Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Tấm Thiệp Giáng Sinh

 

Hàng năm, cận lễ Giáng sinh là thời gian tôi khá bận rộn. Nhưng là, bận rộn trong an bình nhận lãnh và thân yêu trao ban. Nào là...tôi cần chọn tấm thiệp nào, để gửi cho ai. Nào là... lựa con tem nào thích hợp, để tôi dán lên bao thư đó. Một điều cũng không kém quan trọng, tôi phải định liệu thời gian để gửi thiệp đi và ước đoán sẽ đến tay người nhận đúng lúc, không sớm cũng chẳng quá muộn.

Dịp lễ trọng này, rơi đúng vào thời gian cuối của năm, sau những ngày làm việc mệt nhọc. Đây là lúc mọi người có được nghỉ ngơi. Chung trong niềm vui, tôi đã gửi đi khoảng trên 200 tấm thiệp để chúc mừng. Chúng như đàn chim muôn màu, tung bay muôn phương, một số thiệp về lại Việt Nam, một số khác đến đất Mỹ, Gia Nã Đại, Bỉ, Đức hoặc lòng vòng trong lục địa Úc châu, nơi tôi đang sinh sống. Những tấm thiệp này, được chọn lựa kỹ lưỡng, từ hình ảnh đẹp bên ngoài cùng với lời chúc lành được in sẵn bên trong. Bởi đây, vừa là thú tiêu khiển cuối năm vừa là món quà mọn, rất nhỏ, nhưng đầy ắp tình mà tôi muốn trao gửi đến người nhận. Người nhận là những ai? Đó là thân nhân, bạn bè vong niên, những người cùng nơi làm việc, một số cựu học sinh Kỹ Thuật Vĩnh Long và là tất cả học sinh trường Việt Ngữ Trương Vĩnh Ký, lớp do tôi phụ trách.

      Có một điều tôi cần nói ra, nếu không, e rằng có người sẽ bật mí. Đó là sự ngoại lệ dành cho người thân trong gia đình. Những anh chị em nơi phương xa, sẽ nhận thiệp thay "quà". Còn tất cả anh chị em cư ngụ tại Úc, trong ngày lễ này, cùng họp mặt, có chung "đêm Giáng sinh vô cùng", nên nhận quà thay "thiệp".
      Như đã nói, gửi thiệp Giáng sinh là một cái thú, vì niềm vui đến tức thì với tôi. Không thú sao được, mỗi lần gửi, tôi có dịp ngắm nghía, săm soi, từ ngoài lẫn bên trong từng tấm thiệp. Hình bên ngoài đã đẹp, đọc qua lời viết sẵn có, tôi có dịp suy ngẫm tình ý từng lời. Nếu chỉ dùng những lời viết sẵn có ấy, đỡ mất thời giờ biết bao, nhưng tôi thích do chính tay mình viết hơn. Bởi đó là tình cảm tôi dành riêng cho mỗi người và được viết theo mỗi ý. Ngay khi đặt bút viết, tôi cảm tưởng như đối diện với người nhận và bật cười khi nghĩ tới, nhớ về những cử chỉ, hành động mà người này đã dành cho tôi trước đây. Tôi tự hỏi, tự thích thú và cứ thế mà thiệp rời khỏi tôi và chuyển đến tay người nhận... Đó chẳng là niềm vui hay sao?

Viết, gửi, thiệp Giáng Sinh nhiều như thế, phải chăng là một thông điệp cho biết tôi rất cần tình thương? Có lẽ cũng đúng! Vì trong số những tấm thiệp Giáng sinh đẹp, giống nhau ấy, đã được gửi đi, nhưng tôi luôn luôn giữ lại một tấm, tự gửi cho riêng mình. Nhìn tấm thiệp Giáng Sinh, tôi tha hồ ngắm để thưởng thức cái đẹp, tha hồ đọc lời viết sẵn, hầu tìm sự hay và nương theo đó mà sống.
Trong số thiệp gửi đi... với muôn ngàn ý tốt đẹp trao ban, đôi khi được hồi đáp bằng điện thoại..."mắc công mình phải gửi thiệp đáp lễ lại cho bồ...".
Có những tấm thiệp, đều đặn gửi đi mỗi năm với cả tấm lòng tri ân, tri ân Người đã âm thầm, tế nhị giúp đỡ tôi. Đó chính là Người đã đưa tôi trở lại cuộc đời này.

Số thiệp tôi nhận được, không thua gì số đã gửi đi. Trong số này, có một tấm thiệp, được tôi gìn giữ rất lâu, được trân quý và hàng năm đều mang ra trưng bày lại. Đó là thiệp Giáng sinh của một em học sinh lớp 5, trường Việt Ngữ. Em tự tay làm lấy, hình một cây thông được cắt ráp cẩn thận, tô màu bắt mắt, bằng đôi bàn tay nhỏ bé của em. Cây thông tô xanh xanh, cao cao vẽ nhiều tầng, nếu được mở bung ra, bên trong nắn nót viết lời chúc lành. Hàng năm, khi mang cây thông bé xíu này để chưng bày, một tình cảm tràn trề len lén cùng nước mắt rưng rưng. Ngày đó, em đến trường với mái tóc rối, chưa được chải gỡ cẩn thận, mà bàn tay đó khéo léo cùng óc sáng tạo để làm nên Tấm Thiệp. Giờ đây, người học sinh ấy đã tốt nghiệp Đại học.


Có một tấm thiệp khác, quá đặc sắc. Cũng là thiệp Giáng Sinh tự làm, từ sáng kiến của một vị trong Ban Điều Hành Trường Việt Ngữ. Với kỹ thuật hiện đại, một cây Noel, thay những bóng đèn lấp lánh trên cành bằng khuôn mặt của quí vị nhân viên trong Ban Điều Hành và Thầy Cô Giáo. Tôi mang"kỷ vật" này trưng bày hàng năm, vì đây là món quà tình cảm vô giá.

Để có được thiệp với số lượng lớn, vừa đẹp, vừa đủ gửi đi hàng năm như thế. Để có được giấy gói quà tốt, dây cột quà "đồng điệu", phù hợp với màu sắc của giấy gói đó, tôi phải chuẩn bị trước cả năm. Mỗi năm, sau ngày Boxing day, 26 tháng 12, hầu hết vật dụng cần cho ngày Giáng sinh được bày bán hạ giá. Nếu ai chịu chờ, chịu đợi, sau Tết Dương lịch, chỉ còn nửa giá hay rẻ hơn nữa. Tuy nhiên, nếu càng đợi chờ, thì tiền nào của đó, chất lượng, mỹ thuật của vật dụng e kém đi và không vừa ý cho lắm. Những ngày này, tôi vui như hội. Đôi chân như bay, lướt từ của hàng này sang cửa hàng khác. Hết đi ngày nay, rồi sang đến ngày mai và những ngày kế tiếp nữa.


      Thời "hoàng kim" của tôi mỗi năm lùi dần...lùi dần và sẽ đi vào dĩ vãng bởi kỹ thuật hiện đại. Ngày nay, với phương tiện điện toán, email đã dần dần giết chết những tấm thiệp Giáng Sinh "của tôi" không chút tiếc thương. Rồi đây cái háo hức mỗi lần chạm vào thùng thư. Những ngày nhanh chân, lẹ tay đi tìm mua thiệp "sale" sẽ không còn nữa?!. Chiếc thùng dự trữ vật dụng Giáng sinh của tôi, trống rỗng dần đến đau lòng. Bây giờ, trong phút giây này, số thiệp gửi đi, chỉ vỏn vẹn có 5 tấm và lượng nhận về hơn một mà thôi.
Buồn!



Kim Phượng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét