Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2019

Lạnh Trọn Đêm Mưa - Nhạc Sĩ Huỳnh Anh- Tiếng Hát Hoàng Phương Mai



Nhạc Sĩ: Huỳnh Anh
Tiếng Hát: Hoàng Phương Mai
Thực Hiện: Đặng Hùng



Khoảng Lặng Trời Mưa


Điệu buồn khoảng lặng trời mưa
Xanh màu lá biếc như mùa xuân em
Thoáng qua một phút êm đềm
Giọt nào rơi ướt vai mềm người thơ.

Giọt bay xuống phố tinh mơ
Sương còn ủ nét ngây thơ dịu dàng
Tình còn mộng ước mênh mang
Mùa mưa tháng bảy , đôi đàng biệt nhau.

Em về ôm mối tình đau
Giữ trong tim nhớ một mầu tím xưa
Xa bàn tay ấm đón đưa
Bình minh lặng lẽ , cơn mưa khóc tình.

Ước sao mặt đất hồi sinh
Những ngày hoa mộng lung linh hạ vàng
Tình thôi một đóa dở đang
Dừng thôi mưa mãi lang thang tình buồn.

Có hay người đã tay buông
Cơn mưa tình ái dỗi hờn qua tim
Một đời suốt kiếp đi tìm
Mộng không về nữa nỗi niềm phân ly .
Đừng trông theo bóng chim di
Trăm năm chỉ khối tình si dại khờ.

Ngọc Quyên

Mưa Đêm


(Ảnh - Phan Lương)

Xướng: Mưa Đêm

Mưa đêm rỉ rả buồn côi
Mãi nằm thao thức buồn trôi dòng đời
Mưa đêm gợi nhớ một thời
Chụm đầu tâm sự, hiên ngồi đợi mưa
Nằm buồn lại nhớ chuyện xưa
Tiếng mưa réo rắc, gió đưa nhạc lòng
Chắc là em hết còn mong
Chắc là hy vọng trôi dòng theo mưa

Phan Lương
***
Họa: Lệ Mưa


Đóa sầu héo hắt đơn côi
Xứ xa buồn ngóng dòng trôi tuổi đời
Canh thâu vọng nhớ về thời
Nhà dột Ba Má đứng ngồi hứng mưa
Tìm đâu mái ấm ngày xưa
Tiếng má ru ngủ đong đưa tạc lòng
Lục ngăn ký ức hoài mong
Tim đau nức nở thành dòng lệ mưa

Kim Oanh

Biệt Ly



Bài Xướng:
Biệt Ly

Sỏi đá xa rồi cũng nhớ nhau,
Sông buồn ai khéo vét thêm sâu?
Một làn má phấn bao mùi nhớ,
Nửa sóng thu ba mấy cuộc sầu!
Nắng hạ vừa nhom hoa phượng thắm,
Cây rừng vội thúc tiếng ve đau!
Em về mang cả hồn ta đó,
Còn để làm chi mấy hạt châu?

Kha Tiệm Ly
***
Bài Họa:
Biệt Ly  

Áo xiêm đã buộc lấy đời nhau,
Dẫu trót cạn lòng cứ nghĩ sâu
Mặt ủ tựa bào từng đợt tủi,
Mày chau như xối mỗi cơn sầu
Dẫu buông dẫu nuối mà chua xót
Càng giận càng thương lại đớn đau
Trở gót người đi nào ngoảnh lại,
Ai đành gieo ngọc với trầm châu

Phan Tự Trí

07/10/2019
***
Biệt Ly


Một đời cầm sắt,...thắm tình nhau
Khôn lấp tái tê đáy dạ sâu!
Mộng đắm dễ gì che mộng tủi
Cơn say chẳng bõ với cơn sầu!
Xuân nồng vừa chớm trào hương ngát
Thu héo đã tàn thấm nụ đau!
Dọn lại ba thu,...lòng quặn thắt
Mi thầm lặng lẽ giấu dòng châu!?

08-10-2019
Nguyễn Huy Khôi
***
Nhớ Nhung


Xa rồi, mới biết nhớ nhung nhau
Chẳng phải vì ai nặng nghĩa sâu
Một phút yêu thương là vạn hạnh
Đôi lần ly biệt đủ ngàn sầu
Mùa thu mờ mịt màu vàng úa
Lữ khách âm thầm nỗi khổ đau
Khoảnh khắc trông về nơi cố quận
Chân trời, góc bể, những dòng châu

Thanh Trương
***
Mộng Tàn


Mộng đã tan rồi sao thấy nhau
Giòng sông ly biệt vực nông sâu
Miên man tâm ý vun niềm nhớ
Vời vợi hồn thơ đắm nỗi sầu
Sáu khắc thẩn thờ mây trải nghẹn
Năm canh tức tưởi gió lùa đau
Dáng xưa hiện ẩn nhoà sương khói
Để giấc mơ về mắt đẫm châu

Phương Hoa 
Oct 8th 2019
*** 
Tiếng Buồn

Xa rồi chỉ khổ nhớ thương nhau
Mộng vẫn đêm về giấc ngủ sâu
Kỷ niệm xua tan đời giá buốt
Hành trang xoá dịu kiếp đơn sầu
Hồn Thu lặng lẽ màu tê tái
Cảnh Hạ âm thầm sắc nhạt đau
Hỡi bóng thời gian vây nhuộm mãi
Hương lùa đẫm ướt những dòng châu

Minh Thuý (Thành Nội)
10/8/2019
***
Đôi Ngả

Đá vàng có lúc cũng xa nhau
Cay đắng đong đầy ngập bể sâu
Lỡ chuyến đò tình thôi cách biệt!
Ngăn niềm thương cảm biết bao sầu
Sông sâu rẽ nhánh đôi dòng ngược 
Bể vắng khơi nguồn tâm sự đau
Quay bước sang sông cơn sóng vỗ 
Còn chi lệ thắm với dòng châu!

Nguyễn Cang
***
Niềm Nhớ

Vô hồn sỏi đá cũng thương nhau,
Người cách xa còn có nhớ sâu?
Bóng dáng thuở xưa in dấu ấn,
Hình hài nay ẩn nét vươn sầu.
Bao ngày âm ỉ niềm ray rức,
Năm tháng dập dồn nhức nhói đau.
Ly biệt vốn không nguôi khõa lấp?
Xa xôi quê ngóng vút rơi châu!

Hồ Nguyễn 
(09/10/2019)
***
Chia Ly

Chia ly cảnh khổ rún lìa nhau,
Đệ nhớ huynh đành lệ khắc sâu.
Bia sử dối đời cay đắng hận,
Bút nghiên tàn mộng thiết tha sầu.
Lìa non biệt nước thương hồn thảm,
Cách bạn xa tình luyến dạ đau!
Khuya sớm lạnh hờn thân khách lữ…
Kìa tê tái mắt đẫm dòng châu!

Liêu Xuyên
***
Chia Ly


Ngày tháng vai kề gọi có nhau
Câu sài nết ở bén quen sâu
Như cây từng chụm làm non cả
Gặp phút rời xa ứa nhựa sầu
Mong thấy chân đưa vào hướng đẹp
Để mừng thơ khỏi viết vần đau
Chia li muốn thuận cùng vươn tới
Muôn thuở tình người đích ngọc châu.

Trần Như Tùng
***
Xa Nhau
(Xin phép họa hoán một vận )

Cây còn,lá rụng vẫn thương nhau
Tử biệt,sinh ly nỗi thảm sầu
Gắn bó tháng ngày tình mãi đậm
Buộc ràng dâu bể nghĩa càng sâu
Phong ba dồn dập bao chua xót
Bão tố triền miên lắm khổ đau
Vắng chỉ mình em,đời thiếu lắm
Làm sao thấm vợi bớt dòng châu

Thanh Hoà
***
Tình Xa...

Phương trời thăm thẳm biết chờ nhau?
Ước nguyện chung đường dạ khắc sâu
Về mái nhà xưa còn ngại khổ?
Tìm men rượu đắng hỏi quên sầu?
Ai đành biệt xứ thương đời hẩm!
Bậu nỡ thay lòng chạm vết đau!
Gối lẻ buồn vương vài sợi tóc
Ru tình viễn khách nhoẹt nhoè châu!

Như Thu 
08/10/2019
***
Còn Nhớ Một Chiều

Bao mùa nóng lạnh sống bên nhau
Hạnh phúc êm đềm quá nặng sâu
Đôi mắt nhung đen nhìn dã dượi
Bàn tay mềm mại tỏa buồn sầu
Chia ly ngày đó sao trầm lắng
Cách biệt năm nào lại đớn đau
Chợt nhớ chiều xưa trên bến vắng
Ai từng thổn thức thả dòng châu..

Paris, 9 Oct. 2019

Trịnh Cơ
***
Mộng Vỡ

Đường tình đôi lứa mãi không nhau
Lũng nhớ âm thầm xoáy vực sâu
Một bóng neo thề xưa nguyệt lạnh
Ngàn mây kết hẹn cũ mưa sầu
Thơ đàn phối điệu hòa cao vút
Oanh yến tan tầm biết mấy đau
Mộng vỡ khi xuân vừa ngọt chín
Đong đầy ký ức giọt hàn châu.

Lý Đức Quỳnh
10/10/2019
***
Từ Biệt

Năm ấy mùa thu ta mất nhau,​

Những ngày hạnh phúc đã vùi sâu.​
Trí trai nợ nước anh đền đáp.​
Phận gái tình nhà em vọng sầu.​
Nhìn lá vàng khô rơi não nuột,​
Tưởng hình bóng cũ gợi buồn đau.​
Heo may hiu hắt cô phòng lạnh,​
Lã chã mưa Ngâu, những giọt châu.​ 

Nguyễn Thị Mỹ Ngọc.
Oct.10/2019. 
***
Vương Buồn

Xa nhau vương vấn nhớ thương nhau
Đêm vẫn canh trường thao thức sâu
Ảo mộng bấy chầy khuây khoả nỗi
Thực hành hiên tại bớt ưu sầu
Thu về lại thấy lòng quan tái
Lá rụng thương quê da diết đau
Chiếc bóng thời gian phi mã vó
Tuổi vàng tuổi đá ngọc tìm châu. 

Uyên Quang
10/10/2019 
*** 
Duyên Tơ

(Hoán vận)
Đem chút duyên thơ gởi đến nhau
Thầm mong san sẻ lấp cơn sầu
Chưa trao thệ ước ,tình khôn cạn
Đã ngỏ ý thầm ,nghĩa đậm sâu
Khoắc khoải người đi mang nỗi nhớ
Bâng khuâng kẻ ở nặng niềm đau
Nghĩ rằng tri kỷ nào phai nhạt
Khó thể tách rời phố hợp châu * 

songquang
20191010 
***
Ly Biệt

“Họa hoán vận”
Biệt ly ngàn dặm vẫn thương nhau,
Xa tận chân trời nhớ tận sâu.
Lãm nguyệt thanh quang tình ý thiết,
Giai nhân tịch mịch sử nhân sầu.
Năm mươi năm lẻ luôn buồn tủi,
Ba chục ngàn ngày mãi khổ đau.
Duyên kiếp ba sinh đành lỗi hẹn,
Mong gì Hợp Phố lại hoàn châu! 

Đỗ Chiêu Đức

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2019

Dòng Tình Yêu Em - Thơ: Hoa Văn Diễn ngâm: Vân Khánh


Thơ: Hoa Văn 
Diễn ngâm: Vân Khánh 
PPS: Hương Hoài Điệp

Tháng Mười



Hình như Hanoi mới vào đông.
Mà Saigon thu chưa về từ giã.
Những nhành me còn xanh lá.
Chờ con gió lạnh đầu mùa.

Saigon đã vào tháng cuối mùa mưa.
Bên nhà em triều cường ngập phố.
Cây bàng đứng nghiêng chờ sang sắc đỏ.
Thu chiều sắc xám mênh mông.

Có lẽ là ta, chưa quen xa mùa đông.
Mà nghe lạnh về, vụt tràn nỗi nhớ.
Hình như em nhắc ta trong từng hơi thở.
Đêm mùa đông Hanoi chờ ta.

Nghe nhịp đập đường khuya ngoài quán xa.
Vắng một tiếng rao đêm, luồn trong gió lạnh.

Cho ta gởi nỗi lòng ta canh cánh.
Hanoi ơi, có còn thức...đợi ta.


Hhai

Đậu Rồng

(Ảnh - Nguyễn Cao Khải)

Ngẩn ngơ nhìn dây đậu rồng
Bao năm gặp lại, vẫn không khác gì
Trái mơn mởn, lá xuân thì
Hoa ba cánh tím nhu mì dễ thương
Xưa đậu mọc hoang trong vuờn
Không ai chăm bón vẫn thuờng trái sai
Đôi khi mới được đoái hoài
Dạo vuờn chợt thấy, hái vài trái ngon
Chọn trái cớm nắng trắng non
Mùi vị trái đậu như còn vấn vương
Giờ xa, xa mấy đại dương
Bỗng thấy dấu tích quê hương ngàn trùng
Cám ơn bạn quý chung cùng
Chung truờng, chung những nhớ nhung son vàng

Khánh Hà
***
"Ngẩn ngơ nhìn dây đậu rồng
Bao năm gặp lại, vẫn không khác gì
Trái mơn mởn, lá xuân thì"
(Khánh Hà)

Chẳng biết người thì có được như xưa?
Khi xưa kẻ đón người đưa
Giờ thì đi sớm về trưa mặc tình.
Ngẩn ngơ nhớ những bóng hình.
Nhớ người, không chỉ nhớ dây đậu rồng.

Hoàng Trần
***

Cám Cảnh Đậu Rồng

Cám ơn cám cảnh đậu rồng
Công ai ương hột vun trồng vô phân?
Công đem đến tận quán ăn
Cà phê bốc khói băn khoăn trong lòng
Bạn bè tánh không lòng vòng
Ngày xưa lời hứa người trồng cho ai
Những gì xưa cũ hôm nay
Tình buồn đơn lẻ nói hoài uổng công?
Thồi thì nhìn để mà mong
Trái xưa kỷ niệm vẫn không phai nhòa
Làm sao quên được dẫu qua
Nhớ nhiều nhớ hết để mà …"Nhớ nhau!"

Nguyễn Cao Khải
***

"Xưa đậu mọc hoang trong vuờn
Không ai chăm bón vẫn thuờng trái sai"
(Khánh Hà)

Đậu rồng ta hái liền tay
Đạp xe ra chợ mua ngay mắm về
Chưng với ba rọi khỏi chê
Nồi cơm nóng hổi dân quê nhớ đời hihihi.....

Kim Oanh
***
Cám ơn tấm ảnh đậu rồng
Cho tôi nỗi nhớ trong lòng xôn xao.

(Gởi Nguyễn Cao Khải)

Đậu rồng chấm cá bống kho
Với tô cơm nguội bụng no còn thèm
Thời gian bóng ngựa qua rèm
Kỷ niệm ngày ấy ai đem tôi về?!

Về nghe tiếng đọc a ê
Của đám con nít nhà quê trường làng
Những ngày nghỉ học lang thang
Ra đồng cùng bạn vầy đàn đùa vui

Đùn rơm nướng cá lóc trui
Mê da cá cháy đen thui ... đậm đà
Giành ăn rượt đuổi hét la
Vui đùa thỏa thích ngọc ngà tuổi thơ

Bạn xưa xa vắng mịt mờ
Chợt nghe đơn lẻ bơ vơ một mình.

Anh Tú
October 30, 2019

Vườn Xuân



Một chút hồn quê gởi vào đây
Tình tôi xanh mướt quả tròn đầy
Đong đưa nặng trĩu theo ngày tháng
Quên những buồn đơn lẫn gian nan

Xứ Lạnh Tình Nồng tuyết tràn giang
Thu về phong thắm lá đỏ vàng
Ngày hè vui mãnh vườn hoa trái
Vọng quốc xuân tình trải ngát hương

Trái nào dài thắm những yêu thương
Quả nào tròn lẵng nỗi vấn vương
Trái đắng gốc gai đời viễn xứ
Ướp trọn tâm tư tình hoài hương

Trúc Lan KTP

Canada10/19

Nước Non Cách Biệt



Nước non cách biệt mãi chờ mong
Dõi bóng trời xa xót cả lòng.
Mỗi độ sang thu sầu lẻ bóng
Bao mùa rụng lá khổ lưu vong.
Màu chiều u uẩn thêm nhung nhớ
Vạt nắng hoe vàng mãi đợi trông.
Đã mấy thu tàn trên đất khách
Hồn đau d cuộc lỡ tang bồng!

 Hàn Thiên Lương

"Con Nhím ... Thận Trọng"


Con lớn lên, nhiều kiến thức hơn, dần thiếu kiên nhẫn và xem thường cha mẹ, khiến họ trở thành một "Con Nhím ... thận trọng". 

Một độc giả gửi đến mục tâm sự của Sina câu chuyện của mình: "Tôi mua cho mẹ một chiếc điện thoại thông minh. Mẹ nhờ tôi dạy cách sử dụng. Tôi đã chỉ cho bà cách tải các ứng dụng, sau đó bật máy tính lên để chuẩn bị làm việc. Thế rồi mẹ vào, bà lại hỏi về một phần mềm mới. Lát sau, khi tôi đang xoay sở với đống việc, bà ở bếp than thở vọng ra rằng bà không thể dùng được chiếc máy mới. Dòng ý tưởng công việc bị cắt ngang khiến tôi bực dọc, tôi chạy vào bếp và gắt lên với mẹ. Bà ngước lên nhìn tôi khổ sở: "Hay là thôi, mẹ vẫn dùng điện thoại cũ". "Tùy mẹ, mẹ muốn thế nào cũng được", tôi sốt ruột bước ra ngoài, để mẹ một mình với cái điện thoại đời mới. 

Đêm khuya hôm ấy, khi chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của mẹ: "Con à, mẹ đã già. Mẹ quên nhanh điều người khác nói. Mẹ cũng không nhớ cả điều mẹ đã nói. Lúc nấu cơm, có khi mẹ quên cả cắm phích. Con có thể kiên nhẫn hơn với mẹ không?". 

Những dòng mẹ viết làm mắt tôi ướt nhòe. Tôi biết, mẹ không dám nói chuyện trực tiếp với tôi nên đã nhắn tin. Tôi dằn vặt mình: Giá có thể kiên nhẫn hơn một chút nữa. 

Những ngày sau đó, mẹ không hỏi tôi về điện thoại nữa. Tự bà đã mày mò, tìm hiểu cách tải ứng dụng. 

Độc giả bày tỏ, anh biết mẹ anh đã tổn thương. Anh chia sẻ: "Điều đáng buồn nhất không phải là thái độ của tôi, mà là thông điệp tôi đã truyền tải qua thái độ ấy, nó nhắn nhủ với mẹ lại rằng: Mẹ đã già rồi, và đang dần trở nên vô dụng". Giờ đây, khi bình tĩnh nhìn lại, anh cảm thấy day dứt, vì đã để lại những vết sẹo trong lòng đấng sinh thành. 

Nỗi buồn lớn nhất của cha mẹ khi họ già đi, chính là buộc phải trở nên thận trọng hơn với con mình. 

Thủa ấu thơ, trong mắt trẻ, mẹ cha là người biết mọi thứ, mạnh hơn tất cả. Cha mẹ là hai ngọn núi, che chở, mang lại bình yên cho đứa con.

Nhưng có một ngày, những "ngọn núi" ấy không còn sừng sững nữa. Đó là khi bố mẹ về già. Họ có nhiều điều không dám hỏi, không dám đề cập với con. Lý do đơn giản, tuổi tác khiến họ dễ tổn thương hơn. Đó còn là vì con cái dần thay đổi, trở nên thiếu kiên nhẫn, nhiều kiến thức hơn và dần xem thường người cha, mẹ. Điều đó biến cha mẹ thành một Con Nhím "thận trọng".

Bộ phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc "Gia đình hạnh phúc" từng lấy đi nước mắt của nhiều người, vì những thông điệp mà nó mang lại. Nội dung phim xoay quanh một thanh niên giỏi giang, là bác sĩ của một viện lớn, tuy nhiên anh không thăng tiến được vì nhiều đồng nghiệp khác có gia đình bề thế, địa vị hơn. Một ngày, trong nỗi thất vọng vì mất đi vị trí tiềm năng, anh về nhà trách cứ bố mình: "Bố mỗi ngày cứ hỏi con có đói không? Bố chỉ lo được cho con chuyện đói, no, không thể nào lo cho con được sự nghiệp". Lời phàn nàn của đứa con làm người bố trống rỗng, đau khổ. Ông nói: "Là bố sai rồi, là bố không có khả năng đem lại cho con những điều tốt đẹp hơn".

Sự đồng hành của cha mẹ trong mọi giai đoạn cuộc đời của con giống như một bức tường ngăn giữa con và "Thần Chết". Bất kể là lên 3, lên 5, hay 40, 60, bạn luôn cảm thấy cái chết ở rất xa chúng ta, khi cha mẹ còn ở bên. 

Tuy nhiên, khi đấng sinh thành về với cát bụi, những cảm xúc sẽ hoàn toàn thay đổi. Người con cảm thấy mình đã bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, thấu hiểu rõ nỗi đau mất mát bởi sự mong manh của đời sống, họ trở nên già dặn hơn, cô độc hơn, và yếu đuối hơn, khi thiếu đi chỗ dựa quan trọng. Đó là lúc, con cái hiểu được giá trị trọn vẹn của cha mẹ mình.

Để tránh làm bố mẹ tổn thương, con đừng:
- Đổ lỗi cho sự "bất tài" của cha mẹ

Bạn có thể trách bố mẹ không có khả năng đem lại điều bạn muốn, nhưng đừng quên rằng họ đã trao cho bạn khả năng. Việc bạn đạt được điều bạn muốn hay không, một phần lớn phụ thuộc vào năng lực của chính mình.
- Phàn nàn về những phàn nàn của cha mẹ

Lời phàn nàn có thể khiến bạn bực dọc, nhưng họ làm vậy vì thực lòng yêu thương và mong muốn bạn tốt đẹp hơn.
- Cau có về sự chậm trễ của cha mẹ

Khi còn nhỏ, chúng ta dựa vào cha mẹ để bước đi. Giờ bố mẹ đã già, phải dựa vào con cái để di chuyển. Mỗi khi họ chậm chạp, lề mề, hãy nhớ về thủa ban sơ của mình, bạn cũng không khác gì như vậy.
- Ghét bỏ khi bố mẹ ốm

Sinh lão bệnh tử, con người không ai thoát khỏi quy luật tự nhiên ấy. Khi cha mẹ còn trẻ, họ chăm sóc bạn từng tí, bên bạn khi bạn ốm đau. Lúc họ về già, đây là lúc quay lại vòng tuần hoàn ấy.

Tiến Đỗ Sưu tầm

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2019

Thơ Tranh: Thời Tóc Mượt


Thơ: Duy Anh
Thơ Tranh: Kim Oanh


Thu Tha Hương



Lại một mùa Thu đến nữa rồi
Sương Thu hiu hắt, lá vàng rơi
Heo may lành lạnh xuyên cành lá
Một mảnh trăng Thu tận cuối trời.

Thu đến, Thu đi, Thu lại đến
Quê hương bỏ lại mấy Thu rồi
Mõi gối, chồn chân trên đất khách
Giấc mộng hồi hương đã tắt rồi!

Chiều Thu chạnh nhớ về quê Mẹ
Thẫn thờ, Em nhặt lá Thu rơi
Thương chiếc lá vàng bay theo gió
Tha hương buồn lắm, lá vàng ơi!!!

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

Mùa Thu Nào



Mùa thu nào người đi không từ biệt
Mùa thu nào nhát chém xuống đời nhau
Mùa thu nào tôi và em thất lạc
Vết cứa nào giờ lòng vẫn nghe đau

Mùa thu nào lá vàng bay biền biệt
Về nơi nao bờ bến mộng bình yên
Bàn chân nào bước qua thềm da diết
Thời gian trôi trên nh
ng lối ưu phiền

Mùa thu nào tôi bên đời hớt hãi

Chạy tìm em chỉ thấy lệ lòng rơi
Người đi rồi biết có còn gặp lại
Tôi ngồi ôm dĩ vãng nhớ tên người

Mùa thu nào mất em rồi hối tiếc
Tóc ngày xưa giờ điểm xuyết sương pha

Bốn phương trời người đi đâu chẳng biết
Bụi thu mờ ai rắc nẻo mù xa.

Vết cứa nào giờ lòng vẫn nghe đau..


Bằng Bùi Nguyên

Ngày Mới - Chiều Thu


(Bright - Melbourne)

Xướng: Ngày Mới

Mỗi khắc thu qua lá trở vàng
Nhánh sầu bay bổng gió lùa sang
Rơi bao phiền muộn ngày pha sắc
Nhịp sống bình yên dẫu muộn màng. 

Kim Oanh
***
Họa: Chiều Thu

Sương rụng chiều thu, lá rụng vàng
Đâu đây tiếng nhạn báo mùa sang
Xa xôi kỷ niệm, bao nhung nhớ!
Hiu hắt ngàn lau, khách chẳng màng!

South Dakota, tháng 5.2019
Mặc Phương Tử

Jacques Prevert Với " Les Feuilles Mortes "



Lộc ơi! 

Bài "Il pleure dans mon cœur" của Verlaine mày gửi, tao đọc còn chưa hết ngất ngư, mày đã bồi tiếp quả "Les feuilles mortes" của Prévert. Thấy mày bỗng dưng bốc máu văn nghệ cứ như Tạc Dzăng đùng đùng lên cơn nổi giận ấy, tao hơi giật mình. Nhưng ngẫm cho cùng, giờ mày chắc cũng như tao, tụi mình không còn ở tuổi vào thu nữa mà đang ngấp nghé tuổi vào đông, nếu không muốn nói là đã sang đông rồi. 
Có lẽ vì thê tụi mình đâm dửng dưng trước các sự dời cũng như những câu chuyện đời và chỉ thèm tìm về để được sống lại, sống bằng, sống với những kỷ niệm được mang dấu ấn của đời sống chân chất : những kỷ niệm đẹp còn thuộc về thuở hoàng kim thời đại ngày xửa ngày xưa ấy mà…Thuở ấy, loài người ăn ở còn lạc hậu lắm, chưa có iPhone, iPad như bây giờ. 
Nhờ vậy người ta mới có thời gian và điều kiện để sống tình cảm với nhau hơn, và cuộc sống cũng đỡ tha hóa hơn bởi ít bị hối thúc ùa nhau, như bày cừu Panurge ngoan ngoãn (*), chạy theo những sản phẩm mới lạ không ngoài mục đích thỏa mãn sở thích bon chen đua đòi với kết quả chỉ làm tăng thêm lời nhuần cho một số tập đoàn đầu nậu tư bản quốc tế và khiến môi trường ngày một thêm ô nhiễm. Cũng may, hồi đó đám học trò tóc xanh tụi mình chẳng đứa nào được biết Play Game, play gớm là cái gì sất; nên chỉ khóai đi tìm thú vui trong chơi bi, đánh đáo hay những lúc vui đùa chọc ghẹo nhau. 

Tao vẫn nhớ cái năm mày gia nhập tụi tao ở Hải Phòng. Thấy mày học hành rất ư chân chỉ hạt bột, tụi tao liền đặt cho mày cái tên Lộc gạo. Cũng kể từ ngày đó, ngọai trừ thằng Chương nghiện, còn lại bọn tao từ thằng Cần thâm, Ngọc hành, Hậu môn đến thằng Các môi son hay Các con gái… không đứa nào học địch lại mày. Riêng tao, cũng vì mày bỗng nhiên được ( ?) cả trường biết tiếng với cái tên Hưng bưng bô . Không biết thằng mãnh nào đã kiếm ra được mấy chữ quái ác thế. Đúng chỉ có thằng Tuấn lỏi chứ còn ai vào đây nữa. Nhưng giờ nghĩ lại tao thấy kể cũng đáng. Hồi đó tao may mắn được xếp ngồi cạnh mày. Thế là tao liền bỏ rơi tụi nó, cứ lẽo đẽo tìm cách bợ đít mày để mong được mày cho cọp dề bài thi trong lớp, nhất là hai môn Math và Dictée. Nhưng sự hục hặc giữa tụi mình chỉ đến mức chọn hỗn danh đặt cho nhau để chọc ghẹo nhau là cùng. Còn lại bao giờ cũng vui vẻ đùa rỡn với nhau. Nếu có sinh sự là sinh sự với bọn nam sinh Ngô Quyền kia. 

Chắc mày còn nhớ, Ngô Quyền hồi đó là trung học hỗn hợp kế cận trường mình. Mỗi lần đi ngang, thấy mấy cô nữ sinh thướt tha trong tà áo trắng, lẽn bẽn ôm cặp đứng đợi trước cổng trường, vài đứa bạo gan bạo phổi trong bọn bèn lắp bắp sủa vài tiếng phú lang sa tính gạ gẫm làm quen. Thấy tụi mình trổ tài xổ nho (tây) với bạn học gái, bọn con trai Ngô Quyền ức lắm. Không biết làm gì, chúng bèn trả đũa bằng cách nhạo báng tụi mình là dân học trường "Xách Dép" thay vì "Institution Saint-Joseph". Thế là chiến tranh bùng nổ giữa bọn mình với đám con trai Ngô Quyền từ đấy. Nhưng chỉ là chiến tranh lạnh thôi. Hai bên chỉ tìm cách "choảng" nhau bằng chữ nghĩa, chứ không hề gây gỗ hung hãn động tí là giở trò xin nhau tí huyết hoặc vác súng vào trường bắn loạn như bây giờ. 
Thậm chí nhiều đứa trường mình còn chơi thân với đám trai Ngô Quyền là đằng khác. Giờ nhớ lại những lúc hẹn gặp nhau dọc đường để được cùng nhau bá vai bá cổ hớn hở tới trường, tao thấy cuộc sống tụi mình thuở ấy sao mà nó lên hương thế. Giả dụ giờ này tao có bạc tỉ trong két, chắc tao cũng không biết làm gì ngoài việc ngồi đếm bạc để tưởng tựong mình là kẻ sung sướng trên đời vì dư tiền dư của hơn người khác. Và tao sẵn sàng đánh đổi cái thú vui hợm hĩnh ấy để mong tìm lại được những tiếng cười hồn nhiên ròn rã khi chúng mình vui đùa nghịch ngợm với nhau. 

Nhưng bên cạnh các kỷ niệm của tuổi học trò vô tư ấy, còn gì đáng nói hơn là những kỷ niệm của thời yêu đương. Bây giờ mới là lúc tao chính thức trở về với câu chuyện " con cùu của tụi mình", tức "revenons à notre mouton" như ông thầy dạy Français vẫn quen nói sau khi trả lời câu hỏi lạc đề của một đứa trong lớp.

 

Lộc ơi ! Mày nói mày rất mê bài "Les Feuilles mortes". Đâu chỉ có mình mày mê. Tao cũng mê. Rất mê. Hàng triệu người yêu nhạc trên thế giới đều mê. Và, cũng như mày, tao vẫn nghĩ bài hát sở dĩ được mọi người yêu chuộng đến thế, vì nó là một bài thơ tuỵệt tác của Prévert được Joseph Kosma đem phổ nhạc. 
Có điều tao thắc mắc là tìm hoài sao không thấy bài nào mang tựa"Les Feuilles mortes" trong các tập thơ của Prévert tao được biết như "Paroles" hay "Spectacle"cả. Mãi gần đây ra thư viện lục lọi, tình cờ tao vớ được bộ Prévert Toàn tập (Prévert, Œuvres complètes en 2 volumes, Bibliothèque de la Pléiade, Editions Gallimard 1966). 
Mầy mò hết trang này qua trang khác, cuối cùng tao mới tóm cổ được chú "Les Feuilles mortes " và phát hiện ra một điều khá thú vị : Trái như mày và tao vẫn tưởng, "Les Feuilles mortes" không phải là một bài thơ, mà chỉ là ca từ Prévert viết theo một điệu nhạc sẵn có của J. Kosma. Bởi thế "Les Feuilles mortes" mới không được xếp trong phần "Poésie" của tập I, mà lại đặt tuốt những trang cuối của tập II trong phần " Textes divers" ở mục "Chanson" (Jacques PREVERT : Œuvres complètes, Tome II – Textes divers, p.785-786, Bibliothèque de la Pléiade, Editions Gallimard 1966). 
Tham khảo tiếp phần chú giải (Notes, sdd.tr. 1387-1391), tao lại biết thêm điệu nhạc này, chủ đích của Kosma là sọan ra như là một nhạc phần (une partition) cho kịch vũ ba lê "Le Rendez-Vous " ( "Hẹn Hò", theo vở kich là hẹn hò với Định Mệnh). Lúc đầu Prévert cũng định chỉ soạn lời cho nhạc phần của vở kịch vũ theo yêu cầu. Nhưng khi lắng nghe giai điệu để viết lời, Prévert đã bị thu hút bởi những nốt nhạc của giai điệu diễn tả một nỗi buồn thầm kín nhưng nồng nàn đằm thắm. Và ông đã nhân cơ hội mượn giai điệu này của Kosma để làm nền cho cuốn phim do chính ông soạn kịch bản và lời thoại lấy tên "Les Portes de la nuit" ("Cửa vào đêm tối ", đêm tối ở đây mang ý nghĩa ẩn dụ " tử thần"), lấy nhạc Kosma làm nền. 

Cũng như kịch bản "Le Rendez-vous", " Les Portes de la nuit " kể lại câu chuyện tình buồn của hai nhân vật chính: Diego, một thành viên kháng chiến Pháp sống sót sau đệ nhị thế chiến, và Malou, cô gái xuất thân nghèo hèn, nhưng đang sống chán chường trong nhung lụa bên cạnh anh chồng giàu có nhờ làm ăn bất chính trong thời chiến. Tình cờ gặp nhau, hai người đã yêu nhau nhờ tìm ra được sự đồng cảm qua một điệu nhạc cả hai đều ưa thích. Nhưng sau một đêm sống hạnh phúc bên nhau, Malou đã bị người chồng nổi ghen bắn chết. Tóm lại, dù với "Le Rendez-vous " hay với " Les Portes de la nuit ", cả hai kịch bản đều mang chung nội dung một câu chuyện tình buồn với kết thúc bi thảm, như cái chết của Malou. Nhưng khi sọan nhạc, Kosma lại muốn giai điệu làm sống dậy cái hạnh phúc tìm thấy trong tình yêu hơn là chỉ gợi nhớ một kỷ niệm u uất. Giai điệu, do đó, phải mang vài nốt nhạc thân quen gợi nhớ kỷ niệm để, mỗi lần nghe vọng lên, là một lần hạnh phúc yêu đương được thức giấc. Thông thường người ta phổ nhạc cho thơ để chuyển đạt lời thơ bằng nhạc. Prévert trái lại, đã dùng lời ca đem lại cho nhạc điệu một hồn thơ. Có lẽ vì vậy mà người đời vẫn ngộ nhận ca từ của bản « Les Feuilles mortes » là một bài thơ của Prévert và nhờ được J. Kosma phổ nhạc nên mới trỏ thành bất tử. Họ đâu có ngờ bản « Les Feuilles mortes » trở thành một trong những bài ca tủ cho họ, ấy là nhờ ca từ đã phả hồn thơ vào những nốt nhạc, khiến giai điệu được thấm sâu vào lòng người nghe, đem lại sự bất tử cho bản nhạc. 


Để thể hiện quan niệm sáng tạo này của Kosma và nói lên ý nghĩa nội dung giai điệu, Prévert phải vận dụng hết tài năng để viết nên ca từ. Trong phim, Malou là nạn nhân của một hành động trả thù thô bạo. Nhưng Prévert lại dùng hình ảnh sóng biển xóa dần dấu chân trên bãi cát để gợi cho ta hình ảnh một sự chia ly nhẹ nhàng êm thắm (d 19-23). Đó là hình ảnh của điệp khúc được gợi lên trong các dòng 13-23 và 36-46. Phần ca từ còn lại, Prévert chia làm hai đoản khúc (couplet) và ông đã dành hầu như trọn đoản khúc hai (d 26-35) để nhắc nhở ta rằng mỗi lần kỷ niệm hiện vê, nó không chỉ đem lại đau buồn tiếc nuối, mà là dịp để Diego được sống lại những giây phút yêu đương hạnh phúc bên cạnh Malou. Tiếc thay phần đông các ca sĩ lại ít dùng lời của đỏan khúc 2 khi diễn tả. Phải chăng đó là nguyên nhân khiến công chúng đã dễ dàng đồng hóa « Les Feuilles mortes » với dòng nhạc tình cảm mang chủ đề « Mùa thu và kỷ niệm ». Tao cho đây là một ngộ nhận đáng tiếc. Nó khiến ta đánh giá không đúng mức tài năng sáng tạo của Prévert khi sọan lời cho " Les Feuilles mortes " và làm giảm bớt phần nào khóai cảm thưởng thức của ta. Tao gửi sau đây toàn bộ ca từ của Prévert có thêm phần tiếng Việt do tao chuyển ngữ (coi pps « Les FM (textes) »). Mày hãy đọc khi có thì giờ rảnh rỗi. Biết đâu chẳng là cơ hội để mày có dịp so sánh phong cách thưởng thức âm nhạc nghệ thuật ở nước ngoài với phong cách và trình độ thưởng ngọan âm nhạc của phần đông người mình. 

Để có cơ sở so sánh, trước hết ta hãy nghe lại ca từ tiêu biểu cho nhạc Việt về mùa Thu, đăc biệt lời ca tình tứ của một số bản nhạc quen thuộc. 
" Thu đi cho lá vàng rơi. Lá rơi cho đám cưới về…"
Hoặc: "Em không nghe mùa thu. Lá thu rơi xào xạc. Con nai vàng ngơ ngác…" 
Hoặc: "Em có nghe mùa thu mây giăng lá đổ. Con nai vàng hát khúc yêu đương…" 

Có thể nói, cũng như các trường hợp nêu trên, hầu hết các bản nhạc hoặc các bài thơ nói về mùa thu của ta đều chuyển tải hoặc mở đầu bằng những lời lẽ hay hình ảnh gợi cảm, tình tứ tương tự. Nhưng vì thấy chúng thơ mộng tình tứ người ta mới đua nhau bắt chước, tận tình lôi ra xào xào nấu nấu, chẳng mấy chốc biến chúng thành những hình ảnh công thức sáo mòn. 
Khung cảnh đã vậy, thế còn nhân vật thì sao? Theo tao nghĩ, đã là đàn bà con gái ít ra cũng phải " mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười ", như thời Nguyễn Du chứ? Đằng này, qua lời lẽ của một số thi, nhạc thời thượng bây giờ, tao có cảm giác hình như người em gái nào cũng đều có cặp "môi mềm" như nhau cả. 
Còn lại, nếu không "sầu mộng" thì cũng đều là " mắt nhung" hay "mắt ướt " trên đôi vai gầy ráo trọi. Nghe ríết một hồi, tao không còn phân biệt ra được ai là em gái của tao, ai là người em thiên hạ cả. Ấy vậy mà các sáng tác thuộc lọai này vẫn ăn khách đều đều.Tuy biết rằng đó chỉ là những hình ảnh cuộc sống được thăng hoa, nhưng người ta vần thích nghe. Biết đâu, chính vì chúng là những hình ảnh cuộc sống được tô màu, đánh bóng nên họ mới khoái nghe. Càng nghe càng khoái. Nghe riết, đâm ghiền như một thứ ma túy, một loại thuốc an thần giúp người nghe tìm quên được chốc lát trong ảo ảnh về một kỷ niệm đẹp, nếu chẳng may cuộc tình lỡ dở. Về phần những kẻ may mắn được " như chim liền cánh, như cây liền cành ", họ lại càng khóai nghe. Bởi chính họ mới thuộc thành phần cần tìm kiếm những giây phút thoát ly hiện thực hơn ai hết: Nhờ may mắn trúng số, họ mới có điều kiện để kiểm nghiệm cái chân lý không dễ gì thay đổi này: 
"Tình chỉ đẹp khi còn dang dở 
Đời hết vui khi chén bát đã biết bay trong nhà ". 

Bởi vậy đường lối sáng tác dễ dãi hời hợt này, thiên về vay mượn hơn là đào sâu cảm xúc sống thực, vẫn gặp thời cơ. Đất dung thân của nó là một số cơ sở sản xuất băng nhạc vidéo hay đĩa CD, là một vài ông bàu chuyên tổ chức các show trình diễn. Đối tượng cho sản phẩm của họ là một giai tầng xã hội dư dả thời giờ và phưong tiện, nhưng nghèo nàn óc thẩm mỹ với thị hiếu đôi khi còn thuộc lọai " mauvais goût" nữa. Trước tình trạng này, khách yêu chuộng nghệ thuật âm nhạc chỉ biết quay về với âm nhạc tiền chiến hay một số tác phẩm một thời bi kết án là nhạc vàng, nhưng đã làm rung động được lòng người nhờ vào giọng ca điêu luyện của những ca sĩ tài danh một thời vang bóng. Đó là nhận định của riêng tao, không biết là đúng hay sai. Nhưng thôi, ta hãy dẹp cái chuyện lẻ tẻ này lại để trở về với chuyện con cừu của tụi mình tức là bàn về giá trị nghệ thuật của bản  "Les Feuilles mortes ", đặc biệt là kỹ thuật vận dụng chữ nghĩa trong ca từ của Prévert.


Bản nhạc tác động mạnh tới cảm quan người nghe bằng một tiếng « Ồ » mở đầu để bật thành lời nỗi xúc động do kỷ niệm làm sống dậy. Cường độ của xúc động được thể hiện bằng trạng từ tant (chỉ số lượng) kết hợp với động từ vouloir (je voudrais) ở thì hiện tại thể điều kiện cách (temps présent du mode conditionnel). Chắc mày còn nhớ, người Pháp ưa dùng thể diều kiện cách, nhất là trong văn học, để diễn tả một khao khát, một ước vọng mãnh liệt. Chỉ bằng một vài chữ đơn giản thế thôi, nhưng cô đọng, hàm súc, chứ không phải bằng những lời lẽ hoa mỹ, kể lể cường điệu, Prévert đã cho ta cảm thấy được nỗi xúc động trào dâng như thế nào. 
Kỹ thuật vận dụng chữ nghĩa này của Prévert, nhất là về mặt khai thác ý nghĩa đặc biệt của một số thì (temps) và thể cách (mode) trong phép chia động từ của tiếng Pháp, làm tao liên tưởng tới cách ra chiêu của các bậc chưởng môn võ công thâm hậu. Chỉ cần tập trung tư tưởng thu hết nội lực vào lòng bàn tay là khi bung ra đã có quả đấm sức mạnh ngàn cân. Chiêu thức này không như qủa thụi của mấy đứa con nít và cũng khác hẳn với các đường quyền lớp lang bài bản của phường sơn đông mãi võ. Chính tài năng vận dụng chữ nghĩa khéo léo này đã giúp Prévert phả được vào toàn bản văn hơi thở của sự sống và giúp cho mỗi từ sử dụng có một đời sống riêng. 


Như mày cũng biết, "Les Feuilles mortes" được coi thuộc dòng nhạc tình cảm nói về mùa thu và kỷ niệm, nên nó mới có cái tựa tiếng Anh " Autumn leaves". Vậy mà Lộc ơi, mày hãy kiếm dùm tao trong toàn bộ ca từ của Prévert có chữ nào là " thu" hoặc hình ảnh nào gợi lên cảnh đẹp thơ mộng quyến rũ của mùa thu không? Hay độc nhất chỉ có hai chữ "les feuilles mortes " là mang ý nghĩa biểu tượng cho mùa thu. Nhưng hình ảnh ẩn dụ này lại quá quen thuộc, có khi còn vô vị lạt lẽo hơn cả hình chiếc bánh humburger quảng cáo của mấy tiệm McDo nữa. Đã thế Prévert lại còn đem kết hợp hai chữ này với chữ " pelle " (cái sẻng) là một vật dụng thô kệch chẳng có gì là thơ mộng cả. Giả dụ ta phải dùng những chữ này để đăt thành câu. Nếu là học sinh trung học, chắc cậu ta sẽ viết như sau để được đủ ý và đúng mẹo văn phạm: "Les feuilles mortes sont si nombreuses qu’on doit les ramasser avec une pelle ", hoặc "les feuilles mortes sont si nombreuses qu’elles ne peuvent être ramassées qu’avec une pelle ". 
Dù diễn tả với hình thức nào, hai cách phát biểu nôm na này đều gợi cho ta một hình ảnh quen thuộc nhàm chán của đời sống hàng ngày, như đám lá khô nằm bất động. Nhưng Prévert, nhờ khéo vận dụng phép chia động từ (một trong những dạng diễn tả thiên tài của tiếng Pháp), lại dùng chữ « feuilles » làm chủ từ với « ramasser » ở thể động từ tự phản (forme pronominale) trong một câu ngắn gọn : " Les feuilles mortes se ramassent à la pelle ", biến câu văn thành những lời thơ. 

Là những lời thơ vì câu văn không chỉ cô đọng, hàm súc mà khi đặt les feuilles mortes làm chủ từ, Prévert còn gợi trong ta hình ảnh lung linh sống động của những chiếc lá đang rơi rụng đầy gợi cảm. Tuy không phải điệp khúc, nhưng câu thơ được nhắc đi nhắc lại ba lần do vai trò quan trọng của nó: mỗi lần lập lại là một lần được lồng trong ngữ cảnh mới nói lên ý nghĩa đặc biệt của kỷ niệm đối với người trong cuộc. 
Lần đầu (d.5) với ba chấm lửng, câu thơ gợi cho ta hình ảnh lung linh của những chiếc lá khô rơi lả tả kéo kỷ niệm về. Lần hai, chỉ cách lần đầu có một dòng, nhưng lại được kết hợp với ba câu kế tiếp (d.7-10), ngụ ý nhắc nhở ta rằng kỷ niệm thức giấc ở đây không cùng loại với những kỷ niệm chồng chất ta thường được nghe tâm tình kể lể qua những bản nhạc hay nhưng bài thơ trữ tình quen thuộc: Những kỷ niệm thuộc loại đó chỉ gây ấn tượng nơi ta chốc lát rồi sẽ rơi vào quên lãng như những chiếc lá khô được vun thành đống để chờ gió cuốn đi. Ở lần ba (d.24-25 và 26-27), ta cần chú ý tới cách ngắt câu của Prévert trong đoạn thơ này. Hai dòng 24 và 25 là sự lập lại các dòng 7 và 8 của lần đầu, nhưng được ngắt riêng làm một câu văn để lưu ý ta về sự khác biệt giữa những kỷ niệm (des souvenirs) và cái kỷ niệm (le souvenir). 
Hai dòng 26 và 27 kết hợp thành một câu khác và mở đầu bằng chữ "Nhưng..."
(Mais…) để nói cho ta biết tác giả đã được sống bằng cảm xúc với kỷ niệm của mình như thế nào. Và những cảm xúc thức giấc ấy còn được bộc lộ sinh động hơn nhờ lối nói thọai khiến ta có cảm giác nhân vật trong ca từ đang được tâm tình với người yêu. Nếu không có các động từ được đặt ở các thì présent: sourit, remercie (d.27) hay imparfait: aimais, était (d.28), ta khó mà phân biệt được đâu là phần thuộc vè hiện thực và đâu là phần thuộc về kỷ niệm.

Bên cạnh cụm từ "les feuilles mortes " bàn trên, chỉ có hai trường hợp khác là Prévert vận dụng tới kỹ thuật ẩn dụ mà thôi: đó là từ " brûlant " (d.4) để nói lên tình cảm nồng nàn thắm thiết của lứa đôi, và hình ảnh sóng biển xóa dần vết chân trên bãi cát (d.19-23 và d.43-46) đẻ làm dịu nỗi đau của mối tình tan vỡ. 
Còn lại Lộc ơi, mày chịu khó kiếm dùm tao trong lời ca có từ ngữ nào là mới lạ hay hoa mỹ không? Hay quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chữ " heureux ", " aimer", " souvenir ", " regret ", những khái niệm tuy trừu tượng nhưng đã trở thành quen thuộc với ta như món đậu phụ hay lòng lợn chấm mắm tôm pha chanh ớt ta thường gặp trong đời sống quê ta hàng ngày. Cái tuyệt tác và cái tài hoa của Prévert, theo tao, là ở chỗ đó. 
Ông không dùng phương pháp cường điệu mượn lời khoa trương hoa mỹ để dài dòng mô tả, nếu là cuộc tình nên duyên tốt đẹp. Bằng không lại toàn lời kể lể đầm đìa nước mắt nước mũi như những câu chuyện tình bi thảm thuộc lọai " le lavabo et la toilette "… Í chết, tao lại lú lẫn nói sảng mất rồi. Ý tao định nói bắt chước câu chuyện tình " Roméo et Juliette " kia đấy. Với Prévert, khác hẳn.
Trở đi, trở lại chỉ có vài chữ " Aimer, heureux, souvenir, regret… " ( Anh yêu em…, Em yêu anh…, hạnh phúc, kỷ niệm, tiếc nuối…),thế thôi. Đó là những từ ngữ qua văn thơ, trong cuộc sống ta thường được nghe nhắc đi nhắc lại. Và có thể chính chúng ta cũng từng nhiều lần thốt ra do quen miệng. 
Bởi vậy chúng mới mỗi lúc trở thành lạt lẽo vô vị. Nhưng cũng với ngần ấy lời, Prévert lại biến chúng thành thơ. Ấy là vì ông đã không tìm cách khai mở các khái niệm trừu tượng ấy ra thành những hình ảnh mỹ miều, cụ thể để mô tả hay kể lể. Trái lại ông để chúng ngoan ngõan nằm yên trong cái vỏ mang hình thức chữ viết, giúp chúng được bảo toàn cái ý nghĩa nguyên thủy của chúng. Bởi vậy chúng mới thành những lời thơ.

Từ những từ ngữ đã quá thông dụng như những đồng tiền nhớp nhúa vẫn được chuyền tay hết người này qua người khác, Prévert đã biến chúng thành những tờ bạc mới tinh còn thơm mùi mực, xưa kia chúng ta vẫn nâng niu hít hà sau khi nhận được tiền mừng tuổi. Nói khác đi, Prévert đã biết cách biến những từ ngữ quen thuộc này thành những con chữ mật mã mà chỉ những ai đã từng yêu và được yêu mới nắm được chìa khóa giải mã để mà cảm nhận. 
Khi người ta yêu nhau và được biết thế nào là tình yêu, chỉ cần tay trong tay, mắt nhìn mắt là đủ. Đâu có cần nhiều lời ong bướm, như khi ta phải trổ tài tán tỉnh cô hàng cà phê nơi quán nhỏ đầu ngõ. Hạnh phúc cũng vậy. Hạnh phúc cũng như lọai trà quí chỉ dành để nhâm nhi với người tri kỷ. Và hương thơm của nó càng ủ kín chừng nào càng làm ta ngây ngất chừng đó. 
Hạnh phúc đâu có phải là món đồ để đem rao bán quảng cáo. Như cái nhà ông đại gia nào đó ở Việt Nam, mới đây sắm được cái giường bạc tỷ đã vội khoe khoang rầm rĩ. Làm như nếu không được nằm trên cái giường đó, thiên hạ không ai đuợc biết cái sướng là gì sất cả. Vả lại, là người chứ có phải con thú đâu mà chỉ khi nào được lên cơn sướng mới là có hạnh phúc. Không tin tao ư? Mày cứ đi hỏi hết thảy mọi người, đầu làng cuối xóm xem tao nói vậy là đúng hay sai.


Nhạc Kosma trong "Les Feuilles mortes " là một giai điệu buồn với những nốt nhạc khoan thai dìu dặt. Cộng thêm ca từ Prévert là những lời thơ chan chứa, nó càng có sức cuốn hút người nghe. Có lẽ vì vậy bản nhạc, được phổ biến lần đầu bằng đĩa nhựa năm 1948, chẳng mấy chốc đã len lỏi đi được vào sâu, sâu thiệt là sâu trong lòng quần chúng… Này, quần chúng ở đây có nghĩa là đại chúng đấy nhé! Đừng có quen thói hiểu theo nghĩa tào lao như hồi còn là trai trẻ, nghe không cha nội. Đừng tưởng ở xa tao không biết. Tao còn lạ gì cái cười ranh mãnh tinh ma của mày. Già rồi. Hai thứ tóc trên đầu rồi. Cháu nội cháu ngọai đầy nhà rồi đấy! Đừng bắt chước thói đua đòi chơi trống bỏi nữa. Còn muốn được hồi xuân thì nên dành thì giờ để nghe nhạc là hơn. Ừa, mà ở xứ cờ huê chắc mày chỉ quen nghe bản nhạc lời tiếng Anh với tựa " Autumn leaves " qua tiếng hát của các ca sĩ tài danh như Patti Page, Doris Day, Frank Sinatra, Nat King Cole… thì phải. 

Để thay đổi không khí, tao đề nghi mày chịu khó kiếm trên Internet ráng nghe cho được bản "Les Feuilles mortes" lời Pháp, ít nhất là qua giọng ca của ba ca sĩ sau đây: Yves Montand, Cora Vaucaire, Laura Fygi. Với Y. Montand ( Youtube Y. Montand à l’Olympia 4’26’’) mày chẳng lạ gì, Les Feuilles mortes được coi là bản nhạc tủ hay bản nhạc ruột của anh chàng tài tử ca sĩ nổi danh này. Cora Vaucaire (Youtube : Les feuilles mortes, Autumn leaves 5’09’’ hoặc Les feuilles mortes – La dame blanche de Saint-Germain des Prés 3’07’’), vì là người đầu tiên "lăng xê" bản nhạc trên đĩa nhựa (chứ không phải như Y. Montand tự nhận). Về phần Laura Fygi (Youtube: Les feuilles mortes – Autumn leaves 5’23’’), nữ ca sĩ danh tiếng Hà Lan nhưng lại lạ hoắc với tao và, nếu không nhờ mày, chắc tao không ngờ lại có cô ca sĩ này trên đời.. Hơn thế, nếu muốn được nghe toàn bộ lời ca Prévert viết cho bản nhạc như tao kể thi hãy gõ:" Les Feuilles mortes " par Philippe Jaroussky. Mày sẽ có cơ hội được nghe, không chỉ toàn bộ ca từ của Prévert, mà còn được thưởng thức nghệ thuật diễn tả bằng giọng opéra của Jaroussky với phần hòa tấu của giàn nhạc quốc gia Pháp (Orchestre national de France). Mày chịu khó tìm kiếm nghe các ca sĩ kể trên ít ra một lần dùm tao đi. Rồi mày sẽ thấy.

(Laura Fygi)  

Dù là nghệ sĩ nổi danh hay ít được biết đến, họ đều là những con người thực tài nhưng chân chính nên ý thức được vai trò khiêm tốn của mình: Họ chỉ là những kẻ giao liên, giữ vai trò truyền đạt tác phẩm tới khán giả. Và dù có được quần chúng hâm mộ tán thưởng tới mấy, giọng ca của họ cũng chỉ là bất hủ chứ không hề bất tử. Với thời gian, giọng ca và tên tuổi của họ rồi cũng như những chiếc lá khô, sẽ bị gió bấc tới cuốn đi và chìm sâu trong quên lãng. Chỉ có tác giả và tác phẩm mới là bất tử và bất diệt. Ý thức được điều này, họ tỏ ra khiêm tốn và cẩn trọng. Trước khi ra trình diễn, bao giờ họ cũng bắt đầu bằng tìm hiểu và bỏ công tập luyện. Mục đích là làm sao lột hết được ý nhạc và truyền cảm được hồn nhạc tới người nghe. Chả bù với một số ca sĩ của ta hiện hành. Ỷ vào giọng ca thiên phú hoặc thân hình và sắc đẹp (không phải là của trời cho, mà do được thường xuyên chỉnh trang tu bổ), mấy người này chi lo biểu diễn hơn là trình diễn. Làm điệu bộ, đôi khi còn để khoe ngực khoe mông với họ mới là chính, còn diễn tả là phụ nên họ ít quan tâm tới lời nhạc và ý nhạc. Thậm chí có khi còn tùy tiện sửa lời của tác giả là đằng khác. Có lẽ vi vậy mà về mặt đua đòi thời trang và nếp sống hiện đại người Việt không thua kém ai, nhưng về mặt sinh họat văn học nghệ thuật dường như chưa có công trình sáng tạo nào được coi là đáng kể cả.


Ấy chết, tao lại quen thói chưa hết chuyện này đã quàng sang chuyện khác mất rồi ! Đừng có nghĩ là tao có ý tập viết văn theo chủ nghĩa văn học hậu hiện đại đấy nhé. Tao nay tóc đã bạc, mắt bắt đầu kèm nhèm, răng trên răng dưới đều muốn long cả rồi, đâu còn đủ sức đọc nhiều. Tao chỉ nghe nói phong thanh thôi. Nhưng nếu mày muốn biết sơ qua chủ nghĩa hậu hiện đại trong văn học là gì, mày có thể tìm đọc bài " Các lý thuyết văn học chính từ đầu thế kỷ 20 đến nay" (phần hai) của nhà ông GSTS Nguyễn Hưng Quốc trên Hợp Lưu số 86, tháng 12-2005&1-2006. 
Mày chỉ cần đọc phần nói về chủ nghĩa này ở các trang 121-122 thôi. Tuy được tóm gọn trong có hai trang, nhưng tao nghe nói bài viết khá rõ ràng, đầy đủ. Bằng không mày có thể tham khảo trên trang mạng "Tiền Vệ", ở mục Chuyên Đề cũng có một số bài viết về vấn đề này. À, còn một điều chót, tí nữa tao quên. Nghe nói tụi mày tính qua Pháp chơi khoảng tháng tới thì phải. Sang đi. Tao có cái này hay lắm. Số là trước đây tao có mua được cuốn phim vidéo " Les Portes de la nuit " do Yves Montand thủ vai chính, Marcel Carné đạo diễn. Tao vẫn còn giữ cái vidéo đó cùng với cái magnétoscope của tao. Cái máy tuy cũ rích, nhưng đầu tape hãy còn tốt lắm. Không như cây kim rỉ xét của tao bây giờ, chẳng mấy chốc chắc phải đem rục vào kho phế thải mất thôi. Vậy cố sang đây nhé. Có được coi mày mới biết. Tuy bị xếp thuộc lọai phim quá đát, nhưng tao thấy nó vẫn còn hay đáo để ra phết đấy mày ạ. Hẹn sớm được thấy mặt mày. 
Thằng bạn "Xách Dép" của mày. 
Hưng bưng bô. 

Nguyễn Bảo Hưng

(*) "Ngoan ngoãn như bày cừu Panurge ": Thành ngữ này dựa trên câu chuyện ngụ ngôn do Rabelais thuật lại trong cuốn Pantagruel : Trên một chuyến tàu, xảy ra cuộc cãi vã giữa Panurge và lái buôn cừu Dindenault. Để trả thù, Panurge bèn chịu mua với giá cao con cừu đầu đàn đẹp nhất trong bày, rồi đem liệng xuống biển. Thế là cả bày cừu đều hùa nhau nhảy theo. Lái buôn Dindenault, vì tìm cách níu kéo để cứu vãn bày cừu, cuối cùng cũng bị kéo rơi theo xuống biển. Trong xã hội tiêu thụ với kỹ thuật quảng cáo tiên tiến hiện nay, ta có thể coi những ca sĩ, diễn viên siêu sao, hay những tay vô dịch thể tháo được các hãng sản xuất lớn trả cho cát xê bạc triệu là để thủ vai con cừu đầu đàn. Còn giới tiêu thụ ham chạy theo các mốt thời trang là bày cừu ngoan ngoãn đua đòi mua sắm để vỗ béo cho các tập đoàn tư bản. (Như trên TV, hình ảnh mới đây tại Việt Nam hàng ngàn người chen chúc xếp hàng để chờ được vào khai trương nhà hàng McDo. Hoặc, sau đó không lâu, hình ảnh từng đoàn người chen vai thích cánh để chờ mua cho bằng được cái Smart phone Apple 6 mới ra lò, với kết quả là cái máy mới này còn tệ hơn là cái máy được lưu hành trước đó.)



Les Feuilles Mortes  - Mùa Lá Rụng
(Texte intégral)

Oh! Je voudrais tant que tu te souviennes
des jours heureux où nous étions amis
En ce temps-là la vie était plus belle
et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui
5 Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
Tu vois je n’ai pas oublié…
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
les souvenirs et les regrets aussi
et le vent du nord les emporte
10 dans la nuit froide de l’oubli
Tu vois je n’ai pas oublié
la chanson que tu me chantais
C’est une chanson qui nous ressemble
Toi qui m’aimais
15 et je t’aimais
Et nous vivions tous deux ensemble
toi qui m’aimais
et que j’aimais (*)
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment
20 tout doucement
sans faire de bruit
et la mer efface sur le sable
les pas des amants désunis
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
25 les souvenirs et les regrets aussi
Mais mon amour silencieux et fidèle
sourit toujours et remercie la vie
Je t’aimais tant tu étais si jolie
Comment veux-tu que je t’oublie
30 En ce temps-là la vie était plus belle
et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui
Tu étais ma plus douce amie…
Mais je n’ai que faire des regrets
Et la chanson que tu chantais
35 toujours toujours je l’entendrais
C’est une chanson qui nous ressemble
Toi tu m’aimais
et je t’aimais
Et nous vivions tous deux ensemble
40 toi qui m’aimais
et que j’aimais (*)
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment
tout doucement
sans faire de bruits
45 et la mer efface sur le sable
les pas des amants désunis .

Jacques Prevert 
Œuvres complètes Tome II – Textes inédits pp. 785-786, Bibliothèque de la Pléïade, Editions Gallimard 1966)
(*) Prévert avait écrit dans un manuscrit (Ms 3) : « Toi qui m’aimais moi qui t’aimais » avant de s’arrêter à cette version définitive. (op. cit. pp 190-191)
Cette variante veut-elle dire quelque chose?
***
Bài Dịch:
Mùa Lá Rụng


Ồi! anh ước mấy em còn nhớ được
những ngày hạnh phúc hai đứa sống bầu bạn bên nhau
Thuở ấy cuộc đời mới đẹp làm sao
và mặt trời cũng nóng bỏng hơn bây giờ
5 Lá úa rụng tả tơi được vun thành đống…
Em thấy đó anh có bao giờ quên.
Lá úa rụng tả tơi được vun thành đống
bao kỷ niệm bao tiếc nuối cũng vậy thôi
để gió bấc lạnh lùng tới cuốn đi
10 đem vùi sâu vào vùng lãng quên âm u giá buốt
Nhưng em hỡi anh làm sao quên được
khúc nhạc tình em vẫn hát anh nghe
Đó là một bản tình ca như chuyện hai đứa mình
Em yêu anh
15 và anh cũng yêu em
Và chúng ta đã vui sống bên nhau
em đã yêu anh
và là người anh yêu
Nhưng cuộc đời lại thường chia đôi ngả
20 nhẹ nhàng êm thấm
âm thầm lặng lẽ
như sóng biển xóa dần trên bãi cát
dấu chân in của những đôi lứa bị phân ly.
Lá úa rụng rơi được vun thành đống
25 như bao kỷ niệm như bao tiếc nuối
Nhưng mối tình chung thủy anh hằng ấp ủ
vẫn nở nụ cuời để anh biết yêu đời
Anh yêu em tha thiết vì em quá đẹp
Làm sao anh quên được, hỡi em yêu!
30 Thuở ấy cuộc đời mới đẹp làm sao
và mặt trời cũng nóng bỏng hơn bây giờ
Em hỡi, người bạn dịu hiền nhất đời anh…
Những tiếc nuối anh đâu cần biết
Bản nhạc ấy một lần anh nghe em hát
35 còn vang vọng mãi mãi trong anh
Đó là một bản tình ca như chuyện hai đứa mình
Em yêu anh
và anh cũng yêu em
Và chúng ta đã vui sống bên nhau 
40 em đã yêu anh
và là người anh yêu
Nhưng cuộc đời lại thường chia đôi ngả
nhẹ nhàng êm thấm
âm thầm lặng lẽ 
45 như sóng biển xóa dần trên bãi cát
Dấu chân in của những đôi lứa bị phân ly.

 Nguyễn Bảo Hưng 


Thứ Tư, 16 tháng 10, 2019

Ánh Trăng Lẻ Loi - Kỳ Anh - Hạ Vy


Sáng Tác: Kỳ Anh
Ca Sĩ: Hạ Vi
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình




Nhìn Sao



Một vì sao đơn độc
Thăm thẳm giữa trời khuya 
Người xa vô lượng kiếp
Vẫn cùng ta sẻ chia

Đêm nay trời mưa gió
Sao khuất bóng về đâu
Dõi tìm trong thăm thẳm
Màn đêm đen một màu

Ở một nơi nào đó
Lấp lánh mãi không thôi
Mai ta về vô hạn
Sao vẫn sáng một trời

Khánh Hà


Xin Tạ Ơn...



Xin tạ ơn CHÚA, TRỜI, PHẬT
Cho niềm tin giữa tất bật đời thường
Xin tạ ơn Ba Mẹ thương
Cho hình hài, nuôi lớn dường bao năm...
Tạ ơn Bạn Đời âm thầm
Lo con,chẳng ngại làm chăm mọi điều
Tạ ơn Ông Bà kính yêu
Tạo công phước đức,lộc nhiều vạn an...
Tạ ơn Bà Con họ hàng
Cho tình quyến thuộc, thương làng mến quê
Tạ ơn Thầy Cô yêu nghề
Cho Trò hiểu biết, say mê học hành...
Tạ ơn nhà trồng cây xanh
Cho thực phẩm sạch no lành bữa ăn
Tạ ơn người chế dầu, xăng
Cho máy chạy, hết nhọc nhằn tay chân...
Tạ ơn những Bạn Học thân
Cho tình huynh muội tựa gần người thân
Tạ ơn các Bậc Tiền Nhân
Xây nền thế giới muôn phần phồn vinh...
Tạ ơn công nghệ văn minh
Làm cho cuộc sống tâm tình dễ hơn
Sống được đến Mùa Tạ Ơn

Xin Tạ Ơn hết công ơn từng người...

Phượng Trắng
Canada, Thanksgiving 14/10/2019

Quý, con trai em mới lập youtube, Giúp cháu vui & tự tin hơn khi nói(Chàng trai nay đã lớn)... Cám ơn thật nhiều...


Tình Thu

(Tình Thu -Lê Quang Xuân) 
Đề Thơ: 
Tình Thu

Gót sen bước nhẹ dịu dàng,
Em bơ vơ, giữa thu vàng mênh mông.
Lá rơi buồn nát cõi lòng.
Tìm đâu lại tiếng tơ đồng ngày xưa.

Bát Sách
Chú Thích: Sáng nay lục đồ đạc thì thấy xấp ảnh của nhiếp ảnh gia Lê Quang Xuân, là hội viên của hội nhiếp ảnh Hoàng Gia Anh, Gia Nã Đại và Úc Đại Lợi, đã được nhiều giải thưởng. Bây giờ là mùa thu, tấm hình này đã gợi cho mình nhiều cảm hứng, nên post lên cùng bài thơ, để ai cùng sở thích thì cho ý kiến. Theo ý tôi thì người đẹp thất tình, đi trong rừng thu vắng, nhớ tới ngày xưa.
***
Dịch Thơ:

Anh Ngữ


With small fragrant footsteps softly hitting the ground
She looks lost in the vast golden hues of fall
and the heartrending sadness of falling leaves
The musical sounds of days past, where are they now ?

Pháp Ngữ

Doucement avec ses légers petits pas parfumés
Elle marche, perdue dans la vaste dorure de l'automne
et la tristesse déchirante des feuilles qui tombent
Où sont-ils maintenant les sons musicaux d'antan ?

Đặng Vũ Vương
***

Các Bài Họa & Cảm Tác:
Xiêu

nh xanh, lá biếc, chiếc thuyền yêu
Lờ lững buông trôi dưới nắng chiều
Hai kẻ đôi bờ không lối đến
Vô ngôn, cảm nhận sóng tình xiêu!

 Lộc Bắc
 ***

Quên nhau những tưởng dễ dàng
Mà niềm nhớ ngập phong ngàn mênh mông
Lá rơi xào xạc trong lòng
Nghe êm như tiếng ru hồn ta xưa.

Hoàng Xuân Thảo

***

Ngọc Khôi, Bát Sách tràng dàng
Thấy cô gái đẹp giữa đàng quạnh mông 
Cả hai xao xuyến ngập lòng
Tranh nhau gõ tiếng tơ đồng ngàn xưa.

Lạc Thủy Đỗ Qúy Bái
***
Rừng Su

Cô đơn bước chẳng dễ dàng
Rừng su loang lổ xanh vàng ngó mông
Đất nghiêng cổ ngả theo lòng
Tình thu cao thấp bềnh bồng lá xưa

Lộc Bắc
***


Rừng thu trải thảm lá vàng
Một mình lủi thủi giữa hàng cây khô
Bỏ nhà anh cạnh ven hồ
Chẳng bao giờ còn hẹn hò nữa đâu
Bước đi một bước thảm sầu
Cây cầu Ô Thước mưa ngâu xoá mờ
Còn gì nữa để mà mơ
Thuyền anh đóng ván em chờ ai đây?

Đồ Cóc

***

Em đi dưới nắng vàng
Trong một chiều thu sang
Tình anh sao đằm thắm
Mà hồn em hoang mang...

Quản Mỹ Lan
***

Hoang mang biết bao nhiêu
Dù anh rất yêu chiều
Em đi lòng thầm hỏi
Có phải thật tình yêu?

Hàng cây ngây ngất ngắm
Em đi dáng thẩn thờ
Tà áo dài đỏ thắm
Giấu nỗi lòng bơ vơ?

Tuấn Hoàng 

Người Con Gái Kinh Cấm


Bến đò chợ Giữa nằm ở ngã ba sông, một bên là chợ huyện, bên kia xuôi về kinh Cấm. Không ai còn nhớ tự bao giờ đã tên gọi khó nghe, đầy bí ẩn như vậy. Chỉ biết từ sau ngày “giải phóng”, chính quyền địa phương đã đổi tên đơn vị mới là phường An Lạc. Nhưng vài năm sau, dân chúng trong huyện trở lại gọi tên cũ là phường kinh Cấm. Rồi kể cả chính quyền, cũng chẳng ai màng đến tên gọi của cái xóm nghèo xơ xác đó... Hầu hết dân trong vùng kinh Cấm sống bằng nghề đan và vá lưới gia truyền. Lưới kinh Cấm nổi tiếng cả tỉnh đẹp, bền và rẻ. Vậy mà dân chúng trong huyện không ai muốn léo lánh và cấm đoán cả con cái không được bén mãn đến gần. Người lớn kể lại rằng kinh Cấm là xóm của người cùi, thành lập từ thời Pháp thuộc. Trải qua nhiều đời, đến nay người ta cũng rất thận trọng và ái ngại phải nhắc đến. Chính quyền địa phương đã tổ chức nhiều chiến dịch cải cách, giáo dục dân chúng trong vùng về ấn tượng chia rẽ đó. Rằng kinh Cấm không còn là xóm cùi nữa, mà là bà con của chúng ta và đã có nhiều công trạng với “cách mạng” trong suốt hai cuộc chiến tranh. Những cố gắng, kêu gọi chừng như không thay đổi được gì trong ý thức sinh hoạt của dân chúng huyện. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi theo sự tái lập của nề nếp và thói quen. Nhưng nếu chỉ chừng ấy, đã không thành chuyện... 

Cuối dãy chợ huyện là hàng bán và nhận đan, vá lưới. Phần lớn là người kinh Cấm, trong đó không ai không biết đến hàng lưới của Mây. Không phải nghề đan vá lưới của Mây khác với người chung quanh, nhưng chỉ vì Mây đẹp. Mây đẹp nổi tiếng cả vùng, cả huyện. Không những với nhan sắc rực rở, mặn mà Mây lại được cả nết hiền dịu, đảm đang. Mỗi ngày dập dìu trai tráng, đàn ông vãng lượn gian hàng lưới của nàng. Từ căn chòi lụp xụp, mẹ con nàng xây nhà gạch và thêm được vườn cau trầu sau nhà. Cũng không phải vì vậy mà Mây lấy được lòng người. Con gái trong huyện đã đành, đằng nầy cả những đám đàn bà và dân bán chợ cũng ganh ghét, tị hiềm nàng ra mặt. Họ chuyền tai nhau về cái đẹp của Mây, là dấu hiệu thời kỳ cuối, trước khi chứng bệnh cùi bộc phát, tàn phá. Họ chờ đợi và thầm mong cho mọi rủi ro, tai hoạ giáng xuống đời nàng không thương tiếc. Nhưng ngày qua tháng lại, Mây càng đẹp lộng lẫy và buôn bán tấp nập hơn... Vậy mà ngoài hai mươi, Mây vẫn âm thầm nhìn thời gian lướt qua bóng sắc mình trong tấm gương soi cô độc. Họ, đám đàn ông con trai, chỉ lượn quanh ngắm nghía hay buông lời trêu ghẹo xuông xuông. Chưa ai trong đám họ dừng lại, cho nàng buổi hẹn hò hay một lần chạm tay đời con gái. Mây là bông hoa rực rỡ của những buổi chợ nhưng đêm đêm, bên dòng kinh Cấm nàng lặng lẽ khóc thầm cho thân phận nghiệt ngã, cho định mệnh trớ trêu. Thượng đế quá xa xăm còn người đời thì không ai màng đến tiếng khóc của nàng nức nở. Nỗi bất hạnh, cô đơn cứ cuộn tròn, thắt chặc nỗi đau trong nhan sắc lộng lẫy của Mây. Chỉ vì nàng là con gái kinh Cấm. 

“... Thương con, ông bà ngoại cẩn thận gởi mẹ cho vú nuôi từ nhỏ. Đến năm mười sáu tuổi, bà ngoại qua đời, ông ngoại mới đem mẹ về nhà. Bấy giờ mẹ là cô gái trẻ, bình thường và khoẻ mạnh. Không đầy hai năm sau, ông ngoại cũng qua đời, để lại với căn nhà và nghề đan bán lưới kinh Cấm. Vừa tươi trẻ vừa giỏi giang, nhưng không ai dám đến gần để yêu thương hay dạm hỏi chuyện trăm năm. Mười mấy năm thoăn thoắt trôi qua, mẹ vẫn ngồi đơn độc, âm thầm đan vá những chiếc lưới mặn khô bên bờ kinh Cấm. Cho đến một hôm, người đàn ông nghèo, lãng tử đến hát rong ở cuối hông chợ. Họ quen nhau và lấy nhau trong mảnh đời tương ngộ. Rồi đến em chào đời, ba mẹ cũng theo nếp ông bà giao vú nuôi em. Mẹ nói sau đó cha mất sớm, bà đành đem em về lúc mới đầy tám tuổi. Sống chung nhà nhưng mẹ và em ăn không cùng mâm, không ngủ cùng giường, đồ dùng từ nhỏ đến lớn mẹ đều sắm riêng. Mấy chục năm nay cả em và mẹ không có dấu hiệu nào của căn bệnh hiểm nghèo đó... Nhưng gần đây, mẹ đau nhức từng khớp xương và tai, mặt bắt đầu chai sượng. Em muốn anh biết và hiểu rõ điều nầy trước khi anh dừng lại hoặc bỏ đi. Em đã quen, đã sống với sự xa lánh của người đời như một cố nhân. Em sẽ không hờn oán hay trách cứ gì anh đâu..! “. 

Bến Trống chạy dài theo bãi sông, nối liền với biển mặn. Dọc bờ là rừng mắm, loại cây thân võ khô, rễ tua tủa lên trên mặt đất bùn non. Giọng nói nhỏ, đều của Mây như khuất chìm trong gió biển. Tôi cúi xuống hôn những giọt nước mắt nàng mằn mặn, long lanh khoảng trời xanh nhạt cuối ngày. Mọi hoang mang, do dự chợt tan biến giữa niềm yêu thương tràn ngập chung quanh. Tôi hiểu mình đang giữ tình yêu trong tay, như một định mệnh thiết tha không lựa chọn. Nhìn thật sâu vào đôi mắt Mây, tôi vẫn không tìm thấy được bóng dáng của thử thách và nghiệt ngã. Cả tôi và nàng. Bên cạnh Mây chừng như tôi dễ tin yêu hơn với cuộc đời không rộng lượng. Trong tay tôi, nàng bỏ quên những nổi sợ hãi và sự khinh miệt của con người. 

Thế hệ tôi lớn lên và trưởng thành bằng kinh nghiệm của khả năng sinh tồn và lòng nghi kỵ. Từ đó, mọi ước mơ dù bé nhỏ đến đâu cũng được che đậy, dấu kín dưới bộ mặt giả tạo của đời sống. Tôi về chợ Giữa sống chung với gia đình Hai Chài đã hơn nửa năm. Gần như bạn bè, hàng xóm không ai còn nhớ và biết tên thật của Hai Chài, ngoài đám công an địa phương và tôi... Sau sáu tháng học tập chính trị và triết học Mác Lê-nin, tôi được “công lệnh” về dạy trường trung học phổ thông huyện. Khu nội trú của giáo viên là ba lớp học được ngăn chia bằng mấy tấm vách phên tre, vừa che khỏi đầu. Ba cô một phòng, ba thầy một lớp. Mọi người sống co cụm, dòm trước ngó sau... Tôi quen với Hai Chài trong dịp tình cờ chiếc xe đạp thổ tả của tôi đứt “xênh” nằm đường. Lớn hơn tôi vài ba tuổi nhưng trông Hai Chài già dạn, phong sương hơn nhiều. Phần do nắng gió vùng biển mặn, phần khác đầu trần mình trụi hằng ngày với chiếc ghe chài, anh nuôi cả gia đình một vợ bốn con. Tô Văn Trợt, tên khai sinh của Hai Chài, là con trai lớn của gia đình đông con sinh sống bằng nghề chài lưới dọc theo vùng biển hòn. Trước đó, Trợt là lính hải quân. Sau ngày “giải phóng”, anh trở về đây tiếp tục nghề đánh lưới truyền thống của cha ông mình. Cái tên Hai Chài đẻ ra từ đó. 

Sau vài lần đến trường thăm tôi, Hai Chài nì nằn cho bằng được để tôi dọn về ở trọ nhà anh. Cũng không xa trường, tôi vừa cải thiện đời sống vừa giúp anh dạy kèm mấy đứa nhỏ ở nhà. Mỗi ngày từ bốn năm giờ sáng, Hai Chài đã xuống ghe đi lưới tận đến chiều chạng vạng mới về tới ngõ. Đời sống lúc càng khó, một con cá đến năm bảy người lưới, anh đi sớm về tối nhiều hơn. Vợ anh cũng đầu tắt mặt tối, nuôi con nhóm chợ, làm mắm làm khô, không phút nghỉ tay. Đến nổi anh phải nhờ tôi đi bỏ vá lưới rách hoặc đi lấy lưới đã mạn rồi. Tôi có dịp quen Mây và rơi vào tình nàng tha thiết... 

- Vĩnh ơi, hãy nhìn em thật kỹ. Em không muốn chúng ta bị cảm xúc lừa dối, để một đời luôn sợ hải và mọi người lánh xa. 

- Ngoài tình yêu của Mây, cuộc đời đã không còn trong anh và nỗi sợ hải đó to lớn hơn cả cái chết. 

- Nhưng anh có cả cuộc đời trước mặt. Còn em, chỉ có bóng tối của ngày mai. Và cả định mệnh, định mệnh cũng không dành cho em được sự may rủi sau này! Em đã quen rồi sự chấp nhận cho mọi nỗi bất hạnh, nỗi bất hạnh biết trước.... Còn anh, tình yêu em nhỏ bé biết chừng nào, với một đời anh vùi chôn trong sự xa lánh, ghê tởm của người chung quanh..! 

Mây nói thật nhanh, nghẹn ngào trong tủi nhục. Tôi như một con thú vùng vẫy trong chính chiếc bẫy lòng mình, xức trầy bao vết thương tuyệt vọng. 

- Anh không cần thế giới to lớn, xa lạ đó. Anh chỉ cần em, cần tình yêu của em mà thôi. Tình yêu em là hơi thở trái tim anh, mất nó, đất trời nầy chỉ là một khoảng trống mênh mông, đầy bóng tối. Mây ơi, đừng để anh phải chết mòn trong tuyệt vọng và sống vô nghĩa giữa đám đông. 

Tôi nói như lời cầu kinh, vang vọng trong gió biển. Mây hiểu. Hơn bao giờ hết, tôi biết Mây hiểu tấm lòng tôi và những gì nàng đang đối diện. Mây ơi, xin đừng lừa dối với chính mình! Vì trong mắt em, tôi đã nhìn thấy mọi yêu thương, mọi ước vọng cho đời này nghiệt ngã. Tôi đã đến và đã dừng lại. Đã nhìn thấy được trái tim nóng bỏng thiết tha, xuyên qua lớp vỏ nhan sắc tầm thường kia của nàng. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho những cay nghiệt, đớn đau có thật. Tôi nâng khuôn mặt Mây và nhìn thật sâu vào mắt nàng. Thật sâu như để cố tìm kiếm sự ghê tởm hoặc kinh hải mà người đời đã dành cho Mây. Tuyệt nhiên không. Tôi đã nhìn thấy tôi, trong tình yêu có thật của Mây. Và Mây đã nhìn thấy chính mình có thật, trong tình yêu của tôi. Tình yêu của tôi và Mây đứng ngoài thế giới đáng sợ này. Nó không hiện hữu trong tấm gương soi và cả ánh mắt người đời! Cuộc đời chỉ là huyễn hoặc nếu không có tình yêu chúng ta, phải không em? 

Thời gian ngưng đọng, nhẹ tênh. Trước mắt tôi hiện lên một mặt biển xanh thẳm màu hy vọng. Ở đó sẽ là tương lai hay chỉ là một định mệnh đợi chờ, tôi không màng biết tới. Vì ở đó có Mây, vì ở đó có tôi. 

- Mây, đây sẽ là tất cả số phận cuối cùng cho tình yêu chúng ta. Đêm mai là thời điểm đã định, anh cùng gia đình Hai Chài rời bến... Em hãy treo ngọn đèn bão trước hiên nhà vào lúc nửa đêm và đợi ở cuối dòng kinh Cấm. Thấy ngọn đèn bão, anh Hai Chài sẽ ghé đón em ở cuối bờ kinh. Nếu không thấy ngọn đèn, là em khước từ cùng anh trong chuyến hành trình vô định nầy. Tất cả ở em, trái tim anh không còn thuộc về anh nữa. Nó sẽ thuộc về ngọn đèn bão đêm nay và bóng hình em ở cuối dòng kinh Cấm. 

Mặt trời đã khuất dần phía sau dãy rừng mắm. Tất cả lặng im, chỉ còn lại hơi thở dồn dập, nặng nề của tôi và Mây. Gió từ biển thổi vào bắt đầu trăn trở lạnh. Khuôn mặt Mây trắng lờ mờ, huyền hoặc từng đường nét liêu trai. Không kềm chế được xúc cảm tràn ngập, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nàng hé mở. Mây như lòng biển đêm bất chợt chuyển mình trước cơn giông. Môi nàng bám chặc môi tôi tê dại, không rời... Bàn tay tôi tự lúc nào, đang mơn trớn, dẫy dụa trên bờ ngực Mây vung tròn, căng cứng. Thảm lá chết, nực mùi bùn lợ như đan tấm thảm lụa bằng những sợi nhung của da thịt nồng ấm, cháy rực. Tôi như cánh diều vun vút gió bốc cao, thật cao căng đầy xúc cảm. Cưỡng chế. Dồn cứng. Vỡ tan trong muôn vàn tiếng kêu vang của tận cùng hạnh phúc và tuyệt vọng... 

Quá nửa khuya, đêm tối đen không thấy rõ mặt người. Dọc bờ kinh Cấm, những dãy nhà lạnh câm, chìm sâu trong giấc mơ hải hùng truyền kiếp. Không có ngọn đèn bão trước hiên nhà Mây. 
***
Giọng kể đều đặn của tôi chìm dần, mất hút trong căn phòng khách sạn lờ mờ sáng. Bên cạnh, đứa con gái điếm người Phi-líp-pin giương đôi mắt đen tròn nhìn tôi. 
- Câu chuyện xảy ra bao lâu rồi ông? 
- Vào đêm không trăng, cuối tháng Mười năm 1980. 
- Ông có trở về và gặp lại cô ấy nữa không? 
- Không. Tôi đã không trở về kinh Cấm hơn ba mươi năm nay. 
- Vậy câu chuyện tình của ông đến đó là hết. 
- Phải. Đến đó là hết. 

Đứa con gái thở dài nhè nhẹ. Tôi đưa mắt nhìn con số đồng hồ màu đỏ tươi để trên mặt bàn. Đã hơn hai giờ sáng. Tôi bật ngồi dậy, nói nhỏ: 
- Tôi phải đi bây giờ. Cô có thể về được rồi. 
- Nhưng... em chưa làm được gì cho ông ! Vã lại, ông đã trả tiền “bao” em hết cả đêm nay kia mà. 
- Tôi biết. Cô không sợ tôi sẽ mang chứng bệnh cùi và lây qua cho cô sao ? 
- Ông nghĩ rằng em tin câu chuyện của ông là có thật..? 

Đứa con gái nắm tay tôi giữ lại. Dưới ánh đèn mờ đục, khuôn mặt nó thật giống như Mây với mái tóc buông xõa nửa vai. Tôi cúi xuống nâng mặt đứa con gái người Phi, thấy cả hình ảnh xinh đẹp của Mây hơn ba mươi năm về trước... Tôi hôn vội, phớt nhanh trên đôi môi nhỏ nhắn, hé mở dễ thương của cô gái. 

- Nếu ông không muốn làm tình, ông hãy nằm xuống, nhắm mắt lại và mơ về cô ấy. Em sẽ làm cho ông thỏa mãn, tận cùng khoái cảm ! 
- Không. Tôi không muốn gì hết... Xin chào tạm biệt và chúc cô nhiều may mắn. 
- Cám ơn ông và chào tạm biệt. 

Dãy phố đêm đã chìm sâu, vắng lạnh. Như bao nhiêu lần khác, tôi nói dối với đứa con gái điếm người Phi. Vài năm trước, tôi đã trở về kinh Cấm để mong tìm lại Mây. Tất cả không còn nữa. Không còn ai nhắc đến người con gái kinh Cấm. Không ai biết Mây ở đâu và sống hay chết... Nhưng phần cuối câu chuyện do vài người hàng xóm kể lại, sau ngày tôi ra đi và mẹ Mây mất. Phần cuối chuyện nầy, tôi không kể ai nghe và sẽ giữ riêng cho mình, mãi mãi. 
***

... Đêm đó biển động, gió thổi về kinh Cấm lồng lộng. Người đàn bà nằm yên lặng, lắng nghe từng tiếng thổn thức của con gái mình. Bây giờ không phải một, mà hai. Mây mang thai hơn năm tháng nay, bụng đã đội cao. Chẳng bao lâu, mầm sống trong bụng Mây sẽ trở thành một kiếp người xương thịt. Sẽ là nguồn sống, tình yêu và niềm hạnh phúc vô biên của Mây, như chính của bà ngày xưa... Bà nhớ rõ như mới hôm qua, khi gặp người đàn ông đó cất tiếng hát đầu tiên ở cuối hông chợ. Họ đã thuộc về nhau, bất chấp thế giới chung quanh, bất chấp mọi rủi may cuộc đời. Họ đã tìm thấy ý nghĩa thật sự của tình yêu, của hạnh phúc đời nầy. Thời gian với họ, chỉ là sự tồn tại tạm bợ của xác thân. Với tình yêu, họ đã tìm thấy được sự vĩnh cửu. Người đàn ông đó đang đợi bà bên kia phần thế giới mênh mông, vô xác vô thân, vô hình vô tướng... Nhưng bây giờ, trước mặt bà không chỉ là đứa con gái thân yêu duy nhất của bà, mà chính là hai cuộc đời của mẹ con Mây. Bà hiểu thật rõ, Mây là tất cả đời bà. Nhưng bà cũng thấm thía hơn, khi bà mất đi, Mây sẽ hiểu được sự thật về chính thân phận của mình. Bà đã trở thành con người ích kỷ, độc ác vì tình yêu bà dành cho Mây. Nỗi đau đớn dày vò lòng bà hơn cả cái chết. Những cánh cửa địa ngục mở rộng chờ đợi, bà không chút sợ hãi. Nhưng, giữ kín sự thật đời Mây là nỗi ám ảnh nặng nề và ghê gớm nhất đang trừng phạt tâm hồn bà. Làm sao bà quên được, ngày vợ chồng bà tìm thấy đứa trẻ sơ sinh cuốn tròn trong chiếc khăn bàn, nằm khóc khan góc chợ vắng tanh. Như một thiên thần đem lại biết bao tình yêu, hạnh phúc cho suốt cuộc đời vợ chồng bà. Đứa trẻ thơ đó là Mây... Bà nghẹn ngào nuốt từng giòng nước mắt khô lặng lẽ chảy ngược vào lòng. Thời gian đã điểm, cái chết tầm tay. Bà ra dấu con gái lại gần, thật gần. Mẹ con chỉ còn cách nhau lớp vải mùng mỏng manh. Bà trút hết sức tàn, mở mắt nhìn thật sâu khuôn mặt con với niềm yêu thương trời biển: 
- Mây, con hãy đem đứa con trong bụng rời khỏi nơi nầy... Con và nó không thuộc về kinh Cấm. Vì... vì, con không phải là con ruột của mẹ. 

Sau ngày chôn cất mẹ, người kinh Cấm không còn thấy bóng dáng của Mây đâu nữa. Có người đồn rằng Mây lên sinh sống ở vùng cao nguyên và sinh được đứa con gái cũng xinh đẹp như mẹ. Lại có tin đồn khác, dân đánh cá địa phương vớt được xác cô gái có thai, trôi dạt tận vùng biển hòn. Nhưng dù thế nào, mọi người trong huyện đều xót xa, thương tiếc cho người con gái đẹp vùng kinh Cấm. 

Đến nay hư thực ra sao, không ai biết rõ và cũng không ai còn nhắc đến nữa. Có điều lạ là, vào những đêm không trăng tháng Mười, mọi người ở dọc bờ kinh Cấm đều treo ngọn đèn bão trước hiên nhà. 

Nguyễn Vĩnh Long

Dòng Thơ Yên Tử Và Hà Nội



1.- Dấu Xưa

Đã trót ngàn năm tạc dấu sương
Hồn non nước vẫn bận soi gương
Cỏ hoa ngày ấy còn thơm mãi,
Theo bước người xưa mở lối đường.

2.- Suối Giải Oan

Tiếng gọi đây là Suối Giải Oan
Hay người cung nữ luỵ mơ vàng?
Thôi đành trải giấc sầu dâu biển,
Giữa chốn lâm tuyền sương khói tan!

3.- Tháp Tổ Hoa Yên

Mây trắng vờn quanh theo ngõ trúc
Tiếng chim thanh thoát vọng ven rừng.
Ta về Tháp Tổ, Hoa Yên cũ,
Một thoáng đời còn mạch suối hương.

4.- Chiều Trúc Lâm

Trúc Lâm rừng cũ chiều buông vội
Lạc giọng chim xa, nắng vướng ngày.
Thoáng bóng hoàng hôn lồng bóng núi,
Cội tùng xưa vẫn vút ngàn mây.

5.- Chùa Một Cột

Thuở ấy
Triều nghi vận Thái Tông
Trời Nam đất Việt nước Tiên Rồng.
Sư về... thắp sáng thêm bờ cõi,
Diên Hựu còn theo vận núi sông.

6.- Hồ Hoàn Kiếm

Nơi đây
Nhớ thuở trang hùng sử
Gươm báu trao tay, chiêu sĩ hiền.
Đại Cáo Bình Ngô xua bóng giặc,
Rùa thiêng,
Nay lấy lại gươm thiêng.

Hà Nội 2010.
Mặc Phương Tử

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2019

Mộng Ban Đầu - Sáng Tác Hoàng Trọng - Tiếnh Hát Lưu Hồng


Sáng Tác: Hoàng Trọng
Tiếng Hát: Lưu Hồng 
Thực Hiện: Đặng Hùng

Thu Tha Hương


Thoảng gió heo may chớm lạnh rồi 
Thu về, thêm gợi nỗi buồn thôi
Ngùi trông lá rụng ngoài song cửa
Chạnh nhớ người đi tận cuối trời
Hình bóng thương yêu mờ mịt khuất
Dòng đời nghiệt ngã lặng lờ trôi
Hơi Thu gờn gợn thời xa vắng
Lòng kẻ ly hương chợt rối bời


Nguyễn Kinh Bắc

Cuồng Phong Hagibis



(Xin có lời cảm thông với người con dân Xứ Mặt Trời)

Trời mây tím bầm
Ôi trận cuồng phong
Hagibis
Trận bão mạnh nhất
Trong sáu mươi năm!

Nước dâng nhà đổ
Những đê điều vỡ
Bao chiếc cầu trôi
Những chiếc xe hơi
Mảnh vụn nhà đất
Cùng cuốn theo dòng nước

Nagano
Chikuma
Yusushiro
Yamaguchi
Hơn bẩy triệu người
Tối ngày 12 tháng 10
Được lệnh di tản
Đến nơi trú ẩn tạm thời

Con đường cao tốc
Ngày thường đông đúc
Giờ trải dài vắng tanh
Dưới trận cuồng phong
Đang tiến đến thật nhanh

Những người bạn xưa
Khắp nơi thành phố
Tokyo Chiba ,Hiroshima
Osaka ,Yamaha
Kyoto ,.....
Hẳn đang chiến đấu
Cho sự ấm êm gia đình
Và cho những đứa con xinh
Tương lai xứ Mặt Trời Mọc

Xin kính chúc an lành
Cho các thành viên nước Nhật

Locphuc