(Photo sưu tầm)
Thêm một mùa Đông đến là thêm một năm tôi được nhìn cảnh tuyết rơi, cảm giác vui, buồn, ấm áp kỷ niệm tràn ngập tim lòng tuy ngoài trời rất lạnh.
Nhớ lại mùa Đông đầu tiên tại một thị trấn nhỏ Midland, hai chị em tôi thật vui mừng khi nhìn cảnh tuyết rơi trên phố chiều, rồi cơn bão tuyết kéo đến từ hoàng hôn cho đến ngày hôm sau. Bên trong cửa sổ nhìn cảnh hoa tuyết rơi đầy trên màn không, tuyết trải đường phố thật đẹp, đẹp như những hình ảnh trong Postcards mùa Giáng Sinh.
Ðời sống nơi thị trấn nhỏ thật êm đềm từ Xuân Hạ đến Thu Đông, nhưng vì không nhiều hãng xưởng và cơ sở thương mại như nhiều tỉnh bang và thành phố lớn nên rất khó tìm được việc làm. Sau khi xong khóa English, tôi dời về Toronto vào mùa Xuân năm sau. Đời sống nơi phố thị dường như ai cũng “chạy” theo nhịp thời gian, tôi cũng không ngoại lệ
.
Suốt một quãng đường dài tất bật với cơm áo gạo tiền… nghĩ lại tôi thật mệt mỏi! Nhất là khi nhớ đến những ngày tuyết lạnh, những ngày trong bão tuyết, tôi và nhiều người trong xóm và xóm bên cạnh (có quen và có lạ) cùng đứng đợi những chuyến xe buýt để đến sở làm, tuy trên mình khoác áo mùa đông, khăn quàng, nón và găng tay nhưng ai cũng “co rúm” vì gió rét.
Thời gian đứng đợi xe trong những ngày tuyết đã qua sau khi tôi lấy được bằng lái xe, nhưng lòng nhiều xót xa mỗi lần lái xe đến sở làm khi ngang qua những trạm xe buýt, vẫn còn những người đồng cảnh ngộ như mình của bốn mươi năm trước trong ngày tuyết lạnh.
Mong sao những hoa tuyết êm ả rơi nhưng những cơn bão tuyết sẽ không kéo đến cho mùa đông năm nay.
Như Mai
22.11.2025

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét