Ba mươi tám năm lìa xứ.
Thời gian định cư nơi quê người dài hơn sống trên đất mẹ. Đời lưu vong, còn, được, mất những gì!?
Úc châu, nơi đến, không cùng màu da, khác tiếng nói. Nhưng với lòng bao dung, đôi tay tay rộng mở, tôi được tự do sống, tự do thở. Bổn phận của người công dân như tôi, biết yêu tổ quốc, gìn giữ từng tấc đất này, bằng khả năng có thể.
Đã là người Việt Nam, dù lưu vong, bằng cách nào, thời gian bao lâu, không thể xóa bỏ nguồn gốc mình. Điều tối quan trọng, để người nhìn vào tấm hình hài này, người ta hiểu ít nhiều thế nào về người Việt Nam từ tôi và hãnh diện với cái nhìn của họ.
Làm sao khi tóc ta thay màu lòng ta vẫn *
Ba mươi tám năm lìa xứ.
Một quê hương nghìn trùng xa cách.
Người thương người nhớ, còn, mất.
Người thương người nhớ, còn, mất.
Từ khi ta bước đi mới hay mình đã mất *
Trông ra nơi nào cũng thấy quê hương lượn quanh.
Trông ra nơi nào cũng thấy quê hương lượn quanh.
27.9.2016
* Lời nhạc Quê Hương Thu Nhỏ của Nguyễn Đình Toàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét