Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

Viết Về Lớp Lý Hóa Đệ Nhị Cấp

(Sinh Nhật 40 năm lớp Sư Phạm Lý Hóa Đệ Nhị Cấp đầu tiên trường Đại Học Cần Thơ 1973-2013) 

Các bạn thân!
Có lẽ các bạn chê tôi là già rồi mà còn “muốn trở về thời thơ ấu”, giờ này còn” viết bài giống làm báo tường“, nhưng đây cũng là niềm vui ở tuổi 60 này, đối với chúng ta đa số thuộc lớp về hưu, đã làm tròn bổn phận với xã hội (còn ai muốn cống hiến tiếp thì xin nâng tuổi về hưu thêm 5 năm nữa như nhiều ý kiến nêu ra trong khoảng thời gian này). Thời gian còn lại, mỗi người tìm cho mình một niềm vui nho nhỏ của riêng mình (ngoài việc giữ cháu nếu có, hoặc còn ham bon chen với bọn trẻ giành hết công việc kiếm tiền của chúng….) bạn làm thơ (vì có khiếu), bạn thích viết bài châm biếm (vì có đầu óc khôi hài) ….. Riêng tôi đều dở về các lãnh vực đó, nhưng vẫn thích đọc các bài bạn sáng tạo ra. Tôi trân trọng kỷ niệm, dù vui hay buồn, nhưng với tôi vui thì nhiều hơn, bạn có chắc rằng chưa bao giờ để cho dòng suy tưởng dẫn bạn về tuổi thơ ??? Tôi không tin điều đó. Đến một thời điểm nào đó đánh dấu một sự kiện, tôi lại thích tìm về quá khứ, ghi lại tình cảm dâng trào trong tôi, để đôi lúc bật cười khi gương mặt nghịch ngợm của ai đó hiện ra, hay niềm yêu mến trào dâng hướng về hình ảnh thân thương xa xưa, thoáng suy tư khi đọc lại bài thơ được tặng nhưng chưa đề tựa, nhắm mắt lại để hình dung những gì Hồng Mỹ đã viết về lớp, về các bạn trong những bức thư gửi cho tôi khi tôi rời xa các bạn về Saigon tiếp tục học, hoặc cố tình xem lại vài trang nhật ký ghi về thời sinh viên của 40 năm trước. 
(Cần Thơ xưa)
Tây Đô Thứ bảy 10-11-73
Thế là mình đã nhập học độ 3 ngày, mình ngỡ sẽ học tại trường có khoa Sư phạm, không ngờ khoa lại gởi ban Lý Hóa Đệ II cấp của mình qua học nhờ bên Khoa học. Nản kinh khủng, mình bị ấn tượng mạnh về việc thi cử tại khoa học Saigon, ai cũng than khó, do đó mình học mà cứ hồi hộp, lo sợ và ngán quá đổi. Học hành mà lòng không an, chán quá! H.Mỹ và mình bảo nhau có khi nào Sư phạm mở ban đệ II cấp lần đầu rồi sau đó không ai đậu nổi các môn bên Khoa học, rồi ban Sư phạm này dẹp luôn???.......

Thứ ba 13-11-73
Biết rằng số phận đã an bày, than vãn cũng không ích lợi gì, nhưng mình vẫn lo lắng, buồn khôn tả. Có thể nói tâm trạng mình hiện tại với ngày học ở SG trường N. An Ninh năm lớp 12 giống nhau vô cùng. Buồn rầu muốn chết đi được, muốn bỏ học tất cả để về nhà luôn, ở gần người thân. Thì ra từ trước đến nay mình tưởng mình gan dạ nhất không nản lòng trước mọi áp lực, đi đâu cũng được, bây giờ mới thấy đúng là một nàng con gái yếu đuối, nước mắt là bạn của mình, nghĩ đến việc gì một chút cũng khóc một cách ngon lành, dù chỉ có một mình. Tưởng tượng phải sống ở Cần Thơ 4 năm nữa mà phát sợ.

Thứ tư 21-11-73
Những ngày qua mình đã bớt nhớ nhà nhờ có công việc làm, đôi lúc cười đùa vui vẻ nhờ các bạn mới cùng nhà trọ họ vui tánh và tếu kinh khủng.
Bây giờ lớp Sư phạm của mình đã biết nhau khá nhiều nên đỡ buồn đôi chút, tuy học chung lớp Khoa học chính xác gần trăm sv đa số là nam, nhưng lớp Sư phạm mình tập trung lại một nơi nhờ đó mới biết nhau và giúp đỡ nhau trong học tập, và có bạn đồng hương là H.Mỹ học chung khiến mình cảm thấy bớt cô đơn và tự tin hơn.

Điểm đến buổi cắm trại lớp SPLH 2
Không biết tâm trạng các bạn ngày đó thế nào (nhất là các bạn ở tỉnh khác đến), tôi và Mỹ ngày đầu tiên háo hức đến trường tìm lớp bắt đầu thời sinh viên hằng ao ước, 2 đứa hẹn nhau trước cổng trường đ.h Khoa học khu Tự Đức lội bộ qua khu đh. dành cho khoa Sư phạm ở Cái Khế, đến nơi tìm mãi không thấy lớp nào ghi tên SPLHĐệ II cấp cả, các lớp đông đủ sv ngồi nghe các thầy cô sinh hoạt, ngoài sân trường vắng, không ai đi lang thang như tôi và Mỹ, thế là 2 đứa lội bộ trở qua điểm xuất phát với tâm trạng rối bời, trước cổng khu Tự Đức cũng vắng, vì sv đã vào lớp chỉ có vài anh đứng lớ ngớ chờ đợi, qua chuyện trò mới biết chúng ta cùng là sv mồ côi đang tìm nhà, những ảo tưởng tươi đẹp cho ngày đầu tiên làm sv biến mất nhường cho sự âu lo, buồn nản khi được anh Lân tìm ra chúng ta và thông báo chương trình sẽ học của lớp 2 năm đầu hoàn toàn học chung bên Khoa học chính xác và hóa ứng dụng.

Ngày thứ 2 làm sinh viên, cũng là ngày đầu tiên học cùng sv lớp K.H.C.X lại càng chán hơn khi lớp quá đông, toàn là con trai, mỏi mắt nhìn quanh đếm bóng hồng không đến 5/100, ồn ào như cái chợ…nản quá…. Nhưng cũng may là ngày sau lớp SPLH ngồi tập trung lại một góc, nên làm quen nhau và thấy có mối dây thân thiết ràng buộc nhau hơn. Tuy anh Lân không cùng trực tiếp học chung lớp (vì đã học trước 1 năm K.H.C.X), nhưng lớp tin tưởng bầu làm lớp trưởng, anh thể hiện vai trò anh đầu đàn luôn thường xuyên lui tới giúp đỡ đàn em, vì thế lớp quí anh cho đến hôm nay. Nếu nhớ không lầm lớp chỉ khoảng 20 sv, chia làm 5 nhóm nhỏ để cùng nhau học tập, nhóm của tôi có thêm H.Mỹ, Phước Hòa, Trần Nhạc, hình như 2 huynh ăn hiếp 2 cô bạn gái xinh đẹp duy nhất của lớp, có lẽ ngày đó chúng tôi là 2 cô gái đồng bằng sông Cửu Long nhu mì, hiền thục!!! Các huynh phải biết rằng tu mấy kiếp mới được lớp cho vào cùng nhóm tụi này vì các nhóm kia toàn là con trai.
May mắn đối với tôi là có 2 nhóm bạn thân:
- Ái Hữu 72 gồm 20 bạn học chung từ đệ thất đến hết đệ nhất trường Tống Phước Hiệp, dây thân ái thắt chặt chúng tôi cho mãi đến hôm nay, mặc dù hiện nay sĩ số có giảm vì người ở, người đi nhưng nhờ nền văn minh hiện đại dù ở tận nơi xa xôi nửa vòng trái đất chúng tôi vẫn biết tin nhau.
- Nhóm bạn Đ.H.S.P.L.H.C.T này: tình cảm các bạn dành cho tôi nhiều hay ít hoặc thậm chí là zéro, nhưng tình cảm tôi dành cho các bạn từ năm 1973 đến nay không giảm, mặc dù nửa thời gian sau tôi lên SG học, không chung lớp bạn nữa, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ mình là thành viên của lớp. Tình cảm này có được có lẽ tôi và Mỹ được các bạn “cưng chiều“. Điển hình vài trường hợp nhé:
1- Các nữ sinh viên lớp khác ghen tỵ với chúng tôi vì thời gian cả trường phải tham gia lao động đào đất, các anh không cho chúng tôi làm gì cả (có lẽ các anh cho rằng 2 tôi chỉ làm vướng bận chậm công trình của lớp??? (nhưng nghĩ sao cũng được), khi họ phải hì hụcđào bới bưng đất.

2- Trong thời gian tham gia phong trào vận động bầu cử ở Phong Điền (14-19/4/1976)các anh luôn chăm lo, săn sóc chu đáo cho tôi và Mỹ. Nhắc đến thấy vui mà cũng có nỗi sợ. Cả nhóm sợ có kẻ gây rối rượt theo khi buổi chiều gần đến, vội vã tìm xuồng qua sông nghỉ đêm tại trường Nhơn Khánh như kế hoạch, trời chạng vạng còn xuống sông bơi lội vui đùa. Tối bày ra “xây cơ“ một phen lo lắng ngủ không yên. Đêm cuối cùng tại chợ Phụng Hiệp, tôi và Mỹ lang thang tìm được chỗ tắm nhờ và cô chủ duy nhất đồng ý cho 2 tôi ngủ đêm tại nhà cô, thế mà các anh đi tìm được và buộc phải tập trung theo nhóm tại một ngôi trường gần đó, để bảo đảm an toàn, các anh đã chuẩn bị sẵn chỗ cho chúng tôi rồi.

Tôi rất quí tình bạn bè nên luôn giữ những kỷ vật, nhưng bạn làm tôi thất vọng khi xóa sổ tập lưu ảnh thời học sinh & sinh viên của tôi ra khỏi thế gian này, để thỏa mãn các “tay say“ trong buổi chia tay tuổi sinh viên, (30 năm sau tôi mới biết được thủ phạm ), trong khi bài hát “Em đi đưa cơm cho mẹ em cày“ mà bạn đã dạy cho tôi ở lớp trong các buổi học chính trị, tôi vẫn thường hát theo yêu cầu của con tôi khi còn nhỏ, vì nội dung bài khá ngộ nghĩnh. Như vậy bạn nghĩ sao ??? Huỳnh Thanh Sơn! Bạn nợ tôi trong 30 năm ấm ức đấy. 
Mỗi khi thay đổi môi trường, cần thời gian thích ứng, giai đoạn đầu khi chuyển lên ĐHSPTPHCM tâm trạng tôi cũng giống mới vào ĐHCT nhưng tôi còn có những người bạn động viên tôi qua các bức thư thăm hỏi, bài thơ viết bằng mực tím tặng tôi.H.Mỹ đã giúp tôi nhiều trong mối dây liên lạc đó và đã tận tình xin các thủ tục giấy tờ phiếu điểm chuyển cho tôi, rất cám ơn Mỹ nhiều nhe! (hơn 40 năm tôi vẫn còn giữ đấy nhé, ai muốn xin chuộc lại thì lên tiếng nhé, dù sao cũng ghi nhận và cám ơn những tình cảm chân thành thuở học trò).
(xin lỗi Hứa Tân Xuân vì tôi đưa bài thơ vào, nhưng tôi muốn mọi người thưởng thức bài thơ hay mà bạn đã làm tặng tôi nhân ngày chia tay tiễn tôi lên Saigon)
Mỹ viết: Tôi thấy bây giờ"các chuẩn thầy giáo“ lớp mình tiến bộ ghê quá"! Hay cãi nhau, hay kênh nhau! Hay miệt thị nhau! Hay phá nhau! Lại cũng hay giúp đỡ và đoàn kết nhau. Có lẽ nhờ đức tính đó mà chúng ta vẫn còn duy trì đến nay. Mỹ kể về tình hình lớp về các trận đá banh chỉ thua hoặc huề, lý do “thiếu chiếc áo vàng trên sân cỏ” (theo lời BTT Hứa Tân Xuân). Nói đến màu vàng tôi nghĩ đến bài thơ sáng tác khi mà H.T.X ngẩu hứng làm ra hay làm khi nào không biết dùng để tặng tôi và còn nhiều bài thơ đã làm nhưng chưa dám gửi, Mỹ gửi cho tôi:

TP hóa lý bài Quang Phổ
Anh chế anh pha hóa chất màu 
Đẹp quá em ơi! màu ống nghiệm
Áo vàng em mặc buổi hôm nao 

Con người xem ra tình cảm như thế, mà đã bao năm xa cách, đôi khi về VN vẫn không hề liên lạc với các bạn lớp mình, (có lẽ mấy mươi năm rồi không biết địa chỉ chúng ta chăng?) dù sao cũng cảm ơn những tình cảm chân thành dành cho cô bạn gái nhỏ đất Vĩnh, biết đâu trong tiềm thức vẫn còn hình ảnh lóp chúng ta nhưng vì lý do nào đó, nên ..?..?..? (Tôi không rành và không biết làm thơ lắm, nhưng vẫn thích đọc những bài thơ làm riêng tặng cho tôi).

Thời gian sau khi tốt nghiệp xong, đất nước vừa thay đổi, cuộc sống vô cùng khó khăn, phương tiện giao thông trắc trở, bạn bè hầu như mất liên lạc nhau, nhưng vẫn còn những người bạn không quên nhau, nếu có dip đi ngang Trường An ghé thăm xem tôi còn sống nơi này hay đã thất lạc nơi nao? Đối với tôi thời điểm đó rất quí khi được hội ngộ bất ngờ với Anh Lân và cô bạn gái (và hiểu được sự mất mát của gia đình anh), nỗi vui mừng khi thấy T.S.An đến thăm người chị này và vui khi biết An có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống ổn định, không như những ngày sau 30/4 với sự lo lắng của chị và H.Mỹ dành cho An, vì quê An xa nhất so với các bạn trong lớp. Hơn mấy chục năm sau, thật xúc động khi gặp lại anh Măn từ nửa vòng trái đất trở về trong tình trạng sức khỏe không tốt lắm vẫn viếng thăm bạn bè xưa.
Các bạn thân! Có lẽ các bạn đang cười tôi, cô bạn già lẩm cẩm, nghĩ ngợi lung tung, bạn bè học chung một, hai năm,xa cách cả mấy chục năm làm gì còn tình cảm như xưa, đã thế còn cất giữ chi những thứ linh tinh, đâu phải thư tình của người yêu, nhưng tôi đã bảo “ tình cảm tôi ướt át, uỷ mị“ và tôi quí các bạn, đối với tôi trong cuộc sống không phải chỉ lo làm giàu, ăn, ngủ mà một phần “tình cảm chân thành, niềm tin giữa con người “giúp tôi vượt qua những khó khăn, làm tâm hồn tôi luôn tươi trẻ.
(Vĩnh Long xưa)
Vĩnh Long – Cần Thơ chỉ hơn 30 km, nhưng mãi gần 30 năm sau tôi mới có dịp trở qua, phải tìm đến địa chỉ duy nhất tôi còn nhớ là nhà Lâm Phước Hòa (vì Hòa quê tại Cần Thơ), hy vọng bạn vẫn còn ở nơi này, thật vui khi gặp được Bác trai nhắc lại chuyện cũ cùng Bác, không biết Bác còn nhớ không và vui hơn khi gặp lại bạn, tính tình vẫn như xưa, nhưng vóc dáng ra vẻ ”người lớn” không còn “trẻ con” trước mắt tôi (đừng tự ái nhé). Có lẽ vào thời gian đầu bỡ ngỡ, bơ vơ khi học ở KHCX, tôi cùng nhóm học với bạn, nên tôi cảm thấy rất thân và hay ăn hiếp bạn phải không? Đó cũng là một hân hạnh đấy nhé. Từ nơi bạn tôi mới biết được tin tức các bạn khác và cũng nhờ tiến bộ khoa học chúng ta mới liên lạc được với nhau
Các bạn thân! Không ngờ tất cả chúng ta gặp lại nhau tại nơi mà 30 năm trước còn là các cô gái, chàng trai rời quê bắt đầu cuộc sống sinh viên, đứng ngơ ngác trước cổng trường tìm lớp học. Bây giờ chính ngôi trường này nằm dưới bàn tay sinh sát của bạn Nguyễn Hồng Vân, ngày đêm lo nghĩ hành hạ sinh viên nên một đêm thức dậy tóc đã bạc trắng???

Vẫn dáng đi hàng ngang, giọng nói lè nhè, nhưng không phải giảm tới mười mấy kilogram vì thương nhớ cô bạn gái đổi đi Sàigon học như thư bạn gửi mà phải thay chữ giảm là chữ tăng, đừng giận nhé P.Anh Quốc chính nét đặc biệt này làm ai cũng phải nhớ đến bạn, cụ thể là “tôi thức trắng đêm vì mừng là sáng được gặp lại bạn“(ngày họp mặt đầu tiên sau 30 năm đấy, tin không???). Dù sao cũng cám ơn lời động viên, thăm hỏi của bạn vào thời điểm đó. Cũng không ngờ bạn lại hoán chuyển nơi cư trú với công tử Bạc Liêu Lý Đại Hòa và làm em rể anh ấy. Xem ra bạn L.Đ.Hòa cũng khôn chứ, chọn chồng cho em gái là bạn thân thì chắc ăn rồi, nếu anh Hòa có chuyện gì cần đến ông em này, thì phải sẵn sàng phục vụ thôi, nếu không anh Hòa sẽ khui chuyện hồi xửa hồi xưa…thì chết với vợ thôi, nhưng ngược lại nếu anh Hòa không đối xử tốt thì chàng ta cũng đem chuyện thời sinh viên tâu báo cùng chị dâu. Đùa vui thôi, chứ các bạn tôi đều là những sinh viên học giỏi, thật thà và luôn luôn nghiêm túc.?.?.?
Niềm vui nhất của tôi khi gặp lại các bạn là tất cả thành viên của lớp đều có một gia đình hạnh phúc, con cái thành đạt, nhưng nếu trong chúng ta có ai đó cùng kết thông gia thì tốt biết bao, vì khỏi mất công tìm hiểu gia đình 2 bên, giống như Quốc và Đ.Hòa vậy. Mong ước là thế, nhưng thời mình còn không mai mối, huống gì thời đại kỹ thuật số này các bạn nhỉ?

Tuy thời gian còn lại của chúng ta giảm dần, nhưng hy vọng tình cảm bạn bè chân thành của chúng ta dành cho nhau tăng dần theo cấp số nhân. Nếu sau này sức khỏe chúng ta yếu dần không thể còn dịp họp mặt nhau để mà ”nói xiên, nói xỏ”, nhấm nháp ly bia, thì cũng còn sức ráng nhớ bấm số “ alô” cho nhau, nhưng nếu thấy lâu không bắt máy thì đừng vội tắt đi vì phải chờ gắn máy trợ thính nữa bạn ơi!

Phan Thị Sương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét