Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Dịch Thơ Tầm Xuân Thi




Kính quý Thầy
Bữa nay lên net thấy nhị vị Thầy có bài dịch thơ Đường nên Song Quang cũng nhân mượn cơ hội nầy phỏng dịch tiếp mấy vần thơ để mượn cớ hỏi thăm và chúc sức khoẻ đến toàn gia đình "thơ than" cho vui .Nay kính .
                        
Trời Xuân chỉ đến lúc màu tươi
Sáng tạnh chiều mưa thỏa ý người
Nếu cứ vùi đầu bên sách vở
Bao giờ ngộ được ?? Phí xuân thôi!

Song Quang





Tạ Ơn Người


Xin tạ ơn người đưa tôi đi
Trần gian quanh quẩn những lạ kỳ
Tôi níu theo người từng hơi thở
Bẳng tế bào trong cảm giác li ti

Xin tạ ơn người tỏa hương say
Cho tôi hiểu được trần gian này
Mộng thực chập chờn trong ngỏ vắng
Tim theo gió cuốn xoáy hình hài

Xin tạ ơn người mái tóc bay
Để nghe đêm lộng xỏa hoa lài
Như thú tôi nằm trong động tối
Trần tục nhẹ giòn suối bên tai

Xin tạ ơn người, những mê si
Phá tan nhân loại, những biên thùy
Phá tan nghiêm giới và tục lụy
Xin tạ ơn người d
n tôi đi

Hoài Tử


Quen Em... Chưa Gặp Người



(Cảm tác từ ảnh Út Mười Bốn - Ái Hữu72)

Quen em qua một tấm hình
Ứt mười bốn mắt hữu tình môi ngoan
Áo dài trắng vậy mà sang
Lược hoa cài tóc cho vàng nhớ thương
Năm xưa dù học chung trường
Mà thời gian có trăm đường chia xa
May còn nhật ký lá hoa
Khắc ghi kỷ niệm đậm đà thuở xưa
Hồn ta vừa đổ cơn mưa
Ướt tình, ướt mắt còn chưa gặp người


Phạm Tương Như


Lời Út Mười Bốn (Ái Hữu 72)

Trước tin lập Hội :
                 Thủy Tiên vừa cho chúng mình hay: dự định lập Hội Ái Hữu kết chặt tình thân ái giữa những học sinh lớp 11B3 năm 72-73 do Thái Sơn đề nghị. Bọn mình vui ghê, Duyên, Tâm, Tiên nhỉ? Bàn nhau chuyện tương lai của hội, riêng mình nghĩ đến lúc già mà bạn bè cũ vẫn họp mặt hàn huyên chuyện cũ, thích quá. Bốn đứa mình thường hỏi bọn Tùng, Lộc, Ích liên lạc với Thái Sơn nhắc việc lập hội hoài và ao ước hội mau thành lập.
Ngày lập Hội 25-12-1972:
                Chả biết các bạn nghĩ sao chọn ngay nhà mình làm địa điểm khai sinh của Hội, chờ các bạn đến đông đủ mà sót ruột. Lâu lắm bọn mình mới họp mặt đầy đủ như ngày hôm nay nhìn những gương mặt trịnh trọng của những bạn hữu, đang quây quanh ghế trường kỹ nào 1,2,3…15,16. Ồ!! Mười sáu người tất cả, mọi người đang chờ đồng hồ điểm mười tiếng để Thái Sơn tuyên bố buổi họp, mình xúc động ghê gớm, từ v  mặt đăm chiêu của các anh Tánh, Hải,Việt Hùng….đến những tay phá lớp chọc cười như Quang, Lộc, Tùng, Ích cũng đều nghiêm trang im lặng, các bạn khác và bọn con gái tụi mình, ai ai cũng lắng nghe Thái Sơn nói với lời lẽ: hùng, cảm động (nhưng có hơi run) thỉnh thoảng anh cả  nhắm mắt lại để diễn tả thêm cho lời nói (đó là thói quen của anh).
               Thế rồi việc cũng xong, đến bắt thăm thứ bậc, các người nhỏ hơn mình lại làm anh chị mình mới tức, 14 cho chị 3 Tiên làm chị vì dù sao chị cũng đứng cao hơn. Nhưng ức 12 Ích ghê: này lớn bậc đừng làm tàng nhe, lớn lối là không xong đấy! Tưởng mình chỉ có 2 em 15 Lộc, 16 Tánh (thiệt cho em đó) nhưng nào ngờ sau này còn vài em nữa gia nhập hội, vui nha.
Ngày Tất Niên đầu tiên của Hội  26-1-73:
               Ngày này thật là mệt, sáng dự Tất Niên trong lớp, chiều của hội tại nhà chị 2 Hà, lên đến phòng nhìn những món quà mình thấy vui vui, bình hoa Đà Lạt đỏ thắm đặt giữa bàn tiệc đẹp tuyệt. Hẹn đúng 2 giờ có mặt, nhưng anh Cả đến trễ nhất, hơn 2g30 nhe, chắc tưởng mình lớn nên đến trễ cho oai??? Hôm nay cô Tùng đẹp ghê đi, má hồng phơn phớt, mặt tươi như hoa, trông cô dễ thương quá xá, sự hiện diện của cô làm mình cảm động kinh khủng, cô luôn luôn thương bọn mình.

               Suốt buổi tiệc chỉ có anh Cả nhộn nhất luôn luôn đề cao rượu còn đọc mấy câu thơ khen rượu nữa chứ. Đã thế 12 nữa, bé con mà nhậu cũng dữ, uống rượu như gì. Mình không ngờ bọn Ích, Lộc, Tùng bé tí mà uống rượu nhiều quá (chê họ bé tí chắc tức dữ hé? có tức ráng dằn xuống để không chết à!).. Ngày hôm nay Hội thâu nhận thêm 4 bạn nữa đủ 20 người gồm 17 Duyên, 18 Trường, 19 Yến, 20 Nở. À quên chứ 18 uống rượu nhăn mặt mà bắt phạt 20 quá chừng, uống có 1 ly mà 18 dám bảo với anh Cả là 3 ly và ép 20 Nở uống 3 ly, tội nghiệp cho 20 ghê đi, mới qua tới vừa ngồi chưa kịp lót gì vào bụng, anh Cả lại mời dằn bụng 1  ly rượu. Nhìn 20 cố uống mặt mày nhăn lại, tội nghiệp quá. Anh Cả và 12 cứ ép 20 uống thêm hoài, mình và các bạn can mãi mới được.

    Tới màn “théc méc“, tưởng théc méc chuyện gì có liên quan đến Hội, đằng này những chuyện gì đâu không ai biết gì cả (nhứt là bọn con gái)vậy cũng khui ra, làm bọn con gái tức ghê, giận anh 13 quá sao anh cứ hăng khui chuyện người khác, 9Tùng, 12 Ích cản hoài anh cũng khui, chuyện anh thì giấu kín dữ, có ngày cũng bật mí đấy.
Sau ngày Tất Niên của Hội :
                 Năm nay có nhiều chuyện xy đến cho mình quá, ngoài sức tưởng tượng, mình không nghĩ đến bao giờ, nào ngờ. À! Anh cả ơi! Anh lựa chi ngày mùng 1 các Ái Hữu đi chúc tết, làm 14 kẹt ở nhà không thể đi được. Vậy năm sau anh phải lì xì cho 14 gấp đôi để bù lại năm nay nhé. Út bốn cho các anh các chị hay ai lớn thì phải móc túi ra lì xì cho nhỏ đấy nhé!
(Ghi xong lúc 0 giờ ngày 8-2-73 nghe radio chào cờ mừng ngày mới)
   

Út mười Bốn : Phan Thị Sương



(Ai thứ tự dưới mười điều có thể xem là Út ???)

Thơ Tranh: Lời Chiến Mã


Thơ: Nam Chi
Thơ Tranh: Kim Oanh

Xin

     
Xin được làm hạt cát
Theo bước chân của người
Xin được làm giọt lệ
Thấm áo ai đầy vơi
Xin làm hạt sương rơi
Long lanh trong đáy mắt
Xin được làm bến nước
Đợi con đò lênh đênh
Hãy yêu và hãy quên
Cuộc tình như gió thoảng
Giữ tâm hồn lãng mạn
Để đời còn sắc xanh
Cho mây nước bồng bềnh
Vẫn đẹp hoài muôn thuở.

Phương Hà

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Tầm Xuân Thi



Thực tình không dám có ý nghĩ xa gần gì đâu, chỉ là muốn chia sẻ chút nắng ấm đầu năm sáng nay, nơi tôi ở với mọi người thân quí trong nhà mà thôi. 
Cầu chúc an lành. 
PKT 01/05/2014 

         Tầm Xuân Thi 
                    Chu Hy (1130 - 1200) 

Xuyên nguyên hồng lục nhất thời tân 
Mộ vũ triêu tình cánh khả nhân  
Thư sách mai đầu hà nhật liễu  
Bất tri phao khước khứ tầm xuân 

Dịch Xuôi: 

Quang cảnh suối đồng óng ả tươi màu chỉ có lúc  
Trời làm chiều mưa sáng tạnh là để cho vừa lòng mọi người đấy 
Cứ mãi vùi đầu vào sách thì ngày nào mới ngộ được 
Sao không biết quẳng bỏ hết mà đi tìm xuân đi  

          Tầm Xuân Thi  

Quang cảnh ngày xuân chỉ có lúc 
Chiều mưa sáng tạnh đâu riêng ai 
Vùi đầu vào sách bao giờ ngộ  
Bỏ hết tìm xuân kẻo phí hoài. 

Phạm Khắc Trí  
01/05/2014 
***

        Tầm Xuân Thi  
Suối đồng một thời xanh óng ả  
Chiều mưa sáng tạnh thỏa lòng người  
Đọc hoài không thể hiểu đời  
Ném đi sách vở Xuân tươi rõ ngời 

Mailoc phỏng dịch


* * *

   Tầm Xuân Thi 

Trời Xuân chỉ đến lúc màu tươi
Sáng tạnh chiều mưa thỏa ý người

Nếu cứ vùi đầu bên sách vở
Bao giờ ngộ được ?? Phí xuân thôi !
                              Song Quang

* * *

尋春詩              Tầm Xuân Thi 
     Đỗ Chiêu Đức xin được góp Ý với các phần sau đây: 
   1. Nguyên tác bằng chữ Hán của bài thơ : 

         尋春詩              Tầm Xuân Thi 

川原紅綠一時新,  Xuyên nguyên hồng lục nhất thời tân, 
暮雨朝晴更可人。  Mộ vũ triêu tình cánh khả nhân. 
書冊埋頭無了日,  Thư sách mai đầu vô liễu nhật, 
不如拋卻去尋春。  Bất như phao khước khứ tầm xuân.  
               宋‧朱熹‧        Tống Chu Hy 

  2. Sơ Lược Tiểu Sử Chu Hy: 
朱熹朱熹 
1130 - 9月15日~1200423日) 
        Chu Hy tự Nguyên Hối, lại có tự là Trọng Hối. Hiệu Hối Am
Hối Ông, Khảo Đình Tiên Sinh, Vân Cốc Lão Nhân, Thương Châu
Bệnh Tẩu, Nghịch Ông, biệt hiệu là Tử Dương. Ông là nhà Tư Tưởng, nhà Giáo Dục, Thi Nhân, Triết Học Gia, Lí Học Gia thời Nam Tống, là đại biểu của Mân Học Phái, người đời xưng tụng là CHU TỬ, là người truyền bá đạo Nho kiệt xuất nhất sau KHỔNG TỬ và MẠNH TỬ, Ông là khúc quanh nối tiếp giữa Nho Giáo với đương thời. 
   3. Nghĩa Bài Thơ: 

          Những bông hoa đỏ xanh tươi thắm phủ đầy cả trên cánh đồng
và trôi trên sông rạch, trong một chốc làm cho ánh xuân thêm rực rở
và mới hẵn lên. Trận mưa chiều hôm qua đến sáng nay đã tạnh hẳn, cỏ cây hoa lá như vừa được gội sạch càng làm say đắm lòng người. Suốt ngày vùi đầu vào trong sách vở, sổ bộ công văn như chẳng có ngày giờ chấm dứt, thôi thì, tạm thời hãy gạt quách chúng qua một bên, để đi tìm và vui với mùa xuân trước đã! 
4. Diễn Nôm : 

          Thơ Tầm Xuân 
Xanh đỏ ngập đồng phủ nước sông
Tối mưa sáng tạnh lá hoa xuân. 
Vùi đầu công vụ không ngày nghỉ, 
Bỏ quách tìm xuân để thỏa lòng! 
                            Đỗ Chiêu Đức. 
* * *

Cảnh Đẹp Sao Bằng Ánh Mắt Người Thương  

Trời xuân xanh đỏ tím hồng 
Bầy ra vui mắt anh hùng nghỉ ngơi 
Buông thơ vắt trán ngẫn đời 
Trăm năm nháy mắt tức cười hay chưa 
Bao nhiêu vẻ đẹp cho vừa 
Thi nhân ca tụng sớm trưa chẳng tường 
Sao bằng ánh mắt người thương 
Ngàn âu yếm ướp lên hương mắt người 
                                    Chân Diện Mục 

* * *

Xuân Về Xin Một Nụ Cười 

Trời xuân hoa cỏ nõn mềm 
Ngắm xuân càng thấy lòng thêm dạt dào 
Tiếng chim rộn hót xôn xao 
Từng đàn bướm lượn nôn nao bóng chiều 
Gió mơn man cánh hoa xiêu 
Giấc mơ cô gái đỏ điều trầu cau 
Mình ta lặng đứng bên cầu 
Nước xanh biếc nhớ lên màu áo ai 
Mối tình xưa vắt ngang vai 
Nghiêng nghiêng một mái tóc dài thả hương 
Nhớ sao ánh mắt người thương 
Đôi tà áo lượn con đường chia đôi 
Xuân về xin một nụ cười 
Ép vào góc nhớ tím thời tình xưa 
                                    Trầm Vân 

* * *

          TÌM XUÂN 
Mùa xuân rực rỡ sẽ qua thôi
Sáng nắng chiều mưa đẹp dạ người
Sao mãi vùi đầu trong sách vở
Mà không tận hưởng cảnh xuân tươi?
                      Lộc Mai (Phương Hà)

* * *


Quên Đi xin bổ sung thêm về Chu Hy.

Chu Hy còn được gọi là Chu Tử. Ông cùng Trình Hạo, Trình Di đề xướng mở rộng học thuyết Nho Giáo, đưa thêm một số tư tưởng của Phật và Lão Giáo vào. Nên đời sao gọi là Tống Nho. 
Học Thuyết Tống Nho ảnh hưởng rất lớn đối với hầu hết người Việt Nam trong đời sống hằng ngày. Học Thuyết này được thể hiện rất chính xác, ngắn gọn trong bài Hát Nói " Kẻ Sĩ " của Nguyễn Công Trứ.
 

Quên Đi góp vui với Bài Dịch Thơ :

          Tìm Xuân


Hoa nở xanh tươi đẹp khắp đồng
Mưa xuân đến sáng thoả cơn mong
Thư văn bề bộn bao giờ dứt
Xếp lại vui xuân đẹp cả lòng.

                                  Quên Đi   

 

Thơ Tranh: Spring


Thơ & Thơ Tranh: Dương Thượng Trúc


Xuân Nhớ Ngoại




Hôm nay nhớ ngoại quá ngoại ơi!
Ngoài sân ướt sũng giọt lệ trời
Trong nhà mắt ứa giọt lệ nhớ
Nhớ mãi tình thương quá tuyệt vời

Chiều buông bên lũ trẻ cút côi
Tre già lệ nhỏ mặn ướt môi
Xoa mái đầu xanh còn ngơ ngác
Cao xanh sao nỡ cất măng rồi

Ngày lại ngày bao gánh hàng rong
Đãi ăn họ chẳng tính tiền nong
Dẫu chẳng cận kề tình vẫn thắm
Tấm bánh hàng rong cả tấm lòng

Tết đến ngoại gói bánh chưng xanh
Thao thao kể chuyện lúc ngồi canh
Cạnh bên chảo mứt tình vàng óng
Con lén thò vào bốc thật nhanh

Ngoại giờ bên mẹ chắc hẵn vui
Lòng con thương nhớ đến sụt sùi
Mỗi độ xuân về càng gợi lại
Hình ảnh năm xưa đến ngậm ngùi

Vanessa Le


Lời Chiến Mã




Ta ngựa Chiến hề, không biết mỏi.
Sải vó, dựng bờm, hí rền vang!
Giật mình cứ ngỡ thời son trẻ,
Khuỵu gối, chồn chân...mắt cay sè!!!


Bày lạc, tan đàn trong cơn mê,
Lang thang dong duổi bước đi, về,
Lầm lũi cúi đầu rưng rưng lệ,
Chỉ ta với ta : ngựa Chiến hề!!!

 Chiến mã hề, say nâng chén rượu
Ngồi nhớ yên cương nhớ bạn bè
Đời bỗng dưng buồn như dáng núi
Lối nào về lại dặm sơn khê?

Nam Chi 
2014

Hôm Nay

      Hôm nay, ngày 13-02-2012 mọi ngã đường trong thành phố Vĩnh Long, kể cả Quảng trường Vĩnh Long, những cặp đôi đang ngồi hóng mát buổi chiều, hoặc đi lang thang đều được mời mua hoa hồng, hoa thường là đôi được cắt tỉa rất bắt mắt, xếp lịch sự trong bao bì dành cho hoa trong suốt. Người bán thường là đôi bạn sinh viên, một trai một gái, đang ngồi lơ ngơ ngắm diều đôi bạn trẻ đến mời tôi mua hoa.
   - Thưa bác, ngày mai là ngày Valentine, chúng con mời bác mua giúp giùm tụi con hoa hồng để bác tặng,,,
   - À ra ngày mai là ngày va lăn tỉn tôi đâu có hay, tôi ngồi cu ki thế này thì mua tặng ai bây giờ, thôi thì thế này vậy, hai cháu có quen bà n
ào xồn xồn giới thiệu cho bác, bác sẽ mua hoa hồng liền cam đoan không trả giá, rồi tặng liền.

   Đôi trẻ cười hiền hơi ngập ngừng, tôi chỉ tay sang bên cạnh.
   - Có c
p vợ chồng ngồi kế bên hai cháu sang mời thử xem, chứ bác mua biết tặng ai bây giờ.
    Tội nghiệp, hai đứa trẻ sang mời theo gợi ý của tôi, mời chồng rồi mời vợ, ai cũng lắc đầu, tôi nói với theo.
   - Tụi cháu ra ngoài hành lang bác thấy rất nhiều đôi bạn trẻ như tụi cháu đang ngồi rủ r
, đùa nghịch ngoài đó, tụi con ra đó chắc là bán được.
    Đôi bạn bán hoa cám ơn nhỏ rồi đi, tôi tiếp tục nhìn diều bay lượn trong chiều lộng gió cùng nắng vàng nhạt núm níu trên đọt cây cao.
    Tôi là khách thường xuyên bất đắc dĩ của công viên, bởi đưa con cháu vận động riết thành thói quen, nên cũng lấy làm lạ, thường trẻ có, già có (già thả diếu cho con ch
áu), tui trong nhóm hai, khi người chơi diều đông, gọi là mùa diều, thường thì khi cận bãi trường, tức đầu mùa hè, hoa phượng khởi sự nở, cùng lúc mùa diều bắt đầu, nay mới vừa qua rằm tháng giêng, trong khuôn viên quãng trường Vĩnh Long, đã đông đủ quần hùng chen vai thích cánh, một nhóm ra bờ sông Tiền thả diều cho thoáng đảng, không bị cảnh ba bốn con diều ôm nhau một cục,  rồi r nhau xuống đất ngh xả hơi.


    Diều bằng nylon in vẽ đủ kiểu, con bướm (tui có một con, mua cho cháu ngoại), con cá mập, con dơi, năm nay tôi có thấy hình con sirene v..v..người bán đầy cả, chỉ tội nghiệp người lớn bị con cháu nhèo nhẹo đòi, phải vui v móc ví ra.
     Bây giờ, muốn thả diều, mua có ngay cả sợi chỉ cùng ống quấn, cở chỉ to nhỏ tùy chọn, loại chỉ nylon dùng cho chài lưới, tên thông thường gọi ( chỉ đậu )
     Ngày xưa của tôi, đi học quần xà lỏn, áo sơ mi ngắn tay ( áo cụt tay ) rất ham thả diều, khi vào hè, diều phải tự cộp pi các anh lớn, rồi về nhà, đâu có nylon như bây giờ, muốn làm diều, trong nhà đơn độc có mình tôi, còn bà nội cùng ba bốn bà, đâu ai biết mà giúp tui.
       Khà, không ai, thì tự biên tự diễn vậy, bắt đầu nè, mở kệ tủ, chọn vài quyn tập, con dao ăn trầu của bà thay vì chỉ làm nhiệm vụ rọc lá trầu cùng bổ cau, nay tôi ban cho nhiệm vụ rọc giấy tập học phục vụ con diều tương lai, làm xong diều, toàn bộ hai ruột của hai quyển v mất tiêu chỉ còn hai cái vỏ bìa xẹp lép được cất trở lại. Còn nhỏ quá tôi đâu biết tìm tre, rồi vót tre thành cung, nên (sáng kiến ) dùng cọng chổi quét nhà được kết bằng lá dừa, làm cung cho diều, thành thử khi hì hục dán bằng cơm nguội, nơi cơm mềm thì phẳng, nơi cơm cứng độn lổn ngổn, nhưng xem không tệ lắm, chỉ có điều khi cầm diều lên uốn thử bên nào gốc cọng cong ít, bên ngọn cọng cong quá xá, không cân bằng tí nào cả, cột lèo cùng chỉ thả diều, có sẵn, tôi dùng lon sữa bò hiệu hai con chim, ngày xưa chỉ có duy nhứt loại sữa này mà thôi, quấn chỉ, loại chỉ coton dùng may vá thông dụng, rổ may của nội tôi có hai ống chỉ cây, trắng và đen, tôi quấn hết ồng đen thấy chưa vừa lòng (tham mà ) tới ống chỉ trắng cũng chung số phận với đồng nghiệp đen, mà ngộ nội tôi không rầy tiếng nào, chỉ về sau tôi mới nhận ra điều này. Có biết bao điều mình phạm phải đủ dạng lầm lẫn càn quấy, mà ta không hay không biết, bởi vì ta mãi được nằm ấm êm trong nôi tình thương bao la, cùng sự chở che bao dung độ lượng.


    Làm xong diều buổi sáng, chiều nay ta chạy diều cho đã, chiều chậm chạp, trong khi lòng tôi đánh trống khua chiêng dữ dội, nên đâu khong bốn giờ nắng vẫn còn khá gay gắt, ta mang diều ra (chạy chứ có gió đâu mà thả), diều bay lên theo bước chân hăng say, song có điều, con diều tôi làm nó bay rất ư phách lối, ngan ngược, diều người ta bay thẳng lên cao, còn diều của tui cứ niển (nghiêng) vào hàng dây điện, sợ diều vướng mắc, ta thôi chạy diều hạ xuống chút ít, tui bắt đầu mở tốc độ, diều lao vào dây điện, rồi gió chợt thổi, ông nội quấn càng nhanh quanh sợi điện, đầu diều lắc lư báo cho chủ nhân biết là tuyệt vọng rồi, đuôi nó vung vẫy(chúc mừng) con thứ hai, rồi thứ không nhớ bao nhiêu mà kể, chỉ kể được chính xác, những vỏ v lép theo thời gian tăng tiến lên từng ngày, từng bước rong ruỗi vào mỗi chiều chiều.

     Tôi chợt nhớ lại, một lần nọ vào chạng vạng, đang mãi mê chạy diều, bởi diều tôi làm có được bay cao rồi yên vị thong thả trên không bao giờ, nên phải chạy cật lực, mặt quay về sau, chân mi mê rong ruổi phía trước, tay giật giật và tai nạn giao thông xảy ra, tôi va mạnh vào đứa con gái nhỏ (nhỏ hơn tôi vài tuổi có lẽ), được mẹ dắt đi, em ngã xuống đường, mặt đường lổn ngổn than đá, (không biết ai nghĩ ra rồi tri than đá thay đá tri đường), bên phía màng tang bên phải, máu chảy ròng ròng, cũng may thuở đó có một đội quân-y đang đóng quân, mang em vào băng bó trị liệu, xong rồi bà mẹ dắt em vào nhà nội tôi mắng vốn, tôi tò tò theo sau, mồ hôi vã ra như tắm, vừa sợ, vừa mới ngừng bất chợt kết thúc cuộc biểu diễn nội tôi ra năn nĩ, rồi đền tiền chích thuốc cho hai mẹ con nạn nhân thành tích của tui, cô bé này ngụ ở bến đò mà tới nay tôi cũng chng biết là ai, nếu nay tình cờ biết được, chắc có nhiều chuyện để hàn huyên lắm.

    Nhân tai nạn diều của tôi, bà cô hai, người chăn tôi cùng tiếp nội tôi coi sóc nhà cửa, kể như sau (ba mầy hồi xưa, cũng chạy diều, mê diều cởi lên gánh sương sa, keo, chén, gánh, gióng đổ bể ráo trọi, bà nội mầy phải thường nguyên gánh sương sa cho người ta
    Nay nội tôi, bà cô hai, ba tôi cùng những bà dì, bà cô thuở ấy, đã ra người thiên cổ từ lâu lắm rồi, hôm nay tôi được ngồi đây, được kể lại, được có trang mạng để tr
i lòng, thành thật cám ơn tất cả mọi sự xưa nay, cùng các bạn hiện giờ. 
Thân mến nhiều,

Trương Văn Phú

   

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Thầy Lê Quang Ánh và Nhóm Ái Hữu 72 Họp Mặt

Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp Niên Khoá 1972

Đứng:Bửu Hội, Sương, Oanh 
    Ngồi: Thầy Lê Quang Ánh, Tiên, Hà, Duyên
Đứng: Sương, Oanh, Trường
  Ngồi: Thầy Lê Quang Ánh ,Tiên, Hà, Duyên

Phan Thị Sương

Mong Manh Hỏi Người



Hỏi người một buổi chiều xưa 
mong manh như khói đong đưa ngọn sầu 
hỏi người. người sẽ về đâu ? 
còn ta về chỗ nông sâu dò tìm 

Một đời đợi mỏi cánh chim 
chim bay biệt dạng bóng chìm biệt tăm 
khổ thân chờ đợi bao năm 
sống trong cô tịch âm thầm riêng mong 

Hỏi người xao xác tấm lòng 
đã đi là hết đừng trông bóng hình 
mong manh nào chút lòng tin 
hỏi người có nhớ gọi mình. mình ơi! 

Trần Phù Thế

Thơ Tranh: Ngậm Ngùi



Thơ: Thiên Thu
Thơ Tranh: Kim Oanh

Bài Thơ Cho Em

  
(Cảm tác từ ảnh)

Một thuở xa xưa
Em tôi mười bảy,
Tóc ngắn ngang vai,
Em mặc áo dài,
Nữ sinh trong trắng.
Em ôm cặp đen,
Ngồi yên như nhớ
Nơi tiền đồn xa,
Người anh chiến đấu
Bão vệ sơn hà?
Hay em ngồi đợi
Non nước thanh bình,
Anh đón em về
Làm dâu nhà anh,
Con trẻ yên lành,
Một nhà hạnh phúc?

Nguyễn văn Tỷ