Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Chúc Mừng Sinh Nhật Anh Quách Vĩnh Thiện 18/5


Kim Phượng & Kim Oanh

Melbourne Trời Mưa



Rét mướt như chừng đã vào thu
Mây buồn mưa ướt phố âm u
Melbourne đón khách trời quên nắng
Sóng nước Yarra mãi mịt mù

Bến cũ hàng phong buồn rũ rượi
Con tàu vắng khách chẳng buồn đi
Đìu hiu một bước ai bên đó
Có phải đang tìm bạn cố tri

Mưa vẫn rơi đều mưa vẫn rơi
Buồn kia vương vấn mãi chưa vơi
Ngơ ngác chiều chim tìm bóng bạn
Melbourne mưa gió đón một người.

Melbourne 4/3/2012

Biện Công Danh

Thiếu Vắng*


Thiếu vắng
bàn tay đun nhóm lửa
Bếp sầu tro củi…tủi buồn hiu
Nhà cửa…thê lương len ngỏ ngách.
Vườn sau sân trước…nhuộm tiêu điều.

Thiếu vắng
nụ cười chào đón khách
Ấm trà lạnh, nhạt…nước đà vơi
Nước mẳt rưng rưng tim quặng thắt
Cô đơn thui thủi ngắm chiều rơi!

Thiếu vắng
cánh tay ôm siết chặt
Ngọt cay sang sớt lúc vui buồn.
Khắc khoải đêm thâu hồn trống rổng
Chỉ một mình đối diện mưa tuôn.

Thiếu vắng
người yêu tròn lối mộng
Trách mình bất lực để ly tan
Đất lạnh phần em sao nỡ chọn
Bạc đầu hai đứa phải hai đàng.

Anh Tú
May 11, 2015
*Tặng Nguyễn Phú Thạnh, người bạn hiền từ thuở ấu thơ.

Bài Thơ Hè 1960

Tôi có thơ đầu tay năm lên 9 tuổi, thời còn thơ chưa biết luật thơ, nhưng đã cao hứng ra thơ như thế này, Hè 1960, 
Đăng báo năm 1961, lúc Oanh mới có 4 tuổi hà... Đã đăng lại trên Đặc San Tống Phước Hiệp, Cali hè 2007 nhưng chưa hề tặng ai, nay tặng Oanh làm kỷ niệm nghen.




Hoa phương rơi như thầm nhắc nhở
Tuổi học trò ghi lại trong đây.
Xa trường, xa bạn, xa thầy,
Buồn gì hơn, buồn gì hơn ?
Tuổi thư sinh tháng ngày mài bút thép,
Còn mãi luyến lưu, mãi giận hờn.
Nếp áo học trò chưa hoen lệ,
Con tim non chưa vướng nặng niềm đau.
Buồn thì chỉ để mai sau,
Nhìn màu phượng thắm, ngỡ màu tâm tư.



Nguyễn Đức Tuấn

Gió Tây Lạnh Lùng



Tình cảm con người nói chung, tình yêu trai gái nói riêng sao mà mặn nồng say đắm.
Nhớ ai ngơ ngẩn ngẩn ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai


Thật là cảm động, đầy sự trìu mến, yêu thương, quyến luyến...
Trong kho tàng ca dao của dân tộc ta, có rất nhiều những điệu hò, câu hát về tình yêu trai gái. Nhưng cảm động nhất, tha thiết nhất, thể hiện tình yêu sâu đậm nhất...có lẽ là cảnh chia tay của đôi lứa.
Xin giới thiệu ra đây phần nào nỗi lòng của người con gái, khi đưa tiễn người yêu qua đôi câu ca dao chất phát, mộc mạc nhưng thật dễ thương và sâu sắc.
***
Chàng từ miền xa đến, nàng như đoá hoa rừng hương sắc. Có phải nợ chăng mà trầu nay đã bén duyên cau. Thế là đôi trái tim cùng hoà nhịp yêu đương. Để rồi chàng về thì không nỡ mà ở thì không đành

Ra đi anh nhớ vợ nhớ con
Ra về thì nhớ nước non trên rừng..
Khiến nàng càng đau xót
Cầm dao cắt đứt ruột ra
Ruột đau cho mấy không bằng xa nghĩa chàng!


Tìm đủ mọi lý lẽ..Đường xa vời vợi, đêm khuya vắng lặng... mong chàng hãy vì lời thệ ước mà ở lại. Lòng chàng đã quyết, thiếp chỉ còn biết thở biết than.

Anh ơi muôn dặm đường xa
Để em ôm bóng trăng tà năm canh!


Hay là

Gió vàng hiu hắt đêm thanh,
Đường xa, dặm vắng xin anh đừng về
Mảnh trăng đã trót lời thề,Sao anh để gánh nặng nề riêng em.

Nhưng ý chàng trai khó thay, biết rằng không thể, đành để người ra đi, với đôi lời nhắn nhủ
Anh về em mượn khăn tay
Gói câu tình nghĩa lâu ngày sợ quên.

Lưu luyến bịn rịn nhưng không thể giữ chàng, cô gái chỉ mong
Anh giơ khăn trắng em cầm,
Mai sau về trển gối đầu lấy hơi.


Còn gì trống trải hơn khi người tình rời xa

Đêm khuya trăng lặn gà kêu,
Anh về ở dưới bỏ gối thêu ai nằm


Để rồi mỗi khi đêm về, nửa giường nửa chiếu giờ thiếu bóng dáng ai

Đêm nằm ôm gối thở than
Gối ơi là gối bạn lang đâu rồi.


Trong căn phòng vắng lạnh, càng thương càng nhớ càng sầu, nàng đâm ra hờn trách
Chạnh thương chạnh nhớ chạnh sầu
Vì ai nên nỗi cho trầu xa cau


Nhưng có lẽ sâu đậm nhất chính là câu
Anh về để áo lại đây
Để khuya em đắp gió tây(*) lạnh lùng


Tại sao câu ca dao trên lại cho là sâu đậm nhất. Gió Tây lạnh thế nào mà cô gái phải cần đến tấm áo của người thương để đắp?
Vào mùa hè, gió từ Lào thổi sang, gọi là gió Tây. Gió Tây rất nóng, có lúc lên đến 43 độ C. Đối với người con gái khi người yêu rời xa, trong cảnh cô đơn, lấy gì để sưởi ấm lòng, trong khi cái oi bức của gió Tây nàng cũng cho là lạnh giá.
Một thể ví trong câu ca dao thật hay. Không thể có cái lạnh nào hơn cái lạnh trong lòng. Cái lạnh đó, chỉ có hơi ấm của người yêu mới đủ sức xoá tan.
Qua đôi câu ca dao trên, chúng ta thấy tình cảm thật đậm đà, chân thật của người con gái Việt trong Văn Chương Bình Dân. Một sự biểu lộ không e dè, thẳng thắn, chứ không hề nói bóng nói gió như trong Văn Chương Bác Học.

***
(*)Vào mùa hè nước ta chịu tác động mạnh của gió mùa Tây Nam được bắt nguồn từ khối khí xích đạo và khối khí chí tuyến hình thành trong vịnh Bengal . Nhưng khối khí gây ra hiện tượng gió Tây khô nóng ở nước ta là khối khí chí tuyến vịnh Bengal. Khối khí này khi thổi đến Việt Nam đã trải qua một quãng đường dài hơn 1000 km qua một phần lục địa thuộc Myanma, Thái Lan, Thượng Lào và gây mưa trong quá trình di chuyển. Đặc biệt khi đến Thượng Lào gió đã bị chắn bởi dãy Trường Sơn Bắc. Dãy Trường Sơn Bắc chạy gần như vuông góc với hướng gió, lại có sườn đón gió thoai thoải, nên khối khí đã gây mưa hết bên sườn đón gió (sườn Tây) khi tràn vào nước ta gió đã biến tính và trở nên cực kỳ khô và nóng. Đó chính là hiện tượng gió Tây khô nóng ở nước ta


Theo quy luật, ở miền Trung, mùa gió Lào thường bắt đầu từ hạ tuần tháng 4 đến trung tuần tháng 9, trong đó gió Lào thổi nhiều nhất vào tháng 6 và tháng 7, mỗi tháng trung bình có 7-10 ngày, trong đó 2-4 ngày gió Lào thổi mạnh. Gió Lào thường thổi thành từng đợt, đợt ngắn từ 2 đến 3 ngày, có đợt từ 10 đến 15 ngày, có đợt kéo dài tới 20-21 ngày.Trong một ngày, gió Tây khô nóng thường bắt đầu thổi từ 8-9 giờ sáng cho đến chiều tối, thổi mạnh nhất từ khoảng gần giữa trưa đến xế chiều. Có khi gió Tây khô nóng thổi liên tục suốt cả ngày đêm.

Thời tiết trong những ngày này rất khô, độ ẩm xuống rất thấp, và rất nóng trời nắng chói chang, gió lại thổi đều đều như quạt lửa, mang hơi nóng đến như thiêu như đốt tất cả. Gió Tây là thế.

Huỳnh Hữu Đức

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Đêm Nhớ “Vườn Thơ Thẩn”


Đêm Nhớ “Vườn Thơ Thẩn”

Vườn Thơ Thẩn Bạn Thơ vui xướng họa
Mình nằm đây ôn lại tháng ngày qua
Dịch Hán Thi lộ bao ý thâm trầm
Nghe xao xuyến bồi hồi trong tất dạ
Đây Đường Luật và kia vầng Thơ Mới
Thêm dịu dàng câu Sáu Tám thân thương
Ôi ngôn từ ôi chữ nghĩa tuyệt vời
Đã từng khiến hồn tôi trong ngây ngất
Niềm hạnh ngộ khiến lòng luôn thổn thức
Khi lạc vào vườn dị thảo kỳ hoa
Để giờ nghe rung động giữa canh tà
Sao nhớ quá biết lời nào cạn tỏ

Quên Đi
***

Các Bài Cảm Tác:
1/ Cự Diêm Vương
Ai thèm quen biết cớ mần chi?
Sờ gáy người ta có được gì?
Mặc kệ cuộc đời trông bạc thếch
Dẫu cho màu mắt ngắm đen sì
Vườn Thơ Thẩn trọn tình yêu mến
Nghĩa cố tri khơi dáng cụng li
Danh lợi trống trơn nhưng bất kể
Chút lòng lưu luyến chớ buồn đi!


Nguyễn Đắc Thắng

***
2/ Xin kính chúc anh Hữu Đức mau lành bệnh

Giòng sông uốn lượn gập ghềnh,
Nông sâu tùy khúc buồn tênh một mình.
Anh ơi ngộ bệnh vô tình,
Thiếu người xướng họa lặng thinh thơ Đường.

Bạn bè thân hữu tứ phương,
Trong "Vườn Thơ Thẩn" vấn vương thuận hòa.
Thương anh mãi chốn quê nhà,
Âm thầm tận mắt hiểu ra rõ ràng.

Cuộc đời cõi tạm lang thang,
Hai bàn tay trắng mọi đàng khó khăn.
Sống còn nỗi sợ nhọc nhằn,
Sa cơ thất thế ăn năn muộng màn!

Những mong phú quý vinh quang,
Ai dè lẹt đẹt xếp hàng đứng sau!
Ngàn dâu xanh ngắt một màu,
Thương về cố quận ruột đau chín chiều!

Chúc anh bình phục đủ điều...
Thân tâm an lạc có nhiều niềm vui.
Quê hương nhớ bạn ngậm ngùi,
Ngày mai tươi sáng ngọt bùi có nhau...


Mai Xuân Thanh 
Ngày 15 tháng 05 năm 2015

***
3/ Tình Thơ Nối Nhịp
Tặng Anh Quên Đi và các bạn thơ của tôi trong"Vườn Thơ Thẩn"

Chưa gặp xem chừng đã mến lâu
"Vườn thơ thẩn" mượn bắt đầu cầu
Chưa lần chén rượu vui tao ngộ
Chẳng lúc chun trà thức trắng(đêm )thâu
Chung nổi vương mang cho vận nước
Riêng niềm tâm sự mối ưu sầu
Bạn bè một hướng còn bao đứa ?
Lạc bước phong trần mãi thấy đâu !

Song Quang

***

Các Bài Họa "Tình Thơ Nối Nhịp" của Song Quang:

***
1/Cùng Bạn Thơ

Mới vừa ngã bệnh ngỡ rằng lâu
Bỡi vướng tình thơ khó cưỡng cầu
Bài xướng vừa xem vào chập tối
Đáp vần gắng trọn cả đêm thâu
Do duyên bút mực đầy hương vị
Nên thú văn chương đủ lấp sầu
Với bạn vườn thơ bao kỷ niệm
An vui tự tại khỏi tìm đâu


Quên Đi

* * *
2/Hãy Nán Lại

Ngỡ là mình đã biết nhau lâu
Tự thuở xa xưa nối nhịp cầu
Ngồi quán cà phê nhìn nắng đẹp
Cụng ly rượu nhạt đến đêm thâu
Khơi niềm xướng họa hòa tin tưởng
Bung ý cộng vui giải nỗi sầu
Có hứa nhưng chưa lần gặp mặt
Đi sớm tình này bỏ lại đâu?

Nguyễn Đắc Thắng
20150517
***

3/Tình Thơ Nối Nhịp

Bao năm xướng họa tưởng đà lâu!
Bằng hữu chi giao sớm bắt cầu.
Biên khảo cùng nhau san sẻ Ý,
Họa vần thức suốt biết bao thâu.
Văn chương Hữu Đức chung nhau luận,
Chữ nghĩa Thôi Sao sử nhĩ sầu.
Bệnh tật Quên Đi, bình phục sớm,
Tương phùng Chiêu Đức, chẳng xa đâu!

Đỗ Chiêu Đức
* * *
4/Nhịp Cầu Thân Mến" Vườn Thơ Thẩn

Trong "Vườn Thơ Thẩn" mến quen lâu,
Xướng họa Đường Thi đã bắt cầu,
Tứ hải hồn thơ duyên hội ngộ,
Tam sơn múa bút nợ canh thâu.
Thiên la lồng lộng, thưa mà khó,
Địa võng mênh mông, rớt giọt sầu.
Bằng hữu khắp nơi vì nước Việt
Mõi chân góc bể sẽ về đâu ...


Mai Xuân Thanh
Ngày 16 tháng 05 năm 2015

Mừng Sinh Nhật Kim Oanh


Sinh nhật Oanh
rồi đến sinh nhật ta
Tuổi đời chồng chất
nhưng tim không già! (Hi hi.. vì mình cũng vậy!)
Tình thơ
tựa tiếng chim ca
líu lo sớm tối
Blog nhà Kim Oanh!

Yên Dạ Thảo

Thơ Tranh: Mừng Em Sinh Nhật

Chúc Oanh một Sinh Nhật thật trọn vẹn và đầy niềm vui bên gia đình
Thân mến!
Chị Tuyến

Thơ Và Thơ Tranh: Tú Yên


Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Chúc Mừng Sinh Nhật Kim Oanh 16/5


Một năm rồi lại một năm
Sinh nhật em gái anh nằm anh rên
Dường như bị thế mà hên
Không gì gửi tặng tại quên thôi mà
Oanh ơi đừng có kêu ca
Cứ làm "thư ký"* có quà năm sau

Quên Đi
(*) Tại anh bị bệnh không ngồi đánh máy được
***
Các Bài Họa: 
Chúc Mừng Sinh Nhật Kim Oanh

Món quà đã hứa sang năm
Đến ngày sinh nhật chớ nằm chớ rên
Thôi thì bấm quẻ rủi hên
Cầu thêm Trời Phật đừng quên đó mà
Bài thơ "con cá" có ca
Nhất ngôn quân tử trước quà chúc sau

Kim Phượng
16/5/2015
***

Chúc Mừng Sinh Nhật Kim Oanh

(Nhái thơ Sáu Tám của Quên Đi và Kim Phượng cho vui...)

Sang năm, tính chuyện sang năm!
Bây giờ sinh nhật, chớ nằm... mà rên!
Chúc OANH vui, khỏe, ... trẻ thêm!
Chăm Vườn Thơ Thẩn chẳng quên đâu mà!
Mai nầy anh Đức khỏe ra,
QUÊN ĐI hổng dám QUÊN QUÀ của em !!!

Đỗ Chiêu Đức
***

Các Bài Cảm Tác:

Chúc Mừng Sinh Nhật Kim Oanh

Sinh nhật Kim Oanh với Tháng Năm,
Thời gian thấm thoát vốn xa xăm.
Chúc mừng em gái sao quên được,
Chào đón niềm vui "tuổi hạc" chăm.

Chẳng biết làm sao đường cách trở

Mong cô giáo thọ mấy trăng rằm.

Nói năng tình nghĩa đầy nhân hậu,
Chiếu cố "Vườn Thơ" bạn quý thăm...

Mai Xuân Thanh 
Ngày 17 tháng 05 năm 2015
***
Chúc Sinh Nhật Muộn

Qua rồi mười sáu tháng năm
Sinh nhật em gái buồn nằm tủi thân
Mỗi năm chỉ có một lần
Cớ đâu ta lại vô tâm thế mà
Cho anh xin lỗi em nha 
CHÚC MUỘN một tiếng thay QUÀ (cho) KIM OANH!

Nguyễn Đắc Thắng20150518
***
Lời Chúc Muộn Màng

Kim Oanh sinh nhật tháng năm
Mà im thin thít ...vui thầm mình ên
Bây giờ biết được....bắt đền
Một trang thơ mới "hương thừa" xem vui
"Vườn thơ thẩn" hứa quà rồi
Riêng Song Quang sẽ đền bồi gì đây ??
(Cô) láng giềng vui tính...khó này
Nếu mà hứa ...cụi,phải tay cô nàng
Thôi thì lời chúc muộn màng
"Bình an,sức khoẻ" ...gởi sang...hứa lèo


Song Quang
***


Kính gửi thầy và các anh chị Vườn Thơ Thẩn.
Thật cảm động hết sức khi nhận được " quà Hứa" hihihih.... của các anh chị gửi cho em
Một sinh nhật thú vị từ Vườn Thơ Thẩn, giúp cho em thêm sức lực để làm "thư ký" cho anh Quên Đi.

Cảm Ơn Quà Của "Vườn Thơ Thẩn"

Qua rồi mười sáu tháng năm
Nhưng đây bao tiếng nồng nàn chúc vui
Lặng lặng em mỉm miệng cười
Cám ơn "quà hứa" chao ui ... cổ dài...(hihihi..)
"Quà thơ" ghẹo thật là hay
Cả "Vườn Thơ Thẩn" ngất say rộn ràng

Kim Oanh

Thuyền Trăng - Anh Bằng - Mỹ Thể

Anh là con thuyền đang đi theo ước vọng của mình,còn em là bến đợi,nỗi nhớ và ánh mắt theo dõi anh khi ánh trăng về nơi bến đợi sẽ thôi trông chờ ,chỉ khi nào anh quay về bến cũ,để chúng mình cùng nhau hưởng hạnh phúc sau bao ngày mong đợi mõi mòn ...




Sáng Tác: Anh Bằng 
Tiếng Hát: Mỹ Thể
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Mừng Tuổi

 

Một đoá phượng hồng chợt lên ngôi
Giữa cõi nhân gian nở nụ cười
Nắng thơm tỏa ngát mùi trần thế
Chim hót ru đời một chiếc nôi
 
Hoài Tử 

Chúc Mừng Sinh Nhật Kim Oanh - 16/05/2015


Chúc Kim Oanh sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc bên người thân và bạn hữu


Nguyễn Đức Tri Ân

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

Trái Tim Nói Với Em - Thơ Quách Như Nguyệt - Nhạc Đặng Vương Quân


Thơ : Quách Như Nguyệt
Nhạc: Đặng Vương Quân
Trình bày: Tâm Thư
PPS: Tạ Trung Thủy

Phiếm Chu - Huyền Quang

Cùng Bạn,
Xin chuyển đến các bạn thơ vài bài thơ thiền của Huyền Quang đọc cho vui cuối tuần 
Huyền Quang (1254-1344 ) tên thật là Lý đạo Tái người châu Nam Sách. Từ nhỏ, ông có khiếu văn chương, năm 21 tuổi đỗ đầu kỳ thi Hương , được bổ làm quan ở Hàn Lâm Viện và nhận mệnh vua tiếp sứ Trung Quốc. Khi ông theo vua Trần Anh Tông đến chùa Vĩnh Nghiêm ở huyện Phượng Nhãn để nghe sư Pháp loa giảng kinh, liền có ý muốn xuất gia. Sau đó mấy lần ông xin từ chức để đi tu , được vua Trần Anh Tông chấp nhận và giao cho sư Pháp Loa hướng dẫn. Ông trở thành vị tổ thứ ba của dòng thiền Trúc Lâm.
Mailoc


Phiếm Chu

Tiểu đỉnh thừa phong phiếm diểu mang 
Sơn thanh, thủy lục hựu thu quang 
Sổ thanh ngư địch lô hoa ngọai  
Nguyệt lạc ba tâm giang mãn thiên 

Huyền Quang

***
Dịch Nghĩa:
Chiếc thuyền con lướt gió trên dòng sông bát ngát
Non xanh nước biếc lại thêm mùa thu 
Vài tiếng sáo làng chài ngoài khóm lau 
Trăng rơi đáy sóng , mặt sông sương đầy

Dịch thơ:
Đi Thuyền

Theo gió thuyền con nước lững-lờ
Non xanh nước biếc nắng thu mơ 
Thuyền chài tiếng sáo vờn lau-lách 
Trăng rụng sương giăng sóng nước mờ

Mailoc 
***
Đỗ Chiêu Đức tham gia với các phần : Bản Tiếng Hán Cổ, Chú Thích và Diễn nôm mỗi bài thơ của Thiền sư Huyền Quang (1254-1344 ) đời vua Trần Anh Tông như sau đây :

泛舟
小艇乘風泛渺汒, 
山青水綠又秋光。 
數聲漁笛蘆花外, 
月落波心江滿霜。

Phiếm Chu  

Tiểu đĩnh thừa phong phiếm diểu mang, 
Sơn thanh thuỷ lục hựu thu quang. 
Sổ thanh ngư địch lô hoa ngoại, 
Nguyệt lạc ba tâm giang mãn sương.

CHÚ THÍCH :
PHIẾM CHU 泛舟 : PHIẾM có 3 chấm thủy một bên, nên có nghĩa là TRÔI NỔI. CHU là Ghe Xuồng. PHIẾM CHU là Để mặc cho chiếc Thuyền trôi nổi trên sông. Trong bài TIỀN XÍCH BÍCH PHÚ mở đầu bằng câu : " Nhâm Tuất chi thu, thất nguyệt kí vọng, Tô Tử dữ khách PHIẾM CHU..." là chữ PHIẾM CHU nầy đó.

CÂU 1 : Tiểu đĩnh thừa phong phiếm diểu mang.
TIỂU ĐĨNH : là Chiếc Thuyền nhỏ. THỪA PHONG : là Cởi gió, là Đón gió. PHIẾM là Trôi nổi. DIỂU MANG : là Mênh mông Vô tận. Câu 1 có nghĩa :
" Chiếc thuyền con trôi nổi theo chiều gió trên dòng nước mênh mông vô tận ".

CÂU 2 : Sơn thanh thuỷ lục hựu thu quang. 
SƠN THANH : là Núi Xanh. THỦY LỤC : là Nước Xanh. HỰU là Lại. THU QUANG : là Quang cảnh Mùa Thu. Câu 2 có nghĩa :
" Lại cũng quang cảnh của mùa thu với núi xanh nước biếc ".

CÂU 3 : Sổ thanh ngư địch lô hoa ngoại, 
SỔ THANH : SỔ là Một Vài. SỔ THANH là Một vài âm thanh, là Một vài tiếng. NGƯ 漁 nầy có 3 chấm Thủy, có nghĩa : Thuộc Về Cá, nên NGƯ ĐỊCH : là Tiếng Sáo của những người đánh cá. LÔ HOA : là Hoa Lau Hoa Sậy. NGOẠI : là bên ngoài, phía ngoài. Câu 3 có nghĩa :
" Ngoài xa của đám hoa lau là tiếng sáo vẳng đưa của các dân chài ". ( Tiếng sáo không thể đếm được, nên không thể nói là MỘT VÀI tiếng sáo. Vì tiếng sáo trên sông vẳng đưa theo gió nên nghe khi được khi mất. Chớ không phải có NHIỀU NGƯỜI thổi sáo ! Chữ SỔ được thoáng dịch là Văng Vẳng là vì thế ! ).
CÂU 4 : Nguyệt lạc ba tâm giang mãn sương.
NGUYỆT LẠC : là Trăng lặn. BA TÂM : là Giữa lòng sóng. GIANG MÃN SƯƠNG : là Sông đầy cả sương. Câu 4 có nghĩa :
" Khi trăng lặn xuống giữa lòng sóng nhấp nhô ( ở tận chân trời ) thì sương cũng xuống tràn ngập cả dòng sông.

Diễn Nôm:
Thả Thuyền

Thuyền con trôi nổi gió xuôi dòng,
Nước biếc núi xanh thu mênh mông.
Tiếng sáo vẳng đưa bờ lau sậy,
Sóng dìm trăng lặn móc đầy sông!

Đỗ Chiêu Đức 

Em Và Anh


Em đã giận anh mấy buổi trời
Vì anh lỡ giỡn gọi: " Mình ơi! "
Người đâu suồng sã không tôn trọng
Vừa mới quen nhau đã thế rồi!

Anh đón bên đường gọi : " Chị ơi!
Cho tôi xin lỗi một đôi lời "
Quay sang liếc xéo, em dằn dỗi:
" Tôi lão, chẳng cần ai nhắc tôi! "

Anh trao chiếc quạt: "Quạt đi này
Hạ hỏa rồi nghe tôi nói đây !"
Em hất tay ra, nhìn thật bén :
"Trương Phi - ám chỉ ác ghê thay!"

Anh đi lẽo đẽo bước song hành
Cắm cúi làm thinh, em bước nhanh
Anh rảo chân theo, em đứng lại
Làm anh lỡ trớn, phải đơn hành!

Anh pha mực tím, viết thư xanh
Vẽ một đôi chim đậu ngọn cành
Ghi ký tự hoa tên mỗi đứa
Em cười - chim vút tận trời xanh!

Môi cười mà mắt sáng long lanh
Đánh bạo, anh cầm tay rất nhanh
Lạ nhỉ, má đào sao ửng đỏ :
"Người ta nhìn đó, thả ra anh!"

Lời trách sao nghe quá ngọt ngào
Anh càng nắm chặt, cũng không sao!
Bàn tay run rẩy trong tay ấm
Anh khẽ gọi:" Em", dạ xuyến xao

Bốn mươi năm trọn sống bên nhau
Vẫn tiếng Anh Em rất ngọt ngào
Dù lúc giận hờn hay mỏi mệt
Những lời âu yếm vẫn luôn trao

Phút giây tử biệt, chỉ nhìn nhau
Tay nắm trong tay, mắt lệ trào
Dẫu chẳng thốt ra, lời rất rõ
" Anh! "" Em! ", nghèn nghẹn giữa tim đau!

Phương Hà
***
N & M

Quen M sao khó quá đi Trời!!
Làm N ngọng nghiệu...chẳng nên lời
Ân cần...thì bảo rằng "lừa dối
Bạo dạn ...lại cho "suồng sả" thôi
Đưa quạt: "xôn xao cơn gió mát"
Tặng thơ : "thao thức ngũ không tươi"
"Mình ơi"cũng bởi là duyên nợ
Tay nắm trong tay sống trọn đời

Song Quang

Giọt .....



Giọt mưa đêm vắng vọng về mau
Tí tách reo vui ghẹo nỗi sầu
Tiếng gió rì rào như nhắc nhở
Chợt nghe hoang vắng suốt canh thâu

Giọt buồn thư thả quyện theo chân
Ly rượu chiều hôm cũng góp phần
Ngày tháng chậm buồn trôi lặng lẽ
Ngồi ôn dĩ vãng dạ bâng khuâng

Giọt thương lở dở mãi loay hoay
Tự trách riêng ta chẳng tỏ bày
Phố hẹn ngày qua còn đậm nét
Một mình dạo phố ngắm mây bay

Giọt nhớ thầm thì lẵng lặng khơi
Vấn vương ánh mắt nét môi cười
Hỏi EM, kỷ niệm ngày xưa đó
Chắc chẳng còn gì theo lá rơi

Giọt sầu còn lại chỉ riêng ta
Gởi gấm vần thơ nơi xứ xa
Nhắc nhở từng lời bao tiếc nuối
Hòa trong trang giấy khúc tình hoa

Giọt mơ ngày cũ đã phôi phai
Ngày tháng lặng trôi bóng miệt mài
Ba chữ ngại ngùng xưa chẳng nói
Giờ thì thương tiếc dáng hình ai

Giọt say một tối nhớ bâng quơ
Lặng ngắm mưa bay dạ thẫn thờ
Gác trọ im lìm ôn dĩ vãng
Về EM, thương nhớ mấy vần thơ...

Hoàng Dũng

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Bước Mờ - Bụi Mờ


Cô đơn nào hơn buổi chiều nay
Nhìn hoài chiếc lá cuộn trong tay
Ai gây nhung nhớ? Lòng vương vấn!
Vò nát trong tay phiến lá dài

Rảo bước thả hồn theo lá bay
Mùa thu ngập lối . . . lá ngủ say
Bâng khuâng lòng dặn“Thôi đừng nhớ ”
Trăm nhớ cũng hoài ...nào ai hay ?

Đã biết yêu người chỉ là mơ
Nghìn thương so ngắn một câu thơ
“ Bảo rằng hoa giống như tim vỡ ”
Tim vỡ...tình mình chỉ là mơ

Tình đã trao đi chẳng đợi chờ
Đêm về quay quắt nỗi bơ vơ
Gió khuya lay động cho lòng ngỡ
Hiên ngoài ai đấy! Hay đang mơ?

Hãy cứ ngủ vùi trong ước mơ
Cuộn tình ngang trái kết vần thơ
Cho tình cao vợi luôn thổn thức
Cạnh bước bơ vơ một bước mờ

Kim Phượng 
(02/12/2014)
***
Bụi Mờ

(Từ bài thơ Bước Mờ của Kim Phượng)

Từ độ em đi đến… sáng nay 
 Bao mùa Thu chết lạnh…bàn tay 
 Nở nào bỏ lại bao vương vấn 
 Lạc lối tìm quên ...tiếng thở dài.

Thu muộn lưng trời mây trắng bay 
 Thổi tan giấc mộng...nhấp men say 
 Em đi có nhớ - thôi đừng nhớ 
 Ray rức người xưa em có hay?

Em tự nhủ lòng là giấc mơ? 
Rồi tuôn máu lệ xuống vần thơ 
“Bảo rằng hoa giống như tim vỡ” 
Rồi trách ơ hờ một giấc mơ!

Em có hứa đâu để đợi chờ? 
Nên anh thơ thẩn bước bơ vơ 
Bên kia trời Úc em nào nở 
Bỏ lại ân tình héo mộng mơ.

Thôi chịu! Từ đây chung giấc mơ 
 Hai người góp mực viết bài thơ 
 Gởi theo mây gió về muôn ngả 
 Lạnh khối tình chung phủ bụi mờ.

Dương Hồng Thủy
( 01/03/2015)

Em Là Thu



Thu về chưa? Màu mây vương trong mắt
Nắng chiều tàn như khói thuốc trên tay
Màu lá vàng hững hờ em góp nhặt
Bước chân về.. nhè nhẹ gió heo may..

Cành phượng thắm gợi tình ai nồng cháy
Chờ đợi em, cánh đỏ rớt bên đường
Buổi hẹn hò nụ hôn mềm ngây ngất
Mắt âm thầm ngấn lệ lúc chia tay..

Em là thu, trọn đời ta quấn quit
Con đường tình còn đó.. bờ môi xưa
Thời gian trôi.. mùa thu vừa trở lại
Đêm thu tàn.. em cất tiếng trong mưa..

Thà là hàng cây bên đường đỗ lá
Mỗi chiều tà còn nghe tiếng thu đi
Hơn thành phố thiếu em, buồn im vắng
Không còn ai.. quyến luyến chút tình si…


VA, đêm nhớ trăng rằm 28-10-12
Bùi Thanh Tiên

Tiễn Nguyễn Kỹ Khuyên CHS Tống Phước Hiệp NK 1969 Lần Cuối - Phần 1

Đúng 14 giờ ngày 30- 4-2015 Gia đình và Thân hữu đưa linh cửu Nguyển Kỹ Khuyên đi hoả táng ở Sơn Trang Tiên Cảnh toạ lạc tại Tầm Du huyện Cái Tắc tỉnh Hậu Giang.



Thuỷ (Bảy) em của Khuyên
Thuỷ và Đức cạnh linh cửu của Khuyên 





Hết Phần 1


Hình ảnh Huỳnh Hữu Đức

Tiễn Nguyễn Kỹ Khuyên CHS Tống Phước Hiệp NK 1969 Lần Cuối - Phần 2








Tro Cốt của Khuyên


Hết Phần 2
Hình ảnh : Huỳnh Hữu Đức

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

Tôi Ði Giữa Hoàng Hôn- Văn Phụng - Jo Marcel

Một mình bước đi chầm chậm trong nắng chiều vàng nhạt, chợt nhớ lại kỹ niệm của một thời yêu nhau, hai đứa dắt tay nhau tươi cười bên bến sông xưa tràn dâng hạnh phúc. Bây giờ cũng con đường bến sông đó, nay chỉ còn lại một mình như cánh chim lạc loài mà tiếc cho ngày tháng cũ...không biết mùa sau có còn gặp lại hay không!...Dù còn một mình,buổi chiều tôi vẫn đi lại chốn cũ như để chờ, để đợi, để thương, để nhớ ...


Sáng Tác: Văn Phụng
Tiếng Hát; Jo Marcel
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Tôi Vẫn Biết Em Buồn Bên Mái Lá


Tôi vẫn biết em buồn bên mái lá
Hàng bụp thưa đôi búp nhú ơ hơ
øĐất xa trời bao năm mà đất nhớ
Những ngày giông đêm tối hẹn hò mưa

Em có mắt của một đời xa xứ
Thương hàng cau ngan ngát mấy chân vườn
Thương chết được nhưng bao giờ thấy lại
Bóng hình tôi về ngủ giữa hồn em

Tiếng chim hót sao nghe buồn qúa đổi
Bởi ngày qua nắng tắt sợi thu vàng
Em hãy cắn dùm tôi vài qủa ổi
Chùm mận tươi khi gío chuyển mùa sang

Tôi vẫn biết em buồn bên mái lá
Hỏi giòng sông đưa nước đến bao giờ?
Sông xa nguồn chắc sông sầu muốn khóc
Nhớ đầu doi cuối vịnh mái chèo khua

Đâu chỗ vá trên áo người cô phụ
Một thời xưa duyên dáng cuốn qua rồi
Nghe đứt ruột tưởng chừng trong đáy cốc
Hồn Trương Chi lãng đãng ấy là tôi

Và tất cả bờ ao kinh rạch ấy
Thoảng hương tràm hay hoa tím bằng lăng
Cũng não nùng vì muôn đời không thấy
Lũ ong xưa đàn bướm giởn tung tăng

Lâm Hảo Dũng
Trích từ Thi Tập Những Bài Thơ Của Tôi

Nắng Chiều 1



Thoang tháng lạnh, chiều dâng dâng nỗi nhớ,
Lá xanh buồn, ngơ ngẩn giọt thu sang.
Lá đợi mùa thu, lá đợi gió thu vàng,
Lá đợi mấy mùa thu đây hỡi gió ?

Tôi tìm lại hình dung em thuở nọ,
Một yêu kiều, một vóc dáng phong sương.
Đôi mắt liêu trai hờ hững mấy thiên đường,
Khung cửa khép bao lần rung nhịp tóc.

Tóc nâu đen, tóc xanh dài khô khốc,
Gió chiều bay gợi nắng nhớ hoàng hôn.
Bên kia sông chiều gọi gió ru hồn,
Thăm thẳm nắng, sông chiều xanh biển mắt.

Tôi nhớ thương em những chiều hoa giấu mặt,
Trút xuân thì lãng đãng nắng thu đưa.
Tím vội hoàng hôn, nhung nhớ nói sao vừa ?
Xanh thuở đó, vàng mây lên đỉnh khói.

Người con gái một lần yêu thấy tội,
Bước qua cầu để lại trái xuân non.
Chín chưa em, trái nhớ vẫn như còn,
Vương nỗi nhớ, chiều tang thương biển vắng.

Người yêu hỡi, nếu chiều đi lẳng lặng,
Bóng xuân thì còn dấu lệ hoa xưa ?
Cuối đường mây, thơ thẩn gió sang mùa,
Vô tình lắm, chiều đi, thong thả bước...

Montreal 01-07-2004
(PSSC Houston xuân 2005)
Nguyễn Đức Tuấn

Nhân Tướng Học: Bí Quyết Cải Tạo Tướng Mệnh


Khuôn mặt xinh đẹp cũng là một loại phúc báo. Dù là phúc báo gì đều có căn nguyên của nó, giống như tài phú đến từ bố thí, tôn quý đến từ khiêm cung, khuôn mặt xinh đẹp đến từ dịu dàng lương thiện. Đến trung niên, tướng mạo đã đi vào ổn định, cũng là thể hiện của tính cách một người.

Nhiều người khoan hậu có khuôn mặt có phúc, người dịu dàng lương thiện có khuôn mặt xinh đẹp. Người thô bạo, vẻ mặt hung dữ; rất nhiều phụ nữ trung niên lão niên có phẩm tính không tốt, vẻ mặt thường cay nghiệt, cũng gọi là tướng bạc mệnh, khắc chồng. Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài; cũng vì vậy, tướng mạo sẽ biểu lộ ra vận mệnh tương lai của một người. Xem tướng là một loại tích lũy kinh nghiệm, tướng tùy tâm sinh, từ mặt biết tâm, từ tâm biết mệnh.

Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài; 

Vậy nguồn gốc khuôn mặt tuổi thiếu niên, thanh niên ở đâu? Đặc thù của tướng mạo có quan hệ với sự di truyền của bố mẹ, như màu da màu tóc, nhưng khuôn mặt dáng người cùng tiên thiên có quan hệ, mức độ xinh đẹp là dựa theo những đời trước mà bố trí.

Nửa đời trước của một người, là ảnh hưởng từ kiếp trước, nửa đời sau, chính là tự mình. Vậy mới nói, sau khi đến trung niên, cần phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình. 

Lòng từ bi cũng là một yếu tố quan trọng. Người có thiện tâm, thường từ trong ra ngoài tản mát ra một loại hào quang, càng khiến người thuận mắt, càng ngày càng thích tiếp xúc. Mà người ích kỷ, giảo hoạt, so đo, tất khó nhìn, thậm chí xấu xí; cho dù may mắn có khuôn mặt đẹp đẽ, thì trên mặt cũng sẽ dần hiện ra một vài chỗ khiến người không thích, người ta thường nói khuôn mặt không có duyên, chỉ lần đầu gặp hơi thuận mặt, tiếp xúc nhiều liền không còn thuận nữa.

Xin hãy tin rằng, tướng mạo là có thể từng bước thay đổi đấy! Nhất là một khuôn mặt xinh đẹp sẽ từ trong ra ngoài tản mát ra một lực hấp dẫn, khiến người gặp bất tri bất giác sinh lòng mến mộ. Nhiều khi, xinh đẹp hay không, chính là từ tâm mà nhìn, “Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi” chính là đạo lý này, tức là nhìn người mình yêu càng nhìn càng thấy đẹp.

Vì vậy, muốn có dung mạo đẹp, trước cần nội tâm đẹp! 

Một, người cam tâm tình nguyện chịu thiệt, lại nhận được càng nhiều. Người có thể chịu thiệt, nhân duyên nhất định sẽ tốt, nhân duyên tốt, cơ hội tự nhiên sẽ nhiều. Mỗi người khi còn sống, có thể nắm bắt một hai lần cơ hội là đủ!

Hai, người thích chiếm phần hơn, cuối cùng chẳng chiếm được bao nhiêu, nhặt được một ngọn cỏ, mất đi một rừng cây. Người mà vừa đến lúc tính tiền liền kiếm cớ đi việc khác hoặc móc hoài không ra tiền, cơ bản đều là những người không có thành tựu gì.

Ba, người có ánh mắt tiểu nhân, tâm địa nhỏ hẹp. Lúc bạn bè hội tụ, nói ra ba câu, đều không thoát khỏi chuyện cá nhân, người này chính là ốc sên chuyển thế, nội tâm hư không, ích kỷ. Trong nội tâm chỉ có chuyện nhà mình, những chuyện khác liền không liên quan đến anh ta.

Bốn, chỉ có tiếc duyên mới có thể tục duyên, tức là vun bồi duyên phận. Trên đường đời, nhiều người chúng ta gặp, thật ra đều có duyên mới gặp được nhau, hơn một nửa người thân chính là bạn tốt trong đời trước, còn bạn tốt thì hơn một nửa là người thân trong đời trước, mang đến phiền muộn cho bạn vì hơn một nửa là người bạn đã từng gây tổn thương. Vì vậy cần nhớ: Đối xử tử tế với người thân, quan tâm người bên cạnh, khoan dung những người làm bạn tổn thương, vì đây đều là nhân quả.

Năm, nội tâm vô khuyết gọi là phú, có thể bao dung người khác gọi là quý. Luôn vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực. 

Sáu, biện pháp giải quyết phiền muộn tốt nhất, chính là quên nó đi.

Bảy, tiếu khán phong vân đạm, toại đối vân khởi thì (cười nhìn gió mây nhạt, ngồi trông áng mây trôi).

Không giành là từ bi, không biện là trí tuệ, không nghe là thanh tịnh, không nhìn là tự tại, tha thứ là giải thoát, biết đủ chính là buông. 

Tám, nội tâm không loạn, không khổ vì tình, không sợ tương lai, không giữ quá khứ.

Chín, kiếp này, bất kể thứ gì cũng sẽ không mang đi được, vậy nên hãy sống với hiện tại, cười với hiện tại, và hãy ngộ ngay bây giờ!


Biên dịch: Bình Minh, STV online
Mailoc chuyển

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Gửi Người Tình Thơ




Xướng: Gửi Người Tình Thơ
  
Đền anh nhé! một kiếp sau
Kiếp này mình lỡ hẹn nhau, mất rồi
Buồn như sương trắng chiều rơi
Thôi anh, tình cũng một đời bơ vơ
Ừ thì! một kiếp tình thơ
Quên nhau chẳng đặng dật dờ đời nhau
Ừ thì ! anh trước em sau
Bao giờ ta mới gặp nhau cuối đời ?
Như mưa tháng bảy từ Trời
Tình thơ ơi! chỉ là người tình thơ

Miên Thụy
***
Cảm Tác Y Đề 

Người ơi! hẹn lại mai sau
Tình thơ vuột mất..bên nhau lỡ rồi
Thơ buồn tựa áng chiều trôi
Bao nhiêu nhung nhớ để trời chơ vơ
Một thời cũng kiếp tình thơ
Có mây làm chứng:đợi chờ cho nhau
Thôi đành! anh ước ngày sau
Đôi ta gặp lại...tình trao suốt đời
Ngưu Lang Chức Nữ trên trời
Thơ tình giao ước như lời tình thơ


Song Quang

Tuổi Đời



Năm hai mươi cửa đời bỡ ngỡ
bước vào yêu chập chững tình rơi
đường học vấn kẻ theo người bỏ
mệnh tương lai may rủi đầy vơi

Năm ba mươi ngưởng đời rộng mở
kẻ hiển vinh mặt trắng mày trơn
người khốn khó cơ hàn dang dở
chuyện thế thời thua thiệt ,thiệt hơn

Năm bốn mươi oằn vai nặng gánh
chữ công danh hiếu đạo tề gia
sai lỡ bước mất còn đã trể
kiếp nhân sinh nửa đoạn đường qua

Năm năm mươi giật mình ngoảnh lại
yêu lại đời dẩu muộn còn hơn
gái gọi bác,sồn sồn, xưng chị
đàn bà sao, thương, ghét, giận hờn

Năm sáu mươi hồi dương khao khát
thèm được yêu như thuở mười lăm
đêm nhẩm đếm tình đầu tình cuối
phủi tay buồn chắt lưởi...còn đâu

năm bảy mươi mắt mờ lưng mỏi
chuyện ái ân vợ hỏi, làm thinh
thấy gái đẹp cũng thèm tức tưởi

ngặt, hụt hơi, nửa bến bờ tình

Năm tám mươi hương tình lửa nguội
ngồi thẩn thơ chuyện nhớ chuyện không
gia sản đó mất còn chẳng biết
lòng rể dâu...chữ hiếu khó lường

Năm chín mươi khóc cười lú lẩn
bạn bè thân, tử biệt còn ai
chuyện no đói mặc tình con cháu
cõi trần gian le lói từng giây

Năm một trăm..ối trời,,,hiếm có
lẩn thiệt rồi có nhớ gì đâu
kiếp người ngắn ngủi trần ai
lần sau ai dại đầu thai làm người

Phủ Hiền


Ông Giáo Già Và Ngôi Trường Cũ

* Riêng gửi các em học trò cũ 1955-1962


Một trưa nắng hạ, trời im gió, tôi về thăm lại ngôi trường xưa. Bước vào lớp, giờ dạy toán đầu tiên, 60 năm về trước, tôi thật sự ngỡ ngàng. Lớp trống vắng, nhưng quang cảnh vẫn y như ngày nào. Bảng đen, bục giảng, bàn giáo sư, và từng dãy bàn ghế gỗ mộc sơn đen. Tưởng như trước mắt, các em học trò yêu quí đã ngồi ngay ngắn, náo nức chờ đón bài giảng đầu tiên của thày. Sáu chục năm qua rồi thật sao. Tôi chìm vào trong hồi tưởng. 

Thuở mới vào đời, nổi trôi đến một tỉnh nhỏ, tôi đã tin là đã tìm được chốn giữ thân cho qua thời khói lửa. Ngày ngày an phận, dạy học, tình nguyện làm ông giáo làng, đưa trẻ qua sông, bỏ mộng khoa bảng, không luyến tiếc cử nhân, tiến sĩ, kỹ sư hay bác sĩ . Thật sự, khoảng thời gian đầu, tôi đã tìm thấy ở nơi đây một không gian còn giữ được ít nhiều "quân sư phụ", ngày tháng miệt mài lo dạy học, hết dạy cho lớp các anh các chị rồi lại lo đến lớp các em của mấy đứa học trò, cứ ngỡ là nếu không có mình thì tội nghiệp cho chúng nó, chắc chúng nó không tìm được một ông thày dạy toán nào " hay" (!) như vậy. Lại thêm, được sự quí mến của phụ huynh học sinh, ban giám hiệu, và các bạn đồng nghiệp, ông giáo tôi làm sao nghĩ đến chuyện thay đổi, bỏ đi nơi khác được. Ôi chao tuổi trẻ hồn nhiên, giản dị, ngây thơ thật dễ thương đến tội nghiệp của tôi ! 

"Bố ạ, thôi ta về, bố bước lên bục giảng cho con chụp tấm hình làm kỷ niệm " . Tiếng nói của người con trưởng kéo tôi về với thực tại . Ông giáo già, ngôi trường cũ, và khoảng cách 60 năm.

Một trưa nắng hạ, trời im gió
Tôi về thăm lại ngôi trường xưa
Thời gian như đọng từng viên gạch
Trên lối đi mòn dấu nắng mưa

Chân bước ngỡ ngàng vào lớp học
Ô hay, bụi phấn vẫn còn bay

Bảng đen, bục giảng, y như cũ
Sáu chục năm rồi, đâu có hay

Dãy ghế, dãy bàn đầy vết mực
Gái trai cùng lớp học chung nhau
Ngày xanh lưu bút còn đây đó
Đám học trò xưa nay ở đâu?



Phạm khắc Trí 
30/04/2015
***
Trưa nay, nhận được một tản văn rất cảm động của Thầy. Theo em, đó là nỗi lòng của một ông giáo suốt đời tận tụy vì học trò – vì thế hệ mai sau. Đọc tâm sự của Thầy mà nước mắt rưng rưng.
Xin phép Thầy cho em … dịch ra thành một bài thơ . Em biết rằng bài thơ nầy chưa diển tả được hết ý nghĩ của Thầy…. nhưng sức em chỉ có thế. Xin Thầy nhận cho một tấm lòng quý mến và chân thành của em.
Kính chúc Thầy Cô an khang và luôn có nhiều niềm vui.
Kính

Ông Giáo Già Và Ngôi Trường Cũ
(Theo tản văn của Thầy Phạm khắc Trí 30/04/2015)

Trời im gió buổi trưa cuối Hạ
Tôi trở về thăm lại trường xưa
Bàn ngồi học, bảng đen, bục giảng
Thiếu các em chợt thấy dư thừa ! 

Tôi ngồi trên ghế đai nhìn xuống
Những trò yêu dấu của tôi đâu
Sáu chục năm bây giờ thất lạc
Tôi bâng khuâng hồi tưởng nghẹn ngào... 

Thời khói lửa tôi vào sư phạm
Chuyển về một tỉnh nhỏ miền Nam
An phận - ông giáo làng giữ trẻ
Thấy ấm lòng một chút không gian.
Ngày hai buổi miệt mài dạy học
Phép toán nhân chia – lẽ sống vui
Ban giám hiệu, phụ huynh tin tưởng
Nên giáo làng an phận tuyệt vời. 

Tôi bước xuống dãy bàn cuối lớp
Tìm dấu chân son thuở thiếu thời
Nghe đau điếng từng cơn thắt ruột
Trời không mưa mà ướt áo tôi. 

Bố ơi con ghi hình kỷ niệm
Trời hoàng hôn ta hãy quay về
Ông giáo già tuổi xưa nay hiếm
Đắng lòng như nếm ngụm cà phê…

Dương Hồng Thủy
7/5/2015
***
Kính Thầy và các bạn Vườn Thơ Thẩn.
Qua lời tâm tư của Thầy Trí bộc bạch.Song Quang rất xúc động và bồi hồi nhớ lại kỷ niệm một thời xa xưa.Song Quang cũng có đi dạy một thời gian rồi mộng giang hồ của thời trai trẻ bộc phát nên đã đi vào cuộc chiến.Nhưng cũng thấu hiểu được nỗi lòng của Ông Giáo già khi trở về thăm ngôi trường cũ.
Xin ghi lại đây để Thầy và các bạn chia sẻ

Ông Giáo Già Thăm Ngôi Trường Cũ

Ông giáo ngày xưa nay đã già!
Ngôi trường năm củ viếng thăm qua
Bảng đen ,bục giảng còn in dấu
Phấn trắng ,học trò lại cách xa
Nhìn lại,ngỡ ngàng đau xót dạ
Quay lui ,hồi tưởng trí chưa nhòa
Nhớ thời,kiến thức trao đàn trẻ
Tồn đọng vẫn còn mãi bóng ta

Song Quang