Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

Chúc Giáng Sinh


« Rộn rã ngày về góp sức ta »
Nghe sao mà, ấm áp chan hòa!
Đường đời đâu mãi, sầu khôn dứt;
Trần thế rồi ra, họa cũng qua.
« Nhộn nhịp Giáng Sinh, mừng Chúa Thánh
Tưng bừng Thế Nước, rực đèn hoa ».
Dẫu là mơ mộng, là hy vọng;
Đất nước tuy xa, lòng chẳng xa!

Nói chẳng xa ! dù cách núi sông,
Cuối năm, cánh thiệp mượn chim hồng :
Vài lời nhắn nhủ về quê mẹ,
Dăm tiếng hẹn hò theo gió đông.
Mỗi độ xuân sang, se sắt dạ,
Từng khi tết đến, vẩn vơ lòng.
Năm năm thêm tuổi, đầu thêm bạc,
Chồng chất thêm nhiều, bao ước mong …

Danh Hữu
***
Nỗi Niềm Cuối Năm


Song vắng năm tàn rượu với ta ,
Quê hương thương nhớ lệ chan hoà .
Thời gian lặng lẽ nhanh nhanh bước
Cánh hạc rã rời thấp thoáng qua .
Cúc trắng bên hè đã rụi cánh ,
Đào hồng sân ngọai sắp ra hoa .
Ngày về hi vọng dường không thấy ,
Đất nước dân tình dạ xót xa!

Xót xa đầu bạc với non sông 
Da diết tình quê gởi hạc hồng 
Thiên hạ tưng bừng mừng Thánh Chúa 
Một người rười rượi thắm chiều đông 
Buồn tênh đất khách cho thương cảm 
Lạnh lẽo đèn khuya khiến chạnh lòng 
Đất nước dậm chân không chuyển đổi 
Hết rồi hi vọng với hoài mong!

Mailoc

***

Tình Quê Hương

Niềm vui hy vọng sẽ cùng ta,
Trở lại quê hương nguyện thái hòa.
Canh cánh xứ người thương chẳng dứt,
Long đong đất khách nhớ ngày qua.
Giáng Sinh Thánh lễ quỳ chân Chúa,
Nguyện ước thanh bình thắm sắc hoa.
Hy vọng vươn lên vì đất nước,
Người dân sung túc sống tuy xa...

Tuy xa vạn dặm cách non sông,
Vội viết xong rồi cánh thiệp hồng.
Nhắn nhũ đôi lời thương nhớ mẹ,
Hỏi thăm vài tiếng lạnh đêm đông.
Xuân về quạnh quẽ rầu trong dạ,
Tết đến cô đơn tủi tấc lòng.
Tuổi tác chưa chi đầu sớm bạc,
Năm cùng tháng tận vẫn hoài mong...

Mai Xuân Thanh
Ngày 19 tháng 12 năm 2015

Tiếng Gọi Đêm Giáng Sinh


Vô phương tìm kiếm người ta
Giáng Sinh về khắp mọi nhà người ơi
Người đang ở tận phương trời
Có nghe tiếng gọi của tôi ..... nhớ người..???

Giáo Đường vắng bóng ai rồi
Bên hàng bạch lạp tôi ngồi tự soi
Bóng tôi hoà lẫn bóng người
Nhưng đôi lòng vẫn tách rời hai phương

Hồi chuông vang vọng Thánh Đường
Tim tôi hoà nhịp nghìn thương trăm lời
Vang tiếng ca đến vạn nơi
Nguyện xin Ân Chúa cho vơi nỗi sầu

Kim Oanh
***
Bài cảm tác: Tình Hoa Tuyết Trắng Trổ Trời 

Giáng Sinh về lại nhớ người
Giáo đường ngày ấy em ngồi cầu kinh
Lòng tôi thắp nến lung linh
Tôi quì theo lặng nép mình bên em

Em cầu kinh đỏ môi mềm
Tôi ngoài đạo cũng amen theo cùng
Giáo đường mái ấm che chung
Tiếng đồng ca dậy chập chùng tin yêu

Trên cao cha lắc chuông reo
Cầu hồng ân Chúa dắt dìu thế gian
Giáng Sinh ngày ấy hân hoan
Ngờ đâu sóng gió lỡ làng tình xa

Lời cầu nguyện, Chúa nghe qua
Giáng Sinh lại đến vỡ òa nhớ thương
Từng hồi chuông đổ giáo đường
Tiếng đồng ca xoáy nỗi buồn cách chia

Một mình ngồi dưới trời khuya
Cây thông đơn lẻ nghiêng về xa xôi
Lạnh không em, tuyết trắng rơi
Là tình tôi: tuyết trổ trời đầy hoa

Trầm Vân
***
Bài Họa: Giáng Sinh Về Nhớ Người Thương

Cảm thương kiếm bạn thân ta,
Giáng Sinh sum họp mọi nhà tình ơi!
Đèn giăng sao chớp khắp trời,
Nai vàng ngơ ngác khắp nơi kiếm người!

Thánh đường dâng lễ đây rồi,
Nhớ ai buồn bã em ngồi bóng soi.
Dưới đèn bạch lạp tưởng người,
Đôi ta lận đận xa rời viễn phương.

Tiếng chuông ngân vọng giáo đường,
Tim mình loạn nhịp nhớ thương vạn lời.
Ca đoàn nhạc khúc khắp nơi,
Cúi đầu nguyện Chúa cũng vơi bớt sầu...

Mai Xuân Thanh
Ngày 18 tháng 12 năm 2015


Chúc Mừng Noel Và Năm Mới 2016




Noel đồng chúc chị Phương Hà,
Mai Lộc Song Quang quí bạn ta
Chiêu Đức Kim Oanh Kim Phượng nữa,
Xuân Thanh Hữu Đức Cao Linh đa
Muôn điều tốt đẹp thăm từng hộ
Vạn sự hanh thông đến mỗi nhà
Cộng việc tốt lành và khỏe mạnh
Chăm vườn Thơ Thân mãi thăng Hoa

Thái Huy
***
Mừng Tết


Hà xứ hà phương chẳng nệ hà
Cùng vui ngày tết cổ truyền ta
Rượu xuân có uống nhưng vừa phải
Sức khoẻ nên gìn đến tối đa
Cố quốc trời tây tuy mấy nẻo
Vườn thơ thi phú vẫn chung nhà
Kính Thầy kính Bạn luôn an thọ
Hy vọng vườn luôn rực sắc hoa.

Quên Đi
***
Noel Và Năm Mới 2016


Nay chúc Vườn Thơ thẩn bạn ta,
Song Quang, Mailoc, chị Phương Hà.
Cao Linh Tủ, Thái Huy, Chiêu Đức,
Hữu Đức, Song Kim khỏe mạnh đa.
Quý quyến Thầy Cô luôn hạnh phúc,
Đệ huynh tỹ muội nguyện vui nhà.
Hanh thông vạn sự đều như ý,
XƯớng họa, làm thơ điểm sắc hoa.

Mai Xuân Thanh  
Ngày 14 tháng 12 năm 2015
***
Vườn Thơ Thẩn

Bạn hữu xa xôi chẳng nệ hà
Vun trồng chăm bón mảnh vườn ta
Văn thơ xướng hoạ xem liên tục
Tình cảm giao lưu nhận tối đa
Lục bát, Đường thi... đầy đủ loại
I meo, điện thoại....rộn vui nhà
Bính Thân - chắc hẳn Vườn Thơ Thẩn
Rực rỡ tưng bừng muôn săc hoa.

Phương Hà
***
Chúc Nhau

Lời chúc nghe như kẹo bạc hà
Sướng rần cái mũi phải không ta?
Noel rộn rã Vườn Thơ Thẩn
Năm mới tròn vo cái bánh đa
Dẫu món gà lôi sau Thánh lễ
Hay nồi bánh tét trước sân nhà
Thầy tôi anh chị đều tâm nguyện
Thêm tết an lành mai thắm hoa.

Cao Linh Tử
16/12/2015
***
 Chúc Mừng Noel Và Năm Mới 2016      

Tình bạn làng thơ tựa hải hà
Noel,năm mới đến cùng ta
Sẵn đây, xin chúc tròn như ý
Tiện thể vui mừng vẹn tối đa
Dù kẻ tha hương đời viễn xứ
Hay người còn sống ở quê nhà
Cầu mong Thầy,bạn "vườn thơ thẩn"
Sức khoẻ dồi dào thắm tựa hoa

Song Quang
*** 
Chúc Tết 2016
     ( Tiễn dê đón khỉ )

Tam Dương hết Thái lại như hà?
Chúc hết an lành Thầy bạn ta.
Đi đứng vững vàng là Ngũ Phúc,
Thơ mail vui vẻ ấy Tam Đa!
Cháu con chắt chít đông như hội,
Chú bác cô dì chật cả nhà.
Xuân đến phát tài vui hạnh phúc,
Tết về phú quý tựa như hoa!


Đỗ Chiêu Đức
***
Cám Ơn Huynh Tỷ Vườn Thơ

Huynh tỷ tình thương thật hải hà

Hằng luôn khích lệ Thái Huy ta(*)

Vài lời cảm tạ-thôi không đủ

Ít vận tri ân-khó đạt đa

Xin hiểu cùng đây thân lữ khách

Cảm thông với đệ kẻ xa nhà

Rượu dzô là thấy trời nghiêng ngả

Chưa kể già nên mắt hóa hoa

Thái Huy,12-16-15
( *) Huynh,tỷ châm chước cho cái tôi dùng từ này

Noel Và Tết Tây


Không đợi chờ mong Tết vẫn sang,
Hai ngàn mười sáu gió xuân tràn...
Ước mơ năm mới mình thay đổi,
Hy vọng tân niên kỷ vạn an.
Mùa lễ Giáng Sinh xưa kỷ niệm,
Noel Thiên Chúa sáng huy hoàng.
Merry Christmas đầy ân sủng,
Bác ái yêu thương khắp thế gian.

Mai Xuân Thanh
Ngày 23 tháng 12 năm 2015

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Nài Xin


Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Ðêm Ðông - Nguyễn Văn Thương - Elvis Phương

Như thường lệ cuối tuần này mời các bạn thư giãn với một bản nhạc xưa ơi là xưa. nhưng rất hay, nó vẫn sống mãi đến hôm nay, được nhiều thế hệ ca sĩ hát và nhiều người nghe yêu mến, nó có từ lúc nền tân nhạc Việt Nam bắt đầu phát triển. Đó là nhạc phầm Đêm Đông.


Nhạc Phẩm: Đêm Đông
Sáng Tác: Nguyễn Văn Thương
Ca Sĩ: Elvis Phương
Thực Hiện: Nguyễn Thế  Bình

Nơi Những Dòng Sông Hò Hẹn




Những dòng sông ngày ấy
nơi mẹ cha gặp gỡ nhau sau mùa chinh chiến
Những dòng sông hạnh ngộ
sau những tháng năm gồng mình tránh bão
ơi những dòng đỏ phù sa
nơi mạch máu tìm về trái tim của mẹ.

Để bình yên đêm
sóng vỗ về giấc mơ cổ tích
Để rừng rực ngày
sông ầm ào về phía biển xa
Nắng xuân đến
nắng hanh vàng mùa vui nước lớn
mênh mông xanh bến gọi ta về.

Để ta lại tìm nhau
nơi gặp gỡ những dòng sông ngày ấy.

Tín Đức
Hội Văn học-Nghệ thuật Vĩnh Long



Tản Mạn Cùng Đông


Từ lần tiết lạnh len qua
Cây rừng xanh biếc mang tà vàng phơi
Tháng ngày theo lá cùng rơi
Sóng đời sủi bọt trùng khơi nổi chìm.

Rồi theo dòng chảy thiên nhiên
Trắng màu tuyết phủ khắp miền Tây Đông
Đôi khi ngày chết giữa dòng
Có người sẩy bước tìm không lối về.

Rằng đông tiết lạnh sắt se
Sưởi ấm củi lửa phẩy phe xa gần
Mùi nồng khói thoảng lâng lâng
Tình ái vào cuộc hiến dâng chập chùng.

Một khi lạc bước mê cung
Đẹp thay tuyết trắng hòa cùng trời xanh
Nắm tay ‘mình’ bước với mình
Truyền nhau mật ngọt nguyên trinh bao ngày.

Qua đông xuân đến nay mai
Ấm nồng bù đắp xây đài mộng xưa
Chặt lòng bền chí không thừa
Vượt thoát mùa dữ nhận vừa hương xuân.

Anh Tú
23/11/2015

Soi Gương



Soi gương em chúm chím cười
Hay là em lại bồi hồi nhớ xưa
Tình giăng trên chiếc lược thưa
Chải dài mái tóc bao mùa đắm say

Soi gương em nhớ bàn tay
Vuốt ve làn tóc, vuốt ngày bên nhau
Tóc dài tóc ngắn chụm đầu
Thơ ai tha thiết những câu tình nồng

Soi gương ngắm suối mắt trong
Tình ai nhẹ rớt qua lòng tiếng thu
Lá vàng rơi tóc chạm hờ
Công viên ghế đá hẹn chờ lứa đôi

Ghế xưa còn ấm chỗ ngồi
Giờ ai xa quá lẻ loi một mình
Tóc dài mấy lọn xinh xinh
Soi gương có thấy bồng bềnh chiều mơ

Cái ngày chung chiếc áo mưa
Mưa rơi tiếng pháo giao thừa tình yêu
Soi gương có thấy mưa xiêu
Lần đầu chạm nụ hôn liều đắm mê?

Trầm Vân
***
Cái Thời Con Nít

(Cảm xúc từ Soi Gương)

Mắc cở khúc khích em cười
Dị ghê sao lại nhắc thời hồi xưa
Cái thời tóc chỏm lưa thưa
Chơi chòi đính ước quê mùa.. mê say!
Nhẩn cỏ ai mang vào tay
Hoa sứ vòng cổ cho ngày cưới nhau
Cả đám chúc hai mái đầu
Nước dừa thay rượu, trầu cau thơm nồng
Thỏa thê tắm mát nước trong
Thả bè lặn hụp theo dòng sông trôi
Ai thua bị quẹt lọ nồi
Nhớ người.. người nhớ tình tôi không nào
Kỷ niệm yêu dấu ngọt ngào
Bên thềm thao thức nghẹn đau mưa ào
Nhắc chi ký ức dâng trào
Nhớ chi gậm nhấm khát khao dại khờ

Kim Oanh

Mùa Đông


Mùa Đông

Tờ lịch cuối cùng sắp sửa rơi 
Thời gian thắm thía chẳng nên lời 
Chim non chiêm chiếp cành trơ trọi 
Cúc lạnh mơ hồ cánh tả tơi 
Tí tách bếp hồng khơi kỷ niệm 
Mịt mùng mây xám khóc mưa đời 
Bao năm đất khách ôm thương nhớ 
Đông tới não nề tóc trắng phơi!

Mailoc
Cali 12-25-15
***
Các Bài Thơ Họa:
Tàn Đông

Đông tàn xuân đến tuyết ngừng rơi
Thắm thoát thời gian luống nghẹn lời.
Cúc rả nhụy tàn mai chớm nở,
Cây trơ cành nhánh lá vàng tơi.
Lòng quê khoắc khoải bao năm tháng
Đất khách lang thang suốt nửa đời.
Xuân mới ước mong mong ước mới,
Thỏa lòng hoài vọng ruột gan phơi

Đỗ Chiêu Đức
***
Cô Mùi Cuối Đông
1/
Cô Mùi từ giã, lịch tờ rơi,
Lưu luyến chi, anh Khỉ ngỏ lời.
Cuốn gói mau chân về với mẹ,
Quàng khăn lẹ gót tới mang tơi.
Mưa rào nặng hạt bù khô hạn,
Gió nhẹ phất phơ thấm mát đời.
Thương nhớ người phương xa, đất khách,
Ai ngờ mái tóc điểm sương phơi!

2/

Gặp Lại Làm Ngơ

Đông tàn tháng chạp giọt buồn rơi,
Gặp gỡ người xưa định mở lời.
Đóng kịch làm ngơ như kẻ lạ,
Giả đò tránh né thấy mê tơi !
Than hồng bếp lửa reo vui bạn,
Má đỏ môi son ấm áp đời
Gặp lại vấn vương về dĩ vãng,
Niềm thương râu tóc muối tiêu phơi!

Mai Xuân Thanh  
Ngày 25 tháng 12 năm 2015
***
Thẩn Thờ Xuân

Trên cành còn đọng giọt sương rơi
Nắng múa mừng vui với vạn lời
Gió bấc âm thầm mang lạnh trốn
Nắng xuân rạng rỡ nét mê tơi
Bao đàn bướm lượn vờn cây lá
Những cánh hoa lay hé nụ đời
Chẳng hiểu mình buồn hay luyến tiếc
Khi ngày qua kéo tuổi già phơi

Quên Đi
***
Tàn Đông

Năm còn chỉ đợi đến giờ rơi
Ngộ cảnh tàn đông khó diễn lời
Lá ủ màu khô tìm bãi hạ
Mưa bào nhánh cỗi lộ cành tơi
Càng ôn kỷ niệm khơi hằn trán
Bỗng hiểu ngày qua sắp cạn đời
Giấc mộng dần xa mà vẫn tỏ
Tâm lòng hụt hẫng ngắm chiều phơi!

Nguyễn Đắc Thắng
20151226
***
Đừng Đến Xuân Ơi!

Đã cuối mùa đông lá vẫn rơi
Nghẹn ngào không thốt nổi ra lời
Khi nhìn thiên hạ còn cơ cực
Lúc thấy dân tình mãi rách tơi
Kẻ bệnh nan y, thân bạc phước
Người nghèo kiết xác, số tàn đời
Thôi xuân đừng đến làm chi nữa
Cho cảnh đau lòng thêm bóc phơi!

Phương Hà
***
Vào Đông

Năm tàn,tháng lụn lịch vừa rơi!
Nuối tiếc thời gian khó cạn lời
Mới thấy,lá vàng bay lả tả
Nay nhìn tuyết trắng đô mê tơi
Than hồng sửa soạn cho lò sưởi
Áo lạnh lo toan để ấm đời
Gió bấc thân già nơi đất lạ
Vào Đông bệnh hoạn não nề phơi

Song Quang
***
Bài Thơ Cuối Năm


Chiếc lá cuối cùng cũng sắp rơi,
Nhường mùa xuân tới diễn phô lời.
Trời Nam, cuộc diện dồn nheo nhóc;
Năm tháng, Dư Đồ rách tả tơi.
Luống tiếc thân già khôn trở vận,
Nghĩ thương dân giả hận căm đời.
Năm tàn, tháng tận, câu tâm sự,
Lòng những bồi hồi, thế cục phơi.

Danh Hữu
(26/12/2015)
***
Mùa Đông Năm Này

Ba ngày gió rít lẫn mưa rơi
Mây xám buồn giăng biếng mở lời
Cữ sáng chung trà hương dược thảo
Cơm chiều canh bắp lá mồng tơi
Rộn ràng sa sã vang đầu xóm
Loáng thoáng hoàng hôn phủ cuối đời
Đã mấy năm rồi đông ít lạnh
Nắng đầy sân vắng lúa vàng phơi

Cao Linh Tử
26/12/2015

Bốn Niềm Vui Lớn Nhất Trong Cuộc Đời


      “Có một niềm vui chân chính trong cuộc sống, đó là làm cho người mà ta yêu có được niềm vui”

      Có bao giờ bạn tự hỏi: niềm vui nào lớn nhất trong đời? Thành công, giàu sang hay có được điều mình mong muốn. Tất cả chúng ta đều cố gắng tìm kiếm cho mình những niềm vui trong cuộc sống. Nhưng khi có được thứ này chúng ta lại muốn có được thứ khác. Quá trình đuổi bắt cứ kéo dài suốt năm này qua năm khác, chúng ta không dễ gì nhận ra, niềm vui lớn nhất trong đời gần gũi và thân thương biết chừng nào.
       Ngay từ lúc mới sinh ra, được sống trong vòng tay của cha mẹ chúng ta hạnh phúc và cảm thấy bình yên. Mỗi ngày là một ngày vui, lúc đó, cha mẹ tuyệt vời nhất. Thế rồi, lớn lên, chúng ta muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của mẹ cha. Muốn tự do bay lượn, chê đấng sinh thành giờ đây lạc hậu, không có những suy nghĩ tân tiến, hợp thời. Để rồi xa cách cha mẹ hơn, nhưng bạn ơi, niềm vui lớn nhất trong đời đó chính là:

1.Được sống cùng cha mẹ:

Trải qua những năm tháng tuổi trẻ bồng bột và ích kỷ, chúng ta trở về với những toan tính của cuộc đời. Không còn tự do bay nhảy, không còn những suy nghĩ ấu trĩ và ngông cuồng. Giờ đây chúng ta có cả một gia đình cần gánh vác. Lúc ấy mới chợt nhận ra rằng, được sống cùng cha mẹ là một niềm hạnh phúc to lớn.
Không chỉ dựa dẫm vào đôi vai gầy yếu của mẹ cha mỗi khi bước chân ta trên đường đời rệu rã, không chỉ được ăn bát cơm mẹ nấu, được cùng cha đàm đạo mỗi lúc chiều tà. Quãng thời gian đó yên bình và hạnh phúc biết bao. Không phải chỉ có cười thật to, hét thật lớn thì mới được gọi là niềm vui. Đôi lúc niềm vui bình dị và nhẹ nhàng biết bao, nhưng nó sẽ ngấm sâu vào ký ức của ta, an ủi vỗ về ta mỗi khi mệt mỏi và đau đớn trong cuộc đời.

2.Được làm công việc mình thích:

Niềm vui này sẽ chẳng có niềm vui nào có thể sánh được. Đó là cảm giác thỏa mãn bởi vì chúng ta đã làm được điều mà mình thích. Không ít người không làm được việc mình thích, không dám theo đuổi ước mơ và hoài bão của bản thân. Chán nản, thất vọng để rồi họ nhận ra cuộc sống của mình thật nhàm chán, thật buồn bã.
Chỉ khi chúng ta được làm công việc mình thích, chúng ta mới cảm nhận được niềm vui đến từ những điều bình dị, những điều tưởng chừng như vốn có của cuộc sống nhưng không phải lúc nào cũng cảm nhận được. Thế nên, nếu bạn cho rằng công việc chỉ là một công cụ để nuôi sống bản thân thì bạn hãy suy nghĩ lại đi nhé. Bởi vì chỉ khi yêu thích công việc của mình chúng ta mới làm tốt nó được. Được làm công việc mình thích là niềm vui lớn nhất trong đời.

3.Lấy được người mình yêu:

Bất kỳ ai trong chúng ta đều muốn có được hạnh phúc trong cuộc sống vì vậy chúng ta mới trao đi tình yêu của mình. Có người lấy được người mình yêu, tin tưởng để làm chỗ dựa suốt đời cho mình, có người lại quyết định kết hôn trong lúc nóng vội. Rất nhiều người đã nếm quả đắng vì vội vàng trong tình yêu.
Một trong những niềm vui lớn nhất trong đời đó chính là lấy được người mình yêu và yêu mình. Khi sống cùng nhau, những bất đồng, những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, nếu không có một tình yêu lớn dành cho nhau, ít khi chúng ta có thể tha thứ và chấp nhận lẫn nhau được. Lấy được người mình yêu là niềm vui lớn nhất trong đời. Lớn hơn rất nhiều những niềm vui do tình cảm tạo ra trước đó. Thế nên, hãy trân trọng cuộc sống gia đình và trân trọng người bạn đã lựa chọn.

4.Sống mỗi ngày trọn vẹn:

Đây là niềm vui rất lớn bởi hàng ngày chúng ta đều cố gắng tìm kiếm nó nhưng ít người nắm giữ được nó. Có người lo lắng cho những việc không đâu để rồi cáu gắt với người thân và con cái của mình, làm mất đi một ngày đẹp đẽ. Bạn ơi, hãy đối diện với cuộc sống mỗi ngày, dẫu khó chịu bao nhiêu cũng đừng đổ lỗi lên đầu người khác. Hãy tìm cách chế ngự sự giận dữ của mình và bao dung với người bên cạnh, để mỗi ngày với bạn trọn vẹn hơn. Có thể bạn không nhận ra, nhưng mỗi sớm mai thức dậy, tâm trạng bạn thoải mái bạn sẽ có một ngày ngập tràn niềm vui.
Vậy nên, hãy mỉm cười khi ánh bình minh chiếu qua cửa sổ, bởi vì ít nhất thì chúng ta vẫn còn một ngày để làm những điều mình muốn. Hãy sống trọn vẹn từng ngày một với công việc, gia đình, con cái và những niềm đam mê nho nhỏ của bản thân. Bạn nhé!

Vũ Thị Bạch Hằng Sưu Tầm  

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Paris Chiều Đông Nhớ - Thơ Tiểu Vũ Vi - Nhạc Nguyễn Minh Châu


Thơ: Tiểu Vũ Vi
Nhạc: Nguyễn Minh Châu
Hòa Âm: Siliconband
Trình Bày: Quỳnh Dao
Chủ Đề: Tình Khúc & Tiểu Vũ Vi


Nguyện Đêm Giáng Sinh

Sẽ không còn mấy tiếng nữa tới giờ đón “Chúa Hài Đồng” theo đức tin của người Công giáo. Đọc qua bài thơ Hoài Niệm Giáng Sinh của Yên Dạ Thảo. PT có mấy dòng tâm tư trong khoảnh khắc cảm nghĩ của riêng mình, coi như góp thêm tiếng lòng trong mùa Giáng Sinh năm nay.



Tôi chẳng vui gì đón Giáng Sinh
Dầu trong khoảnh khắc được yên bình
Khi lòng chất ngất sầu đong mãi
Lấy mất đi rồi cả đức tin

Lạy Chúa tôi – Xin lời nguyện cầu
Ban lành ơn phước, diệt mầm đau
Cho người dưới thế nhìn lên thấy
Bác ái, nhân từ hiện đỉnh cao

Tôi dọn mình nghe lời phán người
Từ nơi xa thẳm một lần thôi
Nếu không tôi sẽ thành du mục
Đi khắp trần gian ngửa mặt cười

Để biết tự thân diệt khổ mình
Không ai cứu rỗi được niềm tin
Khi đời muôn kiếp vô vàn tội
Tôi sẽ bình tâm tự cứu mình.


Phong Tâm

24/12/2015

Tháng Mười Hai, Mùa Thi Ca


(Tặng những ai bẻ chữ làm đôi)

Đêm ngáy giấc đường thi mơ nguyệt lặn
tháng mười hai đeo bụng gió lập đông
tờ lịch cuối run run chờ năm tận
rớt trong ta từng vòng nhớ rêu phong.

Đeo xác sách gầy gò trang giấy cũ
tình héo hon soi mặt giữa lòng thơ
thương dòng mực đã cạn khô đời chữ
bao năm rồi vần điệu mãi bơ vơ.

Tháng mười hai úp đầu ta thêm bạc
úp thân ta làm lão hóa tình yêu
ngó tờ lịch trong tay vừa xé nát
bỗng bùi ngùi cho mệnh số lêu bêu.

Gió nối gió rét run trời chữ nghĩa
rét run ta ý tưởng tháng mười hai
đi giữa phố lòng ta buồn thấm thía
mùa thi ca - đếm lại - chẳng còn ai?

Phạm Hồng Ân 
(Hiên Thư Các, 20/12/2015)

Hai Mùa Noel - Bao Mùa Noel


Hai Mùa Noel

Tôi về ngang lại nhà thờ
Chuông chiều vang đổ em chờ bên sân
Người qua kẻ lại xa gần
Phố đông chen chúc mỗi lần Noel
Lầu chuông giờ đã lên đèn
Ngôi sao sáng rực trong đêm nhiệm mầu
Trong ngoài vang tiếng kinh cầu
Mình người ngoại đạo cúi đầu nghe kinh
Hình như em cũng cầu xin
Mùa Noel tới chúng mình bên nhau...
Thời gian qua tựa chiêm bao
Tóc xanh giờ đã thay màu lưa thưa
Giật mình tỉnh mộng ban trưa
Chuông nhà thờ đổ người xưa xa rồi
Noel chín giữa lòng tôi
Chuông còn vang mãi bóng người nơi nao.


Biện Công Danh
Dec 2014
***
Bao Mùa Noel…

Tình ai tôi đã tôn thờ
Góc xưa vắng bóng vẫn chờ cuối sân
Dù xa lòng mãi thật gần
Thánh đường quỳ nguyện nhớ lần làm quen
Chánh Tòa rực rỡ ánh đèn
Thiên thần tỏa sáng trời đêm muôn màu
Chúa ơi! Nghe tiếng con cầu
Giúp con thêm sức lần đầu đọc kinh
Bên Ngài van khẽ lời xin
“Mùa Noel tới chúng mình có nhau” *
Người đi xa biết dường bao
Đêm đêm ẩn hiện xuyên màu trăng thưa
Bóng quanh lãng vãng sớm trưa
Tâm con lơ láu… ngày xưa qua rồi
Tiếng chuông thức tỉnh hồn tôi
Giáng Sinh hy vọng đến nguời.. nao nao


Kim Oanh
Noel 2015

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Sài Gòn Mùa Giáng Sinh Thời Thanh Bình

Giáng Sinh thời thanh bình
Không biết khởi đi từ năm nào nhưng chắc chắn là vào thời đệ I Cộng Hòa, mùa Giáng Sinh đến với người dân Sài Gòn đã trở nên tưng bừng như một lễ hội lớn.
Khi dọc vỉa hè con đường Lê Lợi (lúc ấy nhiều người còn gọi là Bonard) những Thiệp Chúc Mừng Giáng Sinh và Năm Mới Dương Lịch được bày bán tràn lan trên những mảnh ni lông rộng bằng cái chiếu, thì khách bộ hành ai nấy đều thấy len lén một niềm vui nó cứ lớn lên dần, cho dù là “người ngoại đạo.” Giáng Sinh lại đến rồi! Một mùa hội vui cho tuổi trẻ!
Người ta nghĩ đến những “Bal Famille” của nữ Trung Học Marie Curie, của Ðại Học Dược Khoa và của hàng chục nơi con em của những gia đình cao sang quyền quí tổ chức. Những lời hẹn hò quấn quít của tuổi trẻ. Tuổi trẻ khi ấy còn nặng tính e ấp của nề nếp sống “phong gấm rủ là” chưa có được tự do thoải mái như bây giờ. Nhưng dịp Noel thì các gia đình lại tương đối buông thả cho con em được hưởng những thú vui của tuổi trẻ nhân ngày lễ tôn giáo nhưng đã trở thành ngày hội vui của nhân loại. Con gái có thể được phép gia đình cho đi chơi đến khuya. Con trai được quyền bạo dạn mời các bạn gái cùng lớp, cùng trường mà ngày thường chỉ dám nhìn trộm, không dám bắt chuyện.
(Sưu tầm từ Net)

Hang Đá 






Kim Oanh Sưu tầm 

Quên Về Phố Ảo


Em quên không về phố ảo
Giáng Sinh đêm xuống thật buồn
Lòng anh chập chùng giông bảo
Mình còn có nhớ nhau luôn

Đêm đen tận cùng hoang vắng
Không gian vang tiếng kinh cầu
Anh trong tận cùng nỗi nhớ
Em giờ còn mãi nơi đâu

Ngoài kia biển đời xa lạ
Mùa đông cơn sóng rã rời
Tìm em trong đêm mừng Chúa
Nghe sầu chất ngất đầy vơi

Anh vẫn ngồi bên biển đợi
Dù em quay mặt hững hờ
Tim anh chìm vào băng giá
Ngậm ngùi trên những bài thơ

Khiếu Long

Cầu Chúc Giáng Sinh


Chúc từ quý chị tới đàn anh
Chúc thảy trên ban vạn sự lành
Chúc nước phương cương và đổi gấp
Chúc dân no ấm với thay nhanh
Chúc vui hệt tết khi đoàn tụ
Chúc đẹp hơn tranh lúc diễn hành
Chúc ấy mong rằng mau thể hiện
Chúc đây tất cả với lòng thành.

Thái Huy
12-09-15
***
Mừng Xuân

Mừng Chị Thầy Em lẫn quý Anh
Mừng cho tất cả được an lành
Mừng ông sức khoẻ luôn đầy đủ
Mừng cháu học hành tấn tới nhanh
Mừng nước Nam ta dần thịnh vượng
Mừng đồng hương Việt vẫn song hành
Mừng xuân dan tộc tình lan toả
Mừng tết đoàn viên sớm đạt thành.


Quên Đi

Mừng Giáng Sinh



Mừng ngày chúa giáng sinh
Đất nước đã thái bình
Đoàn người đi lũ lượt
Đường hoa dài lướt thướt

Cuộc chiến đã đi qua
Chết chóc đã mờ xa
Đói nghèo vẫn còn đó
Đời muôn nghìn cái khó

Cầu nguyện chúa ban ân
Hạnh phúc cõi hồng trần
Một thế gian bình đẳng
Sống cuộc đời ngay thẳng

Tội ác sẽ phơi bày
Dưới ánh nắng ban mai
Tương lai màu rực rỡ
Người yêu người hớn hở.


Nguyễn Đắc Thắng

Nô En Ngồi Nhớ Xa Vời


Nghe câu hát Jingle Bells
Chuông rung từng tiếng leng keng an hòa
Xuân chừng về đến trổ hoa
Tiếng chuông tha thiết ngân nga cõi lòng

Phương xa em có nhớ không ?
Cầm tay ngày ấy bềnh bồng No En
Phố vui dạo gót êm đềm
Tóc em bay mộng ước mềm phiêu du

Từng hồi chuông đổ nhà thờ
Trên cao bóng Chúa hiền từ vẫy tay
Nửa đêm ta ghé lại đây
Tiếng đồng ca dậy tràn đầy tin yêu

Em quì, tôi cũng quì theo
Em cầu nguyện nhẩm môi đều lời kinh
Tôi nào đâu dám lặng thinh
Làn môi cũng nhẩm bập bềnh amen

Em cười lại gật đầu khen
Ý chừng lát nữa đáp đền nụ hôn
Tóc hương ngây ngất chập chờn
Bên nhau ấm, muốn ngồi luôn một đời

Cây thông lấp lánh bầu trời
Jingle Bells tiếng hát vui ngập tràn
Em người ngoan đạo, hiền ngoan
Bên tôi ngoại đạo mơ màng trăm năm...

Thế rồi sương khói phù vân
Tình ta gieo bước lỡ lầm ly tan
Nỗi buồn hai phía đa đoan
Nô En tiếng hát lỡ làng về đâu ?

Phương xa em có lạnh sầu
Lấy thơ anh đắp từng câu nồng nàn
Ấm mùa thương Giáng Sinh sang
Tuyết rơi sẽ nở muôn ngàn đóa hoa


Trầm Vân

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Nghĩ Về Đêm Giáng Sinh



Thơ: Danh Hữu
Thơ Tranh: Kim Oanh
 * * * 
Các Bài Họa:
Đêm Nguyện Cầu

Nhân loại vui mừng mỗi Giáng Sinh
Trong khi hỉ hạ tiệc linh đình
Chiến tranh tham vọng đà nhen nhúm
Khủng bố sân si thật khó bình
Tổ quốc vinh quang trông trí tuệ
Tai ương chết chóc phó thần linh
Trải qua không biết bao tang tóc
Xin Chúa xót thương đất nước mình 


Mailoc
Cali mùa Giáng Sinh 2015
 * * *            
Đêm Thánh Vô Cùng

Đêm Thánh vô cùng Chúa mới sinh,
Trần gian Cứu Thế đón linh đình...
Nguyện cầu Thánh Thể trong mùa Vọng,
Mong ước ơn Trên giặc giả bình.
Thiếu nữ siêng năng đi Thánh Lễ,
Thanh niên dẹp loạn cứu sinh linh.
Lưới Trời lồng lộng thưa không lọt,
Nhắc nhở phi nhân tất hại mình!


Mai Xuân Thanh
Ngày 24 tháng 12 năm 2015

Đêm Giáng Sinh Nguyện Cầu!


Đêm đông lạnh lẽo Giáng Sinh
Mân côi lần hạt con cầu nguyện xin
Cầu xin thế giới hòa bình
Chiến tranh, khủng bố rập rình lùi xa

Cầu xin nhân loại thuận hòa
An vui hạnh phúc – Ngôi nhà Hồng Ân
Cầu xin thế giới xoay vần
Xua tan máu lửa - từ tâm lòng người

Phước lành xin Đức Chúa Trời
Ban cho nhân loại sống đời bình an
Giáng Sinh Chúa xuống trần gian
Niềm tin ,hy vọng vô vàn Chúa ơi!

Pleiku mùa Giang Sinh 2015
Ngô Quang Diệp

Tách Sương Mù


Tay trong tay trên con đường vắng
Anh nhẹ nhàng dìu bước chân em
Vào quán cà phê tình trĩu nặng
Nhưng êm đềm như ánh mắt đêm!
Sợi nắng phai dần bên lối nhỏ
Cà phê anh bốc khói sương mù
Bàn tay nào khuấy đều mật ngọt
Bãng lãng buồn khói cũng suy tư.
Đôi mắt em nhìn trời thăm thẳm
Từng giọt cà phê rớt lặng thầm
Muỗng khua đáy tách như an phận
Bọt sủi lăn tăn dậy sóng ngầm.
Thoạt nhìn hai đứa như tranh vẽ
Lẳng lặng em ngồi bên bóng anh
Chiếc quạt trần mang theo gió nhẹ
Xôn xao hơi thở thoáng qua mành.
Giờ đây nắng chiều qua kẻ lá
Ly tách ngày xưa lỗi hẹn rồi
Em biệt phương trời như hóa đá
Sương mù kỷ niệm chết trong tôi!..
Dương Hồng Thủy

Tấm Thiệp Giáng Sinh

 

Hàng năm, cận lễ Giáng sinh là thời gian tôi khá bận rộn. Nhưng là, bận rộn trong an bình nhận lãnh và thân yêu trao ban. Nào là...tôi cần chọn tấm thiệp nào, để gửi cho ai. Nào là... lựa con tem nào thích hợp, để tôi dán lên bao thư đó. Một điều cũng không kém quan trọng, tôi phải định liệu thời gian để gửi thiệp đi và ước đoán sẽ đến tay người nhận đúng lúc, không sớm cũng chẳng quá muộn.

Dịp lễ trọng này, rơi đúng vào thời gian cuối của năm, sau những ngày làm việc mệt nhọc. Đây là lúc mọi người có được nghỉ ngơi. Chung trong niềm vui, tôi đã gửi đi khoảng trên 200 tấm thiệp để chúc mừng. Chúng như đàn chim muôn màu, tung bay muôn phương, một số thiệp về lại Việt Nam, một số khác đến đất Mỹ, Gia Nã Đại, Bỉ, Đức hoặc lòng vòng trong lục địa Úc châu, nơi tôi đang sinh sống. Những tấm thiệp này, được chọn lựa kỹ lưỡng, từ hình ảnh đẹp bên ngoài cùng với lời chúc lành được in sẵn bên trong. Bởi đây, vừa là thú tiêu khiển cuối năm vừa là món quà mọn, rất nhỏ, nhưng đầy ắp tình mà tôi muốn trao gửi đến người nhận. Người nhận là những ai? Đó là thân nhân, bạn bè vong niên, những người cùng nơi làm việc, một số cựu học sinh Kỹ Thuật Vĩnh Long và là tất cả học sinh trường Việt Ngữ Trương Vĩnh Ký, lớp do tôi phụ trách.

      Có một điều tôi cần nói ra, nếu không, e rằng có người sẽ bật mí. Đó là sự ngoại lệ dành cho người thân trong gia đình. Những anh chị em nơi phương xa, sẽ nhận thiệp thay "quà". Còn tất cả anh chị em cư ngụ tại Úc, trong ngày lễ này, cùng họp mặt, có chung "đêm Giáng sinh vô cùng", nên nhận quà thay "thiệp".
      Như đã nói, gửi thiệp Giáng sinh là một cái thú, vì niềm vui đến tức thì với tôi. Không thú sao được, mỗi lần gửi, tôi có dịp ngắm nghía, săm soi, từ ngoài lẫn bên trong từng tấm thiệp. Hình bên ngoài đã đẹp, đọc qua lời viết sẵn có, tôi có dịp suy ngẫm tình ý từng lời. Nếu chỉ dùng những lời viết sẵn có ấy, đỡ mất thời giờ biết bao, nhưng tôi thích do chính tay mình viết hơn. Bởi đó là tình cảm tôi dành riêng cho mỗi người và được viết theo mỗi ý. Ngay khi đặt bút viết, tôi cảm tưởng như đối diện với người nhận và bật cười khi nghĩ tới, nhớ về những cử chỉ, hành động mà người này đã dành cho tôi trước đây. Tôi tự hỏi, tự thích thú và cứ thế mà thiệp rời khỏi tôi và chuyển đến tay người nhận... Đó chẳng là niềm vui hay sao?

Viết, gửi, thiệp Giáng Sinh nhiều như thế, phải chăng là một thông điệp cho biết tôi rất cần tình thương? Có lẽ cũng đúng! Vì trong số những tấm thiệp Giáng sinh đẹp, giống nhau ấy, đã được gửi đi, nhưng tôi luôn luôn giữ lại một tấm, tự gửi cho riêng mình. Nhìn tấm thiệp Giáng Sinh, tôi tha hồ ngắm để thưởng thức cái đẹp, tha hồ đọc lời viết sẵn, hầu tìm sự hay và nương theo đó mà sống.
Trong số thiệp gửi đi... với muôn ngàn ý tốt đẹp trao ban, đôi khi được hồi đáp bằng điện thoại..."mắc công mình phải gửi thiệp đáp lễ lại cho bồ...".
Có những tấm thiệp, đều đặn gửi đi mỗi năm với cả tấm lòng tri ân, tri ân Người đã âm thầm, tế nhị giúp đỡ tôi. Đó chính là Người đã đưa tôi trở lại cuộc đời này.

Số thiệp tôi nhận được, không thua gì số đã gửi đi. Trong số này, có một tấm thiệp, được tôi gìn giữ rất lâu, được trân quý và hàng năm đều mang ra trưng bày lại. Đó là thiệp Giáng sinh của một em học sinh lớp 5, trường Việt Ngữ. Em tự tay làm lấy, hình một cây thông được cắt ráp cẩn thận, tô màu bắt mắt, bằng đôi bàn tay nhỏ bé của em. Cây thông tô xanh xanh, cao cao vẽ nhiều tầng, nếu được mở bung ra, bên trong nắn nót viết lời chúc lành. Hàng năm, khi mang cây thông bé xíu này để chưng bày, một tình cảm tràn trề len lén cùng nước mắt rưng rưng. Ngày đó, em đến trường với mái tóc rối, chưa được chải gỡ cẩn thận, mà bàn tay đó khéo léo cùng óc sáng tạo để làm nên Tấm Thiệp. Giờ đây, người học sinh ấy đã tốt nghiệp Đại học.


Có một tấm thiệp khác, quá đặc sắc. Cũng là thiệp Giáng Sinh tự làm, từ sáng kiến của một vị trong Ban Điều Hành Trường Việt Ngữ. Với kỹ thuật hiện đại, một cây Noel, thay những bóng đèn lấp lánh trên cành bằng khuôn mặt của quí vị nhân viên trong Ban Điều Hành và Thầy Cô Giáo. Tôi mang"kỷ vật" này trưng bày hàng năm, vì đây là món quà tình cảm vô giá.

Để có được thiệp với số lượng lớn, vừa đẹp, vừa đủ gửi đi hàng năm như thế. Để có được giấy gói quà tốt, dây cột quà "đồng điệu", phù hợp với màu sắc của giấy gói đó, tôi phải chuẩn bị trước cả năm. Mỗi năm, sau ngày Boxing day, 26 tháng 12, hầu hết vật dụng cần cho ngày Giáng sinh được bày bán hạ giá. Nếu ai chịu chờ, chịu đợi, sau Tết Dương lịch, chỉ còn nửa giá hay rẻ hơn nữa. Tuy nhiên, nếu càng đợi chờ, thì tiền nào của đó, chất lượng, mỹ thuật của vật dụng e kém đi và không vừa ý cho lắm. Những ngày này, tôi vui như hội. Đôi chân như bay, lướt từ của hàng này sang cửa hàng khác. Hết đi ngày nay, rồi sang đến ngày mai và những ngày kế tiếp nữa.


      Thời "hoàng kim" của tôi mỗi năm lùi dần...lùi dần và sẽ đi vào dĩ vãng bởi kỹ thuật hiện đại. Ngày nay, với phương tiện điện toán, email đã dần dần giết chết những tấm thiệp Giáng Sinh "của tôi" không chút tiếc thương. Rồi đây cái háo hức mỗi lần chạm vào thùng thư. Những ngày nhanh chân, lẹ tay đi tìm mua thiệp "sale" sẽ không còn nữa?!. Chiếc thùng dự trữ vật dụng Giáng sinh của tôi, trống rỗng dần đến đau lòng. Bây giờ, trong phút giây này, số thiệp gửi đi, chỉ vỏn vẹn có 5 tấm và lượng nhận về hơn một mà thôi.
Buồn!



Kim Phượng

Nội San Ái Hữu 72 Tập 3 - Những Ngày Đầu


Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Giáng Sinh 2015


Thơ: Phương Hà
Thơ Tranh: Kim Oanh

Nến Hồng Cho Sinh Nhật Ái Hữu

    
(Noel Sinh Nhật Ái Hữu Thủy Tiên)

NẾN tỏa nồng nàn đêm đông lạnh
HỒNG màu hương ngát hang Bê-lem
CHO nhân gian phúc lòa đấng Christ!
SINH giáng xuống trần đêm 25
NHẬT vui ghi mãi tháng 12
ÁI ố ta đây sẳn mở lòng
HỮU duyên tình nhớ,về xum hợp


Nguyễn Văn Tùng


Hiu Quạnh - Hồ Dzếnh (1916-1991)


Thuở nhỏ, tôi run lúc đổ chiều
Gió về trút lá, trải cô liêu,
Ðường xa thấp thoáng hàng sương trắng
Gối lẻ, giường đơn, lạnh rất nhiều.

Ðèn chụp chao xanh, rọi sách vàng,
Tay luồn tóc biếc, mắt theo trang,
Tôi mơ khi học bài luân lý:
Cửa hé nhà ai sáng dịu dàng.

Chữ nở ra hoa, sách có người,
Tôi nâng nâng sách ép lên môi.
Rùng minh khi thấy hồn thay khác,
Ngây cả giang sơn, đắm cả trời.

Ðó tuổi thanh xuân ngóng bạn về,
Ðường đời giục giã bước chân đi,
Nghìn đôi mắt đẹp, nghìn tên lạ,
Tối chép song song đậm nét chì.

Trốn tránh đìu hiu, kiếm lứa đôi,
Quên thân đau khổ giữa vui đổi,
Khi đèn đỏ ngọn, hồn Kinh thoảng:
“Lạy Chúa nhân lành thương xót tôi.”

Núi dựng cô đơn, buồn xếp hàng,
Ngõ chiều, mây trắng phất phơ tang,
Ái ân khôn lấp hồn sa mạc,
Vĩnh viễn thê lương lạnh bóng tàn.

Chiều buốt linh hồn tôi đứng đây,
Nguyện cầu thánh giá, chắp đôi tay,
Rưng rưng mắt lệ nhìn xa thẳm,
Mơ lửa trời thiêng cháy vạn ngày.

Hồ Dzếnh
Viên Linh sao lục
Lê Kim Thành sưu tầm

Nô En Vọng Tiếng Chuông Buồn


Nhớ xưa ngày ấy bên em
Từng hồi chuông đổ Nô En tuyệt vời
Ánh sao lấp lánh đêm trôi
Quì bên thánh giá em ngồi cầu kinh

Tôi quì theo : bóng với hình
Trên cao bóng Chúa lặng thinh mỉm cười
Dường như Chúa phán : đẹp đôi
Hãy trao nhau hết những lời yêu thương

Tiếng đồng ca dậy giáo đường
Không gian sực nức mùi hương thiện toàn
Em chiên ngoan đạo, rất ngoan
Tôi người ngoại đạo vội vàng ngoan theo

Bên nhau nồng cháy tin yêu
Cầu hồng ân Chúa dắt dìu tình đi
Môi em cầu nguyện nhu mì
Bóng đêm nghiêng chớp bờ mi thiên thần

Lòng tôi ngàn tiếng chuông ngân
Bên em kiều diễm tuyệt trần dung nhan
Nụ cười óng ả xuân sang
Và tôi chỉ biết thiên đàng là đây...

Thế rồi lệ xót chia tay
Từng Nô En đến buốt ngày lạnh đông
Tiếng chuông buồn gõ qua lòng
Nỗi đau rẽ nhánh vào trong tâm hồn

Phương xa em có buồn không
Có còn nhớ lúc bồn chồn đợi nhau
Có còn nhớ lúc nguyện cầu
Quì bên Thánh giá trao câu ước nguyền?

Em ơi thèm quá cạnh bên
Nô En một mái tóc mềm bay quanh
Nụ cười, ánh mắt long lanh
Mùi hương kỷ niệm dỗ dành con tim

Trầm vân

Nội San Ái Hữu 72 Tập 3 - Ái Hữu Mười Bốn



Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp -NK 1972
Nội San Phát Hành 1974


Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Yên Dạ Thảo Chúc Mừng Giáng Sinh 2015

Kính Chúc
Quý Thầy, Cô, Quý Thi Hữu & Anh, Chị
Một Giáng Sinh An Lành
Một Năm Mới Vạn Sự Như Ý & Hạnh Phúc.

Yên Dạ Thảo
Giáng Sinh 2015


Vào Đông Lạnh Mùa Giáng Sinh



Mây bay về núi lạnh lùng chăng!
Dưới ánh sao đêm bóng chị Hằng.
Băng giá ngày đông sang tuyết trắng,
Sương mờ rét mướt thấm quàng khăn.

Cao niên viễn xứ buồn hiu quạnh,
Vóc hạc nhành mai ấm phủ chân.
Đất khách cô đơn bè bạn vắng,
Quê người lẻ bóng chẳng thân quen.

Gió đưa chiếc lá rụng xa cành,
Vân cẩu bay về núi xám xanh.
Sương khói mùa đông lan tỏa khắp,
Tuyết pha màu áo trắng đầu ghềnh.

Bàn tay vẫy gọi nhau ơi ới,
Kẻ ở người đi thấy chẳng đành.
Nổi lửa lên ngay, bên ống khói,
Bao quà Chrismas nhớ ngày xanh...

Mai Xuân Thanh
Ngảy 15 tháng 12 năm 2015

Du Sơn Tự



Du Sơn Tự
Nguyễn Trãi (1380 - 1442)

Đoản trạo hệ tà dương
Thông thông yết thượng phương
Vân quy thiền tháp lãnh
Hoa lạc giản lưu hương
Nhật mộ viên thanh cấp
Sơn không trúc ảnh trường
Cá trung chân hữu ý
Dục ngữ hốt hoàn vong

Dịch Xuôi : Lên Núi Thăm Chùa 
PKT 12/12/2015

Buộc mái chèo ngắn,neo thuyền trong ánh nắng cuối ngày,
Vội bước lên chùa để bái yết phương trượng .
(Người đâu không thấy ,chỉ thấy) mây bay phủ chiếc giường thiền lạnh ,
Hoa rụng trôi tỏa hương thơm bên khe suối chảy róc rách ,
Tiếng vượn kêu nghe cấp thiết vang động trời chiều , 
Và, bóng trúc đổ dài khắp sườn núi vắng .
Trước cảnh tình này ,ta đã ngộ được chân ý ,lẽ vô thường của Tạo Hóa , 
Bao lời muốn nói ra bỗng nhiên quên hết tất cả .

Du Sơn Tự
PKT 12/12/2015

Neo thuyền vào nắng cuối 
Hối hả lên chùa xưa 
Mây lạnh giường thiền đón
Hoa thơm dòng suối đưa 
Vượn kêu chiều núi vắng 
Trúc đổ bóng rừng thưa 
Đối cảnh, ngộ chân ý 
Lời nào nữa cũng thừa. 

Lời Thêm: Khoảnh khắc đốn ngộ "thấy" được chân ý là ở ngoài diễn tả bằng ngôn ngữ trần tục. "Dục ngữ hốt hoàn vong - muốn nói bỗng quên lời" hay "lời nào nữa cũng thừa " cũng chỉ là một cách nói cho vui vậy thôi. Không thể nói được nên lời. Thôi thì, năm nay sắp hết, một năm mới sẽ tới, Giáng Sinh đã về đến đầu ngõ, trong giới hạn 100 năm sinh tử trước vô cùng mênh mang của Đất Trời , tôi xin được gửi đến mọi người thân quí, lời Cầu Chúc: Một Giáng Sinh 2015 Ơn Phước, Một Năm Mới 2016 An Lành, Một Tết Xuân Bính Thân 366 Ngày Tình Nghĩa và Hạnh Phúc. 

12/12/2015     
Phạm Khắc Trí

Bài Hát Đêm Giáng Sinh


“Bài Thánh Ca đó còn nhớ không em
 Noel năm nào chúng mình có nhau….”

Trong hội trường đông người của chương trình Đại nhạc hội từ Hoa Kỳ sang Úc trình diễn, ánh sáng lấp lánh muôn màu, tiếng hát ca sĩ Don Hồ cất lên ngọt lịm, trong tiếng vỗ tay vang vội, nhưng sao cảm giác như một tảng đá đè nặng lồng ngực và tự nhiên ánh sáng lung linh như những vì sao đang rơi vào tầm mắt…nhạt nhoà.
Mùa Xuân đang về nhưng trời cũng hiểu được lòng người nên trút một trận mưa như thác đổ? Trước mắt không còn thấy gì, tai chẳng còn nghe chi… Duy một ký ức.. chầm.. chậm quay về… dù bao mùa Noel đã qua đi…và kỷ niệm về một người vẫn hiện hữu trong mỗi lời ca.......

Hắn được xếp vào chung lớp với nhỏ. Nhỏ nhìn hắn và thầm nghĩ, quả khác hẳn với nam sinh tỉnh lỵ. Cũng đồng phục ấy nhưng bảnh bao hơn, quần tây lưng cao không thắt dây nịt, ống loa, mang sapo nên hắn trông cao dong dõng. Tay ôm cái nẹp tập đen "A la mốt" lắm.
Mấy nhỏ bạn bấm tay nhau, nhỏ bạn bên cạnh nháy mắt cười "xí trước nhe". Có đứa háy mắt lại "cóc thèm khỏi xí". Nhìn hắn tỉnh bơ không khớp trước đám quỷ phá nhà chay, mà hắn còn rão mắt theo những đứa nào chọc ghẹo, nụ cười hắn trông ngạo mạn. Nhỏ thầm bảo "Đừng lối nhe chờ bọn này tính sổ".
Thầy phỏng vấn hắn đôi câu. À thì ra dân Tabert chuyển trường, lũ bạn thì thào vào tai nhỏ "có đối thủ rồi". Tính ra nhỏ là một trong những đứa con cưng trong giờ Pháp văn. Nhóm con gái thường được thầy điệu lên đọc bài, dịch sang tiếng Việt và phân tách mệnh đề. Có lẽ đám con trai chưa có ai trội hơn bọn con gái.
Nơi hắn ngồi bên kia dãy bàn nhì, nên mỗi khi nhìn sang dãy bàn nhất con gái bên này, hắn vẫn có nhiều ưu thế. Nhỏ không ưa hắn, đôi khi bất chợt chạm ánh mắt biết cười, Sự thân thiệt của hắn. Hắn hoạt bát nên kết bạn rất nhanh… nhỏ cũng không ưa. Giờ ra chơi hắn đến chào đám con gái cười vui vẻ… dị thì thôi. Ghét nhất là hắn hay bắt chước nhỏ cười và băn khoăn cắn môi mỗi khi nhỏ không được vui. … Dễ ghét thiệt !

Một hôm trong giờ Pháp Văn, thầy Thái Sơn Hà chia ra làm hai nhóm nam và nữ tình nguyện thi đấu. Đọc, dịch bài, phân tích mệnh đề, tìm tiếng đồng nghĩa, phản nghĩa, đồng gia đình, đồng âm…. Thầy độc đáo là thế đó!.
Thầy giục mấy lần nhưng không ai đứng lên. Mấy bạn xúi nhỏ đứng lên để thế mạng, thầy gọi tên nhỏ: "… . Sao em đành chịu thua sao?" thầy biết nhỏ vậy đó, khích tinh thần là nhỏ không buông. Nhỏ vội vàng đứng lên, một trận cười cả lớp vang lên làm nhỏ ngơ ngác… thầy mỉm cười nhìn qua nam sinh. Nhỏ nhìn theo.. thì ra hắn cũng đứng, còn cười cười thách đố nữa chứ. Tức ơi…là tức, nhỏ ngồi xuống không thèm. Một tràng cười lại vang lên thì ra hắn cũng ngồi.. Quê làm sao !.
Thầy giải hoà bắt hai đứa đứng lên và chia bài ra hai phần, Thầy bảo “em bắt đầu vì …con gái ưu tiên”. Đến phiên hắn, giọng hắn phát âm rất Tây, dịch thoát nghĩa rất hay. Khá lắm! Hắn là "gạo cội" của nhóm rồi, nhưng vẫn chưa đâu nhé, bên nữ là"gạo cả bồ" đấy.
Sau buổi học ấy tỷ lệ một huề. Tuy ấm ức trong lòng nhưng nhỏ vẫn ngưỡng mộ và ít ra hắn cũng bản lĩnh lắm. Một tuần trôi qua, hắn hình như chiếm trọn vẹn tình cảm của lớp, hắn thân thiện, hồn nhiên, chỉ riêng nhỏ là không ưa hắn … không ưa nhất là nghe mấy con bạn cứ khen mãi…

Thế rồi có một hôm buổi trưa tan học, cơn nắng cháy da, kèm theo bụng đói nhỏ hì hụt đạp xe lên dốc Cầu Lầu, trời thì đứng gió mới ác, thình lình chiếc xe nhẹ nhàng lên dốc không cần phí sức, nhỏ xoay lại nhìn ú ớ… thì ra hắn một tay lái xe, một tay đẩy xe cho nhỏ. Khoẻ thì có thật! Nhưng nhỏ cũng tức vì tự ái, không thích hắn cái gì cũng hay, cũng hơn người.
Xe vừa xuống dốc cầu…. hắn kè một bên huyên thiêng cười nói. Nhỏ liếc sang … lại thấy ghét! Chiếc xe cũng theo thời, chiếc PC là mode con nhà giàu đấy. Rồi lại giỡ giọng tán cũ mèm như bao tên khác. "Nhà mình cùng đường với nhỏ". Nhỏ làm ngơ như điếc nặng không nghe "hả, hả? Tiếng xe không nghe gì cả ?" Vậy mà hắn cũng lì... độc tấu một mình suốt đoạn đường. Đến nhà hắn chào tạm biệt và quẹo vô cổng.
Nhỏ ngỡ ngàng thì ra hắn không xạo !!!.
* * * 
 Sáng hôm sau đi học, từ khoảng cách xa nhà hắn, nhỏ trộm nhìn thấy hắn trên chiếc xe đòn dong chực chờ trong ngõ, nhỏ làm lơ chạy qua như không thấy hắn, cũng đáng ghét chiếc xe đạp thể thao cũng bảnh bao theo kiểu con nhà giàu trong tỉnh nhỏ. Hắn cũng giả vờ khá lắm, hắn thở hổn hển và vượt lên ngang tầm xe nhỏ : "Mình đi học trể đạp gần chết, thấy nhỏ mà đuổi theo muốn hụt hơi, chậm chậm chờ mình với". Vào đến nhà xe, hắn lại vờ quên dây xích khoá xe, xin khoá nhờ. Xạo hay nhỉ! Nhưng cũng dễ mến.

Thử lòng hắn, một hôm nhỏ đi học sớm hơn. vuột một hôm thì hắn lại chờ sớm hơn. Bỏ xe nhỏ đi bộ thì hắn cũng cuốc bộ quăng xe.
Sự cố ý của hắn không biết từ lúc nào đã thành thông lệ. Nhỏ biết và hiểu những suy nghĩ hắn và ngược lại hắn cũng chạm phải cảm giác nhỏ nghĩ gì, những cái giả vờ dễ thương ấy đã trở thành một nhịp cầu nối tình bạn gần hơn và tự nhiên không khách sáo.

Tính hồn nhiên, vui vẻ và ân cần của hắn không phải tán ngọt ngào, cũng không còn thừa thải vụng về như nhỏ nghĩ trước đây… ngày qua ngày cả hai nói cười và hình như tranh nhau mà nói.
Bên cạnh hắn dần dần nhỏ bỏ đi tính bẽn lẽn, e dè, mà thời gian qua nhỏ từng lo sợ người dân trong xóm dèm pha, phê phán... thường áp đặt lên tuổi trẻ,. Thoáng chốc tư tưởng sợ sệt ấy bay vèo. Trong lòng nhỏ hắn là "cô bạn" dễ thương, dễ tâm sự và chia sẻ mọi ưu tư, trong mắt nhỏ hắn là người bạn lịch thiệp, vui tính, giản dị không có giai cấp sang hèn. Cái suy nghĩ xấu về vẻ bề ngoài của hắn, qua cái nhìn sơ khởi đã teo tóp… chỉ còn lại một khối tình bạn chân thành ngây ngô.
Con đường đi học từ đấy đã rút ngắn hơn và quang cảnh xung quanh đầy hoa thơm cỏ lạ. Cả hai không cần học cũng thuộc làu bài hát của Phạm Duy… Ngày Xưa Hoàng Thị.
* * *

Một chiều sau buổi học, cả nhóm ở lại dợt văn nghệ và bàn tính cho chương trình văn nghệ đêm Lễ Giáng Sinh. Học trò ra về nên sân trường vắng vẻ, trời chiều đổ cơn mưa lớn, bầu trời tối âm u, bên cạnh nhỏ cũng có gã thư sinh đang kỳ kèo xin được "đưa em về dưới mưa...", núp bên mái hiên phòng Bác Năm trực cổng, chờ đón xe Lam về nhà. Xe nào cũng đầy người không thèm ghé. Nhỏ run run và lo sợ vì chỉ còn một mình nhỏ chơ vơ.
Bỗng nhiên chiếc PC trờ tới "nhỏ lên xe đi mình đưa về trời mưa dai lắm đó, mau lên..". Thật nhỏ cũng hổng hiểu sao chẳng băn khoăn do dự, nhỏ lên xe lấy chiếc cặp ngăn ranh giới, và cảm thấy an toàn chăng? Nhỏ để lại tên con trai kia đứng tẻng tò…

Hai đứa ướt như chuột lột, cả hai nói cười như đang hát với nhạc mưa. Gần đến nhà hắn kềm thắng xe và định thả nhỏ xuống."Sao vậy xe hư à ?" "không nhưng sợ nhỏ bị la ?" "Thôi la gì, thả ở đây mới bị la đó, thả nhỏ xuống trước nhà đi ".
Xe vừa ngừng, nhỏ chạy một mạch vào nhà vì ngượng nghịu, mình mẩy ướt mèm, ngoái đầu nhìn lại hắn, hắn thừ người nhìn nhỏ trong màn mưa dầy đặc, nhỏ thấy hình như hắn đang bị thôi miên ( ?).
Từ sau buổi ấy hắn và nhỏ dường như có một bức hàng rào, cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng lại càng mất tự nhiên.

Thôi thì …
Ta cứ giả vờ …
Đừng lay động nhé …
Tình lờ hay hơn!
* * *
Nhỏ còn nhớ trong một buổi cắm trại tại trường, đến giờ ngủ hắn mang gối qua lều cho nhỏ mượn, dù bạn hắn bảo là hắn không ngủ được khi không có gối nằm. Ví như nhỏ ghét cho ai mượn khoá xích xe chung hắn là người hay quên khóa. Nói chung những gì nhỏ ghét hắn ưa, và những gì nhỏ cần hắn luôn sẵn sàng có.

Rồi tình cờ này qua những tình cờ khác tiếp nối suốt một mùa học trôi qua… hai đứa cảm thấy không gặp nhau là đời mất cả niềm vui.

(Nhà Thờ Chánh Tòa Vĩnh Long - Ảnh Nguyễn Xuân Khải)

Một đêm Giáng Sinh 1976, một đêm trong đời nhỏ buồn nhất vì không còn ăn Réveillon như những năm xưa, gia đình tứ tán, kinh tế èo uột, sau buổi cơm chiều cũng có gà quay nhưng không là con gà lôi do Ba nhỏ nuôi, và được bàn tay nấu ăn khéo léo của Ba tình nguyện chuẩn bị như những năm trước đây.
Ba Má nhỏ đi ngủ sớm, nhỏ ngồi học bài gần khung cửa sổ thình lình có tiếng gõ nhè nhẹ"Nhỏ ơi nhỏ, mình đây nè, nhỏ theo mình đi ăn Noel nhe, bạn bè đang chờ nhỏ tới mới khai mạc đó?"
Nhỏ biết hắn nhưng không mở cửa, chỉ trả lời nhỏ qua khe cửa sổ "Thôi đâu được, tối rồi ba má mình la chết"."Nhỏ không đi mình không về." nhỏ thách đố " Ừ thì cứ chờ cho tới sáng đi."
Nửa tiếng sau nhỏ hé cửa sổ thì ra hắn vẫn còn ngồi ngoài hành lang chờ đợi, rồi không biết động lực nào nhỏ lại len lén ba má mở cửa sau đi… Đó cũng là lần đầu nhỏ đi mà không xin phép, cũng là lần đầu đi dự Giáng Sinh với hắn.

Nhỏ vừa bước vào nhà hắn, đèn bật sáng và nhạc trổi lên, từng cặp dìu nhau ra sàn nhảy, nhỏ ngỡ ngàng đứng lặng nhìn …Ôi đẹp làm sao! Các bạn thân quen và những người không quen rộn ràng tiếng cười nói.
Hắn mời nhỏ cùng ra sàn nhảy, nhưng nhỏ phì cười…"Nhỏ chỉ biết nhảy cò cò thôi…hi..hi…". Hắn vẫn chìa tay chờ đợi "Thì cứ ra đi, mình chỉ cho" Nhỏ lắc đầu thối thoát "Thôi cho mình yên đi, mình chỉ thích ngắm … Các bạn nhảy đẹp như các Công Chúa trong truyện cổ tích, Hoàng Tử đi mời các bạn khác đi".
Hắn cười vì hiểu tính nhỏ, không là không! Hắn ra sàn nhảy với dáng dấp trông rất nghệ thuật... nhỏ vừa thưởng thức vừa chóp chép hạt sen rang…
Mỗi một bản nhạc chấm dứt, hắn tiếp tế lương thực cho nhỏ rất … galant.. vì hắn biết nhỏ mê… ăn hàng.


Tiệc tàn, anh trưởng lớp chia trách nhiệm cho các bạn trai đưa các bạn gái về nhà, hắn vẫn là người đưa nhỏ về nhà đêm đó, trong khí trời lành lạnh của sương đêm. Ngồi sau lưng hắn, chiếc xe đạp mini chầm chậm ….lăn bánh, tiếng hát nho nhỏ của hắn làm ấm áp và rộn rã niềm vui …
"Bài Thánh Ca đó còn nhờ không em, 
Noel năm nào chúng mình có nhau……
..... Xin cho đôi mình suốt đời có nhau ….. "*
Trong lòng đôi học trò thơ ngây vấy lên một hạnh phúc tuyệt vời của đêm Chúa sinh ra đời.
…………………
"Rồi mùa giá buốt cũng qua mau, lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu …" Tiếng hát ca sĩ nức nỡ hay lòng đang nức nỡ?
"Lời nguyện mình Chúa có nghe không, sao bây giờ mình hoài xa vắng, bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu...". Tiếng vỗ tay tán thưởng của khán giả đưa về thực tại khi người ca sĩ chấm dứt bài ca.

Dù thực tại là thế, nhưng sao dư âm giọng hát của ai trong đêm Noel năm nào vẫn dịu dàng len nhẹ vào lòng ... đủ một chút hương yêu đọng trên bờ mi khoé mắt.... Mưa rơi!!!
"Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn.... Đêm Thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi..."

Kỷ niệm Vĩnh Long 24/12/1976
Kim Oanh
* Nhạc phẩm Bài Thánh Ca Buồn của Nhạc Sĩ Nguyễn Vũ



Sáng tác: Nguyễn Vũ
Ca sĩ: Don Hồ
Hình Ảnh: Nhà Thờ Chánh Tòa Vĩnh Long, Holy Name và St Patrick's Cathedral Melbourne

Cầu Chúc Giáng Sinh


Bài Thơ Xướng:
Cầu Chúc Giáng Sinh

 Chúc từ quý chị tới đàn anh
Chúc thảy trên ban vạn sự lành
Chúc nước phương cương và đổi gấp
Chúc dân no ấm với thay nhanh
Chúc vui hệt tết khi đoàn tụ
Chúc đẹp hơn tranh lúc diễn hành
Chúc ấy mong rằng mau thể hiện
Chúc đây tất cả với lòng thành.

Thái Huy,12-09-15
***
Các Bài Thơ Hoạ:
Mừng Xuân


Mừng Chị Thầy Em lẫn quý Anh
Mừng cho tất cả được an lành
Mừng ông sức khoẻ luôn đầy đủ
Mừng cháu học hành tấn tới nhanh
Mừng nước Nam ta dần thịnh vượng
Mừng đồng hương Việt vẫn song hành
Mừng xuân dan tộc tình lan toả
Mừng tết đoàn viên sớm đạt thành.

Quên Đi
***
Cầu Chúc Giáng Sinh 2015

Cầu cho bạn hữu các em anh,
Cầu chúc thầy cô được phước lành.
Cầu nguyện dân ta đều phú quý,
Cầu sao đất nước thái bình nhanh.
Cầu tài thọ lộc nghe xôm tụ,
Cầu lúa đầy kho hết khổ hành.
Cầu đó đệ huynh cùng tỷ muội,
Cầu đây Thánh lễ Giáng Sinh thành.

Mai Xuân Thanh
Ngày 18 tháng 12 năm 2015

Giáng Sinh Nào




Giáng Sinh nào em cùng anh đi lễ
Dâng lên ngôi cao chuyện của chúng mình
Hai mái đầu cuối thấp nguyện lặng thinh
Nghe máu chuyển tim mình hòa chung nhịp

Lạy Chúa con thiết tha lời khấn nguyện
Phép nhiệm mầu duyên trọn mãi bên nhau
Tròn tin yêu bền lâu dài suốt kiếp
Hết đời này tiếp nối đến mai sau

Chúa ngự trên cao vầng hào rực rỡ
Che chở đời vượt qua nỗi truân chuyên
Là dòng suối hiền trầm mình tắm mát
Là cỏ xanh bát ngát tựa lưng nằm

Nhưng Chúa ơi!
Đêm nay đêm con âm thầm gọi Chúa
Người xa rồi không là của riêng con
Đêm bơ vơ đêm thao thức mỏi mòn
Hồng Ân phước xin cho con tròn giấc

Quên sự đời tất bật những thương đau

Kim Phượng