Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

Thơ Về Trên Chiếc Xe Lăn - Bài Viết Về Thi Sĩ Đỗ Hữu Tài

    
   
     Trong hội trường có thể đón chào khoảng 200 khách cả Mỹ lẫn Việt của Mount Vernon Knights of Columbus tại Alexandria, VA, chương trình ra mắt 2 tập thơ của thi sĩ “bất đắc dĩ” Đỗ Hữu Tài hứa hẹn thu hút người tham dự hơn ước tính của ban tổ chức.

     Bốn tuần trước buổi ra mắt này, nhà thơ nói: “31 năm về trước, tôi không biết làm thơ, không biết gieo vần, hoàn toàn xa lạ với thơ văn nhưng từ lúc tôi bị tê liệt, một căn bệnh mà tới bây giờ vẫn chưa tìm ra căn nguyên, phải ngồi xe lăn, sống buồn bã tại một trung tâm điều dưỡng và tình yêu ban đầu không được trọn vẹn, bao nhiêu vật đổi sao dời, tôi bắt đầu tập tễnh yêu thơ và sáng tác thơ.

     Hầu như định mệnh đã đưa đẩy tôi vào vườn thơ và hoàn cảnh oan khiên khi người yêu đến thấy thân xác tôi co quắp, biến dạng, tôi đã khuyên nàng hãy đi lấy chồng. Nàng ở xa vạn dặm, như tiểu hội “TTT” (Thương Tài Tui), một hội tình thương nhỏ nhưng trái tim rất lớn cho biết: “Tên của nàng là Nguyễn Thị Hoài Hương, chắt chiu dành dụm từng đồng bằng công việc vá quần vá áo để mua vé máy bay từ Úc sang thăm người yêu được một lần rồi sau đó đôi ngã chia ly...”

     Dù xa xôi giữa hai bờ đại dương nhưng nhà thơ Đỗ Hữu Tài, có một chút gì tiềm ẩn của thi sĩ quá cố Nguyễn Tất Nhiên, vẫn cảm thấy gần gũi với tình nhân vì đã như “nhốt” nàng trong thơ để trải bày tâm sự và giao tình và hơn thế nữa hầu như anh không sợ mất nàng bởi tâm tưởng trùng hợp với lời của một bài tình ca: “Buồn lên hiu hắt mà tình không trống vắng. Bởi vì em đang trốn ở trong thơ. Em ở đó muôn đời em ở đó, chẳng bao giờ anh phải chờ mong...”

Hãy lắng nghe Đỗ Hữu Tài thổ lộ:

“Tôi mượn vần thơ nhốt một người
Mượn tờ giấy trắng kết mộng mơ
Mượn cây viết kẻ lời thẩm kín
Mượn trái tim hồng đọc tình thơ...”

Trích bài: “Tôi Mượn Mùa Thu”, trang 108, Tập I

     Cho nên tập thơ thứ nhì của anh mang tên là Hoài Hương mà trong đó bài thơ “Hai Mươi Tám Năm” đã bật ý và tạo cảm xúc cho nhạc sĩ Văn Sơn Trường phổ thành nhạc. Ngoài ra tranh bìa do BS Mùi Quí Bồng phác họa.

Hãy lắng nghe Đỗ Hữu Tài ngỏ lời mời đọc thơ “Tui”:

“Thơ tôi viết cho một người quen biết
Lời thật thà không khúc chiết quanh co
Như vườn nho đầy ắp trái ngọt ngào
Như tiếng nói đi vào trong tuồng chữ
Mời bạn đọc thơ không sáo ngữ
Đọc nỗi niềm kẻ cô lữ phương xa
Đây đóa hoa tặng bạn lúc độc hành
Một góc nhỏ chỉ dành tình thi hữu...”

Trích bài: “Mời Đọc Thơ Tôi”, trang 67, Tập I

Đơn sơ, mộc mạc như vậy nhưng khi yêu vẫn là “ích kỷ”:

“ Hãy nói em là của riêng tôi
Ánh mắt bờ môi lẫn nụ cười
Trái tim tinh khiết hồn thơ dại
Êm ái em mơ mỗi một người...”

Trích bài: “Hãy Nói Em Là Của Riêng Tôi”, trang 45, Tập I

Hình ảnh của người yêu là hình ảnh của mây và nắng gió:

“Gọi gió lùa làm rối tóc mây
Cho ta vương víu bước chân này
Nắng rơi tươi thắm bờ môi mọng
Cho lòng ta đượm những ngất ngây...”

Trích bài: “Có Em”, trang 40, Tập I

Một chút “thị oai” dễ thương và dễ mến:

“Cúi xuống đi em cảm ơn đời
Đang bầy hoa cỏ đón bước chân
Đang mang mầu nắng tô áo lụa
Đang ngắm tóc em thay mây trời
Cúi xuống đi em cúi thật gần
Để nghe người giải nghĩa yêu thương
Để nghe tôi nói lời chân thật
Để thấy bướm hoa tỏ tình trần...”
Trích bài: “Cúi Xuống Đi Em”,
trang 28, Tập I

Ngoài tình yêu, Đỗ Hữu Tài còn một đức tin mãnh liệt:

“...Con sung sướng tạ ơn Đức Mẹ
Đã thương ban hạnh phúc nơi này
Có bè bạn chia bùi xẻ ngọt
Là niềm vui con hưởng từng ngày...”

Trích bài: “Trái Tim Đức Mẹ”, trang 162, Tập I

“Xin Mẹ nhận những lời thơ con viết
Bằng tâm tình tha thiết trong tim
Như tiếng chim ríu rít trên cành
Con kính cẩn kết thành thơ dâng mẹ

Trích bài: “Lời Thơ Dâng Mẹ”, trang 111, Tập I

Đặc biệt nhất và dài nhất là bài “Có Những Đêm” (Trang 13, Tập I):

Có những đêm giật mình tôi thức giấc
Xót xa nhìn cùng bóng tối cô đơn
Nghe đắng cay cho một kiếp con người
Còn hơi thở nhưng “Tiếng Người Đã Bặt”.


      Cả ngàn bài thơ được sáng tác lúc chiều tà, nửa đêm về sáng mà có thể ý thơ bộc phát từ khi nằm sấp, khi nằm ngửa, lúc cuối mặt, lúc nghiêng đầu trong các tư thế của các giờ phút điều trị hoặc khi ngồi xe lăn ra ngoài hưởng không khí trong lành và thực sự thơ đã về với nhà thơ “bất đắc dĩ” Đỗ Hữu Tài trên chiếc xe lăn.

      Một nhà thơ “bất đắc dĩ” “Tìm bóng tối quên đi thời ngang dọc. Tìm góc trời ta học cách làm thơ” mà chính mình cũng không biết thi phú đã “bẩm sinh” chỉ chờ cơ hội là xuất hiện. Nếu tiền nhân nói: “Thời thế tạo anh hùng” thì ở địa hạt thi văn ta cũng có thể nói: “Tình cảnh tạo thi nhân”.

      Tình cảnh của nhà thơ Đỗ Hữu Tài thật đáng thương: Đặt chân tới Mỹ vừa được 3 tháng, mắc chứng bệnh tê liệt tứ chi, sống cô đơn trong trung tâm điều trị tới bây giờ là 31 năm, người yêu “thề non hẹn biển” đi lấy chồng...để anh phải xót xa:

“Trời tháng năm viết vào trang tình sử
Đoạn tình buồn đời cô lữ xứ xa
Ôi nhớ quá thiết tha người thiếu nữ
Đã một thời ấp ủ trái tim ta...”
Trích bài: “Hai Mươi Tám Năm:”
trang 13, Tập II

Còn lãng mạn và sâu xa hơn nữa:

“Thôi thả hoàng hôn xuống thủy triều
Khoan buông bóng tối lúc đăm chiêu
Ngừng bên bến đá chờ trăng sáng
Ngưng dẫm sỏi đau ngóng gió chiều
Đừng để mưa gào làm biển động
Chớ cho sương lạnh thấm trùng dương
Không đưa sóng nước trôi theo gió
Chẳng gọi sao khuya kẻo nhớ nhiều.”

Bài Thôi, trang 20, tập II

      Và còn nhiều bài thơ dễ thương, dễ cảm trong cả Tập I và II mà ai yêu thơ nên bỏ chút tiền mua về đọc để ủng hộ một thi tài có phương tiện in thêm những cuốn thơ mới cho chúng ta thưởng thức.    Có những chủ nhật buồn trong đời Đỗ Hữu Tài nhưng ngày chủ nhật 12-10-2014 phải là một ngày vui. Những quan khách và thân hữu của nhiều giới khác nhau từ linh mục, nhân viên điều hành Mt. Vernon Nursing Home, Alexandria, VA, bác sĩ, giáo sư, chủ nhiệm, tới văn thi sĩ, các đại diện cơ quan báo chí, truyền thông, truyền hình tới hai gia đình Bến Sông Mây và Lê Văn Duyệt...sẽ nhiệt tình theo dõi buổi ra mắt thơ rất cảm động của một nhà thơ đau yếu, tật nguyền mà những vần thơ, ý thơ đó đã về trên chiếc xe lăn!

Phú Cường

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét