Vào thế kỷ này mà nói MA chắc không ai tin, nhưng ngẫm lại mà xem, thường thì trên thế gian bao giờ cũng có 2 cái đối nghịch nhau, có rộng thì có hẹp, có dài thì có ngắn, có xa thì có gần, có cao thì có thấp, có hữu hình thì tất phải có cái vô hình. Hữu hình là cái thấy được, sờ được, nắn được, còn cái vô hình thì không thể thấy, không thể nắn, không thể sờ, do đó người ta không tin. Niềm tin có thể có được ở cái vô hình là niềm tin tôn giáo. Mặc dù không thấy Phật, không thấy Chúa, không thấy Đức Mẹ, nhưng người ta vẫn tin, tin một cách điên cuồng đến mức có thề oánh nhau, choảng nhau, giết nhau như xưa Âu châu đã có cuộc Thánh chiến, vác thập tự giá mà đi đánh nhau và mới đầu năm nay tại Paris có cuộc bắn giết hàng chục người phi lý tại tòa soạn tờ Charlie Hebdo đường Nicolas-Appert.
Thực tế, ma là một hiện tượng có thật, có người nói rằng phải có ''duyên'' thì mới nhìn thấy ''nó'' được chứ không phải bất kỳ ai muốn thấy thì thấy. ''Duyên'' là gì ? Một từ ngữ nghe trừu tượng quá, nhưng có thể hiểu một cách khoa học rằng mọi sự vật đều có phát ra những làn sóng vô hình ở những dải tần suất (frequencies band) khác nhau, nếu ta ''bắt'' được nó thì ta sẽ nhìn thấy nó, tương tự như khi ta bắt sóng truyền hình ở dải tần vài trăm Mega-hertz, băng VHF hay UHF.
Tôi sẽ kể ra đây một số chuyện và các chuyện này hoặc do người khác kể lại hoặc do chính mắt tôi nhìn thấy.
1.- CHUYỆN MA TRONG VƯỜN NHÀ NGOẠI TÔI, QUẬN GÒ VẤP
Nhà ngoại tôi và cũng là nhà mẹ tôi thời còn bé nằm ở gần cuối đường Lê Quang Định, Gò Vấp, vào thời đó còn là một vùng khá hoang vu, ngay trước mặt nhà ngoại tôi, trừ các khóm nhà có người ở, đi vào sâu là rừng tre, tre gai rậm rạp, chạy dài lên đến tận Thủ Đức, Biên Hòa. Khung cảnh âm u đó khìến người ta sợ ma, những bóng dáng vô hình nhưng có thể hiện ra, giơ tay, lè lưỡi nhát những người yếu bóng vía.
Thời đó con người cũng hơi ác, đã sợ ma lại còn hay nhát ma. Ông ngoại tôi kể rằng chính ông khi còn trẻ cũng theo chúng bạn đi nhát ma đàn bà con gái đi đêm. Cách nhát thường nhất là leo núp trên cây, khi có đàn bà con gái đi qua thì rung cây ào ào và khè khè như ma quái hoặc dùng lon có đục hình mặt người, trong bỏ than hồng quạt đỏ, dòng dây thả xuống, kéo lên...
Tại hông quận lỵ Gò Vấp ngày xưa có một con đường nhỏ đâm sâu vào khu nghĩa địa đất Thánh Tây, vào ban đêm thì tối om, không có đèn đuốc gì cả. Trên đường này có một cây điệp tây thuộc hàng cổ thụ, phía dưới bị bộng do côn trùng đục khoét nên tạo thành lổ hổng to, người có thể chun vào đó nấp được. Một tối, ông tôi cũng chơi trò nhát ma theo kiểu ''ma rờ đầu'', nghĩa là khi có ai đi qua thì thò tay ra mà xát xát lên đầu người đó cho họ sợ chơi.
Không may, hôm ấy người bị chiếu cố lại là ông cố tôi, một người có võ nghệ và tánh tình rất hung dữ. Hôm ấy, ông đi ăn đám giỗ nhà ai đó về ngang, trong bóng tối, ông tôi đâu biết là ai, thấy mặc áo dài khăn đống thì nghĩ là đàn bà, bèn giơ tay ra sờ gáy...
Vô phúc, người ''đàn bà'' ấy lại có xách ba-toong, bị rờ thì biết ngay là tụi con trai chứ không ai khác. Chả nói chả rằng, ông cố tôi giơ ba-toong lên và chọc ngay vào lổ bộng mấy cái, hét: ''Ma nào ở trong đó ló đầu ra coi !''
Nghe tiếng ông già, ông tôi hoảng hồn nhảy ra và lạy lấy lạy để. Nhưng ông cố tôi đâu có tha ? Điệu về nhà, ông bắt trói ngoài sân suốt đêm cho muỗi cắn để từ đó tởn, hết dám nghịch đùa.
Nhiều năm sau, ông tôi có vợ và có con, lúc ấy má tôi còn nhỏ lắm. Một đêm, đang ngồi chơi trước thềm, ông tôi bỗng khều bà tôi, nói nhỏ ''Nó đó..'' Bà tôi không hiểu ''nó'' là ai, nhưng nhìn theo tay chỉ của ông tôi thì thấy ở sân nhà bên cạnh có một thiếu phụ đội nón lá, tay xách giỏ như mới đi chợ về. Bà tôi thắc mắc hỏi: ''Con Hai không biết đi đâu mà về khuya vậy héng ?''
''Con Hai'' mà bà tôi nói là con gái lớn của bà cô tôi ở kế bên, nhưng ''nó'' không đi vào nhà mà lại lừng lững đi về phía nhà ngoại tôi và ung dung băng xuyên hàng rào ắc ó khá dầy, không gây một tiếng động rồi tiến lại phía bồn hoa, dạo quanh một vòng. Bà tôi hãi quá, ngó trân trân, biết đó là ma chứ không phải người. Bóng đó sau khi dạo quanh thì đi thẳng về phía bụi tre bên hông nhà và biến mất.
Câu chuyện mà tôi vừa kể được ngoại tôi kể đi kể lại đến mấy lần nên tôi nhớ lâu lắm, chuyện ấy khiến thời còn bé tôi đâm ra sợ ma vào ban đêm, không dám đi ra sau nhà tiểu một mình, dù cho có cầm đèn dầu hay đèn pin đi nữa cũng phải có bà tôi đi theo, tình trạng ấy kéo dài cho đến năm 1959 thì tôi hết sợ, không những thế còn tò mò, muốn biết hình thể con ma ra sao và tôi mong cho ma hiện.
2.- MA Ở CƯ XÁ THANH ĐA, PHƯỜNG 27 QUẬN BÌNH THẠNH
Năm ấy là 1979, tôi đang cặp bồ với một cô bạn đồng nghiệp tên Minh Hằng, nhà ở Lô VI, cư xá Thanh Đa và tối nào cũng vậy, chúng tôi hẹn hò nhau bên bờ sông cư xá.
Hôm ấy, tôi ngồi đợi Hằng bên khóm dương trồng ở đầu Lô IV khá lâu, trời hơi có trăng nhưng trăng có quầng nên không sáng lắm. Khi nàng từ nhà đi ra, tôi dẫn xe đạp và bách bộ cùng nàng về phía Lô I, định sẽ cùng nhau đi vòng qua phía bờ sông bên kia, ngồi ngắm về phía cầu xa lộ và Sài Gòn.
Tuy nhiên, đi được vài bước, tôi để ý thấy trước mặt mình không xa có một thiếu nữ mặc đồ bộ trắng, tóc dài, đang đi cùng một hướng. Chẳng nhìn được mặt, tôi không biết là ai nhưng cái làm tôi để ý nhứt là nàng ta hình như đi hỗng trên không, vì nơi này lúc ấy có rất nhiều lá buông do tổ đan mây tre lá ban ngày bỏ vương bừa bãi, nếu chân chạm đất thì sẽ gây ra những tiếng lào xào, loạt soạt.
Bỗng tôi dừng lại, níu tay Hằng, hỏi: ''Nãy giờ em có để ý thấy gì không ?''
Hằng: ''Thấy gì ?''
Tôi trỏ về phía trước, bảo: ''Đàng trước mình có một cô gái mặc áo trắng đang đi và cô ta vừa rẽ ra phía bờ sông, nơi có cái chòi lá...''
Hằng: ''Vậy hả ? Mình đi lại đó xem sao...''
Tôi bảo: ''Không sợ thì đi thử coi...''
Chúng tôi đi nhanh hơn và tiến ngay về phía cái chòi lá, không biết người ta cất lên để làm gì, nhưng khi đến đó thì chúng tôi thấy nó hoàn toàn hoang vắng, bên trong đầy những cọng lá buông và không đèn, không một bóng ai. Tôi bảo: ''Đúng là ma hiện rồi chứ không phải người ta đâu em !''
Hằng bảo: ''Nhưng tại sao anh thấy mà em không thấy ?''
Tôi cười, bảo: ''Vì em không cùng tần số với nó, cô giáo dạy vật lý hiểu chưa ?''
3.- MA PHÁ NGƯỜI Ở CƯ XÁ THANH ĐA
Tôi và Minh Hằng thành hôn với nhau vào đúng ngày sinh nhật thứ 30 của tôi, sau ngày cưới khoảng 10 ngày, chị cả của vợ tôi, chủ nhân căn 1.25 Lô VI, kêu chúng tôi lại, bảo: ''Chị sắp vượt biên rồi, hai em ráng chạy lo việc ghi tên vào hộ khẩu để giữ căn nhà, vì mất nó thì uổng lắm, chị đã trả hết ba phần tư.''
Nhờ mẹ vợ tôi lúc đó hoạt động mạnh trong tổ phụ nữ phường 27 và tình hình lúc ấy cũng rối nhăng, chúng tôi vào hộ khẩu nhà không khó lắm.
Tự nhiên có được một căn nhà thuộc loại lớn của cư xá, chúng tôi rất mừng, vì nhà này ngày trước Tổng cục gia cư chỉ bán cho công chức hạng A và sĩ quan trong quân đội từ cấp tá trở lên. Bố vợ tôi thời ấy là giám đốc hỏa xa nên mua được 3 căn 0.25, 1.25 và 4.25, căn 1.25 thì nhượng lại cho bà chị cả tốt nghiệp kỹ sư hóa ở Canada về và lại lấy chồng là bác sĩ quân y, căn lầu 4 thì để cho 3 cô con gái ở, tức Tống Kim Linh, Tống Ngọc Nga và Tống Minh Hằng, bà xã tôi. Sau khi ổn định mọi thứ, ông bán căn lầu 4 và căn lầu 1 thì có vợ chồng chị Kim Linh, vợ chồng tôi và cậu Tống văn Ân (em vợ) cùng nhau chia sẻ.
Đời sống êm ả trôi qua, mọi sự bình yên, không có gì đáng nói. Chị Linh có lớp dạy cắt may ở Tân Định, ban ngày làm việc ở đó, tối lại về ngủ, khi thì với chồng, khi thì với cô đệ tử ruột, vợ tôi thì ban ngày đi dạy ở trường trong cư xá, tôi dạy ở quận Nhất, cuối buổi cũng trở về, ăn rồi ngủ, riêng cậu em vợ thì làm nghề chụp hình, ăn cơm bên dưới nhà với ông bà già vợ nhưng tối lại lên lầu, qua đêm trên một chiếc giường nhà binh nơi phòng khách.
Thế rồi đến một ngày kia, cuộc sống yên lành bắt đầu bị quấy động và tác nhân của sự quấy động không phải là người.
Một đêm nọ vào khoảng 2 giờ sáng, tôi đang ngủ ngon thì vợ tôi vực tôi dậy, hỏi: ''Bộ trời nực lắm sao mà cởi hết quần ra ?'' Tôi càu nhàu: ''Bà này lạ, ai cởi hồi nào đâu ?'' Vợ tôi: ''Không cởi thì tại sao cái quần lại nằm dưới đất ?'' Tôi nhìn lại thì đúng thật, nó không còn dính trên người tôi. Biết là bị oan nhưng tôi không làm sao biện bạch được. Vài ngày sau, chuyện hôm trước lại xảy ra thêm 2 lần nữa, tôi bảo Hằng: ''Em còn nhớ vụ gặp một người con gái áo trắng đi rồi biến mất bên bờ sông Lô I không ? Anh nghi là nhà này có ma, bây giờ nó hiện ra và giở trò phá phách.''
Hằng yên lặng, bán tín bán nghi. Thế rồi một hôm, khoảng gần 1 giờ sáng, tôi buồn đái nên mở cửa bước ra toilette nằm kế bên. Tuy nhiên, thấy bên trong đèn sáng, biết là đang có người, tôi trở vào và ngồi đợi. Năm phút, rồi mười phút, thấy lâu quá mà không nghe tiếng mở cửa, tôi bước ra. Bị động, vợ tôi cũng thức dậy theo. Nàng cũng bước ra và gõ cộc cộc vào cửa buồng tắm. Không có tiếng trả lời, nàng bước vào. Tôi nằm xuống bên cạnh, nói nhỏ: ''Không biết người nào anh Hoành, chị Linh hay con Minh ? Dù gì, nghe gõ thì cũng phải lên tiếng chứ !''
Tôi vừa nói dứt thì nghe vọng ra tiếng xối nước và tiếng kéo rê dưới sàn của một cái thau. Vợ tôi sốt ruột, chạy ra, lên tiếng: ''Ai đang ở trong đó cho biết giùm ?''
Im lặng, không một tiếng trả lời.
Vợ tôi nắm ngay tay nắm cửa và đẩy mạnh vào (cửa mở bên trong). Bên trong đèn sáng nhưng không có một ai!
Tôi bảo: ''Thế này thì đã rõ chưa ? Anh đã bảo là ma mà!''
Và tôi lớn tiếng: ''Ma nào đến viếng đó, xin hiện ra giùm xem?''
Im lặng, nhưng sự to tiếng của tôi làm tất cả người trong nhà giật mình, thức dậy. Vợ tôi kể lại tỉ mỉ mọi điều. Vợ chồng chị Kim Linh và cô học trò thì có vẻ tin nhưng thằng em vợ tôi thì cười khẩy: ''Làm gì có chuyện ma ở thế kỷ này ?'' Nói xong thì đi ngủ tiếp, chỉ có bọn chúng tôi còn ngồi bàn tán ở ghế salon.
Sáng hôm sau, chuyện ban đêm lại được đem ra kể ở nhà ông bà mẹ vợ tôi bên dưới, lúc đó là quán bán cà phê nên có nhiều khách tham gia nghe và bàn tán. Một bà lớn tuổi nói: ''Chuyên ma là có đó, cư xá này xưa là bãi bắn của tụi Pháp, bắt được Việt Minh là chúng đem ra xử bắn ở đây, cả mấy trăm người, nhiều lắm...'' Thằng em vợ tôi vẫn cười khẩy, tỏ vẻ không tin.
Không lâu, chỉ hai hôm sau thôi, người bị ma lột trần truồng không phải là tôi mà là thằng em vợ đó. Nó tức lắm, tối ngủ, nó mặc quần jean, thắt dây nịt thật chặt để xem ma sẽ giở trò gì. Buổi sáng, khi chúng tôi thức dậy, nó lắc đầu bảo: ''Thôi, tối nay em không dám ngủ trên này nữa đâu.'' Tôi hỏi: ''Biết sợ ma phá rồi à ?'' Và nó kể lại cho chúng tôi tất cả mọi chuyện, trỏ tay vào sợi dây nịt đang máng tòn teng nơi đầu giường sắt: ''Nó quá tài, lột ra mà em không hay chút nào, thể như là mình bị thổi bùa mê.''
Sau vụ đó, một anh tên Hoàng, võ sĩ Vovinam đai đen ngụ cùng Lô cho biết anh cũng bị ma phá kiểu đó, đến nỗi anh phải mua đồ, thắp nhang cúng để nó để cho yên, và một anh khác tên Hòa, tu sĩ phái thiền tông, còn cho biết rõ hơn: đó là một con ma nữ tóc dài, chuyên mặc đồ trắng, hay lởn vởn ở khu này, có lẽ trước kia đã chết oan nghiệt hay sao đó, không đầu thai được nên hiện về phá khuấy trần gian, hễ mua đồ cúng vái thì nó để yên, càng không tin, nó càng phá tợn.
Và tôi chấm dứt câu chuyện đây, mặc dù cũng còn nhiều chuyện khác về ma ở cư xá Thanh Đa, chuyện có thật và có đăng trên báo Công An xuất bản ở Sài Gòn.
Montréal, đêm 17 tháng 6 năm 2015
Nguyễn Đức Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét