Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

Mãi Mãi Bên Em - Nhạc và Lời: Từ Công Phụng


Nhạc và Lời: Từ Công Phụng
Trình Bày: Võ Anh Dũng
Thực Hiện: vobd


Lọ Hoa Tặng Mẹ



Ngày xưa
khi con còn bé
có lần con bệnh nặng
phải vào nhà thương

Mẹ vào thăm
con bước ra vườn
ngắt một cành hoa dại
cắm vào ly nước trong

Con nói:
Lọ Hoa Tặng Mẹ

Mẹ đem về
để trên đầu giường
mẹ quí nó vô cùng
quí hơn những nhánh Lan rừng
ba tặng mẹ ngày xưa

Ngày nay
con khôn lớn
mẹ đã không còn

Có lọ hoa nào tặng mẹ
không con???

Hoàng Long

Trẻ Mồ Côi


Bên giường bệnh, ngồi buồn, con tư lự
Mình đã làm gì để báo đáp thâm ân?
Má lo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ
63 năm qua con đền tạ được bao lần?!

Má muốn nói điều gì?
Buồn thay! Con không hiểu!
Bàn tay con, Má nắm, siết không rời
Con biết Má thương con lắm...Má ơi!
Nên cứ níu, giữ, hôn tay con từng chập.

Khi mắt đã lạc thần và tim thoi thóp đập
Má vẫn mấp máy môi như hòa niệm lời kinh
Có phải Má đang nhìn thấy Đấng Huyền Linh
Nâng đỡ Má để cùng Ngài chung bước?

Lời Má thì thào phải chi chúng con hiểu được
Cũng đỡ se lòng trong lúc Má lâm chung
Cảnh biệt ly đã đành là biết trước
Nhưng vẫn nhói tim và thương cảm vô cùng!

Đành thôi! Má đã đến cuối đường nhân thế
Kể từ nay miên viễn chuyến xuôi đò
Sạch nợ đời, không còn cảnh buồn, lo
Má yên giấc ngàn thu.Thương quá đỗi!

Là câu thở than hay lời trăn trối?!
Mà giờ đây nhớ lại bỗng ngậm ngùi
" Con đâu rồi!? Má mong con sớm tối
Phải gặp con hoài Má mới thấy vui! "

Tiếng của Má gọi nhắn tin trong máy
Con mỗi ngày cứ nghe tới, nghe lui:
" Má nhớ con! " Nghe sao quá bùi ngùi
Con nhớ Má! Biết làm sao bày tỏ!?

Dẫu bạc đầu, con vẫn là trẻ nhỏ
Má còng lưng mà cuồn cuộn hải hà:
" Mấy bữa nay Má không thấy con qua
Nếu có bệnh thì ghé đây...Má cạo gió! "

Má: cổ thụ. Con: chỉ là ngọn cỏ
Lòng mẫu tâm như bóng mát núi đồi
Tuổi 63 con thành "trẻ mồ côi"
Để suy niệm nghĩa Sinh Thành, ơn Dưỡng Dục.

Lối trường sinh đưa Má về cội Phúc
Một đời người đọng lại chút bụi tro
Con còn đang dõi bóng một con đò
Hẹn Má chuyến tương phùng nơi Quê Thật!

Huy Văn(HVC)
(Kính nhớ Maria Nguyễn Thị Thương R.I.P 14-04-2014)

Thanh Minh Buồn



Xướng
Thanh Minh Buồn


Tục lệ Thanh Minh trong tháng ba
Chịm trong quên lãng, chẳng ai là...
Nghĩa trang vắng ngắt không người viếng
Mộ chí đìu hiu chỉ gió qua
Bia lạnh âm u màu xám đọng
Cỏ hoang chằng chịt sắc xanh nhòa
Bát nhang trơ trụi, bình hoa rỗng
Người dưới đáy mồ có xót xa?


Sông Thu
( 13/04/2020 )
***
Các Bài Họa: 

Mùa Tang Tóc

Thuyền trườn giữa biển gặp phong ba
Hỏi kẻ ưu tư hiểu rõ là
Tất cả đều gờm bao tháng tới
Ai người cũng ngán những ngày qua
Cảnh quan xã hội đầy tang tóc
Tâm trạng nhân gian khó xóa nhòa
Đại dịch hư hao mùa tảo mộ
Thanh Minh đến…..nhiều giọt châu sa !

Paris, 13/04/2020
Trịnh Cơ

Tiết Thanh Minh Buồn


Thanh Minh Tiết đó Tháng vừa Ba.
Thảm Dịch buồn ơi quá khổ là !
Đành phải chốt cài nhà ỉm đóng,
Vắng teo mồ lộng gió luồn qua.
Bia đìu hiu lạnh hoa xơ xác,
Cỏ úa vàng phai nắng loé nhoà.
Trơ trọi bình hương trông trống rỗng…
Hồn ma ơi hỡi có buồn xa !

Liêu Xuyên

Tiết Thanh Minh


Thanh minh tảo mộ với em Ba
Đi dạo nghĩa trang cũng gọi là...
Lăng tẩm tiền hiền không kẻ viếng
Mộ bia gia tộc chẳng ai qua
Cỏ lau mọc phủ màu tro xám
Nhang khói đầy vơi mắt lệ nhoà
Đại dịch cách ly dù quyến luyến ! ...
Tình nhân ý hiệp nỡ rời xa !


Mai Xuân Thanh
Ngày 13/04/2020

Tháng Ba Buồn

Chuẩn bị rồi về thăm mẹ ba
Nhưng con co vid đậm nên là...
Đợi khi dịch bệnh yên, lên lại
Đến lúc miền quê ổn, ghé qua
Con cháu đau lòng nhang khói nhạt
Chị em chua xót bóng hình nhoà
Chấp tay cầu vái ơn mưa móc
Trời hãy đuổi đi thảm hoạ xa!

Phượng Hồng
***
Thanh Minh Thời Covid

Vào tiết Thanh Minh tảo mộ ba
Lòng con tưởng nhớ lệ mi nhoà
Dù đang dịch bệnh không người viếng
Hay giữa nghĩa trang chẳng kẻ qua
Nấm mộ đìu hiu nhìn tựa thể....
Khói nhang vắng lạnh nghĩ như là....
Buồn vương cám cảnh thời Covid
Khiến ở dương trần cảm cách xa

songquang
(Nhớ ngày Thanh Minh 2020)
***
Lễ Thanh Minh

Mọi việc đang đày ép buộc ta
Vì con Covid phải thua là
Ông bà mộ lạnh không người ghé
Cha Mẹ bia buồn chẳng bóng qua
Trái quả thờ ơ mâm cỗ nhạt
Đèn nhang vắng vẻ khói hương nhoà
Thanh Minh đúng tháng ba mùa lễ
Đại dịch nên đành chịu cách xa 

Minh Thuý
Tháng 4/13/2020
***
 Tảo Mộ Mùa“Covid”

Tạo mộ hằng năm tháng thứ ba
Nghĩa trang hương khói vắng chi là…
Nhà thờ cúng kiến đành thu lại
Tộc họ tiệc tùng phải bỏ qua
Dịch bệnh hoành hành còn phức tạp
Quê hương phòng bị chớ phai nhòa
Tổ tiên thông cảm thời “Covid”
Con cháu an lòng, chớ xót xa

Thanh Trương
***
Cung Thỉnh Hương Hồn Ba Má


Tiết lễ,...chưa về viếng Má,Ba,...
Bởi chưng phòng dịch,... nhãng lơ là...
U trầm mộ chí nhang thôi tỏa,
Buốt giá đông hàn bấc thổi qua!
Âm địa lạnh lùng hồn cốt tẻ,
Dương gian sùi sụt lệ sương nhòa!
Giập đầu cung thỉnh lòng thâm tạ,
Sưởi ấm vía Người, thấu nẻo xa!

14-4-2020
Nguyễn Huy Khôi
***
Thanh Minh Buồn


Thanh minh diễn tiến:một,hai,ba
Tảo mộ thân nhân ấy gọi là…
Phần nhớ tổ tiên đà quá vãng
Điều thương bằng hữu mới đi qua
Cuộc đời dương thế nhiều bi lụy
Nơi cõi non tiên rất nhạt nhòa
Nhưng đủ cho ta khơi kỷ niệm
Của bao đau xót cảnh chia xa.

Thái Huy
4/13/20
***
Thanh Minh Covid-19

Thanh minh là tiết, tháng là ba,
Tảo mộ, Đạp thanh lễ hội là ...
Mỗi độ nhị tì đông kẻ cúng,
Năm nay nghĩa địa vắng người qua.
Cô-Vi mười chín ngăn lai vãng,
Xuân sắc chín mươi chịu xóa nhòa.
Khói lạnh hương tàn trơ cỏ úa,
Dưới mồ tiên tổ ngóng trông xa !...

Đỗ Chiêu Đức
Thanh Minh 2020
***
Thanh Minh Năm Ấy

Năm ấy trở về viếng mộ ba
Vườn chùa quạnh quẽ chỉ toàn là...
Cỏ tranh rậm rạp mồ che khuất
Nghĩa địa u buồn gió thoảng qua.
Xoắn xuýt cỏ gai tường lở lói
Tịch liêu cổ tháp chữ loà nhoà.
Thanh minh nhang khói hồn man mác
Não nuột từng hồi tiếng cuốc xa!

Mailoc
4-13-2020
***
Tiết Thanh Minh

Gió lùa cỏ biếc gợn âm ba
Thanh khí nào xưa bỗng tưởng là
Kim Trọng du xuân chưa kết thúc
Thuý Kiều sầu mộng chửa kinh qua
Lửa hương thì vẫn còn se lạnh
Nước mắt làm sao hết nhạt nhoà
Đáy mộ mơ hồ nhang khói toả
Người hay ma cũng thấy trời xa...

Hawthorne 13 - 4 - 2020
Cao Mỵ Nhân
***
Tâm Tư

Tháng nào cũng được đợi chi ba
Thành kính hướng tâm đấy mới là
Nhắm mắt hình hài tan cát bụi
Lìa đời sự thế để cho qua
Nhà sang hậu bối nào đâu hưởng
Mả đẹp phong ba cũng xoá nhoà
Hãy giữ thân mình theo chánh đạo
Phụng thờ tiên tổ, bậc đi xa

Hữu Hảo
***
Tảo Mộ Quê Tôi

Xin lộ cùng ai một chuyện là
Quê mình tảo mộ khác con ba (*)
Nửa đầu tháng chạp bao nhà nhớ
Cả xứ ngày rằm mọi việc qua
Ân đức cha ông luôn giữ trọn
Công lao tiên tổ chẳng cho nhòa
Yên tâm không gặp trùng Cô vít
Tha thiết chia buồn với chốn xa 

Trần Như Tùng

(*) Tảo mộ Thanh Minh là tập tục của người Hoa(ba Tàu)
Người Việt tảo mộ từ 23 Tháng Chạp Tết Ta.
***
Thắp Nén Hương Xa

Nghĩa địa quê còn mộ mẹ,ba
Đi “kinh tế mới”,coi như là…
Khói nhang họ tộc tìm thăm viếng
Con cháu tấm lòng ký gởi qua
Ngó lá cô phương sầu nắng nhạt
Nhìn đêm viễn xứ lạnh sương nhòa
Thầm gom khắc khoải vào thương nhớ
Mượn nén hương chiều thắp chốn xa!

Lý Đức Quỳnh
16/4/2020
***
Năm Nay Con Không Về

Năm này thất hứa nữa thành ba
Từng độ xuân về,lần lữa qua...
Thu xếp hành trình không hối hả
Trùng tu phần mộ chẳng lơ là
E mưa đục khoét bia siêu vẹo
Ngại gió mòn soi, chữ nhạt nhoà
Hiu hắt mồ hoang, ai kẻ viếng ?
Lan tràn cỏ dại,cháu con xa...

Thanh Hoà
***
Nhớ Thanh Minh Xưa

Lúc nhỏ vẫn thường đi với Ba
Về quê tảo mộ thấy vui là
Khói hương xóm dưới già lui tới
Chuông trống đình trên trẻ lại qua
Những nấm đất hoang chòm cỏ phủ
Vài ngôi mồ phế nét bia nhoà
Cùng nhau vun quén cho người khuất
Giờ đến Thanh Minh đã vắng xa

Phương Hoa
Apr 19th 2020

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

Sinh Nhật Chị Tiểu Thu.


Thơ & Thơ Tranh: Kim Oanh

Happy Birthday Cô Hội Đồng Cao Lãnh


(Thơ sáng tạo - 1X10 thể - Tặng sinh nhật chị Tiểu Thu)

(Cô Hội Đồng Cao Lãnh - Tiểu Thu)

Đọc xuôi:

Xinh đẹp quả đồi tỏa sắc hoa
HỘI ĐỒNG CAO LÃNH xứ an hoà
SINH THẦN chúc bạn vui đầy ngõ
Tuổi mới mừng THU phúc ngập nhà
Tình trọn thắm duyên, luôn hạnh phước
Sắc cầm tương hiệp, mãi hoan ca
Linh lung nét ngọc người trường thọ
Vinh thật! Birthday thơ trải hoa!

Đọc ngược:

Hoa trải thơ, Day Birth thật vinh!
Thọ trường, người ngọc nét lung linh
Ca hoan mãi, hiệp tương cầm sắc
Phước hạnh luôn, duyên thắm trọn tình
Nhà ngập phúc, THU mừng mới tuổi
Ngõ đầy vui, bạn chúc THẦN SINH
Hoà an xứ LÃNH, CAO ĐỒNG HỘI
Hoa sắc tỏa đồi, quả đẹp xinh!

Bỏ 2 chữ đầu mỗi câu trong bài chính, thành một bài ngũ ngôn bát cú vần bằng:

Quả đồi tỏa sắc hoa
CAO LÃNH xứ an hoà
Chúc bạn vui đầy ngõ
Mừng THU phúc ngập nhà
Thắm duyên luôn hạnh phước
Tương hiệp mãi hoan ca
Nét ngọc người trường thọ
Birthday thơ trải hoa

Bỏ 2 chữ cuối mỗi câu trong bài chính, đọc ngược từ dưới lên, thành bài ngũ ngôn bát cú thứ 2:

Thơ Day Birth thật vinh
Người ngọc nét lung linh
Mãi hiệp tương cầm sắc
Luôn duyên thắm trọn tình
Phúc THU mừng mới tuổi
Vui bạn chúc THẦN SINH
Xứ LÃNH CAO ĐỒNG HỘI
Tỏa đồi quả đẹp xinh

Bỏ 3 chữ đầu mỗi câu trong bài chính, thành bài thơ 4 chữ:

Đồi tỏa sắc hoa
LÃNH xứ an hoà
Bạn vui đầy ngõ
THU phúc ngập nhà
Duyên luôn hạnh phước
Hiệp mãi hoan ca
Ngọc người trường thọ
Day thơ trải hoa

Bỏ 3 chữ cuối mỗi câu trong bài chính, ta đọc ngược từ dưới lên, thành bài thơ 4 chữ thứ 2:


Day Birth thật vinh
Ngọc nét lung linh
Hiệp tương cầm sắc
Duyên thắm trọn tình
THU mừng mới tuổi
Bạn chúc THẦN SINH
LÃNH CAO ĐỒNG HỘI
Đồi quả đẹp xinh

  Bỏ 4 chữ đầu mỗi câu trong bài chính, thành bài thơ 3 chữ vần bằng:

Tỏa sắc hoa
Xứ an hoà
Vui đầy ngõ
Phúc ngập nhà
Luôn hạnh phước
Mãi hoan ca
Người trường thọ
Thơ trải hoa

 Bỏ 4 chữ cuối mỗi câu trong bài chính, ngược từ dưới lên, thành bài thơ 3 chữ thứ 2: bằng:

Birth thật vinh
Nét lung linh
Tương cầm sắc
Thắm trọn tình
Mừng mới tuổi
Chúc THẦN SINH
CAO ĐỒNG HỘI
Quả đẹp xinh

Lấy 3 chữ đầu trong câu 8 của bài chính (số 1) đọc ngược lại rồi thay cho 3 chữ cuối của câu 1, và tiếp tục hoán đổi từ dưới lên cho đến hết 8 câu, thành bài thất ngôn bát cú khác:

Xinh đẹp quả đồi, Birth thật vinh
HỘI ĐỒNG CAO LÃNH nét lung linh
SINH THẦN chúc bạn, tương cầm sắc
Tuổi mới mừng THU, thắm trọn tình
Tình trọn thắm duyên mừng mới tuổi
Sắc cầm tương hiệp chúc THẦN SINH
Linh lung nét ngọc CAO ĐỒNG HỘI
Vinh thật! Birthday quả đẹp xinh!

Lấy 3 chữ đầu trong câu 8 của bài ngược (số 2), đảo ngược lại rồi thay cho 3 chữ cuối của câu 1, và tiếp tục hoán đổi từ dưới lên cho đến hết 8 câu, thành bài thất ngôn bát cú khác thứ 2:

Hoa trải thơ, Day ngập sắc hoa
Thọ trường, người ngọc xứ an hòa
Ca hoan mãi hiệp, vui đầy ngõ
Phước hạnh luôn duyên, phúc ngập nhà
Nhà ngập phúc, THU luôn hạnh phước
Ngõ đầy vui, bạn mãi hoan ca
Hoà an xứ LÃNH, người trường thọ
Hoa sắc ngập đồi thơ trải hoa...

ENJOY!!!
Phương Hoa
Apr 04th 2020

Câu Ngâm Của Người Con Đi Xa


Xướng:

Câu Ngâm Của Người Con Đi Xa


Nâng niu sợi chỉ trong tay
Mẹ khâu tấm áo ơn dày xiết bao
Đường kim mũi chỉ khít khao
Ngày về e muộn ý trao giữ bền
Lòng con tấc cỏ nào quên
Xứng sao công khó đáp đền ba xuân

Kim Phượng 
Dịch Thơ Du Tử Ngâm của Mạnh Giao
*** 
Họa: 

Công Ơn Cha Mẹ


Suốt đời Người chẳng rảnh tay
Dầm sương giãi nắng dạn dày dường bao
Nuôi con lớn khỏe khát khao…
Mong con thành đạt tình trao vững bền
Công Cha nghĩa Mẹ nào quên!
Chúng con khẩn nguyện đáp đền muôn xuân…

Đức Hạnh 
26 08 2018
*** 

Quinn Callander Hướng Đao Sinh Phát Minh Dụng Cụ Bảo Vệ Giúp Nhân Viên Y Tế Khi Đeo Mặt Nạ


Một hướng đạo sinh 12 tuổi người Canada, Quinn Callander Quinn sống ở Maple Ridge, BC, phát minh ra một dụng cụ hỗ trợ hữu hiệu cho các y bác sĩ, với dụng cụ này có thiết kế cực kỳ nhỏ gọn và dễ sử dụng. 

Trước đó, bệnh viện địa phương nơi cậu bé sinh sống đã kêu gọi sự giúp đỡ từ cộng đồng khi nhận thấy các nhân viên y tế phải chịu nỗi đau 'cứa da cứa thịt' vì đeo mặt nạ cả ngày.

Sau khi nhận được lời kêu gọi giúp đỡ từ bệnh viện, Quinn Callander đã tự mày mò nghiên cứu, tận dụng kỹ năng in 3D của mình để tạo ra bộ bảo vệ tai đầu tiên.

Đây là giải pháp khá đơn giản nhưng đem lại hiệu quả tốt đến bất ngờ. Dụng cụ có hình dạng giống như chiếc lược với các nấc treo nhô ra ở 2 bên. Nhân viên y tế có thể vòng dây qua các nấc (tùy kích cỡ đầu) thay vì vòng qua vành tai. Như vậy, họ sẽ không phải chịu áp lực ở vùng tai và có thể đeo khẩu trang làm việc trong thời gian dài mà không bị đau nhức.

Mẹ của Quinn cho biết, cậu bé đã tự in rất nhiều dụng cụ bảo vệ tai để quyên góp cho đội ngũ y tế. Ngoài ra, Quinn còn cung cấp file thiết kế 3D miễn phí để mọi người đều có thể tự in 'tai giả' cho y bác sĩ ở nhiều khu vực khác nhau. Bạn có thể truy cập và tải file thiết kế.



Không chỉ giúp đỡ và ủng hộ Quinn trong quá trình in dụng cụ bảo vệ tai, mẹ của cậu bé còn mong muốn có thêm nhiều tình nguyện viên giúp in thiết bị và quyên góp cho các bệnh viện, các chuyên gia y tế. Chắc chắn, mẹ của Quinn hẳn sẽ cảm thấy rất tự hào về con trai của mình.

Và chẳng riêng mẹ cậu bé, đông đảo cư dân mạng (đặc biệt là những người đồng hương Canada) đều không ngớt lời bày tỏ sự khâm phúc đến 'anh hùng nhí'. Trong đó, một cư dân mạng còn quyết định 'order' cho cậu bé 1 chiếc áo choàng siêu nhân (tất nhiên là size S).

Canadian boy scout Quinn Callander came up with a simple yet genius idea of protecting the ears of people who wear face masks all day

Quinn used his 3D printing skills to come up with a simple yet genius ear guard that protects people’s ears from the painful straps of the face masks.
He created the ear guard by using his 3D printing skills

The boy came up with the idea for the ear guards after one Canadian hospital asked for help dealing with the problem of ear pain. Quinn’s ear guards transfer the tension of the mask straps from the ears to the special 3D printed strap on the back of a person’s head. Who could have thought that the solution could be so simple?
Quinn’s ear guards transfer the tension of the mask straps from the ears to the special strap on the back of a person’s head



“Quinn answered a request from the local hospitals for help with creating “ear guards” to help take the pressure off health care workers’ ears from wearing masks all day,” wrote Quinn’s mom Heather on Facebook. “He got busy on his 3D printer and has been turning out dozens of ear guards to donate.”
The boy donated numerous ear guards to hospitals and even made the template public

If you have a 3D printer at home, you can print one of these ear guards for yourself using Quinn’s template – you can find it here!
So if you have a 3D printer at home, you can print one of these yourself Quinn’s mom, Heather, encouraged people to “fire up their 3D printers” and donate more ear protectors to the medical staff

People are already calling the boy a hero.


Yên Đỗ sưu tầm
Source Internet

Cố Nhân


Nhận được điện thư của bà chị dâu báo tin sức khỏe của mẹ không được tốt lắm, Mỵ Khanh bàn với chồng năm nay nàng về ăn Tết với mẹ một tháng. Nam, chồng Mỵ Khanh thì nhất định không về Việt Nam, khi mà đất nước vẫn còn dưới ách thống trị của Bắc quân!

Với số tuổi tám mươi chín, bà Tân đã như ngọn đèn sắp hết dầu. Tuy chỉ hơi bị lẫn, nhưng bà vẫn ăn ngủ bình thường, nói cười sang sảng. Thỉnh thoảng lên cơn suyễn, nhờ có thuốc của người anh rể Mỵ Khanh từ Canada gửi về nên không có gì đáng ngại. Hai năm nay cặp chân yếu hẳn nên bà ngồi một chỗ. Mỵ Khanh đã gọi về bao nhiêu lần, nói mẹ phải đi lại thường xuyên thì các bắp thịt mới không bị teo. Bà nhất định không nghe vì bị té nhiều lần khiến bà sợ hãi.

Trước khi đi một tuần nàng ăn ngủ không yên. Viết giấy dán trên tủ lạnh dặn dò con gái một tuần hai lần tưới cây cối và chừng ba mươi giò lan cho mẹ. Con gái la trời vì mẹ cứ dặn đi dặn lại thứ nào một tuần hai lần, thứ nào một tuần một lần, thứ nào phải xịt nước lên lá. Còn một số cây kiểng để trong garage…vv…và vv…khiến con bé cứ lộn tùng phèo. Sau cùng Mỵ Khanh đành thở dài, tự an ủi đến đâu hay đến đó. Cây nào may mắn thì sống. Không đủ may thì nghẻo! Nam thì mỗi chiều chịu khó ghé nhà con gái ăn cơm. Nếu không anh ta dám nhịn ăn, vì tài nấu bếp chỉ hạn chế ở món trứng chiên ốp la (đôi khi khét!)! Thấy vợ lo lắng Nam chép miệng:

- Em cứ lo con bò trắng răng. Cưng quên là hồi xưa anh đi hành quân liên miên, khi trong rừng, lúc trên núi. Lính tráng đánh giặc ăn toàn lương khô khó nuốt, vậy mà anh vẫn sống hùng, sống mạnh. Em đi có một tháng mà cứ lo anh chết đói. Yên chí về thăm mẹ cho vui vẻ. Bảo đảm lúc em trở qua, anh vẫn còn sống nhăn. (Nam đổi giọng tếu), mà không chừng vắng cô Bắc Kỳ nho nhỏ (của ngày xửa ngày xưa!), không phải hằng ngày nghe cái điệp khúc “anh phải ăn cái này, anh phải uống cái kia. Ý, không được làm cái nọ, nguy hiểm cho sức khỏe lắm….” anh sẽ… trẻ ra cả chục tuổi!

Mỵ Khanh háy chồng, mắt có đuôi:
- Xí, tại người ta lo cho mình chứ bộ! Được rồi. Cho mấy người tự lực cánh sinh. Ít bữa coi có cần bà già này không. Chỉ sợ có lúc sẽ năn nỉ tui mau mau trở qua… Chừng đó biết tay tui nha!

Nam cười cầu tài:
- Đùa thôi. Anh lúc nào chẳng cần đến bàn tay ngà ngọc của em săn sóc.

Mỵ Khanh cười:
-Vậy mới là người thức thời! Các ông sổng vợ ra là… hỏng ngay!
- Thôi, thôi, biết rồi. Khổ lắm nói mãi! Anh chịu thua! 

Vợ chồng Mỵ Khanh là thế. Hơi khắc khẩu nhưng yêu nhau thắm thiết. Ngày xưa Nam đã theo đuổi nàng khổ sở mới lấy được. Ở ngoại quốc trai thừa gái thiếu mà lị!

***

Hai ngày trước khi lên đường, xem TV thấy bên New York và Boston chìm ngập dưới tuyết. Bao nhiêu chuyến bay bị dời lại, Mỵ Khanh lo quá. Lần này phi cơ sẽ ngừng ở phi trường Chicago trước khi tiếp tục đi Hồng Kông và trạm cuối là Phi trường Tân Sơn Nhất. May mắn đến ngày cuối, Chicago nắng đẹp. Nhưng phải ra phi trường lúc ba giờ sáng khiến Mỵ Khanh lo lắng thức luôn không dám ngủ. Mỗi lần qua đoan Mỹ là bực mình hết sức. Mặt mày mấy anh chàng nhân viên lạnh tanh, không thua khí hậu ngoài trời là mấy. Hình như nhìn ai họ cũng thấy toàn là dân… khủng bố. Tháng vừa qua, vợ chồng Mỵ Khanh sang Mỹ thăm người bạn bị bệnh nặng, Nam bị bắt đi qua máy scanner. Chàng bất mãn, vì mỗi lần qua cái máy này, trong người bị nhiễm không nhiều thì ít chất phóng xạ!
Trước khi chia tay, Mỵ Khanh căn dặn chồng đủ thứ. Nam gật đầu lia lịa cho vợ an lòng. Ôi, đàn bà Việt Nam! Lúc nào cũng chỉ biết lo cho chồng con. Họ vui vẻ, hạnh phúc là các bà vui vẻ hạnh phúc! 

Phi trường Chicago rộng mênh mông, nhưng được chỉ dẫn chu đáo. Tìm đến phòng đợi, nàng gặp vài người quen cũng về Việt Nam ăn Tết. Người đến từ Florida, kẻ đến từ Minnesota. Trẻ con chạy rần rần, người lớn thì người nằm kẻ ngồi la liệt. Nói chuyện cười hỉ hả thoải mái. Mỵ Khanh nhớ lần chuyển máy bay từ phi trường Charles De Gaulle bên Pháp, nàng đã gặp những gia đình Việt nam đi lao động từ Bắc Âu về Việt Nam ăn Tết. Trẻ con độ ba đến sáu bảy tuổi rượt đuổi nhau, la hét ầm ĩ. Chúng giựt những chiếc điện thoại công cộng từ trên giá xuống chơi. Sau đó bỏ treo tòng teng. Thế mà bố mẹ chúng vẫn bình thản nhìn đàn con chơi đùa như đang ở nhà mình. Những người ngoại quốc ngồi đó thì cau mày khó chịu! Mỵ Khanh không còn ngạc nhiên khi thấy nhiều người Việt Nam không còn dám nhận mình là người Việt khi người ngoại quốc có hỏi! 

Đẩy xe hành lý ra ngoài trong cái nóng hầm hập, tuy đã là cuối tháng mười hai. Mỵ Khanh nhìn dáo dác. Những tiếng gọi mừng rỡ “Cô. Cô. Tụi con đây nè!” khiến nàng quên hết mệt nhọc, sau hai mươi tiếng đồng hồ ngồi trên ba chuyến bay. Các cháu, con người anh quá cố của Mỵ Khanh, chạy đến vây quanh cô. Nàng nhìn các cháu lòng rưng rưng. Khi nàng rời khỏi đất nước thì có đứa còn chưa ra đời. Thế mà giờ đây đứa nào cũng con cái đề huề. Mỵ Khanh lên chiếc taxi bảy chỗ ngồi cùng các cháu về nhà. Bà chị dâu ngoài sáu mươi, năm nay tóc đã bạc nhiều hơn bốn năm trước. Mỵ Khanh thương chị vô cùng. Không hiểu sao ông anh duy nhất của nàng lại ham con đến thế. Hai anh chị hợp đồng sản xuất cả thảy một chục mười hai! Nàng nhớ ngày xưa, chị lúc nào cũng đầu tắt mặt tối, không khi nào ngơi với đàn con mười hai đứa. Có món ngon vật lạ gì đều nhường cho chồng, cho con. Thế mà vẫn bị mẹ chồng bắt ne bắt nét. 

Bà Tân mong con gái về, nên dù đã hơn mười một giờ bà vẫn còn thức để chờ. Mỵ Khanh xót xa khi thấy mẹ gầy hơn trước. Nàng ôm mẹ giọng nghẹn ngào:
- Lần này con thấy mẹ gầy hơn trước. Mẹ ăn ngủ không được sao?

Bà Tân cười móm mém:
- Mẹ già rồi ăn ngủ ngày càng ít đi con ạ. Không sao đâu, mẹ khỏe lắm. Con về chơi được bao lâu?
- Con về thăm mẹ một tháng. Đáng lẽ ở lâu hơn, nhưng cháu Mỵ Hoa sắp sinh, con phải về sớm.

Bà Tân nhìn sang chị Tiến, chị dâu Mỵ Khanh, cười sung sướng:
- Thế là tôi lại có thêm cháu cố. Phúc đức quá!

Chị Tiến hối con dọn phở gà cho cô ăn trước khi đi ngủ. Lần này đi hãng United Airline cho ăn tệ quá nên Mỵ Khanh ăn tô phở gà (nhất là gà đi bộ, da vàng ươm, thịt dai chứ không bở rệp như gà công nghiệp) một cách ngon lành. Cả nhà nói chuyện đến hơn một giờ đêm mới chịu đi ngủ. Mỵ Khanh ngủ một giấc ngon lành đến 7 giờ mới dậy. Lúc bước ra khỏi phòng, mùi thức ăn thơm phức khiến nàng thấy đói bụng cồn cào. Cả nhà đã thức từ lâu và đang dọn ăn sáng. Chị Tiến hỏi:

- Cô ngủ ngon không? Chắc trái giờ còn khó chịu lắm.

Mỵ Khanh suýt soa:
- Chà thơm quá! Mấy hôm trước khi về tới đây mất ngủ, nên đêm qua em ngủ ngon lắm. Chị làm món gì mà thơm thế hở chị?

Chị Tiến cười:
- Mẹ nói cô vẫn thích xôi lúa nên sáng nay chị thổi xôi lúa và bánh cuốn cho cô dùng. Cô ngồi xuống đi. Để chị pha cà phê rồi mời mẹ ra ăn sáng luôn. Năm giờ mẹ đã thức rồi.

Mỵ Khanh vội vàng nói:
- Chị để đó em tự pha được rồi. Em uống cà phê không đường. Sợ bị mắc bệnh tiểu đường thì khổ, nên giờ hạn chế chất ngọt tối đa.

Chị Tiến cười khanh khách:
- Buồn cười thật cô ạ. Người nào ở nước ngoài về cũng ăn lạt như nước ốc. Kiêng đường, kiêng muối tối đa. Chị thì chịu thôi. Kiêng quá cũng không tốt đâu. Có khi trong người thiếu chất mặn, ngọt thì bỏ xừ!

Mỵ Khanh cũng cười:
- Ông bà ta nói “có kiêng có lành” mà chị. Thôi để em vào mời mẹ ra ăn sáng.

Chưa kịp vào thì bà Tân đã lọ mọ đi ra:
- Gớm, mới sáng mà các cô nói gì rôm rả thế? Mỵ (trong nhà gọi Mỵ Khanh là Mỵ cho gọn) ăn chưa con?

Mỵ Khanh dìu mẹ ngồi vào bàn:
- Con chờ mẹ ra mới ăn. Đêm qua mẹ ngủ ngon không? Con thì ngủ một giấc thẳng cẳng đến sáng. À, chị Tiến ơi, chút nữa em cần liên lạc với một người quen. Cô ấy ở ngoại ô xa xa. Em chỉ mới liên lạc vài ngày trước khi về đây. Cô ấy tên Kim Ngân.

- Bạn của cô hở?
- Không. Em chưa từng gặp qua. Có vài người bạn bên Canada và Mỹ nhờ em mang tiền về giúp cho các anh em Thương phế binh đang sống trong hoàn cảnh khó khăn. Gọi là chút quà mọn giúp cho gia đình các anh ăn Tết ấy mà. Cô Kim Ngân biết những người này. Em liên lạc để cô ấy dẫn em đi thăm và tặng quà.

Chị Tiến gật đầu, mặt thoáng ngậm ngùi:

- Thế thì tốt quá. Thỉnh thoảng chị đi phố gặp những người cụt tay cụt chân lê lết ăn xin ngoài đường. Trông họ nhếch nhác, rách rưới, bệnh hoạn mà muốn rớt nước mắt. Những lần đó chị đều giúp đỡ chút ít. Cô nghĩ, nhà mình lúc trước cũng đâu khá giả gì.

Bà Tân xen vào:
- Tội nghiệp họ. Con giúp họ là tích phước cho con cháu.

Mỵ Khanh cười:
- Con chỉ làm hộ cho các bạn con thôi mẹ à. Với lại “ thi ân bất cầu báo” mà mẹ!

Ba người vừa ăn vừa nhắc chuyện xưa. Anh Tiến của Mỵ Khanh mất trên mười năm rồi. Hồi xưa anh cũng ở trong quân đội một thời gian, bị thương nên được giải ngũ. Về sau anh mất vì viêm gan. Chị Tiến ở vậy nuôi đàn con và mẹ chồng. Vì thế Mỵ Khanh rất quý chị. 

Ăn xong nàng gọi điện thoại cho Kim Ngân. Một giọng Huế nhẹ nhàng từ đầu giây bên kia:
- Dạ, em nghe đây!

- Kim Ngân hả? Biết ai đây không? Nghe giọng Huế nhẹ như thơ hay quá là hay! Thôi nói ngay khỏi thắc mắc nhé. Chị Mỵ Khanh đây.

Có tiếng reo vui ở đầu giây bên kia:
- Ô, chị Mỵ Khanh! Chị về hồi nào?
- Chị về tới tối hôm qua. Ngày mai em rảnh không? Chị em mình sẽ gặp nhau.

Giọng Kim Ngân ngập ngừng:
- Chị Khanh ơi, hôm trước em có báo cho các chị trường hợp anh Quân đang nằm nhà thương, hôm nay anh về nhà rồi vì bác sĩ chê. Anh bị lở loét hết cả người, máu mủ tùm lum chị ạ. Em vào thăm mà anh cứ chảy nước mắt! Nhưng hôm qua có người bên Mỹ gửi cho anh ấy ba trăm. Vì thế chị em mình không cần phải giúp cho anh ấy nữa. Em hỏi thật chị nhe. Các anh chị định giúp bao nhiêu tiền để em tính.

Sau khi nghe con số, Kim Ngân nói:
- Vậy chúng ta sẽ giúp cho 6 anh. Mà họ ở xa lắm, tận Biên Hòa lận. Chị có thể đi đến đó được không?

Mỵ Khanh sốt sắng:
- Được chứ em. Em cứ cho địa chỉ đi. Chị sẽ đi taxi đến đó.

Kim Ngân ngập ngừng:
- Chị ơi, nếu chị em mình đi làm từ thiện, mà chi ra 600 ngàn tiền taxi thì em thấy phí quá. Số tiền này một người có thể sống cả tháng đó chị ạ. Em nghĩ vậy nhưng còn tùy chị. À chị có thể đi xe gắn máy không chị? Từ đây lên đó độ ba mươi cây số. Đi về vị chi là sáu mươi cây.

Mỵ Khanh giật mình, tự thấy ngượng nên vội nói:
- Nếu vậy cách tốt nhất là Kim Ngân đến nhà, rồi chị sẽ đưa tiền. Tùy em muốn cho ai cũng được nhé.
- Thế thì độ hai tiếng nữa em đến chị nhé. Em phải nhờ người trông hai đứa cháu nội rồi mới đi được. Hôm nay con dâu em đi làm chị ạ. Mà chị ơi, chị đưa tiền cho em như vậy chị không sợ sao?
- Sợ gì cơ? Sợ em giật hả? Chị sẽ níu áo anh Hưng bên Mỹ.

Hai chị em cười dòn dã. Kim Ngân có người anh lớn bên Mỹ. Anh Hưng sang theo diện HO. Trong gia đình có hai người anh tử trận. Một người trận Bình Giả, một người trận Bình Long nên Kim Ngân rất thương các anh thương phế binh. Lúc nào rảnh là cô đi tìm các anh để cho tiền. Khi thấy trường hợp nào thê thảm quá thì cô liên lạc với anh trai bên Mỹ, nhờ anh vận động bạn bè xin giúp. Vợ chồng Mỹ Khanh quen Hưng qua một người bạn thân của Mỵ Khanh. Nghe nàng về, cô bạn mừng quá, gửi điện thư nhờ Mỵ Khanh cầm tiền về. Nàng liên lạc vài lần với Kim Ngân. Thế là quen. 

Lúc cô cháu gái mở cửa mời khách vào, Mỵ Khanh không khỏi ngạc nhiên vì Kim Ngân đứng trước mặt nàng trẻ và xinh đẹp hơn nàng tưởng tượng. Hai chị em tay bắt mặt mừng. Mỵ Khanh không khỏi ái ngại vì Kim Ngân phải đổi vài chuyến bus mới tới đây. Nghe Mỵ Khanh nói, Ngân cười hiền lành:
- Nếu được làm hơn thế nữa em cũng làm chị ạ. Nhìn các anh thương lắm cơ. Những người ở thành phố nhận được giúp đỡ thường, nhưng các anh ở xa, có người từ mấy chục năm qua vẫn không nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào từ nước ngoài. Hôm qua em phải lên chùa Từ Quang tìm anh Thân. Anh cụt hai chân, một tay không xử dụng được. Hằng ngày anh xin ăn trong thành phố. Chỉ cuối tuần mới lên xin trên chùa. Chùa ở xa, anh lại cụt hai chân nên không đi bus được. Lần nào cũng đi xe ôm. Có ngày xin không đủ trả tiền xe ôm nữa đó chị. Thế là đói!

Mỵ Khanh kêu lên:
- Sao ông xe ôm không chở dùm mà lấy tiền?

Kim Ngân cười khổ:
- Chị ơi, ông xe ôm cũng phải sống chứ. Chở dùm lấy tiền đâu nuôi vợ con hở chị?

Mỵ Khanh thấy yêu tiếng “Chị ơi” của Kim Ngân quá. Nàng tò mò:
- Thế em có tìm ra anh Thân không?

- Có chị ạ. Em đã tìm ra và chụp hình để làm hồ sơ. Hy vọng anh được bên đó giúp đỡ. Chỉ có điều địa chỉ hơi rắc rối. Anh hiện được tá túc trong một góc sân của một gia đình. Không biết nếu xin được, tiền gửi về địa chỉ này, người ta có đưa cho anh không.
- Chắc có chứ em. Tình cảnh anh ai mà đành lòng!
- Chị ơi, mãnh lực đồng tiền lớn lắm. Ở đây giết người vì chút tiền không hiếm đâu ạ. 

Mỵ Khanh nói:
- Bần cùng sinh đạo tặc phải không em. Bây giờ thế này. Chị đưa số tiền chị nói hôm qua cho em. Em cứ tự nhiên giúp ai thì giúp. Khi nào rảnh em đưa chị đi thăm vài anh ở gần đây. Chị sẽ giúp thêm em nhé.

Kim Ngân vui vẻ:
- Được chị ạ. Ngày mai nếu chị rảnh, em đưa chị đi thăm anh Vũ Tuân. Anh ở gần nhà thương Thống Nhất. Là nhà thương Vì Dân cũ đó chị. Anh này bị thương nằm một chỗ từ tháng hai năm 75. Nửa người anh, từ thắt lưng trở xuống không còn cảm giác. Anh nằm một chỗ với chiếc ống nhựa nối bàng quang với một túi ny lông chứa nước tiểu. Đã hơn ba mươi năm như thế. Tuy nhiên tinh thần anh rất vững. Anh sáng tác thơ, làm PPS… gửi lên mạng khắp thế giới. Ngày mai chị đến thăm chắc anh mừng lắm. Mấy khi có người từ ngoại quốc về thăm.

Mỵ Khanh vui vẻ:
- Vậy ngày mai chị em mình hẹn gặp nhau trước cửa bệnh viện Thống Nhất nhé. À, Kim Ngân thấy anh ấy cần gì để chị mua mang đến?
- Anh Tuân nằm một chỗ nên cần hai loại thuốc viên làm từ nguyên liệu thiên nhiên. Viên gấc và viên tảo. Theo em biết, viên tảo là một dạng rong biển giúp anh đi cầu thông. Anh Tuân nằm một chỗ nên ruột làm việc yếu lắm. Anh cần uống loại này hằng ngày.
- Chị sẽ biếu thêm cho vợ anh ấy một chai dầu gió xanh. Chị thấy bên này rất chuộng dầu gió xanh.

Giọng Kim Ngân bỗng ngậm ngùi:
- Tội nghiệp chị Cúc. Tiếng là lấy chồng chứ thật ra vì thương hoàn cảnh của anh Tuân mà chị ấy về ở chung để săn sóc cho anh ấy, chứ bại liệt như anh Tuân, chị Cúc còn trông mong gì nữa? Em nghe nói mấy hôm nay chị ấy về quê thăm mẹ bệnh. Nhà chỉ có đứa cháu trông nom anh Tuân. Ngày mai mười giờ chị nhé.

Kim Ngân đi rồi, Mỵ Khanh bỗng thấy bâng khuâng. Vũ Tuân! Cái tên này gợi cho nàng một trời kỷ niệm. Của thời con gái. Vũ Tuân là mối tình đầu của Mỵ Khanh. Hai người gặp nhau trong một buổi chiều mưa. Sài Gòn mưa tháng sáu. Năm bảy tư, Mỵ Khanh đang học Văn Khoa năm thứ nhất. Hôm đó nàng cần mua cuốn sách nên ghé nhà sách Khai Trí. Hai bàn tay cùng đưa tới một lượt, cầm cùng cuốn sách. Một cách bất ngờ. Một bàn tay với những ngón thuôn dài trắng nuột nà và một bàn tay gân guốc phong sương. Mỵ Khanh giật mình rụt tay lại, nhìn qua bên cạnh và bắt gặp một cặp mắt sáng rực đang nhìn nàng. Nụ cười lộ hàm răng trắng đều trên khuôn mặt rám nắng của chàng trai:
- Xin lỗi cô. Tôi thật vô ý!

Mỵ Khanh ngượng ngùng:
- Dạ không có chi. Hôm khác tôi mua cũng được.
- Hình như cô cần cuốn sách để học phải không? Cô lấy đi. Tôi mua chỉ để đọc thôi. Không có cuốn này thì cuốn khác.

Mỵ Khanh ngạc nhiên:
- Sao ông biết tôi mua để học?

Chàng cười ranh mảnh:
- Chiếc cặp của cô nói cho tôi biết đấy.

Mỵ Khanh đỏ hồng đôi má:
- Tôi… tôi…

Chàng nhìn sâu vào mắt người con gái xinh thật xinh. Trong tà áo dài lụa đơn sơ màu thiên thanh, mái tóc dài óng ả, nổi bật đôi mắt to mơ màng trên khuôn mặt bầu bĩnh chưa mất hết vẻ trẻ thơ. Chàng bỗng mỉm cười, đôi mắt nhìn nàng trở nên nồng ấm:
- Đợi tôi một tí nhé. Nhớ đừng đi trước khi tôi trở lại đấy.

Không đợi Mỵ Khanh trả lời, chàng cầm cuốn sách đi nhanh lại quầy trả tiền. Ít phút sau trở lại, đưa túi xách cho Mỵ Khanh:
- Cầm đi cô bé. Cố học cho thật giỏi nhé. Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại. Xin chào.

Chàng quay gót và Mỵ Khanh đứng đó như trời trồng, ngẩn ngơ với cuốn sách trên tay. Không thốt được nửa lời. Trời ơi, cô bé kêu thầm, có chuyện này thật sao? Mình sẽ gặp lại chàng một ngày nào đó? Mỵ Khanh lắc đầu, chớp chớp cặp mắt để trấn tỉnh. Người đâu mà lạ quá, không giống bất cứ người con trai nào nàng quen trước đây. Rồi cô bé cũng mỉm cười, cặp mắt trở nên mơ màng và trái tim non bỗng đập những nhịp bất thường.

Mỵ Khanh còn đứng đó thì chàng bỗng lại hiện ra, bằng xương bằng thịt trước mắt, cười cười:
- Ông Trời không muốn tôi xa cô bé rồi.. Ngoài kia đang mưa to. Tôi lại không đem theo áo mưa. Chúng ta tiếp tục trò chuyện trong khi chờ cơn mưa dứt hạt nhé. Tôi tên Tuân. Còn cô bé?

Mỵ Khanh cắn môi, ngập ngừng vài giây rồi quyết định:
- Tôi tên Mỵ Khanh!

Tuân kêu lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa thú vị và đầy ngưỡng mộ:
- Mỵ Khanh. Tên đẹp quá và thật hợp với cô bé.

Mỵ Khanh mím môi bất mãn. Dám gọi người ta là cô bé. Có lẽ đoán được tâm trạng người con gái trước mặt, Tuân mỉm cười:
- Xin lỗi… Mỵ Khanh. (Ừ nhỉ, tên đẹp như thế không gọi thì… phí quá. Chàng nghĩ thầm). Tôi là lính trong binh chủng Biệt Động Quân. Tôi được nghỉ phép ít hôm nên mới có mặt nơi này. Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của tôi, vì được làm quen với một người con gái… xinh nhất thủ đô.

Mỵ Khanh cau mày, trách móc:
- Ông nói xạo! Tôi rất tầm thường…

Tuân cười xòa:
- Không nhất thì nhì vậy nhé. Nhưng thật tình đối với tôi, cô bé là người xinh nhất.

Tuy ngoài miệng phản đối, nhưng trong thâm tâm Mỵ Khanh thấy vui vui. Cô gái nào không vui khi được khen đẹp? 

Thế là nhờ cơn mưa mùa hạ mà họ quen nhau, rồi yêu nhau. Những buồn vui, giận hờn, nhớ nhung nối tiếp. Tuân miệt mài với chiến trận và Mỵ Khanh vẫn cắp sách đến trường. Họ dự định khi nàng ra trường thì cưới nhau. Cả một tương lai ngọt ngào trước mặt. Nhưng Tháng Tư Bảy Lăm đã khiến họ chia lìa vĩnh viễn. Mỵ Khanh theo gia đình xuống tàu Đại Hàn ra khơi, trong khi đó Tuân đang kẹt ở miền Tây….

***

Hôm sau với tâm trạng bồn chồn, Mỵ Khanh đến nơi hẹn với Kim Ngân. Hai chị em đi vào con hẻm khá rộng. Kim Ngân bảo cô đến thăm Vũ Tuân hầu như hàng tuần, để mang hồ sơ của các thương phế binh đến nhờ Tuân chuyển bằng e-mail ra ngoại quốc. Vũ Tuân dù nằm một chỗ nhưng với tinh thần quyết đấu, anh đã mày mò học xử dụng máy vi tính thật thành thạo và giúp các đồng đội cũ với tất cả tấm lòng và nhiệt tâm của anh. Nhìn thấy con hẻm rộng với nhà cửa khang trang. Những ngôi nhà nhiều tầng khiến Mỵ Khanh không khỏi thắc mắc. Nếu Tuân nghèo sao lại có thể ở trong khu nhà cao cửa rộng này. Nhưng chưa kịp hỏi thì Kim Ngân nói:
- Mình đến rồi chị. Nhà anh Tuân bên kia.

Thì ra, chen vào giữa những căn nhà lầu đẹp đẻ còn có một căn nhà nho nhỏ, mái tôn. Kim Ngân tự động mở cửa mời Mỵ Khanh vào. Gian trước trống trơn, có một chiếc xe máy, nghe nói của cháu vợ Tuân. Vì cô ấy đi vắng nên nhờ cháu đến trông dùm. Nhưng hình như anh ta đã đi đâu đó. Kim Ngân và Mỵ Khanh đi vào căn phòng phía sau. Kim Ngân nói to:
- Anh Tuân ơi có khách phương xa đến thăm.

Trong ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khuôn cửa sổ, Mỵ Khanh thấy hình dáng một người đàn ông rất gầy nằm trên chiếc giường nhỏ, nửa thân dưới đắp chiếc chăn mỏng. Thấy khách vào, ông với tay lên sợi giây phía đầu giường kéo chiếc mành cho căn buồng sáng hơn. Mỵ Khanh tiến đến bên giường, nghiêng đầu nhìn. Tim nàng nhói đau. Cũng cặp mắt ấy, tuy kém tinh anh, nhưng vẫn ánh lên nét thông minh. Vầng trán rộng, mái tóc bây giờ muối nhiều hơn tiêu. Đúng là Tuân của nàng ngày xưa. Chỉ khác là tấm hình hài quá tiều tụy. Mỵ Khanh không nhịn được, nghẹn ngào:
- Anh Tuân!

Người đàn ông giật mình, chăm chú nhìn, bỗng kêu lên thảng thốt:
- Mỵ Khanh! Phải Mỵ Khanh không?

Sự bất ngờ khiến chàng đưa cánh tay về phía Mỵ Khanh một cách vô thức. Như một người sắp chết đuối định với một chiếc phao. Mỵ Khanh ngồi thụp xuống, cầm bàn tay gầy gò của chàng, thổn thức:
- Sao anh ra tới nông nỗi này? Sau khi sang Canada, em đã hỏi biết bao nhiêu người quen, nhưng không ai biết tin tức gì của anh cả. Em nghĩ là anh đã…
- Đã chết phải không? Tuân cười buồn, tiếp lời Mỵ Khanh. Anh cũng tưởng mình chết biết bao nhiêu lần. Nhưng trời Phật vẫn còn thương nên anh mới sống tới ngày hôm nay. Coi kìa, đừng khóc. Sưng cặp mắt đẹp bây giờ. Anh không ngờ mình còn được may mắn gặp lại em.

Mỵ Khanh lau những giọt lệ đang lăn dài trên má:
- Em cũng vậy. Khi nghe Kim Ngân nói tên anh, em đã hy vọng là anh thật. 

Kim Ngân từ trong bếp bước ra với khay nước mời khách. Thấy Mỵ Khanh đang cầm tay Tuân, cặp mắt đỏ hoe, vội hỏi:
- Ủa, hai anh chị quen nhau à?

Tuân cười:
- Mỵ Khanh và anh quen nhau trước bảy lăm.

Kim Ngân cười ranh mãnh:
- Thì ra là cố nhân!

Mỵ Khanh phân trần:
- Năm bảy lăm chị theo gia đình rời Việt Nam bằng tàu Đại Hàn. Sau đó sang định cư Canada và mất tin tức anh Tuân từ đó đến nay. Thật bất ngờ cho chị khi gặp lại anh trong tình cảnh này! Thú thật chị vừa mừng cũng vừa đau lòng quá em ạ!

Nói xong Mỵ Khanh lại rơm rớm nước mắt. Tay nàng vẫn nắm chặt bàn tay gầy gò của Tuân. Chàng để yên và nhìn Mỵ Khanh với cặp mắt thật thiết tha:
- Anh cám ơn trời Phật đã dun rủi cho em đến với anh hôm nay. Biết bao lần anh từng mơ thấy em. Được nắm tay em một lần như hôm nay là anh mãn nguyện. Anh nghĩ là em đã có một gia đình rất hạnh phúc phải không? Anh ấy thế nào?

Mỵ Khanh gật đầu:
- Nam là một người chồng tốt. Anh ấy rất yêu em. Chúng em có hai con. Một trai một gái. Khi em sang Canada, lúc đầu vừa đi học vừa đi làm. Cày cục mãi cũng lấy được mãnh bằng kế toán. Em đi làm cho một công ty kế toán lớn và nơi đây em đã gặp Nam. Em lập gia đình suýt soát ba mươi năm rồi.
- Thế mà vẫn trẻ trung và xinh đẹp như ngày xưa. Chỉ hơi đẫy người ra một tí. Nhưng càng đẹp!
- Anh không thay đổi tí nào. Vẫn miệng lưỡi ngọt như mật!

Tuân cười, nheo mắt:
- Vì thế ngày xưa mới có một cô bé tên Mỵ Khanh chịu yêu anh lính quèn phải không? (Và Tuân đổi giọng nghiêm nghị) Anh chỉ đùa cho vui thôi, em đừng hiểu lầm nhé. Thân phận anh ngày hôm nay chỉ là một kẻ tật nguyền, một người vô dụng.

Mỵ Khanh vội cướp lời:
- Không, anh đừng nói thế. Tuy không còn nguyên vẹn như xưa, nhưng dù nằm một chỗ, anh vẫn giúp được những bạn bè hoàn cảnh bi đát hơn anh kia mà. Em nghe Kim Ngân kể, có những anh vừa mất cả hai chân, vừa mù cả hai mắt, còn đeo thêm bệnh tâm thần. Anh như thế này phải kể là còn may mắn anh ạ.

Tuân kể, giọng uất nghẹn:
- Em chưa biết anh đã sống như thế nào sau ngày mất nước đâu. Những tù cải tạo như anh, có bị thương nặng cỡ nào cũng bị họ xem như đống giẻ rách. Anh đã từng chết đi sống lại hàng trăm lần. Bị thương bầm dập từ thắt lưng trở xuống, nằm một chỗ đến nỗi lở loét cả người, máu mủ bê bết. Mà thôi, nhắc lại làm gì cho mất vui phải không em. Có ai ngờ chúng mình còn có cuộc hội ngộ ngày hôm nay.

Mỵ Khanh đau xót, nước mắt rưng rưng:
- Kể cho em nghe hoàn cảnh của anh sau ngày em ra đi...

Tuân mỉm cười, giọng đầy yêu thương:
- Vẫn mau nước mắt như xưa! Ừ, để anh kể lại em nghe khúc phim dĩ vãng đầy thương đau của anh…

… Sau ngày Quân đội miền Nam tan đàn rã nghé, Tuân đã luồn lách từ miền Tây về Sài Gòn và tìm đến nhà người yêu thì cửa đã đóng im ỉm. Hàng xóm cho biết cả gia đình đã ra đi hôm hăm tám tháng tư. Với cõi lòng tan nát, chàng về nhà trên khu Lăng Cha Cả tá túc với mẹ. Khi ra trình diện chàng bị bắt đi học tập cải tạo như tất cả quân cán chính của chế độ Việt Nam Cộng Hoà. Trong một lần đi gỡ mìn, trái mìn nổ tung khiến thân thể chàng bị thương trầm trọng. Hai người khác bị tử vong. Trong những ngày chiến đấu với tử thần, sự đau đớn khốc liệt khiến Tuân có ý nghĩ chẳng thà chết quách như hai người kia mà khỏe thân hơn. Nhưng rồi tất cả cũng qua đi. Giòng sông đời vẫn lạnh lùng trôi. Cuốn theo những mảnh đời bèo bọt. Không thể làm gì để thay đổi, chàng đành chấp nhận sống những tháng ngày khổ ải, chán chường. Cho qua ngày đoạn tháng. Cho hết một kiếp điêu linh. Mỗi khi hồi tưởng lại chàng không khỏi rùng mình. Dưới chế độ này, thân phận người Thương phế binh của chế độ cũ như chàng không hơn một con vật. Họ sống lây lất khắp hang cùng ngõ hẻm, nhờ vào lòng từ tâm của ông đi qua bà đi lại. Chàng không hề có ý định hỏi thăm bất cứ ai để tìm lại Mỵ Khanh, khi nhìn lại cơ thể tật nguyền của mình. Tìm làm gì? Yêu là hy sinh. Là mong cho người yêu được hạnh phúc. Vì thế chàng phải vĩnh viễn biến ra khỏi cuộc đời Mỵ Khanh.

Những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống bàn tay gầy guộc khiến Tuân choàng tỉnh. Chàng nhìn người thiếu phụ đang nắm bàn tay xương xẩu của mình, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi khiến chàng xót xa. Tuân cố cười thật tươi:
- Nhưng hôm nay anh vui lắm. Được gặp lại em, dù một lần là anh mãn nguyện. Càng vui hơn khi biết em hạnh phúc với chồng con. Mỵ Khanh, chuyện chúng mình đã là dĩ vãng. Em yên tâm, anh không hề đòi hỏi em bất cứ chuyện gì. Cứ xem nhau như bạn bè thân thiết và quên đi những ngày hoa mộng xưa.

Giọng Mỵ Khanh nghẹn ngào:
- Em cám ơn anh. Em cũng hiểu, những gì đã qua không thể quay lại. Vậy trong thời gian em còn ở đây, anh cho phép thỉnh thoảng em đến thăm anh. Về bên kia, em sẽ thường xuyên gửi E-mail. Nhưng không biết có phiền lòng chị ấy hay không?

Tuân cười, giọng bỗng reo vui:
- Mỵ Khanh đừng lo. Cúc vì cám cảnh mà chịu lấy anh. Em xem, anh đem lại gì cho cô ấy? Cúc rất dễ thương, có tấm lòng Bồ Tát. Suốt đời anh chỉ biết cắn cỏ ngậm vành, tri ân cô ấy. Nếu không chê, Tết này em đến ăn một cái Tết nghèo với gia đình anh. 

Mỵ Khanh nhìn Tuân, ánh mắt đầy trách móc:
- Phải nói là em được hân hạnh đến ăn Tết với anh chị. Anh yên tâm, em sẽ đến. Đây sẽ là cái Tết hết sức ý nghĩa đối với em.

Giọng Kim Ngân từ bếp vọng lên:
- Anh chị tâm sự xong chưa? Em đã hâm xong bánh cuốn rồi nè. Chúng ta ăn trưa nhé. Để mừng cuộc hội ngộ của anh Tuân và chị Mỵ Khanh. Không ngờ hai anh chị đã có một cuộc tình thơ mộng. Em rất ngưỡng mộ.

Tuân mắng yêu:
- Cô đáng đánh đòn lắm nhé. Không chịu báo cho anh biết trước. Chỉ nói là có người từ phương xa về thăm.

Kim Ngân cười khanh khách:
- Em muốn dành cho anh một bất ngờ. Mà bất ngờ thật phải không anh? Không cám ơn mà còn mắng em. Thiệt tình!

Tuân và Mỵ Khanh nhìn nhau mỉm cười. Họ thấy không cần nói gì nữa. Mùa Xuân đang bước đến. Thật rộn ràng và ngọt ngào …

Tiểu Thu

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2020

Tình Em Thơ Tranh


Thơ: XH, Quên Đi
Thơ Tranh: Hữu Đức

Tìm Quên Lãng



Tìm lại đây viết nốt vầng thơ
Lam chiều tỏa khói giăng giăng mơ
Gió ơi!
Hãy giữ hương người lại
Cho lòng rung động
hồn nhả thơ

Về lại đây nhặt chiếc lá rơi
Gác chuyện bên đời
tìm thảnh thơi
Nhưng không
Người đến làm xao động
Cho nước hồ thu gợn sóng lòng

Tìm lại đây đón hạt sương mai
Long lanh sương đọng giọt ngắn dài
Một cơn gió nhẹ khơi rung cảm
Thay dòng lệ đổ!
Khóc hộ tôi

Tìm lại đây sống tuổi đôi mươi
Lá vàng quay quắt mất sắc tươi
Mùa thu đã chết ..là thôi hết
Nén giữ con tim cất tiếng cười

Tìm lại đây chôn chặt tiếng yêu
Lâng lâng lòng quyện khói lam chiều
Lá thu rực đỏ than hư ảo
Lửa lòng sẽ tắt
Đốt tiếng yêu


Kim Phượng
***
Cảm Tác:

Về Đây Tìm Chút Hương Xưa


Lời yêu giẫm nát cả hồn thơ
Nên gắng tìm quên những ước mơ
Hỡi gió!
giữ hương người sót lại
Để lòng viết nốt...
mấy vầng thơ

Về đây nhặt lại lá vàng rơi
Tìm chút dư hương...
của một người
Nhưng nước hồ thu
làm gợn sóng
Đã làm xao động mảnh tim côi

Về đây tìm lại mỗi ban mai
Sương đọng lung linh giọt chảy dài
Cơn gió vô tình rung cảm xúc
Như dòng lệ
chảy khoé mi ai!

Về tìm kỷ niệm thuở hai mươi
Lúc tuổi hồn nhiên sắc thắm tươi
Lần lữa....
mấy mùa Thu đã chết
Con tim cằn cỗi bỗng vui cười

Về đây tìm lại chút hương yêu
Đã bỏ quên khi tuổi xế chiều
Nhóm lửa than lòng đang rực cháy
Mà ta đánh mất...
lúc vừa yêu.

songquang
20200405




Lụt Bát Tình Mười



Chiếu hoa trải giữa vườn cây
Mời em cốc rượu tràn đầy lòng ta
Ba mươi năm mảnh trăng già
Rớt trong đáy cốc sáng lòa thinh không
Ngồi đây cỏ nội hương đồng
Lêu bêu ta uống một dòng cổ kim
Ừ em, bảy nổi ba chìm
Cám ơn khí phách con tim ban đầu.

Ngồi đây vốc cạn dăm bầu
Giọt mưa rơi nhớ đêm thâu trở mình
Dấu giày nhớ bãi cát in
Biển mênh mông nhớ dáng hình tàu xưa
Trăm năm nhớ phút tiễn đưa
Nhớ em về dưới cơn mưa rã rời
Mới đây, mấy chục năm rồi...
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.

Phạm Hồng Ân

Em Đi - Thơ Quách Như Nguyệt - Nhạc Lê Hữu Nghĩa


Thơ: Quách Như Nguyệt 
Nhạc: Lê Hữu Nghĩa
Tiếng Hát: Hà Thảo
Thực Hiện: Đặng Hùng

Cảnh Cũ Còn Đây Người Đâu Tá?



Về qua xóm cũ quê mình
Bâng khuâng nhớ lại mối tình xa xăm
Buổi xưa cái tuổi trăng rằm
Đón đưa chung lớp mấy năm cùng trường
Chiến tranh gieo rắt tai ương
Động viên, lính tráng, phố phường xôn xao
Sĩ quan, binh lửa, chiến hào
Lằn tên, mũi đạn lẽ nào an thân
Hậu phương em gái ân cần
Anh đi tiền tuyến muôn phần nhớ thương
Hoà bình lập lại tỏ tường
Kẻ còn người mất, kiếm đường vượt biên
Chia tay, biển động, đọan trường
Bao năm cách trở vấn vương tình đầu
Tơ vò trăm mối, tìm đâu
Nỗi buồn thân phận âu sầu tương tư !
Rừng phong lá rụng đầu thu
Cô đơn chiếc bóng lời ru chạnh buồn
Ra đi như kẻ mất hồn
Trăng soi vằng vặc bồn chồn ngẩn ngơ
Thương ai dệt nốt vần thơ
Giống con sáo sậu bơ vơ cõi đời
Ngước lên khoảng trống khung trời
Cánh cò bay liệng chơi vơi giữa đồng
Cờ lau trắng xoá bên sông
Đò đưa bóng nước mênh mông ác tà
Đường đi khúc khuỷu ta bà
Trông vời đỉnh núi cách xa vạn trùng
Chuông chùa vẳng tiếng không trung
Sáo diều vọng lại tơ rưng điệu buồn !...

Mai Xuân Thanh

Cách Làm Ô Mai

(Recette của Sao Khuê)
Vật Liệu:

- 1 bịch cranberries (craisin)1,8K
- 350-500g gừng đã gọt vỏ (tùy khẩu vị)
- 1 trái khóm
- 1 củ khoai lang bự 0.5kg nấu chín
- 4 trái táo (nên cắt mỏng xấy sơ)
- 250 g trái mơ (apricot)
- 4 trái chuối xấy sơ
- 6 muỗng canh đường đầy
- 2 gói bột me = 1 bịch me chua nấu lấy nước cốt
- 1 muỗng canh muối
- Vỏ của 3 quả cam cắt sợi ( option) nên chia hai để có 2 vị khác
nhau, có vỏ cam và không có vỏ cam

Cách Làm:

Cách 1:

Trộn

Ngâm cranburries, apricot trong khóm đã xay, chờ cho mềm rồi xay
Xay lần lượt tất cả chuối, táo, khoai, rồi trộn đều.

Sấy:

Tuỳ độ ướt, khởi đầu từ 300F, sau 1-2 giờ giảm xuống 250 rồi 200, khi đã khá khô thì để nhỏ nhất 170F, cách xa lò xo kẻo cháy, khi này có thể bỏ sấy trong dryer
Nhớ thỉnh thoảng 30 phút phải trộn đều . Mất hai ngày vì chỉ sấy khi mình có mặt ở nhà.

Cách 2: 
Để nguyên trái craisin khô ngâm trong khóm nhưng không xay, khi đó chỉ cần craisin, khóm, me, muối, đường; trôn chung và sấy.



Sao Khuê

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2020

Bản Tình Ca Đất Trời


Ai biết lòng tôi từ bấy nay
Em hạt sương, tôi sợi nắng gầy
Tìm em mòn mỏi trong xa vắng
Khuya sớm đi về em có hay

Em ngự trên hoa lá địa cầu
Tôi nguồn khối nóng đã thiên thâu
Tâm hồn sưởi ấm lung linh sáng
Lưu luyến lòng nhau tự buổi đầu

Tình ta chớm nở thuở đương thì
Sương mềm, nắng lụa trải đường đi
Đẹp như ngọc bích, thơm như cốmTHƠ
Thành những bình minh mướt hồn si

Cho bản tình ca thêm thiết tha
Mối duyên Tần Tấn ngát hương hoa
Nắng trời, sương cỏ thành đôi lứa
Trời Đất hân hoan phút giao hòa

Locphuc

Xa Rồi Những Hình Ảnh Thân Quen - Ấp Phú Hữu - Xã Trung Ngãi

Hàng cây nghiêng bóng đường quê
Hương đồng ngan ngát gợi về chốn xưa


 

Cái Chẹt, dùng để chở lúa hay chở máy tuốt lúa
 

Cái Chái Ghe, che mưa nắng cho ghe xuồng.


Chiếc Xuồng Ba Lá


Đường về quê nội.






 Cây Lác dùng đan chiếu


 Cây Dừa sau nhà


Bụi Chuối sau hè.


Cây Đu Đủ sai trái trước sân nhà


Dây Nhãn Lồng


Ruộng Lúa


Lá Rau Trai


Cây Khoai Mì

Ảnh: Kim Phượng
Những hình ảnh thân quen trên đường về quê Nội, Ấp Phú Hữu, Xã Trung Ngãi (
Giồng Ké)
Quận Vũng Liêm, Tỉnh Vĩnh Long.

Ta Sống Một Mình Ta



Nơi đây vắng vẻ
Thỉnh thoảng ta muốn gọi thăm người thân
Gọi nhiều lần
Không nghe bạn trả lời
Email cho bạn
Ta không nhận được hồi âm

Bạn muốn xa ta thật sao?
Cũng đành thôi

Cám ơn bạn
Cám ơn đời
Ta sống một mình ta
Lấy trăng sao làm bạn
Hoa lá là người thân

Chiều chiều nghe tiếng chuông ngân
Cầu mong bằng hữu xa gần,bình an.

Hoàng Long

Cảm Tác Tiếng Lòng Cô Phụ



(Nàng Tiên Và Ống Sáo-Ảnh Đinh Văn Linh-Họa Sĩ Mùi Quý Bồng)

Tiếng Lòng Cô Phụ

Sáo lòng trầm bổng xa bay
Đến người tráng sĩ dặm ngoài quan san
Yêu thương gửi đến tận ngàn
Niềm riêng san sẻ canh tàn song thưa
Hiên ngoài tấu tiết hòa mưa
Hay lòng cô phụ say sưa điệu buồn?!


Kim Oanh
3/4/2020
***
Cảm Đề:

Vi vu trầm bổng sáo lòng bay
Gửi đến quan san vạn dặm ngoài
Nhớ bạn sa trường đêm ủ mộng
Thương người lính trận chạnh lòng ai.


Hương Thềm Mây

5.4.2020
***
Bài Họa:

Tiếng Sáo Buồn


Tiếng hờn sáo thổi vang bay
Chạnh lòng chiến sĩ trấn ngoài ải quan
Yêu anh chắp cánh lên ngàn
Phu quân gọi mãi đêm tàn chẳng “thưa”!
Ngoài song hoà điệu gió mưa
Tình ơi trở gót xa đưa nỗi buồn !...

Mai Xuân Thanh
Ngày 06/04/2020


Vinh Danh Thiên Thần Áo Trắng - Ode Aux Anges En Blanc - Honors To The Angles In White Gowns



Thơ: Trần Quốc Bảo
Bản dịch Pháp Văn: Châu Thanh Thủy
Bản dich Anh Văn: Nguyễn Văn Thông

Vinh Danh Thiên Thần Áo Trắng

Tôi xúc động viết bài thơ ca tụng,
Những “Thiên Thần Áo Trắng”, những Lương Y.
Giờ này đây, đang hoạt động cứu nguy,
Xả thân săn sóc những người bệnh Dịch.

Như chiến sĩ, ở tuyến đầu xung kích,
Đánh bạt Tử thần, cứu sống tha nhân!
Các Bác Sĩ đã quên cả bản thân,
Thương “Con bệnh”, như “Lương Y Từ Mẫu”.

Qua khẩu trang, nói những lời hiền hậu.
Khám bịnh, phát thuốc, an ủi bệnh nhân,
Hướng dẫn điều trị, động viên tinh thần,
Hết giường bịnh này, đến giường bịnh khác.
Quên giờ giấc, quên ngủ ăn... phờ phạc!
Đôi ba lần, kiệt sức, bước lao đao.
Đối diện Dịch trùng nguy hiểm xiết bao!
Chẳng khác lính trận, cận kề cái chết!

Nỗi đau của Lương Y, nào ai biết,
Chính là khi Vị (nam/nữ) Bác Sĩ về nhà,
Sợ trong mình lan nhiễm Virus China,
Đành đứng xa, nhìn vợ/chồng con, ứa lệ!

“TẠ ƠN NGƯỜI !!!” , lời Tạ Ơn vô kể!
Gửi các “Thiên Thần Áo Trắng” mến yêu,
Bác Sĩ, Y Tá, Y Công... thật nhiều ...!
Các Vị là Người của Trời ban xuống.

Thiên chức, Trách nhiệm, vô cùng cao thượng!
Với Lời Thề Hippocrates, rực trong tâm .
Có nhiều Vị, lây bịnh... đã chết... âm thầm!
Nhân loại cúi đầu, vinh danh, tưởng niệm!

Trong Bịnh Viện, còn những người Tình Nguyện
Xung phong vào trợ giúp các Lương Y.
Lòng hy sinh ngời sáng, Đức Từ bi,
Hồn trắng đẹp, như “Thiên Thần Áo Trắng”

Cuộc chiến đấu này, chúng ta phải thắng!
Quyết dẹp tan loài quỉ Virus China,
“Vương Miện Tạ Ơn”, kết những vòng hoa,
Xin vinh hạnh, trao “Thiên Thần Áo Trắng”! (*)

Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia

(*) Kính nhờ quí Độc Giả chuyển giùm“Lời Vinh Danh & Tạ Ơn” này, đến toàn thể Chuyên viên Ngành Y và các Thiện Nguyện viên trên khắp Thế giới.
Xin đa tạ. TQB
***Bản dịch Pháp Văn: 

Ode Aux Anges En Blanc


Avec beaucoup d’émotion je compose ce poème
Louant “Les Anges En Blanc”, les médecins
Qui, jour après jour, contre cette pandémie,
Mènent une guerre incessante pour sauver les vies

Ces guerriers de l’avant garde, sans penser aux dangers
Repoussent les assauts de la Mort,
Vague après vague, soignant avec amour
Les malheureux touchés par la maladie.

A travers le masque anonyme, leurs paroles viennent du coeur,
Ils dispensent des mots encourageants et soins médicaux
Ils soignent le corps et en même temps, de lit en lit,
Ils remontent le moral et calme l’esprit des malades

Oubliant l’heure, oubliant la faim, sans dormir,
Assommés par la fatigue, trébuchant, à peine debout,
Ils doivent faire face à un ennemi virulent, si dangereux,
Comme des guerriers au champ de bataille, face à la mort.

La souffrance des médecins, qui peut le deviner?
De retour à la famille, ramenant chaque jour avec eux
Cette peur qu’ils sont déjà contaminés.
Et se tenant de loin, ils laissent les larmes couler.

Avec notre coeur rempli de gratitude
Nous envoyons a nos Anges en Blanc bien aimés
Medecins, corps médical, mille mercis bien sincères
Vous êtes Les Anges que Dieu nous a envoyés.

Devoir, Responsabilité, Noble Dévotion,
Le serment d’ Hippocrates résonne encore dans votre coeur
Certains, silencieusement nous ont quitté, victimes eux aussi
Baissant la tête, respectueusement, nous leur disons adieu.

N’oublions pas les volontaires qui, malgré le danger,
Sont venus de loin et de près, aider dans les hopitaux.
Bénie soit leur générosité, leur sacrifice ainsi reconnu
Leur âme aussi pure, comme Les Anges en Blanc.

Cette guerre, ensemble nous devons la vaincre
Pour toujours nous devons détruire ce ‘Virus China’.
Et pour notre éternelle reconnaissance, du fond du coeur,
Nous présentons une belle couronne de fleurs à nos Anges en Blanc.


Châu Thanh Thủy, Ph.D (Glen Allen, VA)
***Bản dich Anh Văn: 

Honors To The Angles In White Gowns 

Being moved I write this poem of praises,
To the Angels in white gowns,
Who are presently on a rescue mission,
To save the infected pandemic patients.

Like battlefield warriors on the front line,
To protect lives, to the death they fight!
Physicians forget themselves,
As loving mothers caring for their sick children.

They say kind words under masks,
Check up, give medicine, and provide comfort.
Always with understanding and encouragement,
As mothers proceed from one bed to another.

They forget about time, sleep, and food,
Many a time exhausted, they unsteadily walk,
Confronting the deadly virus,
They are warriors facing death!

No one knows their inner pains,
Coming home when they can.
Fearing being infected with the China virus,
Sobbing from afar, looking at their spouses and children!

"THANK YOU !!!" My words of heartful gratitude,
To the Angels in white gowns.
First responders, policemen, doctors, and nurses,
You were sent by God during these trying times.

Heavenly vocations and extremely blessed,
With the Hippocratic oaths burning within their hearts.
Many infected has fallen with the virus,
Bowing our heads, mankind pays tributes.

In hospitals, other volunteers and workers,
Helping out where and when they can.
With their benevolent compassion,
Their hearts shine like the Angels in white gowns.

In this war, we are in it to win!
The virus from China must be vanquished!
To the wreaths of Victory,
They go to the Angels in white gowns!

Nguyễn Văn Thông, MEd. (Henrico, VA)