Ngày đầu tiên tới Úc, gia đình chúng tôi tình cờ gặp một ông bác sĩ Úc, giám đốc y tế vùng phía tây Sydney lúc ông đi thanh tra bệnh viện nơi nhóm người tị nạn được đưa đến để khám sức khỏe tổng quát. Sau lần gặp đầu, trò chuyện với ông xã tôi, ông bác sĩ cảm thấy có thiện cảm hay sao mà sau đó đã mời cả gia đình chúng tôi về nhà gặp phu nhân của ông. Từ đó, cứ thỉnh thỏang weekend, hai ông bà bác sĩ thường đưa chúng tôi du ngọan đó đây hoặc đi picnic chỗ này chỗ nọ với những bữa ăn chung như bạn thân tình chớ không chỉ là lòng thương hại bố thí cho kẻ sa cơ lạc lòai nơi đất khách.
Mùa Giáng Sinh năm đầu tiên ở Úc, chúng tôi chưa biết tập tục mừng Giáng Sinh của người Âu Mỹ ra sao, và hơn nữa vì chưa có việc làm hẳn hoi nên không có tiền mua quà và tổ chức Giáng Sinh đón Chúa hài đồng như bao người dân bản xứ. Ông bà bác sĩ tế nhị biết vậy nên đã tốt bụng chia sẻ niềm vui của đêm thiêng liêng tình thánh ấy cho gia đình chúng tôi cùng gia đình một người bạn mới quen trên bước đường tị nạn là bác sĩ L.V. Bình, thật chu đáo vẹn tòan. Cũng nhân dịp này ông bác sĩ còn mời mẹ và gia đình người em gái tới dự buổi ăn khuya để giới thiệu chúng tôi với họ. Từ những kẻ xa lạ ở hai bờ đại dương cách trở, khác biệt màu da tiếng nói, chưa một lần gặp gỡ quen biết mà bỗng dưng ngồi chung với nhau trong một bàn ăn thân mật vui vẻ, không chút kỳ thị tị hiềm, nhứt là lại vào ngay cái đêm Chúa xuống đời đem tình thương ban phát thế nhân, nếu không phải là ân thánh Chúa, vậy thì biết phải giải thích như thế nào.
Dưới gốc một cây thông tươi còn thơm mùi nhựa được trang hòang lộng lẫy bằng những đèn sao nhấp nháy và những trái châu muôn màu là những gói quà sặc sỡ đẹp mắt chất cao thành đống. Mỗi người ai cũng có quà tặng trao đổi cho nhau với những lời chúc tốt đẹp nhứt. Chúng tôi rất bỡ ngỡ, chỉ biết ngại ngùng nhận lấy chớ chẳng có gì để đáp lại ngòai sự biết ơn. Dù xưa nay tôi đã được cha mẹ dạy bảo là không được nhận không của ai một thứ gì, nhưng trong giai đọan đầu mới tới, chưa kịp an cư lạc nghiệp thì lấy đâu ra phú quý mà sinh lễ nghĩa. Thôi thì tạm thời xin chỉ nhận cho vui lòng những kẻ hảo tâm. Trong đời có ai tránh khỏi những lúc thọ ơn người khác, nhứt là một khi đã mang thân tị nạn ở xứ người, dù muốn dù không vô hình chung đã là kẻ thất thế đi gõ cửa nhà người cầu xin, xin sự sống, xin tình người. Vì vậy nếu được cho thì mình cứ nhận, cứ coi như họ đã nợ mình kiếp trước nên kiếp này phải trả lại. Rồi một ngày nào đó biết đâu mình sẽ có cơ hội đáp đền, dù không đền trả trực tiếp những ân nhân của mình thì với những ai không may lỡ vận như mình hiện tại, bởi vì chung quanh mình lúc nào cũng có biết bao kẻ bất hạnh cần được cứu giúp xót thương. Điều đáng cảm kích ở đây là tình người không vụ lợi, thi ân bất cầu báo, cho đi để nhận lại niềm vui cho chính mình theo thông điệp nhắn nhủ của Chúa. Nghe nói Canada xứ lạnh tình nồng, không biết nồng ấm ra sao nhưng tình người ở xứ Úc như thế này là đã quá sức tưởng tượng còn mong gì hơn nữa.
Ngòai gia đình ông bác sĩ nhân hậu đó còn có những người khác cũng tận tình nâng đỡ gia đình chúng tôi trong những bước đầu chập chững ở quê hương thứ hai này. Có người đến rồi đi nhanh chóng như cơn gió thoảng, nhưng cũng có người ở lại với chúng tôi một thời gian, giúp tôi đi tìm việc, đưa con tôi đi học, đi khám răng định kỳ lúc tôi và ông xã bận đi làm. Đó là bà Anne, vợ của ông ca sĩ John Mac Nally, người gốc Ái Nhĩ Lan. Tuy là ca sĩ khá nổi tiếng vào thập niên tám mươi nhưng ông sống rất đạo đức, rất ủng hộ chuyện bà vợ làm việc tông đồ. Do sự quen biết đó cho nên trong ba năm đầu ở Úc, mỗi dịp Giáng Sinh, không nhà ông này thì nhà bà nọ, gia đình chúng tôi đều đón Giáng Sinh với những người Úc có tấm lòng nhân ái bao la…
Chúng tôi hết lòng biết ơn họ và cầu xin Chúa trả ơn xứng đáng cho họ ở đời nầy và đời sau. Chúng tôi cũng nguyện với lòng sẽ noi gương tiếp nối con đường làm tông đồ của họ giúp người giúp đời theo khả năng của mình để cuộc đời nầy bớt khổ bớt sầu, và mình cũng tìm được niềm vui sống có ý nghĩa cho tha nhân.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét