- Tâm chỉ muốn mình là con trai.
Câu nói bất ngờ vừa thốt ra từ cô gái trời
cho đẹp, khiến người nghe không khỏi ngạc nhiên, sửng sốt.
- Sao vậy Tâm? Tôi nhanh nhẩu hỏi.
- Nếu là con trai, thương ai mình dám nói,
còn con gái phải chờ đợi người ta tỏ tình.
Tôi tròn mắt, nghĩ thầm..."Bạn táo
bạo thật!".
Tâm, cô bắc kỳ nho
nhỏ, xinh xắn, ngồi cạnh bên tôi, người đã làm điên đảo bao chàng trai cùng lớp
Đệ Tam B. Điên đảo, bởi giọng trầm mà thanh, tính nhu mì, dáng mỏng khoan thai
và dễ thương hơn mỗi khi cô mỉm nụ cười duyên.
Nhưng lý do nào thôi
thúc bạn, mơ ước mình là người nam và được tự do ngỏ lời yêu thương?
Cảm nghĩ "táo
bạo" kia, tiềm ẩn trong tà áo trắng trinh nguyên tuổi học trò và những uẩn
khúc trong lòng người con gái đang độ xuân thì được trải ra, qua lời tâm sự.
Nỗi khao khát của tuổi dậy thì, tuổi biết buồn vui, lúc ra ngẩn, khi vào ngơ.
Làm người tỉnh lẻ, môi trường sống, luân lý, lễ giáo, níu bước chân. Con gái
không được tự tiện, phải chờ đợi. Nhưng, cô Tâm nhà ta, khi có người ngỏ ý yêu,
nàng lại...Người mở lời ấy, không ai xa lạ, là Thầy dạy Toán của chúng tôi.
Thầy được bố mẹ Tâm nể vì. Bởi
khoảng thập niên 60-70, được giáo sư để mắt xanh đến, là niềm hãnh diện cho
người con gái nơi tỉnh lẻ và sự may mắn ấy chỉ đến với những nàng nữ sinh có
nhan sắc mà thôi. Nhưng Tâm thờ ơ trước đón đưa chìu chuộng.
Đã biết Tâm hững hờ,
Thầy vẫn cố công, nuôi hy vọng biến ước mơ thành hiện thực. Mãi đến một ngày...
- Em xin lỗi Thầy, má em thương Thầy chứ
em không thương Thầy.
Câu nói thật lòng của người con gái ở tuổi
dại khờ đã làm trái tim Thầy tan nát. Và giờ đây chuyện tình "không suy
tư", được Thầy mang theo xuống tuyền đài. Thầy đã đi vào cõi thiên thu và
cô học trò muốn trở thành con trai, không biết ra sao, đã nghĩ gì. Bởi, mấy
mươi năm qua, tôi chưa một lần gặp lại. Nhưng mỗi năm, đúng vào Ngày Tình Nhân,
hình bóng cô với cặp mắt sũng ướt, len lén đi vào tâm tưởng. Tôi tự hỏi, bạn
có được Ngày Tình Nhân trong đời không? Và dù có hay không,
bạn đã nghĩ gì?
Ngày xưa, có bước
chân rón rén theo vội, có ánh mắt trao ban hướng về, tim đã đập loạn xạ, vừa
run, vì bồi hồi xao xuyến, vừa lo, sợ bạn bè trông thấy, người thân bắt
gặp. Quà trao yêu, đơn sơ, không đắt giá, chẳng lớn lao, nhưng có nhau là ở
tấm lòng, vẫn đằm thắm, bền lâu đến trăm năm, kỷ niệm đằng đẵng theo nhau
suốt cả cuộc đời. Ngày xưa, không cần Ngày Tình Nhân, nhưng Thâm Tình luôn nồng
nàn, chan chứa.
Và ngày nay, thử hỏi
trong chúng ta...trong ngày hay sau ngày Ngày Tình Nhân, có bao người vui, có
bấy nhiêu kẻ buồn... Nếu có chăng...người vui nhất chỉ là những thương buôn mà
thôi.
Kim Phượng
Valentine 14/2/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét