Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2020

Cáo Phó Nữ Danh Ca Thái Thanh


Thương Tiếc Danh Ca



THÀNH tâm tưởng niệm mãi khôn nguôi,
KÍNH cẩn phân ưu luống ngậm ngùi.
TIẾC mãi tiếng ca lừng mặt đất,
THƯƠNG hoài giọng hát vút lưng trời.
DANH vang Nam Bắc còn không dứt,
CA vọng nước non mãi chẳng thôi.
THÁI cổ khó tìm thiên phú giọng,
THANH âm đọng mãi ở lòng người!

Đỗ Chiêu Đức

Thái Thanh, Tiếng Hát Vượt Thời Gian


Thơ:Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh 


Nhạc Sĩ: Phạm Đình Chương
Ca Sĩ:  Thái Thanh

Tưởng nhớ Ca Sĩ Thái Thanh



(Viết trong niềm thương tiếc nữ danh ca Thái Thanh
tiếng hát vượt thời gian)

Sinh ly tử biệt dạ bồi hồi
Hư ảo vô thường kiếp nổi trôi
Giọng hát vút cao đầy ý sống
Tiếng ca lảnh lót thấm hương đời
Gió mây lơ lng theo cung điệu
Sương khói lung linh phủ mắt môi
Tiếc nuối Thái Thanh nay vĩnh biệt
Tài hoa danh phận cũng chia phôi.

Toronto 17/3/2030
Nguyên Trần

Thiên Thai - Nhạc Sĩ Văn Cao - Thái Thanh


Thơ Cảm Tác: Quên Đi
Thơ Tranh: Kim Oanh


Nhạc Và Lời: Văn Cao
Tiếng Hát: Thái Thanh

Thái Thanh Giọng Hát Vượt Thời Gian


Thơ cảm tác: Lục Lạc
Thơ Tranh: Kim Oanh

1/ Ngày Xưa Hoàng Thị - Thơ Phạm Thiên Thư - Nhạc Phạm Duy



2/ Nghìn Trùng Xa Cách - Nhạc Phạm Duy 



Nhạc Phạm Duy
Ca Sĩ: Thái Thanh


Vô Cùng Thương Tiếc Danh Ca Thái Thanh



(Thành kính phân ưu cùng gia đình đại danh ca Thái Thanh)

VÔ vàn xúc động, ánh sao băng
CÙNG tiễn người lên cõi Vĩnh Hằng
THƯƠNG mãi lời ca dường thác đổ
TIẾC hoài tiếng hát tợ mưa giăng
DANH vang ngút bể mây còn rối
CA vọng ngời non gió cũng quằn
THÁI thuận Ân Thiên đà giải nghiệp
THANH nhàn Cực Lạc sớm siêu thăng

Phương Hoa 
Mar 17th 2020

***
Thay Lời Phân Ưu

VÔ ngã, Người về chốn giá băng,
CÙNG phân ưu dỗ giấc miên hằng !
THƯƠNG mầm sen trổ vương tơ bện,
TIẾC khúc đàn trầm níu phím giăng!?
DANH khởi âm giai ru lối gió,
Ca se nhịp điệu dệt đường trăng.
THÁI hòa hợp xướng hồn phong lãng,
THANH thản vui đời, mặc giáng - thăng.

18-3-2020
Nguyễn Huy Khôi
***
Thương Tiếc Danh Ca Thái Thanh

VÔ cảnh hoàn không sao giá băng,
CÙNG vui mây gió cõi thường hằng.
THƯƠNG lời hát cũ hoài tâm động,
TIẾC giọng ngâm xưa cảm nguyệt giăng.
DANH vọng một thời truyền tụng mãi,
CA trầm khúc nhạc luyến đau quằn.
THÁI đời nghệ sĩ vang thời đẹp…
THANH thản tấc lòng tiên xứ thăng !

Liêu Xuyên
***
Vô Cùng Thương Tiếc Danh Ca Thái Thánh 

VÔ lý quá đi,sao vội băng ?
CÙNG thôi chia sẻ-chúc luôn hằng…
THƯƠNG người ca sĩ xưa thường hát
TIẾC bậc tài danh nay đã “giăng”
DANH chẳng thể so-tìm khó thấy
CA đâu dễ sánh-nói chi quằn
THÁI còn để lại nhiều thân mến
THANH mãi bổng trầm “Son, Đố” thăng.


Thái Huy
3/18/2020
***
Thương Tiếc

CA giọng cao vời tựa núi băng
SĨ phu mơ mộng chốn cung hằng
Thái hòa tâm ý mây sương tỏa
THANH nhã ca từ núi tuyết giăng
LỪNG lẫy năm châu dân chúng phục
DANH vang khắp chốn gió mưa quằn
ĐẤT trời sinh nở người tài sắc
Nước chuộng nhân tài nuối tiếc thăng

Tâm Thành
***
Thương Tiếc

VÔ tình mở mạng thấy “tin băng “
CÙNG ảnh khuôn trăng rạng chị Hằng
THƯƠNG lắm bông hoa hồng lửa cháy
TIẾC cho hậu thế xám tơ giăng
DANH truyền một thuở lòng xao xuyến
CA khúc bao thời dạ xót quằn
THÁI thịnh an vui nơi xứ tạm
THANH bình ấm áp cõi thiên thăng!

Phượng Hồng

Tưởng nhớ Ca Sĩ Thái Thanh



Chị Thái Thanh lìa cõi giá băng
Buồn dâng ký ức vẫn in hằn
Người Về*  thuở ấy trời mơ phủ
Dạ Khúc*hôm nào khói ảo giăng
Kỷ Niệm*từng làm trăng uốn đảo
Nghìn Thu*đã khiến gió xoay quằn
Say mê tiếng hát ngôi thần tượng
Nguyện ước cho người sớm vãn thăng 

Minh Thuý
Tháng 3/17/2020

Nửa Hồn Thương Đau - Nhạc Sĩ Phạm Đình Chương - Ca Sĩ Thái Thanh


Thái Thanh đã ra đi,người ca sĩ cả một đời dài hát vá hát, tiếng hát đã làm nên một tên tuổi lớn mà nhiều thế hệ yêu mến,và bà đã là một nữ ca sĩ với 'tiếng hát vượt thời gian' trong nền âm nhạc Việt Nam,không có người thứ hai.
Cuối tuần này,mời các bạn nghe lại giọng hát Thái Thanh để dành chút tình cảm và một phút mặc niệm tưởng nhớ người ca sĩ mà chúng ta đã từng ngưỡng mộ với bài hát của người anh trai bà cũng là một nhạc sĩ tài ba qua bài nổi tiếng một thời, đầu những năm 1970 đã đi vào lòng người..


Nhạc Sĩ: Phạm Đình Chương 
Ca Sĩ: Thái Thanh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Ngày Sau Nối Lại Ngày Xưa


Ngày thứ ba 17 tháng 3 năm 2020 nghe tin cô Thái Thanh ra đi, dẫu biết cô đã 86 tuổi, cái tuổi của Sinh, Lão, Bệnh và bây giờ là Tử. Giữa lúc bệnh dịch Covid_19 lây lan hoành hành khắp nơi, mọi người đều bị cách ly ở nhà, chẳng ai gặp ai, tôi thật ngậm ngùi thương cảm Cô mất trong hoàn cảnh éo le, không có bạn bè thăm viếng, đưa tiễn... 

Cô là người gắn liền biết bao kỷ niệm thời con gái. Tôi nghĩ phải có một bài viết về thần tượng của mình. Từ lúc nào tiếng hát của Cô đã thấm trong tim trong óc tôi “Người Đi Qua Đời Tôi” (thơ Trần Dạ Từ, nhạc Phạm đình Chương) 

“Người đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu 
Mưa mù lên mấy vai gió mù lên mấy trời 
Người đi qua đời tôi hồn lưng miền rét mướt, 
Vàng xưa đầy dấu chân đen tối vùng lãng quên 
Bàn tay mềm khói sương tiếng hát nào hơ nóng 
Và ai qua đời tôi chiều âm vang ngàn sóng 
Trên lối về nghĩa trang 
Nghe những lời linh hồn, nghe những lời linh hồn 
Trong mộ phần đen tối đen...”

Hồi đó Huế có những quán cà phê bàn ghế thường đặt trong sân vườn rất thơ mộng, dân Huế đi uống cà phê như cái thú tao nhã , ngồi trầm ngâm hàng giờ, nhìn phin cà phê nhỏ giọt, thả hồn theo dòng nhạc êm dịu, không nhất thiết phải là đôi tình nhân, hay đám thanh niên, mà còn có đám nữ rủ nhau lựa góc hiên thềm nhìn những giọt mưa rơi tí tách xuống thành bong bóng vỡ, nghe Cô TT ru hồn với “Ngàn Thu Áo Tím” 

“Ngàn thu mưa rơi trên áo em màu tím 
Ngàn thu đau thương vương áo em màu tím 
Nhuộm tím những chuỗi ngày vắng nhau 
Tháng năm càng lướt mau 
Biết bao giờ thấy nhau…” (Hoàng Trọng & Vĩnh Phúc) 

Những chiều Hạ vàng nhóm chúng tôi thường rủ nhau đến nhà bạn Nhã Phương bên Đập Đá hái khế ngọt và nhiều thứ trái cây trong khu vườn rộng, trải chiếu sau vườn nhìn ra bến sông, bạn xách cassette kèm cuốn băng Thái Thanh, có lúc gặp anh Cường của bạn đi lính về thăm nhà, thấy tụi này cũng nhập bọn vác đàn theo ca hát. Chúng tôi ngồi nhìn bóng con đò lững thững trôi chầm chậm với hình ảnh người đứng buông tay chèo, chiều nhạt bên kia bờ, thấm từng lời nhạc của Cung Tiến theo tiếng hát réo rắc huyễn hoặc của Cô trong bài “Hương Xưa” 


“Người ơi, chiều nào có nắng vàng hiền hoà sưởi ấm nơi nơi? 
Người ơi, chiều nào có thu về cho tôi nhặt lá thu rơi? 
Tình có ghi lên đôi môi. Sầu có phai nhoà cuộc đời 
Người vẫn thương yêu loài người và yên vui cuộc sống vui 
Đời êm như tiếng hát của lứa đôi. 
Đời êm như tiếng hát của lứa đôi...” 

Mặc ai nói chuyện, tôi vẫn thu mình trong thế giới xa xôi mơ hồ theo cung điệu trầm bổng cùng “Dạ Khúc” (serenade) lời Việt: Phạm Duy 

“Chiều buồn nhẹ xuống đời 
Người tình tìm đến người 
Thấy run run trong chiều phai 
Vẻ sầu của đóa cười 
Tình bền của lứa đôi 
Thoáng hương trong chiều rơi...” 

Giọng càng lúc càng cao vút điệu luyện về nhạc lý và kỹ thuật, nhất là bài “Dòng Sông Xanh” với điệu valse dồn dập ngây ngất cho ta mơ cảnh đẹp nước Pháp tuyệt vời lãng mạn. 
Có lần xem tivi chương trình nhạc “Tiếng Tơ Đồng”, lúc đó Cô chỉ 42 tuổi xuất hiện với bài “Ồ Mê Ly” của Văn Phụng. Cô đang hát, tóc xõa ngang vai, anh tôi đi đâu về vừa thấy thì la lên “Tội quá má ơi, cột tóc lên cho con nhờ...”. Vì tôi rất sợ anh nên không hề nói chuyện ngang hàng, nhưng trong lòng giận lắm chẳng thèm ngó mặt một thời gian. Tiếc là bây giờ anh đã nằm dưới lòng đất lạnh, chứ nếu còn sống thấy tôi xõa tóc, chắc bị anh rượt chạy khắp làng quá, mà cũng lạ thiệt… đến tuổi 65 tôi vẫn còn muốn xõa tóc mỗi khi mặc áo dài “dáng huyền tha thướt đê mê, tóc dài thả gió lê thê...”, thơ văn nhiều lúc đã trang điểm cho tôi cái cảm giác mình vẫn còn... trẻ, có lẽ sẽ làm ngứa mắt thiên hạ, nhưng lại làm tôi hạnh phúc mơ hồ rằng... tôi không còn thời xuân mộng, nhưng cũng chưa già, mà tôi ở thế giới của âm nhạc mây mưa ảo tưởng, đêm cụng chén nguyệt, ngày nhặt nắng hạ..., có lẽ tôi mê mẩn thơ văn, trong đầu chỉ muốn sống với thế giới đầy tiếng thu trăng sầu nên bị lạm “Mái Tóc Dạ Hương” (thơ Đinh Hùng, Nguyễn Hiền phổ nhạc). 

“Rồi đây trên những lối đi này. 
Ta sẽ cùng ai tay nắm tay. 
Nhịp chân lưu luyến mãi cung đàn. 
Buông lắng chìm tâm tư đắm say 
Dĩ vãng nào xanh như mắt em. 
Chao ôi! màu suối tóc buông mềm 
Nét buồn Khuê các hoen sương phủ. 
Nhạt ánh sao ngàn bên dáng xiêm...” 

Còn nhớ giờ ra chơi trong sân trường, từng cặp, từng nhóm đi dạo dưới hàng cây xanh, chúng tôi 3 đứa gồm Thu Sương, Hiền và tôi đi lượm từng giọt nắng đầu hạ, tình cờ nói chuyện về thơ Phạm Thiên Thư được Phạm Duy phổ nhạc bài “Ngày xưa Hoàng Thị” 

“Em tan trường về. Mưa bay mờ mờ. 
Anh trao vội vàng. Chùm hoa mới nở 
Ép vào cuốn vở. Muôn thuở còn thương còn thương...” 

Hiền đang say sưa hát, bỗng dưng ngừng lại, hỏi tôi 
- Ê Minh ...mi thích giọng ai hát 
- Đối với tao nghe ai cũng không bằng Thái Thanh, thấy đậm đà làm sao 
Hiền nghe vậy khoái quá 
- Đúng, tao cùng sở thích như mi, tao thích giọng Cô lắm, rứa còn Thu Sương… mi thích ca sĩ mô 
Thu Sương từ tốn nói 
- Tao thích LT, nghe giọng TT có vẻ ...mệt mệt làm sao 
- Hiền nghe nói vậy như bị điện giật, lúc đó tôi đi giữa, nó chồm qua người tôi, giận dữ với Thu Sương 
- Xin lỗi mi ...chính LT giọng nghe mới mệt mệt 

Dù tôi không cùng quan điểm với Thu Sương, dù thần tượng của tôi bị chê “nghe mệt mệt’, nhưng thường chơi bạn tôi không muốn mất lòng ai, nên im lặng và can ngăn 2 đứa bỏ qua chuyện đó. Thu Sương tánh đằm chẳng nói thêm gì nữa khi bị Hiền sừng sộ, bỏ ngang 2 đứa tôi, trở về lớp sớm. Còn lại tôi với Hiền 

- Mi làm cái chi mà nổi nóng ghê rứa 
- Chứ mi không thấy giọng ca như rứa mà hắn “nghe mệt mệt” à? 

Rồi thì 2 đứa giận đến mấy tháng, chúng nó nhìn nhau kênh kênh cái mặt lên, Thu Sương giận cả tôi luôn, nhưng không kênh mặt, chỉ là không thân như trước thôi 

Một hôm theo Tuyền Ái về quê Ngoại ăn đám giỗ, xe đò dừng ngoài lộ, muốn vào làng phải đi bộ rất xa, ngang qua thửa ruộng lúa chín vàng, có số người lom khom cắt lúa. Nhìn đồng hồ mới khoảng 2 giờ chiều, Tuyền Ái không muốn về nhà Ngoại sớm, hắn bảo về sớm phải phụ làm việc, chi bằng ngồi ngoài nhìn trời nhìn đất xem cảnh đồng quê thoải mái, canh giờ về chỉ có ăn thôi, tôi trợn mắt nhìn hắn nhưng rồi 2 đứa phá lên cười đồng tình cái lười biếng ở thành phố lâu nay chỉ có ăn học… nhác chảy thây. 

Hai đứa ngồi xuống lề bờ ruộng, hái những cây lúa non thấy hạt gạo bên trong, tự nhiên cảm giác bồi hồi thích thú. Có anh thanh niên đang hốt vén cỏ gần đó, Tuyền Ái mon men tới gần hỏi: 
- Anh hốt cỏ đó về làm chi rứa ? 
- Về phơi khô chụm nấu cơm 
- Anh gặt lúa, làm lụng suốt ngày có mệt không? 
- Mệt chớ, nhưng dưới quê thì chỉ làm nghề ni thôi, mà 2 O ở thành phố xuống phải không? 

Bạn tôi gật đầu, rồi không biết hỏi chi nữa, máu nghịch ngợm hắn bắt đầu nổi lên 

- Anh cúp tóc ở mô rứa ? 
- Hỏi chi rứa?
Mắt anh chàng ngẩng lên nhìn có vẻ ngạc nhiên. 
- Thấy đầu tóc anh đẹp quá hỏi cho biết 
- Cám ơn ...tui làm chi đẹp bằng mấy O mấy Cậu trên thành phố được. 
- Anh có vợ chưa ? 

Lần này anh thanh niên không thèm trả lời, cứ im lặng làm việc. Bạn tôi hết chọc ghẹo được, rủ tôi đi tà tà ngắm mọi người trên đồng ruộng. Tôi bắt đầu thấy rung động với nét đẹp quê hương, con người mộc mạc và sự cần cù lao động, mà từ lâu nơi thành phố chẳng hề thấy. Giọt nắng làm áo họ thấm ướt mồ hôi, mùi lúa thơm phảng phất, đồng ruộng bát ngát mênh mông, gió thổi rì rào những khóm tre trên bờ đường... Thật thỏa lòng tôi luôn ao ước, nên thường dặn dò các bạn “Khi mô về làng ngoại nội nhớ rủ đi với nghe” 

Canh giờ tới nhà ngoại của Tuyền Ái, đến nơi đúng lúc bà con vừa cúng xong, dọn mâm xuống. Cậu, mợ, dì, bà Ngoại mừng rỡ ôm cháu hỏi đủ điều, đã có sẵn ba mẹ Tuyền Ái về trước hôm qua, còn dự tính mai mới lên lại thành phố. Mọi người chăm thức ăn cho 2 đứa, bới xôi, thịt gà, cam quýt trong vườn dồn lại một xách, bắt chúng tôi lên sớm, mai còn đi học. 


Sau chuyến đó, cứ nhớ hoài cảnh đồng quê, về nhà tôi thích nghe bài “Tình Ca” của Phạm Duy qua tiếng hát Thái Thanh thấm trong mạch máu từng lời nhạc, nghĩa tình quê hương đậm đà... 

“Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi 
Mẹ hiền ru những câu xa vời 
À à ơi! Tiếng ru muôn đời 
Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui 
Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi... 
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi 
Thoát nghìn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi 
.................................. 
Tôi yêu bác nông phu, đội sương nắng bên bờ ruộng sâu 
Vài ngàn năm đứng trên đất nghèo 
Mình đồng da sắc không phai màu 
Tấm áo nâu! Những mẹ quê chỉ biết cần lao 
Những trẻ quê bạn với đàn trâu, áo ơi 
Tấm áo nâu! Rướn mình đi từ cõi rừng cao 
Dắt dìu nhau vào đến Cà Mau, áo ơi 
Tôi yêu biết bao người 
Lý, Lê, Trần... và còn ai nữa 
Những anh hùng của thời xa xưa 
Những anh hùng của một ngày mai 
Vì yêu, yêu nước, yêu nòi 
Ngày xuân tôi hát nên bài tình ca 
Ruộng xanh tươi tốt quê nhà 
Lòng tôi đã nở như là đóa hoa...”

Một thời xóm tôi xuất hiện chàng họa sĩ tới thuê nhà trước mặt, tôi nhìn anh chàng cũng như bao người khác với trạng thái bình thường, nhưng khi mỗi chiều hè anh ra đứng bất động, mắt chăm chú ngó nền trời, tôi đoán có thể quan sát chân trời, có thể mây bay, hoặc có thể ráng mặt trời... để lấy màu hòa sắc. Những lúc ấy tôi đang ngồi bên khung cửa sổ, ngẩng lên chợt rung động theo hình ảnh người thanh niên đứng phút giây xuất thần. Không hiểu sao anh ta hay bỏ nhạc bài “Một Mùa Đông” được phổ thơ của Lưu Trọng Lư do cô TT hát, dù lúc đó đang vào thời tiết hạ, tôi hay lắng nghe và nhớ đoạn ... 

“Em ngồi trong song cửa. Anh đứng dựa tường hoa, 
Nhìn nhau mà lệ ứa, Một ngày một cách xa 
Yêu hết một mùa đông. Không một lần đã nói 
Nhìn nhau buồn vời vợi. Có nói cũng không cùng...” (Phạm Duy) 

Buổi chiều trên đường đi học về, gần đến ngõ đã nghe tiếng cô TT vang lên điệp khúc ấy, lòng tôi cũng nao nao tưởng tượng như anh chàng đang dành tặng bài hát này cho mình, “chắc hẳn anh vẫn thấy mình ngồi bên song cửa...”, sắp tới nhà anh, người tôi run lên, tim đập rộn ràng, mặt quay ngược lại, bên tai tiếng hát vẫn vang lên “Em ngồi trong song cửa. Anh đứng tựa vườn hoa...” 

Rồi một chiều Thu... mùa Thu nơi xứ Huế thường pha chút tím trên nền trời, cuối chân mây và khắp nẻo đường biết bao tà áo tím thấp thoáng, đó là đặc điểm của Huế ...Anh lại ra đứng ngoài ban công nhưng lần này có hình bóng người thiếu nữ diễm kiều trong tà áo tím, mái tóc xõa dài, cùng đứng cạnh nhìn theo hướng tay anh chỉ về phía chân trời. Hai người có vẻ tương đắc đang bàn điều gì, có lẽ cô đó học cùng lớp về ngành hội họa!! 

Từ đó tôi ôm mùa đông xứ Huế buồn hiu hắt, bản nhạc vẫn mở, cô Thái Thanh vẫn thả làn hơi du dương nhưng tôi thấy “mỗi ngày mỗi cách xa...” xa trong cuộc sống, xa với tình yêu mà thật gần bài hát. Tôi đã biết cảm nhận “trên ngọn tình sầu” 

Qua khỏi mùa đông anh cũng dọn nhà đi nơi khác, để lại trong tôi kỷ niệm về “Một Mùa Đông” anh đã cho những mơ màng rung động, những phút dệt mộng tình yêu đơn phương nhẹ nhàng như sương khói. 

Còn nhớ những buổi chiều bạn bè tìm đến quán Hoa hồng 9, trời mùa đông lạnh lẽo, bên ngoài mưa rơi, trong quán Thái Thanh hát “Giòng Sông Xanh”, “Tình Hoài Hương”, “Dưới Giàn Hoa Cũ”, “Dạ Khúc”… Cùng tách trà lipton nóng, được bỏ hạt ô mai vào trong, trên có lát cam, vị thơm của trà pha mặn, mùi ngọt của lát cam thật ấm áp và sảng khoái. Số bản nhạc được chúng tôi yêu cầu vì giờ vắng khách, mỗi đứa mỗi tâm trạng… có đứa đang yêu thầm, có đứa đang vỡ mộng chán chường, có đứa đang mệt mỏi tình cảm, thất tình… cho nên nghe bản nào cũng thấy hợp, cũng se lòng thắt dạ đến ngây ngất. Không nhất thiết phải nói với nhau, nhưng chúng tôi rất cần có nhau mỗi khi đi uống cà phê, bởi vì đa số những quán cà phê ở Huế rất trầm lắng và thanh lịch, hầu như vào đó để nghe nhạc cho nên bọn con gái chẳng ngại điều gì mà không hưởng những giây phút thần tiên như vậy. 

Sau 1975 mọi người như từ trên cao rớt xuống vực sâu, tinh thần suy sụp, không còn niềm tin, không còn nguồn vui bám víu. Mọi gia đình đều ly tán, bế tắc... Dân Huế bán nhà vào Nam rất đông. Gia đình bạn tôi tên Dung cũng vào cư xá Thanh Đa ở chật hẹp trong căn chung cư. Vào khoảng năm 80, 81 tôi cũng tìm đường vượt biển, ở nhà bạn thêu hàng áo dài chung. Tôi chỉ cần có chỗ tá túc trong thời gian chờ đợi liên lạc đường dây tổ chức, nên thêu kiếm bao nhiêu tiền tôi không để ý, giao hết cho bạn chi tiêu ăn uống. Gia đình bạn có tới 12 chị em, mẹ mất trước 75, cha đi “tù cải tạo” chưa về. Một hôm Dung mua được cuốn casettes cũ của ai với tựa đề “Em Ra Đi Mùa Thu” cô TT hát, nhưng trước khi mua, Dung hỏi cả nhà: 

Tiền chợ mỗi ngày tiêu chuẩn chỉ $10 (bạc bắc) có ai chấp nhận hôm nay ăn rau muống chấm xì dầu, để tiền mua cuốn nhạc không? Mấy em nhỏ chẳng để ý, người lớn muốn làm gì thì làm, các chị lớn hoan nghênh liền: 

- Chị Dung mua đi, ăn rau một ngày mô có chết, nghe nhạc cho đã tai. 

Thế là mâm cơm chỉ có tô xì dầu xắn ớt tươi chan cơm và mấy bó rau luộc. Giây phút lịm người nhất là sau những buổi cơm trưa, đóng cửa, không gian mờ tối cả nhà nằm hết dưới sàn xi măng, mở nhạc ru giấc ngủ, nghe đến thuộc làu các bản nhạc “Hòn vọng phu 1”, “Gánh Lúa”, “Cho Tôi Yêu Lại Từ Đầu”, “Em Ra Đi Mùa Thu”, “Quê Em”, “Thư Gởi Người Chiến Binh”, “Ca Dao Me”, “Phút Đầu Tiên” ...v..v... Dù thời gian đó ai cũng bị tình trạng ăn uống thiếu chất, nhưng những buổi trưa như vậy đã bổ dưỡng nhiều cho tâm hồn chúng tôi được tươi mát dịu vợi, nhất là … 

“Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại 
Đếm lá úa mùa thu, đo sầu ngập tim tôi 
...................................... 
Hôm em ra đi mùa thu. Mùa thu không trở lại 
Lá úa khóc người đi. Sương mờ dâng lên mi 
Em ra đi mùa thu. Mùa lá rơi ngập ngừng 
Đếm lá úa sầu lên, bao giờ cho tôi quên… (Phạm Trọng Cầu) 

Còn gì sung sướng hơn được hài lòng với mộng, tôi còn nhớ thầy dạy môn đạo đức đã giảng “tưởng tượng hay giấc mơ là trạng thái của sự thiếu thốn đè nén”, nên nó giải tỏa và thỏa mãn bằng phương cách đó. Chúng tôi được ve vuốt bởi tiếng hát “thuốc phiện”, đưa hồn lâng lâng lên thấu tầng mây xanh, quay lưng thực tại để được ru, được đi vào khung trời lãng mạn của Paris với khu vườn Luxembourg, và hóng mát bên dòng sông Seine rồi đi dần vào giấc ngủ thần tiên. 

Không còn niềm rung động nào bằng thời điểm đó chìm lắng theo “Cho Tôi Lại Từ Đầu” sáng tác của Trần Quang Lộc, chúng tôi gần như mê man với bản nhạc này, dĩ nhiên chỉ có “Tiếng hát vượt thời gian” mới diễn đạt sâu sắc được 

“Cho tôi bước lại con đường làng. Ngày đầu cắp sách đến trường. 
Bên tai tiếng cười tiếng nói lạ. Dịu dàng mùi thơm giấy mới 
Cho tôi hát lại câu hát đầu. Như thuở mẹ ru rất yêu 
Tay tôi xếp hoài con diều nhỏ. Để ước mơ vào mây cao 
Cho tôi giữ lại khung trời mộng. Chiều về đuổi bướm trên đồng 
Nâng niu hát đùa với dế nhỏ. Trải mình nằm trên cỏ ấm 
Cho tôi đứng chờ em cuối đường. Lá đổ lòng nghe vấn vương 
Thơ tôi viết hoài cho tình mộng. Để hát cho người yêu nhau 
Cho tôi lại từ đầu ...Để được khóc, được thương được nhớ 
Cho tôi lòng thật thà ...trên môi đời nghiệt ngã 
Để hương xưa ...nhỏ xuống tình già 
Cho tôi nói lại tiếng tình đầu. Một chiều em đứng bên cầu 
Che nghiêng nón cười như dấu mộng. Thẹn thùng nụ hoa mới hé 
Cho tôi nhớ lại hương tóc mềm. Gió chiều thả hương ấm vai 
Đêm mơ thấy tình đi nhè nhẹ. Mà nhớ em ngày xa xăm...” 

Cuối năm 1985 tôi qua Mỹ bằng đường biển, cô em họ của ông xã tôi cũng vượt biển tới đảo Galang, được bố chồng tôi bảo lãnh qua Mỹ sống chung nhà. Một hôm ông Thầy cũ muốn thăm cô em, cô không muốn tiếp tại nhà đông đúc nên rủ tôi đến nơi ông ở. Hai người nói chuyện, tôi ngồi nhìn mấy tờ báo, tình cờ thấy tấm poster quảng cáo đêm nhạc Thái Thanh vừa qua Mỹ, thấy tôi cứ nhìn chăm, ông Thầy quay qua hỏi tôi: 
- Chị thích tiếng hát ca sĩ nào nhất 
- Thái Thanh 
Ông Thầy sáng mắt: 
- OK...tôi mời chị và Vân đi xem buổi ca nhạc cuối tuần này có được không? 
Tôi đưa mắt nhìn Vân không trả lời, Vân lanh ý nói sẽ xem lại chương trình rồi trả lời sau. 

Nhìn giá vé buổi ca nhạc dù không phải hạng nhất nhưng tôi cũng le lưỡi thấy số tiền rất lớn, mới qua lại tay trắng rất ngại chẳng muốn đi, còn Vân thì không mê nhạc cho lắm, nhưng ông Thầy có vẻ nhiệt tình mời mọc như người gặp được tri kỷ 
- Chị mê tiếng hát Thái Thanh nên tôi mừng lắm, muốn có người hợp sở thích cùng đi nghe. 

Vân thương tôi nên cũng xiêu lòng nhận lời. Đêm đó ông thầy đến nhà chở 2 chị em đi. Nếu như còn ở VN, mà lại ở Huế đời nào tôi được xem buổi văn nghệ như vậy. 

Bước vào rạp, tim tôi hồi hộp như sắp được gặp lại cố nhân. Chương trình có phần phụ diễn ca sĩ Ngọc Lan. Cô TT hát say sưa những bản quen thuộc tôi từng nghe như “Mái Tóc Dạ Hương”, “Kỷ Vật Cho Em”, “ Quán Bên Đường”, “Tình Ca”, “Bóng Người Đi”....v..v.... Giờ giải lao tôi không ngần ngại chen chân mua cuốn CD “Quê Hương và Kỷ Niệm”, mừng rỡ có 2 bài tôi ghiền nhiều là “Giòng Sông Xanh” và “Đôi Mắt Người Sơn Tây”. Đó là món quà đặc biệt nhất ngày tôi vừa bước chân đến Mỹ được hơn 3 tháng. 

Thời gian kế tiếp tôi học lái xe có người chuyên nghề dạy. Ông là cựu sĩ quan, ngoài giờ làm hãng điện tử, dạy thêm kiếm tiền. Sau giờ học trên đường trở về nhà, tôi thấy ông bỏ nhạc Minh Hiếu trên xe, ông hỏi tôi thích giọng ai, tôi cho biết thích TT, ông nổi hứng hứa sẽ tặng tôi cuốn băng TT. Tối ông đến nhà đưa liền cuốn CD chủ đề “Đêm Nhớ Trăng Sài Gòn”, đây là những kỷ niệm liên quan đến tiếng hát cô Thái Thanh tôi rất trân quý giữ nó một góc trong tâm hồn... 

Cuộc sống bắt đầu thấm mệt theo những bận rộn công việc, không còn thời gian để nghỉ ngơi. Tôi cày ngày 12 tiếng, tháng 30 ngày, đạp theo chân người Mỹ vì cũng phải sắm xe, nợ nhà, thêm bản tính dân Huế hay lo xa, cày được cứ cày, lỡ ngày mai thất nghiệp. Về nhà chỉ biết thèm giấc ngủ, tuy nhiên cũng còn nũng nịu bắt cô TT dỗ dù chỉ 1, 2 bài rồi say giấc ngủ dễ dàng. Vài năm sau tôi thay công việc làm cho company Kyle Design nên được nghỉ ngày cuối tuần thong thả. 

Giấc ngủ muộn màng, mở tung cánh cửa sổ thấy bầu trời trong sáng rực nắng hạ, hay màn mưa mù ngoài song, cảm giác sung sướng thoát khỏi cảnh bị đồng hồ báo thức. Nằm nướng mở nhạc chiếc máy để đầu giường, nghe cô đưa vào kỷ niệm xa xưa... Hay là pha ly cà phê sữa nóng, ngồi một mình nơi phòng khách mở nhạc lớn thoải mái, ngồi bất động để tâm hồn lạc lối về miền quá khứ... 

“Mời người lên xe về miền quá khứ. 
Mời người đem theo toàn vẹn thương yêu 
Đứng tiễn người vào dĩ vãng nhạt mầu. 
Sẽ có chẳng nhiều đớn đau 
Nối gót người vào dĩ vãng nhiệm mầu. 
Có lũ kỷ niệm trước sau ...” 

Giọng hát cô uốn lượn theo nhiều cung bậc, xoáy sâu vào lời nhạc mang hồn thi ca phong phú, xoắn mạnh vào tâm hồn tôi ngây ngất, có lúc dồn dập.... 

“Chiều hành quân qua những đồi sim, những đồi sim, những đồi sim, đồi tím hoa sim, tím cả chiều hoang biền biệt...” (thơ Hữu Loan nhạc Phạm Duy ) 

Có lúc lâng lâng ... 
“Lắng trong tiếng chiều ngân, nhạc dặt dìu ái ân. 
Người ơi nhớ mãi cũng đàn, năm tháng phai tàn, duyên kiếp vẫn còn lỡ làng... 
“Chiều Tà” (Phạm Duy dịch) 

Có lúc thắt ruột 

“Lòng Mẹ bao la như biển thái bình dạt dào...”(Y Vân) 
Có lúc chùng xuống “Đêm Cuối Cùng” (Phạm đình Chương). 

“Đêm nay đêm cuối cùng gần nhau. Lệ buồn rưng rưng, lời hát thương đau. 
Nhịp bước bâng khuâng ngoài phố lạnh. Giọt sầu rơi rớt hồn phiêu linh....” 


Tất cả cô đều chuyên chở vào âm nhạc những vui buồn cảm xúc bằng tiếng ca lời nhạc, đã đem tâm hồn tôi đi xa, xa lắm ...tạm quên đời cơm áo, những đè nặng lo âu hiện tại, tìm lại chiếc bóng ngây thơ dẫm trên đường hoa mộng, trở lại dòng sông xưa, có “bạn bè hiền như thỏ, đêm đêm về gặm cỏ dưới ánh trăng thanh...”. Thuở mây mưa giăng lối, thuở có giàn ti gôn trước hiên nhà, thuở một sớm thức dậy nghe tiếng chim hót, nhìn ánh nắng tràn qua song, vươn vai ra quét sân, thật nhẹ nhàng sợ đau những xác hoa vung vãi, nghe dư âm vang vọng tiếng hát thần tượng bên tai, rồi hát nho nhỏ: 

“Bao nhiêu là ngày. Theo nhau đường dài 
Trưa trưa chiều chiều. Thu đông chẳng nhiều 
Xuân qua rồi thì. Chia tay phượng nở sang hè...” 

Xứ Mỹ luôn luôn vội vã, tất bật, chính giọng hát cô đã kéo lại những giây phút thanh thản cho tâm hồn, bù đắp sau giờ làm việc mệt nhọc. Tôi chợt nhớ đã đọc đâu đó những tư tưởng lớn bày tỏ về giá trị tuyệt vời của âm nhạc, do những nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới đã nói: 
Robert Schumann :“Nhiệm vụ cao quý của âm nhạc là chiếu sáng vào những cõi sâu thẳm trong trái tim con người”. 

Gioachino Rossini: “Ngôn ngữ của âm nhạc là ngôn ngữ chung của tất cả mọi thế hệ và mọi dân tộc; ai cũng hiểu được nó, bởi nó được hiểu bằng trái tim”. 

Beethoven: “Âm nhạc khơi ngọn lửa trong tim người đàn ông và dâng lệ lên mắt người phụ nữ”. 

J. B Bach: “Âm nhạc có thể giúp tinh thần rũ sạch mọi bụi trần của cuộc sống thường ngày” 

Tôi làm việc trên thành phố Livermore, phải chạy qua 2 freeway 880 & 580. Mỗi chiều trên đường về bị kẹt xe, mấy cuốn CD luôn là bạn gần gũi, cô luôn đi cạnh tôi an ủi, vỗ về theo nhịp “Tiếng Sông Hương” (Phạm đình Chương), “ “Hát Nữa Đi Hương” (Trầm Tử Thiêng), “ Mẹ Việt Nam Ơi” (Nguyễn Ánh 9)... Cô là người ve vuốt tôi rất nhiều bằng sự diễn đạt sâu sắc trong từng lời nhạc, bao nhiêu tình tự lãng mạn, về tình yêu quê hương, về đất nước đau buồn trong thời loạn ly, đủ sắc thái cho tôi rung động nhịp thở un đúc những cảm giác buồn vui lẫn lộn... 

Cô ra đi… ngậm ngùi và nuối tiếc một bảo vật vừa bị mất mát. Đám tang Cô được tổ chức tại thành phố Westminster thuộc Nam Cali vào lúc 12 giờ trưa ngày 25 tháng 3. Trước khi tang lễ diễn ra có phần Livestream, tôi thấy có nhiều nghệ sĩ như Cô Kiều Chinh, cô Kim Tước, cô Châu Hà, nhạc sĩ Lam Phương, ca nhạc sĩ Từ Công Phụng, giám đốc Trung Tâm Thúy Nga Tô Văn Lai nói lời chia buồn. Nhìn các nghệ sĩ nay đã tuổi hạc bày tỏ cảm xúc, nước mắt tôi ràn rụa ngậm ngùi ....vì bệnh dịch Covid-19, bạn bè thân thiết, khán giả hâm mộ không thể đến thắp nén hương giã biệt, chỉ biết tưởng nhớ nén hương lòng buồn bã lặng lẽ. 

Ý Lan, Quỳnh Hương và con cháu mặc áo hồng trong đám tang, cô Thái Thanh nằm bình thản được khoác y phục màu hồng tươi đẹp như mong muốn của cô lúc còn sống, cô đã quan niệm đó là “Màu Hạnh Phúc”. Nhạc vang trong đám tang bằng bài “Tình Ca” 

“Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi 
Mẹ hiền ru những câu xa vời 
À à ơi! Tiếng ru muôn đời
Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui 
Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi...” 

Chiếc xe đẩy quan tài và con cháu đi sau một đoạn đường xa, mọi người đều hát “Nghìn Trùng Xa Cách” (Phạm Duy) 

Nghìn trùng xa cách đời đứt ngang rồi 
Còn lời trăn trối gởi đến cho người 
Nghìn trùng xa cách người cuối chân trời 
Đường dài hạnh phúc cầu chúc cho người...” 

Tiếng hát Ý Lan và Quỳnh Hương nức nở nghẹn ngào, chắc hẳn bao nhiêu người hâm mộ cô cũng hát theo và rơi lệ. Bài hát này đã xoắn vào tim tôi ngày xưa khi tôi thất tình, và khi vượt biên qua đảo Pulau Bidong đầu năm 1985, mỗi khi có chuyến tàu rời đảo, tôi thường chứng kiến những cặp yêu thương nhau phải rời xa đau khổ, tiếng hát cô Thái Thanh vang lên xé buốt, giờ đây tôi lại đưa tiễn cô, nghe lại bài hát trong nỗi luyến thương, dẫu biết mọi người cũng sẽ lần lượt ra đi mà thôi... 

Bệnh dịch xáo trộn mọi thứ, mọi việc. Tôi đã nghỉ hưu, suốt ngày trong nhà không đi đâu, vì nghĩ tuổi mình không còn trẻ, sức miễn nhiễm có thể yếu đề phòng kỹ lưỡng vẫn tốt hơn. Ra vườn chăm tưới hoa, vào nhà ngồi đọc sách nhưng không tập trung đầu óc. Tôi mở Google gõ những bài yêu thích, chỉ trừ không tìm ra số bài cô Thái Thanh đã hát, thì quay qua dùng CD mở máy. Tiếng hát cô vẫn du dương, vẫn đưa tôi về nhiều kỷ niệm xa xưa. Tiếng hát muôn đời ở lại. Đêm tôi bị mất ngủ, bên tai nghe tiếng yêu thương của Cô, tôi say sưa làm thơ về Cô: 


Nhớ Ca Sĩ Thái Thanh 

Mưa buồn mở nhạc giọng trong thanh 
Hơi vút đưa tình lướt phím nhanh 
Tưởng nhớ yêu thương người nghệ sĩ 
Năng tài lão luyện đã thành danh 

Tròn trăng thiếu nữ thấm khi nào 
Tuyệt diệu âm bè luyến láy cao 
“Kỷ Vật Cho Em “ buồn ứa lệ 
“Giòng Sông Xanh”, “Gánh Lúa” ngời ca 

“Ồ Mê Ly” bộ tứ hoà nhau 
Gắn bó anh em một chuyến tàu 
Ban hợp ca Thăng Long nổi tiếng 
Dâng đời tài nghệ những viên châu 

“Người Về”, “Lòng Mẹ” nở ngàn hoa 
“Dạ Khúc” ngày xưa quyện nắng tà 
“Mái Tóc Dạ Hương” còn đắm đuối 
“Nghìn Thu” tiếng hát chẳng rời xa 

Giã Biệt Thái Thanh

Cánh Nhạn bay xa tiếc vạn hồi 
Theo vời tiếng hát gởi mây trôi 
Hơi cao thả sóng danh lừng đỉnh 
Giọng vút buông thuyền tiếng nổi ngôi 
Rộn rã lời duyên gieo ánh mắt 
Êm đềm chữ ái thả làn môi 
Người đi để lại lòng thương nhớ 
Nghệ sĩ ưu tài chẳng nhạt phôi 

Tưởng Nhớ Ca Sĩ Thái Thanh 

Chị Thái Thanh lìa cõi giá băng 
Buồn dâng ký ức vẫn in hằn 
“Người Về “thuở ấy trời mơ phủ 
“Dạ Khúc” hôm nào khói ảo giăng 
“Kỷ Niệm” từng làm trăng uốn đảo 
“Tình Ca” đã khiến gió xoay quằn 
Say mê tiếng hát ngôi thần tượng 
Nguyện ước cho người sớm vãn thăng 
(Minh Thúy Thành Nội) 

Trời đã cuối thu… màu sắc bên ngoài héo úa, cành lá trơ trọi chuẩn bị đi theo mùa đông ảm đạm. Biết bao giờ cuộc sống hết con vi khuẩn tàn ác phá hoại. Thiên tai hỏa hoạn tại Bắc Cali, bão gió bên Texas, biểu tình bên Seattle... Buồn và lo âu đủ thứ chuyện. Mùa đông lại sắp đến, mùa thường làm con người ta trầm ngâm ngồi nhìn mưa… thả tâm hồn trở về ngày tháng cũ, ký ức mơ hồ hoang vắng, tâm tư lạc lõng chơi vơi buông rơi niềm đau nỗi nhớ trên cung sầu phím lạc… 

Tôi đang nghe bài “Tình Cầm” (thơ Hoàng Cầm, nhạc Phạm Duy) 

Tiếng hát cô lanh lảnh, ngây ngất se thắt lòng tôi. Đêm tĩnh lặng, thơ nhạc giờ này là người bạn gần gũi tôi nhất, cô vẫn luôn bên tôi, tiếng hát cô đang vỗ về, dìu dắt tôi đi vào giấc mộng êm đềm thật xa... 

“Nếu anh còn trẻ như năm cũ 
Quyết đón em về sống với anh 
Những buổi chiều buồn phơ phất lại 
Anh đàn em hát níu xuân xanh 
Nhưng thuyền em buộc bên sông hận 
Anh chẳng quay về với trúc tơ 
Ngày tháng Tỳ Bà vương ánh nguyệt 
Mộng héo bên song vẫn đợi chờ 

Có mây bàng bạc gây thương nhớ 
Có ánh trăng vàng soi giấc mơ 
Có anh ngồi lặng so phím cũ 
Mong chờ em hát khúc xuân xưa 

Nếu có ngày nào em quay gót 
Lui về thăm lại bến thu xa 
Thì đôi mái tóc không xanh nữa 
Mây bạc, trăng vàng vẫn thướt tha...” 

Minh Thúy Thành Nội 2020


Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2020

Tranh Vẽ:Những Đôi Mắt Trần Gian - Tuyết Phan


Những đôi mắt biết cười ...biết nói... biết đau khổ ...trong cõi đời này...

Trần gian có lắm nỗi buồn
Mắt nào ru hận 
Mắt nào thương đau 
Mắt nào đuổi bắt yêu thương
Mắt nào ru mãi một đời chia xa ...

Tuyết Phan

Đôi Mắt Nguyện Cầu



Ai gây thảm trạng cảnh tang thương
Một kiếp nhân sinh lắm đoạn trường
Đôi mắt u buồn như oán hận
Sinh ly tử biệt cách ngăn đường
Cầu nguyện phật trời xin che chở
Thế giới an lành khắp bốn phương
Cõi tạm phù du đừng bất ngộ
Tìm về nẻo chính dạ thuần lương...!!!

Lá Úa
16/3/2020

Một Khúc Ca Xuân Trong Mùa Đại Dịch

Giữa lúc khắp thế giới đang cơn đại dịch Coronavirus, chúng tôi đã nhận được nhiều lời khuyên, chủ ý: "đừng hoảng loạn, giữ đôi tay sạch, tránh tiếp xúc" (don't panic, keep both hands clean, avoid physical contact) ̣ Đành rằng ông Trời kêu ai thì người nấy cũng phải dạ thôi, nhưng lòng rất cảm động và rất vui trước các lời khuyên từ các thân tình lo lắng cho nhau.

Ngày mai 03/19/2020, một mùa xuân mới sẽ lại trở về với chút niềm hy vọng nhân loại sẽ sớm thoát khỏi cảnh thiên tai trời ơi đất hỡi này, xin được gửi lại mấy vần thơ vụng trích trong Mây Tần, thay cho lời cảm tạ chân thành của chúng tôi ̣ Cầu chúc an lành cho mọi người ̣ Trân trọng, 


Một Khúc Ca Xuân Trong Mùa Đại Dịch
PKT - Mây Tần



Thêm tuổi thêm già tự nhiên thôi,
Xuân đến rồi đi chẳng đợi mời.
Vui cạn với nhau vài chén rượu,
Bận tâm mà chi chuyện trời ơi.

Số phận dường như định trước rồi,
Sinh tử trăm năm một trò chơi.
Đành thôi yên phận làm con rối,
Ngày tháng buông trôi cho hết đời.

Hết xuân đến hạ đến thu đông,
Rồi lại xuân hạ lại thu đông.
Cái vòng xoay chuyển luân hồi ấy,
Bạc đầu đâu thấu lẽ sắc không.

Là sắc, là không, là sắc không,
Là hư, là thực, là tấm lòng.
Sắc không, hư thực, đâu là thực,
Đùa nhau tội lắm hỡi Hóa Công.



Phạm Khắc Trí
18/3/2020

Tình Si

(Tình Si - Họa Sĩ Mùi Quý Bồng)

Đề Thơ: Tình Si

Anh ở đâu, bỏ em mộ̣t mình?
Nỗi buồn cô độc kéo triền miên
Không anh, em chẳng buồn trang điểm
Lòng vẫn thầm ôm một khối tình

Hoàng Xuân Thảo
***
Em ở đâu anh cũng một mình,
Nỗi buồn cô-độc kéo triền-miên,
Người trang-điểm hay không trang-điểm,
Với ta, môi mắt ấy vẫn tình.

Lê Xuân Cảnh

***
Sao anh nỡ để em riêng mình?
Đơn độc khôn tìm giấc thụy miên
Khắc khoải năm canh nghe tiếng cuốc
Cho lòng thêm năng khối u tình ...

Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái

***
Âm u chiều đổ muộn màng
Không gian đặc sệt hoang mang lạ thường
Bao nhiêu tình cảm vấn vương
Dồn về anh đó trên đường vượt biên
Óc khờ nghĩ quẩn liên miên
Đêm ngày ngơ ngẩn muốn điên trong lòng
Cho em hy vọng đợi mong
Có ngày đoàn tụ em trông em cầu

Đồ Cóc

Tiến Sĩ Clare Gerada, 60 Tuổi, Chia Sẻ Những Gì Đã Trải Qua Khi Xét Nghiệm Dương Tính Với Virus Corona


Nữ bác sĩ gốc Anh 60 tuổi mô tả cảm giác thực sự khi bị nhiễm Covid-19 
Cổ họng như dao cứa, ho, sốt hoành hành… là những gì mà nữ bác sĩ 60 tuổi này đã chịu đựng trong 1 tuần đối phó với virus corona.

Các trường hợp nhiễm Covid-19 ở Anh đang tăng lên rất nhanh, thúc đẩy chính phủ nước này thực hiện bước đi quyết liệt trong việc chống lại sự lây lan của virus corona chủng mới.

Tiến sĩ Clare Gerada, 60 tuổi, là bác sĩ gia đình ở Lambeth, Nam Luân Đôn và cựu chủ tịch của Đại học GP Hoàng Gia đã xét nghiệm dương tính với virus corona vào tuần trước. Gần đây, bà đã mô tả chi tiết những gì đã trải qua khi nhiễm Covid-19, và cảm giác khi virus phát triển trong cơ thể. 

Tiến sĩ Clare Gerada chia sẻ: "Ban đầu, tôi nghĩ đây chỉ là cảm lạnh do đi lại quá nhiều. 3 ngày trước tôi đã bay từ New York trở về, nơi tôi đang tham dự một hội nghị về bệnh tâm thần bên đó".

Khi bà Clare Gerada vừa rời khỏi, New York đã tuyên bố tình trạng khẩn cấp đối với dịch Covid-19. 2 ngày sau, nữ bác sĩ bắt đầu có triệu chứng mệt mỏi, ho khan. Ban đầu những triệu chứng ho còn ít nên bà Clare Gerada chủ quan, không nghĩ mình đã bị nhiễm bệnh.

Nhưng ngay ngày hôm sau, họng của bà bắt đầu đau đớn khủng khiếp, cơn đau được nữ bác sĩ mô tả là như bị "dao cứa".

"Tôi đã nghĩ đến việc mình bị nhiễm virus corona, họng tôi đau như bị dao cứa vào và thân nhiệt nhanh chóng tăng lên. Tôi biết đó là coronavirus, vì tôi thường không bao giờ bị bệnh và mùa cúm đã kết thúc", bà Clare cho biết.

Các triệu chứng này rõ ràng và tiến triển nhanh hơn bệnh cảm cúm thông thường. Trong vài giờ sau khi có các triệu chứng đầu tiên, bà Clare Gerada mất cảm giác thèm ăn, trong miệng đắng ngắt khiến việc ăn uống trở nên khó chịu. 

"Tôi ngã xuống giường và ngủ rất ngon vì bị sốt cao, nhưng tôi buộc mình phải uống nhiều nước và nước chanh. Tôi không thể uống trà vì miệng và cổ họng rất đau".

"Trong vài giờ, mũi tôi đầy vết loét và tôi tưởng tượng phía sau miệng mình cũng vậy. Tất cả những gì tôi muốn làm là ngủ; tôi đã xem xét việc ghi nhật ký video, nhưng ngay cả ý nghĩ về việc cầm điện thoại dường như cũng vô cùng cực nhọc".

Vào ngày 13/3, bệnh viện thông báo kết quả xét nghiệm của bà Clare Gerada bị dương tính với virus corona và cần phải tự cách ly tại nhà.

Trong quá trình tự cách ly, bà Clare Gerada đã uống paracetamol 8 giờ một lần. Chồng bà, ông Simon luôn chăm sóc vợ và cả 2 giữ khoảng cách an toàn với nhau. Trong nhiều ngày sau đó, tất cả những gì bà Clara có thể làm là ngủ. 
"Anh ấy ngủ trong phòng riêng, tôi cho tất cả đồ sành sứ vào máy rửa chén và chúng tôi không dùng chung khăn tắm. Cho đến nay anh vẫn không bị ốm, mặc dù anh đã ở cùng tôi trong nhà. Một người hàng xóm đã giúp chăm sóc vật nuôi trong nhà", Clara tiết lộ.

Bác sĩ Gerada nhanh chóng bị đau họng khủng khiếp, nhiệt độ cao, run rẩy khi nhiễm virus corona chủng loại mới

Khi biết mình nhiễm Covid-19, Clare Gerada không hề hoảng sợ, nhưng so sánh với triệu chứng cảm cúm thông thường, virus corona là điều tồi tệ nhất mà bà từng trải qua. 

Sau vài ngày uống thuốc và nghỉ ngơi, sức khỏe bà Clare Gerada dần ổn định. Những cơn đau đầu qua đi, thân nhiệt giảm,... miệng bắt đầu có cảm giác và có thể ăn uống trở lại. 

Bà bắt đầu từ các món ăn dễ tiêu như súp gà, món hầm,... để tăng cường sức đề kháng. Khi cơ thể có sức lực trở lại, bà ở nhà cách ly thêm và tiến hành xét nghiệm xác nhận bản thân hoàn toàn chiến thắng virus Covid-19. 

"Cơ thể 60 tuổi của tôi đã chiến đấu bảo vệ chống lại một loại virus mới. Tôi hy vọng những kinh nghiệm mà mình chia sẻ sẽ khiến mọi người bớt sợ hãi trước dịch bệnh và có thể giúp các bệnh nhân nhanh chóng phát hiện bệnh và điều trị kịp thời", bà Clara vui mừng nói.

An An(Dịch theo Dailymail)
(Yên Đỗ sưu tầm)

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2020

Bản Tình Ca Không Lời - Thơ&Nhạc Hoàng Xuân Thảo - Hòa Âm Đỗ Hải



Thơ&Nhạc Hoàng Xuân Thảo
Hòa Âm Đỗ Hải 
Tiếnh Hát: Ngọc Minh

Mẹ!



Mẹ là ánh sáng của trăng sao
Dìu bước con đi tự thuở nào
Như giọt mưa thu ngày nắng hạ
Như làn gió mát tận trời cao...

Mẹ là ngọn đuốc thắp trong đêm
Lời mẹ cho con lắm ngọt mềm
Tất cả vì con quên khó nhọc
Nhẹ nhàng lời mẹ...giọng ru êm...

Mẹ là tia nắng của ngày đông
Sưởi ấm cho con ngọn lửa hồng
Con dẫu đi qua thời tuổi dại
Đường đời mỗi bước mẹ hoài trông...

Mẹ là dòng suối chảy triền miên
Dõi bước con đi khắp mọi miền
Quên cả tuổi xuân vì gánh nặng
Cho đàn con dại sống bình yên...

Mẹ đã cho con cả cuộc đời
Bao la tình mẹ giữa trùng khơi
Dịu êm những lúc con lầm lỗi
Lòng mẹ bao la tựa biển trời...!!!

Lá Úa
9/3/2020

Sài Gòn Chờ



Bao giờ về lại Sài Gòn
Để tìm những dấu chân son xa vời
Đường Duy Tân gió lả lơi
Tiếng chim bối rối quanh trời mộng mơ

Trường xưa cây đứng trông chờ
Áo em bay trắng lòng ngơ ngẩn lòng
Cái thời mới chớm nhớ mong
Đỏ bừng đôi má thẹn thùng trinh nguyên

Cái thời những sợi tóc mềm
Cột thời gian với nét duyên má hồng
Cột tình ai với đón trông
Dịu dàng con gió xoay vòng mến thương

Và thời giông bão cánh buồm
Em đi tiếng sóng trùng dương vỗ sầu
Đôi tà áo lượn về đâu
Trắng lòng ai những đêm thâu lạnh lùng

Chờ em về gót thong dong
Thị Nghè nối tiếng chim mừng Hàng Xanh
Đa Kao giọt nắng hong lành
Sưởi hồng đôi má long lanh nụ cười

Đóa hoa đỏ rực bờ môi
Em về bước ngược về thời trường xưa
Áo bay đôi vạt gió lùa
Cặp nghiêng qua tuổi học trò mến yêu

Chờ em về tiếng chim reo
Hót từ sâu thẳm bao chiều nhớ loang
Em về xuân chuyển mùa sang
Cỏ hoa thắp nến đôi hàng chào em

Trầm Vân

Lặng Gió


Anh gửi ngoài hiên in dấu giày
Cho em nghe nhớ bóng hình ai
Đêm qua thơ thẩn chờ trăng rụng
Sáng sớm lơ mơ đợi cửa cài
Lặng gió mà sao tình chẳng ấm
Tàn đông ờ nhỉ nắng vừa phai
Góc sân chanh khế vừa đơm nụ
Em vội đưa tay quệt vết cay

Kiều Mộng Hà
March 10th2020

Qua Lối Cũ


Quê chúng ta ở Cù lao Phố, một vùng đất nhỏ hiền hoà, nằm giữa hai nhánh sông Đồng Nai, nước trong xanh vào mùa hè, nhưng đục ngầu vào mùa mưa lũ. Nhờ phù sa bồi đắp, quê hương mình ruộng lúa phì nhiêu, cây trái tốt tươi, thôn xóm an bình. Em và anh cùng sinh ra và lớn lên ở đây, chúng ta đã trải qua thời thơ ấu thần tiên bên nhau.

Hồi nhỏ, anh ghét chơi chung với bọn con gái, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thích em, cô bé hàng xóm nhà ở khít vách, chỉ cách nhà anh có cái hàng rào dâm bụt. Xóm giềng tối lửa tắt đèn có nhau, nên tình thân chẳng khác bà con ruột thịt. Hai bà mẹ hay nói chuyện qua hàng rào, trong khi chúng ta tha hồ đuổi bướm, hái hoa, ngắt những bông cỏ đuôi chồn cao gần bằng em, hoặc bắt cào cào, châu chấu bên bờ giậu. 

Năm đó chúng ta còn bé lắm, anh lên tám, còn em chỉ mới bẩy tuổi. Trẻ con nhà quê không có nhiều đồ chơi như trẻ con thành phố, nên chủ yếu chỉ là những trò chơi con nít. Ngoài những trò chơi chung như trốn tìm, u mọi, kéo co, rồng rắn lên mây, bịt mắt bắt dê v..v.. thường thì con trai, con gái có những trò chơi riêng. Nhưng em hay theo anh đi tắm sông, câu cá, thả diều, trèo tổ chim, bẻ trộm trái, bắt dế… toàn những trò chơi ít có đứa con gái nào thích. Em theo anh cả những lần bọn con trai tụi anh chia phe đánh lộn với bọn con trai xóm khác. Phe ta khi thắng, khi thua. Tàn cuộc chiến, em làm y tá săn sóc vết thương cho cả bọn. Hộp cứu thương của em chỉ có lọ dầu cù là để thoa lên những vết bầm, một lọ thuốc đỏ và những miếng vải dư thừa em lấy từ những lần mẹ may quần áo. Chỉ có thế, nhưng dưới bàn tay săn sóc của em, vết thương nào rồi cũng lành, chẳng bao giờ làm độc.

Em hiền lành, nhút nhát nên dễ bị bắt nạt. Có lần em bị hai đứa con trai chơi ác, tạt cả lọ mực vào áo mới của em, một đứa còn kéo tóc em, cười ha hả rồi bỏ chạy, bỏ mặc em đứng khóc một mình. Thấy chuyện bất bình, anh vội đuổi theo, hét lớn:
- Ê, hai thằng kia đứng lại! Bắt nạt con gái là hèn, có giỏi đánh với tao nè! 

Nói xong, chẳng đợi trả lời, anh xông ngay vào. Một chọi hai không cân sức, anh bị chúng đánh bầm dập. Nhưng sau cùng, hai đứa cũng bỏ chạy, sau khi ăn của anh nhiều cú đấm đích đáng. Em bật khóc khi thấy anh bị một cục u to bằng quả ổi trên trán, và em cuống quýt lấy lá dịt lên vết thương cho anh. Em vừa xuýt xoa, vừa khóc trông thật tội nghiệp. Buồn cười quá, anh phải an ủi, dỗ dành, làm như người bị thương là em, chứ không phải là anh. 

Sau vụ đó, không đứa nào dám ăn hiếp em nữa. Có thế chứ, anh phải dùng sức mạnh để bảo vệ cho em, anh sung sướng được bảo vệ cho em. Vô tình, em đã khơi dậy trong anh thiên tính của một thằng con trai là bảo vệ, che chở cho con gái. Có lẽ vì thế mà anh thích em. Anh cũng thích tính dịu dàng, và cách ăn nói nhỏ nhẹ của em. Em gọi anh bằng anh, và xưng tên hay xưng em, chứ không mày tao như những đứa khác. Anh đã bị cái vẻ yếu đuối, ngây thơ của em chinh phục rồi. 

Nhưng cũng có thể tại vì em có cặp mắt rất đẹp. Mắt em long lanh trong suốt, đẹp như dòng sông quê mình, dòng sông đã tắm mát tuổi thơ, đã bao lần in bóng hai chúng ta. Anh không muốn nhìn thấy dòng sông buồn, nên anh rất chiều em. Anh cứng cỏi, can trường, nhưng với em, anh lại haymềm lòng. Cứ mỗi lần nhìn thấy hai giọt lệ mọng lên trong đôi mắt nai tơ, trong suốt của em, là anh chịu không nổi. Anh không sợ đánh nhau với những đứa con trai hung dữ, nhưng với em thì anh lại nhát, bởi vì anh sợ phải nhìn thấy em khóc. Mỗi khi chúng ta cãi nhau, dù phải, dù trái, hễ thấy mắt em đỏ lên, là anh đầu hàng vô điều kiện. Anh hứa với em, và tự hứa với mình rằng, anh sẽ không bao giờ để em phải khóc.

Thế mà một hôm anh thấy em khóc. Hôm đó trời âm u và gió lớn lắm, anh thấy em ngồi ủ rũ bên hiên nhà, anh gọi qua hàng giậu:
- Đi thả diều với anh không Trâm? 

Em không trả lời. Tưởng em chưa nghe, anh gọi lớn hơn:
- Hay là chúng mình đi thăm hai con sáo? 

Bấy giờ em mới ngẩng lên, mắt em đỏ hoe, mọng nước, thì ra em đang khóc. Anh hốt hoảng chui rào chạy qua:
- Có chuyện gì thế? tại sao em khóc? 

Em oà lên nức nở:
- Đạt ơi! mất sáo rồi… 

Anh bàng hoàng, tổ chim của chúng mình có hai con sáo sắp mọc đủ lông cánh, chỉ chờ độ mươi ngày, cho nó lớn thêm chút nữa là bắt về. Cái tổ chim này là của anh bắt được, nhưng anh đã hứa sẽ cho em. Mùa xuân, chim làm tổ trên những cây hoa gạo ở bến sông nhiều lắm. Tụi trẻ con rủ nhau đi lấy trứng. Anh trèo, lấy cho em nguyên cái tổ có hai cái trứng nhỏ xíu màu xám, lốm đốm những chấm đen. Em vui mừng hớn hở, xăm xoi một hồi, em nói anh để lại chỗ cũ cho sáo mẹ ấp trứng. Thế rồi đủ ngày, đủ tháng, trứng đã nở thành sáo con. 

Hàng ngày chúng ta đi thăm sáo, thích thú nhìn sáo mẹ mớm mồi cho con. Thỉnh thoảng, rình sáo mẹ đi vắng, em lại bắt anh trèo cây, mang sáo con xuống cho em ngắm nghía, nựng nịu một lúc, rồi lại trả về chỗ cũ. Anh đã đan sẵn cho em một cái lồng tre xinh xắn để em nuôi sáo. Em nói may quá có hai sáo con cho chúng chơi với nhau, em và anh sẽ bắt cào cào nuôi sáo, em sẽ dạy sáo nói, rồi sáo sẽ đẻ trứng và chúng ta sẽ có một đàn sáo… Em chờ mong từng ngày, đặt bao nhiêu hy vọng, nhưng bây giờ mọi dự tính đều tan vỡ cả. Tiếng khóc của em xé nát tim anh. Bàng hoàng một lúc, anh nói giọng hối hận:

- Sáo bay mất rồi hả? Xin lỗi Trâm, tại anh tính sai, lẽ ra phải đem chúng về sớm hơn. 
- Không phải vậy. Em xụt xịt, tại thằng Thái lấy trộm, em thấy nó đem sáo đi khoe bạn, đúng là hai con sáo của em. 

Anh xửng sốt, ai chứ thằng Thái du côn đó, anh biết, nó ỷ lớn nên hay ăn hiếp nhỏ, nó hung dữ lắm, đứa nào cũng sợ. Anh cũng hơi ngán, nhưng nó đã ăn cắp sáo của em, đã làm cho em khóc, thì anh không thể nhịn. Nhất định anh sẽ đòi lại công bằng cho em. Anh nắm hai tay lại, cuơng quyết:
- Nín đi, đừng khóc! anh sẽ lấy lại hai con sáo đó cho Trâm. 
Và anh đi tìm thằng Thái:
- Trả lại hai con sáo đó cho tao! 
Nó vênh mặt:
- Chim trời cá nước là của chung, tại sao tao phải trả mày? 
- Đừng làm mặt trây! Cái tổ chim đó là của tao bắt được, đứa nào cũng thấy, mày cũng thấy. Tao buộc tổ vào cành cây để cho sáo mẹ ấp, nở ra sáo con là của tao. Mày phải trả lại ngay! 
Nó nhìn dáng anh thấp bé, cười khinh khỉnh
- Tàng ghê há? Tao không trả thì mày làm gì? 

Anh lao vào nó. Thằng Thái hơn anh ba tuổi, lớn con và cao hơn anh cả cái đầu, đánh nhau với nó, anh cầm chắc cái thua. Nhưng anh không ngán, anh nhất định bắt nó phải trả hai con sáo cho em. Ý nghĩ em sẽ hết khóc làm anh thêm can đảm. Hai đứa quần thảo trên đất, cát bụi bay mù mịt. Cái thằng Thái to bệu, nhưng yếu chịu đòn và không dai sức bằng anh. Sau cùng, anh cưỡi được lên bụng nó, một tay chẹn cổ, tay kia dơ nắm đấm lên hỏi:
- Chịu thua chưa? 
Nó gật đầu, hổn hển:
- Rồi... Buông ra, tao sẽ trả. 
Hai đứa lồm cồm ngồi dậy, kiểm điểm lại, cả hai cùng tơi tả, đứa nào cũng bầm tím, trầy trụa khắp người. Anh còn bị chảy máu mũi và một vết bầm trên má, về nhà còn bị cha anh đánh đòn. Nhưng bù lại, anh sung sướng được nhìn thấy nụ cười nở lại trên môi em. Em cười xinh lắm, vì em có tới hai cái lúm đồng tiền. 
Sau vụ đánh nhau đó ít lâu, Thái và anh làm hoà và trở nên bạn thân, nó cũng không còn hung hăng, hay cậy lớn ăn hiếp bé như trước.

Năm đó anh lên mười, còn em chín tuổi. Chúng ta đi học chung lớp, chung trường. Nói đúng ra, dạo đó cù lao Phố chỉ có duy nhất một trường tiểu học, nên trẻ con làng trên, xóm dưới đều học chung trường. Buổi sáng tinh mơ, những bác nông phu đã vác cuốc ra đồng. Khi sương mai vừa tan, trên con đường làng đất đỏ, bắt đầu xuất hiện những cái xe ngựa, xe bò, xe lam ba bánh, xe đạp và cả những người đi bộ. Bấy giờ cũng là lúc đám trẻ con tung tăng chân sáo đến trường. Em mê nhìn sóng lúa, nên chúng ta chọn con đường đi qua ruộng. Anh nắm tay em đi trên bờ ranh, hai bên là những ruộng lúa bát ngát, màu sắc thay đổi tùy theo mùa, từ xanh ngát màu mạ non, đến vàng ươm khi mùa lúa chín. Mùa nào cánh đồng lúa cũng có những nét đẹp riêng. Mỗi cơn gió, những cây lúa ngả nghiêng, rợn sóng đến tận chân trời. Hai đứa cùng phồng ngực hít hương thơm đồng ruộng, hương mạ non, hay hương lúa chín đều thơm ngát.


Mùa hè, chúng ta thường rủ nhau đi tắm sông. Em bơi không thua gì anh, chúng ta bỏ xa lũ trẻ, trong những cuộc bơi thi. Lúc nào em cũng về nhất, và thứ nhì là anh. Nhưng thật ra, thì anh cố ý nhường cho em thắng, ăn thua với ai, chứ với em, thì lúc nào anh cũng nhường. Bơi chán, chúng ta đi câu cá. Em thích đi câu với anh, dù em không biết câu, cũng không dám bắt trùn làm mồi câu. Em tung tăng xách giỏ, và chỉ có nhiệm vụ mở nắp, để anh bỏ tọt cá vào. Sau cùng, những chú cá lòng tong câu được, em bắt anh thả xuống sông hết. Em cũng cấm anh không được bắn chim, vì cho là ác, tính nhân hậu em đã có ngay từ thuở còn bé thơ. 

Em hay theo anh đi bắt cá lia thia, để em nuôi trong những cái keo thủy tinh. Cá lia thia sống trong những lạch nước sâu ở các ao hồ, hay mương, ruộng, chúng bơi thành từng đàn xanh đỏ trông vui mắt. Muốn bắt, chỉ cần dùng vợt để hớt, nhưng không phải dễ, vì lia thia thấy bóng người là lẩn rất nhanh, phải nhanh tay lắm mới vớt được. Cá lia thia có nhiều màu sắc rất đẹp, nhưng cá trống dữ lắm, đối đầu với con trống khác, là chọi nhau chí tử, không chết cũng tơi tả. 

Bọn con trai thích chơi chọi cá, chúng lựa những con trống to khoẻ để đem đi chọi. Chúng nó reo hò tở mở, hào hứng không khác gì xem đá gà. Nhưng anh không tham dự, vì anh biết em không ưa những trò chơi ác, em nuôi cá chỉ để ngắm thôi. Lia thia bắt được, bao giờ anh cũng chia cho em những con đẹp nhất, anh để cho em chọn. 

Tính em mau chán, từ dạo có hai con sáo, em hết thích cá lia thia. Đi học về, em để hết thì giờ chăm sóc sáo, em chăm chút chúng, như mẹ chăm sóc con. Lồng sáo, máng nước, máng thức ăn... lúc nào cũng sạch sẽ. Em lại lấy rơm bện cho chúng một cái ổ thật xinh, giống như tổ sáo thật. Để sáo khỏi buồn, em thủ thỉ chuyện trò với chúng. Hai con sáo cũng thuơng em, mỗi khi em mở lồng, chúng bay quanh vài vòng, rồi đậu trên vai em. Sáo lớn nhanh lắm, em nhờ cậu Bảy lột lưỡi, và em dạy sáo nói. Hai con sáo thông minh, vừa thấy bóng anh thấp thoáng ở đầu ngõ, chúng đã nhảy nhót, kêu lên ầm ỹ:
- Đạt tới… Đạt tới kìa, Trâm ơi! 

Anh đến với con diều màu xanh có cái đuôi thật dài, bụng gắn cây sáo tre. Em háo hức theo anh đi thả diều, chúng ta chạy băng băng qua những cánh đồng vừa mới gặt xong, chỉ còn trơ gốc rạ. Diều lộng gió, bay lượn trên bầu trời bao la, tiếng sáo vi vu, nghe thật thanh bình. 

Chạy nhảy một hồi, em kêu đói, thế là anh đưa em đi hái trộm trái cây. Qua vườn ổi, vườn mận, anh trèo lên bẻ trộm, em ở dưới căng áo để hứng. Em đứng chờ, mà mặt mày nhớn nhác sợ hãi, trông thật tội nghiệp. Em sợ cho anh, vì đã mấy lần anh té u đầu, và một lần bị chó rượt xém chết. Chúng ta chia nhau những trái ổi chín thơm, những trái mận đỏ, những chùm chôm chôm, và đôi khi một trái soài cát ngọt lịm. Suốt quãng đời thơ ấu, em đã đi bên anh như hình với bóng, anh cứ tưởng chúng ta sẽ đi bên nhau như thế cho đến hết cuộc đời. 
***

Rồi mình lên trung học, hai đứa đều may mắn thi đậu vào trường Ngô Quyền. Hôm khai trường, lần đầu tiên anh thấy em mặc áo dài, coi lạ ghê. Hai cái bím tóc của em được trang điểm bằng hai cái nơ màu đỏ, trông em xinh xắn và chững chạc lắm rồi. Còn anh, chắc trông ngố lắm trong bộ đồng phục quần xanh, áo trắng, tóc hớt cao… Hai đứa ngượng nghịu ngó nhau mỉm cười, thấy mình đã lớn. 

Ngôi trường Ngô Quyền thân yêu đã ghi bao nhiêu kỷ niệm thời mới lớn của chúng mình. Lên trung học, nam nữ học riêng, nên đôi ta không còn chung lớp. Mỗi tuần ba ngày, em học buổi sáng, anh học buổi chiều, và ba ngày kia thì ngược lại. Những buổi trưa em tan học, là giờ anh đến trường, anh thường đi sớm để đón em. Và những lần anh học buổi sáng, trên đường về, anh vẫn dừng lại nơi cầu Rạch Cát, chờ em tới trường. 

Chúng ta đứng trên cầu, ngắm những giề lục bình hoa tím trôi lênh đênh trên sông, và từng đàn cò trắng bay lượn trong khoảng không gian bao la. Gió lồng lộng thơm mùi sông nước, gió làm bay tà áo em vướng vào chân anh quấn quýt, gió reo vui như tiếng lòng anh cũng đang reo vui. Buổi trưa, nắng dường như tươi hơn, tiếng chim ríu rít trên cành, những con bướm vàng bay nhởn nhơ, tạo cho nơi đây một vẻ thanh bình. Lòng anh lâng lâng, hình ảnh em áo trắng đứng trên cầu, tóc bay theo gió, dáng em in trên nền trời xanh bềnh bồng những mây, là một bức tranh tuyệt vời, đã in vào ký ức anh suốt đời. Quê hương chúng ta đẹp quá, và tuổi học trò của chúng ta cũng đẹp quá. 

Năm lớp 8, em mắc cở không dám dừng lại bên cầu với anh nữa. Tan trường, em đi lẫn vào bầy con gái. Một đoàn xe đạp với những tà áo trắng, trắng cả con đường, trắng cả dòng sông khi qua cầu... Anh ngẩn ngơ trông theo, chỉ thấy được cái lưng em. Dạo này em điệu quá, em để tóc thề, và đã biết che nghiêng nón lá, làm duyên. Em hồn nhiên vui đùa với đám bạn gái, bỏ mặc anh đứng bơ vơ bên cầu. Trời ạ, làm người lớn mà phải xa nhau thế này, thì chẳng thà đừng lớn. 

Chỉ những lần đi chơi riêng, xa khuất những cặp mắt tò mò, chúng ta mới tiếp tục là đôi bạn thân, như hồi còn thơ ấu. Nhưng trò chơi cũng đổi khác, anh và em không còn chơi những trò chơi con nít như chạy đuổi, trốn tìm, rồng rắn lên mây, bịt mắt bắt dê nữa. Em thích đuổi bướm, hái hoa, ép hoa vào tập vở, em mê tiểu thuyết và mê thơ Đinh Hùng, Xuân Diệu, Nhất Tuấn, TTKH… 

Anh mê đàn hát và anh tập làm thơ, những vần thơ tình ngô nghê mà bây giờ nhớ lại, anh còn thấy mắc cở. Chỉ tại em, tại em mê thơ, nên anh muốn thành thi sĩ. Kỷ niệm anh không bao giờ quên, là sinh nhật năm em mười lăm tuổi, anh tặng em một tập thơ chép tay bằng mực tím, trên giấy pelure màu xanh có hình hoa bướm thật đẹp. Toàn là thơ của những thi sĩ em ưa chuộng. Xen vào đó, anh đánh bạo chêm vào những bài thơ tình anh viết cho em, những bài thơ anh thức thâu đêm suốt sáng gò từng chữ, nắn nót từng câu, những bài thơ anh đã miệt mài nghiên cứu từ bao nhiêu lá thơ tình hay nhất, để đúc kết nên bài thơ tình cho em. Nhưng duới mỗi bài thơ, anh để trống, không dám đề tên. Đưa thơ rồi, anh hồi hộp lắm, mãi cả tuần sau mới nghe em nói:
- Có mấy bài thơ không thấy đề tên tác giả, là ai vậy? 
- Là… là… Quang Dũng, một nhà thơ mới. 

Không hiểu sao anh lại chối biến, và bật lên cái tên Quang Dũng vừa chợt đến trong đầu anh như một tia chớp, một tia chớp cứu nguy, vì ngay sau đó, em mỉm cười chế diễu:
- Thơ Quang Dũng là tổng hợp thơ của Xuân Diệu, Đinh Hùng và Nhất Tuấn. Ông ta chép của mỗi người một câu, sửa đổi vài chữ, rồi xào xáo lại thành… thơ Quang Dũng.


Nói xong em bật lên cười. Những tiếng cười của em như xoáy vào tim anh. Nhận xét của em đúng quá, anh mắc cở chỉ muốn độn thổ. Anh thầm ngượng với chính mình, và ngượng cho Quang Dũng… Ôi ông Quang Dũng ơi! xin ông tha tội cho tôi, tại tôi mà ông mang tiếng oan, mong ông đừng thèm chấp một đứa học trò mê thơ, nên tập làm thi sĩ... 

Anh còn đang lúng túng không biết phải nói năng ra sao, bất chợt em quay lại, ngạc nhiên kêu lên:
- Đạt sao thế? khi không mặt đỏ lên rồi tái đi thế kia?
Anh ấp úng:
- Ờ... ờ… có lẽ anh bị trúng nắng. 
Em lo lắng:
- Để Trâm xoa dầu cù là cho Đạt nhé? 
- Thôi khỏi. Anh chỉ thấy hơi chóng mặt, anh muốn về. 
- Ừ, Đạt về nghỉ đi. 

Sau lần đó, cả tháng sau anh không dám gặp em. Tàn mộng thi sĩ, anh chỉ biết dùng nhạc để giải sầu. Âm nhạc quả là huyền bí, như đôi cánh tiên nhấc bổng anh qua hố sâu muộn phiền. Những ngày dài buồn thảm đó, không có âm nhạc, chắc anh không thể sống được. Anh đàn suốt ngày, suốt đêm, trải lòng mình trên những phím tơ, gởi tâm sự đến mây, đến gió và… đến em. Hình như em hiểu, nên một buổi tối, em qua tìm anh:
- Trâm xin lỗi, Đạt đừng giận Trâm nhé? Thật tình Trâm không biết những bài thơ đó là... của Đạt. 
Anh ngượng quá, ấp úng:

- Trâm không có lỗi gì cả, chỉ tại anh thôi. Sự thật thì anh đã… chép thơ, gom góp những vần thơ hay nhất, gởi cho Trâm, tỏ nỗi lòng của mình. Anh muốn mượn thơ để ngỏ lời cùng Trâm… 
- Trâm hiểu mà. 

Mặt anh bỗng nóng bừng và tim đập rối loạn, anh mừng đến phát run. Chỉ cầu em hiểu, và em đã hiểu, như thế là đủ rồi, giai đoạn khó khăn nhất đã qua. Nhiều năm về sau này, nghĩ lại anh mới thấy mình khù khờ, bởi vì như thế vẫn chưa đủ, em hiểu lòng anh, nhưng anh chưa rõ lòng em, tình là hai chiều, hay chỉ là tình yêu đơn phương, anh nào có biết? Cậu trai mười sáu tuổi mới vỡ lòng yêu, còn khờ khạo, ngây thơ lắm. 

Vướng vòng yêu đương, nhưng anh cũng không dám xao lãng việc học, vì năm lớp 9 là năm thi cử, có đậu bằng trung học, mới được thi vào các trường công lập ở Sài Gòn. Em thích ra thành phố, nên cũng cố gắng học hành. 

Nhờ em chăm học, nên hai ta có nhiều dịp gần nhau. Buổi tối, em thường đem sách vở sang nhà anh học chung, chúng ta chỉ bảo bài vở cho nhau. Làm bài xong, chúng ta ra vườn ngồi hóng mát, kể cho nhau nghe những mộng ước tương lai. Em nói em muốn học giỏi, để sau này làm cô giáo. Còn anh cứ lúng túng mãi, không dám nói thẳng ra rằng, mộng ước lớn nhất của anh là được cưới em làm vợ... 

Em về rồi, anh mới tự giận mình, nói có một câu dễ như vầy, mà sao cứ ấp a ấp úng, không thốt được nên lời? Yêu em nồng nàn say đắm, nhưng chưa bao giờ anh dám vượt xa hơn những cái nắm tay, tình học trò rất là trong trắng, ngây thơ.


Mùa thi sắp tới, học trò ráo riết lo ôn tập, nhưng cũng có những lúc giải trí cho thư giãn trí óc. Những đêm trăng sáng, làm bài tập xong, anh thường sang nhà em, mang theo cây đàn. Chúng ta ngồi dưới dàn thiên lý ngắm trăng. Dàn thiên lý toả hương thơm ngát, và trên nền trời xanh đen, lấp lánh muôn ngàn tinh tú, ông trăng vừa chui ra khỏi đám mây, mặt trăng to như một cái đĩa bạc, chiếu ánh sáng êm dịu xuống cảnh vật. Trong khung cảnh huyền hoặc, nên thơ đó, anh thường dạo đàn cho em hát. Giọng em trong trẻo, hòa tan trong ánh trăng. Em khen tiếng đàn anh ngọt, và một lần em hỏi anh có biết hát không? Anh gật đầu, hát cho em nghe bản Cô láng giềng… 

… Tôi mơ trời xuân bao tươi thắm
Đôi mắt trong đen mầu hạt huyền
Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng
Xao xuyến nỗi niềm yêu…

Vừa hát anh vừa nhìn em đắm đuối, dưới ánh trăng trông em đẹp như Hằng Nga, còn anh là Chú Cuội đang say sưa đàn. Em lắng nghe, mắt em khép nhẹ mơ màng, em không biết anh đang nhìn em.. Anh gởi hết tâm tư vào tiếng ca, như muốn mượn lời ca để nói lên tiếng lòng của mình. Anh nói với em rằng...

Cô láng giềng ơi!
Không biết cô còn nhớ đến tôi
Giây phút êm đềm ngày xưa kia khi còn ngây thơ
Cô láng giềng ơi!
Nay mối duyên thơ đành đã lỡ rồi…

Đột nhiên anh ngưng lại. Em mở choàng mắt, ngơ ngác:
- Sao không hát tiếp? 
- Đoạn cuối buồn quá. 
Em cười hồn nhiên:
- Thì đổi lời đi! "Nay mối duyên thơ giờ sắp thành rồi..." nghe có hậu, vui hơn chứ. 
- Em muốn thế à? 
- Ừ, cho họ gặp lại và làm đám cưới. 

Anh mỉm cười, ôm đàn hát tiếp, hy vọng cuộc tình thơ của chúng mình rồi cũng sẽ thành tựu tốt đẹp như lời em nói. Đâu phải cô láng giềng nào cũng bỏ người tình xưa để đi lấy chồng, như cô láng giềng của Hoàng Quý?

***


Hết niên học đó, chúng ta may mắn cùng thi đậu bằng trung học, và phải đi Sài Gòn để học tiếp, bởi vì dạo đó trường Ngô Quyền chưa mở các lớp đệ nhị cấp.
Em được nhận vào trường Gia Long, và ở trọ nhà người em ruột của má em ở Tân Định. Cậu Năm cũng là người Cù Lao Phố, sau dời nhà lên Sài Gòn làm nghề thầu xây cất. Cậu Năm là vai em của má em, nhưng lập gia đình sớm, nên có hai người con đều đã trưởng thành, người con trai lớn tên Phước là sinh viên luật năm thứ ba, và cô út cũng sắp sửa lên đại học. Anh không có bà con ở Sài Gòn, nên sau khi thi đậu vào trường Petrus Ký, anh xin vô nội trú, ăn ở ngay trong trường. Thành ra tuy ở cùng thành phố, mà chúng ta không có dịp gặp nhau thường xuyên.

Thời gian đầu, chiều thứ bảy và những ngày lễ, ba anh chạy xe gắn máy đi Sài Gòn, đón anh về. Được vài tháng, ông nhờ cậu Năm lo giúp. Cậu Năm đưa hai đứa mình ra bến xe An Đông, rồi từ đó đáp xe đò đi Biên Hoà. Quang cảnh nơi bến xe thật ồn ào náo nhiệt với những tiếng rao hàng, tiếng người cười nói, cãi cọ, và tiếng các anh lơ xe í ới chào mời khách. Kia rồi, từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc của xe đò Liên Hiệp, quen thuộc tới mức cả tài xế, lơ xe, và hành khách đều biết mặt nhau. Chiếc xe một thời đã ghi đậm nét vào ký ức của người dân Biên Hoà. Anh lơ xe tốt bụng bao giờ cũng dành cho chúng ta hai chỗ ngồi tốt nhất, sau lưng tài xế. Thường thì phải chờ cho đủ người, chiếc xe nặng nề mới bắt đầu chuyển bánh, lắc lư từ từ rời bến. Ai nấy thở ra khoan khoái, sự chờ đợi lâu làm mọi người đều sốt ruột. 

Ra khỏi thành phố, xe tăng tốc độ, chiếc xe như con ngựa già nhưng còn dai sức, phóng nhanh trên quốc lộ 1, bỏ lại đàng sau một đám bụi mờ. Bấy giờ đang là mùa thu, nên không khí mát mẻ, gió lồng lộng qua khung cửa xe mở rộng, làm tóc em bay quấn quít. Tóc em thơm mùi chanh, em đẹp quá, và anh thấy đời cũng đẹp vô cùng. Ngang qua chợ Đồn, xe dừng lại, thả xuống một số hành khách, rồi lại chạy tiếp tới bến đỗ ở sát chợ Biên Hòa và bờ sông Đồng Nai. Những hôm trời còn sớm, hai đứa mình thường đi dạo quanh chợ, tìm hàng quà ăn thỏa thích, hoặc rủ nhau đi xem chớp bóng ở rạp Biên Hùng, trước khi về lại Cù Lao Phố. 

Những ngày đó đối với anh là những ngày thần tiên, vì chúng ta lại được ở bên nhau như những ngày còn bé. Chiều chủ nhật, trở ra Sài Gòn, hai đứa lại khệ nệ mang, xách những món quà nhà quê của má em, hoặc má anh gởi biếu cậu mợ Năm: buồng chuối, quày dừa, vài ký gạo nếp, hoặc cặp vịt bầu, con gà mái tơ… 

Buồn cười là có một lần, vừa xuống xe đò, hai đứa mình còn đang lúng túng với mớ hành lý cồng kềnh, con gà bỗng sút giây, vừa chạy vừa kêu oang oác. Anh và em vội vã rượt theo, bắt được con gà, nhưng quay lại thì cặp vịt bầu đã bị ai đánh cắp. Thấy anh đứng ngẩn ngơ, em phá lên cười:

- Bỏ đi Tám! đừng tiếc, gà vịt ở dưới quê mình thiếu gì? Tuần tới, Trâm sẽ xin má Trâm đền cho cậu mợ một đôi vịt xiêm thật mập. 

Rồi mùa mưa đến, những cơn mưa nhẹ, nhưng dai dẳng không dứt, hai đứa che chung một cây dù, chạy lúp xúp dưới mưa. Về đến nhà, quần áo cả hai cùng lấm lem bùn đất, chúng mình nhìn nhau cười như nắc nẻ, vui thật là vui.

Nhưng ngày vui bao giờ cũng chóng tàn, trưa chủ nhật đã phải trở ra Sài Gòn. Thường thường, anh đưa em đến nhà cậu mợ Năm, ở lại dùng bữa cơm chiều, rồi mới trở vô trường. 

Một lần, chúng ta tới nhà lúc cậu mợ đang có khách, một chàng thanh niên trạc hai mươi lăm tuổi, dáng người cao lớn, mặt mũi sáng sủa đẹp trai. Mợ Năm giới thiệu đó là Viễn, sinh viên y khoa, bạn của Phước. Mới thoạt trông thấy em, mắt Viễn đã sáng lên, hắn bắt tay anh mà mắt cứ ngó em chằm chằm. Tự nhiên anh thấy khó chịu, anh chàng này có cái nhìn sỗ sàng thật đáng ghét. Không biết có phải anh có định kiến hay không, nhưng anh thấy cặp mắt lươn của hắn có vẻ gian xảo, và cái nhếch mép cười của hắn trông rất đểu. 

Suốt bữa cơm hôm đó, anh im lặng trong khi Viễn thao thao bất tuyệt hết chuyện nọ đến chuyện kia. Mọi người ai cũng góp lời ồn ào, vui vẻ. Anh thấy em lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại đưa tay lên che miệng cười. Thái độ của em khiến anh tức giận, có vẻ như em rất thích thú những câu pha trò duyên dáng của hắn. Ăn cơm xong, Viễn ngồi nán lại nói chuyện với Phước nơi phòng khách. Anh xin phép cậu mợ Năm về trường. Em tươi cười tiễn anh ra cửa:

- Đạt về, thứ bảy gặp lại nhé? 

Chỉ cần nhìn thấy nụ cười và cặp mắt rất đẹp của em, là anh nguội ngay cơn giận. Trên đường về, gió mát làm anh tỉnh táo hơn, anh tự an ủi có lẽ tại anh lo sợ viển vông, chứ quan trọng gì đâu một cuộc gặp gỡ tình cờ? Bất quá Viễn cũng chỉ là một trong những người tình cờ qua đường mà thôi. Những ý nghĩ đó giúp anh tạm yên lòng.

Sau lần đó, anh ít khi có dịp gặp lại Viễn. Anh không biết hắn có hay đến nhà cậu mợ Năm nữa hay không? Anh cũng không biết giữa em và hắn đã xảy ra chuyện gì? bởi vì anh ở nội trú, kỷ luật rất nghiêm mình, không được phép ra ngoài, trừ những ngày cuối tuần có người nhà tới đón. 

Rồi mùa hè tới, khi những bông phượng đỏ bắt đầu hé nụ, và tiếng ve sầu kêu ran trên cành, lòng anh rộn rã reo vui, nghĩ tới ba tháng hè được ở gần bên em, anh chờ mùa hè chở tình yêu tới. Nhưng mùa hè không làm tròn nhiệm vụ, em về làng, nhưng để quên con tim. Em nói ở làng chẳng có gì vui, em nhớ thành phố, nơi có nhà cao cửa rộng, có ánh đèn màu rực rỡ. Em nhớ những đại lộ thênh thang, có trai thanh gái lịch, nhiều trò giải trí… Hay còn nguyên do nào khác, làm sao anh biết? 

Anh đề nghị những cuộc đi chơi núi, thăm thắng cảnh ở Biên Hoà, nhưng em từ chối. Chúng ta vẫn gặp mặt thường xuyên, nhưng cũng chẳng có gì để nói. Ngồi bên anh mà hồn em đi vắng, anh nói một mình mãi cũng nhàm, nên thôi. Hai ta ở bên nhau thật gần, nhưng tâm hồn lại cách nhau thật xa. Mùa hè năm đó sao mà dài lê thê. Còn hơn hai tuần nữa mới đến ngày tựu trường, nhưng em đã khăn gói lên đường sớm, chỉ lúc đó anh mới thấy em hớn hở vui cười. Em như con chim non mới mọc đủ lông cánh, thấy cái tổ chật hẹp, nên muốn thoát ra, bay về phía chân trời rộng mở, đầy quyến rũ nhưng cũng đầy cạm bẫy. 
***
Thời gian vẫn trôi với bao nhiêu thay đổi. Năm lớp 11, em ít về làng, mỗi lần anh rủ, em đều từ chối, nói là phải ở lại để học nhóm. Chỉ những khi ba em lên tận nơi đón, em mới chịu về nhà. Chúng ta vẫn gặp nhau, nhưng rõ ràng là tình thân đã khác xưa.

Dạo này trông em đẹp hẳn ra, em có vẻ yêu đời, và đôi mắt em cũng long lanh, ướt át hơn. Những lần gặp nhau, em vẫn vui vẻ nói cười, nhưng anh mơ hồ cảm thấy trong cái vui ấy, có cái gì không được tự nhiên. Em có vẻ kín đáo, giữ gìn, không vô tư, hồn nhiên như trước đây. Anh tự hỏi cái gì đã làm em thay đổi? Chỉ vài tháng sau, một sự tình cờ đã cho anh câu trả lời. Một lần cha anh đi Sài Gòn, chở rau trái lên bán cho các vựa ở Cầu Ông Lãnh, luôn tiện ghé trường xin phép cho anh về sớm. Trong khi ông đi giao hàng, anh đến trường tìm em, anh định dành cho em ngạc nhiên vì anh đến bất thình lình. Anh chờ cả tiếng mới tới giờ tan trường. Giữa một rừng áo trắng, anh vẫn tìm ra em dễ dàng, bởi vì trong mắt anh, ngoài em ra, những hình bóng khác đều mờ nhạt. 

Nhưng em không mừng như anh tưởng, sau phút xửng sốt vì bất ngờ, em hỏi giọng ngạc nhiên, không có vẻ gì là sốt sắng:

- Sao bữa nay Đạt ra được vậy? 
- Ba anh tới đón, xin phép cho anh về sớm một ngày. Mai giỗ ông nội. 
- Ủa bác đâu rồi? 
- Ông đang mua bán ở chợ Cầu ông Lãnh, lát nữa sẽ ghé nhà thăm cậu mợ Năm, và đón anh. 
- Nếu vậy ngày mai tụi mình sẽ không về cùng? 
- Ừ, nhưng nếu em muốn, anh có thể trở lên đón em? 
- Khỏi, Trâm đi một mình được mà. 

Nói xong, em nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột:
- Đạt tới có chuyện gì không? 
- Đón em chứ gì nữa? Anh chờ cả tiếng rồi… Bây giờ còn sớm, anh đưa Trâm đi dạo phố một vòng, lát nữa hãy về nhé? 
Em nhìn quanh, nhớn nhác:
- Hôm nay à? Không được đâu, Trâm chưa xin phép cậu mợ Năm. Bây giờ Đạt đi đi! đừng đứng đây, tụi bạn Trâm trông thấy, kỳ lắm. 
À, thì ra em mắc cở với bạn... Cũng dễ hiểu thôi, vì em đã lớn, đã thành thiếu nữ rồi mà, và lũ bạn của em có vẻ tinh quái lắm. Anh gật đầu thông cảm:
- Vậy anh đi trước, chờ em tại nhà cậu mợ Năm nhé? 
- Ừ, lát nữa gặp lại.

Anh quay lưng, nhưng cũng kịp thấy em lẩn nhanh vào đám đông, như người đi trốn. Anh mỉm cười, thong thả đạp xe đi. Nhưng anh không về ngay, mà dừng nơi góc phố, chờ em qua. Thật lòng, anh chỉ muốn ngắm em thướt tha trong tà áo dài, bước đi trong nắng chiều, như xưa kia, hồi mình còn chung trường. 

Một lát sau em mới ra tới, em bước yểu điệu khoan thai, đi bên em là… Viễn! Hai người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ, rõ ràng là có hẹn từ trước. Cả hai đều không nhìn thấy anh, em thản nhiên ngồi lên yên sau cái xe vespa láng coóng của hắn. Chiếc xe phóng nhanh qua mặt anh, làm vũng nước mưa trên đường bắn toé lên mặt anh, như một cái tát. Anh tối tăm mặt mày, không phải vì vũng nước, mà vì choáng váng trước cú xốc lớn, cả một bầu trời như xụp đổ trước mắt. Bây giờ thì anh hiểu cả, trái tim của em, trái tim mà anh tưởng đã chiếm được, thật ra chưa bao giờ thuộc về anh cả, em đã dâng nó cho người khác.

Anh về nghiền ngẫm nỗi đau. Anh không trách em, vì em có quyền lựa chọn người em yêu, không bắt buộc phải gắn bó đời mình vào một người bạn thời thơ ấu. Chắc em không cần đắn đo suy nghĩ, bởi vì so với Viễn, anh thua mọi bề. Ngoài tình yêu em sâu đậm, anh không có gì cả, anh chỉ là một cậu học trò mười bảy tuổi, học chưa xong trung học, tương lai còn mù mịt, trong khi Viễn đã là một chàng trai lịch lãm, khéo ăn khéo nói, một ông bác sĩ tương lai. Viễn đã đánh bại anh chẳng tốn chút công sức.

Anh hiểu, bây giờ anh chỉ là một người thừa, một người đi bên lề cuộc đời của em. Không muốn là một chướng ngại cho cuộc tình của hai người, nên anh cố tình lánh mặt em. Thế mà cũng không khỏi, một lần hai ta chạm mặt nơi đầu ngõ, anh toan quay đi, nhưng không kịp. Em nhìn thấy anh trước, nên vội vã bước tới, thân mật trách móc:

- Dạo này sao không thấy Đạt qua chơi? 
- Tôi bận. 
Ngạc nhiên trước tiếng "tôi" cộc lốc, em nhìn anh dò xét một hồi, rồi mới ngập ngừng hỏi nhỏ:
- Trâm cũng đoán là Đạt đã biết chuyện. Đạt đang giận Trâm hả? 
Anh lắc đầu, cố nén cơn trào lòng:
- Không! tôi chỉ buồn, chứ không giận. Chuyện hai người tới đâu rồi? 
Má em bỗng ửng hồng, em nói, không dấu được vẻ sung sướng:
- Em yêu Viễn, và Viễn cũng yêu em. Viễn hứa sau khi ra trường sẽ về thưa chuyện với cha mẹ...

Nhìn mắt em ngời sáng, và nụ cười em rạng rỡ khi nhắc đến Viễn, anh đau lòng, nụ cười và ánh mắt đó chưa bao giờ em dành cho anh cả. Mắt anh cay xè, ôi! ước mơ một đời đã tan... Trong một thoáng, những cảm giác xót xa, đau dớn, tuyệt vọng... cùng dấy lên, bóp nghẽn tim anh. Nhưng anh cố gượng làm tỉnh:
- Mừng Trâm. Chừng nào đám cưới nhớ cho tôi hay. 
- Đương nhiên! đám cưới Trâm, Đạt sẽ là khách mời danh dự. 
Anh nhếch môi cười cay đắng, yêu em từ thuở ấu thơ, đi bên em mười mấy năm trường, rồi khi đám cưới em, anh không được làm chú rể, mà chỉ là khách đi dự... Cố nén đau đớn xuống tận đáy lòng, anh nói trong khi con tim anh đang rỉ máu:
- Chúc em hạnh phúc. 

Sau lần gặp gỡ đó, chúng ta chấm dứt liên lạc. Thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau ngoài phố, chúng ta chỉ chào hỏi như hai người quen, rồi vội vàng quay buớc, đường ai nấy đi.

***
Thời gian vẫn không ngừng trôi, như một qui luật của tạo hoá. Anh đậu tú tài 1, rồi tú tài 2, và sửa soạn lên đại học. Em không may bị ở lại lớp 12. Cuối niên học đó, gần đến kỳ thi, đột nhiên em bỏ học, về làng. Thoạt đầu, anh nghĩ em thôi học để đi lấy chồng, nhưng không phải…

Một hôm mẹ em sang chơi, anh nghe lõm bõm tiếng hai bà mẹ xì xào:
- Tội nghiệp con Trâm. 
- Thằng đó tệ quá… 
Anh bàng hoàng, thì ra em không hạnh phúc ư? Viễn tệ ra sao? Anh nôn nao thương em, cả đêm không ngủ được. Hôm sau, anh đón em về ngang qua ngõ. Thấy bóng anh từ xa, em kéo xụp nón lá che mặt, nhưng anh đã chạy vội tới, nắm lấy tay em, dắt vô nhà. Nón được gỡ xuống, vẻ tiều tụy của em khiến anh kinh ngạc:
- Trời! sao em lại ra nông nỗi này? Anh kêu lên hốt hoảng, Viễn đã làm gì em? 
Bấy giờ em mới oà lên nức nở:
- Viễn bỏ em rồi, em khổ quá Đạt ơi… 

Em gục đầu lên vai anh khóc vùi, nước mắt em uớt đẫm vai áo anh. Trong một thoáng, anh bỗng sống lại thời thơ ấu, mỗi khi em khóc, anh thường dỗ "nín đi! anh sẽ đền cho em". Bây giờ anh biết lấy gì để đền em? Lòng xốn xang, nhưng anh vẫn để yên cho em khóc, khóc cũng làm vơi bớt đau khổ. Khi những tiếng sụt sùi nhỏ dần, anh nhè nhẹ vuốt tóc em dỗ dành, như dỗ dành một đứa trẻ thơ:

- Đừng khóc nữa. Nói cho anh biết, anh có thể giúp gì được cho em? 
Em lắc đầu, bệu bạo:
- Vô ích, Viễn đã có người yêu khác. 
Anh cau mày:
- Viễn đã tệ vậy, sao em không dứt khoát với hắn? Dây dưa làm gì cho khổ? 
- Nhưng em không thể bỏ Viễn được. 
- Trâm còn yêu hắn lắm à? 
- Không, nhưng… 

Em thở dài, quay mặt đi chỗ khác, trốn tia nhìn của anh:
- Đạt đừng hỏi nữa. Trâm có những điều khổ tâm, nhưng không thể nói ra, ngay cả với mẹ Trâm cũng vậy. 

Anh biết tính em, đã không muốn nói, thì có gặng hỏi nữa cũng vô ích, nên anh quyết định đi Sài Gòn gặp Phước, để hỏi tin tức về Viễn. Nhưng Phước cũng chẳng biết gì hơn, ngoài cái tin Viễn sắp làm rể của một thương gia giàu có. Mợ Năm nói:
- Đâu có ai dè Viễn là một tên đểu cáng. Cậu mợ cũng có lỗi phần nào với anh chị ở bển, vì không để mắt tới con Trâm. Nó nhẹ dạ và ngây thơ quá, nên bị thằng đó lừa. Không hiểu có chuyện gì, mà hai đứa cãi nhau một trận kịch liệt, rồi bất thình lình con Trâm bỏ học, về quê. 

Anh ra về với tâm trạng mâu thuẫn, nửa vui, nửa buồn. Thoạt đầu anh mừng vì không còn đối thủ, anh mong Viễn đi luôn, để anh có cơ hội chiếm lại con tim của em. Nhưng sau nghĩ lại, anh thấy như vậy là ích kỷ và hèn quá, và anh cũng không đang tâm nhìn em đau khổ. Yêu là quên mình, để chỉ nghĩ đến hạnh phúc của người yêu... Vì thế nên anh đổi ý, anh mong Viễn quay về với em, cho em hết sầu muộn, héo hon. Nhưng hắn vẫn biệt tăm.

Em càng ngày càng xanh xao và trở nên lầm lì, ít nói. Em cũng hay né tránh, không muốn gặp anh nữa, em thu mình sống trong thế giới của riêng em. Thỉnh thoảng anh thấy em đi lại sau vườn, như một cái bóng, và em hay lang thang một mình, dọc theo những rừng cây, ven suối... 

Một buổi chiều, anh đi ngang qua bến sông, và vô cùng sửng sốt bắt gặp em đang ngồi một mình trên cây cầu gỗ bắc de ra mặt sông, chỗ nước trong, nhưng khá sâu. Đây là nơi các bà nội trợ thường đem quần áo ra giặt giũ, và cũng là nơi lũ trẻ con biết bơi tụ tập từng đám, nhảy ùm xuống sông tắm mát những buổi trưa hè. Nhưng bến sông giờ này vắng vẻ không còn ai cả, mọi người đã về nhà hết. Quang cảnh đìu hiu, chỉ có tiếng gió rì rào trên ngọn cây, và tiếng chim bìm bịp kêu, nghe thật buốn. Em ngồi lẻ loi, âm thầm, mắt nhìn ra xa, như đang ngắm hoàng hôn. Nhưng anh chắc em nhìn mà chẳng thấy gì hết, và em cũng chẳng nghe tiếng chân của anh đang tới gần. Anh nhìn vạt nắng nhạt dần trên ngọn cây, gọi khẽ:
- Trâm! 
Không quay lại, em nói giọng vô cảm:
- Đạt đấy à? Sao biết Trâm ở đây? 
- Tình cờ đi ngang thôi. Và anh dục, về đi em! Sắp tối rồi, ở đây gió lạnh và thủy triều sắp lên. Bìm bịp kêu là nước lớn đó, nguy hiểm lắm. 
- Đạt về trước đi, lát nữa Trâm về. 
- Không, anh không thể bỏ mặc Trâm ở đây một mình được. Đứng dậy! anh đưa Trâm về. 

Anh nắm vai em xoay lại, vẻ thê thảm trong đôi mắt em, làm anh rùng mình:
- Trâm ơi! Phải làm sao chứ? Em cứ như vầy hoài, chắc anh chết mất. 
Em khẽ nhếch môi cười:
- Đạt vẫn y như ngày nào…
Em cười, nhưng hai giọt lệ mọng lên nơi khoé mắt. Nhìn đôi mắt rất đẹp của em lần đầu tiên vì anh mà nhỏ lệ, anh cảm động:
- Trâm nói đúng, anh vẫn như ngày xưa, chẳng bao giờ thay đổi. Cho dù hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ che chở, bảo vệ cho em. Anh chỉ muốn em sung sướng… 

Em cúi mặt, thở dài:
- Trâm biết, và Trâm rất cám ơn Đạt, cám ơn tình bạn từ thời thơ ấu, cám ơn những săn sóc Đạt dành cho Trâm... Nhưng bây giờ mọi việc đã lỡ làng cả, không thể cứu vãn được nữa. Thôi để kiếp sau, Trâm sẽ đền đáp cho Đạt. 

Em ngưng lại, nhìn sâu vào mắt anh. Đôi mắt chúng ta tìm nhau, mắt em u uẩn lạ lùng, nửa như thương xót, nửa như lưu luyến, hối tiếc… Em nhỏ giọng, gần như thì thầm:
- Trâm cũng xin lỗi Đạt những lần đã làm cho Đạt đau lòng. Mong Đạt hiểu và tha thứ cho Trâm. 

Anh bỗng rùng mình sợ hãi, lời nói của em sao giống như những lời trăn trối? Linh tính cho anh thấy một điều không hay, nhưng chẳng biết điều gì. Để xua tan những ám ảnh, anh dìu em đứng lên, và đưa em về.
***

Đó là lần cuối cùng mình gặp nhau, bởi vì mấy hôm sau, em đột nhiên mất tích. Khuya hôm đó, không thấy em về, cả nhà nhốn nháo đi tìm. Cha mẹ em chạy sang tìm anh:
- Cháu có thấy con Trâm đâu không? 
- Dạ không! mấy hôm nay cháu không gặp. Anh hỏi mà trống ngực đập thình thình, có chuyện gì vậy bác?
- Nó đi đâu từ chiều đến giờ, không thấy về.
- Đã tìm khắp nơi chưa? Ba anh hỏi, giọng lo lắng.
- Dạ rồi, anh Sáu! Tôi đi hỏi khắp xóm, nhưng không ai thấy nó đâu cả. 
- Hay là nó đi Sài Gòn? 
- Nó đi thì phải nói cho tôi hay chứ? Bà ngưng lại, mắt sáng lên một tia hy vọng, nhưng mà biết đâu đấy… Ừ thôi, cứ để ông nhà tôi lên nhà cậu Năm coi sao.
- Để tôi đưa anh Tư đi. 

Thế rồi, không chậm trễ một giây, ông lấy xe chở hàng, chở ba em đi Sài Gòn ngay lập tức. Đến gần sáng, hai người mới trở về, theo sau là cậu mợ Năm. Nhìn dáng điệu hơ hải của họ, mọi người thở ra thất vọng, vẻ lo lắng lại hiện ra trên nét mặt. Mợ Năm nói giọng buồn rầu:
- Từ dạo về làng, cả tháng nay nó có lên tôi đâu. Bà quay sang nhìn anh chăm chú, lần cuối cùng cháu gặp con Trâm là hôm nào? 
- Cách đây ba ngày. Anh trả lời.
Chợt nhớ lại thái độ của em hôm đó, mặt anh bỗng dưng tái mét:
- Hôm đó cháu thấy Trâm có vẻ khác thường lắm.
Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía anh, cậu Năm chồm hẳn người tới trước, hấp tấp:
- Cháu gặp nó ở đâu? 
- Ở bến sông. 
- Thôi chết rồi, ra bến sông mau! 

Sau tiếng hô hoán của cậu Năm, mọi người và cả những người hàng xóm cùng ùn ùn kéo nhau ra bờ sông, tiếng chân chạy thình thịch trong ngõ vắng, tạo cảm giác rùng rợn. Trời còn sớm lắm, cỏ cây còn ướt đẫm sương đêm. Bình minh chưa lên, bầu trời màu xám đục, gió từ mặt sông thổi lên nghe lành lạnh, chim chóc vừa mới ra khỏi tổ, kêu chiêm chiếp trên cành. Một ngày mới vừa bắt đầu, một ngày không như mọi ngày. 

Từ xa, cây cầu hiện ra trong làn sương mù buổi sớm, trầm mặc soi mình trên dòng sông, thản nhiên như không cần biết đến thế sự. Dưới chân cầu, dòng nước lặng lờ chảy xuôi dòng. Cảnh có vẻ yên tịnh và thanh bình, nhưng trong cái vẻ yên bình bề ngoài ấy, anh cảm thấy có cái gì rờn rợn. Gần đến nơi, mẹ em bỗng vẹt đám đông, chạy nhanh lên trước. Khi vừa trông thấy đôi dép quai xanh của em trên cầu ván, bà rú lên thất thanh:
- Chết con tôi rồi... Con ơi! 
Mặt mẹ em xanh rờn, bà lảo đảo rồi té xỉu. Mọi người xúm lại xoa dầu, giật tóc mai, cứu tỉnh. Bà lăn lộn khóc than thê thảm:
- Con ơi, Trâm ơi! khổ thân con quá, tội tình gì mà con phải đi tìm cái chết oan uổng như thế này, con ơi! 
Tiếng mẹ khóc con nghe đứt ruột, nhiều người thương cảm đưa tay lên chậm mắt, vài bà cụ mủi lòng, xụt xịt khóc theo. Anh không khóc, căm hận làm mắt anh đỏ ngầu, hai bàn tay anh nắm lại, cố kềm cơn uất hận. May cho Viễn không có mặt ở đó, nếu không, chắc chắn đã xảy ra án mạng, anh nhất quyết không dung tha cho tên khốn nạn.

Những tay thợ lặn chuyên nghiệp bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Một người đặt cái bát nhang ngay trên bờ sông, thắp lên mấy nén nhang, xì sụp khấn vái vong hồn người chết phù hộ cho công việc mò tìm thi thể được dễ dàng, mau chóng. Thiên hạ đi xem, đứng chật cả bến sông, nét mặt ai cũng căng thẳng, sợ hãi, vài cụ già chắp tay niệm Phật. Không khí tang tóc bao trùm khắp nơi.

Gần trưa, người ta mới mò được xác em. Anh quay đi, không đủ can đảm chứng kiến lúc người ta vớt em lên, nhưng anh lẽo đẽo theo sau đoàn người, đưa em về nhà. Anh chỉ dám đi tít đàng xa, nhưng vẫn thấy hai bàn chân em đong đưa, thò ra ngoài cái chăn sũng nước người nào đó mới quấn cho em. Lúc băng qua sân, đi ngang dàn thiên lý, anh mường tượng như thấy em đang ngồi hong tóc, và dáng em dịu dàng, ngồi hát khúc tình ca, những đêm trăng sáng… Lòng anh chùng xuống, những bước chân trở nên nặng nề. Người ta đưa em vô nhà, đặt em nằm lên bộ ván gõ là giường ngủ của em, lúc em còn sống. Em nằm, đôi mắt đẹp, với hàng mi dài, đã khép lại vĩnh viễn, dòng tóc em xõa trên gối như một đám mây đen, mặt em nhợt nhạt, và cái bụng lum lúp. Bấy giờ mọi người mới biết là em đang mang thai. Mẹ em lẩm bẩm như người mất hồn:
- Tôi cũng đã nghi, nhưng hỏi hoài mà nó vẫn chối. 
Bà nức lên khóc, đổ gục xuống người em, như một thân cây chuối bị đốn ngã:
- Sao con dại thế? Làm vậy chỉ mình con thiệt thân, và cha mẹ mất con… 
Đến chiều, công việc tẩn liệm mới xong, người ta sửa soạn khiêng em đặt vào trong quan tài. Mẹ em khóc ngất lên, ngất xuống, ôm thây con gái giữ chặt, không cho mang đi. Mọi người phải xúm lại dỗ dành, kéo bà ra, đưa đi chỗ khác.

Anh đứng bên quan tài em, nhìn như thâu lấy những hình ảnh cuối cùng. Em nằm, nét mặt thanh thản như người đang ngủ, em đang ngủ giấc ngàn thu... Mợ Năm đã trang điểm, và mặc cho em bộ quần áo đẹp nhất, để sửa soạn cho cuộc hành trình lần cuối, một chuyến đi không bao giờ trở lại. Ngày mai, người ta sẽ đưa em ra nghĩa trang, và thân xác em sẽ bị chôn vùi trong lòng đất, sẽ biến thành cát bụi, anh sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy em nữa... Nước mắt ràn rụa, anh cúi xuống hôn em lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng. Người em lạnh giá, và tim anh cũng đang đông đá. 

Thương ơi! đời một người con gái, ước mơ tuy nhiều, nhưng trời cho không được mấy, em lìa đời khi mộng ước chưa thành, và tuổi đời vừa mới mười tám. Anh nấc lên khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, nước mắt anh nhỏ trên áo em màu trắng học trò. Thôi vĩnh biệt em, em ra đi bình an. Cuộc đời này chỉ là cõi tạm, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chốn vĩnh hằng.

Mấy hôm sau, người nhà mới tìm thấy lá thơ tuyệt mệnh của em, để trong ngăn kéo bàn học. Em thú thật là em lỡ mang giọt máu của tên sở khanh, nhưng hắn không nhận và bắt em phá, em giận quá, gây với hắn một trận, rồi bỏ về quê. Em vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, nghĩ đến những ngày đen tối sắp tới. Em không thể sống cái đời tủi nhục của một người con gái không chồng, mà chửa hoang. Dư luận thời bấy giờ còn khắt khe lắm. Em quyết định chọn cái chết, để rửa nhục cho gia đình. 

Em xin lỗi cha mẹ về tội bất hiếu, em nói em lỡ dại, em chịu, xin đừng làm khó dễ Viễn. Anh nghĩ khác, Viễn là con thú vật, hắn không đáng để em tha thứ. Nhưng trời cao có mắt, Viễn sẽ bị ám ảnh suốt đời, bởi vì không ai sắp đặt, hay biết trước, mà ngày em đi tìm cái chết, lại đúng vào ngày đám cưới của hắn. Dù là một người vô lương tâm nhất, hắn cũng không thể nào an tâm hưởng hạnh phúc, khi ngày vui của hắn đã đem lại cái chết oan uổng của một người con gái, và cái chết là do hắn gây ra. 

Sau cùng, trong lá thơ em viết cho anh, em nói em hiểu tình yêu của anh, nhưng em xin lỗi không thể đáp lại, vì đã quá muộn. Em xin anh tha thứ, và nếu còn yêu em, xin anh hãy đợi em kiếp sau. Lá thư này anh vẫn giữ mãi, như một kỷ vật cuối cùng của em.

Sau đám tang em, anh bỏ làng ra đi, anh muốn lánh xa nơi chốn mang đầy những kỷ niệm của em. Anh không chịu nổi, khi nhìn nơi đâu cũng thấy hình bóng em.

Thời gian vẫn trôi vô tình, cuộc đời dâu biển, bao nhiêu tang thương thay đổi, nhưng lòng anh không đổi thay, và anh vẫn không quên em. Hôm nay trở về làng, sau hơn ba mươi năm biệt xứ, anh về để tìm lại những kỷ niệm xưa. Thời gian đã làm mái tóc anh nhuốm sương, và để lại trên mặt anh nhiều vết nhăn, nhưng thời gian không thể xoá mờ hình ảnh của em, mà anh đã khắc sâu trong tim. Hôm nay anh đi trên con đường cũ, cảnh xưa vẫn còn đây, nhưng em không còn nữa, nước mắt anh chảy dài.

Phương Lan


Tác Giả: Lưu Phương Lan
Giọng Đọc:Nguyễn Hữu Nhung - Hải Lan
Thực Hiện Video: Rosa Hồng