Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Gió


Gió là người bạn đồng hành thân thiết cho những ai đang trong cuộc hành trình dưới ánh nắng mặt trời.
Gió cũng rất gần gũi làm cho người ta quên đi dù mệt nhọc, xua tan những mồ hôi nhễ nhại đang lăn tròn trên thân thể vì công việc nặng nhọc.

"Ngọn gió nào đưa bạn đến đây" ? 
Đó là một câu nói rất bình thường của một lần gặp mặt dù tình cờ hay là có hẹn trước, nhưng cũng làm cho mọi người được vui vẻ tay bắt mặt mừng.

Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh theo vợ bé bỏ bè con thơ

Hãy lắng nghe những tiếng than thở của một người mẹ đang ru con ...sau một cuộc hạnh phúc đã đổ vỡ.
Gió mùa xuân phơi phới, mùa hè người ta cũng mong có một cơn gió để làm thoải mái với cái nóng bức. 
Mùa thu gió rơi những chiếc lá vàng, gió làm cho lòng người se se lạnh, không ai không chắt lưỡi khi đón gió mùa đông.

Bốn mùa thiên nhiên đến , trông rất là bình thường nhưng đối với tôi ngọn gió rất hiếm hoi.
Mùa xuân không thể mở cánh cửa sổ rộng hơn vì phấn hoa làm cho mình sổ mũi, khọt khẹt. 
Mùa hè thì lại ngán cái nắng gay gắt lùa vào cửa sổ vì bên trong đã có máy lạnh.
Khi đến mùa thu thì chỉ mở cánh cửa sổ lúc ban đêm để hưởng thụ làn gió nhè nhẹ vì ban ngày tôi không muốn bị ho hen vì ngọn gió mùa thu. 
Dĩ nhiên khi mùa đông về thì cánh cửa sổ không thể nào mở ra được vì cái lạnh nó sẽ làm buốt da và vì vậy cái máy sưởi được dịp làm việc.
Những điều bình thường nó đến, nó đi cho cõi lòng được bình thản thì tôi chỉ có mỗi việc để gió cuốn đi ...

Nhưng đối với tôi, cả cuộc đời chắc chắn không thể nào quên được mùa gió chướng với một đêm đã cho tôi trở thành thủy thủ bất đắc dĩ, nhưng con tầu vượt biên nghe sóng vỗ ầm ĩ lẫn tiếng gió hòa trong cơn mưa, đã làm anh chàng thủy thủ bất đắc dĩ phải choáng váng vì không thể nhìn được mỹ nhân ngư vì con tầu cứ lắc lư theo từng ngọn sóng. Rất may là con thuyền đã đến được bến bờ tự do, đón ngọn gió lạnh, hít thở không khí êm dịu sau những ngày lênh đênh trên mặt biển.
Từ đó tôi có một kỷ niệm đã ăn sâu trong ký ức của mình mà không thể nào rời bỏ được, vì kỷ niệm là một hành trang đeo đuổi tôi khi mạch máu còn luân lưu trong cơ thể, trái tim còn đập, trí nhớ chưa lụn tàn. 
Người ta có thể quên kỷ niệm, nhưng kỷ niệm không thể nào rời bỏ khi con người vẫn còn hiện hữu trên trái đất, vẫn biết vui, vẫn biết buồn. 


Kỷ niệm đã cho tôi rất đậm đà trên hòn đảo Bi Đông, đã đẩy lùi bóng tối của một tên cô độc mỗi đêm đi trên bãi cát vàng nghe sóng biển rì rào, gió biển làm lòng se se lạnh.
Bi Đông hỡi!!! Ta yêu mi nhiều lắm. Có người tình, có những buổi đón đưa. 
Kỷ niệm dù không trọn vẹn, dù đã gẫy đoạn. Từ khi gió biển không còn run rẩy trái tim cô độc, nhưng kỷ niệm đó mãi mãi là một làn gió để con tim , buồng phổi của tôi còn trọn vẹn trong thân thể mà chưa có ngọn gió độc nào đưa tôi vào một cõi ...
Vì vậy, để nửa cuộc đời còn lại này vẫn vui với hiện tại, vẫn có ngọn gió lành ru mãi từng kỷ niệm...do đó tôi không để gió cuốn đi.

Đỗ Hữu Tài ( Virginia ngày 10/06/15 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét