Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

Cô Bé ... Ngỗ Ngáo

   

Reng…!
Cánh cổng hé mở, chỉ đủ một chiếc đầu nhô ra..với đôi mắt đen láy trợn trừng, thách đố
- Xin lỗi chú tìm ai?
Hắn cũng ngập ngừng, tay vuốt vuốt tóc sau gáy, trả lời:
- Xin lỗi cho tôi tìm Hảo.
- Chị Hảo hổng có ở nhà. Khi khác đến đi chú.
Hắn không kịp hỏi thêm, chưa kịp nói tiếng chào, cái đầu thụt mất sau cánh cổng. Hắn cười cười tay vuốt chiếc càm nhẳn nhụi, buột miệng…
Nhỏ nghe loáng thoáng tiếng hắn bên ngoài “ già đến thế sao?”.
Hắn cũng ấm ức cố nhìn xuyên qua khoảng trống của hộp thơ, bất chợt giật mình vì đôi mắt nai cũng nhìn xuyên qua, bốn mắt thập thò như trêu ghẹo và …biến mất.
Vậy mà cũng làm hắn hơi chao đảo…Vừa xoay lưng bước đi, hắn nghe tiếng cô bé nói với theo:
- Chú gì đó ơi, tên gì để nói lại chị Hảo.
- Hoàng. Nguyễn….
Hắn chưa kịp nói hết tên họ, cái đầu tàng hình nhanh chóng..
Xầm!…cánh cửa đóng ập.
***

      Qua hôm sau, hắn lại đến ngôi nhà ấy, bức tường gạch cao, cánh cổng khép kín, hắn bấm chuông nhưng chẳng thấy ai ra. Hắn nghĩ chắc Hảo đi học cua chưa về và kiên định đứng chờ. Hắn ví mũi giày dập tắt điếu thuốc, hai tay cho vào túi quần lẫn quẩn đi tới đi lui ngoài cánh cổng …thời gian như dài hàng thế kỷ ..Lưỡng lự hay là về thôi!
  Nhưng từ xa bóng dáng con gái thấp thoáng tiến gần, họ cười đùa, thuận hướng gió tiếng léo nhéo của các cô từ xa vọng đến. Tất cả quẹo qua khúc quanh, chỉ còn lại cô bé đi về hướng hắn.
  Thì ra bé mắt nai hôm qua, cô bé tỉnh bơ mở cổng rào vào nhà, không ngó ngàng gì đến hắn, không cho hắn một câu chào. Hắn không bỏ lỡ cơ hội nói với theo:
- Cô bé, chị Hảo có nhà không?
- Dạ chị Hảo nghỉ hè về quê rồi, vài hôm lên.
- Vài hôm là khi nào vậy cô bé?
- Hổng biết chú ơi.
  Hắn bỗng bật cười. Ai đời, có ngày hắn đối thoại qua một bức tường cao với một cô bé, bé như dế mèn.
Chịu 
thua cô bé! Hắn quay lưng ra về. Hắn tự nhủ lòng “ mình thăm Hảo không đúng lúc”, thôi thì vài hôm vậy, mà vài hôm là mấy ngày đây? .
***
  Ba hôm sau, vào ngày Chúa Nhật, hắn lại đến và lần này khả quan hơn, cô bé ra mở cổng và mời hắn vào nhà.
- Dạ mời chú vào nhà.
- Cảm ơn bé.
- Chị Hảo về rồi hở cô bé.
Không trả lời hắn, cô bé im lặng đưa hắn vào phòng khách, chỉ vào bộ salon mời ngồi.
  - Chú uống chi?
  - Xin cô bé ly nước lọc.
  Cô bé khuất sau tấm rèm cửa, hắn xoay mắt một vòng quan sát, căn phòng khang trang, bên góc trái cửa sổ đặt chiếc bàn học, trên bàn có lọ hoa nhỏ và khung hình bằng gổ khắc mấy câu thơ, nhìn món quà được đặt một cách trang trọng, hắn hồi hộp và sung sướng vì đó là món quà đầu tiên hắn tặng Hảo. Vậy chiếc bàn học này chắc chắn là của Hảo. Đang nghĩ thơ thẩn, tiếng cô bé làm hắn giật mình.
- Mời chú dùng nước.
- Xin lổi, cô bé là em của Hảo?
- Dạ phải.
- Anh là bạn Nguyên, anh của em đó.
- Biết chú rồi.
- Sao cô bé gọi anh là chú, anh già lắm sao?
- Vậy ai là cô bé, bộ con nít lắm sao?
  Hắn phì cười..
- Tại em không tự giới thiệu tên, nên anh gọi bé thôi.
- Tại với bị gì, huề thôi.
Cuộc đàm thoại ngắn ngủi, đôi ba câu xã giao, cô bé khó khăn …và cũng khó cạy răng, hắn vội uống xong ly nước kiếu từ. Hắn đưa cho cô bé mảnh giấy ghi địa chỉ hắn đang trú ngụ.
- Anh về, khi nào chị Hảo về, em nhắn anh Tuấn đến tìm, anh đang ở nhà bạn anh.
- Dạ được rồi.

   Hắn thả bộ ra về, đi quanh khu chợ, bọc qua Cầu Tàu, dọc theo bờ sông, gió mát từ bờ sông thổi qua như vuốt ve mặt hắn, cái oi bức tan biến, mồ hôi rượm trên lưng cũng mát rượi như ai xối cho gáo nước lạnh. Nơi đây, một tỉnh lỵ hiền hậu, êm đềm, khác xa với cái náo nhiệt nơi thành thị. Mấy thằng bạn hắn hù khi hắn chọn nhiệm sở nơi này. “Mày có biết, Vĩnh Long là nơi đồng ruộng, không có đèn điện, nưóc xài phải lóng phèn. Mày có tốc không mà về đó vậy?”. “Ừ, chắc tao tốc nặng rồi!”. Tụi bạn hắn đâu biết rằng, từ một năm quen Hảo, hắn đã điên vì Hảo, hắn quen Hảo qua thằng bạn cùng ở Đại học và nó cũng chính là anh của Hảo. Hảo và hắn chỉ liên lạc qua thư từ, chưa một lần biết mặt nhau. Cũng từ cái tơ tưởng ấy mà hắn xin “ chọn nơi này làm quê hương”. Bản tính tò mò, nên hắn về tham quan xem những gì Hảo tả về tỉnh lỵ này hư thực ra sao. Bây giờ đặt chân đến đây, hắn mới khám phá ra có những điều dễ thương hơn Hảo tả nữa kià.
***

    Tháng Chín duyên dáng, diụ hiền, xôn xao những tà áo mới, khu phố như nở nụ cười đón đàn chim bồ câu trắng trở về. Mùa tựu trường đến!
    Sáng nay hắn bắt gặp ánh mắt bối rối của cô bé, khi chạm mặt hắn nơi cổng trường, cô bé len lén nhìn hắn rồi hoà vào dòng thác áo dài trắng xoá. Hắn mỉm cười vội bước đi.
    Trưa tan trường, hắn cũng đứng đợi nơi cổng nhà có cánh cổng cao, hắn ngắm cô bé từ xa, hôm nay trông cô bé cao hơn chút xiú, nhờ chiếc áo dài tha thướt nên cô bé cũng bớt lém lỉnh và có vẻ nhu mì hơn.
- Sáng này chú đến trường đón chị Hảo hả, chị chuyển trường rồi?
- Không, anh đưa bạn anh đến trường.
- Bạn chú học ở đó?
   Hắn không trả lời, lờ đi câu hỏi. Trông cô bé hôm nay lo lắng thấy rõ, hắn cười thầm “còn bé lắm, đừng làm tàng cô bé ơi”
- Cô bé cho anh gửi chị Hảo mấy quyển sách nhé.
- Dạ, thay mặt chị Hảo cảm ơn ...chú.
- Thôi anh về.
- Chào chú.
     Hắn ra về lòng phơi phới, thích thú vì cái tính trêu dai của cô bé, cái tỉnh lỵ nhỏ xiú muốn điều tra lý lịch có khó gì, chỉ cần hỏi bạn hắn dạy trường đó là xong ngay. Cô bé thật ngây ngô quá đổi! Ngỗ ngáo cũng không ai bằng.
                                                                         ***
    Hôm nay hắn bắt đầu làm việc, cũng là lúc phải đối phó với học trò mới . Hắn lo lắng và phập phòng hơn ngày hắn đi thi vào Đại học xa xưa.
   Một tuần nay, ngày nào hắn cũng đến trường cho quen đường đi nước bước, cho lòng bớt căng thẳng khi trực diện với học trò. Đêm nào hắn cũng ngồi trước gương thực tập để không phải vấp khi nói trước lớp. Hắn chuẩn bị rất chu đáo.
    Mấy thằng bạn ra trường khoá trước hay chọc quê hắn, nhưng chúng nó cũng có khác gì hắn hôm nay.
      Hắn bước vào lớp, hắn hoa cả mắt…cả lớp đồng thanh dài giọng chào:
- Chào… thầy a…ạ!
- Chào các em, mời các em ngồi xuống.
  Tiếng cười khúc khích, làm tim hắn đập loạn xạ. Hắn cố trấn tỉnh ..từ từ điểm danh..
  - …
- Trần Như …Hảo
- Dạ,… có mặt.
  - !!!
    Sau khi danh sách chấm dứt, hắn nhìn sơ lược một vòng lớp mình phụ trách, những gương mặt non nớt, tuy các em là đàn chị cuối cùng của năm nay. Nét hồn nhiên, pha thêm lém lỉnh, nụ cười tươi chào đón thầy mới. Hắn cảm thấy mình bình tỉnh hơn lúc ban đầu….

   Duy chỉ một cô học trò ... bối rối… cúi mặt.. như trốn tránh …một tia nhìn!!!

Kim Oanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét