều bí mật tuyệt vời này chỉ một mình tôi biết, nhìn chiếc lá vàng tôi như nhìn thấy anh. Anh đang sống bên cạnh tôi trong căn phòng, trong từng giấc ngủ.

Thì ra anh ở thành phố Ogden đúng như tôi đã dự đóan, vì anh làm ở Hill Base. Từ đấy xuống chợ tôi cũng mất 45 phút hay một tiếng, những người Việt Nam ở Ogden nói rằng ở đó chỉ có một ngôi chợ Việt Nam nhỏ, hàng hóa ít và đắt, nên họ vẫn thích cuối tuần đi chợ xa, xuống thành phố West Valley để mua sắm, và ai đó cũng có thân nhân hay bè bạn ở Salt Lake City nên một công đôi ba chuyện vừa đi chợ vừa đi thăm thân nhân. Chắc anh cũng có lý do tương tự, nên dù độc thân anh vẫn thường xuyên đi chợ xa như thế?

Tôi có đến căn cứ Hill Base một lần, cách đây 2 năm, theo một đứa bạn. Chị nó chở chúng tôi đến Salt Lake tắm hồ, coi như tắm biển vì hồ rộng và nước hồ mặn như nước biển. Dân xứ núi Utah vẫn tự hào Hồ Muối là biển. Hồ Salt Lake dài thăm thẳm, dường như đứng ở nơi đâu quanh những thành phố lân cận hồ, đều có thể nhìn thấy hồ là một dải dài xanh mờ chân mây, chân núi. 

Tắm xong chúng tôi vào gặp bố mẹ nó trong Hill Base rộng mênh mông, ngoài cửa có lính gác, trong base đường xá xe cộ như ngoài phố, làm con bé 15 tuổi là tôi hoa mắt ngơ ngác, cứ tưởng công sở là một building cao ngất là đủ to lớn lắm rồi.


Không biết anh làm khu nào trong Hill? Trong cái thành phố quân sự riêng tư ấy? nếu tôi được vào đấy lần nữa chắc gì đã tìm thấy anh? Những đêm chưa ngủ tôi nằm mơ ước một tương lai, sau này sẽ học kỹ sư và xin vào làm ở Hill Base, chắc tôi sẽ có nhiều cơ hội và thời gian gặp anh, ước mơ ấy không có gì cao xa. Anh ơi hãy đợi!

Bây giờ mùa Thu đã chín, mùa Thu rực rỡ khắp Utah. Thành phố nào chả có những con đường lá vàng lá đỏ, nhưng những con đường của thành phố Ogden chắc đẹp hơn? huyền bí hơn? vì hàng cây cao hai bên đường giao nhau, đan kín nhau, rợp trời lá vàng, rợp đất lá vàng, thành một màu u uẩn, đẹp đến rưng rưng. Những người yêu nhau thích hẹn hò vào mùa Thu để cùng đi trên con đường đầy lá vàng. Nếu một ngày nào tôi đi trên con đường đó, thì người hẹn hò đi bên tôi sẽ chỉ là anh.

Từ hôm anh tình cờ trao cho tôi chiếc lá vàng, tôi không gặp anh nữa, anh biến mất thật lạ lùng suốt mấy tuần nay. Người ta vẫn từ thành phố Ogden về đây mua sắm nhưng không có anh. Anh đâu rồi? Tôi ra chợ làm việc mà như kẻ không hồn.

Tôi, con mèo nhỏ yếu đuối lại ốm nữa rồi, nhưng tôi không thích nằm ở tro bếp như những con mèo nhỏ tội nghiệp ấy. Tôi không thích nằm nhà quấn mình trong chăn gối ấm êm đợi chờ bình phục. Tôi vẫn ra chợ, mang tiếng là phụ giúp mẹ, nhưng trong lòng tôi chỉ mục đích duy nhất là chờ đợi anh, nếu qủa thật anh bận rộn hay ốm đau rồi anh sẽ khỏi, và anh sẽ đến, như hôm nào đó anh đã đến trễ, trừ khi anh đã đổi đi nơi khác. Tim tôi đau nhói khi nghĩ sẽ không bao giờ gặp anh nữa, nhưng đồng thời tim tôi vẫn kêu lên:? Không, anh ấy vẫn sống ở Ogden, vẫn đi làm ở Hill Base, mình sẽ gặp anh ấy và sau này mình sẽ vào Hill làm cùng với anh ấỷ.

Hôm nay tôi sụt sùi mặc chiếc áo len màu tím, đứng trong quầy tính tiền. Mùa Thu phố núi có những ngày lạnh như sắp vào Ðông. Sáng nay cái ao bèo nơi khu rừng nhỏ đã phủ đầy lá vàng. Cả khu rừng rũ lá, gió mang lá tới mặt ao, hình ảnh buồn hiu hắt ấy theo tôi trên suốt highway đến ngôi chợ.

Cuối cùng anh đã đến sau hơn một tháng trời bặt tăm. Trời ơi, nét mặt anh vui tươi thế kia. Hay anh cũng đang mừng vì đã gặp lại tôi?. Hôm nay anh đẩy xe, chứ không xách cái giỏ gọn nhẹ như mọi khi, chắc anh cần mua nhiều thứ sau những tuần lễ không đến chợ?. 

Người tôi nóng bừng lên, chắc chắn không phải vì cơn sốt trong người đang trở mình vì gió. Ôi, chốc nữa anh ra tính tiền, tôi sẽ có lý do để hỏi thăm anh, dù gì chúng tôi cũng đã quen nhau ở bãi đậu xe hôm ấy, và anh đã tặng tôi chiếc lá vàng mùa Thu của thành phố anh. Nhất định tôi sẽ không quên hỏi anh con đường nào đẹp nhất vào mùa Thu của thành phố Ogden, để trong giấc mơ kế tiếp tôi sẽ thấy anh và tôi cùng đi trên con đường đó.

Tôi luống cuống tính tiền, chỉ mong mọi người ra về cho nhanh, trả khoảng không gian và thơì gian này cho tôi và anh. 
Khi rảnh tay được đôi chút tôi mới dáo dác tìm anh, dễ dàng nhận ra dáng anh giữa bộn bề hàng hóa và kẻ qua người lại. Nhưng tôi không tin vào mắt mình nữa khi thấy bên cạnh anh là một phụ nữ trẻ đẹp, anh đẩy xe đi theo cô ấy, hoặc cùng đứng lại chọn hàng, cả hai nói cười vui vẻ, có vẻ như là đôi vợ chồng mới cưới.


Tôi tuyệt vọng não nề, chỉ muốn bỏ chạy ra ngoài, ngay lúc này nếu được nằm trong phòng riêng mà khóc chắc sẽ đỡ đau khổ hơn, nhưng tôi cố ngăn cho nước mắt mình đừng rơi ra vì vợ chồng anh đã đến bên tôi. Cô gái móc bóp trả tiền, đúng là tính cách của một người vợ, quán xuyến gia đình. Anh và cô tươi cười quấn quýt, đứng đối diện tôi, anh nhìn tôi thản nhiên, bình thường. Trong ánh mắt anh tôi biết là anh chẳng cần nhớ làm gì cái hôm đã trao tôi chiếc lá vàng tươi ấy, có lẽ anh chỉ coi tôi như một con bé chưa trưởng thành, hay chỉ là sự trao đổi chuyện trò xã giao giữa cô bé bán hàng và người mua, trong lúc tình cờ gặp gỡ. Vậy mà tôi đã coi đó là một kỷ niệm nên thơ đẹp đẽ, tôi đã giữ gìn chiếc lá như một ân tình, một kỷ vật.

Trận ốm này cả tuần lễ sau tôi mới khỏi, có lẽ vì tâm bệnh nên mới lâu như thế. Tôi không hi vọng chờ mong gì ở anh nữa, và cho tới bây giờ tôi cũng chưa biết tên anh.
Mùa Thu có hàng ngàn, hàng triệu chiếc lá vàng, nhưng chiếc lá vàng của anh cho tôi, là mối tình đầu mong manh của tôi, sẽ mãi mãi là chiếc lá mùa Thu đẹp nhất.

Nguyễn thị Thanh Dương

Tìm Say - Cõi Say (Phần 2)


Tìm Say

Khi buồn, nâng cốc để tìm say
Cho trí quay cuồng quên đắng cay
Đầu óc lâng lâng trong huyễn ảo
Tâm tư lãng đãng giữa vơi đầy
Lòng vui, rượu mạnh tăng hưng phấn
Tình đẹp, men nồng gợi ngất ngây
Độc ẩm tiêu sầu khi lẻ bạn
Cụng ly góp chuyện lúc xum vầy.

Sông Thu
***
Các Bài Họa: 

***
C
õi Say

Dễ mấy lúc đời tận thỏa say
Vui bừng chuyển hóa những men cay
Chín tầng lãng đãng hân hoan ngập
Vạn nẻo thung thăng hỷ lạc đầy
Giữa chợ ngồi cười chi trách dại
Ngoài đường đứng khóc chẳng chê ngây
Nhẹ tênh bước lộng trời mây gió
Cuộc thế xem ra khó được vầy!

Lý Đức Quỳnh
***
Cứ Mà Say


Vui buồn chi cũng cứ mà say
Mặc kệ sự đời đắng với cay
Hận cũ khó quên, thôi nặng trĩu
Tình xưa còn nhớ, mãi đong đầy
Vần thơ xướng họa thêm an lạc
Bạn hữu viếng thăm lắm sướng ngây
Cuộc sống vô thường, đời cõi tạm
Chén anh, chén chị, tạo vui vầy

Thanh Trương
***
Say Tình


Ta chẳng tìm đâu cũng thấy say
Từ đôi mắt ấy thật nồng cay
Trong vòng tay ấm tình xuân trọn
Giữa khoảng trời xanh mộng ước đầy
Nhẹ dựa vào vai ru giấc muộn
Thầm hôn lên má gợi hồn ngây
Vầng trăng bàng bạc đêm huyền ảo
Trần thế người ơi nợ thắm vầy.

Thy Lệ Trang
***
Say 
Đời

Lòng buồn chất ngất mượn men say
Giã biệt người đi thấm nỗi cay
Khổ ải nhân gian luôn trĩu nặng
Chia lìa thế tục mãi đau đầy
Mây phai nắng nhạt màu sầu úa
Lá rụng sương mờ cảnh dại ngây
Giọt rượu mềm môi hồn chuếnh choáng
Tìm quên giấc ngủ chỉ mong vầy

Minh Thuý
Tháng 5_2017
***
Tiên Tửu
Đời vốn đa ngôn chuyện tỉnh say
Buồn vui,...tri ngộ cạn men cay
Tình vừa mới ngỏ - tình lai láng
Nghĩa đã đan xen - nghĩa đủ đầy!
Chén ngọc Quỳnh Tương lưu vị ngọt,
Mỹ từ Dạ Lý tỏa hương ngây!
Lưu Linh,...mượn chén mềm...Tiên Tửu
Thế sự quách thây,... chẳng vạ vầy!

17-5-2017
Nguyễn Huy Khôi
***
Vui Say


Người mời chửa uống đã như say
Nâng chén ru đời những ngọt cay
Lòng hẳn nguôi ngoai, dù sấp ngửa
Tình đâu trống vắng, lại đong đầy
Rượu đào có sẵn chiêu hầu …tỉnh
Men đắng đà bày mượn giả …ngây
Y thể cờ kia thời gặp …gió
Hồn nghe thanh thoát, tự ta …vầy!

Cao Bồi Già
17-05-2017

***
Trong Say


Cạn chén hơi nhiều đến lúc say
Ngà ngà chẳng biết ớt nào cay
Quên quên vẫn ước duyên toàn vẹn
Nhớ nhớ còn mong nghĩa trọn đầy
Thị Nở cháo hành đâu hẳn dại?
Chí Phèo rượu lủi bảo rằng ngây?
Đứng lên bạn níu đâu rời cuộc
Đành vậy phận sao sự cũng vầy.

Phan Tự Trí
***
Tìm Bạn Cùng  Say


Ngơ ngác giữa đời muốn uống say
Không người tâm sự sẻ chua cay
Đông sang gió thoảng tình hao hụt
Hạ đến mưa bay dạ ngất đầy
Thuở ấy mình còn trong mộng mị
Bây giờ ta vẫn cảnh thơ ngây
Làm sao có được tay bằng hữu
Cùng tớ cạn ly lúc họp vầy.

Trịnh Cơ
Paris,18/5/2017
***
Say


Yêu dấu tình ơi nhắp chén say
Vạt đùa gió thoảng đẫm men cay
Đèo cao đất đỏ chân bùn bám
Biển vắng nước xanh sóng bọt đầy
Núi thẳm thông reo mây chất ngất
Duyên thầm âm vọng đá như ngây
Làm sao trở lại ngày xưa đó
Nghe gió phi lao kể chuyện vầy!

Lộc Bắc
Mai17

Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

Thơ Tranh: Mùa Đông Ôi Mùa Đông

Gửi chị để tưởng nhớ Một Người đi ngày 6/6


Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Niềm Riêng


Sụt sùi tháng Sáu cứ mưa rơi
Chia cách hai phương suốt cả đời
Chờ đợi lại chờ muôn nẻo đến
Ngoài trời mưa mãi chẳng buồn vơi

Hương trầm nghi ngút tỏa vòng bay
Lắng tiếng tim côi tiếng thở dài
Hồi ức chôn sâu vào huyệt lạnh
Nghẹn ngào tưởng nhớ bóng hình ai

Đầu đông se lạnh gió hiu hiu
Ý hẳn xót đau gợi nhớ nhiều
Bóng nắng về chiều đâu chẳng thấy
Sưởi lòng sương phụ bớt cô liêu

Kim Phượng
1.6.2017

Lạc Lõng


Bài Thơ Xướng
Lạc Lõng


Ngoài hiên nguyệt thẩn thờ
Thuyền lạc lõng bơ vơ
Cung điệu buồn vang vọng 
Hồn ai luống ngẩn ngơ
Lòng rơi trên phím nhạc
Sương xuống lạnh hồn thơ
Quê mẹ nhiều ray rức
Bờ xưa vẫn mịt mờ.

Quên Đi***
Các Bài Thơ Hoạ
Nhớ Nhà


Trăng non giọi án thờ
Nhìn cửa sổ vu vơ
Buồn nhớ quê ngàn dặm
Thương hoài xứ sở ngơ
Nghe ai đang thổi sáo
Hoà khúc nhạc lời thơ
Xa tít chân trời tím
Sao khuya gió bụi mờ

Mai Xuân Thanh

Ngày23/05/17
***
Nhớ Thu

Trong giây phút bơ thờ,
Nghe lòng sầu vẩn vơ.
Khi rừng thu xào xạc
Nai mắt buồn lơ ngơ.
Khi lá thu lác đác
Trong vạt nắng lơ thơ,
Hồn anh như chìm đắm.
Từng bước trong sương mờ .

Mailoc
Cali 23-5-17
***
Lạc Lõng

Quán vắng lạnh đèn thờ
Ta,người khách vẩn vơ
Đi tìm hương vị cũ
Lạc bước thành ngu ngơ.
Khiến rã rời nốt nhạc
Làm nhung nhớ thẩn thơ…
Đang vui chợt dứt đoạn
Khơi mắt lệ hoen mờ.

Thái Huy
5-23-17
***
Lu Mờ


Lặng lẽ cạnh nhà thờ
Dáng mơ mộng vẩn vơ
Đang chờ mùa gió mới
Hồi nhớ thuở ngu ngơ
Bổng vọng trên lầu Thánh
Chuông vang nhắc tuổi thơ 
Nhưng người tìm dĩ vãng
Sao kỷ niệm …lu mờ! 

Kim Oanh
***
Niềm riêng


Đối nguyệt, dạ bơ thờ
Từng đêm nghĩ vẩn vơ
Nỗi lòng thêm trĩu nặng
Tâm trạng hóa ngu ngơ
Kẻ ở vơi tình mộng
Người đi cạn ý thơ
Tháng năm buồn tiếp nối
Khóe mắt lệ hoen mờ.

Phương Hà
***

Lạnh Bến Chờ


Bến đợi quá ơ thờ
Lòng thuyền mãi vẩn vơ
Khua chèo chèo khuấy động
Lơi bến bến làm ngơ
Con nước neo dòng mộng
Tình nồng cạn ý thơ
Ước nguyền sầu chảy siết
Lệ đẫm mắt hoen mờ

Kim Phượng
***
Lạc lõng


Lúc tập tễnh làm thơ
Mang đầu óc thẩn thờ
Tâm tư đầy bỡ ngỡ
Nếp nghĩ nặng sầu vơ
Khát vọng hoài trăn trở
Niềm tin vẫn mịt mờ
Ngồi đây chìm vỡ lở
Cảm nhận nỗi ngu ngơ.

Nguyễn Đắc Thắng
170525
***
Thẩn Thơ


Thiên cổ luống ơ thờ,
Lòng sao mãi vẩn vơ.
Ông cha còn tiếc nuối,
Con cháu cứ làm ngơ.
Cổ học dần mai một,
Kim triêu luống thẩn thơ.
Bao đêm dài trăn trở,
Phong hóa cũ phai mờ !

Đỗ Chiêu Đức
***
1/Ai Hiểu Chăng Ai?

Lăng miếu không nhang thờ!
Toàn bàn chuyện bá vơ
Người còn với kẻ mất
Trông tội nghiệp như ngơ.
Hết cả nguồn sung mãn
Đâu còn hứng họa thơ
Nên ngồi lì đốn thuốc
Từng cụm khói bay mờ.

Thái Huy,
5-24-2017

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

Mình Có Ba Người Vừa Đúng Nét Đôi Mươi

Mình có ba người 
Vừa đúng nét đôi mươi 
Những chiều mây lưng đồi 
Tầm mắt hướng xa xôi, 
Ngày sau một hai trong ba đứa 
Không chung đường 
Chắc nhớ nhau nhiều lắm 
Người lướt mây trời 
Vui kiếp sống không trung 
Với một kẻ đi tìm 
Vào sóng nước mênh mông 
Còn riêng mình tôi vai ba lô*


"Hải Quân Kim Phượng"

Trong chuyến đi du khảo Hòn Lại Sơn năm 1972. Ba chúng tôi đã mang 3 màu áo của các chàng..."vui kiếp sống không trung", "Không quân Ánh Mai"; "còn riêng mình tôi vai ba lô"; "Bộ Binh Hoàng Anh" và "vào sống nước mênh mông"; "Hải Quân Kim Phượng". Ba đứa đi tìm các bộ quân phục và đến tiệm may nhờ sửa lại cho đúng kích thước.
Ngày "ra quân" từ Trường Đại Học Cần Thơ, 3 nàng xuất hiện với 3 màu áo, khiến các bạn cùng lớp không khỏi ngạc nhiên. Riêng 3 chúng tôi vừa hãnh diện chen lẫn thích thú...


Kim Phượng với thắt lưng, là món quà của cậu em Kim Hiệp mang từ Pleiku về tặng chị


 "Bộ Binh Hoàng Anh" và Kim Phượng



 "Không Quân Ánh Mai"


 Ánh Mai và Kim Phượng trên bãi biển Lại Sơn


Ánh Mai đã bắt được tướng cướp Kim Phượng rồi đây...

Mình có ba người
Mà kiếp sống buông trôi
Đứa này ở ven trời
Thì đứa khác ra khơi,
Hợp xong lại tan

Thế mới thương đời lính*

Bây giờ 3 chúng tôi, mỗi người một nơi...

Hình Ảnh: Ánh Mai, Hoàng Anh, Kim Phượng
* Nhạc phẩm Chúng Mình Ba Đứa của Nhạc Sĩ Song Ngọc và Hoài Linh