Thứ Ba, 5 tháng 12, 2023

Duyên Tiền Định


(Tình tiết câu chuyện hoàn toàn hư cấu, do đó nếu có sự trùng hợp danh tính là ngoài ý muốn của tác giả)

Trời sinh chi cái chữ tình
Lớn hơn năm tuổi sao mình vẫn yêu

Đông sinh ra và lớn lên tại tỉnh Mỹ Tho trong một gia đình trung lưu có bốn anh em trai mà Đông nhỏ nhất. Ba Đông chắc thích bốn mùa thời tiết nên đặt tên bốn đứa con theo thứ tự là Xuân, Hạ, Thu, Đông. 

Ba Đông làm thông ngôn cho tiểu đoàn 530 Commandos đóng tại Giếng Nước còn má Đông có vựa trái cây đường Phan Thanh Giản ngay đầu Vàm. Cuộc sống gia đình Đông cứ êm đềm trôi theo dòng đời cho tới một hôm bọn Việt Minh tàn ác mang tai ương tang tóc đến cho gia đình. 
Đó là vào năm 1946 lúc Đông mới lên 4, vào một tối trên đường từ căn cứ tiểu đoàn về nhà gần Thánh Thất Cao Đài, ba Đông bị bọn Việt Minh chận đường hạ sát một cách dã man tàn bạo còn ghim bản án lên áo là Việt Gian.
Từ đó mẹ Đông phải tão tần hôm sớm để nuôi 4 đứa con mà đứa lớn nhất mới là Xuân có 10 tuổi. Và ngay từ nhỏ, anh em Đông đã nuôi dưỡng lòng thù hận bọn cuồng sát vô lương Việt Minh thối thân sau nầy là Việt Cộng, tay sai Cộng Sản quốc tế mà lãnh tụ kính yêu của chúng là thằng đại Hồ tặc. 
Khi Đông vào lớp Đệ Thất trường Nguyễn Đình Chiểu thì Xuân, anh lớn nhất của Đông đã học lớp Đệ Nhất. 

Xéo nhà Đông là nhà của chị Lý lớn hơn Đông 5 tuổi học Đệ Nhị. Chị Lý có hai người em là anh Lê và chị Đào cùng học chung trường. Bác Trường ba chị Lý là giáo sư Pháp Văn Nguyễn Đình Chiểu, còn bác gái có tiệm bánh kẹo trà cà phê và cũng là đại lý hãng bánh petit beurre bên Pháp. Tiệm bánh ngay tại nhà luôn nên bác gái vừa trông coi tiệm vừa coi sóc nhà cửa thật là tiện lợi. Thỉnh thoảng bác Trường được đi Bangkok, Hong Kong… dự đại hội các đại lý vùng Đông Nam Á do hãng bánh đài thọ hết. Sau mỗi chuyến đi bác thường mua đồ ngũ kim gia dụng ngoại quốc về cho gia đình và có cho luôn má Đông, ngược lại má Đông cứ mỗi mùa trái cây đầu mùa như mảng cầu, chôm chôm, bòn bon…đều sai Đông đem qua biếu nhà bác Trường nên tình chòm xóm hai bên thật là đậm đà khắn khít. Tưởng cũng nên nói thêm là chị Lý đẹp lắm. Chị có khuôn mặt trái soan, sóng mũi dọc dừa, đôi má lún đồng tiền lúc nào cũng hay hay hồng, tóc thề chị mượt mà buông thả xuống bờ vai, thân hình cân đối nhất là khi chị mặc áo dài trắng với 3 vòng hiện rõ thì nhìn chị mà thấy mê mệt nghỉ luôn.

Đông cũng biết ông anh cả mình mếch chị Lý qua ánh mắt nhìn chị say đắm. Anh Xuân coi cũng được đến đi chứ nhưng sao anh lại chậm chạp tiến quân không khéo thì trễ tàu mất. Riêng Đông cũng thấy nóng ruột giùm cho ông anh của mình. Nếu có người chị dâu đẹp như chị Lý thì cũng là điều hãnh diện cho Đông lắm chứ! Nhưng điều mong mỏi của Đông không thành sự thực và từ đó sinh ra lắm hệ lụy sau nầy. Số là anh Xuân có một người bạn thân học chung lớp là anh An tướng người thật sang, mặt chữ điền, mũi cao như Tây, mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ , dáng người cao lớn, ăn mặc thật chic, áo 4 túi, đi giày da bec canard là mode thời thượng bấy giờ. Anh An thường tới nhà Đông chơi rồi trông thấy chị Lý thì anh cứ trầm trồ mãi và khi biết anh Xuân chưa có gì với chị , anh An bèn hỏi:

- Trời ! Con Lý nó đẹp như vậy mà sao mầy ở kế bên lại không tán nó?
Anh Xuân chắc là tự dối lòng:
- Thôi! Tao phải lo việc học trước đã.
Anh An muốn bạn mình xác nhận lại:
- Chắc như vậy hôn?
- Thiệt mà
Thế là anh An sau vài lần “đá bóng” với chị Lý thì liền áp dụng chiến thuật cổ lổ xỉ quen thuộc thời bấy giờ là viết là thư tình rồi…nhờ Đông làm “giao liên”. Anh cho Đông 5 đồng (thời bấy giờ khá lớn vì tô hủ tiếu có 2 đồng, gói xôi 5 cắc) rồi nói:
- Nầy Đông! Anh nhờ em trao thơ nầy cho chị Lý mà lén đừng cho ba má chỉ thấy nha.
Đông sực nhớ tới ánh mắt ngây dại của anh Xuân khi nhìn chị Lý nên hơi ngần ngừ thì anh An năn nỉ:
- Rán giúp anh đi Đông. Anh chỉ trông cậy mình em thôi đó
Trước tình thế đó, Đông đành trả lời nước đôi:
- Thì em sẽ cố gắng.
Sau đó Đông học hết mọi chuyện cho anh mình rồi hỏi:
- Bây giờ anh tính thế nào? Muốn em trả thơ lại cho anh An rồi anh xúc tiến tới nha.
Mặt anh Xuân bỗng đỏ bừng khi trả lời :
- Nó nhờ mầy thì mầy làm cho nó đi. Tao không màng gì đâu.
Đông cố hỏi lại anh lần nữa:
- Bộ anh không thương chị Lý sao?
Anh Xuân đáp cộc lốc:
- Không!

Thế là Đông mang thư tình anh An trao cho chị Lý mà trong lòng Đông thấy không vui gì với tâm trạng là nối giáo cho giặc. Từ đó anh An tới mỗi ngày để trông chờ kết quả thì ba ngày sau, chị Lý qua nhà giao cho Đông lá thư chị trả lời anh An và cũng không quên dúi vào túi áo thằng bé 2 đồng. Không biết chị viết gì trong đó mà anh An khi đọc xong đã nhảy cẩng lên vui mừng hớn hở. Như vậy là chị đã chấp nhận lời tỏ tình của anh An rồi.

Riêng về gia thế anh An, Đông nghe nói anh là con một ông hội đồng thế lực giàu có ở làng Tân Hội Đông thuộc quân Bến Tranh có ruộng cò bay thẳng cánh. Bởi vậy khi xuống học ở Mỹ Tho, ông hội đồng mua cho anh một căn nhà ở đường ông bà Nguyễn Trung Long để anh có chỗ rộng rãi mà lo việc học hành. Ngoài ra, anh còn có chiếc vespa Italie láng cóng để làm chân. Đẹp trai, nhà giàu, học chắc kha khá thì cái chuyện anh An cua dính chị Lý cũng đâu có gì lạ đâu. 
Kể từ đó, anh Xuân trở nên buồn buồn và càng ít nói hơn. Riêng Đông thì tiếp tục làm cánh nhạn đưa thư cho anh An chị Lý và …cứ tiếp tục nhận tiền “lo lót” đều đều của cả hai phía. Các bạn thấy có cái nghề nào sướng hơn cái nghề làm facteur tài tử của Đông không?

Nhưng một thời gian sau thì Đông “thất nghiệp” vì anh An đã “tiến nhanh tiến mạnh, tiến vững chắc” trên đường chinh phục chị Lý. Anh khôn khéo lấy lòng được ba má chị để đến nhà thăm một cách đường hoàng. Thực ra thì có cái gì khó đâu, anh An chỉ chịu khó nhũn nhặn và mỗi lần tới luôn có quà cáp cho bác Trường là ăn tiền liền. Thậm chí anh còn xin phép bác Trường để đưa chị Lý đi ra ngoài chơi. Bác Trường thấy anh An đàng hoàng con nhà có ăn học nên mặc dù là nhà giáo khuôn khổ nề nếp, ông cũng bằng lòng nhưng với điều kiện tiên quyết là phải cho …Đông đi theo để…làm trái độn. Thế là mỗi lần anh An tới chở chị Lý đi chơi là có Đông ngồi giữa (thì đã nói là trái độn mà). Tội nghiệp chị Lý ngồi tuốt phía sau nên chị sợ té càng ép sát người Đông và càng ôm…Đông chặt cứng. Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng từ người chị toát ra làm Đông mặc dù chỉ mới 12 tuổi mà cũng đã…ngầy ngật muốn chết luôn. Đã vậy, bờ ngực êm êm của chị cứ ép sát vào lưng của Đông khiến Đông cứ bần thần mãi ngay cả lúc vào xem ciné hay ăn kem Duyên Thắm. Đông tuy nhỏ mà cũng biết điệu là khi mua vé ciné, Đông nói anh An cho vé Đông ngồi riêng tuốt phía trên với lý do xem cho rõ nhưng thực ra là Đông muốn để anh chị tư do tâm tình.

Một thời gian sau thì đã tới mùa thi cử và cả ba người đều bảng hổ đề danh :anh Xuân, anh An đậu Tú Tài 2 còn chị Lý đậu Tú Tài 1. Riêng Đông lên lớp Đệ Lục.
Anh An biết sẽ lên Sài Gòn học thì ít có dịp gặp chị Lý nên anh liền đánh mau đánh mạnh. Anh xin với bác Trường cho phép cha mẹ anh tới thăm và làm quen để xúc tiến thủ tục cưới hỏi chị Lý trong vòng lễ giáo. Bác Trường thấy anh An rất xứng đáng với con gái mình nên bằng lòng và định ngày hai gia đình gặp nhau.
Và cái ngày trọng đại ấy cũng đã đến. Ông bà hội đồng cùng anh An đi xe Peugeot 403 màu đen bóng lưỡng có tài xế lái.
Xe ngừng ngay trước nhà chị Lý thì anh An và chú tài xế khệ nệ mang lễ vật là mâm ngũ quả, trà bánh và hai chai rượu cognac Martell. 
Rồi phái đoàn từ từ tiến vào nhà. Nhưng…khi ông hội đồng gặp mặt hai vợ chồng bác Trường thì cả hai bên cùng há hốc mồm và đỏ mặt tía tai. Bác Trường vốn tánh hiền hòa nhã nhặn mà lúc đó lại mất bình tỉnh la lớn lên:
- Dẹp! Dẹp hết! Không có cưới hỏi gì hết. Đi ra khỏi nhà tui.
Ông hội đồng cũng la to:
- Đi về An ! Ai mà thèm làm sui gia với đám nầy.
Rồi ông quay quả bước vội ra xe trước sự kinh ngạc bàng hoàng lẫn ngơ ngác của anh An, chi Lý. 
Anh An chỉ kịp kêu lên:
- Ba ! Ba ! Ba !
Nhưng thấy ba mẹ mình đã ra tới xe nên anh cũng vội vã chào hai bác Trường rồi chạy theo ra ngoài bỏ lại đàng sau gương mặt giận dữ của bác Trường và khuôn mặi diễm kiều của chị Lý nức nở nghẹn ngào.

***

Câu chuyện xảy ra từ 25 năm trước, Trường sau khi tốt nghiệp lớp Première tức là đậu Baccalauréat1 tại Collège Le Myre de Vilers được cha mẹ là dân buôn bán gởi lên Sài Gòn học cours terminale tại trường Chasseloup Laubat vì ở Mỹ Tho không có tới lớp đó. Trường ở nhà bà cô ruột tại chợ Vườn Chuối. Có một sự trùng hợp lạ lùng là Tân bạn cùng lớp terminale với chàng cũng ở trọ gần đó. Mặc dù là lối xóm nhưng hai người không ưa nhau vì những mối tị hiềm ngấm ngầm mà nguyên chính là cả hai đều học giỏi nên chẳng ai chịu thua ai. Rừng nào mà có hai cọp bao giờ. Điều nầy thì đúng ra tốt cho cả hai vì tạo sự ganh đua cầu tiến nhưng Trường và Tân lại cạnh tranh nhau trong ganh ghét. Ngoài ra họ còn so đo nhau cả nhân dáng, áo quần thời trang xe cộ xem ai hơn ai. Nhưng phải nhìn nhận rằng Tân khá hơn Trường trong mọi lãnh vực. Hình như trời sinh Trường ra để mà thua Tân như vậy. Ngay cả gia thế Tân cũng hơn Trường, ba mẹ Tân là đại điền chủ ở làng Tân Hội Đông thì cái nghề tiểu thương của cha mẹ Trường làm sao sánh bằng. Từ đó hố ngăn cách của hai người bạn học cùng lớp càng sâu thẳm và hai chàng ghét nhau ra mặt. Ngoài ra, tính tình của Trường và Tân cũng khác biệt nhau. Trường kỹ lưởng cẩn thận, sống chừng mực khuôn thước trong khi Tân cẩu thả buông thùa lại lăng nhăng bồ bịch.

Một hôm trong dịp tới nhà bạn dự tiệc sinh nhật, Trường với ngón đàn banjo điêu luyên đã chiếm được cảm tình của Thu, một nữ sinh lớp Đệ Tam Gia Long để rồi sau đó, hai người yêu nhau. Thu thường tới nhà Trường thăm chàng và cũng để nghe tiếng đàn băng cầm réo rắt của người yêu. Mặc dù đôi tình nhân nầy tính tình khác biệt nhau, nếu Trường trầm lặng sâu sắc bao nhiêu thì Thu ồn ào năng động ham vui bấy nhiêu. Tuy vậy cuộc tình vẫn thấm thiết êm đềm cho tới một hôm, Tân tình cờ trông thấy Thu thì “động lòng trắc ẩn” hay nói rõ hơn là bị tiếng sét áo tình-coup de foudre-love at first sight. Chàng ta liền theo dõi đường đi nước bước của nàng rồi trổ tài tán tỉnh. Nhờ đẹp mã, lại thêm nhà giàu và thích ăn chơi rất hợp với Thu nên chẳng bao lâu nàng ngã vào vòng tay Tân để Trường ôm nỗi hận tình chất ngất. Tân hơn chàng mọi phương diện thì chàng còn đau lòng chấp nhận nhưng bây giờ trong tình yêu, nó cũng vượt trội chàng, nó đã cướp người yêu của chàng. Mối hận thù nầy chàng sẽ không bao giờ quên. Còn Thu cô gái tham mê vật chất đã nhẫn tâm phản bội chàng thì thiệt là con người chẳng ra gì nhưng sao chàng cũng thấy buồn khổ vô vàn.

Cũng may là dù đau đớn bị tình phụ chàng vẫn còn sáng suốt cố gắng học hành để khỏi phụ lòng cha mẹ nên cuối năm đó Trường đỗ Bacc2 với hạng passez bien (bình thứ). Tuy vậy chàng cũng không vui hoàn toàn vì kẻ thù của chàng, Tân đậu hạng bien (bình) nghĩa là Tân luôn hơn chàng bất cứ phương diện nào. Số mạng gì mà cay nghiệt thế.
Sau đó vì chán đất Sài Gòn, Trường nạp đơn xin dạy giờ môn Pháp Văn tại trường Collège Le Myre de Vilers ở tỉnh nhà. 
Đọc đến đây, chắc quý bạn đã hiểu ngọn ngành câu chuyện rồi. Bác Trường chính là ba của chị Lý, còn ông bà Hội Đồng Tân là ba má anh An mà bà hội đồng chính là cô Thu, người tình phụ bạc của bác Trường.
Thế là cuộc tình của chị Lý anh An phải cáo chung. Lúc đó trai gái còn sống trong khuôn khổ nề nếp gia đình thì làm gì có chuyện tự do luyến ái. 

Kể từ khi cuộc tình tan vở một cách oan uổng tức tưởi vì sự thù hận của hai gia đình, chị Lý vô cùng buồn khổ. Mặc dù Đông chỉ là đứa con nít nhưng chị thường tâm sự với Đông vì ít ra Đông cũng là con nhạn đưa thư và cũng là nhân chứng cho mối tình của chị và anh An. Chị vừa khóc vừa bảo với Đông là suốt đời chị không quên anh An và sẽ không lấy chồng để tôn thờ mối tình đẹp.
Một thời gian sau, anh Xuân đậu vào kỹ sư điện Phú Thọ và khi tốt nghiệp cưới chị Duyên con ông thanh tra Hiền cũng ở Mỹ Tho. Anh An nghe nói đi du học bên Nhật, còn chị Lý đậu Tú Tài 1, năm sau đậu Tú Tài 2 rồi trúng tuyển vào Đại Học Sư Phạm ban Lý Hóa.

Riêng Đông thì vẫn còn tiếp tục học trường Nguyễn Đình Chiểu. Rồi ba năm sau, chị Lý tốt nghiệp và nhờ đậu hạng cao nên chị xin về dạy đệ nhị cấp tại trường nữ trung học Lê Ngọc Hân Mỹ Tho lúc đó Đông đã lên lớp Đệ Nhị. 
Còn phần hai anh Hạ và Thu thì sau khi tốt nghiệp trung học đã lần lượt tình nguyện vào trường võ bị Đà Lạt để trở thành người lính bảo vệ tự do cho quê hương và đồng thời trả mối thù cha. 
Chị Lý bây giờ còn đẹp hơn trước nữa giống như một đóa hoa hàm tiếu đang độ nở rộ. Nhưng cái nét u buồn vẫn còn phảng phất trên đôi mắt bồ câu đen láy. Chính điểm nầy càng khiến chị yêu kều quyến rũ hơn. 

Đông vẫn thường qua nhà chị nhờ chị kèm thêm môn Lý Hóa là môn chị đang dạy. Tình chị em từ đó càng khắng khít hơn xưa. Thỉnh thoảng Đông đùa với chị:
- Bây giờ nghề đưa thư em đang thất nghiệp nè. Chị có “mướn” em đưa thư cho ai nữa không?
Lý cười buồn:
- Không đâu Đông. Chị còn buồn lắm nên không nghĩ gì tới chuyện tình yêu nữa hết.
Không hiểu sao mà khi nghẹ chị nói như vậy, Đông thấy lòng mình se lại. Vậy là chị vẫn còn thương nhớ anh An đó chớ bộ. 
Thỉnh thoảng có lẽ để nguôi sầu, Lý rủ Đông đi ciné, ăn kem làm cậu nhỏ thấy vô cùng hạnh phúc mặc dù Đông biết rằng đó là bằng chứng chị chưa quên được anh An. Nhưng thôi kệ nó. Có còn hơn không. Miễn là Đông có được những giây phút riêng tư bên chị nhất là những lúc ngồi kế chị trong rạp hát, hai người kề sát nhau để nói chuyện, mùi hương trinh nguyên từ da thịt chị thoát ra làm cậu bàng hoàng ngây ngất. Trong khoảng không gian thời gian thiêng liêng êm đềm đó, Đông muốn cuốn phim không bao giờ dứt để được ở bên chị mãi mãi. Người Đông bỗng mê mẩn si dại ra không nói không năng tới độ chị phải giật mạnh vai cậu mà hỏi:
- Đông có nghe chị nói gì không?
Cậu nhỏ mới hoàn hồn ú ớ:
- Dạ! Dạ ! Em nghe …hổng rõ vì rạp ồn quá.
Lý bực mình càu nhàu:
- Nảy giờ nói chuyện với người ta mà cứ làm như hồn vía đi đâu mất vậy.

Vì Lý là cô gái thinh sắc vẹn toàn nên có nhiều nam đồng nghiệp cũng như các chức sắc trong tỉnh cố trồng cây si nhà nàng. Điều nầy làm Đông không vui và không yên tâm chút nào nhưng cũng may mà Lý vẫn kép kín cõi lòng mặc cho bướm ong bay lượn. Nhiều lúc Đông tự thắc mắc không biết là tình cảm giữa chị Lý và Đông có phải là tình chị em không hay là một thứ tình cảm nào khác nhưng sau đó Đông lại phản biện lại là làm gì có tình nào khác khi chị ấy lớn hơn mình 5 tuổi cơ mà. Có một lần, Đông hỏi thử Lý:
- Em thấy có nhiều người xứng đáng theo đuổi chị mà sao chị cứ thờ ơ với người ta vậy?
Lý buồn buồn trả lời Đông:
- Vì chị chưa quên anh An được. Tình đầu nó thiêng liêng thắm thiết lắm Đông ơi! 
Rồi chị tiếp theo một câu làm bừng lên trong tim Đông một niềm hy vọng :
- Bây giờ thì chỉ có Đông là người mà chị quý mến nhất.

Càng ngày Đông càng nhân thức rằng tình cảm mà Đông dành cho Lý đã đi quá giới hạn tình chi em rồi. Dòng thời gian cứ bình thản trôi và Đông vẫn âm thầm giấu kín mối tình yêu học trò với Lý. Đông vốn dĩ là đứa nhát gái và hơn nữa hình ảnh bà chị Lý thật vĩ đại và thánh thiện mà lúc nào Đông cũng tôn thờ, thế nên mặc dù yêu Lý nhưng hình như có bức rào cản vô hình nào đó ngăn Đông vượt qua. Riêng Lý thì với sự tinh tế của con gái và nhất là đã trưởng thành và thông minh, nàng biết rõ là Đông thương nàng. Qua ánh mắt ngây dại của cậu nhìn “ bà chị” nhất là lúc sang nhà nhờ nàng dạy kèm Lý Hóa thì làm sao mà giấu được ai. Tuy nhiên lúc nầy thì nàng chưa thể quên mối tình đầu ngang trái nên chỉ thương Đông như đứa em thân tình gần gũi vậy thôi. Vả lại nàng lớn hơn nó những 5 tuổi, ai lại…Kỳ chết đi! Thôi tốt hơn là giữ tình trạng “xôi đậu” nầy tới đâu hay tới đó vậy.

Sau cùng rồi Đông cũng đậu Tú Tài 2 hạng Bình Thứ mà người mừng nhiều nhất lại là Lý. Lý do là nàng xem như cũng đã đóng góp một phần lớn vào kết quả nầy qua việc kèm (không có kẹp đây nhé) Lý Hóa cho Đông.
Sau đó, vốn tự hào là đệ tử ruột của Thầy Trần văn Ất về môn Toán, Đông ghi danh vào trường Đại Học Khoa Học ban Cử Nhân Giáo Khoa Toán mà chứng chỉ đầu tiên là Yoán đại cương MG (Math General).
Trong năm đầu tiên nầy, chàng đã phải vật lộn với những suites, ensembles… từ môn Analyse và Algèbre Moderne của giáo sư Monavon, Proulle thật vất vả mà cuối năm vẫn …làm đệ tử Bùi Kiệm. Vốn đã ôm mộng hải hồ lênh đênh sông nước nên sẵn dịp trợt võ chuối nầy, chàng liền thi vào trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang khóa 13 và trúng tuyển qua kỳ thi concours cũng cam go lắm. Thi tới ba ngày trời tại hải quân công xưởng, có hơn một ngàn thí sinh mà chỉ chọn có một trăm. 
Tin nầy không được Lý đón nhận một cách vui vẻ. Nàng cao giọng hỏi Đông:
- Tại sao Đông không chịu học tiếp mà đăng lính.
Đông giải thich:
- Đất nước mình đang lâm vào hiểm họa xâm lăng của bọn Cộng Sản Bắc Việt thì phận làm trai phải có nhiệm vụ bảo vệ quê hương đồng bào chúng ta. Hơn nữa Đông còn có mối thù bọn Việt Cộng giết cha mình một cách dã man cho nên Đông quyết báo thù cho dù phải hy sinh tính mạng. Giống như hai anh Hạ và Thu vậy.
Nghe Đông tâm sự như vậy, Lý thấy lo buồn nhưng không thể ngăn cản lý tưởng của chàng được. Nàng trầm giọng:
- Nhưng Đông nhập ngũ như vậ́y làm chị lo lắm Đông biết không? 


Buổi chiều trước khi lên đường ra Nha Trang trình diện quân trường, Đông mời Lý ra quán dọc theo bờ sông Trưng Trắc để ăn bữa cơm tạ từ. Bây giờ Đông đã cao hơn Lý nên trông họ thật xứng đôi. Suốt buổi ngồi bên nhau, cả hai bỗng trở nên ít nói mà tâm hồn cùng nặng trĩu u buồn. Một hồi lâu sau, Đông buồn buồn nói:
- Trong thời gian xa Mỹ Tho. người mà Đông nhớ nhất là chị. Hình ảnh chị sẽ là niềm yên ủi vô biên cho Đông ở quân trường và bất cứ nơi đâu.
Lý héo hắt ngậm ngùi:
- Thì cũng chính Đông quyết định như vậy mà. Chị lo rầu lắm nhất là khi Đông ra trường thì phải dấn thân vùng lửa đạn thì số mạng như ngàn cân treo sợi tóc thì chị làm sao mà yên lòng cho được. Trời ơi! Nếu Đông có mệnh hệ thì chị phải làm sao đây...
Nói tới đây, Lý mắc cở đỏ mặt cúi xuống... 
Nhìn khuôn mặt Lý như muốn khóc, và nghe câu nói vừa rồi mặc dù chưa trọn vẹn nhưng cũng đã bày tỏ cả nỗi lòng của bà chị mà mình yêu thương, Đông xúc động trần an Lý:
- Ở đời sống chết đều do số mệnh cả. Vả lại, Đông đi hải quân thì cũng không có gì đáng lo lắm đâu chị a! Hai anh của Đông đã chọn binh chủng Nhảy Dù và Biệt Động Quân thì mới nguy hiểm hơn vì số mạng như ngàn cân treo sơđi tóc.
Lý nói tự yên ủi:
- Thì chị cũng chỉ biết cầu nguyện cho Đông mà thôi.

Khi hai người về tới nhà thì cũng đã hơi khuya, khi chia tay nhau trước hiên nhà Lý, Đông nhớ tới câu nói “Rủi Đông có mệnh hệ nào thì chị làm sao đây” như một lời thổ lộ tâm tình của Lý, Đông thấy đã tới lúc rồi nên âu yếm cầm tay Lý nói nhỏ:
- Chị Lý! Sáng mai Đông phải đi sớm và phải xa chị một thời gian lâu, Đông xin chị cho một ân huệ được không?
Lý để yên tay nàng trong tay Đông, và mặc dù chưa biết Đông thỉnh cầu điều gì nhưng Lý cũng thấy hồi hộp, nàng nói qua hơi thở:
- Đông …cứ …nói đi!
Đông lạc giọng trong đứt quãng:
- Đời Đông rồi đây sẽ dấn thân vào vòng lửa đạn, số mệnh rủi may chỉ biết phó mặc cho trời đất. Vậy xin chị…chị…cho Đông…hôn chị nha? rồi nhìn thẳng vào mặt Lý khẩn khoản chờ đợi trong hồi hộp run run.

Lý bàng hoàng xúc động khi nghe lời yêu cầu của Đông. Nàng thoáng đỏ mặt e thẹn và cảm thấy khuôn mặt Đông lung linh nhảy múa dưới ánh đèn đường còn cõi lòng nàng như bềnh bồng lảng đảng trong vùng sương khói hương tình mông lung. Phải vài phút sau, Lý mới khẽ gật đầu đồng thời ngữa mặt lên nhắm mắt hé bờ môi mềm mại gọi mời. Chỉ chờ có thế, Đông vội vã ôm chặt Lý và cúi xuống tìm đôi môi chín mộng của nàng và hai người ôm chặt lấy nhau trong nụ hôn dài dịu dàng và mê ly bất tận. Mùi nước hoa Old Spice nhẹ nhàng thoát ra từ mái tóc, từ mắt môi của Lý làm Đông cơ hồ chết ngộp.
Mãi một lúc sau, hai kẻ say tình mới buông nhau ra trong tiếc nuối rã rời.

Đêm hôm đó, cả Lý và Đông đều thao thức trằn trọc với dư hương tình yêu vừa chớm. Riêng Lý thì cứ tự hỏi trong thẹn thùng‘‘Trời ơo ! Mình đã yêu Đông thực rồi sao ?’’ 
Sáng sớm hôm sau, trong khi Đông chuẩn bị lên đường thì Lý qua tận nhà đưa tiễn chàng ra tới bến xe. Nhìn nét mặt bịn rịn và rơm rớm nước mắt của Lý, Đông muốn hủy bỏ chuyến đi luôn. 
Thắm thoát mà Đông đã trải qua hai tháng huấn nhục quân trường. Bấy giờ chàng đã trở nên rắn rỏi và khỏe mạnh hơn trước nhiều. Từ ngày vào đây, măc dù bận rộn vô cùng nhưng chàng vẫn cố gắng viết thư cho Lý mỗi tuần và chàng cũng nhận đều thư trả lời của nàng. Đại khái là những lời thăm hỏi bình thường, những thông tin về đời sống quân trường và sinh hoạt Mỹ Tho. Riêng Lý, thì thư nào cũng khuyến khích tinh thần Đông hãy vì nàng cố gắng trau giồi việc huấn luyện và giữ gìn sức khỏe.

Tính ra trong suốt hai năm thụ huấn, Lý có ra thăm Đông hai lần mà lần nào cũng dẫn em gái là Đào đi theo cho có bạn ở đường xa xứ lạ. Hai lần đó là lần thứ nhất Đông gắn alpha chính thức trở thành sinh viên sĩ quan trường Hải Quân Nha Trang và lần thứ hai là ngày chàng tốt nghiệp trở thành tân hải quân Thiếu Úy của quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Trong cả hai lần thăm viếng đó, khi bộ ba ra ngoài du ngoạn thành phố Nha Trang, Đào luôn tế nhị xin tách rời nói là để tự xem cảnh đẹp nhưng thực ra nàng muốn cho chị mình và Đông được tự do yâm sự. Ngồi bên nhau trên Cầu Đá với làn gió biển thổi nhẹ nhàng phớt qua đôì má hây hây đỏ của Lý làm Đông ngây ngất trong cơn say tình. Chàng đắm đuối nhìn người yêu làm Lý mắc cở “cằn nhằn”:
- Làm gì mà nhìn người ta dữ vậy?
Đông say đắm hỏi lại Lý:
- Khi mình đang mong nhớ thiết tha một người nào đó thì bỗng nhiên người ta xuất hiện trước mặt mình bằng xương bằng thịt thì chị bảo Đông phải làm thế nào đây?

Trong một thoáng, Lý thấy lòng rung động bàng hoàng nhưng vốn tính e dè khép kín, nàng cố dằn cơn sóng tình đang âm ỉ trong tâm tư mà run giọng nói lảng ra: 
- Vậy thì Đông phải cố gắng học hành và giữ gìn sức khỏe nha.
Riêng bạn bè cùng khóa tại quân trường của Đông thì đùa phá là Đông tốt số có tới hai người đẹp tới thăm làm chàng phải chống chế:
- Tụi bây đừng có nói bậy. Đó là hai bà chị bà con của tao đó
Nghe Đông phản độ́i một cách yếu ớt, đám bạn cùng cười chế nhạo:
- Trời! Chị hả! Chị cho tụi tao cùi sứt móng đi! Chị gì đắm đuối nhìn nhau như muốn nuốt trọn hồn nhau.

Sau khi mãn khóa, nhờ đậu thứ hạng cao, Đông chọn đơn vị là Giang Đoàn 21 xung phong đóng tại Cầu Tàu Mỹ Tho để có dịp gần gũi người thương yêu của mình. 
Trong thời gian nầy, Đông biết rằng tâm tư Lý đã nghĩ về chàng với tình cảm khác hơn xưa nghĩa là không còn tình chị em nữa mà nó đã vượt qua biên giớii để tới tình …yêu trai gái. Thế nhưng khi chàng muốn tiến xa hơn nữa thì Lý còn do dự:
- Đông cho chị một thời gian nữa nha. Khi nào chị hoàn toàn quên hẳn mối tình đầu thì mới hướng về Đông một cách trọn vẹn được. Lúc đó chúng mình sẽ hạnh phúc vẹn toàn hơn phải không?
Trước lời giải thích tràn đầy hứa hẹn của nàng, Đông chỉ biết đợi chờ trong hy vọng. Và chính Đông cũng thầm nhận là trái cấm chín mùi như vậy thì mới tuyệt vời quyến rũ.
Về công việc ở giang đoàn, chỉ khi nào xuống tàu hành quân bảo vệ an ninh cả nhánh sông Tiền Giang thì Đông mới vắng nhà , còn thì Đông vẫn làm việc tại căn cứ mỗi ngày và ngủ tại nhà trừ những phiên trực đêm.
Riêng hoàn cảnh nhà chị Lý thì anh Lê và chị Đào đều làm việc ở Sài Gòn, nhà chỉ còn hai bác Trường với chị Lý nên Đông thường tình nguyện làm hết việc nặng nhọc trong nhà khiến Lý càng thấy “thương” cậu em của mình, còn hai bác Trường có cảm tình với Đông nhiều hơn.

Một buổi trưa , Đông lái chiếc jeep về nhà ăn cơm. Đang cho xe chạy dọc trên đường Lý Thường Kiệt thì chàng trông thấy Lý đang chạy chiếc xe honda dames từ trường về. Lúc xe tới Giếng Nước, Đông định vượt qua mặt Lý để chào nàng thì bỗng nhiên…trời ơi! Đông thấy Lý bỗng té xuống đường lộ quăng chiếc xe gắn máy nằm lăn lóc trên đường. Hốt hoãng, chàng vội vàng ngừng xe nhảy xuống lay vai Lý thì thấy mặt mày nàng xanh mét, người run rẩy và hoàn toàn bất tỉnh. Chàng tức tốc bồng nàng lên xe và chạy thẳng tới nhà thương.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ khẩn cấp làm CPR cho Lý hồi tỉnh và định bệnh thử máu thì phát giác ra là hồng huyết cầu nàng quá thấp dưới mức 80 cần phải tiếp máu ngay nhưng rủi ro là lúc đó nhà thương chưa nhận được số lượng máu tiếp tế từ Sài Gòn. Nghe bác sĩ nói cần phải tìm người hiến máu gấp, Đông liền tình nguyện xin bác sĩ thử máu của mình và huyền diệu thay là máu của chàng cùng loại O như Lý nên được bác sĩ cho xúc tiến việc truyền máu.
Chỉ sau đó vài hôm là Lý đã hồi phục và Đông là người túc trực thường xuyên bên giường bệnh với nỗi bối rối lo âu cho bệnh tình người yêu. 

Trong cuộc đời nầy, mỗi khi người ta bệnh hoạn hiểm nghèo hay trải qua những nỗi đau khổ tột cùng mà có được người thân yêu hay người bạn kề bên vỗ về chia sẻ thì sự cảm kích và yên ủi rất là vô biên ấm cúng. Lý cũng vậy, nhìn thấy sự chí tình của Đông và nhất là sau khi biết Đông đã hiến một phần máu cứu sống mình, Lý vô cùng cảm động và thấy mình đã vương một món nợ ân tình lớn lao đối với chàng và nàng xem như trong người đã mang một phần đời của Đông. Về phần Đông thì chàng vô cùng hạnh phúc và vui sướng khi được dịp ân cần săn sóc Lý. Chàng miên man mơ tưởng như mình là một người chồng săn sóc chu đáo tận tình cho vợ đáng yêu.
Có nhiều lúc, thấy Lý mệt mỏi bơ phờ, Đông đã làm liều lấy khăn ấm lau mặt mày mình mẩy Lý làm mấy cô y tá nói nhỏ với nhau: 
- Ông thiếu úy hải quân thương vợ quá trời. Thấy cách thức ổng săn sóc nâng niu bã mà tôi thấy chán thằng chồng tôi quá.

Đông nghe câu nói “dễ thương” đó thì thấy sung sướng trong lòng trong khi Lý thì mắc cở nhìn Đông trách nhẹ “hổng chịu đính chánh cho người ta mà cứ cười cười hoài. Ghét!”. Đông cười đáp lại “Ngu sao đính chánh” làm Lý nguýt Đông một cái dài sọc. (Đàn bà nói ghết là thương đó)
Mấy cô học trò Đệ Nhị Cấp của Lý vào thăm cô, từng thấy chàng sĩ quan hải quân thường đi dạo phố với cô hiện đang bắt ghế ngồi sát giường bệnh nên luôn miệng “chào cô chào thầy” làm Đông khoái chí và có cảm tình ngay với họ còn Lý thì ngượng chín người.
Sau cơn bạo bệnh của Lý thì giao tình của hai người vô cùng gắn bó và đã vượt quá giới hạn “tình chị em” như trước đây. Cả hai bác Trường và má Đông đều nhận thấy yình yêu “đôi trẻ và cũng âm thầm tán đồng mặc dù Lý lớn tuổi hơn Đông. Thôi kệ nó! miễn là “đôi trẻ” thực lòng yêu nhau cùng chung lo hạnh phúc gia đình là tốt rồi. 

Rồi thì vào một ngày đẹp trời, trong lúc Lý đang ngồi nói chuyện với Đông ở phòng khách nhà nàng, bác Trường trai tới thăm bạn đồng nghiệp bên Chợ Cũ, còn bác gái thì bận với tiệm bánh kẹo đàng trước nhà, Đông bỗng đứng dậy bước tới ghì chặt lấy Lý nói qua hơi thở vội vàng: “ Chị Lý! Đông yêu chị” rồi không phải xin “ân huệ” gì của Lý như ngày xưa mà chàng cứ cúi xuống đặt nụ hôn cuồng nhiệt lên đôi môi nàng. Phản ứng đầu tiên của Lý là sững sờ khép chặt môi lại nhưng sau một lúc mà hai thân thể ép sát vào nhau, Lý thấy lả người ra rồi bất ngờ cũng vòng tay ôm lấy Đông đón nhân nụ hôn nồng nhiệt của cậu em trước đó còn bây giờ là người tình của nàng. Một lúc sau, Lý xô Đông ra:
- Làm gì dữ vậy. Coi chừng nghẹt thở người ta.
Sau nụ hôn dài tưởng như bất tận, Lý thẹn thùng hỏi Đông:
- Em yêu chị từ bao giờ? Yêu “người ta” mà sao cứ gọi là chị hoài vậy?
Đông bỗng trở nên bẽn lẽn:
- Chị thừa biết là em yêu chị từ lâu rồi mà còn làm bộ hỏi. Còn thay đổi cách xưng hô thì từ từ nha. Đã quen miệng từ hồi làm cánh nhạn đưa thư mà.

Ngay sau đó, Đông đã chính thức ngõ lời cầu hôn Lý và “chị Lý” không thể nào từ chối “cậu em” dễ thương và cũng là ân nhân cứu tử đời mình. Nàng xỉ vào trán Đông mắng yêu:
- Em nhỏ người mà lớn con mắt, nhỏ hơn người ta tới 5 tuổi mà dám trèo đèo thương người ta
Đông ngắm khuông mặt kiều diễm của nàng rồi nói:
- Ai biểu “người ta đẹp quá làm chi” Với Đông thì Lý lúc nào cũng tươi đẹp như hoa Xuân mà thôi và Lý là mùa Xuân muôn thuở của Đông.

Một tuần sau đó, Đông theo mẹ bước xéo qua nhà bác Trường để ngỏ lời hỏi cưới Lý cho Đông và được cả hai bác Trường tán đồng trong vui vẻ. Và đám cưới được tổ chức ngay hai tháng sau vì Đông quan niệm rằng:
Cưới vợ thì cưới liền tay
Đừng để lâu ngày lắm kẻ dèm pha

nhất là người vợ nầy ngày xưa từng là “bà chị” của mình nên càng dễ bị “dèm pha” hơn. Và Đông rất sợ cảnh” đêm dài lắm mộng”

Trong ngày đám cưới, có lẽ người sung sướng nhất là chú rể Nguyễn thành Đông vì kể từ hôm nay chú có được một vưu vật quý báu nhất trên đời. Trong ngày cưới của Đông, hai anh Hạ và Thu mặc dù bận rộn chính chiến cũng đã cố xin phép về tham dự, chỉ có anh hai Xuân thì viện cớ mắc lo dự án thiết kế hệ thống điện cao thế trên xa lộ nên không về được. Xem ra cũng phải thôi, Xuân làm sao mà chịu nổi cái cảnh nhìn thấy người mình yêu ngày xưa bây giờ trở thành...em dâu của mình. 
Riêng Lê và Đào thì cứ than phiền với chị là:
- Bây giờ Đông là chồng chị thì tụi em phải gọi Đông bằng gì đây? Sao mà chị khéo chọn quá vậy hổng biết.
Lý cười đáp:
- Thì kêu ảnh là anh Hai chứ còn gì nữa. Đừng quên kể từ nay, Đông là anh rể của hai em đó

***
Sau cuộc đổi đời năm 1975, vợ chồng Đông dẫn 5 con theo tàu hải quân ra tớí Đệ Thất Hạm Đội Mỹ rồi định cư tại Austin Texas cho tới nay. Mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, Đông bảo Lý:
- Cuộc tình duyên mình thiệt là ly kỳ và tiền định phải không em?
Lý cười nói với chồng:
- Nếu quả là ly kỳ và tiền định thì anh rán mà giữ gìn nó đó. Cứ mà lăng nhăng gì thì chết với em liền.
Đông ôm chặt Lý vào lòng vừa thì thầm câu nịnh vợ:
- Có họa là điên mới lăng nhăng. Vợ như tiên nga giáng trần thế nầy thì phải biết tận hưởng phúc chứ. “Có mơ anh cũng hổng dám mơ là có được người vợ tuyệt vời như em”
Rồi chàng đặt lên môi nàng nụ hôn nóng bỏng, hai đầu lưỡi quyện chặt lấy nhau. Cả hai cứ say men tình ái như thế cho tới lúc Lý xô chồng ra nói giọng hổn hển nũng nịu:
- Anh! Cho em thở một chút. Làm gì mà hùng hổ quá trời vậy?

Toronto Feb 10, 1012
Nguyên Trần


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét