Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Nhánh Lá Bâng Khuâng


       Buổi sáng đến sở bằng lối đường quen thuộc, Chàng rẽ phải để rời xa lộ.Tia nắng đầu ngày của mặt trời ửng hồng vừa nứt ra từ những khung mây cuối chân trời Đông. Con đường có hai hàng cây xanh mượt mà thay áo mới. Mấy thảm cỏ non bên đường còn ngậm sương đêm, đưa những ngón tay lá liễu vẩy gọi trong gió sớm như chào đón dòng xe cộ lướt chạy miết về hướng ngả tư đường


      Phía trước cổng vào sở, bên trái con đường là một khoảng gương trong, không có áng mây nào lãng đãng in bóng soi gương. Đó chính là mặt hồ rộng thật tĩnh lặng. Ở giữa hồ là một ốc đảo nhỏ đầy phi lau và cây hoang mờ nhạt trong làn sương mỏng màu trắng đục.Chung quanh hồ là những dãy chung cư đang còn ngái ngủ, núp dưới bóng hàng cây cổ thụ .Những cái bóng to đùn nằm ngược đầu dưới đáy hồ của mấy dãy chung cư và hàng cây khiến khung cảnh lặng lẽ quanh đây càng thêm tĩnh mịch. Mấy con vịt lông trắng như đàn thiên nga đang tụm năm tụm ba, thả nổi trên mặt nước hồ. Chúng nhìn bâng quơ, không chia xẻ với nhau một lời nào. Hình như chúng không muốn làm khuấy động sự yên tĩnh đến huyền diệu của buổi bình minh. Cỏ hoang như chìa những cánh tay chằn chịt che dấu mấy lối mòn từ con đường cái dẫn tới bờ hồ.

      Nhiều chùm hoa blue bonnet màu xanh ngọt lịm như được pha sắc từ màu trời và lá cây xanh, còn đội lớp sương thật mỏng của đêm, chúng lặng lẽ giương mắt xanh nhìn lên bầu trời trong veo dễ chừng để nhớ về một Nữ Hoàng đã tạo tác và nuôi dưỡng mình. Đó chính là Lady Bird Johnson , một Nữ Hoàng của nhan sắc thiên nhiên . Bà là Đệ Nhất Phu Nhân của triều đại Tổng Thống Johnson. Bà đã gieo biết bao nhiêu hạt giống của những loài hoa dại ven các đại lộ thênh thang  thuộc xứ sở cao bồi Texas này.

      Lối vào cổng chính có hai dãy hoa màu hồng nhạt, tím than  lẫn lộn với những chùm hoa lài trắng nhỏ, nở ra như cánh bướm. Những cánh bướm mong manh đang đậu xuống miền tương tư trong lòng Chàng, như còn níu giữ giấc mơ tình ái của đêm qua.

      Chung quanh sở là hàng cây lá xanh đang dan rộng tàn lá, che dù cho những thảm cỏ non. Cơn gió nhẹ không có mây để đuổi bắt đang vươn ngón tay vô hình , khải lên những cành lá, tạo thành tiếng nhạc lao xao. Hai con chim sẻ đang chuyền cành, cất tiếng hót, không phải để ca ru mà như điệu gọi tình của đôi trai gái nào đó ở miền ruộng rẫy sông nước quê hương.

      Cơ xưởng là mấy dãy phòng ốc dài có hành lang rộng, chạy mãi đến cuối bờ rào phía sau cũng nằm im lìm bất động như biểu hiện sức chịu đựng bền bĩ với nắng mưa sương gió và thời gian. Mấy cánh cửa khép kín kiên cố như chưa từng đưa đón, mở ngõ cho bao nhiêu nhân viên và khách hàng có cơ hội thiết lập kỹ thuật máy móc và đời sống đầy sinh động.

      Khoảng sân rộng cũng là chỗ đậu xe được phủ bởi những tàn cây chung quanh. Nhánh lá xum xuê chưa bị vạt nắng và làn gió đánh thức nên còn u mê trong giấc mộng đêm. Hình như vuông sân và cả cơ xưởng còn chìm đắm trong sự quạnh quẽ của thời khắc giao tiếp , chưa kịp đổi màu giữa đêm và ngày. Sự quạnh hiu trống vắng đến hụt hẫng chắc đang khát khao, chờ đón đôi gót chân son mềm mại, dịu dàng dẫm lên đọt cỏ non. Những bước chân nhẹ nhàn có chút ngập ngừng như còn do dự, không muốn rẽ đôi vùng nắng gió bình yên của khoảng không gian còn ngây ngất hương đêm

      Nàng là mặt trời hay mặt trăng mà đồng điệu với thiên nhiên? Chưa bao giờ trang điểm mà ửng hồng đôi má. Một bên má có lún đồng tiền như thể e ấp khoe duyên với mấy cánh hoa vừa lén nở trong đêm qua. Chiếc răng khểnh dư sức làm duyên nụ cười. Đôi mắt đen nhung và đôi môi ướt đượm một chút vui, chút buồn của khung trời và nhánh lá thiên nhiên bốn mùa mưa nắng.. Mái tóc buông xuôi làm con suối nhỏ chảy ngang miền cát trắng của đôi vai. Dòng tóc còn óng ánh một lớp lụa mỏng của trăng đêm. Mùi tóc là hương rừng buổi sáng, hương hoa buổi tối, hương lúa chín buổi chiều hay hương thoảng mơ trong mộng tưởng mà thoáng ngửi một lần là ngất ngây tha thiết trăm năm tình nhớ. Ánh mắt nàng không là trời biển rộng mà xa xăm muôn trùng. Mắt nhìn sâu thẳm như cõi sông vô tận để lượn sóng tình xô đuổi mải mê, không vớt được cái lung linh của bóng sao chìm trong lòng Chàng. Đôi môi Nàng ngon như vết son cắn vào mùa trái chín đang chờ bờ môi lạ đậu xuống những đam mê. Chiếc áo len xanh nhạt màu biển trời vẫn thường ôm ấp, bám sát vào vùng thịt da, thân thể con gái như những đài hoa non búp còn dấu yêu  ôm mãi nhụy vàng.

      Buổi sáng và Chàng chờ đợi dấu hài ôm lấy gót chân son, khua nhẹ bước đi trên miền thạch thảo của cô gái vóc dáng học trò, gương mặt còn giữ nét hồn nhiên dễ thu hút lòng người để gieo từng nỗi nhớ! Có lẻ con nước rong lắng đọng phù sa trên cánh đồng lúa mới ở quê hương xa cũng chỉ đẹp và trìu mến như đời thiên nhiên đầy ắp hương tình Nàng gửi lại quanh đây.

      Nàng không là cỏ cây hoa lá xin đừng đổi thay vì thiên nhiên bốn mùa.Xin tóc đừng là mây; hơi thở đừng là gió; mắt ngó đừng là ánh trăng; áo thôi là là lớp sương mù và miền thịt da không trỡ thành trái chín. Một nỗi niềm bâng khuâng đang len lén đi qua cổng đời Chàng bỏ ngõ. Một cảm giác không đồng điệu như hai cơn gió nhẹ ngược chiều, tạo thành con trốt nhỏ vấy chút bụi mờ.

      Hàng cây không chỉ in bóng nước hồ sâu mà còn thả những chiếc lá rơi cho mặt hồ dấy động, làm rạn nứt bóng cây đang trầm mình tắm mát. Lòng người con gái như dòng sông thiên nhiên lặng lẽ đưa con nước quá khứ ưu tư về biển sâu quên lãng. Có ai âm thầm góp nhặt hương yêu còn lãng đãng quanh đây để dấu kín kỹ niệm một khoảng đời tình vào giấc mơ để rồi gửi gấm tâm tư vào những vầng thơ lãng mạn. Hạt bụi cát có bay rồi cũng chìm lắng vào bãi cát mịn. Lớp sương tan sẽ mang đi đâu những nước mắt buồn tênh?  Mái tole và những nhánh lá quanh đây sẽ khô đi vết ướt sương đêm như ngôi trường xưa và sân trường cũ sẽ mờ dần trong ký ức học trò.

      Phải rồi! Nàng đã đỗ đạt, bước chân lên cuộc đời. Bầu trời rộng mênh mông những ước mơ, có con chim vổ cánh bay về phía chân trời xa thẳm.


      Phòng làm việc sáng nay bỗng nhiên xa vắng lạ.Tách càfe không chờ đối ẩm.  Hương tóc thôi bay; không ai quên áo trên thành ghế; không ai ngủ hờ ở bàn viết, vắng cả ánh mắt bờ môi và tiếng nói thỏ thẻ mộng đời cho những dòng thơ thêm chút linh hồn. Chiếc đồng hồ treo tường cứ êm đềm lời réo gọi như cố ý gỏ vào tâm tư Chàng  cho dậy niềm mong nhớ. Quá khứ và kỹ niệm rồi sẽ theo dòng thời gian trôi, đưa mỗi cuộc đời về hướng lảng quên, sẽ ẩn hiện tan biến vào vòm trời nhớ thương luyến tiếc ngậm ngùi.

      Chàng thẫn thờ bước vòng quanh sân cỏ. Vài hạt sương từ phiến lá rụng xuống đôi vai làm Chàng giật mình, chìa mấy ngón tay nắm bắt, cảm giác lành lạnh như mùa Thu và nỗi buồn còn ở trọ quanh đây. Đang là mùa mưa của những ngày hè, mưa nhiệt đới hay đến rồi đi bất chợt, có khi tạo thành giông bão tơi bời, nhất là đối với người xa quê hương , xa cả người tình.

      Chàng lặng lẽ đứng nhìn mấy chiếc lá rơi chao đảo, chòng chành rồi nhẹ mình nằm yên trên thảm cỏ, lòng bâng khuâng tiếc nuối miền tuổi thơ và những êm đềm đã qua.  Cuộc đời sao giống những phiến lá đổi vàng từ tạ cây cành !. Đang còn mùa hè sao lá lại tả tơi? Đang còn đời sao tim lòng tan nát? Một chút lệ sương còn ươn ướt phiến lá rơi! Có chiếc cầu nào bắt ngang qua vùng sáng tối cho kẻ ở gặp lại người đi? Cho tất cả lối mòn tìm lại vết chân xưa. Cho cơn gió tìm được áng mây. Cho mái tóc tìm lại vai gầy. Cho cỏ lá xanh tìm lại khung trời thẳm. Buổi sáng nắng về bắt gặp heo mai…

      Và cây đời còn mãi nhánh lá bâng khuâng!

Phạm Tương Như


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét