Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

Truyện Cổ Tích "Sự Tích Mưa"


Ngày xửa ngày xưa, thuở còn "Tạo Thiên Lập Địa", trái đất chỉ có sông hồ, biển cả, núi non, mây gió, nhưng Ông Trời quên làm "mưa"!

Một hôm, có một áng mây nhỏ bay rong chơi với mây mẹ trên trời.
Vì mê say các phong cảnh thiên nhiên nên áng mây nhỏ cứ theo làn gió bay đi khắp bốn phương trời. 
Khi nhìn lại thì thấy chỉ có một mình mình lơ lửng trên không! 
Không thấy mẹ ở đâu, mây nhỏ hốt hoảng, ngơ ngác tìm mẹ vừa kêu vang:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đâu rồi!?
Nhưng vì mây nhỏ đi lạc xa quá nên mây mẹ vẫn biệt vô âm tín!
Đang lo sợ không biết làm sao tìm đường về nhà thì đột nhiên, mây nghe tiếng ai vọng từ dưới đất lên:
- Đi lạc rồi hả cô bé!? Đừng lo, ta sẽ chỉ đường cho bé về nhà!
Mây ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy tiếng nói phát ra từ một giòng sông hiền lành dưới đất. Giòng sông dài, nước chảy êm đềm.
Và lạ thay, mây nhận ra bóng mình đang nằm trong lòng giòng sông!

Mây bẽn lẽn đáp lời:
- Dạ, em đi lạc, không biết đường nào về nhà! Nhờ anh sông chỉ đường cho em về với mẹ, kẻo mẹ em lo!
Giòng sông vui vẻ nói:
-Được rồi, ta sẽ chỉ đường cho bé về nhà. Nhà mẹ bé khá xa, ở dưới tận nguồn sông. Mây cứ bay theo huớng sông. Thỉnh thoảng nhìn xuống nước sông, nếu thấy bóng mây trong đó là biết đi đúng đường!
Mây mừng quá, cám ơn sông rối rít!
Và nàng mây theo huớng sông, bay về phía nguồn. Thỉnh thoảng, mây nhìn xuống mặt nước sông, thấy bóng mình trong đó, mây vừa yên tâm vì biết đi đúng đường mà cũng vừa e thẹn vì bay ... quá gần sông!


Chẳng bao lâu sông đưa mây về đến nhà.
Mây mẹ gặp lại mây con, mừng lắm. Sau khi cám ơn sông, mây mẹ quay lại dặn mây con:
- Từ nay đừng đi xa kẻo lạc đường nha con! Có đi đâu, hãy đi cạnh anh sông. Nếu lỡ lạc đường, anh sông sẽ dẫn con về nhà với mẹ!
Từ ngày hôm đó, mây nghe lời mẹ, cứ quanh quẩn bên sông và chơi đùa với sông! Mà thú vị nhất là mây thích soi bóng, ngắm mình trên mặt nước sông, dù có đi lạc hay không!

Rồi theo thời gian, áng mây bé bỏng ngày nào, giờ đã trở thành một áng mây... lớn dễ thuơng hiền hòa. 
Có những sáng bình minh, ánh nắng chiếu vào mây làm mây ửng hồng như mây say! 
Và có những chiều hoàng hôn, mây soi mình dưới nước sông. Thấy mình đượm màu tim tím, mây cảm thấy có chút thẹn thùng của một áng mây mới lớn!
Dần dà, mây và sông trở thành đôi bạn tri kỷ.
***

Một hôm, mây phải theo mẹ về thăm mây ngoại ở miền núi, xa đến mấy trăm dặm đường. 
Trước khi đi, mây chia tay tạm biệt với sông và hẹn ngày gặp lại.
Nhưng chẳng may, trong khi mây vắng nhà, Trời sinh ra hạn hán!
Ngày thì nắng chói chan, đêm thì nóng hừng hực! Tất cả cây cỏ đều tàn úa. Còn giòng sông thì cũng khô cạn, không còn một giọt nước!

Khi mây trở về sau một thời gian dài xa nhà, mây tìm sông, bạn cũ để chơi đùa. Nhưng hởi ơi, sông bây giờ chỉ còn là một dãy đất lỏm khô cằn, nằm chơ vơ như cái xác không hồn!
Mây cuống quít, bay từ đầu sông đến cuối sông, gọi sông tỉnh dậy. Nhưng không có nước chảy, sông vẫn nằm yên không động tỉnh!


Không biết phải làm gì để cứu nguy cho sông, mây không màng bay đi đâu cả, chỉ đứng một chỗ, khóc thút thít một mình! Nước mắt mây rơi đầy xuống đất!
Rồi ngày này sang ngày khác, những giọt nước mắt mây rơi làm cho cây cỏ tươi thắm, đất trời mát mẻ trở lại. 
Và những giọt nước mắt ấy của mây cũng cũng chảy đầy vào lòng sông, làm sông tỉnh dậy!
Mây ngạc nhiên trố mắt nhìn xuống. Sông trở nên mạnh khỏe như xưa, nước chảy cuồn cuộn, cá lội đầy giòng! 
Và thú vị hơn nữa, mây tìm thấy bóng dáng mình in lại trên mặt nước sông! 

Từ đó, mây vui trở lại vì có bạn cũ để nô đùa, chỉ đường cho mây về nhà mỗi khi mây bay lạc huớng!
Và cũng từ đó, loài người, sinh vật, cây cỏ, sông hồ... tất cả sự sống trên trái đất đều cảm kích những giọt nước mắt ngọc ngà quí báu của những áng mây lơ lửng trên trời. 

Mỗi khi hạn hán thiếu nước, dân gian khắp nơi đều huớng lên trời tìm mây. Ai cũng cầu mong được hứng những giọt nước mắt từ những cụm mây cao rơi xuống để mùa màng, sông hồ được tươi thắm! 

Về sau này, người đời nhớ lại sự tích áng mây nhỏ rơi lệ, vô tình cứu sống giòng sông ân nhân. 
Họ đặt tên cho hiện tượng ấy là "Mưa! Trời Mưa!"
Và đó là Sự Tích tại sao có ..."Mưa"!

Nguyễn Hà 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét