Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2019

Mời Em Về - Việt Dzũng - Khánh Hà


Sáng Tác: Việt Dzũng
Ca Sĩ: Khánh Hà
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Sầu Đong - Đông Về



Sầu Đong

Người ở đâu đông dài khắc khoải
Những con đường bóng đổ thâm u
Và nơi đó hằn sâu kỷ niệm
Đôi mái đầu ướt đẫm dưới mưa

Người ở đâu đông dài trăn trở
Những con đường vai sát kề vai
Và nơi đó một thời thơ dại
Nay chỉ còn bóng nhỏ đơn côi

Người ở đâu đông dài nức nở
Những con đường gió lạnh sầu đong
Và nơi đó chiều không buông nắng
Tưởng chừng như hơi ấm còn đây

Kim Phượng
***

Cảm Tác:
Đông Về


Chậm chậm đông về thấy vấn vương
Cho ai lặng lẽ bước trong vườn
Thư xưa úa úa ghi lời hẹn
Cội cũ mờ mờ khắc chữ tương
Mắt lệ theo mưa nhòa vạt áo
Môi cằn với gió nhạt mùi hương
Lòng này vẫn mãi in hình bóng
Của kẻ xa xôi mấy dặm trường!

dovaden2010

Sao Hôm -Sao Mai


(Thơ viết trước và sau năm 1975)

Sao Hôm - Sao Mai

Khi trời chớm nụ Sao Hôm
Lòng ta cõng chút nỗi buồn qua đêm
Và khi Sao Mai ngang thềm
Ta quay quắc với triền miên chuyện lòng.
Thế rồi trong cõi mênh mông
Gọi tên nhau bến phương hồng cỏ thơm
Thế rồi Sao Mai, Sao Hôm
Vẫn chong sáng giữa vui buồn thế nhân.

Bình Dương

Đời Thơ

(Tặng thi sĩ Kiên Giang)

Như chim Di mãi tìm về đất hứa
Du mục cuộc đời
Tóc trắng lộng chiều mây.
Câu thơ cũ vẫn xanh ngày tháng mới
Nhịp thời gian gỏ xuống bước vơi đầy.
Cái giá cả cuộc đời cay nghiệt quá 
Nên thi nhân phải trả giá hơn người!
Như con tàu theo đường rây vạm dặm
Khói sương chiều, lặng lsx bóng ga thôi!

Saigon

Trên Vai Áo Bụi

Ngàn năm mây trắng vẫn bay
Ngàn năm lối cũ trang đài cõi thơ
Ta từ mấy ngõ hoang sơ
Trên vai áo bụi qua bờ ngắm trăng.

Tây Ninh

Cố Hương

Gió bụi qua cầu cuộc viễn phương
Đêm nay ta hát khúc Hồ Trường
Trăng nghiêng nửa mái đời phiêu bạt
Ta với trăng cùng vọng cố hương.

Đồng Nai.

Mặc Phương Tử
                                                

Thăm Chị



Bài Xướng;
Thăm Chị

Trở lại nơi đây não nuột lòng
Chuyến tầu len lỏi giữa rừng thông
Phương trời lạc lõng chôn thân thế
Góc núi đèo heo lấp ước mong
Tài trí lu mờ nơi hiểm cốc
Hồng nhan tàn tạ chốn cô phòng
Vị tình khổ luỵ ôi ai oán!
Một ánh tinh cầu lịm khoảng không.

Thanh Hoà
***
Cảm Thương

Em băng trăm dặm, vượt ngàn thông

Gặp chị chao ôi, thật não lòng
Tài sắc ngày xưa vang phố hội
Mỹ nhân thuở ấy rực khuê phòng
Mai danh cuộc thế bao mùa lặng
Ẩn tích đời người một chữ không
Duyên nợ cam đành thinh lặng sống
Kiếp sau hy vọng cả trời …mong

Cao Bồi Già
19-08-2019
***
Viếng Bạn

Chiến trường về lại chợt xao lòng
Trước nấm mộ xanh dưới tán thông!
Đã bặt tháng ngày,... rầu khát nhớ
Còn đâu hình bóng,...héo sầu mong!
Xót xa vợ hóa tàn thân gái
Hiu hắt trăng côi lạnh cửa phòng!
Vuốt mắt,...Bạn Xưa... nhìn xé ruột...

Chùa xa chuông thỉnh nẫu thinh không!

19-8-2019
Nguyễn Huy Khôi
***
Sum Họp

Cầm tay bịn rịn xót xa lòng!
Cách biệt muôn trùng chị cảm thông
Sức khỏe dồi dào em vẫn nguyện
Tâm hồn thanh thản dạ hoài mong
Chiều kia đội mũ vì say nắng
Bữa ấy trùm chăn bởi lạnh phòng
Tuổi hạc ơn trời vui thích nhỉ!
Ba tuần sum họp có mừng không


Như Thu
***
Viếng Đồi Thông Hai Mộ


Nghe chuyện ngày xưa, buốt nhói lòng
Mộ đôi trầm mặc giữa đồi thông (*)
Sống vì trắc trở đành xa cách
Chết được cảm hoài thỏa đợi mong
Nghi ngút khói nhang mờ ngọn cỏ
Mịt mù sương gió trắng ngàn không
Đêm về trằn trọc nghe hơi lạnh
Len lỏi qua song ngập khắp phòng.


(*)Hai mộ sát bên nhau của đôi tình nhân tại đồi thông cạnh hồ Than Thở ở Đà Lạt
Sông Thu
***
Chị Tôi Buồn

Chị nằm bệnh viện, thật đau lòng
Mới rõ lời thầy: " thống bất thông "
Mười tháng nan y chưa dứt khỏi
Một năm hoá trị vẫn chờ mong
Thu nay chị bịnh buồn day dứt
Xuân trước anh đi sợ phập phòng
Đôi cánh hạc vàng bay tít tắp
Mai ngày tưởng niệm ngó trời không ...


Hawthorne 18 - 8 - 2019
 Cao Mỵ Nhân
***
Một Nông Dân Nghèo

Xanh vỏ trần thân dưỡng đỏ lòng
Năm bầm tháng dập,khổ liên thông

Anh gieo hạt giống xanh niềm ước
Để gặt vụ mùa trắng nỗi mong
Nắng hạ đồng khô nào lúa trữ!
Mưa đông tiền hết,lấy chi phòng?
Ngày xưa thoát tử cùng bom đạn
Mòn mỏi chết dần,chịu được không?

Lý Đức Quỳnh
***
Nhớ Anh

Tối nay bỗng thấy xót xa lòng
Huyệt lạnh bào huynh cạnh gốc thông
Khói phủ bao mùa đang ngóng đợi
Cỏ um mấy độ vẫn chờ mong
Em thương anh lắm thương quằn dạ
Muội nhớ Ca ơi nhớ ngập phòng
Mộ chí chưa lần thăm viếng được
Biết rồi năm nữa có về không?


Phương Hoa
Aug 19th 2919
***
Viếng Thăm Mộ Mẹ

Nghĩa trang hiu hắt giữa đồi thông
Đến viếng nơi đây thật não lòng
Mộ chí im lìm mờ cát bụi
Khói nhang nghi ngút mịt hư không
Trên trần cõi tạm con luôn nhớ
Dưới đáy huyện sâu mẹ có mong?
Nức nở lạy quỳ thương tưởng quá!
Đêm về chết lặng giữa thư phòng

songquang
***
Hai Từ Mẫu

Tang tóc nơi tâm ủ kín lòng
Cầm bằng liệt sĩ tự mình thông
Trở về nhà cũ mà em muốn
Sống lại ngày nao vốn mẹ mong
Dạy trẻ chăm già tròn phận gái
Nuốt đau gài lệ đẫm khuê phòng
Tôi thành có hẳn hai từ mẫu
Thương chị nhiều nhiều ai biết không 


Trần Như Tùng
***
Chị Sống Như Ẩn Dật


Quay về thăm chị thấy đau lòng
Đèo dốc, rừng cây rậm rạp thông
Dấu mặt tu hành tâm mãi ước
Ẩn thân dưỡng tánh dạ hoài mong
Quạnh hiu góc núi đèn chong tối
Hẻo lánh chân đồi gió hú phòng
Tự tại tùy duyên vô sắc sắc
Yên thân học Đạo hữu không không

Mai Xuân Thanh
Ngày 21/08/2019
***
Lời Cuối...

Than khóc mà chi , hãy nén lòng
Đừng làm xao động cả đồi thông
Sắc tài thuở đó cha hoài vọng
Giắc mộng năm nào mẹ ước mong
Một bước đoạn xa tình cốt nhục
Ngàn năm khép chặt cửa thư phòng
Giúp ta...thắp nén hương ngày cũ
Tạ lỗi cùng người...Em hiểu không?

Thy Lệ Trang
***
Thả Xuống

Lũng thấp âm u thấy buốt lòng
Nắng nào ôm ấp những hàng thông
Mưa dầm ướt đất thêm nhung nhớ
Giá rét khô cây khát nỗi mong
Ngày ấy bên nhau vai sánh bước
Bây chừ xa cách lệ loang phòng
Nỗi niềm gió chở giùm ta nhé
Thả xuống mộ côi sắc quyện không

Phượng Hồng
***
Cảm Tác:
Một Chiều Ly Biệt
 
Mười năm chị tiễn biệt tôi đi
Nước mắt hai dòng thấm ướt mi
Lúc đó cha mình đang cải tạo
Nhà ta đói khát chẳng ra gì
Xa nhau thắt ruột nghèo tơi tả
Thiếu thốn trăm bề bởi trở kỳ
Cuộc sống giờ đây em tạm đủ
Không còn chị nữa sống mà chi?

Trần Đông Thành
***
Đồng Cảm

(gửi huynh Trần Đông Thành)

Thăm thẳm nhớ ngày tiễn chị đi

Bầm gan tím ruột lệ sầu mi
Bị thương phận số đành cam chịu
Nghèo ngặt cảnh nhà khó nói gì
Trả nghiệp ê chề khôn kể bận
Mưu sinh bầm dập biết bao kỳ
Cháo rau qua bữa em kham đặng
Khuất bóng chị rồi chẳng thiết chi

Nguyễn Huy Khôi
***
Kẻ Trước Người Sau


Có đến thì nay phải có đi
Chia ly lệ đổ ướt mềm mi
Xuống trần khóc thét ghê trần thế
Từ giã đời đâu có tiếc gì?
Tình nghĩa sẻ chia là nghĩa tận
Chí thân thậm cảm ấm thân kỳ
Thôi người đi trước về trên trước
Kẻ ở sau nào có khác chi?

Hồ Nguyễn
***
Vĩnh Biệt Chị Yêu

(Họa bài Một Chiều Ly Biệt của Trần Đông Thành)

Nát dạ ngày qua tiễn chị đi
Khô dòng lệ chảy,khóc mà chi ?
Họ hàng đói khổ trông ai nữa
Quyến thuộc lầm than cậy nỗi gì
Biền biệt người xa vô tín hiệu
Chia phôi kẻ ở chẳng hạn kỳ
Tuổi xuân tươi thắm chưa hề hưởng
Sớm đã lìa trần,vội khép mi

Thanh Hoà


Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2019

Màu Máu Ti-Gôn- Sáng Tác Việt Dzũng - Tiếng Hát Lưu Hồng


Sáng Tác: Việt Dzũng
Tiếng Hát: Lưu Hồng
Thực Hiện: Đặng Hùng

Mưa Khuya



(Tình Khúc Mưa Số 55)

Mưa qua phố nhỏ buồn tênh
Mưa chừng mưa mãi chênh vênh nỗi sầu
Đèn khuya le lói canh thâu
Nghe tinh như đã phai màu thời gian .

Chẳng còn êm ái môi ngoan
Ru em từ thuở xuân đang dậy mùa
Chín ngời hoa bướm đong đưa
Tim ai rộn rã như chưa biết buồn .

Dẫu tình như sợi tơ vương
Rơi trên đỉnh ngọn yêu thương muộn màng .
Ai về nhắn với tình lang
Một lần thôi cũng võ vàng nhớ nhung.

Xin trần gian hãy bao dung
Cơn mưa tháng bảy tương phùng lứa đôi
Tình rằng tình trót trao người
Một mai bén nghĩa quen hơi tình buồn.

Mưa sao cứ mãi rơi tuôn
Hạt rơi tí tách dỗi hơn ai hay
Trông mưa từng giọt ngắn dài
Nghe hơi giá lạnh , thôn đoài nhớ ai!


Ngọc Quyên

Bóng Chiều



Xướng:
Bóng Chiều


Vo tròn nỗi nhớ không tên
Người đi người ở mông mênh tơ lòng
Bến chiều một bóng hoài trông
Thuyền xưa ngược sóng xuôi dòng sông thương.

Yên Dạ Thảo
***
Họa:
Vời Trông


Trường xưa lối cũ mất tên
Hè về gợi nhớ sầu mênh mang lòng
Xứ xa khắc khoải vời trông
Lật trang ký ức nhỏ dòng lệ thương...

Kim Oanh

*** 
Bài Cảm Tác:
Tiếng Lòng

Mưa buồn nổi nhớ thành tên
Sắc se cơn gió chênh vênh cõi lòng
Bên thềm lặng lẽ buồn trông
Thinh không tĩnh lặng tiếng lòng xót thương


Phan Lương

Ngờ Đâu - Bẽ Bàng


Bài Xướng:

Ngờ Đâu*


Thu nào mở cửa đón tình nồng
Đã vội xa lìa một chớm Đông
Hứng nốt giọt sầu mà ngóng đợi
Rất thầm nỗi nhớ để chờ trông
Thuyền em lờ lững theo con nước
Người ấy vô tình bỏ bến sông
Những tưởng hương đời vui tuổi ngọc
Ngờ đâu sống lại chuỗi ngày không


Kim Phượng

*Đây là bài Họa từ bài Xướng của Hồ Công Tâm
***
Bài Họa: 


Đâu Ngờ

Năm xưa ân ái đượm hương nồng
Bỗng đến một ngày lập gió Đông
Biền biệt người đi đà lỗi hẹn
Ngậm ngùi kẻ ở cứ vời trông
Con đò gác mái xuôi dòng nước
Bến đợi cặm sào ngược khúc sông
Đã đứt đường tơ, đàn lỗi nhịp
Có còn nối lại được hay không?!


songquang
20190720
***
Bẽ Bàng


Hè đi lưu lại chút hương nồng
Sẽ bị phai dần bởi gió Đông
Được hưởng mùa Thu đang hiện đến
Không thương mùa Hạ vẫn chờ trông
Tình này hờ hững như mây khói
Người ấy kiên trì tựa núi sông
Đã sợ đời mình luôn trống trải
Mà sao cứ nỡ để phòng không.

ChinhNguyên/H.N.T
July.23.19
***
Nhớ Bến Sông Xưa

Biển nhớ xa khơi một giấc nồng...
Bến nào em đợi suốt mùa Đông...
Người đi cõi mộng luôn mong đợi
Cô lái đò ngang vẫn ngóng trông
Một tấm lòng son lo... việc nước...
Đôi dầm lá thắm nhớ... bờ sông...
Mối tình chưa kết bề gia thất...
Tấc dạ yêu thầm,... cánh thiệp không!


Mai Xuân Thanh
 Ngày 28/07/2019
*** 

Thật Ảo

Gừng già rẻ mạt lại cay nồng
Khó bỏ công tìm giữa chợ đông
Xót dạ bao lần gương đổ vỡ
Đau lòng những buổi tối chờ trông
Chuyện đời thật ảo từng trang mạng
Cụ lão vui buồn một bến sông
Trăng khuyết chưa tròn rồi lại khuyết
Một vì sao lạc giữa hư không!


Cao Linh Tử
 30/7/2019
***
 Chờ Người

Nốc cạn men cay vỗ giấc nồng
Neo bờ sông vắng buổi đầu đông
Con thuyền lạnh lẽo ngày chờ đợi
Mặt nước đìu hiu tháng ngóng trông
Bến đón mỏi mòn xơ xác lá
Đò đưa nhung nhớ võ vàng sông
Sang ngang nàng đã vui duyên mới
Người biết lòng tôi hụt hẫng không?


Duy Anh
30/7/2019

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2019

Tình Phụ - Đỗ Lễ - Khánh Hà


Sáng Tác: Đỗ Lễ
Ca Sĩ: Khánh Hà
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Hoa Tím - Giấc Mơ Hoa

(Ảnh - Biện Công Danh)
Đề Thơ Từ Ảnh:
Hoa Tím

Tìm nhau về thuở ban đầu
Từ khi tà áo qua cầu ngẩn ngơ
Thế rồi dạo đó làm thơ
Thế rồi hoa tím mong chờ thơ ai
Nhớ sao là nhớ đêm dài
Làm sao quên được những ngày vui tươi...
Năm mươi năm nhớ tiếng cười
Dáng đi xao động một thời bà ba
Cầu ao vớt ánh nắng tà
Nhưng rồi tan biến...bóng ta một mình.

Biện Công Danh
19/7/2019
***
Giấc Mơ Hoa


Đêm mơ áo tím thoáng về
Lả lơi trong gió vân vê tay ngà
Thướt tha dáng ngọc đôi tà
Nghê thường vũ khúc Tiên sa giáng trần
Ngẩn ngơ nguyệt bạch cúi gần
Nhẹ hôn lên đóa tầm xuân nụ tình.
Thẹn thùng đôi cánh môi xinh
Luyến lưu hoa mộng lung linh giấc nồng

Kim Oanh
***
Lửa

Nào đâu đã hẹn ,...đi về
Vẫn mơ tưởng bóng ai vê búp ngà
Áo chưa sứt chỉ đường tà
Cứ nằng nặc đợi,...Tiên sa xuống trần "(?)
Đường lên Cung Quế đâu gần
Ngợ như gang tấc đường xuân hữu tình
Thình lình vấp nụ cười xinh
Than chưa bén củi đã linh lửa nồng?!...

21-8-2019
Nguyễn Huy Khôi

Tình Sầu - Huyền Kiêu



Tình Sầu

Xuân hồng có chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi hoa ngát cài đầu
Đi hái phù dung trong nội
Hè đỏ có chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi khăn thắm quàng đầu
Đi giặt tơ vàng trong suối
Thu biếc có chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi khăn trắng ngang đầu
Đi hát tình sầu trong núi
Đông xám có chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Đã ngủ trong hầm mộ lạnh

1940
Huyền Kiêu
***
Dịch Thơ:
Melancholy Love


Bright and rosy spring — a gentleman came to inquire
– Little darling, where has your pretty sister gone?
– Her head adorned with fragrant flowers
She’s gone into the meadow to gather hibiscus
Splendid red summer — a gentleman came to inquire
– Little darling, where has your pretty sister gone?
– Her head worn a lovely scarf
She’s gone down to the brook to wash her golden silk
Cerulean blue autumn — a gentleman came to inquire
– Little darling, where has your pretty sister gone?
– Her head draped with a white veil
She’s gone up the mountain to sing mournful love tunes
Somber gray winter — a gentleman came to inquire
– Little darling, where has your pretty sister gone?
– Her head enshrouded in flowers
She’s slumbered in the cold vault

Yên Nhiên
 ***
Thu Vàng Có Chàng Tới Hỏi

Phổ Nhạc: Việt Dzũng - Tiếng Hát: Anh Dũng


Ta Chỉ Còn Thơ



Ta Chỉ Còn Thơ

Thôi thế từ nay chắc lắm rồi
Người mình yêu mến chỉ mơ thôi
Bao năm đợi mãi ngày xum họp
Thật tế phơi ra… thấy chán đời!

Thương ai từ nắng sớm mưa chiều
Gối mộng luôn kề ôm chắt chiu
Vẫn tưởng trăm năm cùng đôi lứa
Đâu ngờ hụt hẫng phận cô liêu.

Ta đà lấy lại nghĩa tồn sinh
Giông tố trôi qua cướp bóng hình
Cứ ngỡ tình yêu là thiết thực
Để rồi tiếp tục kiếp điêu linh!

Xem người chung thủy có nàng Thơ
Em vẫn yêu ta tự thuở giờ
Vần trắc, vần bằng đều tuyệt hảo
Câu đầu câu cuối, khiến say mơ

Thôi nhé, yêu đương chuyện hững hờ
Không còn non dại giống thời xưa
Cuộc tình lãng mạn đà heo hút
Để lại trong tim kỷ niệm mờ…

Paris, 15/07/2019
Trịnh Cơ
***
Bài Họa:

N
gười Đã Đi Rồi

Người ta yêu dấu đã xa rồi,
Để lại nơi này thương nhớ thôi.
Sự thật phũ phàng nay đã rõ,
Chỉ là đen bạc chuyện tình đời.

Hết cả trà khuya với nhạc chiều,
Bao nhiêu mơ mộng đã chân chiu.
Người đi vui bước chân trời mới,
Kẻ ở buồn thiu chốn quạnh liêu.

Thu chết, đông tàn, xuân tái sinh,
Đêm hè trăng gió liễu soi hình.
Bốn mùa thầm lặng dâng lời khấn,
Xin gặp người thương vái thánh linh.

May mắn bên ta một tiểu thơ,
Như hình với bóng, suốt ngày giờ.
Buông tơ, bằng trắc Đường Thi hảo,
Tâm đắc âm vần Lục bát thơ.

Bao nhiêu kỷ niệm mối tình hờ,
Cay đắng nhớ nhung, những chuyện xưa.
Lãng mạn yêu đương thời tuổi mộng,
Tương tư say đắm khó phai mờ.

Nguyễn Thị Mỹ Ngọc.
July 15/2019.

Tôi Như…

Ủ mộng trăm năm,mộng vỡ rồi
Bến bờ còn lại sóng trào thôi
Hư vô ngút ngát trời sương khói
Giọt nắng hanh hao luyến mắt đời

Cút côi viễn xứ nhớ nhung chiều
Lẻ tiếng mơ màng gọi chíp chiu
Vang động thinh không niềm thắc thỏm
Rơi vào thẳm lặng đáy hoang liêu

Bồng bềnh gió bụi đám phù sinh
Bóng dưới trăng khuya chợt hiện hình
Mộng đến âm thầm lay vệt nắng
Ngang trời hoa đốm thoáng lung linh

Trong hồn uẩn ức dậy mầm thơ
Gặt những phôi phai đến tận giờ
Mấy khúc miên man hồn lãng tử
Hiên chiều lóe tóe chút hoang mơ

Vẫn thế,tôi như kiếp sống hờ
Yêu và túy lúy giữa ngàn xưa
Ngàn sau mộng tưởng miền say đắm
Thực tại vùi trong cõi mịt mờ

Lý Đức Quỳnh
27/7/2019
***
Ẩn Ức

Em từ độ ấy...đã quên rồi
Nhắc lại làm gì chỉ khổ thôi
Ai buộc dây oan mà trách mối
Đành cam phận mỏng rũ xuân đời!

Giá biết mai sau gió nghịch chiều
Ai người "gối mộng" chắt cùng chiu
Để giờ xa xót niềm nhung nhớ
Liệm xác thư thăm gói tịnh liêu!

Đã trải thời trai quên tử sinh
Hồn thiêng sâu đậm nét khuôn hình
Lạt phai nhụy thắm mùa chinh chiến
Mơ mộng tàn trong sắc diệu linh!

Xiết chặt lòng đau ẩn tứ thơ
Hồn câu vía chữ nhói từng giờ
Trang đời xuống bóng nhòa nhân ảnh
Tất cả chìm theo thuở mộng mơ!

Mong chi trở lại phút ơ hờ
Cho buốt thêm lòng ẩn ức xưa?
Độ ấy...hai ta cùng trẻ dại
Thôi đành quên lãng chuyện xa mờ!...

27-7-2019
Nguyễn Huy Khôi
***
Sắc Thơ Phai


Van xin tình cảm khổ tâm rồi
Thơ phú làm chi nản quá thôi
Nếu muốn yêu em thì phải lựa
Đừng vơ vào vụn vặt lên đời

Yến oanh ríu rít hót nuông chiều
Tha thiết bao nhiêu để chắt chiu
Tiếng ngọc hay là tan lệ đá
Nhạc vàng rớt xuống vạt hoang liêu

Ngũ hồ tam đảo chuyện nhân sinh
Có nghĩa gì đâu ảnh với hình
Chân giả thực hư nào huyễn hoặc
Một lần lầm lạc mãi phiêu linh

Đừng tin chéo áo của nàng Thơ
Dấu diếm âm ba thủa đó giờ
Cứ tán tụng lời mê đắm trận
Để rồi tan biến cả trời mơ

Người tình lãng đãng đã ơ hờ
Vừa mới lân la nhớ chốn xưa
Cứ muốn mơ màng câu hạnh ngộ
Thì thơ hay mộng cũng phai mờ ...

Hawthorne 27 - 7 - 2019
Cao Mỵ Nhân
***
Nhờ Em Tôi Viết Được Thơ 

Nhờ em tôi viết được thơ rồi
Để khiến lòng mình vui quá thôi!
Cứ muốn đường yêu dài bất tận
Và trôi mãi miết với dòng đời

Ấp ủ thương yêu mỗi sớm chiều
Nên thường ra dáng mắt đăm chiêu
Bâng khuâng khúc nhạc buồn sâu lắng
Thổn thức tiếng lòng cảm quạnh hiu

Men tình muôn thuở kiếp nhân sinh
Sóng bước bên nhau tựa bóng hình
Gắn chặt hồn thơ bằng với trắc
Như nghìn giọt nắng sáng lung linh

Yêu em yêu cả những vần thơ
Gói ghém tâm tư với ước mơ
Đôi lứa đi về chung lối mộng
Niềm khao khát có tự bao giờ

Từ đây không thể để ơ hờ
Lời hẹn câu thề ở lối xưa
Bóng nguyệt chứng minh còn sáng tỏ
Làm sao để chúng lại phai mờ !

Songquang

20190727
***
 Đường Về

Trước mặt sau lưng nắng nhạt rồi
Đường về hiu hắt một mình thôi.
Cổng thiền ẩn hiện chân lần bước
Ngoảnh lại buồn trông cảnh chợ đời.

Vi vu đường núi gió rừng chiều
Bầy nhạn lưng trời tiếng chít chiu.
Sương khói mịt mờ hơi núi giá
Mơ hồ một bóng giữa cô liêu.

Vô thường ngắn ngủi kiếp nhân sinh
Trai trẻ ngày nao bóng sắc hình.
Mấy chốc già nua tay gậy chống
Chông chùa một tiếng vọng tâm linh.

Man mác vui buồn tuổi ấu thơ
Thời gian trở lại có bao giờ?
Một trời kỷ niệm miên man ấy
Tám bó đi về cứ mãi mơ.

Vẫn vui vẫn sống chẳng ơ hờ
Buông xả lần hồi chuyện cũ xưa.
Một kiếp trần gian, ôi! Tuyệt đẹp
Vòng tay nhân loại mãi không mờ!

Mailoc

7-27-19
***
Nhớ Nàng Thơ Ở Sài Gòn

Đọc thơ mến bạn đã lâu rồi
Bút pháp tinh vi tuyệt cú thôi
Xướng họa Đường thi mơ nức tiếng
Trình bày tác phẩm mộng yêu đời

Thương nhớ bạn hiền suốt buổi chiều
Giai nhân tưởng tượng mắt đăm chiêu
Lòng nghe trống vắng nơi hiu quạnh
Dạ thấy cô đơn chốn tịch liêu

Tới bến thanh bình tưởng tái sinh
An cư lạc nghiệp mới xem hình
Tương tư người ấy sao xa quá
Mong gặp cố nhân nguyện ứng linh

Ao ước may duyên lại sính thơ
Té ra gặp gỡ tự bao giờ
Em vui bên cạnh vần bình trắc
Niêm luật hẵn hòi giấc mộng mơ

Nàng thơ lão luyện mối duyên hờ
Kết nghĩa thâm giao tự thuở xưa
Lãng mạng tùy duyên luôn hớn hở
Thẩn thờ nhớ mãi chẳng phai mờ...

Mai Xuân Thanh
Ngày 27/07/2019
***
Mộng Chỉ Là

Giấc mộng ngày xưa vĩnh biệt rồi
Từ khi bến đợi nhớ người thôi
Tưởng ra đi để mơ tươi sáng
Nào biết nắng xa xoá sự đời

Đăng đẳng chân mây nhạt ảnh chiều
Ngồi nhìn lá rụng dạ đìu hiu
Tiếng còi inh ỏi càng ngao ngán
Rằng đó ai màng cảnh tịch liêu

Thênh thang cảnh sắc chốn phù sinh
Ngẩng ngắm sao đêm tưởng tượng hình
Là bóng ai kia nền ảo ảnh
Lưng trời nhạt bóng phả lung linh

Tâm tư khơi dậy điệu buồn thơ
Chỉ có phú thi kéo cánh giờ
Điệp khúc man man ghềnh thác đổ
Hoàng hôn chạnh nỗi chuyện thời mơ

Mộng cũ vụt qua cũng hững hờ
Tương tư tự kể chuyện xa xưa
Nụ cười xuân trẻ buồn hương thoáng
Chỉ ngóng tà dương sẽ lặn mờ.

Đặng Xuân Linh
Massy 27-07-2019
***
Còn Gì Lưu Luyến?

Đôi ngã từ nay cách biệt rồi
Cuối cùng thì phải thế mà thôi
Vẫn chưa hẹn ước đi chung lối
Trách cứ nhau chi suốt một đời ?

Đường mãi song song dẫu một chiều
Làm sao gặp được, bước liu chiu
Tưởng như kế cận mà hai lối
Tâm trạng vơi đầy nỗi quạnh liêu.

Sớm vang tiếng khóc lúc vừa sinh
Trọn kiếp đeo mang phận giả hình
Đã biết trần gian là cõi tạm
Thì sao bận trí chuyện phiêu linh ?

Hành trang gọn nhẹ mấy vần thơ
Bỏ lại ưu tư tự bấy giờ
Khát vọng, đam mê và ảo tưởng
Xem như tất cả chỉ là mơ

Tiếc thương chi thế mối duyên hờ
Một thoáng tâm tình lãng mạn xưa
Tất cả chỉ như là giấc mộng
Rồi đây năm tháng sẽ phai mờ.

Sông Thu
(28/07/2019)
***
Lời Trong Lời

Vẫn biết ngã đôi đã rẽ rồi
Ai sầu ai cảm cũng đành thôi?
Đã không hẹn ước lời cầm sắt
Chi bợn sầu đau để khổ đời?

Thầm ơn ý chuộng thấm lời chiều
Còn mãi trong nhau nghĩa chít chiu
Đời lạ: lắm khi gần để mất
Xa còn,...ái ngại bến hoang liêu!

Chửa thấy ai cười lúc Mẹ sinh
Mỗi người mỗi vẻ khác khuôn hình...
Cư trần lạc đạo,...duyên tùy thả
Phận lại do trời,...khó thấu linh?

Đắm đuối vì người đắm đuối thơ
Mò kim đáy bể ,...biết bao giờ?...
Lời trong lời ngỏ,...đâu là thực
Để tấm tình kia khỏi mấc mơ ?

Dẫu biết con tim chẳng nhạt,hờ
Đâu xưa?...sao cứ mãi xưa...xưa...?
Tay nâng vắt trán,thầm an ủi
Đừng quá thương yêu,...tủi mắt mờ!?

đêm sâu
29-7-2019
Nguyễn Huy Khôi

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2019

Một Thoáng Thu Xưa - Sáng Tác Nguyễn Tâm Hàn - Tiếng Hát Quỳnh Lan


Sáng Tác:Nguyễn Tâm Hàn
Tiếng Hát: Quỳnh Lan

Sang Mùa



Bàng bạc sương thu tỏa mịt mờ
Không gian huyền ảo một trời thơ
Sông xa liễu rủ bờ hiu quạnh
Nước lặng thuyền trôi sóng hững hờ
Trời chớm sang mùa gây nỗi nhớ
Cảnh vừa đổi sắc gợi niềm mơ
Tháng ngày lần lữa bao hò hẹn
Nơi đó người xưa có đợi chờ

Ngân Sơn

Lá Những Mùa Rơi



Hôm nay trời chợt mưa chợt nắng
Lòng bâng khuâng thương nhớ một quê nhà
Nơi có lẽ từng cơn mưa cũng đến
Hạt vơi đầy hương tóc thoảng mùa xa.. .

Những con đường giờ thôi buồn như lá
Nằm lẻ loi nơi cuối một góc trời
Đâu tiếng cười ngày xưa em thường hỏi
“Yêu em nhiều như lá những mùa rơi”?

Anh quên rồi lá đời bao nhiêu chiếc
Rơi rất buồn qua gió kẻ bàn tay
Chiều bên nhau mà đã sợ mai này
Em dấu vội hoàng hôn vào tóc rối

Ngày cũng bước theo chân đời bão nổi
Cơn mưa nào thoáng vội hạt rơi mau
Mưa đầu mùa đâu ướt những lòng sâu
Áo chưa thắm bao ngày phân ly cũ

Cổng nhà ai có giàn hoa giấy phủ
Lũ ong về mang lại những cơn mưa
Mưa giữ người hay giữ ngọn hương xưa
Đâu dấu tích về đây nằm yên nghỉ

Mới thoáng đó mà như hằng thế kỷ
Giọt mưa chiều sao thắm mặn không gian
Mưa bên này theo chiều gió rơi nghiêng
Về một phía bên kia trời mắt đợi

Yêu em nhiều hơn lá những mùa rơi…

Người Chợ Vãng

Đêm Thu - Thu Đơn


Bài Xướng:

Đêm Thu


Sao ta mãi sống với hồn thu
Lạnh vắng màn sương ủ mịt mù
Tiếng vạc kêu vang chừng thảm não
Vầng trăng lặng khuất giữa âm u
Hai bờ mộng cách tìm đêm ảo
Một khối tình riêng khóc cảnh tù
Lá vẫn giam mình trong bóng tối
Còn ta cũng vậy giữa hoang vu.

Quên Đi
***
 
Bài Họa:

Thu Đơn


Lạnh lắm thu ơi hỡi nắng thu
Lòng đây ảm đạm tợ sương mù
Hương xưa còn đó chưa phai nhạt
Khốn nỗi đường tình mãi tối u
Chả nhẽ thu mình vòng lễ giáo
Cam tâm giam hãm cảnh ao tù
Mấy ai thương cảm đời cô quạnh
Đành sống âm thầm hoang với vu 


Kim Phượng

Nhìn Mùa Thu Đi…



Em hờn dỗi trách Đông về vội vã
Từng cành cây trơ trọi níu thời gian
Lá trên cành run rẩy sắc úa vàng
Đêm hờ hững giữa xứ người cô quạnh

Gió buốt lạnh nỗi buồn thêm chất ngất
Bước lãng du lặng lẽ đêm nhớ Người
Xiết vào nhau cho dậy cả không gian
Đêm huyễn hoặc đắm chìm vào ảo mộng

Cả niềm vui bỗng tan trong tuyệt vọng
Lời yêu thương bàng bạc cõi xa mờ
Cùng tình em say đắm đêm ước mơ
Chỉ còn lại tình buồn vương đáy mắt

Tiếng ai hát cho lòng thêm ray rức
Lời ca buồn vang vọng cả Trời đêm
Quyện vào Thơ thấp thoáng bóng em hiền
Mùi hương lạ tưởng lầm hương da thịt…


Mặc Khách

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2019

Đôi Mắt Tuyệt Vời - Nhạc & Lời Nguyên Bích - Tiếng Hát Vũ Khanh


Nhạc & Lời: Nguyên Bích
Tiếng Hát: Vũ Khanh
Thực Hiện: Đặng Hùng

Nếu Như Em



Nếu như em không nhớ
Bóng hình của riêng anh
Thì đâu em sẽ khổ
Suốt tuổi đời mong manh.


Nếu như em thôi nghĩ
Vần thơ của chúng mình
Đi tìm từ hoa mỹ
Cuộc tình hết lung linh.

Nếu như em chờ đợi
Ngày anh về gặp nhau
Chắc em luôn chới với
Bỡi anh luôn ngọt ngào…

Nếu như em không nói
Chắc gì anh miệt khinh
Chân anh chưa biết mõi
Càng lơi lỏng cuộc tình.

Rạng ngời trăng mười sáu
Vàng ươm ánh mặt trời
Như chúng ta đi dạo
Đưa thuyền tình ra khơi.

Thơ em còn nhắc mãi
Nụ hôn chờ từng đêm
Một niềm tin hoang dại
Cho anh và cho em!

Dương hồng Thủy

Một Thoánng Chiều Xưa


Đầu Thu nhóm Câu Lạc Bộ văn Học Nghệ Thuật Paris họp mặt, những áng văn thơ và nhạc quyện nhau thành bản giao hưởng Thu. Những khuôn mặt như Phương Du, Quỳnh Liên, Lê Mộng Nguyên, Phạm Đình Liên,Từ Trì, Trịnh Khải, Đỗ Bình, Trần Văn Cảnh, Phan Khắc Tường, Nguyễn Bá Linh, Nguyễn Lương Thận, Nguyễn Thanh; Từ Lan Hương, Mây Thu, Bạch Sương, Cao Lan Hương, Minh Cầm, Thúy Hằng, Tuyết Mai.v.v... 
Đỗ Bình, Phương Du, Quỳnh Liên đọc thơ, Lê Mộng Nguyên, Phạm Đình Liên cho nghe những sáng tác mới... 

Paris vào cuối thu tiết trời se se lạnh những chiếc lá vàng rơi bay trong gió như đàn bướm lượn.Ở một góc trời thuộc ngoại ô Paris trong căn nhà của anh chị BS Phạm Đăng Thiện & Minh Châu đã hội nhnững tâm hồn nghệ sĩ tìm đến nhau tạo thành một khoảnh không gian nhỏ để hơ ấm tình tha hương với những khuôn mặt: nhạc sĩ Jules Tâm bicannou, nhạc sĩ Đào Tuấn Ngọc, nhạc sĩ Hồng Anh, nhạc sĩ Văn Tấn Phước, nhạc sĩ Hoàng Hoa đến từ Ý, nhạc sĩ Nguyễn Minh Châu, nhạc sĩ Linh Chi.v.v... Tiếng thơ, tiếng dương cầm và tiếng hát hòa nhau làm thổn thức tình quê hương. Bài thơ Xuân Muộn của tôi đưọc anh Đào Tuấn Ngọc phổ cách nay 22 năm được trình bày ở hội trường Quốc Tế Paris do chính tác giả đệm dương cầm và Phạm Đăng trình bày. 

Xuân Muộn

Em thường hỏi mùa xuân sao chẳng đến?
Ta ngại ngùng khơi động đáy niềm đau.
Trời vào thu Paris nắng lên màu,
Như lấp lánh cả Sài Gòn trìu mến.
Em muốn hỏi mùa xuân sao chớm lạnh?
Ta vội vàng thay chiếc áo mùa đông.
Nhìn sông Seine nghe sóng vỗ trong lòng.
Theo dòng nước chảy về miền cô quạnh.
Em vẫn hỏi mùa xuân sao quá chậm?
Ta gục đầu xin xám hối thời gian.
Trời Đông Âu hoa đã hết muộn màng.
Vo nắm tuyết biết xuân về hừng sáng..

Chiều nay trong căn phòng ấm cúng này ca khúc phổ thơ lại đưọc tiếng hát vút cao của Ngọc Ánh phu nhân của Đào Tuấn Ngọc trình bày, và tiếng dương cầm vẫn là Đào Tuấn Ngọc. Một bất ngờ kế tiếp, bài thơ Khách Quê của tôi do anh Phạm Đăng phổ vào tháng 9 năm nay và chiều nay được chính tác giả đệm dương cầm và trình bày ca khúc làm xao xuyến những kỷ niệm về khung trời Đà Lạt vì có một thời những người hiện diện ghi dấu chân trên miền cao nguyên xứ lạnh.

Cao Nguyên Xứ Lạ

Ta về nghe núi rừng than thở!
Liễu rũ bên hồ dáng xác xơ...
Chiều xuống sương mù giăng bóng nước,
Dốc buồn, nắng nhạt, gót bơ vơ!
Có phải xa lâu nên phố lạ?
Mà sao người cũ lại ơ hờ!
Giang tay ôm mối sầu quê mẹ
Phố nhỏ năm xưa đã hững hờ!

Bài thơ khác: Bên Em Chiều Mơ, do Văn Tấn Phước phổ và trình bày.


Bên Em Chiều Mơ

Ta ngắt hoa cài mái tóc em,
Tìm dư hương cũ thuở êm đềm.
Gọi mùa xuân đến ôi xa quá!
Vạt nắng hanh chiều theo gió lên.
Ta thích xuân về trong mắt em,
Ngăn ngày tháng úa rụng bên thềm,
Cho ta dừng bước chân luân lạc,
Trả gánh phong trần bên dáng em.
Ta muốn tìm quên trong mắt em,
Ru đời say đắm nụ môi mềm,
Buông suôi dĩ vãng thành mây khói,
Mặc ánh sao trời đua bóng đêm!
Ta cố tìm vui trong ý thơ, 
Nhặt sầu quăng xuống đáy mong chờ,
Bỏ rơi ảo mộng vào quên lãng,
Rồi tự ôm tim khóc chiều mơ.

Tôi rất vui được những món quà tinh thần chia sẻ những cảm xúc nghệ thuật của bằng hữu. Về nhà mở PC lại được nghe một nhạc phẩm mới của mình bài Em Còn Trong Thơ tôi viết, được ca sĩ Hồng Liên trình bày, người mà tôi chưa bao giờ được gặp mặt! Tiếng hát đượm chất buồn xa vắng hòa giai điệu thêm chất thơ. 

Đỗ Bình

Tiếng Nhạn Trong Trăng



Xướng: Tiếng Nhạn Trong Trăng

Đêm thâu sầu gợi, nhạn kêu sương
Ve khẽ im hơi... vắng lạ thường
Trăng rọi chập chờn soi liễu rủ
Hoa rơi lác đác đọng mùi hương
Khuê phòng phong kín niềm tâm sự
Viễn khách dầm mưa chạnh nhớ thương
Mấy độ thu vàng ngang trước ngõ
Người trong song cửa có buồn vương???

Kiều Mộng Hà
Aug 04th 2019
***
Các Bài Họa:
Lưu Thần - Nguyễn Triệu

Trăng thượng tuần còn đẫm giọt sương,
Tiên nga y vũ khúc Nghê Thường.
Lưu Thần ngây ngất say cung bậc,
Nguyễn Triệu mơ màng đắm sắc hương.
Hạ giới chưa quên mùi luyến ái,
Bồng lai lại nhớ cảnh thân thương.
Nửa năm hoan lạc lòng ngơ ngẩn,
Một bước trần ai… dạ vấn vương.

Hồ Công Tâm
August 4th 2019
***
Đêm Ưu Tư

Tiếng nhạn kêu buồn giữa khói sương
Không gian đen tối vẫn bình thường
Quỳnh Mai thoang thoảng thơm nhè nhẹ
Dạ Lý ngạt ngào tỏa ngát hương
Kẻ ở nơi đây còn thổn thức
Người ngoài ngàn dặm chắc hoài thương
Yêu ai muôn kiếp còn lưu luyến
Vạn nẻo đường đời mãi vấn vương.

Vi Vân
***
Gió Lạnh Đêm Hè

Gió lạnh đêm hè, trăng ngậm sương
Côn trùng ru giấc điệu bình thường
Bên thềm, thoang thoảng, ngọc lan trắng
Ngoài ngõ, ngạt ngào, dạ lý hương
Thờ thẫn bên đèn, lòng ngóng đợi
Bơ thờ chiếc bóng, dạ buồn thương
Cô đơn tiếng nhạn trong đêm vắng
Hỏi chút tình, ai có nhẹ vương

Tường Thuý
4/8/2019
***
Bức Tranh Quê

Tảng sáng còn mờ dưới lớp sương
Nhà nhà chuẩn bị một ngày thường
Bầy trâu đủng đỉnh cầy đồng rạ
Lũ chó loanh quanh hít bã hương.
Người lớn lo mùa sinh chán ngán
Trẻ con học sách dạy yêu thương
Đồng quê một bức tranh thơ mộng
Mảng ruộng vàng ươm, khói bếp vương…

Nguyễn Phương Thúy
***

Tiếng Hạc Kêu Sương

Lẻ bạn xa tình hạc vọng sương
Sầu đêm luyến nhớ kẻ vô thường
Bên song lặng lẽ nhìn trăng khóc
Quạnh quẽ cô phòng nuối chút hương
Thiếp ở nơi nầy lòng chát đắng
Chàng đi khuất nẻo dạ sầu thương
Ông Tơ nỡ rẽ chia duyên nợ!
Bà Nguyệt sao đành dứt mối vương?

Kim Phú
Aug/05/2019
***
Dạ Bán Hoài Hương

Vạn vật chìm sâu dưới khói sương
Trăng khuya huyền ảo khúc nghê thường
Thê lương cú khóc sầu lìa tổ
Áo não quạ kêu vọng cố hương
Khắc khoải quê xưa, xa vẫn nhớ
Thiết tha cố quốc, biệt càng thương
Nửa đêm thao thức sầu dằng dặc
Trầm mặc u hoài nỗi vấn vương

Thúy M
8/5/19
***

Cũng Hai Mảnh Đời

Hiu quạnh mảnh đời tắm gió sương
Bọt bèo quen quá thấy như thường
Cô thân trơ trọi hoa úa nhụy
Đôi lứa sum vầy mộng ngát hương
Kẻ ở nghẹn ngào câu tủi hận
Người đi rạng rỡ chữ yêu thương
Bụi trần vẩn đục dòng nhân thế
Hương tóc pha màu khổ lụy vương.

Toronto 5/8/2019
Nguyên Trần
***
Tiếng Nhạn Trong Trăng


Gió động lay cành lấp lánh sương
Trăng tan xóa hết mộng bình thường
Chim xa bầy vẫn mong tin nhạn
Hoa nhạt màu còn mãi ngậm hương
Kẻ đã ra đi quên thệ ước
Cho người ở lại biết đau thương
Thu vàng mấy độ ngoài song cửa
Tiếng nhạn khơi sầu dạ vấn vương

Kim Phượng

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2019

Thơ Tranh: Tâm Nguyện


Thơ & Thơ Tranh: Kim Oanh

Khóc Mẹ



Mẹ thương bỏ chúng con rồi
Niềm đau sé ruột gửi lời nước mây
Bao nhiêu ơn nghĩa cao dầy
Chúng con chưa báo, mẹ nay không còn

Nuôi con cho đến lớn khôn
Lai nuôi cháu nhỏ con đường mẹ đi
Một đời tận tụy ai bì
Chúng con xin nhớ mãi ghi trong lòng

Ơn cha, nghĩa mẹ không cùng
Non cao , biển thẳm , ngàn trùng còn vương
Mẹ xưa vẫn giậy con thường
Nuôi con mới biết tiếc thương mẹ già

Nắng chiều vẫn đẹp như hoa
Mẹ hiền ơn đức chói lòa lòng con
Báo ân , phụng dưỡng chưa tròn
Thương ơi, mẹ đã biệt con lên đường

Mẹ về cõi ấy Niết Bàn
Ngàn năm an hưởng chứa chan lộc trời
Bẩy ba mẹ vẫn đẹp tươi
Nhìn con mẹ mãi mỉm cười bình an

Lỗi lâm, con dại, cái mang
Chở che, mẹ chẳng than van một lời
Thương sao thương lắm mẹ ơi!
Trên cao chắc mẹ hiểu lời chúng con

Mẹ đi tâm đạo vuông tròn
Nhận cho con cháu lời tâm nguyện cầu

Locphuc

Vu lan



Vu Lan hai tiếng gợi thêm nhiều
Ta chỉ như là ngọn gió phiêu
Nhà Mẹ hắt hiu cơn nắng sớm
Mồ Cha lạnh lẽo giọt sương chiều
Câu thơ đắng dạ trong hoang vắng
Chén rượu cay lòng giữa tịch liêu
Viễn xứ xa vời ai thấu cảm
Giọt sầu se sắt biết bao nhiêu

Huy Vụ
Vu Lan 2019

Mẹ ơi! Mẹ Đâu Rồi


Hôm nay ngày Vu Lan
triệu triệu đóa Hồng Vàng
dâng lên Trời Kính Mẹ
trong thương nhớ vô vàn!

Con mãi muốn được kêu
Mẹ ơi! Ơi ... Mẹ ơi!
dù bây giờ Mẹ đã
năm - mươi - năm xa rồi!

Vẫn là tiếng Mẹ ơi
gọi suốt qua dòng đời
từ thân còn đỏ hỏn
đến lúc về theo Người!

Nhớ Người lắm! Mẹ ơi!
Mẹ ơi! Ơi ... Mẹ ơi!
Con còn kêu mãi mãi
trong từng bước không rời!

Mẹ ơi! Ơi ... Mẹ ơi!
sữa Mẹ để đâu rồi
con vẫn thèm bầu vú
chứa yêu thương tuyệt vời!

Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi!

Cao Nguyên

Quê Mẹ - Thu Hồ - Vũ Quang Minh


Sáng Tác: Thu Hồ
Ca Sĩ: Vũ Quang Minh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Thương Nhớ Mẹ



Viết cho tình biết bao nhiêu
Nào là thương nhớ đêm xiêu cánh tình
Nào là lòng mở bình minh
Gặp nhau trời ngát bóng hình lứa đôi...

Viết cho mẹ được bao lời
Đôi khi quên tiếng ru nôi mẹ hiền
Quên thao thức mẹ từng đêm
Con đau ốm mẹ lo mềm tâm tư

Quên bàn tay giặt mỏi nhừ
Võng đưa kẽo kẹt giấc mơ con tròn
Lo con từng bữa cơm ngon
Bàn tay tần tảo đã mòn gió sương

Quên khi mẹ dắt tới trường
Mẹ cười hớn hở nhìn con nô đùa
Con vui diều thả ấu thơ
Mẹ là cánh gió đong đưa tuổi hồng

Con vui là mẹ vui mừng
Con buồn mẹ cũng chia chung u sầu
Mẹ đau những nỗi con đau
Gánh bao lo lắng bạc đầu, mẹ ơi

Một ngày tang trắng bầu trời
Mẹ về tiên cảnh đành rời xa con
Nghẹn ngào dòng lệ con tuôn
Trời rơi nước mắt gió buồn mưa giăng

Mẹ về vui cõi Vĩnh Hằng
Yêu thương bỏ lại cõi trần đa đoan
Cút côi con chít khăn tang
Tựa vào bóng mẹ dịu dàng xa xôi

Bỗng thèm nghe tiếng mẹ cười
Ngày vui còn mẹ mưa khơi nắng dìu
Ấu thơ con thả cánh diều
Bám vào áo mẹ vui reo mẹ về

Đôi khi, quên mẹ, đôi khi
Nhưng rồi nhớ lại bốn bề ngùi thương
Một đời mẹ ắp công ơn
Trái tim biển rộng gió vờn vườn xanh
Một tay áo vải mỏng manh
Che cho con những ngày lành tháng an

Mẹ ơi nhớ mẹ vô vàn
Mưa qua tháng Bảy đôi hàng lệ rơi
Vu Lan lễ tạ ơn Người
Vẫn con bên mẹ nhỏi nhoi ngày nào

Nén nhang thắp lạy trời cao
Công ơn dưỡng dục làm sao đáp đền
Nhớ thương thả khói bay lên
Nép bên cạnh mẹ vui miền trăng sao

Trầm Vân

Cho Tròn Chữ Hiếu



Yêu mến Mẹ Cha, kính Mẹ Cha,
Tình Cha nghĩa Mẹ sánh sơn hà.
Sinh thành dưỡng dục như trời biển,
Chiều chuộng nâng niu tựa cánh hoa.
Nuôi nấng công Cha phơi nắng sớm,
Nhọc nhằn thân Mẹ thức canh tà.
Cho tròn chữ hiếu: lo đền đáp,
Cha yếu Mẹ già cậy chúng ta.

Nguyễn Thành Tài

Má Tôi Là Vầng Trăng Quê

(Ảnh của Tác Giả)

Bây giờ là tháng Tư. Thường năm, nhiều nơi trên thế giới đã, đang và vừa đang bước vào mùa Xuân. Ban ngày rực rỡ với mặt trời siêng năng tỏa ánh nắng ấm nưng niu, chiều chuộng những cành hoa khoe sắc thắm và giúp người làm việc khô ráo suốt ngày.
Winnipeg, nơi tôi ở mùa đông dài hơn mọi thành phố khác, nên mới tạm biệt được nàng hoa tuyết lạnh lùng tuần này. 

Đêm nay trăng sáng thật đẹp. Nhìn qua cửa sổ, vầng trăng tròn tỏa ánh sáng hiền dịu như mơn man cành táo, ôm choàng cây Duoble Flowering Plum mà tôi gọi là hoa Đào xứ lạnh, soi sáng cho hàng thông reo vui lượn múa ở sân vườn và làm đèn Trời cho người ngủ suốt cả đêm. 

Tất cả cảnh vật như thay màu áo đậm sắc lam chì ảm đạm bằng cánh áo nhẹ mới xuân hồng xinh tươi. Ôi! Mùa Xuân đã về và mùa Vu lan cũng sắp đến.

Nhờ nghe lời ba má dạy phải biết vui linh động, thích nghi và bằng lòng cuộc sống thì ở đâu cũng sống được dễ dàng như quê mình. Tôi đã vui hơn với cuộc sống hiện tại và sẵn sàng hòa nhập tham gia vào các lễ hội rộn ràng thường niên như người bản xứ.

Tuy nhiên, sống xa quê hương hơn hai mươi lăm năm. Xa quê nhớ nhà là tâm trạng chung của những người con xa xứ và tôi cũng vậy. Không biết bạn phải chọn sống xa quê với lý do gì? Tôi xa quê vì lấy chồng xa xứ mà xa tận xứ lạnh tình nồng Canada. 

Ngoài nỗi nhớ nơi chôn nhau cắt rốn, người thân thương, thầy cô, bạn bè,...,thì tôi nhớ nhất là ba má. Công bằng mà nói tôi thương yêu kính mến ba má như nhau nhưng người làm tôi thương nhớ nhiều nhất vẫn là má vì tôi rất yêu thương má .

Không được thăm viếng ba má thường ngày nên nỗi nhớ càng ngày sâu đậm, tôi đã xoa dịu nỗi lòng qua lời thơ. Từ lúc nhỏ, có thể do sinh ở nông thôn tôi đã yêu thích nhìn mặt trời mọc và xem mặt trăng lên và thả hồn mơ mộng rồi. Cho nên mấy ngày nay, được nhìn thấy mặt trời mọc buổi sáng hay xem ánh trăng lên ban đêm là lòng tôi bồi hồi xúc động và nhớ ba má vô cùng! 

Tôi có số sống ít gần ba má nhất so với các anh chị em trong nhà. Do vậy tôi đã liên tưởng nối kết tình thương, tôi nghĩ ba là mặt trời và má là vầng trăng. Cho nên dù sống cách xa nửa vòng trái đất, tôi vẫn thấy ba má như luôn gần bên tỏa ánh sáng soi đường hướng dẫn từng bước tôi đi trong cuộc đời và ấm áp trái tim mình. 

Thành quả mà tôi có ngày nay là cô giáo phụ ở trường xứ người phần lớn nhờ cách ba má nuôi, khuyên dạy và hướng dẫn anh chị em chúng tôi" con nhà tông không giống lông cũng giống cánh." Trong lòng tôi luôn ghi nhớ và biết ơn ba má suốt cuộc đời này. 

Nhân mùa Lễ Mẹ gần kề, tôi xin được góp thêm bài viết về má như chút hương lòng tưởng nhớ đến người mẹ hiền kính yêu đã khuất.

Khi tôi viết những lời này thì má tôi không còn nữa. Người đã về cõi Trời Phật vào một ngày mùa hè tám Tây, tháng bảy, năm hai ngàn mười. Ở tuổi ba mươi ba, tôi mới chịu lập gia đình. Tôi đủ hiểu biết và chấp nhận việc lấy chồng xa xứ buồn như thế nào nhưng tôi chưa từnng khóc vì nhớ nhà. Từ khi má mất, tâm trạng mồ côi mẹ làm tôi khóc hoài và không cầm nước mắt khi nhắc về má: 

"Mùa hè hoa phượng vẫn xinh
Vầng trăng còn đứng một mình ngắm quê
Mà mẹ đi mãi không về
Thương ba, nhớ má não nề lòng tôi"

Đây là lần đầu tôi kể về má, tôi đã cầu nguyện và xin người cho phép. Má tôi là một người mẹ hiền, xinh đẹp có tấm lòng nhân hậu và đức hy sinh cao cả. 

Trước khi khoe chi tiết về má. Xin nói chút về "ba thằng Nhường" đây là cách gọi âu yếm má dành cho ba. Ba tôi năm nay chín mươi hai tuổi, khỏe mạnh, đầu óc còn minh mẫn có thể nhờ người chỉ chơi cờ tướng, không hút thuốc, uống rượu, chung thủy với vợ duy nhất và hiện là ông già độc thân vui tính số một làng Cái Cui. 

Làng Cái Cui hay xã Đông Phú nằm cạnh dòng sông Hậu giang chở nặng phù sa cách thành phố Cần Thơ khoảng ba mươi phút đi bằng tàu hay ghe máy. Trước đây, đầu vàm có ngôi trường tiểu học ghi đầy dấu kỹ niệm tuổi thơ của năm anh chị em tôi và nhiều thế hệ học trò. Ngày nay, dọc đầu vàm được quy hoạch xây cảng lớn nhất miền Nam.

Quê nhà đang đổi thay hình dạng từng ngày theo luật quy hoạch ruộng đất của chính phủ từ sau hòa bình. Nhưng tình yêu của má dành cho ba và các con cháu không hề thay đổi. 

Tôi thật diễm phước khi được sinh ra trong đại gia đình có ông bà nội ,ngoại và ba má là những người nông dân trí thức tiến bộ, biết giá trị sự học hành đều là người cùng một ấp Phú Nhơn nên càng sâu đậm tình làng nghĩa xóm, đồng ý hôn nhân giới thiệu nhưng tôn trọng tự nguyện không áp đặt và đều có tình yêu chung thủy một vợ một chồng. 

Dù sống trong thời chiến tranh nhưng ba má tôi đều được cho học hành căn bản. Ba tôi một thời là ông giáo làng trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp. Má tôi không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp mà còn hiền lành, giỏi nữ công gia chánh và siêng năng lo việc đồng ruộng. Bà ngoại tôi là thợ nấu, má học tập và nấu ăn rất ngon.

Ba má tôi đúng là một cặp" nồi nào vung nấy ". Cả hai luôn cho thấy "đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn "

Nhờ vốn kiến thức học được cộng thêm ruộng vườn ông bà cho và với truyền thống cần cù làm ăn. Ba má đã cho chúng tôi cuộc sống ổn định, học hành đến nơi đến chốn và học nghề nuôi sống được bản thân trước khi lập gia đình. 

Tôi thương yêu và nhớ mãi về má không phải vì người sinh ra tôi và nuôi dạy tôi lớn khôn mà má còn là mẫu người mẹ tôi luôn ngưỡng mộ về vẻ đẹp hiền hòa, dịu dàng như chị Hằng Nga:

"Mẹ hiền là ánh trăng quê
Ầu ơ má hát chưa hề con quên"

Nếu như giọng ba vang,trầm ấm vui vẻ bao nhiêu thì giọng nói má nhẹ, dịu ngọt, thân thiện, hiền hậu bấy nhiêu nên má luôn được mọi người mến thương: 

"Chao ôi! giọng má ngọt ngào
Như dòng sông nhỏ đậm màu phù sa
Nuôi tươi cây lúa mượt mà
Đẹp thơm lời mẹ dạy ta vào đời"

Bên cạnh đó tính kiên nhẫn làm việc với sự sáng tạo tự nhiên và tình yêu thương,hy sinh cho chồng,con,cháu vô bờ bến của má đã ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống,công việc và cách chăm sóc các con tôi nơi chốn tha hương này. Tôi như lúc nào cũng nghe tiếng má thông cảm không trách phiền đứa con gái này. Người luôn chấp nhận thiệt thòi hy sinh cả khi đang bệnh:

"Nhớ sao tiếng má nhẹ lời:
An tâm má khỏe, thảnh thơi hãy về 
Thương con lấy chồng xa quê
Mẹ luôn chờ đợi chưa hề trách than"

Trong nỗi thương nhớ về má đang dâng trào, tôi không biết nói gì hơn là nguyện cầu: 
"Từ khi má rời trần gian
Con thường chỉ biết nguyện van với Trời
Mong sau hậu kiếp vạn đời
Được làm con má tuyệt vời ước mơ"

Thật đúng vậy ,trong lòng tôi má là vầng trăng quê hương đẹp nhất trên thế gian. Vì suốt cuộc đời má đã sống thật đẹp ,thật vui hạnh phúc trọn tình yêu với quê hương, với chồng con cháu đến giây phút cuối của cuộc đời mà không bút mực nào diễn tả hết được. Và xin kết thúc bài viết này với một trong các bài thơ được phổ nhạc của tôi đã viết ca ngợi Mẹ Việt Nam nói chung và má tôi nói riêng: 


Mẹ Là Vầng Trăng Quê

Kính tặng MẸ của chúng ta
với tất cả tình yêu thương ...

Mẹ hiền là ánh trăng quê
Ầu ơ... má hát chưa hề con quên
Ngây ngô có má kề bên
Tập từng bước đứng đi trên đường dài
Bơi lội, chèo chống mạnh tay
Nhẹ nhàng chải tóc, khoan thai dáng ngồi
Ăn mặc sạch không lôi thôi
Thêu may ,nấu nướng kèm tôi mỗi ngày
Học hành bền chí hăng say
Lời hay, ý tốt, thẳng ngay tánh tình
Công dung ngôn hạnh trung trinh
Làm thân con gái giữ mình trắng trong
Lời mẹ dạy vẫn thuộc lòng
Con truyền lại cháu ngoại mong ước chờ
Vầng trăng vẫn sáng mộng mơ
Mà người má ở Cần thơ xa rời ...
Làm sao kể hết mẹ ơi!
Ơn sinh dưỡng dục mẹ thời cho con
Tình mạ cao cả hơn non
Dịu dàng soi hướng đàn con trưởng thành
Đêm nay bên trời xứ lạnh
Nhìn về Việt Nam nhớ ánh trăng xưa
Nguyện cầu Trời Phật và Chúa
"Mẹ hiền luôn sống đẹp tựa Hằng Nga"

Phượng Trắng (Dương Thị Tuyết Phượng)
Canada, 2019

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2019

Xin Mãi Còn Bên Mẹ - Sáng Tác Diệu Hương - Đàn & Hát Ân Nguyễn




Nhân Mùa Vu Lan Báo Hiếu
Xin tặng những ai diễm phúc còn Mẹ. 
Một bông hồng trắng cho tôi.

Sáng tác: Diệu Hương
Đàn Hát & Thực Hiện: Ân Nguyễn

Công Đức Sanh Thành

 

Chẳng phải một ngày nhớ Mẹ Cha
Ngàn năm tưởng niệm Mẹ cùng Cha
Áo cơm bữa bữa gầy thân Mẹ
Đèn sách đêm đêm mỏi mắt Cha
Giáo dục vuông tròn công đức Mẹ
Răn đe mẫu mực tấm lòng Cha
Non cao biển rộng làm sao sánh
Ân đức sâu dày của Mẹ Cha.

Nguyễn Thành Tài

Song Thân



Thương cha nhớ mẹ bời bời
Công ơn dưỡng dục muôn lời như không
Lời, trí còn quá cạn nông
Chưa dịp tỏ kính khi ông bà còn
Tình cha mẹ luôn vuông tròn
Khi khuất mới biết lòng con rã rời
Ông bà nay ở trên trời
Hãy nhận một lạy con đời mến thương.


Đồ Cóc

Mùa Thu Trăng Sử



Ta nhớ ngày xưa chuyện kể ra
Một mùa thu trước buổi lâu xa.
Có vườn hoa nở cành hoa diệu
Lùa ngát hương thơm khắp mọi nhà.

Thuở ấy mênh mông giữa đất trời
Gió vàng hiu hắt, lá vàng rơi.
Lung linh tích trượng ngời sao điểm
Đạo sáng tâm người, trăng sáng soi.

Cõi mịt mù tăm xa rất xa
Nơi đây hầm lửa đốt ngày qua.
Bỗng trông dáng mẹ nơi đày đoạ,
Lòng rượi buồn vương mắt lệ nhoà.!

Giọt lệ bi ai đẫm mắt sầu
Rồi trong phút chốc hoá thành châu.
Tay nâng chén ngọc hào quang chói
Cho ngàn xưa, và cho ngàn sau.

Từ ấy mùa thu - Mùa Đạo Sử
Bóng người Mục Tử đẹp muôn phương.
Tiếng chuông thiên cổ còn lan vọng,
Hiếu tử, ai về dâng nén hương!?.

Rồi một mùa thu xưa trở lại
Cũng cành hoa diệu của hôm nao
Nở tung trong vạn tâm hồn nhỏ
Lặng lặng quỳ nghe kinh nguyện cầu.

Mặc Phương Tử

Hương Mùa Vu Lan


Ai cũng biêt "văn là người" rồi. Qua thơ lại càng thấy rõ Thơ với Người không thể như đầu sông cuối bể. Bể là biển chứ không phải là cái bể nước dùng trong nhà. Và, Thơ với Người đã cùng bơi trên một dòng nước. Vì thế hôm nay tôi xin đan cử một dòng Thơ rất bình thường ở hình thức, nhưng lại vòng vèo, tươi mát như mưa xuân trú ngụ nơi tâm hồn.

Tác giả của dòng thơ tươi mát này vốn là một đạo hữu, luật sư, đã từng nhập thiền hàng buổi kể từ khi còn ở quê hương Đà Lạt, tới lúc qua Hoa Kỳ, mà cành Vô Ưu vẫn nở hoa trước mặt. Ông ta không phải đi tìm mới có bởi ông luôn chăm sóc vườn Từ Bi ngay tại ta gia, ngõ hầu bước ra xã hội, với một tâm tư tình cảm hoan ca, hướng về cõi Phật.

Thứ nhất là tu tại gia
Thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa.
(Ca dao Việt Nam)

Luật sư Ngô Tằng Giao dùng pháp danh Tâm Minh làm bút hiệu, sinh ở hà Nội, lớn lên ở Sài Gòn, và lập nghiệp ở Đà Lạt. Ông đã gia nhập Luật Sư Đoàn từ năm 1962, là cháu đích tôn của cụ Ngô Thúc Địch, Phó Thủ Tướng thời Quốc Trưởng Bảo Đại.

Cụ cố Ngô Thúc Địch người Hà Nội, nói tiếng Bắc, theo đạo Phật, nên chẳng thể là thân bằng quyến thuộc của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, gốc Quảng Bình được, điều này cho thấy Tổng Thống Ngô Đình Diệm không kỳ thị tôn giáo, và đồng thời cũng cho thấy, cụ Phó Thủ Tướng xưa tuy mang họ Ngô, song không chung gia phả với Tổng Thống thời đệ nhất Cộng Hòa.

Và, điều quan trọng hơn, người cháu đích tôn là đạo hữu, thi sĩ, luật sư Tâm Minh Ngô Tằng Giao khi biện hộ cho các thân chủ ở chốn quan trường, ông đang còn ở tuổi thanh niên, lại không ồn ào kiểu đấu tranh tâm lý, mà rất chính trị, là bày tỏ thái độ khoan hòa, thể hiện lẽ công bằng, thanh tịnh, hiền hòa như các tác phẩm sau này ở hải ngoại của ông.

Vì muốn phổ biến những lời hay ý đẹp của Đấng Thế Tôn, đạo hữu thi sĩ Tâm Minh Ngô Tằng Giao đã uyển chuyển viết những dòng tâm kinh Phật toàn thể bằng thơ lục bát, hầu phổ biến sâu rộng tới đại chúng, ngoại trừ hai cuốn Tìm Hiểu Kinh Pháp Cú và 101 truyện thiền, chuyển ngữ từ 101 Zen Stories của Nyozen Senzaki và Paul Reps bằng văn xuôi.

Bên cạnh 101 tác phẩm thơ, văn về "cõi Phật" là cuốn Mưa Xuân (Spring Rain) chuyển dịch thơ Anh ngữ của nhiều tác giả ngoại quốc từ nhiều không gian và từ nhiều thời đại, trong đó có tác giả Rudyard Kipling (1865-1936) mà thời trung học, tôi đã phải học thuộc lòng một bài thơ của tác giả đó.

Trong truyện Quan Âm Thị Kính, thi sĩ đạo hữu Tâm Minh viết lục bát như tất cả các thơ văn chương đại chúng khác, có điều nhà thơ gốc khoa bảng này kể chuyện ngọn ngành hơn:

Xuất gia từ thuở thiếu thời
Tu qua chín kiếp luân hồi thành tâm
Rũ gần sạch hết bụi trần
Và kỳ chứng quả cũng gần tầm tay
(Quan Âm Thị Kính)

Thế nhưng qua thơ chuyển dịch Mưa Xuân thì Tâm Minh trọn vẹn là thi sĩ trữ tình lãng mạn:

Mưa Xuân reo sấm không trung
Lòng em cuồng nhiệt trong lòng lửa yêu
Môi chàng từng thốt đã nhiều
Mắt chàng đêm đó muôn điều nói thêm
(Mưa Xuân)

Đó là thơ Spring Rain của Sara Teasdale (1884-1933) dòng thơ xúc cảm mang phong cách văn học.

Tâm Minh Ngô Tằng Giao chưa từng "vỗ ngực" ông sáng tác thơ mà luôn khiêm tốn nói mình là soạn giả. 

Tác phẩm của ông gồm:
- Truyện cổ Phật giáo 1, 2, 3.
- Cuộc đời Đức Phật Thích Ca
- Kinh Pháp Cú
- Tặng một vầng trăng
- Truyện thơ thần tiên Đức Phật 1, 2, 3, 4.
- Tìm Hiểu Kinh Pháp Cú
- Kinh Bách Dụ
- Niết Bản (dịch)
- Quan Âm Thị Kính
Và mới nhất đối với tôi, trong mùa Vu Lan này, trong gói quà đã cất kỹ từ vài năm nay, 2 cuốn thơ thật đẹp, thật sang, thật trân trọng hiện ra:
- Mục Liên Thanh Đề (Sáng tác)
- Mother's Love (Tình Mẹ, dịch thuật)

Thi sĩ luật sư Phật tử thuần thục khẳng định đó là Hương Mùa Vu Lan, với 54 bài thơ tuyển về những hiếu hỉ vuông tròn của đấng sinh thành gương mẫu đáng ca ngợi với hình ảnh những người con tiêu biểu.

Tâm Minh Ngô Tằng Giao đã từ lâu mang vóc dáng của một thiền sĩ, tâm tư tình cảm lắng trầm, phóng khoáng, khá trọn vẹn là thi sĩ...thiền. Không dám viết thiền sư, vì tác giả, hiền thê và 3 ái nữ đều là Phật tử chính thống, hiện cư ngụ ở Virginia, nên nhà thơ đôi lúc cũng bồng bềnh trước thực hư, huyễn ảo, bài thơ gần nhất diễn tả cõi mù sương đạo, đời ấy:

Hư không

Bồng bềnh ẩn hiện bóng ngư ông
Neo chiếc thuyền nan giữa bến sông
Rộn rã thả câu trong quạnh vắng
Lao xao buông lưới giữa mênh mông
Chập chờn cõi ảo mù sương bạc
Thấp thoáng bờ chân rạng ánh hồng
Muôn đợt sóng vàng loang nước biếc
Dập dồn khuất nẻo chốn hư không

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

Bài thơ này đã có một số vị họa, nhưng bởi tử vận "mông" cuối câu thực đề (câu thứ 4) khiến có bài họa đi vào...tai họa, là ngoài chữ "mênh mông" ra, thì còn gì hay hơn từ "mênh mông" đó chứ.

Thế nên, giới trân trọng Đường thi, không thể gò ép chữ "mông" tầm tầm, làm khách thưởng ngoạn phải chau mày khó cảm thông.

Vì nội dung là thơ thiền, nên một thi sĩ gởi bài họa thật tương đối, và thật tương kính là nhà thơ Đường Luật Nguyễn Kinh Bắc viết như sau:

Tâm Không

Cửa thiền thanh thản dáng sư ông
Vui cảnh huy hoàng của núi sông
Dân tộc âu ca thời thịnh Việt
Giặc thù tan tác, buổi bình Mông
Câu thơ ngan ngát non Yên Tử
Nền đạo bồi vun giống Lạc Hồng
Rừng Trúc đêm nay xào xạc gió
Một trời lắng đọng giữa tâm không

Nguyễn Kinh Bắc

Bài xướng thiền, nên bài họa cũng phải thiền, Tâm Minh Ngô Tằng Giao chơi "phá bằng" (bồng bềnh). Nguyễn Kinh Bắc cũng "phá bằng" (cửa thiền) và xử dụng nguyên nội dung lịch sử vua nhà Trần thời thịnh Việt, sau khi bình quân Mông Cổ, vua Trần đã lên núi Yên Tử lập chùa tu, phái Trúc Lâm Yên Tử, "rừng Trúc" đầu câu chuyển (thứ 7) được tôn phong từ đó, có thể vậy.

Như thế, bài thơ thiền Tâm Không, nhà thơ Nguyễn Kinh Bắc họa thật nhất khí (một mạch câu chuyện vua Trần Nhân Tông đánh giặc Nguyên Mông) và nhất quán (cùng cách nhìn thiền với tác giả bài xướng Hư Không của Tâm Minh Ngô Tằng Giao).

Mỵ tôi vốn cũng tập toạng làm thơ Đường Luật, qua phảng phất khói sương "thiền" thôi. Biết gặp vần "mông" tử vận ngay, bèn chợt nhớ một phần đời thơ của thi sĩ cận đại tài hoa Hàn Mặc Tử ở Quy Nhơn xưa. Cố thi sĩ được điều trị bệnh phong tại bệnh viện Trại Cùi Quy Hòa, ở bên kia Ghềnh Ráng, và nếu đi từ trong Nam ra, khách phải vượt đèo Cù Mông, xin tạm họa thế này:

Huyền Không

Nghe sầu lãng đãng bước thi ông
Biển gọi thuyền trăng ở cuối sông
Thấp thoáng lương y qua núi Ráng
Chơi vơi bạch mã vượt Cù Mông
Mõ xa ủ mãi tàn hoa lửa
Sân lạnh đầy thêm xác pháo hồng 
Đã khiến Hàn quân rời cõi tục
Tạ từ vần điệu gởi huyền không

Cao Mỵ Nhân (8/2014)

Sự thực thì thơ xướng được quyền "hay", lý do thơ xướng thoải mái tìm vần điệu, ngôn từ, ý tứ. Thơ họa đúng nghĩa chỉ là...họa mà thôi, đôi khi ghép chữ lạc lõng, có khi còn vô nghĩa nữa.

Thế nhưng bài họa Tâm Không của Nguyễn Kinh Bắc lại có dáng dấp của bài thơ xướng khác, nếu như khách thơ không được đọc bài Hư Không của Tâm Minh Ngô Tằng Giao.

Còn bài Huyền Không của Cao Mỵ Nhân thì chẳng qua kẻ họa thơ muốn huyền ảo tâm tư cụ cố thi ông Hàn Mặc Tử, tác giả bài thơ lừng danh Đây Thôn Vỹ Dạ, có câu:
Thuyền ai đậu bến sông trắng đó
Có chở trăng về kịp tối nay
(Hàn Mặc Tử)

Nên tưởng tượng vị lương y qua Núi Ráng để chữa bệnh nan y cho Hàn thi sĩ, đồng thời khách văn nhân, người mộ điệu...phi ngựa trắng (bạch mã dành cho văn quan, tao nhân mặc khách) vượt Cù Mông là cái đèo cao ngất, xẻ đôi núi, hình chữ V ở Phú Thạnh, ngoại vi thành phố Quy Nhơn. Cũng chỉ vì vần "mông" của Tâm Minh Ngô Tằng Giao, mà Cao Mỵ Nhân phải xử dụng địa danh "Cù Mông" đấy ạ.

Do đó, để giới thiệu với quý vị độc giả Chốn Bụi Hồng, quý đạo hữu của Tâm Minh, quý thi hữu, bằng hữu của luật sư Ngô Tằng Giao, tôi xin được lần nữa vẽ lại hình ảnh tươi mát, trong sáng của dòng thơ đạo vô ưu, phẩm chất đức hạnh vô cùng, vô ngã, mà người Phật tử đã gởi gắm tâm tình vào các truyện thơ Phật Giáo Việt Nam, lời thơ chân phương, hỉ xả, mang âm hưởng trung hậu đầy dân tộc tính của Ngô thi sĩ nêu trên.

Hawthorne, 8-8-2015
Cao Mỵ Nhân (HNPĐ)

Thu Nhớ - Thu Về Nhớ Mẹ


Bài Xướng;
Thu Nhớ
(Thuận nghịch độc)

Thuận:

Dâu bể cuộc đời phận nổi trôi
Nhớ thu vàng mộng xót xa ngồi
Sầu nêm gối lệ dòng thư thảo
Tủi lận đêm tình rượu chén bôi
Ngâu trắng đẹp trời mây đảo bến
Sóng xanh ngời biển gió chao đồi
Đầu hiên khói đọng mù rơi cửa
Lâu quá dỗi hờn cũng vậy thôi...

Nghịch:

Thôi vậy cũng hờn dỗi quá lâu
Cửa rơi mù đọng khói hiên đầu
Đồi chao gió biển ngời xanh sóng
Bến đảo mây trời đẹp trắng ngâu
Bôi chén rượu tình đêm lận tủi
Thảo thư dòng lệ gối nêm sầu
Ngồi xa xót mộng vàng thu nhớ
Trôi nổi phận đời cuộc bể dâu.

Thạch Hãn
LCT 09/08/2019
***
Các Bài Họa: 

Thu Về Nhớ Mẹ
(Thuận - nghịch độc)

Dâu ngàn khuất mẹ bóng dần trôi
Nhớ lại mùa thu dưới cửa ngồi
Sầu gợi dáng xưa thềm cúc rụng
Tủi vầy đêm nhạt rượu lòng bôi
Ngâu sùi sụt rỏ sương hòa lối
Nắng nhạt nhòa vương mộ gửi đồi
Đầu bạc dẫu thương hoài vẫn khóc
Lâu đà xót cảnh vắng người thôi.

Đọc ngược:

Thôi người vắng cảnh xót đà lâu
Khóc vẫn hoài thương dẫu bạc đầu
Đồi gửi mộ vương nhòa nhạt nắng
Lối hòa sương rỏ sụt sùi ngâu
Bôi lòng rượu nhạt đêm vầy tủi
Rụng cúc thềm xưa dáng gợi sầu
Ngồi cửa dưới thu mùa lại nhớ
Trôi dần bóng mẹ khuất ngàn dâu.

Nguyễn Gia Khanh
***
Nghĩ Đành Thôi...

Thuận:

Dâu thành bể hận kiếp hoài trôi
Nhớ mãi lòng say đắm lặng ngồi
Sầu nghĩa bạc duyên vì lỡ hứa
Xót tình đen phận bởi lầm bôi
Ngâu hòa bóng quyện hôm ngoài suối
Núi khắc lời trao buổi giữa đồi
Đầu rã giận ai hờn vội bỏ
Lâu đà hóa sẹo nghĩ đành thôi.

Nghịch:

Thôi đành nghĩ sẹo hóa đà lâu
Bỏ vội hờn ai giận rã đầu
Đồi giữa buổi trao lời khắc núi
Suối ngoài hôm quyện bóng hòa ngâu
Bôi lầm bởi phận đen tình xót
Hứa lỡ vì duyên bạc nghĩa sầu
Ngồi lặng đắm say lòng mãi nhớ
Trôi hoài kiếp hận bể thành dâu.

0225 TC, 09/8/2019
Thái Chung
***
Tủi Phận

Thuận:

Dâu với bể hoài phận nổi trôi
Đếm đong ngày xế tuổi đau ngồi
Sầu gương lược cũ người xa vắng
Thẹn chiếu chăn mềm mộng xóa bôi
Ngâu lệ thở dài mưa xé gió
Cúc hương buồn lặng cỏ loang đồi
Đầu giang góa phụ cô buồn đá
Lâu tự cuối chiều mỏ tụng thôi.

Nghịch :

Thôi tụng mỏ chiều cuối tự lâu
Đá buồn cô phụ góa giang đầu
Đồi loang cỏ lặng hờn hương cúc
Gió xé mưa dài thở lệ ngâu
Bôi xóa mộng mềm chăn chiếu thẹn
Vắng xa người cũ lược gương sầu
Ngồi đau tuổi xế ngày đong đếm
Trôi nổi phận hoài bể với dâu.

Thu Ẩn
***
Mùa Ly Biệt
(Thuận nghịch độc, nhiều lỗi bệnh)

Dâu làn rũ gió lạc thuyền trôi
Tỏ mãi rằm trăng ánh ngưỡng ngồi
Sầu mực quánh nghiên hờn vệt bút
Nhớ ngày xa xứ biệt tình bôi
Ngâu hờ hững thế vàng hoa cúc
Lệ sụt sùi chi bạc cỏ đồi
Đầu gối sách mơ về học viện
Lâu dài gửi tiếng vọng mà thôi.

Đọc ngược:

Thôi mà vọng tiếng gửi dài lâu
Viện học về mơ sách gối đầu
Đồi cỏ bạc chi sùi sụt lệ
Cúc hoa vàng thế hững hờ ngâu
Bôi tình biệt xứ xa ngày nhớ
Bút vệt hờn nghiên quánh mực sầu
Ngồi ngưỡng ánh trăng rằm mãi tỏ
Trôi thuyền lạc gió rũ làn dâu.

Nguyễn Thế An

Trái Đất


(Bức ảnh trái đất đang mọc lên từ đường chân trời, 
được chụp từ mặt trăng khi phi thuyền Apollo 11 tới đây ngày 20.7.1969).

Nhìn Ảnh Đề Thơ
Ồ! Đây trái đất của ta sao?
Lóng lánh như một viên ngọc châu
Báu vật vô song của Tạo hóa
Ta nên gìn giữ khỏi hư hao
Hoàng Xuân Thảo


***
Anh Ngữ
(Photograph of the Earth rising above the horizon taken from the Apollo 11 spacecraft on July 20, 1969)
O! Earth, is this sphere for real my Earth?
Splendid like a glittering pearl
Nonpareil jewel of the Creation
For us forever undamaged to keep.

Pháp Ngữ:
(Photo de la Terre montant de l'horizon, prise du vaisseau spatial Apollo 11 le 20 juillet 1969)
O! Terre, cette sphère est elle ma Terre?
Cette splendide perle scintillante
Cette merveille sans égal de La Création
A nous de la garder intacte sans dommages.

Đặng Vũ Vương
***
Trái đất chúng ta, thật đây sao?
Lộng lẫy như một hạt trân châu.
Tuyệt tác ưu việt của Tạo Hoá
Hãy giữ gìn, đừng để hư hao!

Mùi Qúy Bồng

Một quả cầu long lanh
Cho ta cuộc sống xanh
Từ trên vùng đất đỏ
Sừng sững một Thiên Đàng.
Tuấn Hoàng
Tinh Cầu

Trái đất yêu thương, một vị sao
Lung linh tứ hải với năm châu
Văn minh tiến bộ toàn cầu hóa
Thế giới hòa bình chẳng tổn hao?
Lộc Bắc
Thương yêu trái đất bởi vì sao?
Nơi sống an toàn với sáu* châu
Vũ trụ bao la duy có một
Đố ai tìm được chỗ hao hao.
*thêm Châu Đại Dương Oceania
Phí Minh Tâm
Này đây là trăng kia là sao,
Ngời soi bốn biển với năm châu,
Giận loài người thay quyền Tạo-hoá,
Khiến trời ô-nhiễm, đất hư hao. 

Lê Xuân Cảnh
Trái đất đẹp tuyệt vời
Như viên ngọc sáng ngời
Ta không nỡ “ đạp đất
Cam phận “đội bà Trời

Hoài Thi

Được tặng bây giờ mới biết sao?
Long lanh rực rỡ tựa viên châu
Hóa Công có ý cho không đó
Phải cố chăm nom bớt tổn hao.
Lạc Thủy Đỗ Qúy Bái