Après La Bataille
Mon père, ce heros au sourire si doux,
Suivi d’un seul housard qu’il amait entre tous
Pour sa grande bravoure et pour sa haute taille,
Parcourait à cheval, le soir d’une bataille,
Le champ couvert de morts sur qui tombait la nuit.
Il lui sembla dans l’ombre entendre un faible bruit.
C’etait un Espagnol de l’armée en deroute
Qui se trâinait sanglant sur le bord de la route,
Râlant, brisé, livide, et mort plusqu’à moitíe,
Et qui disait : “ À boire ! à boire par pitíe ! “
Mon père, ému, tendit à son housard fidèle
Une gourde de rhum qui pendait à sa selle,
Et dit: “ Tiens, donne à boire à ce pauvre blessé ”
Tout à coup, au moment où le housard baissé
Se penchait vers lui, l’homme, une espèce de maure,
Saisit un pistolet qu’il étreignait encore,
Et vise au front de mon père en criant “Caramba! ”
Le coup passa si près que le chapeau tomba
Et que le cheval fit un écart en arrière.
“ Donne-lui tout de même à boire “, dit mon père.
Victor Hugo (1802-1885)
***
Dịch Thơ:
Sau Chiến Trận
Cha tôi, người có nụ cười hiền
Cùng một tùy tùng yêu mến riêng
Do dáng hiên ngang, lòng dũng cảm
Rủi rong trên ngựa buổi chiều yên.
Chiến trường đầy xác, màn đêm phủ
Trong bóng thoảng nghe tiếng rỉ rên
Một lính Tây Ban Nha bại trận
Khó khăn bò lết ở lề bên.
Máu me thương tích chết hơn nửa
"Miếng nước... cho tôi!", hắn khẩn xin
Cảm xúc, cha đưa cho thuộc hạ
Bình rum lủng lẳng máng bên yên.
"Nầy đây! Cho kẻ bị thương uống."
Trong lúc tùy tùng tiến bước lên
Về phía người Mô* đang chết giở
Hắn giơ súng nhỏ bóp cò liền.
Nhắm vào tráng cha, hét: " Đồ khốn !"
Viên đạn bay gần, nón rớt nghiêng
Con ngựa thất kinh lùi mấy bước.
"Cứ cho hắn uống." Cha điềm nhiên.
*người vùng Mauritania, tây Xahara
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét