Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

Cơn Mưa Đầu Và Tiếng Hát Em - Phạm Anh Dũng - Quang Minh


Sáng Tác:Phạm Anh Dũng
Tiếng Hát: Quang Minh
Thực Hiện: Quýdenver


Trở Về Dòng Sông Tuổi Thơ - Hoàng Hiệp - Cao Minh

Đây là một bản nhạc gần đây nói lên nỗi lòng của người xa xứ, của một nhạc sĩ quê miền Tây có một thời đã ra đi bỏ lại con sông thời thơ ấu .Nay trở về quê nhà, tình cảm đối với quê hương vẫn thấm đậm dù bao năm xa vắng. Mới thấy rằng quê hương thì không một ai quên được.


Nhạc Sĩ: Hoàng Hiệp
Ca Sĩ: Cao Minh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Dốc Cạn Sầu Tình



Tuổi ngọc ngà đã chóng xa bay
Còn đâu những buổi tay trong tay
Đường xưa in dấu lồng đôi bóng
Nay nắng phai tàn trên cỏ cây.

Anh muốn xông pha chốn bụi hồng
Mộng đời ôm ấp quá mênh mông
Xa trường chiến mã từng tung vó
Sau chinh chiến về vẫn ngóng trông.

Em có bao giờ hối tiếc không?
Ngày sang ngang vội vã theo chồng
Người đi ngoảnh lại bờ lưu luyến
Tượng đá vô hồn góc bến sông.

Gặp lại người xưa thật ngỡ ngàng
Nhìn nhau nhắc nhở chuyến đò ngang:
Đời em sao phải sầu đơn chiếc?
Anh vẫn buồn duyên phận lỡ làng!

Sương khói giăng đầy mớ tóc mây
Lưa thưa buông xõa mảnh vai gầy
Khoé mắt hoen mờ hay ngấn lệ?
Bóng hình dĩ vãng chập chờn bay.

Tuổi ngọc giờ đây khuất nẻo xa
Không gian le lói ánh dương tà
Cùng nhau dốc cạn bầu tâm sự
Rót chén nghĩa tình ta-với-ta.

ChinhNguyen/H.N.T. 
 Apr.1.2017

Chơi Thuyền Trên Sông Trăng




Chơi Thuyền Trên Sông Trăng

Nghiêng trăng trút mộng xuống trần gian
Một chiếc thuyền thơ chở lụa vàng
Sóng bạc sông vàng gương lấp lánh
Sương mờ bụi ngọc tỏa mênh mang
Trời dâng đêm quẩy ngàn sao sáng
Gió gọi ngàn cây lộng tiếng đàn
Hồn lạc vườn mơ tình lãng mạn
Đường thi ca vọng ý lần sang.

Bằng Bùi Nguyên
***
Cảm Họa vận:

Mộng Yến Anh


Rượu cạn mơ màng lạc thế gian
Giai nhân tuyệt sắc mộng tơ vàng
Rót đầy chén ngọc tâm xao động
Vốc cạn ly sầu dạ ngổn ngang
Ngự Uyển trăng tàn nhòa ánh sáng
Lầu son đèn tắt lệch cung đàn
Còn đâu Anh Yến đêm huyền ảo
Mộng hảo bao giờ chấp cánh sang

Kim Oanh
***

Hạnh Phúc Cùng Trăng

Vằng vặc trời cao sáng thế gian
Soi lòng thục nữ ánh trăng vàng
Đi trên cỏ dại hoa hàm tiếu
Lỡ bước hoang vu rắn hổ mang
Lấp lánh ngàn sao sông lặng lẽ
Lăn tăn muôn sóng tiếng cung đàn
Thơ ngây lãng mạn tình non nước
Mộng ước may duyên hạnh phúc sang

Mai Xuân Thanh
Ngày 24 tháng 03 năm 2017
***
Buồn

Buồn buồn như thể ngập không gian,
Ngước mắt bâng khuâng tuổi võ vàng.
Vườn cũ trăng quê còn lởn vởn,
Trường xưa tiếng trống vẫn mang mang.
Chiều buông lướt thướt mây về núi,
Gió cuốn kêu thương nhạn lạc đàn.
Mới đó một năm đà mất hút,
Tháng Tư sầu thảm ngập ngừng sang 

Mailoc
Cali 3-25-17
***
Cõi Mơ

Ngập tràn ánh sáng khắp không gian
Một tấm màn voan lóng lánh vàng
Như giải lụa ngà, mây lớp lớp
Tựa quầng sao bạc, sóng mang mang
Thuyền tình lờ lững say trăng mộng
Đôi lứa hân hoan gảy khúc đàn
Gió phất phơ lay làn tóc xõa
Mùi hương ngây ngất thoảng theo sang.


Phương Hà
***
Bến Nguyệt

Trăng ngập đầy khoang ngập thế gian
Dư âm trầm bỗng chạm tơ vàng
Nho phong hàn sĩ hồn sâu lắng
Thục nữ kinh thi dạ nặng mang
Muôn điệu tơ lòng chùng phím nhạc
Một luồng sáo trúc tiếp cung đàn
Bóng trăng lấp lánh rung giao cảm
Bến nguyệt trăng tà nhẹ bước sang

Kim Phượng
***
Chơi Thuyền Trên Sông Trăng(*)

Trại lá bờ sông dựng mấy gian
Mênh mông ruộng lúa trải bông vàng
Xào rừng lá duối, ô! càng đước
Nấu cháo tiêu hành, ạ! hổ mang
Mồi bén đêm trăng năm bảy chú
Dây lai vọng cổ mấy câu đàn
Xuồng con nặng chỡ dòng sông bạc
Lý Bạch chơi hồ sánh chẳng sang.


Cao Linh Tử
26/3/2017
(*)Sông Trăng là tên con sông nhỏ quanh co tận xứ khỉ ho cò gáy
thuộc tỉnh Đồng Tháp giáp với Long An gần biên giới Kampuchia.
***
Dòng Sông Đêm Ly Loạn

Canh chầy bóng tối bủa không gian
Lạnh lẽo dòng trôi trải đóm vàng
Lấp lững vòm đen sao chớp lóe
Lung linh sóng tỏa gió lùa ngang
Bờ xa cảnh vắng chùng tâm cảm
Bến lặng lòng xao vợi tiếng đàn
Khói quyện sông dài vương vất mãi
Giao mùa trẩy khúc điệu buồn sang.

Mai Thắng
170327
***
Các Bài Cảm Tác:
Thuyền Trăng

Thuyền anh trăng chở đến nhân gian
Đã nhuộm dòng sông ngập ánh vàng
Bàng bạc sương đêm soi bóng nước
Bâng khuâng cõi mộng nghĩ miên man
Ven bờ lấp lánh đèn đom đóm
cành lá cây rung ngọn gió đàn
Cảnh vật say tình người lữ khách
Hò ơ! Em có muốn đưa sang???

Song Quang
***
Trăng Về Miền Thôn Dã
(Mượn vận bài thơ của Kim Oanh)

Nhà nhỏ ven sông có mấy gian
Đêm khuya sáng nhuộm ánh trăng vàng
Im nghe tiếng vế như rên rỉ
Xao động hàng cây gió thổi sang
Vọng cổ ngân nga buồn não nuột
Nhạc xưa nắn nót dạo cung đàn
Thuyền con ngư lão buông tay lưới
Thôn dã chạnh lòng ý ngổn ngang

Song MAI Lý Lệ

Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

Thơ Tranh: Em Là Hoa


Thơ: Nguyễn Cao Khải
Thơ Tranh: Kim Oanh

Ngọn Đèn




(Kính tặng Mẹ)

Cứ đến tầm Mẹ dậy
Cời lửa, thắp sáng đèn
Bóng Mẹ cao lồng lộng
In phập phồng lên phên!

Mẹ ngồi mãi bên con
Tần ngần không dám gọi
Muốn con mình học giỏi
Nhưng một phần lại thương.

Bỗng gà gáy râm ran
Mẹ lo trời chóng sáng
Ngày mai con lên bảng
Không thuộc bài tại ai?

Mẹ ngồi nhìn con học
Nhẩm tính chuyện ngày mai
Chợt con nhìn lên vách
Bóng mẹ in rõ dài…

Bình minh đến ngoài cửa
Sáng bừng cả không gian
Bắt đầu từ ngọn lửa
Mẹ thắp lên giữa bàn!

Huy Phương

Tôi Đi...



HàNội, Tháng Ba

Tôi ra HàNội tìm lại mùa xuân.
Bởi ở Sàigòn, tôi chỉ tìm được một nửa.
Cái lạnh nơi này, chưa kịp làm rụng lá
Lập xuân mới đây, mà nắng đã vào mùa.

HàNội tháng ba hiếm hoi nắng trưa
Những dãy nhà cao tầng, chặt bầu trời từng khúc
Sương sớm hồ Tây nhợt mầu xám đục.
Bên phố cây bàng, lặng lẽ những chồi non.

Tôi đi tìm mùa xuân mà lòng tôi lạnh giá.
Có phải vì em, còn ở phương trời xa lạ.
Nên mỗi chuyến đi, tôi đi nửa chặng đường
Nửa còn, tôi dành để yêu thương.

Tôi đi, mãi phía trước vẫn còn một nửa
Nếu có yêu tôi, xin em để tôi đi thêm lần nữa.
Không phải tìm riêng, nửa của tôi đâu.
Dù đôi khi, trả giá nửa mái đầu.

Tôi đi tìm mùa xuân hay tìm tôi.
Không có lẽ cuộc đời, chỉ đi tìm điều xưa cũ.
Xin đừng gọi tôi là hào hoa, lãng tử.
Bởi tôi chỉ đi...và chỉ thế mà thôi!

Hhai

Cố Nhân Thơ: Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh - Hồ Điệp Diễn Ngâm



Người ôi, hoang lạnh đây rồi
Cô đơn chảy xuống hồn côi giọt dài.
Hiên Tây chờ động gót hài
Thôi-Oanh-Oanh đến dệt bài thơ tiên.

Nghìn thu lá rụng triền miên
Nghìn đêm mộng trắng, Đỗ Quyên gọi hồn.
Đường khuya vó ngựa gõ ròn
Ai xuôi Vạn Lý đá mòn nhớ thương?

Một chiều nao - mộng còn vương
Chừ sao-trăng lạnh, hoa-hương bẽ bàng!
Hồn ai vọng sóng Ô Giang
Thép gươm hoen máu, bóng vàng chìm sâu?

Chày sương gõ nát nhịp cầu
Tình xưa biển mộng, cồn dâu bây giờ.
Hạc vàng vẫy cánh cung mơ
Còn đây rượu nhạt mong chờ Cố Nhân.

Hẹn ai mộng bước sang Tần
Nửa đường hoa, bóng bạch vân qua đầu.
Thuyền trôi tìm hướng Tô Châu
Mỹ nhân vắng bóng, trăng sầu bến hoang.

Tầm Dương mười ngón tay vàng
Đêm đêm thổn thức trên hàng dây tơ.
Thanh âm dang dở bây giờ
Đàn treo vách lạnh, gió hờ hững lay.

Một mình ta uống nhớ say
Nửa đêm chợt tỉnh, đời tay trắng rồi.
Rót Thơ vào chén ly bôi
Tìm hương xưa, Cố Nhân ôi, nghẹn ngào!

Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh SàiGòn trước 1960).

***
Bài thơ này đã được cố Nghệ Sĩ Hồ Điệp diễn ngâm lần đầu tiên trong Chương Trình Thi Văn Tao Đàn do Thi Sĩ Đinh Hùng phụ trách, trên đài phát thanh Saigon, năm 1960. Tác giả viết bài thơ này lúc còn ở tuổi học trò. Sau này, Nghệ Sĩ Hồ Điệp có diễn ngâm lại trong băng Thơ Hồ Điệp, phát hành tại Saigon trước năm 1975.




Thung Lũng Hồng - Phạm Mạnh Cương - Khánh Ly

Còn đó em yêu dỗi hờn, long lanh lệ buồn.
Còn đó sương vây kín đầy, cho tình ngất ngây.



Sáng Tác: Phạm Mạnh Cương
Ca Sĩ: Khánh Ly
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

Thầy Trần Ngọc Thịnh Và Cựu Học Sinh Trần Ngọc Bách

Gửi bạn Kim Oanh, hình ảnh Thầy Trần Ngọc Thịnh và học trò Trần Ngọc Bách thăm Thầy Nguyễn Hữu Hệ là bạn của Thầy Thịnh sáng ngày 11-2-2017 - Sài Gòn

 Thầy Trần Ngọc Thịnh và Thầy Nguyễn Hữu Hệ
 Thầy Trần Ngọc Thịnh, học trò Trần Ngọc Bách, Thầy Nguyễn Hữu Hệ

Hình Ảnh: Trần Ngọc Bách


Gặp Lại



Trời ơi !!!
Mình còn lại gặp nhau đây
Ôi thôi! Hạnh phúc vui vầy biết bao
Mừng nhau thấm thía lệ trào
Thời gian thắm thoát dạt dào tiếc thương
Nào ngờ duyên lại còn vương
47 năm vắng, bỗng dưng hiện về
Niềm vui sung sướng cận kề
Bạn ơi! Tôi tưởng bạn về bên kia
Ôi thôi! Quý báu bạn dìa
Nỗi vui khôn xiết sẻ chia ngọt ngào
Ôi thôi! Tay bắt tình trao
Tưởng mình sống lại kiếp nào về đây
Mặt còn giáp mặt mới hay
Ôi thôi! Hạnh ngộ đẹp thay ơn Trời
Huyền vi tạo hoá đời đời
Khuyên ai trong cảnh ngẫm lời xét soi
Đạo Trời công lý sinh sôi
Những ai chân tín thiện hồi đáo lai.

Minh Châu Dạ
03-03-2017


Yêu - Đoạn Cuối Tình Yêu


Yêu

Mười tám học đòi với chữ yêu
Con tim non trẻ hiểu chi nhiều
Ngỡ rằng đời chỉ toàn thơ mộng
Nào biết duyên rồi lại hẩm hiu
Chẳng thể cho đầy tình ấm áp
Cũng đừng tặng trọn kiếp cô liêu
Tình đầu không vẹn càng lưu luyến
Kỷ niệm ngày xưa vẫn chắt chiu

Ngọc Cầm
24/11/2016

Bài xướng:
Đoạn Cuối Tình Yêu!

Tham giàu họ bán cả tình yêu
Gian dối mà chi để khổ nhiều
Lợi dụng lòng tin trò bẩn thỉu
Dập vùi bếp lửa giấc đìu hiu
Ân tình ngắn ngủi buồn tiu nghỉu
Mái ấm hoang tàn hóa tịch liêu
Tấm mẳn tào khang nay rã rệu
Đàn con tội lắm cảnh liu chiu!

Cao Linh Tử





Khi mơ, mơ chỉ là mơ
Ngộ ra mới biết trong mơ có tình
Khi mơ, tình chỉ là tình
Ngộ ra mới biết trong tình có duyên!

Nguyễn Huy Khôi
***
Chế tác:

1/Say

Khi say, say chỉ là say
Tỉnh ra mới biết trong say có liều
Khi say, liều chỉ là liều
Tỉnh ra mới biết trong liều có điên!


2/Yêu

Khi yêu, yêu chỉ là yêu
Vướng vào mới biết trong yêu có hờn
Khi yêu, hờn chỉ là hờn
Vướng vào mới biết trong hờn có ghen!


Phương Hà
***
Ghen

Khi ghen , ghen chỉ là ghen
Sau ghen mới biết trong ghen có ghèn
Khi ghen , ghèn mặc kệ ghèn
Sau ghen mới biết trong ghèn có mi!

Cao Linh Tử
***
1/Thương


Khi thương, thương chỉ là thương
Thương rồi mới biết trong thương có lòng
Khi thương, lòng chỉ là lòng
Thương rồi mới biết trong lòng có yêu!

2/Yêu

Khi yêu, yêu chỉ là yêu
Yêu rồi mới biết trong yêu có liều
Khi yêu, liều mặc kệ liều
Yêu rồi mới biết trong liều có duyên!

Mai Xuân Thanh

Ngày 16 tháng 03 năm 2017
***
Sầu!

Khi sầu, sầu chỉ là sầu
Đêm thâu mới biết trong sầu có trăng
Khi sầu, trăng chỉ là trăng
Tàn canh chợt biết trong trăng có mình!

Kim Oanh
***
Buồn

1/
Đang buồn chẳng biết sao buồn!
Bổng dưng cảm thấy lòng buồn ...thế thôi
Lúc buồn dạ bảo...thì thôi
Lấy thơ ra viết ...chắc thôi hết buồn!

2/

Khi buồn tự hỏi sao buồn??
Nghĩ ra mới biết nỗi buồn ...không tên!
Khi buồn nét mặt buồn tênh
Thì thôi ta đặt cái tên...buồn lòng

Song Quang

Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

Thơ Tranh: Tĩnh Lặng


Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Đêm Nhớ Má



Có tình nào không vơi
Có tình nào vĩnh viễn
Giông tố chẳng chia rời
Chỉ tình của Má tôi.
Tóc rối da mồi má của con
Lo đàn trẻ dại sức hao mòn
Cuộc đời quá nửa trong nghèo khó
Thương Má về chiều dạ héo hon...
Má muốn ôm con mãi nơi lòng
Mặc đời dâu bể kiếp long đong
Cho dù gian khổ triền miên đến
Chẳng ngại thân già chẳng ngại công
Má muốn bên con đến trọn đời
Cho dù mưa bão nặng hạt rơi
Dịu dàng tay nắm bàn tay trẻ
Tràn ngập yêu thương chẳng muốn rời...
Má vẫn trong con sáng rạng ngời
Trải bao ngày tháng vẫn không vơi
Bao la trời đất mong tìm thấy
Bóng hình của Má thuở nào đây
Những thước phim đời chẳng nhạt phai
Tình thương của Má vượt năm dài
Khoảng trời nào Má đang ngơi nghĩ
Con ước ao nhìn dẫu phút giây.
Đêm nay lạnh hay lòng con lạnh
Ngồi bên song nghe dạ ngổn ngang
Tiếng nhạc sành rên rỉ khóc than
Con nhớ quá! lệ lòng đang tuôn chảy... 


 Quên Đi

Cô Tịch



Bài Xướng: Cô Tịch

“Yết Hậu”

Còn ước gặp nhau giữa chốn này

Giang hồ tước giọt rượu trao tay
Hớp sầu sưởi ấm đời cô lữ
Say!

Rét buốt đang chằm ngọn gió đông

Mưa gieo tê tái táp đau lòng
Đâu tia nắng ấm hong tình cũ
Mong!

Rã rượi trèo lên giấc mộng đầu

Chen bờ ký ức ngỡ còn nhau
Nào hay giải cấu leo đôi ngả
Đau!

Như Thị
***
Các Bài Họa: 
Hỏi

Người ơi ta muốn hỏi câu này:

Hảo hán… bây giờ được mấy tay ?
Mấy mặt mấy gan cay rượu lắm?
Say!

Theo mùa tiết khí mới đầu đông
Mà gió mà mưa xối xát lòng
Xa vắng người đi đường thấm lạnh
Mong!

Bóng dâu đã xế ngả ngang đầu
Ngẫu nhĩ mong hoài tưởng gặp nhau
Lên ngựa chia bào nay vạn nẻo
Đau!

Phan Tự Trí 
24-2-2017
***
Ngán Ngẩm!

Ô hay sao vẫn đến nơi này?
Trăn trở đêm trường bấm đốt tay
Danh lợi đam mê hồn trĩu nặng
Say!

Chôn niềm cay đắng suốt mùa đông
Mơ chốn phù du vật vã lòng
Cõi tạm ta bà thôi tiếc nuối
Mong!

Khó quên phiền muộn thủa ban đầu
Se sắt thâm tình lại dỗi nhau?
Một gánh buồn tênh nhìn ngán ngẩm
Đau!

Như Thu
***
Điều Muốn Nói

Muốn nói từ lâu ý nghĩ này
Thơ đưa tôi bạn tới chung tay.
Qua meo nâng chén ta đồng ẩm
Say!

Dễ đã qua rồi mấy rét đông

Thơ đem hơi ấm sưởi đôi lòng
Xa vời thật khó cầm tay được
Mong!

Đọc lại bài thơ họa dịp đầu

"Ngày mai tôi chết” ngỏ cùng nhau
Mình chui vào mộ tìm vui họa
Đau! 

Trần Như Tùng
***
Điệu Buồn

Tìm đâu kỷ niệm ở nơi này
Có nhớ chăng em thuở nắm tay
Âu yếm mơ màng ta dạo bước
Say!

Mùa thu chưa hết đã sầu đông
Nhìn lá vàng rơi thấy chạnh lòng
Lẫn khuất trời xa thành phố cũ
Mong!

Ôi! sao hình ảnh chuyện ban đầu
Ngày ấy người ơi có nhớ nhau
Xao xuyến tâm tư lòng quặn héo
Đau!

Trịnh Cơ (Paris)
25/02/2017
***
Về Đây

Giả từ nghịch cảnh đến nơi này
Xây dựng tương lai nám rát tay
Mãi miết đi hoài không thấy mệt
Say!

Gió lạnh đường băng lúc tuyết đông

Sương mù giăng lối chẳng nao lòng
Mơ màng lối rẽ nơi quê cũ
Mong

Tan rồi tình đẹp lúc ban đầu!

Nhắc nhở làm chi lại nhớ nhau
Thắt thẻo tim côi đời viễn xứ
Đau!

NS
Canada
***
Buồn Vui

Chia tay dạo ấy đến hôm nay

Vắng bóng anh ngồi chiếc ghế này
Mỗi sớm Thu về nhìn lá rụng
Bay

Mưa hoài rả rích mùa Xuân nay

Giá lạnh co ro khổ thế này
Di chuyển nhiều nơi vùng bão lụt
Cay

Anh hẹn cùng em gặp tối nay

Trăng Sao soi sáng mối tình này
Thì thầm mơ ước lời êm ái
Say

Minh Thúy
***
Bẽ Bàng

Đã chẳng nợ duyên ở kiếp này
Sao còn trơ trẽn nắm bàn tay
Dùng dằng níu kéo trong mê muội
Say!

Xuân, hạ, thu rồi lại đến đông

Ra vào thờ thẫn đớn đau lòng
Lá rơi trước ngõ ngờ chân bước
Mong!

Rượu ngấm vào tim, nhói buốt đầu
Ngày nào thân ái rót mời nhau
Giờ đây độc ẩm ta và bóng
Đau!

Sông Thu
***
Nhớ Xưa

Vẫn biết không duyên nợ cõi này
Vẫn không đành đoạn phải chia tay
Vẫn còn đắm đuối yêu tha thiết
Say

Đang giữa thu vàng chửa phải đông

Vì sao ta thấy lạnh trong lòng ?
Một mình một bóng, buồn da diết
Mong

Nhớ lắm tình yêu những bước đầu

Dễ nào hy vọng được gần nhau?
Hai người hai ngả, xa biền biệt
Đau

Thục Nguyên
***
Biệt Ly

Thuyền trôi lạc bến đến nơi này
Bèo dạt thân tàn trắng cả tay
Mê mải thực hư trong ảo mộng
Say!

Lạnh lùng gió rít suốt mùa đông

Chẳng thấm vào đâu giá buốt lòng
Mòn mỏi bên song người trở bước
Mong!

Chuyến tàu năm cũ đã quay đầu

Sạt lỡ bến rồi lạc mất nhau
Vạn lý trùng khơi đành cách biệt
Đau!

Kim Oanh
***
Chia Xa...

Dẫu chẳng cùng chung trọn kiếp này

Vẫn thèm hơi ấm một vòng tay
Quỳnh tương chưa cạn, môi đà thắm
Say!

Đêm dài...thao thức suốt mùa đông

Ngày tháng phôi pha chợt tủi lòng
Cánh nhạn chập chùng nơi biển vắng
Mong!

Làm sao tìm lại phút ban đầu?

Dù cuối bến đời vẫn nhớ nhau
Chia cách ngàn năm vầng nhật nguyệt
Đau!

Thy Lệ Trang
***
Người Xưa

Bạn cũ bao năm hội nẻo này

Tưởng chừng mơ ngủ,nắm đôi tay
Uống cho bình cạn còn trơ đáy
Say

Chờ mãi người sang,hết tiết đông

Xua đi héo úa,xác xơ lòng
Lùa trôi tuyết trắng,tan băng giá
Mong

Mộng đẹp ngày xưa thủa bắt đầu

Tình yêu, xa cách,chẳng cùng nhau...
Nay dù gặp gỡ,tơ khôn chắp
Đau 

Thanh Hòa
***

Tô Bún Riêu

Chuyện trong nhà dưỡng lão: 

“Always be nice to your children because they are the ones who will choose your nursing home.”
- Phyllis Diller
*
Lời giới thiệu
Bài viết nguyên thủy (original copy) được chuyển đến hộp thơ của tôi từ một người bạn đồng môn cũng ở tuổi thất tuần - (7 bó ). 
Trước đây tôi cũng đã viết một bài khá cảm động với tựa đề “Chuyện Trong Tuần” bàn về đời sống và tâm trạng của người cao niên mà tôi gọi là thuộc về “Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự” (ODP – aka “Orderly Departure Program”). Nội dung bài này cũng cảm động không kém… Mong quý vị cầm được nước mắt sau khi đọc xong bài này và đồng thời cũng dùng vài giây phút suy gẫm về thân phận của chính bản thân mình.
TVG


Từ Auclair, theo đường Liên Tỉnh 53, ngược lên mạn Bắc là Salon Springs thì rẽ phải theo Hương Lộ “P” nhỏ hẹp ngoằn ngoèo lăn mình giữa những khu rừng phong ngút ngàn trùng điệp, tiếp tục thêm vào dăm vòng qua những lưng đồi thoai thoải dốc là tới thung lũng Nivagamond, Louisiana, trạm đặc khu của người da đỏ.
Trời vào Thu, rừng phong đã thay chiếc áo choàng màu hồng lựu. Hơn nửa giờ lái xe, không một bóng người ngoài tiếng gió thở dài, tiếng lá khô xào xạc, tiếng rừng cây trăn trở, không còn một âm thanh nào khác. Tôi cảm tưởng như lạc vào một hành tinh xa lạ không sinh vật. Đồi lại đồi liền liền tiếp nối nhau sau cùng tới Nivagamond. Nơi đây có Viện Dưỡng Lão Lakeview mà theo lịch trình thì mỗi năm tôi phải đến một lần để thanh tra y vụ.

Lần đầu tiên đến đây nên tôi không khỏi ngỡ ngàng tưởng dù hẻo lánh đến đâu ít ra cũng có xóm làng, một giáo đường nho nhỏ hay vài ngôi nhà be bé xinh xinh nhưng tuyệt đối không. Ngoài rừng phong đỏ lá chỉ có hồ nước trong veo xanh ngắt màu trời. Trung Tâm An Dưỡng Lakeview như tên gọi ẩn mình dưới tàng cây rợp bóng trên khu đất rộng.
Quay lưng vô rừng thông nhìn ra mặt hồ phẳng lặng như gương, tôi ngẫm nghĩ, nơi đây có thể là điểm nghỉ ngơi lý tưởng cho những người quanh năm lao lực hoặc những ai muốn tìm sự quên lãng, còn chọn làm viện dưỡng lão thì hơi tàn nhẫn.
Tuổi già vốn đã cô đơn mà nơi đây lại hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài. Trừ y tá, y công và vài chuyên viên dịch vụ thì chẳng còn ai, người nào cũng bận bù đầu, rảnh rỗi đâu mà tán gẫu với những người già. Nhất là sau buổi cơm chiều khi hoàng hôn buông xuống, ai nấy đều đã về nhà thì bóng đêm chắc phải thật dài.

Vừa đẩy cửa bước vào tôi đã giật mình vì gặp một hàng 6 chiếc xe lăn đang dàn chào. Trên mỗi xe là một lão ông hoặc lão bà độ bảy, tám mươi, mái tóc bạc phơ, mắt hom hem sau làn mục kính. Có người trông còn sáng suốt, người thì như xác không hồn. Họ chăm chú nhìn tôi từ đầu đến chân như quan sát một quái nhân đến từ hành tinh khác. Có lẽ vì tôi là người Á Châu duy nhất tới đây chăng? Cô y tá hướng dẫn như đoán được cảm nghĩ của tôi bèn nhoẻn miệng cười:
– Ông ngạc nhiên lắm sao?
Tôi ngập ngừng:
– Bộ họ biết hôm nay tôi đến đây nên hiếu kỳ muốn trông thấy mặt tôi.
Cô y tá khẽ lắc đầu:
– Mỗi ngày đều như vậy. Sáng nào họ cũng ngồi đó để mong chờ.
– Chờ thân nhân tới đón?
– Dạ thưa không.
– Vậy hay là chờ bạn bè đến thăm?
Cô y tá phì cười pha trò:
– Ông nghĩ già ngần ấy tuổi mà còn hẹn bạn gái sao?
– Không, ý tôi là bạn thông thường đấy.
– Nếu những người bạn ấy chưa nằm xuống thì cũng đang ngồi xe lăn như họ tại một viện dưỡng lão nào đó thôi, rồi ngậm ngùi họ mong chờ những hình bóng không bao giờ đến, xa xôi trong ký ức.
Rồi cô khẽ thở dài:
– Tôi làm việc ở đây hơn 10 năm, đã chứng kiến nhiều hoạt cảnh. Tháng nào cũng có người mới tới và cũng có người vĩnh viễn ra đi.
– Chắc ít nhiều, lòng cô cũng có phần nào xao xuyến, phải không cô?
– Thật tình mà nói lúc đầu thì có đấy, nhưng mà bây giờ tôi đã quen rồi.
– Tôi nghĩ là cô rất mẫn cảm?
– Chỉ là do tập luyện thôi chứ bằng không thì sẽ ngã quỵ đó ông!
Chúng tôi vào thang máy lên tầng trên, một cụ già chống gậy tập tễnh vô theo. Cô y tá nhìn ông ta và hỏi:
– Ông đi lên thang máy hay là đi xuống?
Cụ đáp như cái máy, giọng nói khò khè yếu ớt khó nghe:
– Đi.. đi xuống, rồi đi.. đi lên, rồi đi.. đi xuống, đi lên.
Tôi nhận thấy ông ta chẳng nhìn ai cả, ánh mắt không hồn đang hướng về phương trời vô định. Dường như quá quen thuộc với những hiện tượng này, cô y tá thản nhiên nói:
– Vậy thì xin ông bước ra chờ chuyến sau sẽ có người đi với, chúng tôi đang bận.
Cô bèn nắm tay dẫn ông cụ ra ngoài rồi lạnh lùng khép cửa. Tôi thắc mắc:
– Nếu ông ấy lại tiếp tục bấm nút thang máy thì sao cô?
– Chúng tôi đã lượng trước được điều ấy cho nên tất cả nút cắt điện trong viện đều gắn rất cao người già không thể với tới.
– À thì ra vậy!


Công tác xong trời cũng về chiều, tôi từ giã, cô y tá tiễn tôi ra cửa. Đoàn xe lăn vẫn còn dàn chào.
Chợt trông thấy trong góc tối một ông lão độ trên dưới 80 đang cô đơn ngồi bất động trên xe lăn như pho tượng cũ. Điểm khác biệt khiến tôi chú ý là ông ta không phải người da trắng và cũng không hoà nhập vào toán dàn chào. Da ông màu đồng nâu có nhiều vết nhăn đậm nét thời gian hằn trên mặt. Mái tóc bạc phơ rủ loà xoà trên trán, vóc người bé nhỏ, mắt hom hem trân trối nhìn tôi như muốn nói điều gì. Tôi đoán chừng ông là thổ dân da đỏ. Hiếu kỳ tôi hỏi cô y tá:
– Và vị dưỡng lão này cũng là người ‘Indian’ hở cô? Tôi nghĩ đó là trách nhiệm của chính phủ liên bang chứ?
Cô ta ngạc nhiên:
– Ủa sao ông lại hỏi vậy?
Tôi trỏ ông lão ngồi xe lăn:
– Vậy không phải ’Indian’ là gì?
Cô y tá phì cười:
– Ông ta là người Á Đông đó ông ạ.
Tôi giật mình:
– Người Á Đông?
– Dạ phải, dường như là Việt Nam đó.

Thêm một lần kinh ngạc, tôi không ngờ nơi vùng đất hẻo lánh đìu hiu lạnh lẽo này cũng có người Việt cư trú. Tôi bèn hỏi dồn:
– Sao cô biết ông ta là người Việt.
– Dạ thưa ông hồ sơ có ghi đó ông ạ.
– Vậy thì ông ấy vào đây lâu chưa cô?
– Hơn 10 năm.
Rồi cô khẽ lắc đầu:
– Tội nghiệp, ông ta rất hiền lành dễ thương ai cũng quý mến cả. Nhưng hiềm chẳng nói được tiếng Anh cho nên suốt ngày cứ thui thủi một mình không có bạn.
– Vậy thân nhân ông ấy có thường xuyên tới thăm ông ấy không?
– Một lần cách đây lâu lắm, hẳn có uẩn khúc gì đây.
Không cam tâm làm ngơ trước người đồng hương đang gặp cảnh bẽ bàng nơi đất khách, tôi tự giới thiệu tôi cũng là người Việt Nam. Cô ta trố mắt:
– Ồ ! Thế mà tôi cứ đinh ninh ông là người Trung Hoa.
Tôi cười:
– Trong mắt người Tây Phương, thì bất cứ ai da vàng cũng là người Tàu.
Cô ta pha trò:
– Cũng đâu phải lạ, nhiều anh Tàu nhan nhản khắp nơi. Ngay trong xóm da đỏ hẻo lánh tít mù trên miền Bắc cũng có. Lần nào qua đó tôi cũng ghé mua cơm chiên, chả giò vừa ngon vừa rẻ nhưng phải cái là…..
Tôi nhoẻn miệng cười:
– Mỡ dầu và bột ngọt hơi nhiều phải không cô?
Cô ta cười xoà:
– Phải nói là nhiều quá mới đúng. Khổ công tập thể dục cả tháng, chỉ ăn một bữa cơm Tàu là đâu vào đấy; có khi còn thặng dư là khác.
Tôi quay lại vấn đề:
– Tôi muốn tiếp xúc với ông lão người Việt để mà chào hỏi làm quen. Có thể ông ấy cũng đang cần nói chuyện vì lâu lắm chưa có dịp.
Cô y tá mừng rỡ:
– Hay lắm. Đó cũng là điều tôi mong muốn. Vùng này hẻo lánh quá nên không tìm ra người thông dịch, nhân tiện nhờ ông hỏi xem ông ấy có nhu cầu hay đề nghị gì hầu chúng tôi đáp ứng không?
– Vâng, tôi sẽ cố gắng làm điều đó.
Thấy tôi đi tới ông lão ngước lên, nhíu đôi mắt hom hem nhìn chầm chập, vừa ngạc nhiên vừa thoáng chút ngại ngùng. Tôi gật đầu chào:
– Dạ thưa chào cụ ạ.
Nét mặt rạng niềm vui, giọng nói run run vì xúc động:
– Dạ chào. Chào thầy. Thầy người Việt à?
Giọng ông hơi nặng và chân thật. Tôi thân mật nắm tay ông.
– Thưa cụ cháu cũng là người Việt như cụ đấy ạ.
Ông lại nghẹn ngào:
– Cảm ơn Thiên Chúa. Cảm ơn Đức Mẹ Từ Bi đã cho tôi gặp được ông.
Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh và bắt đầu trò chuyện.
– Thưa cụ, vì sao cụ cho là cuộc gặp gỡ hôm nay là do Thiên Chúa và Đức Mẹ sắp đặt.
– Tại đêm nào tôi cũng cầu nguyện ơn trên cho tôi gặp được người đồng hương.
– Có chuyện gì khẩn cấp không thưa cụ?
– Để được nói chuyện bằng tiếng Việt mình thôi.
Cụ thở dài:
– Lâu lắm rồi tôi chưa được nói hay là nghe tiếng mẹ đẻ.
Nhức trong tim, tôi bùi ngùi thương cảm, một ước mơ thật đơn giản mà sao lại quá xa vời. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Ông kể:
“Tên tôi là Tỉnh, Nguyễn Văn Tỉnh, trước kia ở Bình Tuy, làm nghề biển, có thuyền đánh cá. Tuy không giàu, nhưng cuộc sống cũng sung túc. Tôi có vợ, 3 con trai, đứa lớn nhất còn sống thì giờ này cũng đã gần 50. Năm 75, Cộng Sản tràn vào, cả nước kéo nhau chạy nạn, sẵn phương tiện trong tay, tôi chở vợ con vượt thoát, nhưng chẳng may là sau 3 ngày lênh đênh trên mặt biển thì gặp bão lớn tàu chìm. Tôi và đứa con út lên 6 được may mắn đã gặp tàu Mỹ vớt, còn vợ và 2 đứa con lớn thì mất tích thầy ạ. Sau đó thì tôi được bảo trợ về Louisiana, nơi đây có đông người đồng hương nên cũng đỡ buồn. Tôi bắt đầu tái tạo sự nghiệp, hùn hạp với bạn bè mua tàu đánh cá làm việc ngày đêm, trước là để vơi buồn, sau là tạo dựng tương lai cho thằng Út, giọt máu cuối cùng còn sót lại của tôi. Tôi ước mong thằng bé sẽ theo cha mà học nghề biển nhưng nó thì không muốn. Nó chỉ thích làm bác sĩ, kỹ sư ngồi nhà mát thôi chứ không chịu dãi nắng dầm mưa như bố, thế nên thầy biết không, vừa xong trung học là nó quyết chọn trường xa để mà tiếp tục theo đại học”.

Ông ngừng lại một chút để dằn cơn xúc động rồi ngậm ngùi kể tiếp:
“Tôi chỉ có mình nó, không thể sống xa con, nên quyết định là bán hết tài sản để mà dọn theo, bạn bè ai cũng ngăn cản thầy ạ, nhưng tôi quyết giữ lập trường, mang hết tiền dành dụm đến cái tiểu bang này mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô; còn chút ít thì gửi vào trong quỹ tiết kiệm lấy lời sống qua ngày. Hai cha con đùm bọc nhau, cuộc sống tuy chẳng sung túc nhưng chẳng nhẹ nhàng. Tuổi ngày một già thì sức khỏe càng yếu. Năm ấy trời mưa đá, tôi bị ngã gẫy chân thầy ạ. Bác sĩ cho biết xương già thì không có lành được và phải vĩnh viễn ngồi trên xe lăn. Thằng Út ra trường có việc làm ở Nữu Ước.
Tự biết là khó có thể theo con và không muốn làm trở ngại bước tiến thân của nó nên tôi xin vào viện dưỡng lão. Tôi lên tiếng trước thầy ạ cho nó khỏi bị khó xử. Nó giúp tôi làm thủ tục và hứa là khi nào làm ăn yên ổn nó sẽ đón tôi về. Các viện dưỡng lão tương đối khá đều hết chỗ, may thay trong lúc đang bối rối thì có anh bạn học người da đỏ quen Út mách cho tôi nơi này. Thấy con tôi buồn tôi bèn an ủi nó: ‘Nơi nào cũng là quê người, cũng giống nhau thôi, thỉnh thoảng con về thăm bố là bố vui rồi.’ Thế là cả ngôi nhà lẫn tiền dành dụm phải trao hết cho viện dưỡng lão, dĩ nhiên là tôi được nhận.”

Ánh mắt xa xôi nhìn về phía chân trời đang có đàn chim chiều đang soải cánh ông chép miệng:
– Chà nhanh quá, mới đó đã 10 năm rồi.
– Thưa cụ, thời gian qua chắc là anh Út vẫn thường xuyên về thăm cụ chứ?
– Ừ, một năm thì nó cũng trở lại, nó khoe tôi hình cô gái Mỹ và nó nói ‘dâu tương lai của bố đó.’ Rồi thầy biết không, từ đó biệt tăm luôn.
– Cụ hoàn toàn không biết tin tức gì về anh ấy sao?
– Không, mà thật tình tôi cũng không muốn biết nữa.
– Tại sao, anh ấy là con trai duy nhất của cụ mà? Cháu sẽ giúp cụ tìm anh ấy nhé?
Ông lão rơm rớm nước mắt:
– Tôi sợ lắm, thầy ơi. Thà biền biệt như thế mà tôi vẫn tin tưởng là nó đang sống tốt với vợ con ở một nơi nào đó trên quả đất còn hơn là biết tin buồn. Quả tình tôi không kham nổi.
Tôi nghẹn lời nói không được, lát sau qua cơn xúc động, tôi bèn hỏi:
– Giờ đây cụ có còn ước nguyện gì thì cụ cho cháu biết. Cháu sẽ hết lòng giúp với tất cả khả năng của mình thưa cụ.
Ông lão thở dài:
– Già rồi còn được mấy năm trước mặt hở thầy?
Ánh mắt chợt linh động, ông nhìn tôi và chép miệng:
– À, mà tôi thèm một bát bún riêu quá.

Hai tuần sau vào ngày Chủ Nhật, tôi nhờ chị bạn thân nấu giùm 2 bát bún riêu cua, bún nước để riêng, có đầy đủ chanh, rau, nước mắm, ớt hiểm tươi còn đặc biệt có thêm lọ mắm ruốc thật ngon. Tôi cho tất cả vào túi xách đem vào viện dưỡng lão Lakeview. Mất hơn 4 giờ, sau cùng tôi đã tới. Như lần trước, ông vẫn ngồi trên xe lăn gần cửa sổ cuối phòng.
Bất ngờ trông thấy tôi ông mừng rỡ kêu lên:
– Ồ kìa thầy. Thầy lại về đây công tác hở thầy?
Tôi chạy tới nắm tay ông:
– Dạ thưa lần này thì cháu chỉ đến đây thăm cụ và cháu có một món quà đặc biệt mang biếu cụ đây.
Lộ vẻ cảm động ông cụ nhoẻn cười đôi mắt nhăn nheo:
– Bày vẽ làm chi hở thầy. Đến thăm tôi là quý rồi thầy ơi.

Tôi xin phép ban quản lý đưa cụ ra vườn vì thức ăn nặng mùi mắm ruốc nên tôi phải mang theo một lọ cồn nhỏ để đun nóng ngoài trời. Cụ chăm chú nhìn tôi bỏ bún ra tô, trộn rau ghém, nêm mắm ruốc, chan nước dùng nghi ngút bốc hơi, rắc chút tiêu thơm trên lớp gạch cua nổi vàng trên mặt. Nặn hai lát chanh tươi và sau cùng là ba trái ớt hiểm đỏ thơm nồng cay xé lưỡi. Không nén được thèm thuồng, chốc chốc cụ lại nuốt nước bọt. Tôi đặt tô bún riêu trước mặt và mời cụ cầm đũa. Cụ run giọng:
– Cám ơn thầy. Không ngờ hôm nay tôi còn được ăn bát riêu cua. Mời thầy cùng ăn cho vui ạ.
– Cám ơn cụ, cháu đã ăn xong ở nhà. Xin cụ dùng tự nhiên. Bún riêu còn nhiều; hết tô này cháu sẽ hâm tô khác.
Cụ trịnh trọng húp từng muỗng xúp, gắp từng đũa bún, cắn từng miếng ớt cay ngon lành như chưa từng được ăn ngon, chốc chốc cụ dừng tay để lau mồ hôi và luôn miệng khen tấm tắc:
– Trời ơi! Bún riêu ngon quá mà mắm ruốc thơm quá thầy ơi.
Tôi cảm động đặt tay lên vai cụ:
– Thưa nếu cụ bằng lòng nhận cháu làm con, cháu sẽ thay anh Út và thường xuyên thăm viếng cụ nhé.
Cụ sững sờ nhìn tôi thật lâu như không tin ở tai mình rồi hai dòng nước mắt từ từ lăn dài trên đôi má hóp:
– Trời ơi ! Sao tôi có được diễm phúc như vậy sao trời!

Tôi yêu cầu ban quản lý ghi tên tôi vào danh sách thân nhân, và dặn dò khi có chuyện cần thì cứ gọi. Năm sau, còn một ngày nữa là Tết, tôi đã chuẩn bị xong quà cáp có cả trà thơm, mứt ngọt dự định sáng hôm sau Mồng Một đầu năm sẽ mang lên Lakeview mừng tuổi cụ. Đang ngon giấc, chợt có chuông điện thoại, tôi nhấc ống nghe, bên kia đầu dây tiếng cô y tá trực của viện dưỡng lão Lakeview:
– Dạ thưa hỏi, có phải ông là ông Trần không?
– Dạ vâng ạ, là chính tôi đây.
– Dạ thưa ông, cụ Tỉnh đau nặng.
– Tình trạng thế nào có nguy không cô?
– À, cụ đang nằm phòng hồi sinh bệnh viện ở thành phố đó thưa ông.
– Cám ơn cô rất nhiều, ngày mai tôi sẽ đến cụ.
– À, ông nên đi sớm hơn đi là vì sợ không còn dịp nữa.

Tôi rụng rời, ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trời trở lạnh, gió giật từng cơn, hoa tuyết bay nghiêng như ngàn vạn mũi tên bắn vào kính nghe rào rào như vãi cát. Không gian mờ mịt, rừng phong trắng xoá một màu, tuyết phủ lớp dầy trên mặt đất. Tôi rà thắng cho xe chạy chậm để khỏi rơi xuống hố. Sau cùng cũng tới được bệnh viện Hayward.
Cô y tá nhìn tôi ái ngại:
– Thưa ông, suốt đêm qua ông ấy cứ gọi tên một người nào đó. Không biết có phải là ông không ạ?
– Cô còn nhớ là ông gọi tên gì không?
– Chỉ một tiếng duy nhất, dường như là ‘Work’ hay ‘Wood’ gì đó.
Tôi đã hiểu là thằng Út.
Tôi hé cửa lách vào trân trối nhìn ông rồi ngồi xuống bên giường, người ông khô đét, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vầng trán nhăn nheo. Ông chợt cử động rồi thều thào:
- Út... Út...
Nước mắt chực trào ra, giờ phút nầy tôi phải làm một điều gì để ông được mỉm cười khi vĩnh biệt. Tôi bóp nhẹ bàn tay gầy guộc và nghẹn ngào:
– Thưa cha, con đã về đây thưa cha.
Mi mắt ông động đậy, cố nhướng nhìn lên. Rồi kiệt sức nên từ từ khép lại nhưng môi còn mấp máy:
– Út... Út... Út con.
– Phải thưa cha. Con là Út đây cha. Con là đứa con bất hiếu đã quay về bên cha để xin cha tha thứ cho con.

Tôi cảm được các ngón tay khô gầy đang bắt đầu cử động trong lòng tay tôi, cố nắm giữ đứa con yêu đừng có xa rời. Nước mắt tôi vô tình rơi xuống làn môi khô nứt nẻ đang hé một nụ cười.
Gia tài ông để lại là một bọc vải nhỏ trong ấy có một tượng chúa Giê-Su bị đóng đinh trên cây thập giá và tấm hình đen trắng đã trổ màu vàng chụp gia đình 5 người đoàn tụ, đứa nhỏ nhất còn bế trên tay, tôi đoán nó tên là Út.
Tuổi xuân giờ đã đi đâu
Còn đây tóc bạc phai màu thời gian…

Khuyết Danh
(Dường như do sự cố ý!? Người viết đã không để tên)
Trần Văn Giang (Ghi lại)

Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Phố Buồn - Phạm Duy - Thanh Thúy


Sáng Tác: Phạm Duy
Ca Sĩ: Thanh Thúy
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Trời Sài Gòn Tháng Ba - Chưa Tìm Thấy Nhau...


Có phải là duyên? Đã đưa Kim Phấn đến với trang Blog của tôi. 
Qua bài thơ "Tao Với Mầy", tôi đã nhận được comment của Đinh Thị Kim Phấn, một người bạn cũ của Nguyễn Kỷ Khuyên. Sau khi tiếp chuyện trên Fb, Kim Phấn đã gởi đến cho tôi hai bài thơ tình thật hay, thật đẹp và thật buồn. Hai bài thơ đã khiến tôi phải thẩn thờ mỗi khi đọc.                                                                                  
Huỳnh Hữu Đức

***
Bài của Khuyên viết còn dang dở nhưng tôi vẫn còn in trong ký ức.. hơn 40 năm qua.
Riêng bài "Chưa tìm thấy nhau" đã đăng trong tuần báo Tuổi Ngọc của nhà văn Duyên Anh năm 1974
Kim Phấn
***

Trời Sài Gòn Tháng Ba

Trời Sài Gòn tháng ba 
Em tiễn anh ra xe
Anh đi về một mình
Em đi về một mình ….
Trời Sài Gòn tháng ba 

Tay em trong tay ta
Nằm ngoan như cánh lá
Ôi lá ngập hồn ta …
Trời Sài Gòn tháng ba
Anh đi rồi quay về
Em đi rồi quên lãng
Trời Sài Gòn tháng ba...
Trời Sài Gòn tháng ba
Mỗi người đi mỗi ngã 

Lòng vu vơ nỗi buồn 
Lòng vu vơ nỗi buồn…
Nguyễn Kỷ Khuyên
(tháng 3 – 1974)
***

Chưa Tìm Thấy Nhau...

Có yêu người mùa cũ
Đợi chờ ta cứ chia
Thành nhiều ngăn mưa lũ 

Tình càng lúc về khuya .. 
Sầu ai, ta khắc khoải
Xuôi ngược dòng u mê 

Đời đời là ngang trái 
Chưa gửi trao câu thề .. 
Nên tình xa như núi
Cơn bụi gió buồn tênh 

Cũng tuôn theo dòng suối 
Về một chốn trời quên .. 
Ta còn đây, kẻ lạ
Vàng một chút nỗi đau 

Tưởng quên hồn băng giá 
Mà thấy tim mòn hao .. 
Đời đời còn thất lạc 
Người mù khơi phương nào
Hai ta thành kẻ khác 

Dễ gì tìm thấy nhau ..
Dễ gì tìm thấy nhau
Đắng cay mòn hạnh phúc 

Hạnh phúc giữa tim đau 
Bởi ta người trần tục .. 
Người đi xa, có biết?
Ta nguyện tình yêu thương
Người đi xa, biền biệt
Ta yêu người, khói sương..
 

Đinh Thị Tưởng Hạ 1974
Bài thơ tôi viết cho Khuyên ngày xưa


Hãy Quên Đi



Nụ hôn dù có mềm môi
Yêu thương cho lắm cũng rồi chia xa
Cuối Xuân bỗng nở nhành hoa
Mang về chia sẻ gọi là tri ân.

Dấu yêu nhẹ tợ phù vân
Mà nghe sóng vỗ ngại ngần bước đi
Chim trời mõi cánh thiên di
Em còn núm níu những vì sao hôm?

Chân trời chớp bể mưa nguồn
Thân em phước mỏng cánh chuồn nhẹ tênh
Em đi thương lấy phận mình
Chắc đâu còn nhớ bóng hình người dưng?

Thôi thì nếu chẳng đặng đừng
Xem như gió cuốn mây vương tại người
Nếu gặp nhau hãy mĩm cười
Đường đời đôi ngã ngọt lời chia tay.

Em đi rượu thắm hồn say
Anh về trăn trở cuối ngày tơ vương
Cho dù trăm nhớ nghìn thương
Hãy quên đi nỗi đoạn trường nghe em !...

Dương hồng Thủy

(ảnh chụp sáng 07/03/2017)

Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Thơ Tranh: Hoa Trăng Vàng


Thơ: Trầm Vân
Thơ Tranh: Kim Quang


Bài Thơ Truy Niệm


Ngôi trường Phan Thanh Giản ở Cần Thơ, hiện nay đang được trùng tu và dự định sẽ được hoàn tất trong năm 2017 này, kỷ niệm 100 năm thành lập. Lê Hà Uyên, tác giả bài thơ truy niệm Tiễn Trường Xưa Về Cõi Trăm Năm là bút danh của giáo sư Lê Văn Quới ,một nhà giáo, có một không hai , về thủy chung 39 năm tình nghĩa với trường ,kể từ ngày đầu vào lớp dạy cho đến ngày nghỉ hưu. Bài này đã được ông trao tặng cho chúng tôi nhân dịp họp mặt thường niên của các em cựu học sinh han Thanh Giản các niên khóa 1968-75 tối 19 tháng 4 năm 2015 trong sân trường cũ. 
Xin mạn phép chia sẻ với quý anh chị em trong đại gia đình CHS/CGS PTG-ÐTÐ Hải Ngoại nhân họp mặt lần thứ 21 vào đầu tháng 5 năm 2017 tại Houston, USA. 
Trân trọng. 
Phạm Khắc Trí(CGS Toán PTG 1968-75) - 03/25/2017 

Bài Thơ Truy Niệm
Tiễn Trường Xưa Về Cõi Trăm Năm

Ta tiễn trường nghe trống vắng mênh mông
Lòng trơ gạch vụn với vôi nồng
Tuổi trăm năm - phấn hương tàn rữa
Một kiếp phù trần - vẫn chuyện sắc không!

Thương làm sao những dãy hành lang
Ðẫm dâú chân bao thế hệ rộn ràng 
Bóng ai vừa bước ngoài hiên ấy
Tiếng ve ngày cũ lại râm ran!

Thương làm sao tay vịn cầu thang
Hơi ấm thân quen còn vương loáng choáng
Có mùi hương nào nghẹn ngào lãng đãng
Ta ôm choàng - hồn lắng bụi thời gian!

Thương làm sao khung lá sách màu xanh
Bao hy vọng vui trao bao thế hệ
Ta say đắm nhìn lên khung cửa ấy
Bóng ai xinh và mái tóc ai dài!

Thương làm sao ngói đỏ tường vôi
Những dấu khắc trên bàn - những nét mờ trên gạch
còn đọng đâu đây giọt buồn tí tách
của anh học sinh lười
bị thầy Trương khảo bài 
chân sơ toát mồ hôi!

Ðường vào trường xanh hai hàng khuynh diệp
Những bồn hoa thơm hoài niệm tuyệt vời 
Ta đứng giữa trường mắt nhìn bốn hướng
Tương tư hoài như bốn hướng mây trôi 

Ta nhìn xuống sân trường như gặp lại
Bạn bè xưa và lớp lớp môn sinh
Bỗng chết lặng hồi chuông kim cổ 
Nghe thương ai và cũng chạnh thương mình!

Vì thương quá mà mơ tưởng hão
Quên trăm năm đã bao cuộc hý trường
Có đổi thay nào không nhuốm nghĩa bi thương
Dù thay đổi đó lòng ta mong đợi nhất!

Mong kiếp tái sinh mang hồn cốt Trương Ba
Ðừng nhầm lẫn sang nhà anh hàng thịt
Hỡi hồn trường ! hãy hiển linh phù trợ
Cho cõi Ngao Châu mây bạc bớt dàu dàu!

Cần Thơ, 19-4-2015
Lê Hà Uyên 

Phụ Chú:
1 - Thầy Trương là Giáo sư Ðoàn Văn Trương, sinh thời là một nhà giáo lão thành rất được sự kính nể của các bạn đồng nghiệp và học trò.
2 - Ngao Châu là nơi sinh Cụ Phan Thanh Giản. Trong bài Khóc Cụ Phan cuả Cụ Ðồ Chiểu có câu "Dàu dàu mây bạc cõi Ngao Châu". 

Mỹ Thuận Bến Phà Và Chiếc Cầu


Trước về Mỹ Thuận còn phà
Hai bờ tấp nập bến qua xáo xào
Người mua, kẻ bán vui sao
Người đi, kẻ đến với nao nao lòng

Đợi phà mắt rảo quanh trông
Thỏa nhìn, thỏa ngắm nụ hồng vãng lai
Tiền Giang cửa trước qua đây
Dòng sông chở cả gió mây trăng ngàn

Dập dìu ai xuống Hậu Giang
Áo bà ba , quấn rộn ràng vành khăn
Lục bình nở tím bâng khuâng
Giấc mơ có cả mùa xuân thơm nồng

Bây giờ lao vút ngang không
Chiếc cầu tốc độ cong cong lưng trời
Ta về như một con thoi
Niềm xưa lịm nhớ chợt ngoi lên lòng

Chang chang đổ nắng mênh mông
Con đường thì nổi , con sông thì chìm
Ngược xuôi xe đóng như nêm
Người qua cái bóng mình ên một miền

Phì nhiêu khát vọng triền miên
Đồng sâu xó rọ bay lên phố phường
Qua cầu mới , cũ còn vương
Lòng quê nhớ dáng cố hương lặng tìm

Giọt thời gian đọng trong tim
Niềm vui hiện đại , cái im ỉm buồn
Đôi bờ cầu nối thông thương
Cộ xe vút vút , lộ đường thênh thênh…..


Lý Đức Quỳnh
Lần đầu về thăm cầu Mỹ Thuận 20/9/2003


*Cầu Mỹ Thuận bắc qua sông Tiền Giang ở đồng bằng sông Cửu Long, được chính thức khởi công ngày 6 tháng 7, 1997 và hoàn thành vào 21 tháng 5 năm 2000.Trước đây,Quỳnh tôi từng là cư dân của miền sông nước Nam Bộ. Do mưu sinh phải "chuyển khẩu"(thay đổi nơi cư trú)  20/9/2003, tôi có dịp được về thăm cầu Mỹ Thuận. Nhìn những đổi thay hiện thực cùng những bâng khuâng hồi ức, tôi đã viết ra bài này. Xin giới thiệu cùng quý anh chị và các bạn.

Giọt Tương Tư - Thơ Đỗ Thị Minh Giang - Phổ Nhạc Nguyễn Hữu Tân


Thơ Đỗ Thị Minh Giang
Phổ Nhạc Nguyễn Hữu Tân
Hoà âm: Đỗ Hải
Ca sĩ: Thanh Duyên
Trình bày Youtube: Duy Quang


Cẩm Sắt - Lý Thương Ẩn - Ðời Ðường



Cẩm Sắt

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Thục đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên

Lý Thương Ẩn - Ðời Ðường
***
Bài Dịch:
Nuối Tiếc
PKT - Mây Tần 2012

Ðàn gấm tang tình khúc tuổi hoa
Tơ chùng thoáng hiện bóng ngày qua
Trang Sinh mộng bướm còn vương vấn
Thục Ðế hồn quyên vẫn thiết tha
Trăng bạc biển xanh châu lệ vỡ
Nắng vàng núi biếc ngọc sương sa
Tình xưa theo suốt một đời lỡ
Mắt lệ chờ nhau đã nhạt nhòa

Phạm Khắc Trí
***
Họa thơ: "Nuối Tiếc"
Tiếng Tơ Đồng

Tang tình dạo nhạc sóng muôn hoa,
Réo rắt tơ đồng tuổi trẻ qua.
Giấc điệp Tràng Sinh toan hóa bướm,
Quyên hồn Thục đế nỡ buông tha...
Trăng vàng thương hải rơi châu lệ,
Ngọc biếc tang điền thác nước sa
Vỡ mộng tình xưa xa cach mấy,
Người ơi ! Hoàn cảnh cũng phai nhòa!


Mai Xuân Thanh

Ngày 7 tháng 3 năm 2017

***


Bài Dịch:
Đàn Gấm

Ảo huyền đàn gấm năm mươi sợi
Mỗi trục dây mỗi gợi ngày thơ.
Trang sinh mộng điệp sáng trờ
Lòng xuân Thục Đế dật dờ đổ quyên.
Trăng biển xanh triền miên lệ thắm
Ngọc Lam Điền nắng ấm khói lan.
Tình khơi dĩ vãng miên man
Ôm lòng tiếc nuối mơ màng mối duyên 

Mailoc phỏng dịch
Cali 3-7-17
***
Họa Thơ Đàn Gấm - Mailoc

Đàn gấm so dây nghe dịu vợi
Chạnh lòng gợi nhớ với tình thơ
Trang Sinh hồn bướm trễ trờ
Xuân lòng Thục Đế thác ngờ chim quyên
Trăng hiện biển xanh rơi giọt lệ
Ngọc ẩn Lam Điền kệ gió lan
Nhớ về quá khứ dã man
Bâng khuâng lưu luyến muộn màng tơ duyên

Mai Xuân Thanh

Ngày 08 tháng 03 năm 2017

Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Thơ Tranh: Với Thơ Tranh


Thơ:Trần Như Tùng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Link:
Các Bài Họa: Với Thơ Tranh - Trần Như Tùng

Xướng Họa:Với Thơ Tranh




Xướng:Với Thơ Tranh

(Tặng người mới quen)

Nhìn bức tranh thơ bắt mắt này
Mà lòng mến mộ dạ vui thay
Hoa cười chúm chím ôm vần dịu
Oanh múa điệu đàng ngợi tứ hay.
Họa giỏi thành thi đời mấy phẩm
Thi tài nên họa thế bao tay
Khen ai tinh tế ươm duyên bút
Nghĩa mực tình nghiên mãi đắm say!

Trần Như Tùng
***
Các Bài Họa:
Thơ Tranh


Ai là kỳ nữ tạo tranh này
Nét bút tài hoa lạ lùng thay
Xanh lục lá cành, màu quá tuyệt
Vàng pha chấm phá, sắc là hay
Hững hờ chén rượu, trông chờ bạn
Sống động vần thơ, ngóng đợi tay
Thi hữu bốn phương đều mến mộ
Trông hình mà dạ ngất ngây say.

Thanh Trương
***
Tranh Thơ

Nữ sĩ tài hoa diễm tuyệt này 
Tranh thơ hoà sắc đẹp đời thay 
Rồng bay nét mực lung linh thắm
Phượng múa lời thơ lãng đãng hay 
Vận trí tài năng tinh cặp mắt 
Chuyên tâm kỹ xảo khéo đôi tay 
Góp vào thi phẩm xây vườn mộng 
Đồng điệu tâm hồn dạ thoả say

Minh Thuý 
***
Tranh Thiền


Sa mạc mênh mông lạc chốn này
Hoa đâu hương sắc diệu kỳ thay
Nắng bừng bổng thấy dòng sông mát
Gió thoảng chợt nghe tiếng hát hay
Lãng tử đường xa tình lỡ mối
Giang hồ nẽo thẳm mộng tròn tay
Tranh thơ vương vấn hồn ai đấy!
Để cõi nhân gian rượu tỉnh say.

Hải Rừng
Florence, AZ
17/3/2017
***
Tuyệt Tác!

Thuyền ơi, rẽ sóng cập bên này!
Tuyệt tác mê hồn đẹp lắm thay!
Lá biếc đong đưa vờn nhụy mởn
Rượu nồng nhấm nháp gửi vần hay
Khẽ khàng núi bảo luôn vừa ý
Từ tốn mây rằng quả khéo tay!
Thức trắng đêm nầy vui hội ngộ
Trăng già tủm tỉm ngắm mình say!

Như Thu
***
Thơ Tranh 


Tác giả bức tranh tặng bạn này
Trình bày sáng sủa, tuyệt vời thay!
Bài thơ hạnh phúc, ôi là đẹp!
Hoa lá xanh tươi, quả thật hay!
Hai cốc rượu vang ngang khóe mắt
Một chai chát đỏ đúng tầm tay
Người xem ngắm mãi, lòng chưa đã
Nên ghép vài vần, thỏa chí say

Trương Ngọc Thạch
3/17/2017
***
Tranh Thơ Đẹp Quá

Tài cao,nữ sĩ họa tranh này
Nghĩa đậm tình sâu ý tuyệt hay
Nét chữ như bay,rồng phượng múa
Bút lông tựa lượn,gió trăng say
Chùm hoa bưởi ngát dàn ngay mắt
Rượu chát đỏ ngon rót tận tay
Điêu luyện dường này ai sánh kịp?
Ước mong sáng tạo mãi,vui thay.

Thanh Hòa
***
Tình Ong

(Tặng Kim Oanh )

Thi đàn xướng họa lại vui thay
Đón bước Kim Oanh đến chốn này
Nặng với Long Hồ trao ý đẹp
Vui cùng Lãm Nguyệt gửi vần hay
Hồn thơ Tạ Uẩn còn so tứ (*)
Nét họa Lan Đình cũng sánh tay (**)
Lặng lẽ dường ong tìm phấn nhụy
Âm thầm nhả mật để người say.

(*) Tạ Uẩn: tức Tạ Đạo Uẩn (ả Tạ), đời nhà Tấn nổi tiếng làm thơ hay
(**)Lan Đình: là thiếp vua Hi Chi nổi tiếng viết chữ đẹp.

Nguyễn Gia Khanh
***
Thơ Tranh...

Đem thả ngàn sao xuống chốn này
Bao chàng ngơ ngẩn chắc em hay?
Gót hài nhẹ bước... trăng thu hẹn
Nét mực nghiêng chào... nắng hạ say
Lả lướt tơ mềm đan tiếng nhạc
Dịu dàng hơi ấm quyện bàn tay
Thơ tranh nét đẹp người con gái
Tô điểm cuộc đời rực rỡ thay!

Thy Lệ Trang
***
Xuân Về Ngóng Đợi

Hoa bưởi thơm lừng ong bướm say
Ai dâng lão trượng bức tranh này?
Hồn thơ lãng đãng u hoài mộng
Nét vẽ mơ màng ý tứ hay.
Ly rượu trên bàn chừng để ngỏ
Tâm giao muôn dặm nhớ nhung thay!
Xuân về ngóng đợi người tri kỷ
Hội ngộ tao đàn chung góp tay.

Huy Phương
***
Đồng Điệu

Hình xem,thơ đọc ngẩn ngơ này
Tám lạng,nửa cân tuyệt mỹ thay
Nét họa người tung thành vạn hảo
Câu vần bạn vút đến muôn hay
Ảnh tranh tặng phẩm vun bồi trí
Chữ nghĩa giao tình mở rộng tay
Thanh khí đẩy đưa duyên bút hội
Vui đời được thế,cũng thèm say!

Lý Đức Quỳnh
***
Thổi Hồn

Tìm đâu hơn được nỗi vui này
Bức họa nền thơ quá đẹp thay
Chắp cánh câu vần bay khỏi chữ
Nối tình thi hữu thoát vòng tay
Phần mềm khuyến được bao màu chuẩn
Ổ cứng lưu rồi những ý hay
Có lẽ Kim Oanh nàng tuyệt hảo
Thổi hồn thay rượu lại càng say.

Phan Tự Trí
***
Tình Nghệ Thuật

Gặp nhau mạng ảo giữa nơi này
Chẳng thấy hình hài vẫn mến thay
Ghép ảnh lung linh tờ giấy đượm
Gieo vần cao nhã ý thơ hay
Hằng mong tao ngộ nhìn đằm mắt
Luôn ước tương phùng bắt ấm tay
Trồng chữ vô cùng thơm bút mực
Nên tình nghệ thuật ủ men say

Như Thị
***
Bức Tranh Thơ
(Tặng nàng thơ Kim Oanh)

Khen ai sáng lập tranh thơ này,
Nghệ thuật trình bày đẹp lắm thay.
Công đức Trương gia bao kẻ biết,(*)
Tám lăm tuổi hạc lắm người hay.
Thi huynh cảm cảnh ngâm nga phú,
Tỷ muội sinh tình tiếp chuyển tay.
Gởi cặp rượu nho mừng thọ lão,
Ngày vui cụng chén mải mê say.

Ngô Văn Giai
Virginia, Mar 18/2017
(*) Thơ tranh nhân dịp Sinh Nhật 85 của Trương Văn Thanh
***
Đẹp Nét Tranh Thơ
(Tặng người vẻ tranh thơ của TNT ngày 21/3/2017)

Nhìn tranh thơ đẹp,ngất ngây này
Nghệ thuật trình bày sắc sảo thay !
Cánh lá nhởn nhơ màu bắt mắt
Chân chim bám víu vịn cành cây
Mây trời lãng đãng bên cành biếc
Áo trắng bâng khuâng bút ngón tay
Ngắm mãi,hồn như chùng hẳn lại
Người thơ tô vẽ khiến lòng say

Song Quang
***
Kính gửi quý anh chị 
Kim Oanh rất cảm động trước chân tình và sự tiếp đón nồng hậu này.
Kim Oanh cũng thấy mắc cở vì tranh thơ đâu sánh bằng những lời khen quý báu của anh chị đây.
Thật lòng rằng, làm cực nhưng được lòng ưu ái, quan tâm, thưởng thức của anh chị thì cái mệt tiêu tan và lòng nở hoa...
Đặc biệt cảm ơn nhân dịp Sinh Nhật anh Văn Thanh, anh Trần Như Tùng đã khởi xướng và anh chị cùng Họa, cho Kim Oanh "món quà Thơ" vô giá này.

Kính chúc quý anh chị dồi dào sức khoẻ, vui thơ và trang Long Hồ Vĩnh Long được anh chị góp một bàn tay, sẽ phong phú thêm.
Kính mến.

Kim Oanh

Em Yêu Dấu - Hoàng Khai Nhan - Thái Hiền


Sáng Tác& Youtube: Hoàng Khai Nhan
Tiếng Hát: Thái Hiền

Rừng Trúc Trong Mơ



Em mơ có một ngày
Mình được sống bên nhau
Cùng ngắm trăng bên dòng sông tình ái
Chẳng một chút u hoài,
ta dung dăng dung dẻ
Ngày đó không xa đâu
Nhưng chẳng bao giờ sẽ
Chẳng thể nào gặp gỡ
Biết thế… vẫn cứ mơ

Đời thật đẹp dẫu còn nhiều phiền toái
Tình mướt xanh vì tình mới, mới hoài!
Tình cách xa nên tình ít bi ai
Yêu dài lâu, giữ tình ta đẹp mãi

Không môi hôn, không tay nắm tay
Em thích thế, tình nhẹ nhàng êm ái
Anh nhìn trăng và anh nhớ tới em
Anh làm thơ khi ngắm cảnh chiều tà
Anh viết nhạc, hát ca...
Anh làm em hạnh phúc!
 Em nằm mơ thấy lạc trong rừng trúc
Lá rì rào, mầu xanh biếc xôn xao
Đi tìm anh, từng bước chân bay bỗng
Ơ... anh kìa, đang ngồi cạnh dòng sông
Lòng hớn hở, mừng vui trong cõi mộng
Chạy đến anh... nhưng chợt tỉnh giấc nồng
Ôi chao tiếc, tiếc quá chừng là tiếc!
Em hay thế... thường ước mơ, tưởng tiếc
Cứ mơ hoài, cứ mãi mê ôm mộng
Sáng nay mơ thấy trúc tím, trời hồng
Trời bàng bạc, tóc dài bay gió lộng
Muốn đến anh nhưng hoa vàng cản lối
Mình thật gần nhưng chẳng thể gặp nhau!
Em yêu anh, thỉnh thoảng thấy tim đau
Nhưng vui lắm dẫu tình xa vời vợi
Cảm ơn anh, mối tình em mong đợi
Tình trắng trong nên tình mãi vẽ vời.....

Quách Như Nguyệt
21 tháng ba, 2017