Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Giang Tuyết

    Đất trời thật bao la hùng vĩ, Con người thật bé nhỏ.
     Tuyết rơi dày, trên sông lạnh, một thuyền nan, với chiếc áo tơi và nón lá giữ ấm người, một ông lão ngồi buông cần trong một không gian mênh mông, yên tịnh.
     Vắng lặng, cơ đơn, buốt giá bao trùm cả bài thơ. Vì sinh kế? Giống như Lã Vọng chờ thời? Hay muốn rời xa thế sự, hoà nhập vào thiên nhiên?
     Xin giới thiệu đến Các Vị bài thơ "Giang Tuyết" của Liễu Tông Nguyên khi mùa đông đang đến.
     Đây là bài thơ Cổ Phong Ngũ Ngôn, viết theo thể Biền Ngẫu. Chúng ta thấy rất rõ câu 1 và hai, câu 3 và 4 đối nhau.



 
江雪                Giang Tuyết

 
千山鳥飛絕, Thiên sơn điểu phi tuyệt
萬徑人蹤滅。 Vạn kính nhân tung diệt
孤舟簑笠翁,
Cô chu thôi lạp ông
獨釣寒江雪。
Độc điếu hàn giang tuyết
      柳宗元                  Liễu Tông Nguyên  

Dịch Nghĩa:

 
Giữa ngàn núi chim bay mất biệt
Muôn nẻo đường dấu chân người cũng mất hết
Trên con thuyền lẻ loi, ông lão với chiếc áo tơi đầu đội nón lá
Một mình ngồi câu cá trên sông lạnh giữa trời đầy tuyết

Dịch Thơ:
                 1
Ngàn non chim mất dạng
Muôn nẻo bóng người không
Lão nón tơi thuyền l
Một cần giữa tuyết đông
                  2       
Núi non trùng điệp vắng chim bay
Xa ngút dậm đường chẳng bóng ai 

Nón lá áo tơi thuyền một lão

Buông câu cô độc tuyết rơi dày.

                                          Quên Đi
  ***
      Tôi dường như cảm xúc với bài thơ nầy nhiều hơn bài Thu Điếu của Nguyễn Khuyến . Tôi cảm thấy một hình ảnh cô độc thê lương  đến rợn người qua bài thơ nầy.

                Tuyết Trên Sông
Dấu chim bay ngàn non khuất hẳn ,
Vạn dặm đường hoang vắng bóng người .
Lão già nón lá áo tơi , 
Thuyền đơn sông lạnh, tuyết rơi, ôm cần .
                                 Mailoc phỏng dịch
           Tuyết Sông 
Ngàn non chim khuất dạng 
Vạn dặm chẳng còn ai 
Lão, áo tơi, thuyền l
Câu, sông lạnh, tuyết bay 
                             Mailoc

***
      Đỗ Chiêu Đức xin hưởng ứng với bài dịch 6 chữ sau đây :
 

   Trên Sông Tuyết Phủ

Ngàn núi chim đà bay hết,
Muôn nẻo bóng người cũng tiệt.
Thuyền côi áo lá một ông,
Lặng lẽ buông cần sông tuyết!

                         Đỗ Chiêu Đức
*** 
                    Tuyết Sông   
Non ngàn bặt dấu chim trời
Đường xa vạn dặm bóng người vắng tanh
Áo tơi thuyền nhẹ mỏng manh
Ôm cần ngư lão rùng mình tuyết rơi
                                         Trầm Vân
***
Xin góp vài dòng thơ vui

Sông Lạnh

Thiên sơn, chim bay hết
Chân người, sạch dấu vết
Xuồng con, lão áo tơi,
Ôm câu, trời giá rét.
       Danh Hữu dịch


Ghi chú : Thiên sơn đây là núi Thiên sơn, địa danh thì theo tôi khi dịch nên để nguyên.
Nội dung chỉ là mượn hình ảnh một lão già quê ngồi ôm câu trên dòng sông lạnh để nói lên sự cô đơn của người nghệ sĩ khi sáng tác ngồi chờ thi tứ, như ông câu ngồi một mình trên dòng sông chờ cá đớp mồi.
Người nghệ sĩ không chắc lúc nào ngồi vào bàn cũng làm được thơ, như ông câu, không phải hôm nào ra câu cũng câu được cá.
Bài thơ nói quá lên một chút để gây hứng thú, chứ trời lạnh sông đóng băng dễ gì ra đó ngồi câu.

***
  Một Mình Trên Sông Lạnh   

Chim trời khuất bóng cuối non xa
Vạn nẻo chân qua mất dấu tìm
Đơn độc thuyền ngồi phơi nón lá
Thả mồi câu tuyết giá căm căm


                             Kim Phượng


Huỳnh Hữu Đức Biên Soạn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét