Thứ Tư, 11 tháng 12, 2024

Bên Bờ Vực Thẩm


Những ngày tưng bừng vui vẻ của mùa Giáng sinh rồi cũng trôi qua nhanh chóng, khi hai đứa con đã trở lại trường học, thì ngôi nhà cũng trở lại cái không khí yên tĩnh, vắng vẻ cố hữu. Ở Mỹ, con cái trên mười tám tuổi, là rời nhà, đi theo trường, ra khỏi vòng tay bảo bọc của cha mẹ, để sửa soạn vào đời. Còn lại có hai vợ chồng, mà Dũng lại ít nói nên nhà cửa lúc nào cũng im vắng như chùa bà Đanh. Ăn sáng xong, chàng lẳng lặng xách cạc táp và hộp đồ ăn trưa đem theo, rồi không nhìn tôi, chàng nói khi ra tới cửa:
- Anh đi nhé!

Chàng không hôn tôi từ giã, không cả một lời âu yếm như thuở mới cưới. Đã quen với tính lạnh lùng của chồng, tôi nhìn theo Dũng lái xe ra khỏi garage với cặp mắt dửng dưng. Xe vừa đi khuất đầu ngõ, tôi đóng cửa quay vào, thu dọn ly tách sau bữa điểm tâm, đem đi rửa. Gần tối Dũng mới trở về, ở Mỹ, người ta làm việc thẳng một lèo tám tiếng, không nghỉ trưa. Thấy còn quá sớm để phải lo bữa cơm chiều, tôi vào phòng riêng, mở computer ra chơi giải trí. Đây là quà các con tôi tặng sinh nhật thứ năm mươi của tôi năm ngoái. Cũng năm ngoái tôi bị thất nghiệp, kinh tế suy thoái, tìm không ra việc mới, tôi đành phải về hưu non. Đang quen đi làm toàn thời gian, bây giờ bắt buộc phải ở nhà, tôi thấy thời gian sao mà dài quá chừng, có cái máy computer này cũng tiêu khiển được khối thì giờ. Ngôi nhà rộng thênh thang, từ ngày các con đi học xa, trở nên dư thừa nhiều phòng. Dũng và tôi mặc nhiên chiếm mỗi người một phòng làm phòng riêng. Hai người, hai phòng, không ai làm phiền tới ai, mỗi người sống tách biệt trong cái thế giới riêng của mình. Thế giới của tôi là thế giới của tình cảm, tôi cần một người hiểu tôi để tâm sự, để an ủi, để chia sẻ những vui buồn. Trái lại, thế giới của Dũng chỉ là công việc, là những con số, chàng vùi đầu nghiên cứu thị trường chứng khoán, đầu tư, tính toán thiệt hơn… Từ khi tôi bị thất nghiệp, một mình Dũng phải kiếm tiền nuôi cả gia đình, thì Dũng càng có vẻ lo lắng nhiều. Chàng làm thêm giờ, rời nhà từ sáng sớm, gần tối mới về, cơm nước xong, chàng lăn ra ngủ, ngáy như sấm, cuối tuần lại làm thêm giờ phụ trội… Dũng hình như chỉ biết đến có công việc, mà quên đi sự hiện diện của tôi, quên cả bổn phận làm chồng, khiến tôi cảm thấy cô đơn vô cùng. Ở tuổi năm mươi, mới là biên giới giữa mùa hạ và mùa thu của cuộc đời, đâu đã gọi là già? Tôi vẫn muốn có những phút lãng mạn, riêng tư cùng chồng, tôi vẫn muốn được chàng chiều chuộng, săn sóc, vẫn thích được nghe những lời dịu dàng, mật ngọt… Nhưng Dũng lại khác, chàng không dừng lại bên cầu, hai mươi bốn năm tuổi trẻ, ba mươi năm sống chung, trải qua đủ mọi thăng trầm của cuộc sống, hình như chàng đã mệt mỏi, những đam mê bồng bột thuở ban đầu từ từ lắng xuống, trở thành những kỷ niệm, và chìm vào quá khứ. Nói là Dũng không còn yêu thương tôi nữa thì không đúng, nhưng năm tháng qua, tình yêu của chàng biến đổi thành tình thương, nặng vì nghĩa, vì bổn phận nhiều hơn là vì tình. Dũng bước qua ngưỡng cửa mùa thu của cuộc đời lúc nào không hay, từ ý nghĩ đến hành động đều đã giống như một người lớn tuổi. Niềm vui của chàng bây giờ là sự thành đạt của con cái và ngôi biệt thự xinh đẹp, công lao cả một đời tạo dựng, bây giờ sắp trả xong hết nợ. Chàng gắng sức làm việc để duy trì cả hai thứ đó, nhưng lại quên việc duy trì tình vợ chồng. Những ngày cuối tuần hiếm hoi không phải đi làm phụ trội, thay vì đưa vợ đi ăn, đi picnic ngoài trời, Dũng chỉ thích nằm nhà đọc sách báo, hay đi ngủ. Tôi biết Dũng cần nghỉ ngơi để lấy sức đi làm, nhưng sao khỏi chán nản cho nếp sống buồn tẻ? Những lần nghỉ hè, Dũng cũng chẳng bao giờ đưa tôi đi chơi xa để thay đổi không khí. Có lần tháp tùng gia đình cậu em ruột đi chơi trên du thuyền, nhìn những cặp vợ chồng đủ mọi lứa tuổi, có cặp rất già, tóc đã bạc phơ mà vẫn khắn khít bên nhau như bóng với hình, tôi không khỏi chạnh lòng tủi thân. Vợ chồng người em có những sinh hoạt riêng tư, tôi không muốn xen vào phá đám nên kiếm cớ tách riêng, bỏ đi lang thang trên boong tàu một mình. Trời bỗng chuyển mưa, sấm chớp ù ù, bầu trời vần vũ những mây, gió quay cuồng rít trên không trung nghe như ma hú, sóng xô vào thành tàu làm tung bọt trắng xoá, vài hạt mưa lác đác, rồi mưa rơi nặng hạt. Boong tàu vắng hoe, mọi người đã vào trong cả, một mình tôi ở lại ngắm mưa bão trên biển, một cảnh tượng ít khi được thấy, đẹp nhưng đầy vẻ hãi hùng. Gió vẫn không ngừng gào thét, sóng vẫn ầm ầm, mặt biển dập dềnh, trời và nước như lẫn vào với nhau, tất cả đều một màu xám mênh mông. Mưa vẫn rơi, những hạt mưa theo gió tạt vào hàng hiên chỗ tôi đang đứng, mặt tôi ướt nước, tôi đưa tay lên vuốt, nước có vị mặn, chẳng hiểu là nước mưa hay nước mắt? Bởi vì mưa ngoài trời, và mưa cả trong lòng tôi.

Dũng hình như không để ý đến những thú vui tinh thần, chàng chỉ lo sinh kế, tưởng rằng chỉ đem lại cơm no áo ấm cho vợ con là đủ bổn phận. Dũng nói phải dành dụm, đề phòng khi bị thất nghiệp, nên chẳng dám tiêu pha. Thấy chàng vất vả, tôi bàn:
- Anh ạ, các con rồi sẽ có gia đình riêng, chẳng sống chung với cha mẹ nữa đâu. Căn nhà này rộng lớn quá, hay là mình bán đi, mua một căn nhỏ hơn, vừa với túi tiền, như thế đỡ phải lo.
Nhưng Dũng không đồng ý, nói:
- Căn nhà này biết bao nhiêu kỷ niệm, bán đi uổng lắm, anh rất thích cái vườn rộng, và không khí đồng quê của vùng này. Thôi cứ để anh ráng, anh còn đi làm được mươi năm nữa, trả dứt nợ căn nhà, là vừa đúng tuổi về hưu. Bây giờ còn sức khoẻ, anh phải cố gắng làm việc để tạo dựng một cơ ngơi vững chắc, để khi về già chúng ta có thể sống ung dung, nhàn hạ mà không phải lo lắng gì cả, không phải nhờ vả đến các con.

Chàng lo chuyện tương lai, còn tôi thì chỉ nghĩ đến hiện tại, nghe vậy thì nản lòng:
- Anh hay lo xa, cứ tính chuyện cả mấy chục năm về sau, chán quá. Em chỉ thích sống với thực tại, em muốn được vui chơi, giải trí, em muốn anh phải dành thì giờ của anh cho em…
Tôi chưa nói hết câu, Dũng đã ngắt lời, nhìn tôi với cặp mắt khó chịu:
- Không lo xa sao được? Các con chưa thành tài, còn cần sự giúp đỡ của cha mẹ. Cả một gánh nặng gia đình đổ lên đầu tôi, mình cứ tưởng tượng sẽ ra sao nếu tôi cũng bị thất nghiệp?
Chàng ngừng lại, nhìn tôi như dò xét một lúc, rồi mới tiếp tục:
- Sao? mình không hài lòng với cuộc sống đầy đủ như hiện tại? Mình không thấy là mình may mắn có người chồng không ăn chơi, chỉ lo chí thú làm ăn?

Nói xong không cần nghe tôi trả lời, Dũng giận dỗi bỏ vào phòng riêng, đóng chặt cửa lại. Tôi đứng im, vừa tức giận, vừa tự ái nên cũng không cần năn nỉ, làm lành. Mỗi người đều bảo thủ ý kiến của mình, chẳng ai chịu nghe ai giải thích, như có một màn sương mù bắt đầu bao trùm hạnh phúc của hai vợ chồng. Kể ra thì Dũng cũng có cái lý của chàng, nhưng dành hết thì giờ cho công việc, là điều không người vợ nào mong muốn. Dũng càng mải mê kiếm tiền bao nhiêu, thì khoảng cách giữa hai vợ chồng lại càng xa thêm bấy nhiêu. Lòng tôi từ từ nguội đi, bây giờ, tôi nhìn đời không còn qua lăng kính màu hồng như khi xưa, thực tế lộ ra với những góc cạnh không đẹp đẽ. Tôi không còn tìm thấy ở Dũng hình ảnh một chàng trai hiên ngang, đa tình, làm tim tôi rung động ngày nào, Dũng bây giờ chỉ là hiện thân của một kẻ tầm thường. Thời gian đã phủ lên mái tóc chàng một màu tiêu muối, tướng đi không còn nhanh nhẹn, và vầng trán ưu tư, đầy những nếp nhăn đã lấy đi của chàng cái vẻ trẻ trung năm xưa. Đã thế, phong cách cũng thay đổi, còn đâu những cử chỉ chiều chuộng săn đón? Còn đâu những tia nhìn say đắm? Còn đâu những lời ngọt ngào như ru bên tai? Dũng bây giờ ăn mặc giản dị, không chải chuốt, lời nói khô khan, đôi khi gắt gỏng như mắm, và… than ôi! đã hết rồi những cử chỉ nịnh đầm. Ăn uống không kiêng khem, lại chẳng có thì giờ tập thể thao, nên bụng chàng to phình ra như cái thùng nước lèo, trông mà phát chán. Có lần chợt thức giấc lúc nửa đêm, tôi ngắm người đàn ông nằm bên cạnh, đang ngáy khò khò, miệng há hốc, một dòng nước dãi chảy dài bên mép, bàng hoàng tự hỏi đây có phải là người tình trong mộng của mình? Thực tế thường không đẹp như mộng, chẳng thế người ta thường nói “tình chỉ đẹp khi tình dang dở, đời hết vui khi đã vẹn câu thề ” Vẹn câu thề tức là lấy được nhau, sống với nhau lâu tới mức độ nhìn thấy những cái xấu của nhau.

Tôi biết tôi cũng thay đổi nhiều lắm, dưới con mắt của Dũng, tôi không còn là người con gái yêu kiều, dịu dàng chàng mê đắm thuở nào. Tôi có nhiều tật xấu như mê coi phim bộ, nói chuyện điện thoại cả mấy tiếng đồng hồ, và hay mua bán lăng nhăng những thứ không cần thiết… Chàng nói, tôi cãi lại, tôi lại có tật nói dai, cứ đem những chuyện cũ ra đay nghiến, khiến chàng bực mình, Dũng thường phải nhường nhịn cho êm cửa, êm nhà. Những lần sinh nở làm thân hình tôi hết thon, gọn, và theo với năm tháng, tôi cũng già đi, cũng xấu đi. Tôi cũng chẳng thèm trau dồi nhan sắc, để làm gì chứ? Dũng có bao giờ để ý đến tôi đâu? Có lần cùng chàng đi ăn cưới, tôi trang điểm thật đẹp, và diện một cái áo mới, cái áo tôi khổ công chọn lựa một mình - vì lúc này chàng chẳng bao giờ tặng áo cho tôi, ngay cả những dịp valentine hoặc sinh nhật - tôi chờ đợi một lời khen, hay một câu tán thưởng, nhưng chàng chẳng thèm ngó tôi một cái. Vậy thì làm đẹp cho ai? trong tim chàng đâu còn hình bóng của tôi, trong đầu chàng chắc chỉ có toàn những con số? Chúng tôi sống lặng lẽ trong ngôi nhà rộng thênh thang, Dũng dường như không để ý đến sự có mặt của tôi, vì còn mải mê theo đuổi mục đích riêng, mục đích làm giàu. Sau giờ làm việc, về đến nhà, tắm rửa xong, chàng xà ngay vào máy vi tính, để hết thì giờ vào việc nghiên cứu thị trường chứng khoán, tính toán sao cho tiền bạc đẻ ra thật nhiều. Hai vợ chồng chỉ gặp mặt nhau trong bữa ăn ngắn ngủi, trao đổi vài câu nhạt nhẽo, xong rồi ai về phòng nấy, làm những việc riêng tư, cho tới giờ đi ngủ. Chuyện ái ân cũng hiếm hoi như mưa hạn, sau ba mươi năm chung sống, những say mê, háo hức thuở ban đầu đã lắng xuống, chắc Dũng không còn cảm thấy hứng thú ở một đối tượng quá quen thuộc, quá nhàm chán. Có chồng, mà đêm đêm tôi vẫn gối chăn lạnh lẽo như một thiếu nữ muộn màng, đời buồn như những chiều đông.

Lâu dần, tôi đã quen với nếp sống lặng lẽ, và không thấy buồn nữa, vì tôi đã có nguồn vui mới, đó là những người bạn tôi mới quen trên mạng. Tôi nói chuyện với họ, tâm sự với họ, họ lắng nghe và cho tôi những lời khuyên… Tuy chỉ toàn là những chuyện vẩn vơ, chẳng có gì quan trọng, nhưng ít nhất họ cũng hiểu tôi, lắng nghe tôi, dành cho tôi nhiều thì giờ hơn là Dũng. Trong số đó, có một ngưòi mà tôi có cảm tình hơn cả, vì đã từng an ủi, chia sẻ với tôi những lúc tôi cô đơn nhất. Đó là một người đàn ông tên Tha Nhân, dĩ nhiên chỉ là tên giả, cũng như tôi có tên giả là Hoài Thu. Tôi quen Tha Nhân khi đọc những lời nhắn tin tìm vợ của anh ta trên mạng “Phượng ơi, về đi! Anh đang nhớ em, và anh rất cô đơn. Em đừng ngại gì cả, lỗi cũng tại anh một phần, anh hiểu và anh đã tha thứ tất cả những lỗi lầm của em. Anh chờ em về, và chúng ta sẽ làm lại từ đầu.” Tôi lẩm bẩm, lại một cảnh gia đình bất hoà, và một người bỏ đi. Thì cũng tương tự như bao nhiêu những lời nhắn tin khác, tôi đọc phớt qua, và chẳng thèm để tâm, nhưng những lời nhắn trên cứ lập đi lập lại liên tục cả mấy trăm lần, khiến tôi bắt đầu lưu ý. Một hôm không ngăn nổi tò mò, tôi đánh liều viết vào chỗ đáp lời, một câu vô thưởng vô phạt: “Phục ông rất là kiên nhẫn, chúc ông toại nguyện, và bà mau về với ông. Ký tên: Hoài Thu. ” Gởi mail đi rồi, tôi nhanh chóng quên đi, cho tới một hôm tôi nhận được thư hồi âm của Tha Nhân:
- Cám ơn những lời chúc lành của cô, vợ tôi đã về, nhưng không phải để tái hợp, mà là để làm thủ tục xin ly dị và chia gia tài. Tôi buồn quá, rất cần một người để tâm sự cho vơi bớt cô đơn, và tôi nghĩ ngay tới cô…
- Tại sao lại là tôi? Tôi ngạc nhiên thật sự và cũng gõ máy trả lời, ông thiếu gì người quen trên mạng?
- Tại vì chỉ có cô quan tâm đến tôi, chắc là do trời sắp đặt. Tôi đoán là cô cũng có tâm sự, tại sao chúng ta không an ủi nhau nhỉ?
Bước đầu làm quen chỉ có thế, tôi nghĩ quen nhau trên mạng, thế giới ảo, chẳng ai biết ai, và tôi yên tâm bắt đầu một trò chơi thú vị. Chúng tôi liên lạc email với nhau như vậy gần cả năm trời, Tha Nhân cho tôi biết chàng bốn mươi lăm tuổi, làm nghề luật sư, có vợ nhưng không con. Chàng hỏi về tôi, tôi đáp lửng lơ:
- Cuộc đời tôi buồn lắm, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mà tôi vẫn một mình một bóng, vì số tôi tình duyên lận đận, bị chồng bỏ rơi, chạy theo nhân tình…

Dĩ nhiên là tôi bịa chuyện, và dấu tuổi nữa, chắc chàng cũng thế. Nhưng cũng có một chút sự thật, tình trạng vợ chồng tôi hiện giờ có khác gì ly thân? Hai người ở chung một nhà, nhưng đồng sàng dị mộng, sống gần như tách biệt. Tha Nhân an ủi tôi rất nhiều, chàng viết:
- Tôi cũng là người bị phụ bạc nên rất thông cảm cô. Hy vọng chúng ta sẽ đem đến cho nhau những chia sẻ cần thiết, để làm vơi đi những đau khổ trong cuộc sống. Mặc dù chưa biết mặt cô bao giờ, xong không hiểu sao tôi vẫn có cảm tưởng là đã tìm được một người hiểu tôi, cũng như tôi đã hiểu cô. Tôi mong sao tình bạn của chúng ta bền vững mãi, và sau này khi có điều kiện thuận tiện sẽ tiến xa hơn, mặc dù tôi không bao giờ cầu mong cho gia đình cô đổ vỡ, vì tôi đã trải qua cái cảnh đó rồi. Tôi chỉ có một ao ước nho nhỏ là được đọc thơ cô mỗi ngày, đó là một an ủi vô biên cho cuộc đời cô độc của tôi, Hoài Thu ạ.

Thơ anh làm tôi cảm động, và tôi cũng hồi âm cho anh với những lời lẽ dịu ngọt nhất. Chúng tôi thỏa thuận sẽ không gởi hình cho nhau, sự cảm thông giữa hai tâm hồn mới là quí, biết mặt mà làm gì, vì tôi đâu có tính chuyện xa hơn. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ có ý định phản bội Dũng cả. Hôm nay tôi vào phòng riêng, vui mừng thấy thơ anh, sau một thời gian dài vắng bóng:
- Mấy tuần qua, tôi bận một việc quan trọng nên không thơ từ gì cho cô, chẳng biết cô có mong không?
- Đương nhiên là có. Tôi thành thật.
- Cô không hỏi tại sao à?
- Thì bây giờ tôi hỏi đó.
- Chúng tôi mới ra toà, và đã hoàn tất mọi thủ tục ly dị và chia tài sản. Tôi đồng ý chia cho bà ta một nửa gia sản tôi đã khổ công gây dựng trong suốt mười lăm năm qua, đó là cái giá mà tôi phải trả để đánh đổi lấy tự do. Bây giờ chẳng biết nên vui hay nên buồn?
- Ông còn tiếc bà ấy à?
- Không, hoàn toàn không! Nhưng tôi băn khoăn vì người tôi thầm yêu bây giờ, không biết có yêu tôi không? Nàng đang ở trong một hoàn cảnh đặc biệt, khá đau lòng…
Tôi làm thinh, chờ nghe anh ta nói tiếp. Ngưng một lúc, rồi bên kia lại tiếp tục:
- Vợ cũ của tôi coi vậy mà can đảm, dám sống cho mình. Còn cô, có bao giờ cô nghĩ đến việc ly dị ông chồng phản bội của cô? Hoài Thu này! tội gì cứ phải chờ đợi mãi? Tuổi xuân qua đi nhanh lắm, thời gian đâu có chờ đợi ai? Hay là… cô hãy thử làm một cuộc thay đổi? chúng ta gặp mặt nhau một lần nhé?

Tôi giật mình và thoáng chút sợ hãi, sự việc đi quá xa, ngoài tầm tôi tiên liệu, giận Dũng lạnh nhạt thì giận thật, xong chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc ly dị, vả lại sự thật thì Dũng chưa bao giờ phản bội tôi. Còn với Tha Nhân, tôi chỉ muốn đùa mà thôi, để giết thời gian, tôi đã dựng lên một câu chuyện tưởng tượng, và tôi đóng xuất sắc vai trò một người bị tình phụ. Nhưng Tha Nhân đã lắng nghe, đã an ủi tôi rất nhiều với những lời lẽ dịu dàng và tự ái của tôi được vuốt ve. Phải công nhận trong suốt thời gian quen biết anh ta, tôi đã sung sướng vì có người lắng nghe tôi, chia sẻ tâm tình với tôi, những thứ cần thiết trong cuộc sống tình cảm đã lâu rồi không tìm thấy ở Dũng, người chồng vô tâm và chủ quan, chàng tưởng đã lấy được tôi là đương nhiên tôi sẽ thuộc về chàng cả hồn, lẫn xác? Dũng không biết giữ gìn hạnh phúc, và hạnh phúc đang bay xa… Nhưng ly dị là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Nghe Tha Nhân đề nghị, tôi vội thoái thác:
- Chúng ta đã thỏa thuận không gặp mặt, sao ông lại vi phạm điều ước?
- Mới đầu thì vậy, nhưng tình cảm của tôi bây giờ đã xoay chiều. Tôi rất sung sướng tìm ra một người tri kỷ hiểu tôi, cũng như tôi đã hiểu cô. Tôi không ao ước gì hơn là được gặp cô một lần, để rồi sau đó nếu cô không bằng lòng tiếp tục, thì tôi sẽ biến mất, như chưa từng bao giờ hiện hữu trong cuộc đời của cô.
- Lúc này không thuận tiện.
- Nếu vậy tôi sẽ chờ, bao lâu tôi cũng sẽ chờ…
- Ông đừng chờ vô ích! Tôi quả quyết nói, tôi chỉ muốn là bạn thơ tín với ông thôi.

Có trời chứng giám, đó là những lời rất thật lòng, tôi không muốn để sự việc tiến xa hơn, là vì tự đáy tim, tôi vẫn còn yêu Dũng. Gần đây, chàng có nhiều thay đổi, nhưng không phải là những thay đổi tốt đẹp. Nhiều lúc tôi thấy Dũng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, và thường nhìn tôi bằng cặp mắt nghiêm khắc. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp chàng rình trộm tôi những lúc tôi ngồi bên máy vi tính, môi nhếch một nụ cười khó hiểu. Những buổi tối, Dũng vẫn chúi đầu vào máy vi tính trong phòng riêng của chàng, tôi chán nản, chẳng buồn tìm hiểu xem chàng đang bận rộn với những con số, hay là chàng cũng có một người tình không chân dung như tôi?

Chiều nay bỗng dưng trời trở lạnh, tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt trời xuống thấp sau rặng núi xanh lơ, chiều đang chậm buông, ánh nắng yếu ớt chiếu phớt trên ngọn những hàng cây phong lá đã ngả màu vàng, mùa thu về rồi, thơ mộng quá. Một cơn gió lạnh làm tôi rùng mình, tôi thèm biết bao một vòng tay ấm của chồng, tôi thầm ao ước phải chi lúc này có Dũng đứng sau lưng, quàng vòng tay âu yếm, ôm tôi vào lòng. Hai vợ chồng cùng ngắm hoàng hôn và chàng cúi xuống, khẽ hôn lên môi tôi, cái hôn nóng bỏng làm tôi rùng mình, rạo rực cả người…
- Anh ơi! Tôi gọi khẽ, lại đây em nói cái cái này!
- Gì thế? Dũng hỏi vọng ra, giọng hơi bực vì bị quấy rầy, có chuyện quan trọng không?
- Không, nhưng…
- Không hả? Vậy thì lát nữa hãy nói, anh đang bận.
Tôi thở dài, im lặng. Chuông đồng hồ bỗng gõ sáu tiếng, đã đến giờ ăn, tôi buồn bã quay vào, hâm nóng đồ ăn và bới cơm ra thố. Hôm nay tôi nấu món canh chua tôm và cá lóc kho tộ Dũng vẫn thích. Dọn bàn xong xuôi, tôi vào phòng gọi Dũng ra ăn cơm. Chàng đang say mê theo dõi trận đá banh trên TV, thản nhiên nói:
- Em ăn trước đi!

Tôi không ngạc nhiên, cũng chẳng buồn giận, vì đã quen như thế rồi. Tôi lẳng lặng ngồi xuống, ăn một mình, uể oải nhai cơm như bò nhai rơm, miệng đắng ngắt, thức ăn ngon mà sao khó nuốt? Tôi ăn gần xong bữa, Dũng mới trở ra, chàng ngồi xuống bàn, tự so đũa lấy. Tô canh chua đã nguội, tôi cũng chẳng buồn hâm lại, Dũng hình như cũng không để ý, cứ lẳng lặng ngồi ăn. Tôi dọn dẹp chén bát của mình, dợm đứng lên thì Dũng bỗng nói:
- Em này! hồi chiều chị Nhiên gọi điện thoại vô sở, nói là đầu tháng tới sẽ làm đám hỏi cho con Vân Anh. Chị mời vợ chồng mình sang dự, em đi với anh nhé?
Nhiên là chị của Dũng, nhà ở tiểu bang Oregon. Tôi ngần ngại:
- Xa quá…
Thật ra khoảng cách không là một trở ngại, vì đã có máy bay, nhưng tôi không ưa bà chị chồng lắm điều, nên thoái thác:
- Dạo này em hay bị chóng mặt, nên sợ đi máy bay.
Sợ đi máy bay chỉ là một cái cớ, nhưng chóng mặt là chuyện có thật, đã nhiều lần tôi muốn kể với Dũng, xong chưa có dịp. Nay nói ra rồi, tôi tưởng chàng sẽ quan tâm, săn sóc, nếu không, ít nhất cũng có vài lời thăm hỏi bệnh tình. Ai dè, Dũng chỉ thản nhiên nói:
- Em không đi, thì anh sẽ đi một mình.

Vô tình đến thế là cùng. Ăn xong, Dũng buông đũa, đứng lên mở tủ lạnh, lấy trái cây ra ăn. Tôi lẳng lặng thu dọn bát đĩa đem đi rửa, rồi vào phòng riêng nằm nghỉ. Buổi tối qua đi trong buồn tẻ, như mọi buổi tối khác.

Đêm đó tôi không ngủ được, nằm nghĩ lan man hết chuyện nọ đến chuyện kia, phải chăng khi về già thì tình cũng hết? Nhưng đâu phải người nào cũng thế? các bạn cùng tuổi với tôi vẫn được chồng để ý săn sóc từng li, từng tí, đưa đi ăn, đi du lịch khắp đây đó, vợ chồng vẫn khắn khít yêu thương. Nhìn hạnh phúc của họ, tôi không khỏi tủi thân, phải chi tôi cũng được một phần như của họ? Đàng này, cứ mỗi lần mở miệng than thở hoặc nói chuyện, dù là chuyện ốm đau, cũng nghe chàng càu nhàu:
- Có bảo hiểm y tế, sao em không đi khám bệnh? Nói với anh làm gì, anh có phải là bác sĩ đâu?
Hoặc:
- Bà có để cho tôi yên không? Tôi còn trăm chuyện phải lo, bà ở không nhàn rỗi, cứ ngồi đó nghĩ vớ vẩn, rồi than buồn, than chán.

Thế là tôi ngậm miệng. Tôi cô đơn lắm, chỉ muốn có người tâm sự cho khuây khoả, xong lại không dám kể cho bạn bè, vì sợ những cái nhìn thương hại, những lời xầm xì bàn tán…dù sao tôi vẫn muốn giữ sĩ diện. Tôi chỉ còn biết tìm an ủi nơi những người bạn không chân dung trên mạng, họ không biết mình là ai. Đêm khuya lắm, đồng hồ vừa gõ 11 tiếng, đã gần nửa đêm rồi, phòng bên, cửa vẫn đóng kín mít, Dũng làm gì ở trong ấy, có trời mới biết, thứ bảy nào chàng cũng có thói quen thức rất khuya để làm việc riêng.

Tôi chưa muốn về phòng ngủ vội, vì sợ cảnh gối chăn lạnh lẽo, đêm nay tôi ở lại đây, trong phòng riêng. Để dỗ cơn ngủ, tôi lấy sách ra đọc, cuốn tiểu thuyết ái tình càng làm cho tôi thấy cô đơn hơn. Tôi gấp sách lại, chợt nhớ đến những người bạn ở trên mạng, tôi bật máy vi tính lên, trả lời thơ cho đến khi ngủ gục, tôi ngủ gục ngay trên máy. Chẳng biết bao lâu, chợt giật mình thức giấc, tôi nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ khuya, máy vi tính vẫn còn sáng, và trên màn ảnh, tôi nhìn thấy điện thư của Tha Nhân:

- Hoài Thu đừng giận tôi nhé, về lời đề nghị hôm rồi. Mong cô thông cảm, chỉ vì tôi nóng lòng được biết mặt người bạn gái mà tôi rất có cảm tình, không ngờ chỉ có thế mà cô “phạt” mấy tuần không trả lời thư, làm tôi đau khổ hết sức, người đẹp sao mà ác gớm?
Đang buồn, mà tôi cũng muốn phì cười:
- Giờ này mà ông còn thức à?
Tôi tưởng chừng như nghe được tiếng reo vui của người bên kia:
- Hoài Thu đó hả? Trời ơi, có phải là tôi nằm mơ hay không? Tôi mừng quá, vậy là cô đã hết giận tôi rồi? Hy vọng cô sẽ thay đổi lập trường.
- Ông nói gì vậy? Tôi có lập trường nào đâu? A, hay là… ông lại nhắc tới cái chuyện gặp gỡ?
- Phải, đó là ước mơ tha thiết nhất của tôi hiện giờ.
- Tôi chưa quyết định gì cả.
- Cô hay quan trọng hóa vấn đề, chúng ta đang sống ở nước Mỹ, sự gặp gỡ, giao thiệp giữa nam, nữ là chuyện bình thường như xã giao hàng ngày, có gì mà cứ phải đắn đo, suy nghĩ mãi?
- Thôi không nói chuyện đó nữa, khuya rồi, chúng ta đi nghỉ đi.
- Chúc cô ngủ ngon.
- Tôi cũng chúc ông như vậy.

Tôi gõ xong mấy chữ cuối cùng thì tắt máy, sửa soạn đi ngủ. Được một lúc, tôi nghe phòng bên có tiếng mở cửa, có lẽ Dũng đang trở về phòng. Chắc Dũng cũng thấy đèn trong phòng tôi còn sáng, chàng biết tôi còn thức. Có tiếng chân đi ngang, tôi hồi hộp, tưởng ra khuôn mặt tươi cười của Dũng hiện ra sau khung cửa, và chàng sẽ ôm lấy tôi, phủ kín mặt tôi bằng những cái hôn nóng bỏng như thuở nào, nếu không, ít nhất cũng vô hỏi han vì sao tôi mất ngủ? nhưng không, Dũng đã đi thẳng… Tôi thở dài, kéo chăn trùm kín người, đêm nay tôi ngủ lại đây, trong phòng riêng, như bao đêm khác. Nằm im trên giường, tôi lắng nghe tiếng nhạc êm dịu phát ra từ cái radio để trên bàn đêm, chương trình nhạc về khuya, bản nhạc Nocturnes của Chopin hay quá, gợi tôi nhớ đến thời kỳ mới lấy nhau, những buổi tối êm đềm, bên ngoài trăng tỏ, bên trong duới ánh đèn vàng ấm cúng, hai vợ chồng ngồi tựa vai nhau, cùng say sưa thả hồn theo tiếng nhạc. Đôi khi cao hứng, Dũng thường ngồi vào đàn, cái dáng nghiêng nghiêng quen thuộc với những ngón tay nhẹ như lướt trên phím ngà, chàng ru tôi vào giấc ngủ bằng tiếng tơ thánh thót. Ôi nhớ quá thuở hạnh phúc ban đầu, cả một thời quá khứ xa xưa như sống lại trong tôi.

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ có ý định phản bội chồng, dù là trong tư tưởng, nhưng có những sự kiện cứ xảy tới, đẩy tôi tiến gần hơn đến bên bờ vực thẳm, đó là sự đi xa của Dũng. Căn nhà trở nên trống trải lạ thường, dù sao cái bóng dáng quen thuộc của chàng đi lại trong nhà, tuy lặng lẽ, nhưng cũng làm tôi an tâm, nhất là những lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này,tôi vẫn có cảm tưởng được che chở, bảo vệ. Bây giờ, những tiếng động dù nhỏ cũng làm tôi giật mình sợ hãi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự có mặt của người chồng ở trong nhà là cần thiết, tôi đâm tiếc đã để cho Dũng đi một mình. Nhưng thôi, hy vọng hai tuần rồi cũng sẽ qua đi nhanh chóng. Để giết thì giờ, tôi lại ngồi xuống cạnh máy vi tính. Bây giờ đã hơn nửa đêm, hộp thư trống trơn, giờ này mọi người đều đã đi ngủ cả, tôi chợt nhớ tới anh chàng Tha Nhân, và tôi gõ lên máy:
- Hy vọng ông có mặt giờ này.

Gõ xong, tôi bấm nút gởi đi, và lơ đãng ngồi chờ, tự nhủ nếu là số trời, thì anh chàng sẽ xuất hiện đúng lúc mình đang cô đơn, đang cần người tâm sự, nếu không thì tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ, không để sự việc tiến xa hơn. Tôi bỗng giật mình sửng sốt thấy trên màn ảnh hiện ra câu trả lời của anh ta:
- Tôi đây, tôi cũng đang sắp sửa email cho cô.
- Thật à, khuya rồi sao chưa đi ngủ?
- Khó ngủ quá. Tự dưng nhớ tới cô, đúng là thần giao cách cảm, tôi biết cô cũng không ngủ được.
- Tôi mất ngủ thường xuyên, nhưng không sao, thất nghiệp nằm nhà thì ngủ giờ nào mà chẳng được. Thôi bye nhé.
- Cô gọi tôi chỉ để nói có thế thôi sao?
- Ừ, chỉ có thế. Ông đi nghỉ đi, mai còn phải đi làm.
- Tôi được nghỉ hè hai tuần, chẳng biết làm gì cho qua thì giờ, tôi bay qua gặp cô nhé? Chúng ta đi ăn với nhau một bữa rồi chia tay, có sao đâu mà cô phải ngại?
- Ông muốn biết mặt tôi lắm à? chỉ sợ ông thất vọng đó.
- Tôi mến cô qua tâm hồn, dung mạo không quan trọng lắm. Nhưng linh tính cho tôi biết cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp, linh tính của tôi không bao giờ sai.
- Trừ lần này.
Tôi tưởng như nghe được tiếng reo vui của người trên Net:
- A! nếu vậy thì cô đã đồng ý? Phải đấy, Hoài Thu ạ, chúng ta là bạn bè, đã là bạn thì gặp gỡ, đi ăn với nhau một bữa cơm, có chi là tội lỗi?
Anh ta nói nghe cũng có lý, tôi nghĩ nhân dịp Dũng không có nhà, gặp anh ta một lần thì đã sao? thử làm một cuộc phiêu lưu cho cuộc đời bớt nhàm chán. Nghĩ vậy, nhưng tôi giao hẹn:
- Thôi được, nhưng chỉ một lần thôi nhé?
- Đồng ý! nếu cô không muốn tiếp tục, tôi hứa sẽ rút lui.

Thế là bắt đầu buổi hẹn đầu tiên vào tối thứ sáu, nơi hẹn là một tiệm ăn sang trọng có ca vũ, sàn nhảy và ánh đèn mờ ảo. Để dễ dàng nhận ra nhau, tôi dặn trước là tôi sẽ mặc áo màu tím, và đeo trên cổ một chuỗi hạt trai màu trắng. Tha Nhân cho biết chàng sẽ mặc complet xám, đeo ca vát xanh, và cầm trên tay một bông hồng đỏ. Ngày hẹn, tôi lái xe tới nhà hàng mà lòng băn khoăn, nửa muốn đi tới, nửa muốn rút lui. Có gì đâu? tôi tự trấn tĩnh, thì cứ coi như một cuộc gặp gỡ bình thường giữa hai người bạn. Tôi vặn nhạc nho nhỏ để dịu bớt căng thẳng. Kia rồi, nhà hàng Arc En Ciel hiện ra với những ánh đèn màu sáng rực, tôi nhìn đồng hồ, còn sớm chán, gần nửa giờ nữa mới tới giờ hẹn, tôi thong thả bước vào, hồi hộp như lần đầu có hẹn với Dũng. Để sửa soạn cho cuộc gặp gỡ, tôi đã trang điểm kỹ lưỡng, cái áo đầm hở cổ khoe làn da trắng mát, áo may vừa khéo để che đi cái bụng hơi thừa mỡ, mái tóc được tôi đến mỹ viện chải, uốn thành những lọn quăn thả xuống vai. Màu áo khéo chọn và ánh đèn mờ ảo làm tôi trẻ lại cả chục tuổi.

Tôi hài lòng mỉm cười với bóng mình trong gương, rồi ra ngoài, chọn một bàn khuất nơi góc vắng, bình tĩnh ngồi chờ. Hôm nay là ngày thường, nên vũ trường không đông lắm, khách còn đang lác đác vô cửa. Tôi nhìn chăm chú ra phía cửa, và tim bỗng đập lên rộn rã khi thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, tay cầm một bông hồng đỏ, vừa bước vào. Anh chàng mặc bộ đồ complet màu xám trông thật lịch sự, đang ngó dáo dác, có vẻ tìm kiếm. Ánh đèn mờ ảo nhìn không rõ lắm, nhưng tôi thầm đoán chính là Tha Nhân, và đứng ngay dậy, anh ta chắc cũng nhận ra tôi, nên vội vã bước tới. Tôi hơi ngờ ngợ nhìn dáng đi có vẻ hơi quen thuộc. Khi chỉ còn cách độ năm, sáu bàn, tôi bỗng giật nảy người khi nhận ra người đó chính là… Dũng, chồng tôi! Mặt tái mét, tôi đi thật nhanh ra cửa, nhưng một giọng nói êm dịu vang lên ngay bên tai, làm tôi dừng lại:
- Mai! Đừng đi.
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, trong khi Dũng đang tiến tới:
- Em chính là người anh đang mong đợi, đừng đi!
Tôi bủn rủn, đứng không muốn vững, Dũng bước nhanh tới, vừa vặn đỡ lấy thân hình tôi rơi gọn vào trong tay chàng. Sợ hãi lẫn bối rối, tôi nói gần như thì thào:
- Nhưng em không phải là Hoài Thu...
Dũng siết nhẹ tôi vào lòng, chàng nhìn sâu vào mắt tôi bằng những tia nhìn thật ấm áp:
- Anh biết, em là Mai, vợ anh. Còn anh là Dũng, anh cũng không phải là Tha Nhân.
Tôi đỏ mặt:
- Nếu vậy thì… anh đã biết hết?
Dũng gật đầu:
- Phải, anh biết hết, bởi vì anh đã theo dõi ngay từ đầu.
- Anh mưu mẹo lắm!
- Để bảo vệ hạnh phúc, việc khó khăn nào mà anh không làm?
- Nhưng mà… Tôi ngập ngừng, còn Tha Nhân đâu rồi?
- Hắn đã biến mất từ khi anh xuất hiện. Thấy anh chàng có vẻ muốn tiến xa hơn, anh biết tình hình đã tới hồi nguy hiểm, không nên coi thường như một trò đùa, nên anh đã ra mặt, yêu cầu hắn chấm dứt liên hệ với người đàn bà đã có chồng. Sau đó, anh đóng thế vai trò của hắn, và anh đã hiểu được em. Cũng may, Tha Nhân không phải là một tên đểu cáng, nhưng em không nên đùa với lửa.

Tôi nói, giọng hối hận:
- Em đang đứng bên lề vực thẳm rồi, cũng may anh đã tới kịp, để cứu em khỏi sa xuống hố.
- Lỗi tại anh quá mải mê với công việc làm ăn, mà xao lãng đời sống tình cảm. Anh cứ yên chí là cưới được em rồi thì em sẽ thuộc về anh mãi mãi, nhưng lại quên bổn phận chăm sóc, vun tưới đầy đủ cho bông hoa biết nói của anh được tươi tốt, không héo úa. Suýt nữa anh làm mất đi cái hạnh phúc mình đã gây dựng từ hơn ba mươi năm nay.
- Lỗi cũng tại em cứ đứng núi này trông núi nọ. Em ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, em chỉ để ý đến những cái xấu, mà không thấy những cái tốt của anh. Lẽ ra em phải cám ơn anh đã cho em một cuộc sống đầy đủ, trong khi bao nhiêu người đàn bà khác phải nai lưng ra làm việc để kiếm sống…
- Em hiểu được như vậy thì tốt lắm. Từ nay chúng mình phải thay đổi nếp sống và quan tâm đến nhau nhiều hơn. Bây giờ sóng gió đã qua rồi, sau cơn mưa, trời lại quang đãng, đời vẫn đẹp và đáng yêu lắm, em nhỉ?

Tôi mỉm cười sung sướng, ngả đầu vào ngực chàng. Trên sân khấu, ban nhạc vừa hoà tấu một bản slow tình tứ, chàng dìu tôi ra sàn nhảy. Trong đôi tay vững vàng của chàng, tôi cảm thấy an tâm, đôi tay đó sẽ che chở cho tôi trong suốt cuộc đời. Còn tìm đâu xa? Hạnh phúc ngay trong tầm tay, hãy vun quén nó, đừng đứng núi này trông núi nọ, vì cỏ ở bên kia đồi, chắc gì đã xanh hơn cỏ ở nơi ta đang đứng?

Lưu Phương Lan
Truyện này được trích trong tập truyện “Lấy chồng xa” của Lưu Phương Lan


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét