Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2020

Cung Bậc Tình Yêu Có Thật

Có bao giờ bạn tự hỏi: mình đã thật sự yêu một người nào chưa? Mình đã có một tình yêu chân thật trong đời? Tình yêu có thật hay chỉ là sự tưởng tượng, hư cấu trong những câu truyện tiểu thuyết? Đừng vội trả lời các bạn nhé! Xin hãy đọc hết câu chuyện sau đây và chắc chắn các bạn sẽ tìm được câu trả lời cho chính mình. Mời các bạn hãy bước chân cùng tôi, với những cung bậc của một tình yêu tuyệt vời, có thật…

6000 bậc thang mà ông Lưu Quốc Giang bỏ cả cuộc đời ra để xây cho vợ mình.

Năm 2001, một đoàn du lịch thám hiểm vô tình phát hiện hơn 6000 bậc thang kỳ lạ dẫn lên ngọn núi cao hẻo lánh do một người đàn ông đục đẽo để giúp vợ lên xuống núi an toàn dù chẳng mấy khi bà xuống núi. Suốt 57 năm liền, ngày nào ông cũng lần mò bên những bậc thang và lau dọn sạch sẽ để bà không bị trơn trượt chân khi đi lại. Họ sống hơn nửa thế kỷ mà chưa từng rời nhau trên một đỉnh núi hẻo lánh, hoang vu không người trú ngụ. Họ là ai và người đàn ông đó là ai đã sống hết cuộc đời mình cho tình yêu và trọn vẹn cho người mình yêu dấu?

Vào khoảng năm 1956 trong thôn Cao Than, huyện Giang Tân, tỉnh Trùng Khánh, Trung Quốc có chàng trai tên Lưu Quốc Giang, 19 tuổi đã tỏ lòng yêu tha thiết một góa phụ lớn hơn mình 10 tuổi. Người góa phụ tên Từ Triều Thanh, 29 tuổi chồng chết sớm và đã có bốn đứa con. Trong giai đoạn lịch sử này của Trung Quốc, thì tình yêu của chàng trai họ Lưu được coi là một hành vi làm xấu hổ người thân, gia tộc. Và thậm chí, thanh niên yêu bà góa là “đại nghịch bất đạo”, là có tội với cả thôn cả huyện. Bị cả dòng họ phản đối, xã hội lên án kỳ thị, nhưng những cản trở ấy đã không thể nào chia lìa được mối tình của họ. Tình yêu chân thật của Lưu Quốc Giang đã bước qua những lời nguyền bao hà khắc của tập quán, ích kỷ xã hội và sự sợ hãi búa rìu, kỳ thị của dư luận… Rồi một buổi sớm tháng 8, 1956 người trong thôn Cao Than phát hiện người góa phụ Từ Triều Thanh cùng bốn đứa con nhỏ bổng mất tích. Và cả chàng trai trẻ 19 tuổi Lưu Quốc Giang, cũng bỏ thôn ra đi không một lời từ biệt gia đình, người thân. Họ đã cùng nhau vượt lên ngọn núi cao hơn 1500 mét so với mặt biển và sống ẩn dật trên đó hơn nửa thế kỷ sau, đến hết cuộc đời.

Bên trong căn nhà đơn sơ và thiếu thốn của họ.

Giữa núi cao rừng thẳm, cuộc sống ban đầu của gia đình họ Lưu-Từ vô cùng khó khăn gian khổ. Không có nhà, không có điện nước và kể cả thực phẩm. Họ phải ăn hoa cỏ, bất cứ trái rừng nào kiếm được và đôi lúc kể cả rễ cây. Bằng chính sức mạnh tình yêu chân thật, bằng lòng hy sinh, tận tụy cùng đôi bàn tay họ đã vượt qua mọi nỗi sợ hãi, gian truân để xây dựng cuộc sống ngày một tốt hơn. Một căn chòi đơn sơ được dựng, che mưa che gió của đỉnh núi cao và khu rừng già hoang vắng. Nước khe, trái cây dại và lắm lúc là thịt loài thú rừng săn được bằng đôi bàn tay không, họ dần dà hình thành cuộc sống với tình yêu có sẵn. Nhìn thấy sự hy sinh lẫn mất mát quá lớn của chồng, nhiều lần Từ Triều Thanh hỏi: “Anh có ân hận không?”. Lần nào nàng cũng được câu trả lời của Lưu Quốc Giang: “Không. Mãi mãi sẽ không! Anh chỉ hối hận là đã chưa đưa đến cho em nhiều tốt đẹp hơn trong cuộc sống”.

Ở trên độ cao, họ Lưu luôn lo sợ sự nguy hiểm cho vợ khi đi ra ngoài, xuống chung quanh dốc núi trong công việc hằng ngày. Nên ngay từ năm thứ nhì, anh đã bắt đầu dùng tay không và dụng cụ thô sơ sau này, đắp các bậc thang để người yêu đi đứng dễ dàng mỗi lần nàng ra ngoài hoặc xuống núi. Công việc đắp các bậc thang an toàn cho vợ, kéo dài hơn 50 năm để hoàn tất 6000 nấc, cho đến cuối đời mình. Mặc dù vậy, họ Lưu vẫn luôn nắm tay vợ mỗi khi người yêu mình xuống núi để tránh mọi hiểm nguy có thể xảy ra.

Lưu Quốc Giang luôn nắm tay vợ mỗi khi xuống núi.

Ngoài việc đục, đắp họ Lưu còn luôn lau chùi những bậc thang cho khỏi bị rêu xanh bám phủ, tránh cho vợ bị trợt chân vất ngả. Và trong suốt hơn 50 năm, mỗi ngày ông đều sửa chữa, bảo quản các bậc thang đảm bảo cho vợ đi đươc an toàn. Nếu thật sự không bằng tình yêu chân thật mãnh liệt và dũng cảm tuyệt mỹ chàng trai trẻ Lưu Quốc Giang đã không thể hoàn thành 6000 nấc thang suốt hơn 50 năm đời người.

Trong suốt cuộc đời, ông vẫn luôn nhìn vợ bằng ánh mắt trìu mến, đầy thâm tình.

          Năm 2007 Lưu Quốc Giang qua đời, bà Từ Triều Thanh suốt ngày bên quan tài chồng lảm nhảm những câu đau xé lòng: “Anh hứa sẽ chăm sóc em, anh hứa sẽ ở mãi bên cạnh em, cho đến khi em lìa đời. Bây giờ anh bỏ đi trước, làm sao em có thể sống hết quãng đời còn lại cô đơn không có anh!”. Không còn nước mắt để khóc chồng, nhưng trên khuôn mặt bà đã nói lên hết nỗi u buồn, đau khổ thấm sâu.


Ảnh trên đây chụp bà Từ Triều Thanh ở những ngày tháng cuối của cuộc đời, trên môi bà luôn nở nụ cười mãn nguyện khi đã có được một tình yêu chân thành, tuyệt mỹ.
                                               
Năm năm sau, ngày 30 tháng 10, 2012 cụ bà Từ Triều Thanh cũng theo chồng tiếp tục một cuộc tình vĩnh hằng ở bên kia thế giới. Câu chuyện tình yêu khép lại, nhưng hương vị của nó để lại cho nhân gian không bao giờ tan biến. Nhân loại ngày nay qua đó, có thêm hy vọng về một tình yêu chân thành có thật, luôn hiện hữu quanh ta vĩnh cửu. Thế giới với bao đau thương, lòng người với bao đổ vỡ niềm tin, sẽ mãi mãi ghi lại hình ảnh của chàng thanh niên trẻ Lưu Quốc Giang và mối tình vượt mọi thời gian với người góa phụ Từ Triều Thanh, phải không các bạn?
Cảm động về câu chuyện này nhóm nhạc C-Allstar của thành phố Hồng Kông đã sáng tác ra bài hát có tên là "Nấc Thang Thiên Đường", mới được công bố đã đứng "top" nhiều tuần lễ, giành được rất nhiều giải thưởng. Câu chuyện này cũng được dựng thành phim năm 2010, đài truyền hình TVB công chiếu suốt một thời gian khiến cho hàng triệu khán giả cảm động rơi lệ. 

Cả bốn người con đều khôn lớn và có gia đình con cái, sống dưới chân núi. Khi người con trai lớn được báo chí, truyền thông hỏi: “Có lẽ mẹ anh là người hạnh phúc nhất cõi đời vì có được tình yêu của cha anh?”. Anh cười, nhìn lên đỉnh núi: “Sự thật không phải như thế. Cha tôi mới là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này, vì ông đã cho mẹ tôi tất cả tình yêu tuyệt đối và đẹp nhất đời người. Trong tình yêu, người cho luôn nhận hạnh phúc nhiều hơn người nhận. Mẹ tôi thường nói với các con như vậy!”, anh ngậm ngùi nhớ lại…

Durham, North Carolina
Nguyễn Hoài Nam


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét