Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2019

Em Còn Nhớ Hay Em Đã Quên - Trịnh Công Sơn - Tuấn Ngọc


Sáng Tác: Trịnh Công Sơn
Ca Sĩ: Tuấn Ngọc
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Mộng Nhân Sinh



Nhân sinh nào như mộng
Chuyện đời khó tỏ đục trong
Trắng đen theo thời thế
Sai đúng dễ hồ phân
Trời cao chim mỏi cánh
Sức yếu ngựa chùn chân
Ước chi cho lắm rồi tan vỡ
Xui khiến hững hờ với bản nhân
Thôi thôi chớ nghĩ chân hay giả
Bút mực đây rồi giả cũng hóa thành chân
Câu thơ xin chớ ngại ngần.

Quên Đi

Ngày Về Lối Cũ



Ngày về phượng đỏ đầy sân
Nỗi buồn lặng đứng tần ngần cạnh bên
Phượng rơi dài dấu chân quen
Bóng ai phảng phất tóc mềm phiêu bay

Tiếng ve rưng rức u hoài
Bóng chiều thắc thỏm chia hai nắng vàng
Chừng nghe tiếng trống trường tan
Áo bay trắng cả lòng ngan ngát lòng

Chút gì như nhớ như mong
Tháng Năm con gió thắt vòng lao xao
Bên tai thoảng giọng ngọt ngào
Tiếng cười em biết chừng nào mới quên

Chìm trong ánh mắt êm đềm
Câu thơ tôi vẽ mắt huyền em xưa
Vẽ chiều thánh thót cơn mưa
Mái hiên nghiêng xuống cho vừa cầm tay

Vẽ tình yêu đến một ngày
Hẹn hò cuống quít ngất ngây đón chờ
Và chiều xa lạ ngu ngơ
Em xa một buổi thẫn thờ xót xa

Tháng Năm phượng đỏ trổ hoa
Đỏ như đôi má nõn nà bờ môi
Đỏ như xưa tiếng em cười
Công viên ghế đá chỗ ngồi gọi tên

Ngày về lối cũ nhói tim
Không mưa mà gió nổi chìm nhớ thương
Áo xưa bay trắng góc trường
Những cành phượng đỏ nghiêng buồn qua vai

Trầm Vân

Thơ Tranh: Hoài Hương


Thơ & Thơ Tranh: Hàn Thiên Lương



Có Một Chiều



Bài Xướng:

Có Một Chiều

Có một chiều ta rất đỗi buồn
Và ta cũng rất đỗi yêu thương.
Buồn cho “cái kiếp” mùa tan vỡ,
Thương bởi đêm tàn lệ nến tuôn!

Bụi vẳng chiều phai hồn vó ngựa
Thuyền neo bến lạnh mặc dòng trôi
Hay đâu con sóng lùa năm tháng,
Vỡ cả tình trăng lộng bốn trời!

Ta như một cánh chim vùi ngủ
Quên kiếp phong trần những sớm trưa.
Đời dẫu bao phen cười bạt gió
Dễ đâu gió bạt cuốn theo mùa.

Đắng lòng đã phải thời đen bạc
Đêm trắng nào phai chuyện đá vàng.
Cõi thức ru xanh hồn nghệ sĩ,
Phận tằm nên trót nợ tơ mang.

Tháng ngày lặng lẽ chốn thanh viên
Cáo-Sói làm nên cõi luỵ phiền.
Nếu có ngày mai... ta biết vậy !
Một tuồng dâu bể mấy chung riêng.

Ta nghĩ điều nầy tự nhủ ta
Nỗi chiều lặng ngắm bóng mây qua.
Lá rơi là để cành xanh lộc,
Phân chất đời còn điểm sắc hoa.

Mặc Phương Tử
***
Bài Họa: 

Thanh Thản

Đã chọn đường tu, lại vẫn buồn?
Lòng còn vương vấn mối sầu thương
Tâm hoài ray rứt về thân phận
Dạ mãi u sầu, lệ vẫn tuôn?

Đường trần đã quyết rời chân ngựa
Sông biển không màng, mặc nước trôi
Thuyền cứ lênh đênh theo cánh gió
Lang thang góc biển đến chân trời.

Chim trọn đêm dài say giấc ngủ
Líu lo từ sáng đến ban trưa
Dẫu bao giông bão và mưa nắng
Thì cũng thường thôi, chỉ bốn mùa!

Đời dẫu lắm người quen thói bạc
Cũng đâu thiếu kẻ có lòng vàng?
Không vì cái xấu mà bi lụy
Rồi oán phận người ta trót mang!

Nhủ lòng an hưởng cảnh nhàn viên
Thì bận tâm chi những muộn phiền
Không lo, không nghĩ, không vương vấn
Giữ hồn thanh tịnh khoảng trời riêng

Ngắm nhìn sự sống ở quanh ta
Trong mỗi phút giây đã trải qua
Như chiếc lá vàng rời khỏi cuống
Thì chồi lộc mới sẽ thăng hoa 

Sông Thu
01/06/2019
***
Gởi Một Chút Hương Hoa

Nhìn đời có lúc phải u buồn
Lắm lúc nghẹn ngào lẫn xót thương
Buồn bởi tâm còn vương vấn thế
Thương vì trí để lệ sầu tuôn.

Đôi lúc xem như mình ngã ngựa
Mặc tình cát bụi lấp thân trôi
Màng cho sương gió lùa ngày tháng
Ta vẫn hiên ngang sống giữa trời

Không thể để ta vùi giấc ngủ
Cho đời phó mặc sáng rồi trưa
Dù cho nắng gió và mưa bão
Cũng quyết đi cho đủ bốn mùa

Giờ đây đến lúc già đầu bạc
Nhưng vẫn giữ tâm thật vững vàng
Kẻ sỉ một đời thờ chính nghĩa
Như tằm đã trót nợ vương mang

Nguyện lòng làm cảnh chốn hoa viên
Cho kẻ giải khuây lúc muộn phiền
Khi có một ngày...người tỉnh giấc
Khoảng trời chung hưởng chẳng ai riêng

Bao lời tự nhủ cõi lòng ta
Xem tựa như mây gió thổi qua
Hy vọng niểm tin cành nẩy lộc
Cho đời một chút ...phút thăng hoa

songquang
20190531

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2019

Anh Là Tất Cả - Nhạc Ngoại - Lời Việt: Duy Quang - Tiếng Hát Ngọc Lan


Tiếng Hát: Ngọc Lan
Nhạc Ngoại - Lời Việt: Duy Quang 
Thực Hiện: Đặng Hùng

Thu Buồn



Mưa đổ bên thềm giọt lệ ngâu
Đàn ai hiu hắt gợi thêm sầu.
Xa xăm...thơ thẩn chiều ly biệt,
Cách trở...ngậm ngùi cuộc biển dâu.
Mấy độ sương giăng mờ ngõ trước,
Bao mùa lá rụng kín vườn sau.
Đâu đây tiếng sáo u buồn quá
Cây lá sầu thu cũng đổi màu!

Hàn Thiên Lương

Thu (*)


Mây vẫn tầng không mây trắng bay
Tầng không thoáng bóng cánh chim gầy
Nẻo về hoa cỏ chiều hiu hắt
Man mác lòng thu dạ cảm hoài.

Đâu đây tiếng nhạn báo mùa sang
Nhìn lá vườn thu lấm tấm vàng.
Nắng rót bên trời thơ lặng lẽ
Hồn buồn theo với tiếng cười ran!

Bâng khuâng nhìn chiếc lá vàng rơi
Lãng đãng đường mây tiếp dặm trời.
Sông nhớ đôi bờ, chim nhớ gió,
Con thuyền thương nhớ bóng mây trôi.

Ai có vui gì trắng giọt đau!
Mà đem nỗi nhớ dệt cung sầu.
Mà đem nhốt cả tình thu cũ,
Nhốt cả hồn trăng dưới huyệt sâu!

Lòng còn nghĩ ngợi xa xôi quá
Giữa một chiều thu, giữa bến lòng.
Ngày tháng vô tình qua cửa sổ,
Bên trời cúc đã điểm vàng bông.


Mặc Phương Tử

(*) Trích tập thơ Tình Biển. Xb 1994.

Chiều Mưa Tiễn Bạn



Anh tiễn Em đi một chiều mưa
Sân Ga đẫm nước, khách lưa thưa
Em đi không hẹn ngày trở lại
Nỗi buồn biết nói mấy cho vừa.

Lưu luyến không rời, tay trong tay
Ém lệ vào tim, mắt cay cay
Muốn nói, nghẹn lời không nói được
Ta mất nhau rồi, kể từ nay.

Tàu khỡi hành lăng bánh ra xa
Lòng Anh tan nát dưới sân Ga
Bóng tàu dần khuất vào đêm tối
Anh lang thang chẳng thiết về nhà.

Ta đã mất nhau mấy Thu rồi
Nỗi buồn ly biệt vẫn không nguôi
Thương nhớ Em, nhiều đêm không ngủ
Nghe còi tàu, buồn quá Em ơi!!!

Hoa Đô. Tháng 4, 2019
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

Tình Em Muôn Thuở



1
Biết còn mấy buổi anh mong gặp
Nói chuyện đất trời với núi sông
Hay nhắc thuở xưa nghèo rỗng túi
Miếng cơm manh áo xót xa lòng

2
Anh tìm chữ nghĩa sao cho đủ
Để viết cho đầy cõi mến thương
Góp nhặt từng lời từ nỗi nhớ
Em ơi còn mấy khúc tơ vương

3
Có xanh bao nữa xanh rồi trắng
Tình trắng chẳng chi sợ trắng lòng
Mai mốt tâm tình anh với gió
Đường dài anh vẫn bước thong dong

4
Từ ngày khoác áo thơ chưa mỏi
Chữ nghĩa trò chơi hết một đời
Hạnh phúc ghi trong tình bạn hữu
Từ bình minh đến buổi chiều rơi

5
Tình đầy lửa ấm bao giờ tắt
Thơ viết ngàn trang cũng chửa tàn
Nhờ có tình em cho ý gọi
Nên dòng thơ cứ chảy miên man

6
Gặp em như thể trời cho gặp
Em nhạc anh thơ cũng bất ngờ
Trời phú cho mình câu hạnh ngộ
Và tình đưa đẩy giống như mơ

7
Chẳng giang hồ cũng thành phiêu bạt
Ân nghĩa trao đi cũng vỗ về
Đâu biết có ngày vàng sự nghiệp
Mà lòng thao thức những đam mê

8
Rồi những cuồng phong đâu đó đến
Ngả nghiêng trời đất những phân chia
Từng dâu bể cắt tình chia sẻ
Đi ở nghĩa nhân đẹp lối về

9
Tình yêu ví tựa lời tâm sự
Mới nhén nhum lòng đã cố tri
Có ngại ngùng chi trời đất cũ
Quẩn quanh cũng hết tuổi xuân thì

10
Anh gặp tình em ngày gió cuối
Giữa mùa hiu hắt giữa mùa hoa
Lấy gì đổi được tình tri ngộ
Ai bán đâu mà tính giá mua

11
Ngày tháng trôi nhanh như gió thổi
Tình em còn mãi đến mai sau
Trăm năm cũng một câu tròn nghĩa
Chuyện ở chuyện đi cũng đủ sầu

12
Duyên thơ tình nhạc không qua phận
Mỗi nghĩ suy tàn mỗi quẩn quanh
Xin đợi chờ nhau tàn buổi hát
Coi như ngày tháng lẻ loi tình

13
Cuộc sống khác gì canh bạc lận
Che đi chắn lại những mưu cầu
Buông tay chẳng hết sầu nhân thế
Ai có qua cầu mới biết đau

14
Lên cao đến mấy rồi cũng xuống
Rồi một ngày kia cũng trắng tay
Có tướng hay vương đời cũng kiệt
Chỉ mong có được chút tình đầy

15
Chỉ sợ đường xa ngày chưa tối
Mà bước chân qua lạc dấu về
Mò mẫm tìm trông bờ bến giác
Không ngờ lại tới cửa sông mê

16
Anh hỏi anh mùa nào để nhớ
Chỉ còn trong dạ một mùa Thu
Mùa Thu có nắng vàng hoa cúc
Có nghĩa ân em có mộng chờ

17
Đời ai được mãi tình vui nhỉ
Khi gặp buồn đau cũng chán đời
Có lúc muốn đi tìm cõi khuất
Nhìn đời nhạt nhẽo cõi rong chơi

18
Suy nghĩ đời qua toàn dấu hỏi
Mà hư với thật khó phơi bày
Những tiềm cùng ẩn trong vô thức
Cứ kể như là ngọn gió lay

19
Trước sau anh vẫn tròn cung bực
Lời nói từ tâm tiếng nguyện cầu
Những vết dấu tình trên giấy mực
Cũng mong còn lại đến trăm sau

20
Hương Tình Hoài Điệp Hương Hoài Điệp
Em nhạc anh thơ để tặng đời
Và mãi yêu em trong nỗi nhớ
Cuộc tình chữ nghĩa một niềm vui

21
Tình em mãi mãi mềm như lụa
Mãi mãi lung linh chẳng tận cùng
Bát ngát hương hoa ngào ngạt toả
Bên đời chỉ thấy những thương mong

22
Viết chữ mộng mơ liều lĩnh gọi
Dẫu mơ hồ cũng đến đường hoa
Niềm tin yêu có gì nghi ngại
Mỗi bước đi gần mỗi thiết tha

23
Đường có dài đi hoài cũng tới
Từ không đến có xa thành gần
Có đi có đến đời như thế
Tình ấm không còn nghĩa giá băng

24
Nâng niu tình đẹp như thơ ấy
Cũng khó khăn theo được nét đời
Vẫn giữ cho xanh niềm ước vọng
Yêu em tình vẫn mộng mơ thôi

25
Đã lỡ một đời yêu chữ nghĩa
Nên đời gặp gỡ tình trong mơ
Gặp em trong mộng yêu trong mộng
Cho dẫu là chi chẳng tạ từ

26
Nhìn tờ lịch thấy mùa Đông tới
Lạnh đã ùa về bên gối mơ
Lại tuyết trắng hoa mai mốt rụng
Bỗng bâng khuâng nhớ tiếng em chờ

27
Mùa nào đến cũng vô cùng lạnh
Nhưng có em cho nỗi nhớ bù
Nghe giọng nói em đầy lửa ấm
Và tình ngào ngọt những âm dư

28
Em cho anh một dòng tình mới
Từng tiếng thơ hồng cùng mộng say
Từ độ cõi thơ tình sống lại
Viết tình nhau trao gửi đời này

29
Em Thu Cúc của tình trân trọng
Từng tiếng thơ ngoan từng tiếng lòng
Đâu biết ngày nao mờ nhạt bóng
Tình đâu còn nhắc chuyên Thu Đông

30
Mốt mai xin giữ tình nhung lụa
Kẻ nhạc người thơ một cuộc đời
Rồi sẽ lạnh lùng như lá rụng
Nhưng còn còn mãi nhạc thơ vui

31
Bài thơ này nữa là bao nhỉ
Có thấy thơ tình đã nở hoa
Hoa cúc vàng hoa hoa cúc tím
Vườn thơ ngào ngạt cúc hương ca

32
Anh đợi chờ em ngơ ngẩn ngóng
Mùa Đông về lạnh cả hồn thơ
Cũng còn chút nắng dư ngày trước
Hơ ấm cho lòng để mộng mơ

33
Hẹn cùng đời hẹn cùng hơi thở
Hơi thở vẫn còn vẫn có thơ
Hẹn với tình em anh vẫn nhớ
Yêu em trong mộng khỏi mong chờ

34
Ngày tháng vẫn đi tình vẫn đợi
Tình mình đã được mấy xuân thu
Biết nhau tính được bao mùa nhớ
Đường có thênh thang vẫn mịt mù

35
Đời lắm bể dâu đời vẫn đẹp
Tình nồng không thắm vẫn tình yêu
Lấy gì trả nợ đời thi phú
Chỉ có thơ trang trải ít nhiều

36
Chỉ có tình em tròn giấc muộn
Cho anh tiếp nốt tiếng thơ chiều
Bên em là chỉ điều suy tưởng
Còn thực ra lòng vẫn hắt hiu

37
Như thế tình em cho đã tuyệt
Đã hồng lên cả dấu chân khuya
Vàng hoa Thu Cúc em Thu Cúc
Nào biết yêu em chuyện bất ngờ

38
Không bài nào gọi bài thơ cuối
Mây vẫn bồng bềnh mây vẫn bay
Tình có nhạt thơ vàng vẫn đậm
Trong anh còn mãi tình yêu này

39
Chim hót mãi ngày kia bỏ tổ
Ve kêu hoài cũng phải mòn hơi
Con tằm nhả hết tơ rồi chết
Người nghiệp thơ mong hết cuộc đời

40
Còn được tình em anh vẫn viết
Bởi lòng duy có một màu hoa
Thơ trong thơ mực tròn tay bút
Yêu em mãi mãi chẳng phai nhoà.

Hoa Văn

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019

Áo Hoa - Trần Quang Lộc - Mạnh Đình


Sáng Tác: Trần Quang Lộc
Ca Sĩ: Mạnh Đình
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Sen - Nhớ Người



Sen

(Cảm tác Thơ Ảnh:Tôi - Tôi Cũng Là Hoa của Kim Oanh)

Tòa sen thắm nở dưới bầu trời
Bát ngát vàng xanh, hồn trắng tươi
Phảng phất hương bay xua mùi tục
Ngắm hoa lại tưởng nhớ đến người


" Tôi cũng là hoa " ý hiểu sao?
Thiện tâm, độ lượng, hoa khơi mào
Từ bi, hỉ xả, hương gieo rắc
Gần bùn, vẫn giữ nét thanh cao

Hoa ở trong tôi, tôi là hoa
Hồn hương thanh khiết chẳng phai nhòa
Một mùi sen ngự luôn thơm ngát
Cảm ơn sen đã nở vì ta!

Locphuc
***
Nhớ Người

Lời họa trong tâm tưởng
Mặc dù chẳng nói ra
Thầm thì câu tán tụng
Một tòa sen ngọc ngà

Một loài hoa thanh khiết
Một loài hoa tinh khôi
Ngạt ngào hương huyền diệu
Tỏa ngát cõi hồn tôi

Lung linh sương và nắng
Khai nhan cánh hồng tươi
Chiều đời lòng thanh thản
Ngắm hoa tưởng nhớ người

Yên Nhiên

 Link: Tôi...(Tôi Cũng Là Hoa) - Aldelaide Botanic Garden - 2019

Về Mỹ An



Mây ngũ trên đầm sen
Nắng hè phơi cánh kiền
Sen hồng hoa trang điểm
Bức tranh màu thiên nhiên

Mênh mông đầm sen rộng
Cánh cò chiều thong dong
Nhớ em lòng xao động
Theo gió lồng lên không

Anh về qua Gò Tháp
Mỹ An mùa sen lên
Gió lừng hương ngào ngạt
Bên cổng trời bình yên

Ố! Đầm sen bát ngát
Thơm ngát khắp đồng xanh
Đi giữa lòng đất mẹ
Ngỡ em là sen xanh.

Bằng Bùi Nguyên

Hoa Từ Bi


(Ảnh - Như Thị)

*Gợi Ý từ loạt Ảnh: Tôi...(Tôi Cũng Là Hoa) của Kim Oanh

Bài Xướng:
Hoa Từ Bi

(Thể Yết Hậu)

Tâm từ giấu ở cọng bùn đen
Không nhánh mà hương tỏa thiện hiền
Nở nụ đại bi lừng bát nhã
Sen..

Như Thị
***
Các Bài Họa:
(Thể Yết Hậu)
Sen

Chắt lọc hương lành tự đất đen
Từ bi bát nhã đẫm tâm hiền
Ngấm bao mưa nắng càng lan tỏa
Sen…

Phan Tự Trí
***
Hương Sen

Cứ ngỡ bùn nhơ Hoa lấm đen
Vươn lên vẫn toả sáng tâm hiền
Hương thơm sắc đượm màu thanh nhã
Sen…

Kim Oanh
***
Say Lòng Khách

Giữa chốn sình lầy chẳng bợn đen
Lá xanh, nhụy mởn nết ngoan hiền
Nhân duyên hội đủ bừng hương ngát
Sen...

Như Thu
***
Cúng Dường

Bám với bùn sình trộn đất đen
Vươn lên thẳng đứng nét xinh hiền
Người đời kính cẩn dâng bàn Phật
Sen!

Minh Thuý
***
Phật Ngự Trên Tòa Sen

Nét đẹp trang nghiêm tự đất đen
Một tòa Phật ngự tỏa hương hiền
Đại hùng bửu điện hào quang chiếu...
Sen

Mai Xuân Thanh

 Link: Tôi...(Tôi Cũng Là Hoa) - Aldelaide Botanic Garden - 2019


Thứ Tư, 29 tháng 5, 2019

Thơ Tranh: Yêu Mãi Mái Trường


Thơ: Phan Tự Trí
Thơ Tranh: Kim Oanh

Ngày Hè


Thơ buồn không cất tiếng
Gió nản cũng im re
Quạt phẩy đùa không khí
Lá rơi động chái hè
Chói chang hồng phượng thắm
Hừng hực nắng vàng hoe
Há phải trời đang phạt
Mà do bởi tiết hè

Quên Đi

Where You Are - Nơi Em



Where You Are

Where you are
There's sunshine
There's happiness
There's smile
There's warmth

But above all
Where you are
There's LOVE

Anonymous
***
Chuyển Ngữ Lục Bát:

Nơi Em

Nơi em có ánh mặt trời
Có chân hạnh phúc, nụ cười, ấm êm
Nhưng hơn tất cả mọi miền
Nơi em có trọn nỗi niềm thương yêu


Nguyễn Kinh Bắc
***
Nơi Em

Nơi em có nắng hanh vàng
Ấm êm hạnh phúc chứa chan môi cười
Nhưng trên tất cả tuyệt vời
Nơi em đầy ấp tình người yêu trao

Kim Oanh

Gởi Cố Nhân



Xướng: 
Gởi Cố Nhân

Cứ lẳng lặng đi chẳng một lời
Để buồn và nhớ mãi không vơi
Câu thơ trang nhã khi trao đổi
Giọng nói thanh tao lúc đón mời
Nâng tách trà thơm mơ cặp bến
Nhắp ly rượu đắng mộng ra khơi
Người ơi kỷ niệm còn xao xuyến
Day dứt trong tâm đến trọn đời

December 1st 2016
Hồ Công Tâm
***
Các Bài Họa:

Niềm Đau Thế Cuộc

Tay bút run run họa mấy lời
Bốn mươi năm lẻ hận chưa vơi
Đất trời hỗn loạn đành buông bỏ
Sóng biển mênh mông chẳng gọi mời
Nước mắt lưng tròng bên kẻ lạ
Xác hồn chết lặng giữa mù khơi
Tưởng đâu thế cuộc rồi xoay trở
Lại phải lưu vong hết cuộc đời

December 2, 2016
Ngô-Đình Chương
***
Chuyện Cũ

Ngày ấy sao không dám mở lời
Để rồi nuối tiếc chẳng hề vơi
Tình chưa ngỏ với tờ thư gửi
Mộng đã tàn theo cánh thiệp mời
Ta vẫn lênh đênh trời huyễn ảo
Người còn hun hút nẻo mù khơi
Một mai nếu có lần tương ngộ
Ngơ ngẩn nhìn nhau: quá nửa đời!

3-12-2016
Nguyễn Kinh Bắc
*** 
Gọi Nhau Là Cố Nhân

Vuông thơ thắm thiết tỏ bao lời 
Biết nói gì đây nói để vơi
Ý ngỏ tròn câu xao xuyến lạ
Tình trong con chữ thiết tha mời
Thuyền tình xuôi ngược về neo bến
Bão táp không màng quyết vượt khơi
Hai ngả giờ đây chừng tiếc nuối
Cố nhân tiếng gọi đến muôn đời

Kim Phượng 

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2019

Tuyệt Tình - Đỗ Lễ - Khánh Hà


Sáng Tác: Đỗ Lễ
Ca Sĩ: Khánh Hà
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Dòng Lệ



Dòng lệ lăn dài trên má ai
Tuôn đi mang hết nỗi u hoài
Cho ai xao xuyến ngồi lặng ngắm
Hạt tuôn từng hạt kết thành dây

Dòng lệ lăn dài đến hôm nay
Mong vơi nghiệt ngã những tháng ngày
Cho ai thương xót ngồi lặng ngắm
Bốc hơi nước mắt kết thành mây

Dòng lệ u hoài khóc tình si
Ủ chi thành khối đọng bờ mi
Ai người chia sẻ và mơ ước
Nụ cười tiềm ẩn giọt lưu ly


Kim Phượng

Sao Không Trao Trọn?


Thuở nhỏ tôi thường ra nhà ga để xem cảnh nhộn nhịp của những con tầu đi và đến. Đó là niềm vui của một đứa bé xa gia đình đi trọ học ở một tỉnh lẻ ngoài bắc buồn nản thời những năm của thập niên 40. Nơi nhà ga có tiếng khóc, tiếng cười của người này người khác. Và trên con sông đào đi qua tỉnh lỵ, thường có những con thuyền đinh di chuyển nặng nề trên dòng nước lặng lờ chẩy. Trên mui con thuyền, khi gia đình người chủ thuyền dùng cơm thì họ bao giờ cũng mời cơm những người đứng trên bờ sông. Cuộc sống chất phác, thật thà đó là những kỷ niệm đẹp của thời tôi còn thơ ấu. Bài thơ này là một phần nhỏ của những buổi đi chơi nơi nhà ga xưa, xin mời quý bạn đọc:

Sao Không Trao Trọn?

Khao khát đã nhiều dấu người đi 
Chân trời xa tít đẹp tân kỳ 
Con tầu, hành khách, niềm mơ ước 
Giục giã lòng tôi trải biệt ly 

Có muốn cùng tôi đến cuối đời 
Tôi em thành những kẻ rong chơi 
Chung một con tầu say cảnh lạ 
Qua khắp nhà ga phía chân trời 

Ôi những bến tàu xưa rất xưa 
Đón những người đi, đến, tình cờ 
Những thị trấn vắng buồn heo hút 
Hay những kinh thành đẹp như mơ 

Ta được gần nhau đến ngày nào?
Rồi ngày từ giã đến nao nao 
Sao không trao trọn lòng thương mến 
Để buổi chia ly khỏi nghẹn ngào!

Locphuc.

Tri Kỷ Một Đời



Bài Xướng:

Tri Kỷ Một Đời


Đèn mới thắp lên, bóng đã về
Ân cần thân thiết tựa phu thê
Ta cười, bóng rộn vui nghiêng ngả
Ta khóc, bóng buồn khổ tái tê
Trà cúc nâng ly cùng đối ẩm
Nhạc tình dạo khúc lại chung nghe
Nỗi niềm tâm sự không cần ngỏ
Thấu hiểu lòng nhau, mãi cận kề.

Sông Thu
***
Các Bài Họa:

Cố Nhân


Cố nhân biệt tích chẳng quay về
Hải ngoại phương nào dạ tái tê
Canh cánh đôi bờ xa xứ sở
Bâng khuâng mấy bến cách phu thê
Chiêm bao ngoạn cảnh ta quên ngắm
Giấc mộng hồi hương bạn nhớ nghe
Biển Thái Bình Dương ơi vạn lý
Tình xưa nối lại sánh vai kề...

Mai Xuân Thanh
Ngày 19/04/2019
***
Vô Thanh Tri Kỷ

Khen ai đối bóng lúc đêm về,
Thê thiết cùng nhau lắm thiết thê.
Thiếp thiếp chàng chàng loan phượng đão,
Chàng chàng thiếp thiếp phượng loan kề.
Ngã nghiêng rượu cúc ly nghiêng ngã,
Tê tái nhạc tình khúc tái tê.
Thiếu phụ Nam Xương sầu đối bóng,
Vọng phu Tô Thị nhạc còn nghe.

Đỗ Chiêu Đức

***
Tiếng Đêm

Hiên ngoài thanh vắng tiếng đêm nghe
Ngắm nguyệt mình ta chén rượu kề.
Khóm liễu vi vu cành lướt thướt
Vườn trăng bàng bạc gió lê thê.
Trong sương quỳnh nụ vừa hàm tiếu
Dưới đất côn trùng mãi tỉ tê.
Một cánh sao băng vừa chợp tắt
Mơ hồ trên lá ngỡ ai về!

Mailoc
4-19-19
***
Tri Kỷ!

Trầm ngâm nhả khói mỗi đêm về
Ôn những chuyện tình đã thảm thê
Tiếng nấc lạc loài thương huệ héo
Bài thơ mời họa đọc lòng tê
Qua ngày quạnh quẽ nào ai biết
Tỏ ý u buồn mấy kẻ nghe
Cũng muốn cùng nhau vơi ẩn khuất
Than ôi tri kỷ dễ đâu kề!

Cao Linh Tử
20/4/2019
***
1/ chuyện vãn Trong Đêm

Lên đèn bóng hiện nói nhau nghe
Lấp nỗi cô đơn thiếu kẻ kề
Cứ tối dựa bên cho dạ thỏa
Đến khuya nằm xuống khiến lòng tê
Tớ đâu mi đó thương tìm gặp
Đêm đến sáng đi nhớ lại về
Tâm sự vơi đầy cùng trút cạn
Canh dài chuyện vãn cứ lê thê

2/ Nhớ Vầng Trăng Cũ

Ngoài song trăng sáng lại quay về
Nhưng thiếu tri âm kể chuyện nghe
Cây quất bên thềm hoa lấm tấm
Côn trùng cạnh ngõ giọng lê thê
Chòm mây lơ lửng bay phương nớ?
Tiếng vạc lạc loài vẳng phía tê!
Khúc nhạc u buồn ngân rả rích
Lòng sầu chẳng thấy bóng ai kề

Songquang
***
Đôi Bóng

Bóng ngã đèn chong ảnh lại về
Soi tình ấm lạnh nghĩa hiền thê
Con đường dịch biến thời qua trải
Cảnh huống hoài theo chuỗi cận kề
Vẫn hiện trầm ngâm dòng cảm xúc
Luôn cùng phảng phất nỗi buồn tê
Từng đêm lặng lẽ men sàng lắng
Khắc khoải rơi chìm quãng nhạc nghe.

Mai Thắng 
190421

Tri Kỷ Một Đời




Bài Xướng:
Tri Kỷ Một Đời

Đèn mới thắp lên, bóng đã về
Ân cần thân thiết tựa phu thê
Ta cười, bóng rộn vui nghiêng ngả
Ta khóc, bóng buồn khổ tái tê
Trà cúc nâng ly cùng đối ẩm
Nhạc tình dạo khúc lại chung nghe
Nỗi niềm tâm sự không cần ngỏ
Thấu hiểu lòng nhau, mãi cận kề.

Sông Thu
***
Các Bài Họa:


Kể Chuyện Trong Đêm

Hẹn nhau Hè muộn mới xuôi về
Thời khắc dài, buồn đến thảm thê
Ngày đó lâng lâng niềm hội ngộ
Lòng này cảm động nỗi mừng tê
Bao năm chờ đợi thường trông ngóng
Phút chốc trùng phùng vẫn lắng nghe
Tâm sự cùng nhau mà kể lể
Chuyện chưa hết…nói lúc năm kề…!

Paris, 19/04/2019
Trịnh Cơ
***
Tình Tri Kỷ

Lạnh lẽo tường in chiếc bóng về
Đèn vừa thắp sáng tưởng hiền thê
Mềm môi tiếng hẹn dâng băng giá
Đắng chén lời nguyền ngập buốt tê
Phận trọn từng đêm đàn nhịp hưởng
Tình tròn mấy phút hát hoà nghe
Ta thơ thẩn mộng nàng âu yếm
Xoá dịu cô đơn những lúc kề

Minh Thuý
4/19/19
***
Một Đời Khắn Khít

Bên đèn soi chiếu bóng ta về,
Thắm thiết thân này tựa quý thê.
Nửa tấc không rời luôn sát cạnh,
Một đời khắn khít mãi gần kề.
Bi thương cùng nhận niềm đau khổ,
Sung sướng dường chung nỗi tỉ tê.
Chăn gối tưởng hai mà chỉ một…
Tiếng đàn réo rắc hẳn vui nghe!

Liêu Xuyên
***
Vẫn Đợi...


Ngoài hiên xào xạc...chẳng ai về!
Suối lệ tuôn trào giọt thảm thê!
Dõi ánh trăng tàn thương phận mỏng
Đếm mùa tuyết phủ gợi hồn tê
Vào ga trông ngóng tìm đâu gặp!
Hát bản tương phùng hỏi có nghe?
Dẫu biết sum vầy như huyễn mộng
Mà sao vẫn đợi hé môi kề!

Như Thu
***
Ngang Tr
ái Một Đời

Tuổi tác từng năm lũ cuộn về
Bầu đoàn một gánh nặng nhi thê
Thu đông gió lậm hồn thêm tái
Xuân hạ sương dầm xác mãi tê
Côi cút nhạt nhòa không bạn sẻ
Lạc loài thơ thẩn chẳng ai nghe
Chân thành mộc mạc lời thô thiển
Ngộ nhận tai bay miệng tiếng kề.

Lý Đức Quỳnh 
***
Tri Kỷ

Trên vách đèn soi bóng lại về
Không rời nửa bước tợ hiền thê
Niềm tây gánh nặng ngầm san sẻ
Nỗi muộn canh dài lặng tỉ tê
Sóng sánh Rượu đào cùng cộng ẩm
Vo ve tiếng muỗi cũng đồng nghe
Nhân trần say ngủ, còn ai thức ?
Tri kỷ ta đây với bạn kề…

Cao Bồi Già
20-04-2019
***
Làm Sao Thi Khách

Hồn ơi quấn quit tựa phu thê,
Như mảnh hồn linh sống tỉ tê…
Chung dạ chung lòng luôn thế cận,
Cùng hình cùng ảnh sát vai kề.
Khi ngâm thơ phú ngươi thêm thích,
Lúc hát tình ca bạn khoái nghe.
Ta chết chắc mi lên thượng giới…
Làm sao thi khách… cõi quay về !

Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân
***

Hình Với Bóng

"Mình với ta tuy hai mà một,
Ta vói mình chỉ một mà hai".
Đêm về đèn sáng cười nghiêng ngã,
Thấy owr phên chỉ tả nọ tê.
Đem kẹo dẻo cùng nhau nhấm nháp,
Nhạc tình lắng đọng mãi im nghe.
Chuyện riêng không nói,tâm đang ngỏ,
Vì ta ôm ấp mãi cận kề.

Thanh Khang
Toronto 20-4-2019
***
Thiếu Phụ Nam Xương

Nam Xương thiếu phụ đón người về
Một phút hiểu lầm khiến thảm thê
Nàng đến gieo mình dòng nước lạnh
Chàng ngồi ôm trẻ cõi lòng tê
Bên tường bóng tựa kêu nào thấy
Song ngoại hồn nương nói chẳng nghe
Cũng bởi vô minh loan phụng rẽ
Còn mong chi má cận vai kề

Phương Hoa 
Apr 20th 2019
***
Cái Bóng Tôi

Đâu phải đèn lên bóng mới về
Dãi dề dưới nắng hắn lê thê.
Thằng vào quán cạnh hun đằng nớ
Đứa bám người bên mó phía tê.
Dài ngoẵng, ngắn ngùn nằm đất lết
To đùng , thấp tẹt đứng tường nghe.
Thiên hình vạn trạng nào như mỗ
Chẳng thấy khi nao được má kề .

Trần Như Tùng
***
Ngẫm Chuyện Xưa

Câu chuyện xa xôi lại trở về
Hiểu lầm Trương đã mất hiền thê
Đền xưa...khói trắng ...hương thơm ngát
Bến cũ...sông buồn...nước lạnh tê
Một thuở nồng nàn trăng có biết
Ngàn năm tủi hổ bóng còn nghe
Đời như nếu gặp người tri kỷ
Đừng để hờn ghen mãi cận kề!

Thy Lệ Trang
***
Tình Tri Kỷ

Lạnh lẽo tường in chiếc bóng về
Đèn vừa thắp sáng tưởng hiền thê
Mềm môi tiếng hẹn dâng băng giá
Đắng chén lời nguyền ngập buốt tê
Phận trọn từng đêm đàn nhịp hưởng
Tình tròn mấy phút hát hoà nghe
Ta thơ thẩn mộng nàng âu yếm
Xoá dịu cô đơn những lúc kề

Minh Thuý

***
Chuyện Với Bóng

Nhảy nhót tường bên, bóng lại về
Màn đêm bất tận, kéo lê thê
Ráng chiều đã tắt, ngày mau lụn
Khí lạnh dần lan, dạ chóng tê
Đâu tá,tri âm hoà nhịp thở
Nào ai tri kỷ tựa vai kề?
Còn đây chỉ có ta và “hắn”
Tối tối chong đèn, kể chuyện nghe!

Thanh Hoà
***
Hình Bóng Vui Đùa


Trời nắng lên, hình đợi bóng về
Quả nhiên bóng chiếu dài lê thê
Hình cười: nhất định niềm thương đó
Bóng giận: nghi ngờ nỗi nhớ tê
Cây bỗng hồn nhiên che bóng rợp
Gió thêm ngần ngại gọi hình nghe
Suốt đời hình cũng không quên bóng
Nhưng bóng hình chưa chịu sát kề ...

Hawthorne 20 - 4 - 2019
Cao Mỵ Nhân
***
Ước Vọng Hương Tình

Nàng thơ thắm nở đã quay về
Rạng rỡ hương tình hết thảm thê
Biển mộng giao hòa trăng mãi sáng
Thuyền yêu cập bến nghĩa nào tê
Khung trời kỷ niệm lòng luôn nhớ
Đất Mẹ quê nhà cảnh đã nghe
Lãng thổ non ngàn ta ước vọng
Bình minh tỏa khắp nụ hoa kề.

Đức Hạnh
***
Lối xưa 

Lối xưa dáng cũ gọi ta về
Trở lại một mình bước thảm thê
Đầu ngõ dừa xoè buông lá cóng
Cuối vườn trúc rủ lộ thân tê
Tình nồng dậy sóng tim xao động
Nghĩa thắm vương lòng dạ lắng nghe
Ký ức một thời đang vọng lại
Mộng chung sánh bước chẳng mơ kề.

Trần văn Hạng

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2019

Tôi...(Tôi Cũng Là Hoa) - Aldelaide Botanic Garden - 2019


(Thể Thơ Yết Hậu)

Lắng lòng chiêm nghiệm phút giây thôi
Mở rộng từ bi thiện sẽ hồi
Mỉm nụ cười sen soi chiếu diệu
Tôi!





Khoang dung độ lượng ở đời thôi 
Hạnh phúc tâm an ắt khứ hồi 
Trồng duyên gieo thiện phàm ân phước
Tôi!




Thơ & Hình Ảnh: Kim Oanh
(Chuyến nghỉ hè tại Nam Úc Jan/2019 - Aldelaide Botanic Garden)

Kiếp Hoa


Góc phố quán khuya thơm tóc rối,
Tuổi hồng lợt lạt nét son môi?!
Kiếp hoa ngai ngái mùi hương phấn,
Ngày tháng ô mai khép cánh rồi!
Ðêm lắng…tình vơi như suối cạn,
Mệt nhoài, gối chiếc, giấc nồng tan!
Mưa rơi thổn thức đời sương gió!
Nhỏ xuống hồn em giọt ngút ngàn.

Đỗ Bình

Sen Tháp Mười



Tít tắp đồng sen đất Tháp Mười
Hoa cười trong nắng hồng thêm tươi
Lá xanh biêng biếc đường gân trổ
Nhụy ngát hương thơm ướp gió trời
Sống ở đầm lầy không vướng bẩn
Gần bùn nhan sắc vẫn tinh khôi
Ô hay! như lạc vào tiên cảnh
Ngây ngất hồn quê khách đến chơi.

Bằng Bùi Nguyên

Tôi...(Tôi Cũng Là Hoa)

(Ảnh: Botanic Garden  miền Nam Nước Úc 2019 - Kim Oanh)

Bài Xướng:

Tôi...(Tôi Cũng Là Hoa) 


(Thể Thơ Yết Hậu)

Lắng lòng chiêm nghiệm phút giây thôi
Mở rộng từ bi thiện sẽ hồi
Mỉm nụ cười sen soi chiếu diệu
Tôi!

Kim Oanh
***
Các Bài Họa:
(Thể Thơ Yết Hậu)


Tôi...

Vươn cánh từ bùn mãi đấy thôi
Mà sao thanh thản cả bao hồi
“Giọt nước cành dương” đà cứu rỗi
Tôi!

Phan Tự Trí
***
Sen


Một cành chỉ một đóa hoa thôi
Mà ngát hương thơm khắp đất trời
Gột rửa bụi nhơ trong nhận thức
Tôi!

Phương Hà
***
Tôi

Ô kìa chỉ nước với bùn thôi
Cả họ nhà sen đẹp mấy hồi
Pháp giới nhất chân cùng cảm với
Tôi!

Cao Linh Tử

***
Dường Như...

Có lẽ ta đành mượn gió thôi!
Nhờ khuyên kết nghĩa...dạ bồi hồi!
Sen hồng bẽn lẽn dường như mến
Tôi!

Như Thu
***
Y Đề

Tâm thiền thanh tịnh nhẹ thì thôi 
Buông bỏ ưu tư chẳng tưởng hồi 
Giữ trọn thiện lành không mệt mỏi 
Tôi!

Phương Hoa  
***
***
Tri Thiên Mệnh 


Đã biết trời cho ngần ấy thôi 
Cuộc đời chìm nổi đã bao hồi 
Sướng khổ buồn vui, âu cũng tại 
Tôi… 

Nhất Hùng
***
Sen

Tinh khiết từ bùn vươn dậy thôi
Cũng thân tứ đại phải luân hồi
Sen, người tàn nở như sương khói
Tôi…

Như Thị
***
Tôi


Hoa nhìn thoát tục nhẹ nhàng thôi
Dính mắc bùn nhơ vượt mấy hồi
Quán chiếu loài Sen Chân, Thiện Mỹ
Tôi!

Minh Thuý
***

Tôi

Là chỉ hoa sen, một đóa thôi
Rằng đây kiếp trước đã luân hồi
Ba sinh duyên nợ nên phần phước
Tôi

Văn Thanh
***
Thuyền Yêu

Rạng rỡ sen hồng nở cánh thôi
Hồn nghe bát ngát vọng muôn hồi
Thuyền yêu khởi động vui ngàn lối
Tôi...

Đức Hạnh
***
Liên Hoa Tịnh Đế

Tịnh Đế, sen này đáng quý thôi!
Một cành mấy đóa nở liên hồi
Tiến Vua,tặng bạn ai không thích?
Tôi 

Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
***
Sen 
Từ chốn ao bùn, nước đọng thôi
Vươn lên kiết tịnh giữa luân hồi
Hoa Sen ngát cả vòm trời đất
Tôi

Thanh Hoà
***
Bài Cảm Tác:
Sen Hồng 




Sen hồng ẩn hiện bến mê
Bồi hồi cứ tưởng em về nửa đêm
Sương khuya vỗ cánh hoa mềm
Bâng khuâng vớt ánh trăng thềm lung linh

Nguyên Trần

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2019

Thơ Tranh: Trưa Hè Quê Ngoại

\
Thơ: Đỗ Chiêu Đức
Thơ Tranh: Kim Quang


Đất Khách Quê Người



Quê người cảnh ngộ bạn cùng ta
Gặp g
 nhau đây cũng đậm đà
Tha thiết thương yêu dường khúc nhạc
Ân cần trìu mến tựa bài ca
Cố nhân thiên lý may duyên gặp...(?)
Tri kỷ dặm trường lỡ phận xa...
Bốn bốn năm dài trăn trở... mộng
Mùa Xuân nào... thảm cảnh tan nhà !...(?)


Mai Xuân Thanh
Ngày 15/04/2019

Xót Xa



Bài Xướng:

Xót Xa


Mây phủ dần che bóng nguyệt mờ
Lá vàng rơi cản lối vào mơ
Tình ta như có gì ngăn lối
Biết đến bao giờ thỏa ý thơ


Quên Đi
***
Các Bài Họa:

Xót Xa


Kêu sương nhạn lạc dưới trăng mờ
Đã hết mong gì thỏa ước mơ
Hơn nửa đời xuôi dòng định mệnh
Đành thôi gửi gắm trải vào thơ


Kim Phượng
***
Mỏi Mòn


Đèn đêm nhợt nhạt bóng xa mờ
Lạnh giá sầu khuya ủ gối mơ
Nửa mảnh hồn theo ngàn dặm ải
Nửa mòn mỏi đợi gửi vào thơ


Kim Oanh


Mạnh Giao


Đông Dã tiên sinh Mạnh Giao

MẠNH GIAO 孟郊 (751-814), tự là Đông Dã. Người đất Võ Khang Hồ Châu. Cha là Mạnh Đình Tân 孟庭玢 là một quan lại nhỏ. Gia cảnh thanh bần, nên từ nhỏ tánh tình đã cô độc, ít giao du. Tuổi thanh niên nhưng đã ẩn cư ở Tung Sơn Hà Nam. Năm Trinh Nguyên thứ 7, Mạnh Giao 41 tuổi mới thi đậu Hương Cống và nhập kinh ứng thí. Năm Trinh Nguyên thứ 8 lạc đệ, mặc dù thi rớt nhưng chuyến đi nầy đã quen được với Lý Quan và Hàn Dũ. Mặc dù lớn hơn Hàn Dũ 17 tuổi, nhưng vì Hàn Dũ thành đạt sớm, nên nhờ Hàn Dũ mà thơ ông mới nổi tiếng và có nhiều người biết đến. Năm Trinh Nguyên thứ 9, ông lại thi rớt Tiến sĩ một lần nữa. Ông chán nản định bỏ thi luôn, thế nhưng ...
Năm Trinh Nguyên thứ 12 (796), Mạnh Giao đã 46 tuổi, phụng mệnh của mẹ đi ứng thi lần thứ ba, và lần nầy thì ông đậu ngay Tiến Sĩ cập đệ. Nỗi mừng biết lấy chi cân, ông vội vả về ngay quê nhà để báo tin vui với mẹ. Và cũng trong ngày vui trọng đại có hơi muộn màng nầy, ông đã làm một bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt "Đăng Khoa Hậu 登科後" để đời như sau:

昔日齷齪不足夸, Tích nhật ác xúc bất túc khoa,
今朝放蕩思無涯。 Kim triêu phóng đãng tứ vô nha.
春風得意馬蹄疾, Xuân phong đắc ý mã đề tật,
一日看盡長安花。 Nhất nhật khán tận Trường An hoa!
Có nghĩa :
Ngày xưa hèn mọn chẳng cần bàn,
Phóng đảng hôm nay tứ ngút ngàn. 
Đắc ý gió xuân mau vó ngựa,
Một ngày ngắm hết hoa Trường An!
Xuân phong đắc ý, Cởi ngựa xem hoa.

Bài thơ đắc ý nêu trên đã hình thành hai thành ngữ để đời là XUÂN PHONG ĐẮC Ý 春風得意 để chỉ những việc ĐẮC Ý trong đời sống hàng ngày như : Thi đậu, làm ăn thành đạt, trúng số, có được người yêu, kết hôn ... và TẨU MÃ QUAN HOA 走馬觀花, ta nói là CỞI NGỰA XEM HOA. Thành ngữ nầy lúc ban đầu dùng để chỉ gặp được việc xứng ý toại lòng và tâm lý vui vẻ, nhưng hiện nay thường dùng để chỉ việc gì đó chỉ làm hoa loa, lấy có, làm một cách hời hợt cho xong việc ... Cởi ngựa xem hoa thì làm sao mà xem cho kỹ được !

Năm Trinh Nguyên thứ 17 (801), Mạnh Giao đã 51 tuổi, lại vâng lệnh mẹ ứng cử chức Huyện Úy đất Lạc Dương thuộc tỉnh Giang Tô ngày nay. Năm Nguyên Hòa đời Đường Hiến Tông (806) ông giự chức Thuỷ Lục Vận Tòng Sự ở Hà Nam. Năm Nguyên Hòa thứ 9 (814), Trịnh Dư Khánh tiến cử ông giữ chức Hưng Nguyên Quân Tham Mưu, ông mới chuyển từ Lạc Dương sang Hà Nam, đến tháng tám năm đó thì bị bệnh và mất lúc 64 tuổi. Ông để lại trên 500 bài thơ, phần nhiều là ngũ ngôn đoản thiên, chia làm mười quyển trong "MẠNH ĐÔNG DÃ THI TẬP 孟東野詩集".

Mạnh Giao 孟郊 và Giả Đảo 賈島 được gọi chung là cặp GIAO ĐẢO 郊島 của buổi Trung Đường. Mạnh Giao là thi nhân tiền bối của Giả Đảo, ông lớn hơn Giả Đảo 28 tuổi. Nhưng họ cùng có chung một hoàn cảnh khốn cùng, nghèo khó, chức quan nhỏ nhoi và cả đời đều chìm trong khổ ngâm, rất khổ sở trong việc ngâm thơ và sáng tác thơ. Giả Đảo thì "Lưỡng cú tam niên đắc, nhất ngâm song lệ lưu 兩句三年得,一吟双泪流". Có nghĩa " Ba năm mới được hai câu; Ngâm lên lệ nhỏ ai sầu chăng ai ?". Còn Mạnh Giao thì " Nhất sinh không ngâm thi; Bất giác thành bạch đầu 一生空吟诗,不觉成白头". Có nghĩa : "Một đời chỉ biết ngâm nga, Chốc đà bạc trắng sương pha mái đầu !". Chả trách Tô Đông Pha đời Tống đã phê rằng : Giao hàn Đảo xú 郊寒岛瘦. Có nghĩa : " Mạnh Giao làm thơ trong đói lạnh, còn Giả Đảo thì vì làm thơ mà gầy còm". Sau đây mời tất cả cùng đọc một giai thoại về Mạnh Giao lúc còn trẻ...

Mùa đông năm đó, có quan Khâm Sai đại thần đến đất Võ Khang để cứu đói vì thiên tai và để tìm hiểu dân tình. Quan huyện bày yến tiệc lớn để thết đãi. Đang lúc nâng ly để thù tạc nhau thì anh chàng thư sinh áo xanh lam lũ rách rưới Mạnh Giao bước vào. Quan huyện trông thấy nổi giận, quắc mắt mắng rằng :" Mau đi ra ngoài ! Tên ăn mày rách rưới bẩn thỉu kia, đừng làm mất hết nhã hứng của bổn quan !". Mạnh Giao cũng rất tức giận mà đáp rằng :" Gia bần nhân bất bần, Cử đầu tam xích hữu tiên thần !". Có nghĩa : Nhà nghèo nhưng người chẳng nghèo, Thần tiên ba thước thường theo trên đầu !. Quan Khâm Sai thấy thằng bé có khẩu khí rất lớn, bèn muốn thử xem có tài thật hay nghe theo lời ai xúi dại, mới ra cho Mạnh Giao một câu đối, hẹn rằng nếu đối hay sẽ thưởng cho cơm canh, còn nếu không đối được thì sẽ đánh cho một trận đòn nên thân. Vì Mạnh Giao đang mặc áo xanh của học trò, nên câu đối của quan Khâm Sai như sau:

小小青蛙穿绿衣, Tiểu tiểu thanh oa xuyên lục y, 
Có nghĩa:
Nhái xanh nho nhỏ mặc áo xanh,

Mạnh Giao thấy quan Khâm Sai mặc áo bào đỏ, trên bàn lại có một dĩa cua luộc màu đỏ, bèn tức cảnh đối là :
大大螃蟹着红袍. Đại đại bàng giải chước hồng bào.
Có nghĩa:
Cua đỏ to to khoác hồng bào.

Cua đỏ khoác hồng bào. Mèo con tìm miếng ăn.

Quan Khâm Sai tức qúa, nó dám ví mình như con cua luộc đo đỏ mặc áo hồng bào, nhưng câu đối rất chỉnh và rất hay, vì có hẹn trước, nên đành nói với quan huyện dọn cho Mạnh Giao một tiệc nhỏ kế bên. Khi đã uống thêm ba chung rượu vào bụng, ngài Khâm Sai lại nổi hứng liếc nhìn Mạnh Giao và đọc:

小小猫儿寻食吃, Tiểu tiểu miêu nhi tầm thực ngật,
Có nghĩa:
Con mèo nho nhỏ tìm ăn chực,

Mạnh Giao lúc bấy giờ đầy một bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, muốn vì nước vì dân mà hiến chút công sức của mình; Trước mắt thấy quan Khâm Sai Đại Thần ăn xén lương thảo cứu đói của dâh chúng, quan huyện lại a dua nịnh hót bợ đỡ, nên nổi giận mà đối lại rằng :

大大老鼠偷皇粮. Đại đại lão thử thâu hoàng lương.
Có nghĩa:
Chú chuột to to trộm lúa vua.

Cả Khâm Sai đại thần và Huyện lệnh nghe xong câu đối đều đổ mồ hôi lạnh, thì ra lũ tham quan ô lại nầy ăn nhậu hưởng thụ đều lấy từ tiền cứu đói của dân chúng mà ra. Nhưng Mạnh Giao chỉ nói là loài chuột to trộm lương vua, nên cả hai đều ngậm bồ hòn làm ngọt, chả lẽ nổi giận để nhận mình là "chuột trộm hoàng lương" hay sao ?!

Bài thơ Du Tử Ngâm và Từ đường thờ Mạnh Giao

Như trên ta đã biết, câu đối và thơ của Mạnh Giao đều rất bình dị và bình dân, chỉ có điều ông làm thơ trong bối cảnh nghèo khổ khốn cùng; Những ví von trong thơ ông cũng rất thực tế và dễ hiểu, như trong bài DU TỬ NGÂM 游子吟 nổi tiếng thiên cổ của ông với "Từ mẫu thủ trung tuyến, Du tử thân thượng y 慈母手中线, 游子身上衣" Là " Đường kim mũi chỉ trong tay mẹ, chiếc áo trên mình kẻ lãng du", hay như : Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy ? 谁言寸草心, 报得三春晖 ? Có nghĩa là : "Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ, báo đền được nắng ba xuân ?" Rất bình dân, rất thực tế và rất dễ đi vào lòng người, nhất là khi được cụ Nguyễn Du mượn để diễn tả nỗi lòng của Thúy Kiều đã cân nhắc khi bán mình trả hiếu cho cha là:
Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân!

Lời lẽ mộc mạc bình dân của Mạnh Giao còn được người đời sau nhắc nhở trong câu đối trước từ đường mà dân chúng xây nên để tưởng niệm ông ở trấn Võ Khang huyện Đức Thanh 德清县武康镇 như sau:

名詩一首抒盡人間母子情, Danh thi nhất thủ, trữ tận nhân gian mẫu tử tình,
巨篇五百咏遍天下平民心. Cự thiên ngũ bách, vịnh biến thiên hạ bình dân tâm.
Có nghĩa :
Một bài thơ hay, chứa đựng hết tình mẫu tử của nhân gian,
Năm trăm thi tuyển, ngâm vịnh khắp lòng bình dân của thiên hạ.

Đỗ Chiêu Đức

Ký phu 寄夫 - Quách Thiệu Lan



寄夫                Ký Phu

我婿去重湖,Ngã tế khứ trùng hồ,
臨窗泣血書。Lâm song khấp huyết thư.
慇懃憑燕翼,Ân cần bằng yến dực,
寄與薄情夫    Ký dữ bạc tình phu.

郭紹蘭              Quách Thiệu Lan     

***
Dịch nghĩa:

Chồng tôi đi hết hồ này tới hồ khác,
Tới bên song cửa, khóc ra máu để viết thư này.
Nhờ cánh chim én,
Gửi tới người chồng bạc tình.

Thơ Gửi Bạc Tình Lang

Chàng bán buôn hồ xa
Viết thơ máu lệ nhòa
Ân cần nhờ cánh én
Chồng bạc tình xem nha

Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
***
Gởi Chồng

Chồng thiếp lạc giang hồ
Bên song viết huyết thư
Âu lo nhờ cánh nhạn
Chuyển tới bạc tình phu!

Lộc Bắc
Mai19
***

Nhà tôi thích giang hồ,
Ngồi khóc viết huyết thư,
Nhờ mấy con chim én,
Đưa tới kẻ lãng du.

Bát Sách
***
Dịch nghĩa:

Chồng tôi đi hết hồ này tới hồ khác,
Tôi tựa song cửa dùng huyết lệ viết thư
Nhờ cánh chim én đưa thư
Tới người chồng bạc tình.

Dịch thơ:

Chàng lê khắp giang hồ

Khơi huyết lệ viết thư
Qua song nhờ én gởi
Kẻ bạc tình chồng ta.

Con Cò
***
Thư Gửi Cho Chồng

Thương chồng khóc trước song
Lệ máu chảy dòng dòng ...
Cánh én mang thư hộ
Làm rung động tướng công 


Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái

Mùa Hoa Phượng



Phượng đỏ về đây nhắc nhở ai
Sạm da bắt nắng chỉ nay mai
Đi câu giăng lưới nhiều tôm cá
Đặt bẫy xua rừng lắm thỏ nai
Chọn bạn hè nay chung sánh bước
Lựa người thu tới sẽ kề vai
Tinh thần học hỏi cùng chung tiến
Hy vọng không nghe tiếng thở dài

Khôi Nguyên