Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Quên Cảm Ơn

     (Đọc lời thầy viết cho học trò, tưởng nhớ công ơn Thầy - Nhân ngày Nhớ Ơn Nhà Giáo Quốc Tế 5/10)

     Vừa xuất viện về nhà vợ chồng đứa con lớn ở Sàigòn, rửa mặt thay đồ xong tôi tìm đến trang nhà 
     Mới một tuần lễ mà thấy nhớ hình ảnh cổng trường Trung học Tống Phước Hiệp với các nữ sinh đồng phục áo dài trắng mà tôi quen thuộc biết bao lần. Có khi chỉ mở thấy bao nhiêu đó thôi rồi làm việc khác. Lần nầy đọc lại bài "Tống Phước Hiệp Hai Năm Qua" của Kim Phượng, tôi giật mình thấy sắp đến 23/3/2012 là ngày tròn ba năm tuổi của trang nhà.

     Không nhớ Kim Oanh đã giới thiệu với tôi sự có mặt của trang web này ngày nào, rồi nó len lỏi vào tôi như một nhu cầu của cuộc sống. Em đã khuyến khích tôi góp bài viết của mình, rồi theo đó là những lời khen của em và các bạn và  của vài học trò cũ ở Vĩnh Long. Hình như ít người, trong đó có tôi được quan tâm ưu ái như thế. Có phải chăng khi dạy học trò Toán logic khô khan, tôi đã từng vui tươi mừng rở khi các em thuộc bài hoặc giải xong bài toán hoặc trả lời đúng câu hỏi không nằm trong sách hoặc đưa ra thắc mắc hoàn toàn hợp lý, nên giờ đây tôi được đền bù.

                                                                  
       Xin cảm ơn những người đã sáng lập, vun bồi, dày công sáng tạo kỷ thuật hình ảnh tân tiến sống động, nhạc hay, cùng nhiều nhiều lắm...  nội dung dù có giới hạn nhưng kể ra thì không hết. Hình như tôi là người duy nhất được Ban Biên Tập cho nói nhiều về mình qua hình ảnh thầy trò bao tháng năm sống chung dưới các mái trường Trung học Tống Phước Hiệp xưa và đã thay tên sau 1975, kể cả Tư Thục Long Hồ, Nguyễn Trường Tộ và Bán Công Nguyễn Thông cùng với những đàn chị, đàn anh, bạn đồng nhiệp.Tôi cũng nhận được lời thăm hỏi, lại thêm quà tặng khi nằm viện từ những người lớn hơn, từ bạn rồi đến trò cũ, lại có đứa chưa học tôi chữ nào nhờ thông tin về tôi, trên báo đọc ở Việt Nam hoặc nước ngoài.

     Đã mấy năm tôi chưa về thăm Vĩnh Long nhưng vẫn được thấy những gian hàng bán hoa dọc bờ sông bến đò cũ trong ngày cận Tết, Ngày Tình Nhân,...bằng hình ảnh ghi lại của những người được diễm phúc đi dạo ở đó. Ngày xưa  tôi đã từng đi đò qua cù lao An Bình cùng học trò về thăm gia đình phụ huynh, cắm trại, uống rượu đế với mấy ông già, đứng ngắm mấy cái chòi cao lêu ngêu nuôi dơi trong đó. Giờ vẫn còn bạn, học trò nay đã lớn ưa nhắc tôi lúc rãnh về thăm.Nghe nói giờ đây dọc bờ sông đó đã thông luôn đến gần nhà thờ, không còn dấu vết Trường Nguyễn Trường Tộ nơi tôi đã dạy ngoài nhiệm vụ của mình.

     Có những trò cũ khuyên tôi cứ chấp nhận sống chung với bệnh thầy đang mắc phải, vui vẻ rồi thấy khỏe hơn khi gặp lại các em hay chỉ nhìn thấy hoặc nghe thấy hoặc đọc thấy qua internet hoặc gởi lời qua bạn khác. Tôi đang yên tâm sống như thế nhưng được may mắn hơn nhiều người bệnh khác là được đồng hành cùng  với  học trò.

     Bây giờ mới nhớ cảm ơn mặc dù đã từ lâu dạy học trò là em phải biết nói cảm ơn.

Huỳnh Hữu Trí (Cựu Giáo Sư Toán)
Sài Gòn 22/3/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét