Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Hoa Rừng Xứ Thượng


- Chú Dín à, đắp mô hoài. Dzô cái đi rồi tôi kể chuyện bùa ngãi, chuyện ma cho anh em nghe ...
- Hồi nhỏ ra chợ thấy mấy bà người Hời, má tôi gọi là người Hời nhưng tôi nghĩ họ là người Chàm, hay đưa tay ngoắc ngoắc, vẫy gọi nhưng tôi sợ không dám lại vì nghe nói người Hời, người Thượng có bùa ngãi, biết "thư". "Thư" là dùng ma thuật bỏ một vật nào đó vào thân thể của người mình muốn hại.

Tôi ra trường rồi làm việc ở nhiều nơi, chỗ cuối cùng là một quận lỵ ở vùng Cao Nguyên. Ở đây người Việt mình cũng hay đồn đãi, thêu dệt những câu chuyện "thư" của người Thượng nhưng tôi không tin. Nghe nói có mấy bộ lạc bán khai ở đảo Mindanao, Phi Luật Tân cũng biết thư nhưng về sau các phóng viên Tây Phương quay phim lại thì khám phá rằng khi bà phù thủy lấy đồ trong bụng người bị thư thì bà đã giấu trước những thứ đó trong mấy móng tay dài ngoằng rồi dùng xảo thuật mà mắt người xem.
Lính của tôi có mấy thằng độc thân, phá như quỷ. Rảnh là vào mấy buôn Thượng xem con gái, đàn bà tắm. Họ thì tự nhiên, để ngực trần tắm, mấy cha nội tha hồ chiêm ngưỡng. Tụi nó hay nói với nhau là nếu có bồ bịch, có ăn nằm với gái Thượng thì phài lấy chứ bỏ ngang không bồi thường trâu bò thì coi chừng bị thư.

Một hôm có người lính nhờ xem tại sao trên mặt anh ta có một vật lạ, tuy không làm đau đớn nhưng cộm cộm khó chịu. Anh ta nghĩ là bị thư. Tôi giỡn: "Chắc lại "bắt cái nước" một em "Hoa rừng xứ Tạng" nào rồi ? Mấy lẩn trước chỉ xin Penicillin thôi mà !"
Nhìn gò má bên trái không thấy sưng, không cộm nhưng lúc lấy hai ngón tay nắn thì rõ ràng có một vật cứng nằm giữa da mặt và thịt, dài và bự cở cây tăm xỉa răng. Tôi nói anh ta ngồi xuống ghế, chích cho một mũi thuốc tê. Một tay bóp hai đầu vật này, tay kia cầm con dao giải phẫu bằng Inox sửa soạn rạch. Nhưng lạ thiệt, cứ mỗi lần đưa con dao vào gần gò má anh ta thì vật đó biến mất tiêu, hai ngón tay giống như đang bóp vào thịt. Thử đi thử lại nhiều lần mà lần nào cũng vậy. Hễ đưa con dao ra xa thì bóp thấy nó mới tức chứ !

Anh lính ngồi đó một hồi rồi bỏ đi, tôi thì tức tối vì không biết tại sao. Vài hôm sau anh ta quay lại, khoe là đã nhờ người lấy được vật đó ra. Mân mê nó trên tay, thấy giống như một cái xương gà nhỏ, cũng cở cở như lúc tôi nắn gò má anh ta hôm nọ.
Còn chuyện ma thì tôi không tin. Lúc mới ra trường, có một đêm tôi lái xe xuống gần Phú Bổn lấy xác người mình. Hơn chục người, già trẻ lớn bé bị đâm, chặt, bầm bằng giáo, mác bởi đám Fulro, rồi thức luôn đến sáng giảo nghiệm tử thi để viết báo cáo cho Ty Y Tế, sau này tôi được biệt phái qua Quân Y. Gần gủi với nhiều xác chết mà vẫn chưa thấy ma, có thấy mới tin. Nhưng rồi ...

Năm đó vợ chồng tôi có con đầu lòng. Trong dân y viện cũ của chi khu, lính tráng, sĩ quan chia nhau ở. Tụi tôi xin được một phòng nhỏ, gọi là phòng nhưng chỉ có hai bức tường, hai bức vách còn lại được che bằng gỗ và tấm rèm cửa.
Cái giường đôi kê sát vách nhìn ra cái nôi của cháu ở chân giường. Trên đầu giường là chỗ móc chìa khóa xe Jeep lùn, cạnh đó là cái nón sắt. Trên bức tường bên trái, gần lối ra vào có treo cái đồng hồ, quà cưới của vợ chồng tôi. Khẩu Colt 45 thì lúc nào tôi cũng bỏ dưới gối khi ngủ.
Cháu gần 1 tuần thì tôi thấy nó hay khóc đêm. Nghe khóc là vợ tôi bật dậy, rồi bồng, dỗ nó. Mấy đêm trước nó ngủ ngon lành sao dạo này hay quậy, khóc dữ vậy ! Có đêm nó khóc cả mấy lần làm vợ chồng tôi mất ngủ, phờ phạc.
Một đêm nọ cháu lại khóc, vợ tôi chắc vì mệt nên chưa choàng dậy. Tôi mở mắt ra thì thấy hai đứa bé, một trai một gái, tuổi khoảng 10, 12 tuổi. Cháu gái lớn hơn, bận áo len vàng, còn cháu trai mặc áo len màu đỏ. Tụi nó nhìn tôi cười cười, tay đong đưa cái nôi. Tưởng chúng là con của gia đình binh sĩ nên tôi nói: "Đừng phá ... để nó ngủ". Hai đứa tỉnh bơ, vẫn đong đưa cái nôi: "Tụi cháu đói lắm, chú có gì cho tụi cháu ăn" rồi hai chị em từ từ đi ra cửa.

Nhìn lên đồng hồ treo tường thấy khoảng 3 giờ sáng, vợ vẫn nằm bên cạnh. Không biết mình có nằm mơ không nhưng nhớ rõ là ngước mắt lên vẫn thấy chùm chìa khóa và cái nón sắt. Thò tay dưới gối thì chạm vào khẩu súng Colt. Cháu lúc này đã hết khóc.

Hôm sau má tôi lên thăm cháu nội, bà nằm ở một cái giường lính nhỏ cạnh giường vợ chồng tôi. Đêm đó, cũng khoảng giờ đó, hai cháu bé lại đến. Bán tín bán nghi vì 3 giờ sáng có đứa con nít nào còn thức, vả lại con em gia đình binh sĩ tôi biết mặt hầu hết ... nhưng tôi vẫn chưa chịu cúng và không kể chuyện này cho má hay vợ hay vì ngại họ sợ.
Chiều hôm sau từ quân y viện về thấy má mang hoa quả, bày bàn thờ cúng.
- "Cúng gì, cúng ai vậy má ? Vợ con và cháu đâu rồi ?"
- Nó bồng cháu đi dạo. Má cúng ....
Má tôi kể lại những gì bà thấy, chi tiết gần giống như tôi đã thấy, cũng hai cháu bé, một trai một gái, mặc áo len vàng, đỏ ...
Tôi lạnh người, đi ra ngoài kiếm vợ con.
Vợ tôi đang bồng cháu đi thơ thẩn gần sân bóng chuyền.
- Anh nè, mấy đêm nay em thấy .... "
Chi tiết cũng y chang. Tối hôm đó, má và vợ chồng tôi cúng trong nhà xong còn cúng ngoài trời nữa.

Gọi bác sĩ giám đốc dân y viện xong, tôi lái xe đi gặp ông ta để hỏi về chuyện này. Ông ta mới chuyển về vài năm nên không biết và gọi một người y tá già vào. Theo lời người y tá này, khoảng hơn mười năm trước, một góc trong khu trẻ em của dân y viện cũ, ngay chỗ phòng vợ chồng tôi ở, bị cháy vào khoảng 3 giờ sáng, có hai chị em chết.
Trong phòng lưu hồ sơ bịnh lý, tôi lục lọi chồng hồ sơ trẻ em năm đó thì quả thật có hai chị em trạc tuổi đó nhập viện vì bị ban sởi.
Từ đó cháu ít khóc đêm và vợ chồng tôi cũng không nằm "mơ" thấy 2 cháu bé nữa.

Ktk

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét