Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Thơ Tranh: Ru Em Tình Nồng


Thơ: Việt Hải
Thơ Tranh: Kim Oanh

Vô Đề


Từ em ngỏ ý sang sông, 
Lòng anh bỗng những cơn giông tràn về. 
Anh nghe đau đớn ê chề, 
Anh nghe như quá não nề xác thân. 

Cuộc tình vừa trọn ba năm, 
Ba năm ân ái, ba năm khổ sầu. 
Dấu yêu giờ đã hằn sâu, 
Cơn đau vừa đủ bạc đầu nhớ thương. 

Dù em xa cách ngàn phương, 
Trong anh em vẫn như thường đâu đây. 
Cuộc đời xế bóng về Tây, 
Đường đời đơn độc, ai hay nỗi buồn! 

Ngày mai lưu lạc tha phương,
Hỏi em có chút nhớ thương một người? 
Riêng anh đời mất nụ cười, 
Riêng anh chỉ có ngậm ngùi mà thôi...

Dodge City, Kansas 1991
Mặc Thái Thủy

Về Lại Chốn Xưa



Xuôi tàu chuyến cuối đến sân ga
Chiều tím dần buông, nắng nhạt nhòa
Sương núi hoen mờ đôi kính lão
Gió rừng lật ngược giải khăn hoa
Quạnh hiu dốc sỏi, mây lam phủ
Trầm mặc hồ trăng, cỏ úa pha
Lặng lẽ mình ta ôn kỷ niệm
Lệ rưng khóe mắt, ướt mi già.

Phương Hà

Người Tình Muôn Thuở

     Năm tôi học lớp đệ nhị, một hôm thầy giáo giảng văn Nguyễn Ðăng Dị nổi hứng cho đề luận: "Hãy diễn tả người bạn trăm năm trong tương lai của trò và phân tích vì sao trò chọn người hôn phối có những đặc tính đó" . Học sinh đọc đề rồi nhìn nhau ngơ ngác . Câu hỏi thật bất ngờ, thật táo bạo đối với một trường trung học vốn rất bảo thủ như ngôi trường công giáo của tôi do linh mục Vũ Ngọc Tấn làm hiệu trưởng . Ðề tài ấy chưa bao giờ được đưa ra bàn cãi trong hay ngoài lớp, vì dưới mắt các thầy cô và phụ huynh, chúng tôi chỉ là lũ con nít, không nên để tâm đến chuyện lứa đôi vì sẽ làm xao nhãng việc học. Việc chọn người bạn đời là việc của người lớn, trẻ con thì biết cái gì ? Bằng cái mắt muỗi mà đã tấp tểnh trai gái! là câu mắng quen thuộc cha mẹ hay dành cho con cái nếu thấy chúng bắt đầu bước vào tuổi lãng mạn. Ngay cả giữa bạn bè con trai với nhau, chúng tôi cũng không bao giờ bàn luận về vấn đề mẫu người lý tưởng vì cảm thấy thiếu tự nhiên .


      Nhưng với riêng tôi, bài luận ấy mở ra một cánh cửa đầy thú vị. Tôi không hề bị đề tài cấp tiến đó làm mình ngại ngùng phơi bầy ý tưởng; mà trái lại còn thấy đó là một cơ hội tốt để viết ra những gì mình đã nhiều lần nghĩ đến nhưng không dám nói ra . Vợ mình sẽ ra sao ư ? Dễ lắm . Nàng sẽ phải là người nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường, giọng nói dịu dàng với một tâm hồn đôn hậu nhưng mơ mộng, tài sắc vẹn toàn, công dung ngôn hạnh v .v . . . Tôi hùng hục gom lại tất cả những mỹ từ để nói về các nhân vật nữ trong những tiểu thuyết mà tôi đã đọc được, từ Loan của Nhất Linh, Mai của Khái Hưng đến Vương Ngọc Yến và Doanh Doanh của Kim Dung rồi đúc kết thành một người mẫu tả trong bài bình giảng rồi nộp lên, những tưởng như thế là đúng ý nhà mô phạm, chắc chắn thế nào cũng kiếm điểm cao . Nhưng thày tôi, nhà văn Nguyễn Ðăng Dị quả thật là . . . dị . Sau khi xem xong bài luận của tôi ông phê: "Tư tưởng quá tầm thường và ước lệ, thiếu phong phú, thiếu óc sáng tạo!" và cho tôi mười một điểm trên hai mươi . Hôm nhận lại bài nhìn số điểm tôi bàng hoàng tự hỏi đáng lẽ ra phải viết thế nào thì mới là có óc sáng tạo ? Khi phê bình bài của tôi trong lớp thầy Dị giải thích điều này như sau:

- Viết như anh Trường thì trẻ con lớp nhất nó cũng viết được . Anh dùng toàn sáo ngữ, lập lại những lời đã đọc được trong các sách tiểu thuyết . Ðó là lối văn từ chương ngày xưa . Văn mới bây giờ nhân vật không cần phải hoàn toàn mà cần phải có bản sắc, tiếng tây gọi là ca-rắc-te . Không có ca-rắc-te thì nhân vật chỉ là một bức tranh đẹp nhưng vô hồn, gây nhàm chán cho người đọc.
Ngừng một chút thầy tiếp:

- Tranh cổ xưa của người họa sĩ từ thời phục hưng trở về trước chỉ lấy những đề tài cao sang hoặc mỹ lệ . Nhưng sau khi trường phái ấn tượng ra đời rồi đến các khuynh hướng sau này sản xuất ra biết bao nhiêu họa phẩm tuyệt tác, các đề tài chỉ là những vật tầm thường đầy những khuyết điểm, nhưng chỉ cần có bản sắc.

     Tôi nghiền ngẫm lời thầy, và cảm thấy thật chí lý. Những lời khuôn vàng thước ngọc ấy từ từ thấm vào vô thức tôi trong nhiều năm sau với một mãnh lực âm thầm thế nào mà đến lúc hai mươi ba tuổi tôi đã gặp Ly - người vợ yêu của tôi sau này - người hội đủ những tính chất mà thầy Dị cho là cần thiết để làm nhân vật chính cho một bài luận văn có giá trị và không ước lệ . Quả thật, nếu thầy Dị còn ở lại Việt Nam sau bảy lăm ắt sẽ hãnh diện vì thằng học trò ruột của mình đã thực hiện đúng lời thầy dạy . Chỉ hơi khác một điều là thay vì lời thày dạy chỉ để áp dụng trong văn chương, tôi lại đem vào để áp dụng cho chính cuộc đời của mình. Thế mới là chết dở!

      Nàng tên là Bùi thị Cao Ly . Nghe nội cái tên không, cũng đủ ngộ . Tương truyền nàng được sinh ra ở Ðà Lạt gần thác Cam Ly, nên bố nàng định lấy tên giòng thác nên thơ đặt cho con gái, nhưng mẹ nàng không thích chữ Cam vì nó vừa mang âm hưởng một loại trái cây vừa có nghĩa là cam chịu, nên bắt phải đổi đi đôi chút . Riêng tôi, một chiều đẹp trời mùa hạ năm xưa ở Sài Gòn, khi được biết tên nàng lần đầu tiên liền rất đỗi là ngạc nhiên . Tôi buột miệng hỏi :
- Bộ ba cô người Ðại Hàn?
      Ðây chỉ là một trong những thí dụ về những câu nói lãng nhách không đúng lúc của tôi . Tuy vẫn biết rằng mình vốn cực kỳ vô duyên, nhưng thông thường tôi không bao giờ hãm phanh kịp khi gặp sự gì có vẻ interesting. Như mọi lần khác, mới há miệng hỏi xong là tôi biết mình vừa phun ra something stupid . Hỏi như thế có khác nào bảo mẹ nàng là me Mỹ?
Nhưng đã quá muộn. Ly lừ mắt nhìn tôi:
- Anh chắc hay nói nhảm lắm phải không ?
Nói xong nàng nguýt tôi thêm một cái nữa rồi quày quả bỏ đi sang nhóm bạn gái .

      Ngày hôm đó là ngày định mệnh của đời tôi. Trường Ðại Học Tổng Hợp, khoa Sinh Vật vừa trở về từ nông trường Nhị Xuân sau hai tuần lễ lao động. Buổi văn nghệ hôm đó được chi đoàn tổ chức để đón mừng chúng tôi, các nhà trí thức trẻ của thế hệ mai sau đã thấm nhuần tình yêu lao động để đào tạo thành một đội ngũ vừa hồng vừa chuyên. Các tiết mục tham gia gồm có một màn vũ dân tộc ít người, ba bốn bản đơn ca và hai bản hợp ca. Văn nghệ vốn là nghề của tôi. Ngoài phần tham dự vào hai bản hợp ca là Sông Lô và Anh Em Ơi Tấc Ðất Tấc Vàng, tôi còn phục vụ thêm một bài đơn ca Ðời Gọi Em Biết Bao Lần, một sáng tác đang ăn khách của Trịnh Công Sơn. Nhạc cụ chỉ có hai cây đàn ghi ta, hệ thống ăm-pli khi thì ọc ạch phều phào như giọng ông lão tám mươi, khi thì ré lên như trẻ con thiếu sữa. Nhưng như thế cũng chẳng sao, vì những trái tim non đầy nhiệt huyết của chúng tôi rất dễ tìm thấy nguồn vui. Dưới ánh đèn lòe loẹt chiếu qua từ cái carrousel quay hì hục bằng tay có dán những miếng giấy bóng kính tròn đủ màu, chúng tôi gân cổ hát.

       Ðám khán giả sinh viên, đã quá quen với các tiết mục nghèo nàn và trình độ yếu kém của các buổi văn nghệ đại học, tỏ ra rất khoan hồng trong sự thưởng ngoạn . Họ không bao giờ la ó khi màn trình diễn có dở đến đâu chăng nữa . Ví dụ điển hình là màn đơn ca của tôi, Lê Trường, ca sĩ chính của lớp C ban sinh vật . Bản nhạc đó tôi thuộc nằm lòng từng gam một . Khổ nỗi cây ghi ta của ban văn nghệ lớp mà tôi phải sử dụng hôm nay tên nào đã vặn cao lên cả hai ba tông so với cây đàn của tôi ở nhà . Do đó khi hát tới những nốt cao của bản nhạc, giọng ca ngày thường rất trầm ấm của tôi đã trở thành the thé như âm thanh của Nhạc Bất Quần sau khi luyện xong Tịch Tà Kiếm Phổ, tiếng chuyên nghiệp gọi là bể dĩa . Nhưng cử tọa không hề phàn nàn và vẫn dành cho người hát những tràng pháo tay dòn dã khi tôi cúi đầu chào để chấm dứt phần trình diễn .

      Xuống sân khấu, tôi bước nhanh về dãy bàn của đám bạn con trai. Khi đi ngang mấy bàn đầu của giảng đường bỗng tôi nghe có một giọng nữ:
- Lê Trường hát hay qua !
Nghe tiếng quen tôi quay lại, nhìn ra người gọi . Ðó là Bùi thị Báu, cô bạn cùng tổ học tập với tôi, sắp thôi học để lập gia đình vào tháng tới . Báu vẫy tôi lại gần, vỗ tay khích lệ màn đơn ca của tôi rồi nói tiếp:
- Bữa đám cưới mình tháng tới, Trường hát dùm vài bản được không ?

      Tôi mỉm cười gật đầu, hãnh diện nhìn các bạn cùng lớp ngồi gần đó, nhưng mọi người đang chăm chú nghe xướng ngôn viên giới thiệu tiết mục kế tiếp chẳng ai thèm để ý tới chàng ca sĩ đầy triển vọng . Ðang định quay bước bỗng mắt tôi ngừng lại ở bên cạnh Báu . Một người con gái mặc chiếc áo xanh lam viền ren trắng, tóc thề xõa ngang vai, hao hao giống Báu cũng đang nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ đen huyền thật đẹp . Người con gái còn quá trẻ, chắc chắn không học lớp tôi vì tôi chưa gặp bao giờ . Thấy tôi đứng nhìn không chớp mắt Báu vội vàng xua tay:

- Thôi đi đi ông tướng, đừng có lộn xộn . Ðây là em gái của mình đó, còn nhỏ lắm, mới học lớp mười hai .

Tôi vẫn còn nhớ mãi cái phút ban đầu lưu luyến ấy . Nếu ngày xưa một thi nhân đã nói vì yêu em anh trở thành thi sĩ thì thật đúng với trường hợp của tôi bây giờ biết bao, vì khi trở về chỗ ngồi tôi đã hí hoáy sáng tác được một bài thơ bốn câu :


Gặp em một chiều khuôn viên rợp mát
Tuổi em hồng tựa từng phiến mây trôi
Ta ngỡ mình như cánh nhạn lưng trời
Xin em giữ hộ ta niềm xao xuyến


      Sau này mỗi lần đọc lại bốn câu thơ đó tôi vẫn còn phục cho tuyệt kỹ Thiết Diện Bì của mình . Rõ thơ con cóc đến thế mà vẫn can đảm mang đi tán gái thì lì thật !
      Nhưng cuối cùng thì bài thơ đó đã làm nên lịch sử . Cao Ly đọc xong cảm động vì những lời thơ ướt át, và sau đó, nàng đã chịu liếc mắt ngó qua tờ đơn xin "một chỗ ngồi trong trái tim" của nhà thi sĩ mầm non . Từ đó, tôi đến chơi nhà chị Báu luôn, mối tình chúng tôi ngày một nở hoa và tôi định năm sau ra trường sẽ xin phép gia đình cưới nàng . Nhưng một trở ngại khiến cho cuộc nhân duyên của chúng tôi suýt nữa tan theo bọt nước: một ông thầy bói, tên là Tổng Dần, cựu chánh tổng quen thân với gia đình nàng từ ngoài Hải Dương sau khi biết tôi tuổi Dậu nàng tuổi Mẹo đã phán rằng Tý Ngọ Mẹo Dậu bất khả phối ngẫu . Nghe qua thì có lý, nhưng theo tiếng Tàu thì con giáp mẹo thực ra là con thỏ, chứ không phải là con mèo . Tôi đem lý luận này để cãi với ông thầy bói, thì ông ta đâm tức và nói xấu tôi với mẹ nàng :
- Tôi xem cậu này chẳng những số không hạp với cô Ly mà lại còn mang tánh hay lý sự . Gả hay không là tùy ý bà, tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm . Ở đây chỗ đồng hương tôi chỉ nói theo sách vở thánh hiền để lại . Vả lại, cô Ly là con mèo, cậu đó con gà . Bà có nghe người ta bảo “mèo mả gà đồng” hay không ?

Lời phán thâm độc này từ miệng một tiên tri thử hỏi làm sao mà mẹ Ly dám mạo hiểm gả ái nữ cho tôi ? Sau này tôi còn được biết là ông thầy bói đó có một thằng con trai tuổi Sửu, thấy Cao Ly xinh đẹp muốn ngấm nghé nên ông ngoài việc phá đám tôi còn ra sức ca ngợi sự tương hợp giữa tuổi con ông ta và Ly :
- Con trâu dương cương mạnh khỏe, con mèo âm nhu yếu ớt, như thế là bổ túc cho nhau, hợp với nhau hết chỗ chê !

      Mẹ nàng tuy tin lý luận ông thầy bói nhưng khi nghe đến con trai ông ta, thì bà quyết định rằng thà để con gái mình ở vậy còn hơn. Thằng con ông lêu lổng từ nhỏ, lớn lên theo bọn cách mạng ba mươi chẳng chịu học hành gì cả, hằng ngày vác AK47 ngồi ở trụ sở phường hoặc ra chợ An Ðông để đuổi các hàng quà bánh họp bán dọc theo các lối vào chợ . Tuy nhiên ông rất hãnh diện vì nhờ có thằng con này mà ông ta không bị đi cải tạo về tội hành nghề thầy bói . Mẹ Ly lo lắng ra về và phân vân cho đường chồng con của đứa con gái yêu, không biết làm thế nào để cung phu của nàng được toàn vẹn đôi đường . Hôm gia đình tôi đến để đánh tiếng, bà trả lời:
- Cậu Trường thì chúng tôi không có điều gì chê bai . Nhưng mà các cụ thường nói, Tý Ngọ Mẹo Dậu . . .

      Tôi đã chuẩn bị từ trước nên chõ miệng đáp ngay: 
- Bác đừng lo, cháu quen một ông thầy Tàu chuyên môn cải tuổi . Ổng chỉ cần lập đàn cúng là cháu biến thành tuổi khác ngay lập tức .
Nghe vậy mẹ Ly mừng lắm . Bà hỏi dồn :
- Vậy hả ? Ông ấy cải số được hay sao ? Tên là ông gì ?

Tình hình thuận lợi thấy rõ, tôi nói tiếp :
- Thày Gia Cát Phương đường Khổng Tử chuyên cứu nhân độ thế, đã từng cải số cho bao nhiêu cặp vợ chồng ở Sài Gòn Chợ Lớn đó bác .

      Thực ra cái thằng pháp sư ba tầu đó đã nhận mấy trăm bạc để đổi tuổi của tôi, chứ chẳng cứu nhân độ thế gì ráo . Ðể tiết kiệm thời giờ và tiền bạc, hắn lập đàn tập thể cho mười mấy thân chủ cùng một lúc, nên chỉ phải mua có một lần heo quay và tiền vàng mã . Chuyện đó không sao, miễn có lập đàn là được . Tôi xem trong mười hai con giáp, chỉ có con rồng là oai phong lẫm liệt hơn cả, nên tỏ ý được biến ra tuổi thìn . Ðược đổi cầm tinh, mất tiền dại gì mà không lựa ? Nhưng không biết quyển bí kíp thằng cha này tham khảo là loại gì mà hắn nằng nặc bắt tôi phải đổi thành tuổi tuất . Hắn bảo :
- Chó mèo đều là giống vật nuôi trong nhà . Chó giữ nhà, mèo bắt chuột, nghĩa là vợ chồng cùng có một chí hướng . Cung thê rất quan trọng, nếu trắc trở cần phải được bổ túc bằng phép hoán vị ( ? ) mới được toàn vẹn .

      Ðúng là bói ra ma quét nhà ra rác, tôi nghĩ thầm . Mèo với chó thì hợp nhau cái . . . chó gì ? Thế còn câu nói dân gian “cắn nhau như chó với mèo” đâu sao không nhắc tới ? Nhưng cãi làm sao đặng, lạng quạng hắn không thèm nhận lễ để mặc tôi ở tuổi gà thì khốn, đừng hòng mà lấy được Ly . Thế là sau hôm đó, tôi bỗng mang cầm tinh của loài người ta gọi là "chẳng phải voi mà chẳng phải trâu". Âu cũng là số mệnh cả !

      Lấy nhau xong được vài năm chúng tôi từ giã quê hương xuống ghe lên đường ra biển . Sau khi nằm ở các trại tỵ nạn hơn một năm, chúng tôi đến định cư trong một tỉnh nhỏ ở Arkansas . Tôi xin được chân chạy bàn cho Kentucky Fried Chicken, lương ít nhưng cũng tạm đủ sống . Ly làm phụ giảng cho những người Việt Nam mới đến học lớp ESL của YMCA . Thành phố nhỏ bé này quá hiu quạnh chỉ chạy xe chừng mươi phút đã hết phố nên chỉ ở đó có hơn hai năm tôi đã muốn dọn đi .    Những người cùng xóm đều đã move xuống Houston, thỉnh thoảng trở lại thăm tôi để khoe về những cái vĩ đại của thành phố văn minh tráng lệ đó, y như sau 75 bộ đội miền Bắc về quê kể cho làng xóm nghe những sự lạ của Sài Gòn . Tôi bàn với Cao Ly ý định về Houston nhưng nàng bảo:
- Anh nhớ là bây giờ anh mang tuổi tuất . Con chó phải giữ nhà, phải ở một chỗ cố định. Nếu hay di chuyển, hay đi thì không tốt, thành ra chó chạy rông rồi còn gì ?

       Nghe nhắc tới chuyện bị đổi thành tuổi chó năm xưa, nỗi uất ức cả hai cái thằng cha thầy bói Tổng Dần lẫn Gia Cát Phương tưởng đã quên bỗng chút xíu nữa bừng bừng quay lại . Vì vụ này mà hôm sinh nhật năm trước, tôi tức cảnh sinh tình sáng tác bài thơ lấy tựa là Hóa Thân:


Xưa ta mang đời kim kê oai dũng
Tuổi trời cho đã được định rành đây
Nhưng yêu em nên đành phải lưu đầy
Ðành giam mãi số phần trong mạng cẩu
Tuổi thât ta chính ra là tuổi dậu
Sao thế gian bày lắm chuyện ngu ngơ
Làm tao nhân luống hận tới bây giờ
Hờn ôm trọn trong nỗi buồn tuổi chó


      Tôi cố gắng bắt chước vẻ hào khí trong bài thơ Nhớ Rừng của Thế Lữ, nhưng không thành công lắm vì giọng khuyển làm sao oai được như giọng hùm ? Cao Ly đọc thơ tôi, cười hinh hích rất là đắc chí. Với nàng, chuyện đổi tuổi của tôi là một chiến tích hào hùng mà nàng thường hãnh diện khoe với bạn bè rằng tôi đã yêu vợ đến nỗi đành đoạn hoán vị số mạng . Nhưng tôi không để nỗi buồn năm xưa nung nấu phá hỏng mưu đồ vĩ đại trong việc thoát ra khỏi cái thành phố buồn tênh này . Tôi bèn đổi chiến thuật, đánh đúng yếu điểm kẻ địch :
- Trên này phố xá nhỏ xíu . Ở dưới Houston có shopping nhiều lắm, tha hồ cho em đi mua sắm . Anh nghe nói nguyên cái Sharptown Mall không đã bự bằng năm lần cái mall lớn nhất trên này . Lại còn phố Việt phố Tầu đầy tiệm vàng của người Việt, vô số tiệm ăn ngon . Món bánh canh Trảng Bàng trên đó nghe nói còn ngon hơn tiệm bánh canh đường Lý Thái Tổ nữa !

      Vừa nói tôi vừa liếc nhìn Ly dò phản ứng . Quả nhiên đôi mắt đẹp của nàng trông mơ màng hẳn ra, cơ hồ như đang hình dung nàng đứng trước những khung cửa kính sáng rực bên trong đầy những trang phục lộng lẫy; hoặc dán mũi vào những quầy nữ trang trong các tiệm vàng để ngắm nghía các đôi bông tai vàng chóe nằm lẫn lộn giữa những chiếc vòng cẩm thạch màu xanh biếc . Nhưng sau cùng, có lẽ bốn chữ bánh canh Trảng Bàng đã có mãnh lực lôi cuốn hơn cả vì nàng nuốt nước bọt rồi cãi lại một cách yếu ớt :
- Em đang làm át xít tăng ở đây, lên đó biết tìm việc được không mà đòi có tiền đi phố ăn tiệm . . .

      Tôi hơi tự ái vì xem chừng nàng chẳng coi khả năng kiếm tiền của tôi ra ký lô nào . Cái nghề busboy của tôi tuy ít lương nhưng dễ kiếm việc, chẳng lẽ không tìm nổi một chỗ trên Houston thì còn giời đất nào nữa ? Ông bà phò hộ mà cho tôi cầy hai job rửa chén tuần xỉu xỉu sáu bảy chục tiếng, thì Ly có môn tha hồ sắm vàng mệt nghỉ chứ đừng nói tới ba cái vụ ăn tiệm lẻ tẻ! Tôi hùng hồn tuyên bố:
- Anh hứa danh dự lên đó mỗi tuần anh sẽ đưa em đi ăn một lần . Chịu chưa !

       Nghe tới đó thì kẻ địch chịu hết nổi sự cám dỗ của hình ảnh tô bánh canh giò heo thơm mỡ hành nổi trên mặt nước lèo vàng óng . Biết tính Ly tham ăn nên tôi thường mang các món khoái khẩu để dụ dỗ cho nàng đồng ý với những hoạch định của tôi . Như thường lệ, tôi thành công một cách dễ dàng sau khi tung ngón đòn bánh canh sát thủ . Thế là chỉ hơn tháng sau, chúng tôi đã khăn gói quả mướp thuê một chiếc U-Haul chạy lên Houston, thuê một căn apartment ở vùng southwest . Quả nhiên trong hai tuần tôi tìm được một chân chạy bàn ở quán phở Việt Hương . Vốn chăm chỉ nên tôi nhận làm nguyên ngày mười tiếng, chỉ nghỉ có ngày chủ nhật . Còn Ly tìm mãi không ra một chân teacher assistant vì nơi nào cũng đòi ít nhất mười hai credit hours của sophomore English . Thế là Ly phải ghi danh ở Texas Southern University để lấy đủ số credit cần thiết . Nàng học rất chăm, có khi chong đèn thức đến hai ba giờ sáng để học bài, những bài học cao siêu trong những quyển sách dày cộm mà hễ mỗi lần tôi nhìn vào lại thấy nhức đầu vì không hiểu gì cả . Tra tự điển năm lần bẩy lượt, tôi mới biết rằng cái tựa của quyển sách có tên là Văn Chương Mỹ Thế Kỷ Thứ Mười Chín . Chao ôi ! Chỉ nội nghe cái tựa đó không, tôi cũng đủ nể nang cho trình độ học vấn uyên bác của người vợ yêu dấu. 

      Càng nghĩ tôi càng phục tài nàng . Sao Ly lại giỏi đến thế ? Không bao giờ tôi mơ là có ngày mình được diễm phúc là phu quân một nhà nữ học giả, dám nghiên cứu cả đến nền văn chương của một quốc gia văn minh nhất trên thế giới . Do đó, tôi càng chăm chỉ rửa chén bát ở tiệm phở để Ly yên tâm trong công cuộc vĩ đại đó . Những chồng bát cao có ngọn, cái góc buồng rửa chén tối tăm ẩm thấp nhiều gián chạy tứ tung sớm muộn gì cũng lãnh giấy phạt thiếu vệ sinh của city và được lên TV trong chương trình Marvin Zindler cũng chẳng làm cho tôi nản chí . Ly cũng thông cảm với anh chồng ít lương và không đòi thực hiện lời hứa ăn tiệm hằng tuần, mặc dù tôi biết trong thâm tâm nàng hình ảnh những tô bún riêu ốc, bún bò huế và nhất là tô bánh canh Trảng Bàng vẫn chưa phai nhạt . Ðể bù lại thỉnh thoảng tôi mang từ tiệm phở về nhà một cà-mèn nước xí quách, hai vợ chồng trộn vào cơm nguội ăn ngon lành, nhìn nhau âu yếm và nghĩ tới cái ngày huy hoàng nàng lấy đủ số credit và đi làm át xít tăng trở lại, sáu đồng một giờ gấp đôi lương tôi hiện nay mà thấy lòng rộn rã khôn tả.

      Tối thứ bảy tuần trước nhân kỷ niệm tám năm từ ngày hai đứa quen nhau, tôi xem báo thấy chợ Fiesta quảng cáo roses on sale - half price, bèn mua về nửa chục tặng vợ, và long trọng mời Ly đi ăn món favorite của nàng ở quán Trảng Bàng . Ly cảm động ra mặt, tung tăng ôm bó hồng ngắm nghía mãi rồi nói thầm vào tai tôi :
- Ly thương anh .

      Rồi nàng phá lệ, cắm điện ủi dùm tôi một bộ quần áo, thêm chiếc cà-vạt mà tôi chưa dùng bao giờ từ ngày sắm . Có bao giờ tôi cần dùng tới nó đâu ? Loay hoay mãi tôi mới thắt xong, tuy vẫn hơi lệch . Tôi cẩn thận xin Ly tí nước hoa bôi lên người, để quyết đánh tan mùi báng bò cố hữu còn phảng phất trên thân thể . Còn nàng mặc áo nhung vàng đậm với chiếc jupe đen, bộ đồ tôi thích nhất . Xuống xe trước quán, Ly ôm chiếc sắc trông thật sang trọng khoác tay tôi yểu điệu bước vào . Tôi cũng nghiêm trang sửa lại cà-vạt khuỳnh tay ra cho nàng như một người điệu nghệ thứ thiệt, mặc dù mắt vẫn dáo dác nhìn quanh lo ngại gặp người quen nhận ra sẽ ngạc nhiên thấy tôi không giống anh Lê văn Trường đầu bù tóc rối quần áo luộm thuộm như hàng ngày . Cũng may trong quán chẳng ai để ý đến tôi . Quán Trảng Bàng này đông khách vào bậc nhất khu southwest, nhưng rồi chúng tôi cũng tìm được một bàn gần cửa, và gọi đồ ăn . Hai tô bánh canh giò heo tỏa khói thật hấp dẫn được bưng ra . Ly vắt chanh, bỏ ớt rồi tấn công mục tiêu ngay . Nhìn nàng say sưa thưởng thức tô bánh canh với chóp mũi lấm tấm mồ hôi vì ớt cay, cái miệng thoa son đỏ chót bóng nhẫy vì mỡ hành thỉnh thoảng ngừng nhai ngẩng lên mỉm cười với tôi, mấy sợi tóc mai được vén lên qua tai để khỏi chấm vào bát súp, tôi cảm thương người thiếu nữ có nhan sắc mặn mòi kia lại vớ phải anh chồng ví lép nên đành phải nhịn bớt thú ăn quà . Tôi tự nhủ sẽ cố gắng rửa bát overtime để dắt nàng đi ăn tiệm thường xuyên hơn.

       Bỗng nhiên, nỗi lo gặp người quen bỗng biến thành sự thực . Cánh cửa mở ra, một người bạn xuất hiện với giọng cười oang oang khi vừa trông thấy tôi :
- Bữa nay tao được nghỉ bếp . Còn mày Trường bộ không phải rửa chén ngoài tiệm hay sao mà ngồi đây ? Tôi quay lại trông thấy Ðôn, thằng bạn thân đã giới thiệu tôi vào làm trong quán phở . Hắn bây giờ đã lên chức phụ bếp, bổn phận mới gồm có nhặt rau và rửa xương . Ðôn vui tính hay nghịch phá, chúng tôi thường lẻn ra sau tiệm phở để hút thuốc lá và tán gẫu . Nhưng hôm nay sao hắn thật vô duyên . Cái miệng bô bô của hắn khai rõ lý lịch tôi giữa công chúng là một điều không thể tha thứ được . Bộ đui hay sao mà hắn không thấy tôi đang ăn mặc chỉnh tề ngồi bên người đẹp ? Không thấy hai bàn tay tôi đã cắt sạch mười móng tay đầy cáu ghét hàng ngày ? Thật là bực với những tên phát ngôn bừa bãi nơi công cộng! Tôi lờ quay đi như không trông thấy hắn . Nhưng Ðôn vốn máu đùa dai, cố tình làm như chưa nhận ra điều đó, hắn tiến sát trước mặt tôi ngắm nghía :
- Sao hôm nay mày mượn đâu ra bộ đồ trông bảnh quá vậy ? Bộ đi ăn cưới hả ? Máy rửa chén hư thì rửa tay chớ ai cho mày nghỉ ?

Tôi đẩy vào vai hắn nói nhỏ :
- Có im ngay cái miệng tươm tướp không thì bảo !

      Ðôn khoái trá, giả vờ le lưỡi sợ hãi, đưa tay chào Ly rồi đi vào phía trong . Ly trông theo rồi nhìn tôi, thấy chồng không vui nàng an ủi :
- Anh Ðôn chỉ hay giỡn . Rửa bát thì đã sao . Nhưng nếu anh chán nghề này, chờ mai mốt em có việc, anh thử đi học làm móng tay lương khá hơn, bây giờ lại đang dễ kiếm việc . Anh khéo tay thế nào cũng học được .

      Tôi nghe vậy lấy làm quan tâm lắm . Nghề làm móng tay, tôi đã nghe từ lâu mà không hiểu sao chưa bao giờ nghĩ đến ? Người có hoa tay như tôi sẽ thành công là cái chắc ! Kế hoạch tương lai của nàng như ánh nắng rọi vào trí óc hạn hẹp của tôi . Cơn giận thằng bạn hồi nãy từ từ tan biến . Tôi thấy mở ra trước mắt một con đường móng tay đầy hy vọng . Vợ mình thông minh thật !

      Hôm qua, sau khi đi hỏi dùm tôi về chương trình tháng rưỡi khóa học manicurist ở đường Fannin, Ly dắt về nhà một con chó mà không biết của ai đi lạc lang thang ở parking lot . Nàng bảo nó cứ lẽo đẽo theo nàng suốt buổi sáng, không nỡ bỏ rơi nên vừa mở cửa xe, nó nhẩy tót ngay vào và quấn quít Ly một cách lạ lùng như chủ thật của nó . Tôi thấy con chó này chẳng có gì đẹp, bộ lông xơ xác, cặp mắt láo liên, bộ dạng ốm yếu . Tôi đem ý nghĩ này nói cho Ly nghe . Nàng im lặng một giây nhìn tôi rồi ngập ngừng khẽ bảo :
- Nó xấu mã nhưng mà tốt nết, giống như anh vậy . Anh còn nhớ ông Gia Cát Phương nói không ? Số em nuôi chó rất hợp

Nguyên Cương Andy
(Vĩnh Trinh chuyển)

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Các Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp Thành Kính Phân Ưu Cùng Khánh Hà Và Tang Quyến


Một Nhóm Cựu Học Sinh cùng Lớp, Trường Tống Phước Hiệp Vĩnh Long(với Nguyễn Thị Khánh Hà), vừa hay tin buồn Anh Giuse NGÔ THANH TÂM, là Phu quân của bạn Nguyễn Thị Khánh Hà. Anh Sinh ngày 25 tháng tám năm 1939 tại Nam Định Việt- Nam,đã được Chúa gọi về vào ngày 09 tháng Tư năm 2015.
- Lúc 18 giờ tại Oslo- Na Uy. 
- Hưởng thọ 76 tuổi

Xin chân thành gởi lời chia buồn đến bạn và các cháu cùng toàn thể tang quyến. Xin Chúa nâng đỡ gia đình Khánh Hà, trong lúc đau buồn này.
Xin Chúa nhân từ đón nhận Linh Hồn Giuse Ngô Thanh Tâm về hưởng ánh sáng ngàn thu trên quê trời.

Hiệp Nguyện:
Nhóm 1: Bạn cùng Lớp Đệ Thất Trung Học Tống Phước Hiệp - Niên Khóa từ 1956 - 1963
Trần Minh Triết
Nguyễn Phạm Phuơng Lan
Trần thị Hồng Lựu
Nguyễn Thị Kim Châu
Nguyễn Thị Kim
Võ thị Kim Hoa
Nguyễn Thị Liễu
Lưu thị Hoàng
Nguyễn thị Thủy
Hồ Ngọc Dung

Nhóm 2; Nhóm Cựu Học sinh Tống Phước Hiệp  
Nguyễn Cao Khải 
Cảnh Võ
Tân Thị Tuyển Thục
Phước Nguyễn
Nguyễn Hồng Ẩn
Trần Văn Hoàng
Trần Kim Hoàng
Lê Bửu Trân
Nguyễn Duy Đồng

Gia Đình Lê Kim - Thành Kính Phân Ưu Cùng Gia Đình Chị Khánh Hà


Toàn thể gia đình chúng em vừa hay tin buồn Anh Giuse NGÔ THANH TÂM, là Phu quân của chị Nguyễn Thị Khánh Hà, Cựu học sinh Tống Phước Hiệp, Vĩnh Long. Anh Sinh ngày 25 tháng tám năm 1939 tại Nam Định Việt- Nam,đã được Chúa gọi về vào ngày 09 tháng Tư năm 2015
- Lúc 18 giờ tại Oslo- Na Uy.
- Hưởng thọ 76 tuổi
Trong niềm tin tưởng vào Chúa Kitô, cầu xin Ngài đón nhận Linh hồn anh Giuse Ngô Thanh Tâm sớm được về hưởng Nhan Thánh Chúa.
Chúng em xin đồng hành với sự mất mát lớn lao này, hiệp dâng lời nguyện cầu cùng Chị Khánh Hà và các Cháu.
Mong chị nhiều sức khoẻ và nghị lực để vượt qua nỗi khó khăn này.

Hiệp Nguyện!  
                           
Lê Kim Thành
Lê Thị Kim Phượng
Lê Kim Hiệp 
Lê Thị Kim Oanh,  

Cáo Phó Anh Ngô Thanh Tâm Mãn Phần Tại Na Uy

CÁO PHÓ


Trong niềm tin vào Chúa Kitô Phục Sinh,
Gia đình chúng tôi kính báo đến Đức Ông Tổng Đại Diện, Quí Linh mục, Tu Sĩ nam nữ, quí thân bằng quyến thuộc và Bạn hữu xa gần:
Chồng, Cha của chúng tôi là: Giuse NGÔ THANH TÂM
Sinh ngày 25 tháng tám năm 1939 tại Nam Định Việt- Nam
Đã được Chúa gọi về vào ngày 09 tháng Tư năm 2015 vào lúc 18 giờ tại Oslo- Na Uy.
Hưởng thọ 76 tuổi
                                    TANG GIA ĐỒNG KÍNH BÁO

- Nghi thức viếng xác vào thứ bảy ngày 11 tháng tư vào lúc 13 giờ, tại Åhus kapell gan akutt avd do Đức Ông Tổng Đại Diện chủ sự
- Đọc kinh cầu cho Giuse tại Thánh Đường St. Magnus vào lúc 18giờ30.
- Thánh lễ an táng sẽ được cử hành tại Thánh Đường St. Magnus, Lillestrøm vào ngày thứ bảy ngày 18 tháng tư 2015 vào lúc 10 giờ.
Cáo phó này thay thế thiệp tang (xin miễn phúng điếu và vòng hoa).

- Vợ: Bà Quả phụ Ngô Thanh Tâm nhũ danh Nguyễn Thị Khánh Hà
- Các con: Ngô Thanh Tiêu Dao
                  Ngô Thanh Như Thủy
                  Camillia Christensen Ngô

Thơ Tranh:Thi Kệ: Nguyện


Thơ : Hồng Điệp
Tranh Thơ : Hữu Đức

Nhớ Mẹ



Mẹ ơi ! Nhớ mẹ vô cùng,
Còn đâu ngày tháng thung dung mẹ hiền.
Vọng nghe gió hú bên triền,
Nhìn ra đồng nội ưu phiền nhớ thương.
Nay con lỡ bước độ đường
Trông vời cố quốc Đông phương mịt mờ.
Ở đời xa mẹ bơ vơ,
Hát ru lời mẹ , bây giờ bể dâu.
Mây đen rớt giọt lệ sầu,
Buồn thiu khắc khoải lo âu xót lòng.
Ra đi cách trở núi sông,
Còn ai viếng mẹ, cánh đồng quạnh hiu.
Buổi xưa cay đắng đủ điều,
Nuôi con buôn bán những chiều gió mưa.
Ơn sâu, nghĩa nặng con chưa...
Đáp đền muôn một mấy mùa Xuân sang.
Cố hương xa khuất dặm ngàn...
Khắc ghi bóng mẹ canh tàn ngẩn ngơ...

Mai Xuân Thanh
Ngày 09 tháng 04 năm 2015


Người Em Sầu Mộng - Sáng tác Y Vân -Ca Sĩ Vũ Khanh

      Em là người con gài anh đã yêu em ngay khi tình cờ bắt gặp em ngồi bên song cửa,với dáng yêu kiều dịu dàng đã làm anh một thuờ mê mệt.
      Nhưng đó là tình yêu một chiều thôi, vì vậy đau khổ đã đến với anh, cho đến tận bây giờ em cũng vẫn là người em gái bên song cửa sầu mộng trong tâm tưởng của anh.


Sáng Tác: Y Vân
Tiếng Hát: Vũ Khanh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Phôi Phai Hương Ái


Bốn mươi năm rời trường xa sách
Bao can qua lưu giữ dáng kiều
Mộng đường xưa áo nắng lụa thêu
Của một thuở mòn giày bén gót 

Dáng thanh thoát tuổi hồng ngà ngọc
Vờ trang nghiêm chẳng hé môi cười
Kẻ tình si vẫn cảm thấy vui
Vì đôi tim hoà chung ý hợp 

Mắt vu vơ mộng ngoài cửa lớp
Tóc huyền mơ hờ ngủ lơi vai
Chẳng vô tâm sao vuột tầm tay
Bởi thế cuộc tình không duyên phận.

Bao hạ mùa hoa đỗ đầy sân
Nhặt nỗi nhớ bâng khuâng đêm trường
Tiếng ve hòa khúc nhạc thê lương
Thầm tiếc thương quê hương bỏ lại?

Bốn mươi năm phôi phai hương ái
Thời gian trôi bạc trắng mái đầu
Hoa liệm sầu người chẳng thấy đâu.

Kim Oanh
6/4/2015

Giang Lâu Thư Hoài 江 樓 書 懷 - Triệu Hỗ

Triệu Hỗ 趙嘏 (810-856) tự Thừa Hựu 承祐, sinh quán ở huyện Sơn Dương, thuộc Sơn Ðông ngày nay. Tên ông cũng có khi đọc là Giả. Năm mới 17 tuổi ông đã được cử làm Hương cống lên cư ngụ Trường An. Ở đây ông kết du rộng rãi với các văn nhân đương thời, thường chỉ suốt ngày “nghêu ngao vui thú yên hà.” Ông quen biết và đã từng thề thốt nặng lời với một ca kỹ, nhưng nàng này lại bị Tiết độ sứ của Chiết Tây cưỡng ép bắt đem về làm thiếp.


Vì thấy mình không thể đòi lại người ngọc nếu chẳng có công danh, Triệu quyết chí đi thi. Năm 32 tuổi, ông đậu tiến sĩ dưới triều Ðường Vũ Tông. Vừa mới biết mình đậu, mặc dù chưa có chức phận gì lớn lao, ông đã gởi ngay một bài tứ tuyệt "Toạ thượng hiến Nguyên tướng công" cho viên Tiết độ sứ kia. Viên Tiết độ sứ kia chẳng biết vì thẹn hay vì sợ, vội trả ngay người ngọc về cho Triệu. Hai người gặp nhau ngay trên đường Triệu vinh quy, người con gái khóc lóc thảm thiết rồi chết. Triệu mai táng nàng ngay chỗ họ gặp lại nhau.

Đường công danh của Triệu rất lận đận, mãi đến năm 42 tuổi, tức là 10 năm sau khi thi đậu, mới được bổ làm một chức quan nhỏ ở Vị Nam. Ông mất không lâu sau đó.
Có phải vì hoài niệm người tình mà ông có bài thơ "Giang Lâu Thư Hoài" này chăng?

江 樓 書 懷                Giang Lâu Thư Hoài

獨 上 江 樓 思 悄 然 Độc thượng giang lâu tứ thiểu nhiên

月 光 如 水 水 如 天 Nguyệt quang như thủy thủy như thiên
同 來 玩 月 人 何 在 Đồng lai ngoạn nguỵệt nhân hà tại
風 景 依 稀 似 去 年 Phong cảnh y hi tự khứ niên

趙 嘏                          Triệu Hỗ
***

Dịch Nghĩa: Lầu Bên Sông Nhớ Viết

Một mình lên lầu bên sông cảm thấy buồn man mácTrăng trong sáng như màu nước, sắc nước như màu trờiNgười từng cùng ta đến đây ngắm trăng giờ ở phương naoPhong cảnh vẫn vắng vẻ như năm trước

Dịch Thơ: Bên Sông Gợi Nhớ

Bến lạnh lầu sương buồn điệp điệp
Mây trời sông nước trắng màu trăng 

Kề vai thưởng nguyệt người đâu tá
Cảnh cũ còn đây nỗi nhớ giăng


Quên Đi
***
Cảm Hoài Nơi Lầu Vắng Bên Sông


Lầu vắng bên sông, dạ thẫn thờ
Trăng in trời nước một màu thơ
Chốn xưa trăng cũ, người đâu tá
Quạnh quẽ, lầu nghiêng bóng đợi chờ.


Phương Hà phỏng dịch
***
Giang Lâu Nỗi Nhớ


(1)
Thơ thẩn lầu sông luống ngậm ngùi 
Trăng trong như nước , nước như trời 
Người xưa cùng ngắm nay đâu tá ?
Cảnh sắc như xưa chẳng đổi dời 
Mailoc
(2)
Thơ thẩn lầu sông chân lê bước 
Gương trăng như nước , nước như trời 
Người xưa cùng ngắm đâu rồi?
Cảnh y năm ngoái tơi bời nhớ thương 


Mailoc

***
Bên Sông Gợi Nhớ

Bến vắng lầu đơn đến não lòng
Trời trăng tợ nước nước màu trong
Hỡi người thưởng nguyệt giờ đâu đã
Chốn cũ riêng đầy nỗi quạnh mong


Kim Phượng

***         
Lầu Nhớ 

Lầu vắng bên sông đứng lẻ loi 
Trăng soi màu nước, nước in trời
Người cũ năm nào cùng thưởng nguyệt
Cảnh xưa vẫn vắng vẻ - bồi hồi.


Nguyễn Đắc Thắng
20150402
***
Lục Bát:

Một mình lầu vắng ngẩn ngơ,

Trăng trong như nước nước ngờ trời trong!
Đâu người ngắm cảnh ven sông?
Dáng thu phảng phất cho lòng xót xa!!!

Đỗ Chiêu Đức
*** 
Giang Lâu Thư Hoài

Trăng lạnh trên lầu vắng
Trời mây nước một màu
Cảnh xưa như trước mắt
Bạn cũ nay về đâu 


Phạm Khắc Trí 04/02/2015
***

Bên Sông Lầu Vắng Nhớ Ai

Ven sông lạnh lẽo thú cao lầu,
Trăng sáng trời thanh thủy một màu.
Nhớ lại người xưa nhìn cảnh cũ,
Thu về man mác chạnh lòng nhau...

Mai Xuân Thanh
Ngày 01 tháng 04 năm 2015
***
Trên Lầu Bên Sông Nhớ Người

Lầu vắng bên sông chạnh nhớ người
Trăng in màu nước, nước in trời
Người cùng ngắm nguyệt, giờ đâu nhỉ ?
Cảnh cũ giờ đây vắng vẻ thôi !!


Song Quang

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

Cô Phượng Thành Kính Chia Buồn Cùng Kỳ Quốc Và Tang Quyến



Thành Kính Phân Ưu Cùng Kỳ Quốc Và Tang Quyến


Tình Hoa Và Em



(Cảm tác qua bài thơ "Buồn chi em ơi" và ảnh của Miên Thụy)

Trông em ,đâu thấy buồn chi! 
 Vẫn còn nét đẹp xuân thì thuở xưa 
 Tóc dài xoả ngọn đong đưa 
 Kiến đen che kín rèm thưa mi dài

Cành hoa tulúp gần đây 
 Cách nhau chỉ mấy gang tay thôi mà! 
 Hoa buồn lã ngọn la đà 
 Vì ghen đôi má mặn mà xinh xinh

Bên nhau tình tự được không?? 
 Hoa bay theo gió nụ hồng chao nghiêng 
 Còn em e ấp then thùng 
 Làn môi thơm ngát,tựa chừng mùi ngâu

Cửa lòng mở ngõ chào Xuân 
 Ta là đôi bướm tình nhân bên trời 
 Chở hồn đi dạo muôn nơi 
 Để em không thấy lẻ loi đường chiều

Bên nhau còn một chút thôi! 
 Ngày mai ta sẽ xa rời thật sao? 
 Nhớ nghen!Hoa chẳng phai màu 
 Mong em trở lại, đón chào cố nhân

Song Quang

Dòng Thơ Tháng Tư




Phận Hèn
Giật mình ngắm lại phận hèn
Kể từ năm ấy vận đen vào đời
Cũng là một kiếp con người
Lên voi xuống ngựa tôi đòi…cũng quen.

Ngậm Ngùi

Nửa đêm thức giấc ngậm ngùi
Bốn bề trống vắng lẻ loi tâm hồn
Bạn hiền ngày cũ thân còm
Sống trong khắc khoải cô đơn u hoài.

Tìm Quên

Ngửa tay hứng giọt mưa đêm
Xoa lên đôi mắt ướt mềm hoàng hôn
Hồn theo phố vắng chập chờn
Tâm tư bất chợt dỗi hờn thời gian.

Tâm Sự

Từ khi áo mão quăng đi
Sương pha tóc rối mưa thì thầm rơi
Đêm về nắng gởi trùng khơi
Vầng trăng trĩu nặng rối bời tâm tư.

Lãng Quên

Thì thôi bóng nắng đã tàn
Chia tay thế sự đa mang ích gì
Thời gian chôn cất niềm vui
Chắt chiu kỷ niệm ngọt bùi lãng quên.

Giọt Cà Phê

Đậm đen từng giọt nặng nề
Thế mà vẫn nhạt trăng thề bóng nghiêng
Em đi đắng giọng ưu phiền
Bỏ quên vị ngọt tơ duyên chúng mình.

Rong Rêu

Gió về nát hạt mưa tuôn
Vấn vương nắng nhẹ thu buồn lá bay
Trăng vàng bịn rịn heo may
Con tim hoang phế tháng ngày rong rêu.

Thả Diều

Nối dây thả cánh diều bay
Ta về rót rượu uống say nắng chiều
Hè về nắng cũng quạnh hiu
Thân đơn gối mõi như diều dứt dây.

Con Nước

Trăng treo mấy tháng trăng già
Yêu nhau mấy độ vẫn là tình non
Vầng trăng hết khuyết lại tròn
Nước ròng chảy mãi nước rong cũng về.

Pleiku

Sương mù - bụi nhớ chiều nghiêng
Đón em tan học bên triền dốc xưa
Cà phê ngụm đắng ngày mưa
Bỗng sao ngọt lịm như vừa chạm môi.

Dương Hồng Thủy 
(tháng 4/2015)

Mưa Đêm



Mưa đêm ôi mưa đêm
Rơi rơi giọt êm đềm
Thì thầm bên hiên vắng
Tưởng chừng gọi tên em.

Tiếng đục lẫn tiếng trong
Nỉ non mãi trong lòng
Hắt hiu ngoài ngỏ tối
Giọt buồn ôi mênh mông.

Nhỏ to trên mái nhà
Trăn trở lời mưa sa
Vườn khuya run rẩy lá
Lạnh lùng ôi bao la.

Mưa cứ mưa lê thê
Gió về không liếp che
Rèm thưa khôn ngăn rét
Đêm dài ôi tái tê

Mưa cứ mưa triền miên
Thánh thót mãi bên thềm
Nhạc không lời muôn thuở
Bổng trầm ru đêm đêm.

Lệ trời rơi trong đêm
Lệ tình rơi trong tim
Mạch sầu luôn đứt nối
Giọt nhớ, giọt thương em.

Hồn ta bỗng thần thờ
Buốt lạnh theo đêm mưa
Bên đèn ngồi đối bóng
Thương nỗi mình bơ vơ

Quang Tuấn
***
Cảm Tác: Nhạc Mưa Đêm

Não nề tiếng mưa đêm
Từng giọt rơi êm đềm
Nhạc mưa ôi không dứt
Làm thổn thức lòng em

Nức nỡ tiếng đục trong
Sầu lên tiếng đàn lòng
Thương ai ngoài mưa gió
Màn trời nước mênh mông

Tí tách trên mái nhà
Rầm rập tiếng nước sa
Hắt hiu trên đôi má
Thương nhớ sầu bao la

Mưa nhắc tình phu thê
Êm đềm dưới mái che
Vắng anh đêm hiu hắt
Môi hồng bỗng tái tê

Sao ta cứ sầu miên
Theo từng giọt ngoài thềm
Nhạc mưa êm ái quá!
Lệ ai dài thâu đêm

Nằm nghe mãi tiếng đêm
Giọt sầu lén trong tim
Mưa ơi xin đừng dứt
Ôi người tình của em!

Đang tâm lẫn ơ thờ
Đêm về cứ lại mưa
Dầm dề trong tháng tám
Vợ chồng Ngâu bơ vơ!


Mailoc
4-4-15
***
Tiếng Mưa Đêm


Mưa từng giọt mưa đêm
Rơi tí tách bên thềm
Tỉ tê bên gối chiếc
Như thầm gọi tên em

Tiếng mưa rớt trong tim
Oán than trút nỗi niềm
Mưa đẫm trên bờ mắt
Âm thầm giọt mưa đêm

Mưa phất phơ cánh lá
Mưa giá buốt hồn hoa
Mưa qua bên khung cửa
Nhạt nhoà hạt mưa sa

Mưa giăng mắc nỗi sầu
Trôi tình mộng về đâu
Mưa qua trên phố vắng
Lạnh lùng giọt mưa Ngâu

Mưa tràn trên phím tơ
Giọt sầu giọt ngẩn ngơ
Mưa trong lòng trăn trở
Tim đau nhớ nhung chờ

Mưa rả rích mưa đêm
Giá lạnh buốt con tim
Mai ai về phương đó
Có còn nhớ nhau tìm...

Hoàng Kim Mimosa

AL 4/14/2015

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Đêm Hội Ngộ Phố Núi Pleiku Tháng Ba & Nỗi Nhớ Quay Về

Một vài hình ảnh tham dự 
Đêm Hội Ngộ Phố Núi Pleiku 20-03-2015
Bàn số 30












Khiếu Long


Tuổi Mộng


Áo trắng đơn sơ lòng trắng trong
Gia Long chật gót sớm mai hồng
Môi non ríu rít lời chim sáo
Rung cánh xổ lồng hót tiếng xa

Trong ngất ngây bao la vũ trụ
Vạt tà ấp ủ dáng đông phương
Sân trường hoa nắng tô màu má
Phượng vỹ phiêu bồng khéo ngẫn ngơ

Ánh mắt thơ ngây tuổi học trò
Dạt dào thầm kín giấu niềm lo
Bao nhiêu chữ nghĩa gom gom hết
Gửi gió treo trên cánh phượng sầu

Trông ngóng trường tan tiếng trống mau
Bầy chim vỡ tổ bước theo nhau
Hôm nay buổi học chừng lâu quá
Có phải hồn cô hái mộng đầu

Kim Phượng

Nếu...


Nếu trái đất này chẳng có xuân
Thì sao hoa lá cứ bâng khuâng
Cuộc sống có còn khoe sắc thắm
Con ong cánh bướm có chờn vờn!

Nếu buổi hạ về không tiếng ve
E cơn nắng tắt giữa trưa hè
Những phút tan trường thờ thẫn ngó
Phượng hồng đâu chuyển sắc vàng hoe!

Nếu nghĩ mùa thu không có ngâu
Loài lan, hồng, cúc hết hương màu
Có lẽ tình yêu đều chết khát
Đâu còn da diết nhớ về nhau!

Nếu ước mùa đông không giá băng
Như đêm không lạnh để cần chăn
- ủ ấm đôi tim chung nhịp đập
Chung hòa tâm sự những băn khoăn!

Nếu biết ngày xưa ta chả yêu!
Bây giờ đâu trải vận thơ nhiều
Có lẽ mặt trời buồn lủi trốn
Đêm về ta ngủ giấc cô liêu!

Nguyễn Đắc Thắng
20150330

Từ Có Anh


Từ Có Anh


Từ có anh, tim lòng em khép lại
Chỉ mình anh và mãi mình anh thôi
Dù tình như mây tím cuối chân trời
Hay làn gió thoáng ngang qua vườn nhỏ

Từ có anh, đồng mơ xanh hoa cỏ
Trăng cũng dường thêm tỏ sáng màn đêm
Dòng sông thơ xuôi nước chảy êm đềm
Đường quê nhỏ hương xuân tràn ngập lối

Từ có anh, em mong chờ sớm tối
Được nghe hoài tiếng gọi “Ơi, mình ơi!”
Ly cà phê buổi sáng em pha mời
Trà thơm hương đượm tình em trao gởi!


Yên Dạ Thảo
26/03/2015
***
Nghe Em Nói

(Từ bài thơ Từ Có Anh của Yên Dạ Thảo)

Nghe em nói, lòng anh phơi phới quá
Em tôi ơi, hãy nói thế thật nhiều!
Anh muốn nghe từ hửng sớm tới chiều
Vẫn chưa đủ, cả đời chưa thấy chán!

Nghe em nói, ly cà phê buổi sáng
Bỗng ngát hương gấp bội những ngày thường
Trà cũng thơm vị đậm thấm vô phương
Lẫn trong nắng, trong mưa sương, gió bụi...

Nghe em nói, dẫu anh trèo bảy núi
Vượt trăm sông, ngàn lối, cả trùng dương
Vẫn nghe đầy hạnh phúc giữa đau thương
Bởi tình yêu... vị ngot trong chén đắng!

Nghe em nói, mơ màng như biển lặng
Sóng rì rào, gió thoảng, ánh trăng trong
Anh lặng ngồi thầm nhớ mãi dòng sông
Đôi bóng nhỏ, cong cong vành nguyệt khuyết.


Phong Tâm
30/03/2015
***
Em Có Biết 

(Từ bài thơ Từ Có Anh của Yên Dạ Thảo)

Em có biết trái tim vui trở lại
Ngỡ ngậm ngùi quằn quại đến mất thôi
Tình lên ngôi rạng rở một góc trời
Em đã đến anh nghe đời bé nhỏ

Em có biết tóc mai thơm mùi cỏ
Cánh sao trời soi rỏ lúc về đêm
Hương sắc thêm hoa nở rất êm đềm
Gió lay nhẹ mây mềm bay một lối

Em có biết đời không còn bóng tối
Kể từ ngày ôm gối mộng '' nhỏ ơi ''
Lòng chơi vơi theo từng tiếng gọi mời
Em có biết một lời khi anh gởi!

Đỗ Hữu Tài
06/04/2015

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Tiễn Biệt


(Bài thơ đưa tiễn chị Mỹ lệ)

Một chiếc lá rơi
Lìa khỏi cành đời
Một người lặng lẽ
Lệ sầu đầy vơi

Xuôi dòng nước chảy
Một chiếc thuyền xa
Sóng buồn vỗ bến
An Lương sông nhà

Ngàn thu an giấc
Phật độ hương linh
Vĩnh hằng một cõi
Cực lạc vãng sinh!

Yên Dạ Thảo
06/04/2015

Nói Với Anh*


(*Viết cho Phú Thạnh và Mỹ Lệ)

Đến đi: những con đường cũ
Gặp gỡ chia tay: lối mòn
Nợ duyên hai ta đã đủ?
Xa anh tình em vẫn còn!

Đến… vùng rong chơi tạm bợ
Đi… khi vừa hết cuộc chơi
Gặp nhau trả trao nần nợ
Chia ly gây xót đôi đời.

Em đi một trưa quyến luyến
Nhìn anh nức nỡ mà thương
Nấc hơi tim dừng xao xuyến
Kiếp sau lần nữa chung đường.


Anh Tú
April 7, 2015
* Anh Trương Văn Phú chụp ảnh anh chị Phú Thạnh

Thơ Tranh:Một Trăm Ngày

Chị Tú Yên quý mến
Toàn thể Anh Chị Em Biên tập trang Long Hồ Vĩnh Long, xin chia sẻ và đồng hành cùng chị và gia đình trong niềm thương tưởng nhớ chị Phi Khanh.
Gửi chị bức thơ tranh thay nén nhang lòng cầu nguyện nha chị.


Thơ: Tú Yên
Thơ Tranh: Kim Oanh

Tưởng Niệm

Một chút gì để san sẻ với Tú_Yên cùng các cháu Tuấn, Trí và Châu nhân Giỗ 100 ngày của chị Phi Khanh.


Tưởng Niệm
(Bào Tỷ của Tú_Yên)

Mưa Xuân trĩu nặng bụi trần
Nhạt nhòa nhân ảnh
Bâng khuâng kiếp người
Chiều hôm tiễn Chị về trời
Đến nay vừa chẳn…
Bến đời mù tăm.
Cùng nhau chia sớt lăng trầm
Sẻ san bâu áo lẫn dăm bánh quà

Quẩn quanh mấy mẹ con gà
Chân vương tóc rối
Ngày qua nhọc nhằn
Nái già…ụt ịt trở trăn
Thiếu bàn tay Chị, dùng dằng...cám chê

Chị giờ…
Thuyền giạt bến mê
Cháu con nề nếp chẳng hề lãng xao
Ấm êm - Gương phủ nhung đào
Dì Năm bến tựa - xu hào nhẹ ru.

Kiếp người.
Bỗng chốc thiên thu
Thoảng như làn Gió – “Mịt mù dấu yêu”*
Tình xưa gửi trọn cánh Diều
Cách đôi bờ ngạn
Hắt hiu cuối trời...

Chị à !
Cứ mỗi chiều rơi
Lẻ loi Bào muội bên đời hong tơ
Chừng như năm tháng hững hờ
Vắng đi dáng Chị.
Câu thơ úa vần!

Chị về…
Khuất nẻo - phù vân
Liêu xiêu quãng vắng
Ngại ngần ngày trôi.


TiCa Nguyễn Xuân Hòa

(100 ngày sau...)
* Thơ tình: lưu bút của chị Khanh

Hội Ngộ Mừng Sinh Nhật Nhạc Sĩ Lam Phương 78 Tuổi

      Nhạc Sĩ Lam Phương trong buổi tiệc thượng thọ không ăn cả, ông chỉ lắng nghe các diễn giả và lắng nghe ca sĩ hát, ông vui vì nhạc của ông vẫn còn được hát.
      Khi cả phòng hội đồng ca mừng sinh nhật Happy Birthday, ông xúc động muốn rơi lệ. Nhạc Sĩ Lam Phương là người sống về nội tâm và rất tình cảm.


      Ngày Chủ Nhật, 5 tháng 4 năm 2015 vừa qua nhóm anh chị em văn nghệ sĩ Nhân Ảnh Tân Văn (NATV) đã tổ chức mừng sinh nhật 78 tuổi của nhac sĩ Lam Phương. Đôi dòng về nhạc sĩ Lam Phương thì ta có thể nói tóm gọn như sau:
Nhạc sĩ Lam Phương (20 tháng 3 năm 1937), tên thật là Lâm Đình Phùng, là một nhạc sĩ Việt Nam nổi tiếng. Ông sinh ra ở làng Vĩnh Thanh Vân, hiện nay là phường Vĩnh Thanh Vân, thành phố Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang. Ông là một trong những nhạc sĩ tiên phong của tân nhạc miền Nam Việt Nam với trên 200 tác phẩm. Khi mới 15 tuổi ông đã sáng tác bản Chiều Thu Ấy nhưng mãi đến năm 1954 ông mới nổi danh với hai bài Kiếp nghèo và Chuyến Đò Vĩ Tuyến. Nhạc của ông yêu chuộng điệu mambo nhưng đa dạng với rất nhiều đề tài. Nói lên cảm xúc về cuộc di cư năm 1954 có Chuyến Đò Vĩ Tuyến, Nhạc Rừng Khuya, Đoàn Người Lữ Thứ và Nắng Đẹp Miền Nam. Các nhạc bản về chủ đề tị nạn hậu 1975 như Chiều Tây Đô, Con Tàu Định Mệnh, Quê Hương Bỏ Lại, Đường Về Quê Hương, Em Đi Rồi,...

      Chẳng may vào ngày 13 tháng 3 năm 1999 ông bị chứng đột quị (stroke) khiến bị liệt nửa người. Chứng tai biến mạch máu não hay đột quị đã khiến việc sáng nhạc bị ngưng lại, mặc dù trước đó sức sáng tác của ông phải nói là sung mãn. Nói về dòng nhạc của ông có thể được phân loại theo nhiều khía cạnh như: Quê hương, Tình yêu, Lính chiến, Nhạc về Mẹ, và Di cư Tị nạn, khía sau sau cùng qua hai tác phẩm nổi tiếng đi vào lòng người là Chuyến Đò Vĩ Tuyến và Chiều Tây Đô. ( ....)
      
      Qua sự trình bày trên nhóm văn học và nghệ thuật NATV đã tổ chức Ngày Hội Ngộ với Nhạc Sĩ Lam Phương. Chương trình tạo sự gặp gỡ giữa nhạc sĩ Lam Phương với nhiều thân hữu tại nhà hàng Seafood Palace, vào ngày Chủ Nhật 5 tây tháng 4, 2015 lúc 11AM đến 4:30PM, số 6731 Westminster Blvd, Westminster, Quận Cam, miền Nam California. 

      Buổi lễ đã gặt hái thành quả về tình thân hữu giữa Lam Phương và quý đồng hương mến mộ người nhạc sĩ tài hoa này. Sau đó Ban Tổ Chức NATV đã cho biết mục đích thực hiện Tuyển Tập Kỷ Niệm Lam Phương và Bằng Hữu. Bài vở được thu thập từ ngày 06/04/2015 (sau ngày lễ một ngày) cho đến ngày 30/06/2015. Các tác phẩm đóng góp có thể là bài viết, thi ca, tranh họa hay hình ảnh về nhạc sĩ Lam Phương. Ngày trình làng tác phẩm sẽ do nhóm Nhân Ảnh Tân Văn được ra mắt sách vào dịp cuối năm 2015. 
      Ban Tổ Chức Nhân Ảnh Tân Văn gồm các nhân sự: Ngô Thiện Đức, Lý Tòng Tôn, Lê Thúy Vinh, Trần Mạnh Chi, Lê Hân, Lưu Anh Tuấn và Tăng Đức Sơn. 
California, ngày 8 tháng 4, năm 2015. 
Liên Lạc: Ngô Thiện Đức hay Lý Tòng Tôn, 
Điện thư email: 
Ngô Thiện Đức: thienduc00@yahoo.com
Lý Tòng Tôn: Tonsauly@aol.com
Địa chỉ liên lạc bưu diện: 
Mr. Thomas Lý 
3227 W. Ave. K1 
Lancaster, CA 93536 
USA 
Điện thoại: 
Ngô Thiện Đức: (714) 487-9764 
Lý Tòng Tôn: (661) 773-1602

Một vài hình ảnh trong ngày Sinh Nhật Nhạc Sĩ Lam Phương








Nhà văn Dương Viết Điền, Họa sĩ Đặng Ngọc Sinh, NS Võ Tá Hân, Madame VTH Kim Châu, 
Ca sĩ Ngọc Hà (Madame Lê Văn Khoa), Việt Hải-Lệ Hoa, và góc phải là BS Peter Morita

Việt Hải, Los Angeles.


Một Thoáng



Gã khờ cố níu những vần thơ
Còn đó trong tim những đợi chờ
Trường cũ tâm tình theo nắng mớiChờ Xuân đang tới dáng ngây thơ

Ngày tháng xoay vần bao nhớ thương
Nhớ từng góc phố với con đường
Bên nhau sánh bước cùng tâm sự
Đẹp quá giờ tan nơi cổng trường

Viết hoài kỷ niệm thuở ngày qua
Dấu ái tình thơ đẹp nét hoa
Bè bạn ghẹo đùa, EM mắc cở
Thương ghê tuổi ngọc chẳng phai nhòa

Đêm nay, mưa đến tạt ngoài sân
Tiếng gió hùa theo như góp phần
Phố lạ, ngồi buồn khơi kỷ niệm
Vu vơ từng chữ nhớ bâng khuâng

Hoàng Dũng


Tìm Hiểu Về Âm Nhạc Khmer Nam Bộ



      Trung tuần tháng 3 vừa qua, thông qua sự bảo trợ của ông Trầm Bê, một doanh nhân, tôi và một số họa sĩ Hội Mỹ thuật Việt Nam đã có chuyến đi thực tế sáng tác tại huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh.
      Trong thời gian 8 ngày ở huyện Trà Cú, dưới ánh nắng chói chang của những ngày đầu hè, song song với việc ký họa và vẽ tranh sơn dầu, tôi đã có dịp tham quan một số chùa Khmer, tìm hiểu và nói chuyện trao đổi với một số sư sãi cùng với một số người dân địa phương về âm nhạc của người Khmer Nam Bộ. (Đây là âm nhạc của người Khmer Nam Bộ, 1 trong 54 dân tộc sống trên đất nước   Việt Nam chứ không phải là âm nhạc của quốc gia láng giềng Kampuchea nằm sát cạnh nước Việt Nam của chúng ta).

      Người Khmer Nam Bộ thuộc dân tộc Môn-Khmer, cùng nguồn gốc với người Kampuchea; đồng thời, có nguồn gốc gần gũi với các dân tộc Indonésien, Malaysien ở các hải đảo phía nam. Tôn giáo chính của họ là Phật giáo Nam Tông. Vì thế, âm nhạc của người Khmer Nam Bộ vừa có ảnh hưởng từ Kampuchea, vừa từ Ấn Độ, vừa từ Indonésia.
      Đối với người Khmer Nam Bộ, chùa chiền là trung tâm văn hóa của phum sóc. Âm nhạc Khmer Nam Bộ có nguồn gốc là nhạc lễ của người theo đạo Phật và thường đi đôi với các vũ điệu. Nó đóng vai trò quan trọng trong mọi buổi lễ Phật, cưới hỏi hay mai táng.


THỂ LOẠI:


Âm nhạc Khmer Nam Bộ có thể chia làm 2 thể loại: nhạc Cổ điển và nhạc Tân

1- Dàn nhạc Cổ điển:
Do các chùa thành lập, còn được gọi là dàn nhạc ngũ âm.
Dàn nhạc ngũ âm gồm có các loại nhạc cụ sau: 1 hay 2 đàn Kongthom, 1 hay 2 đàn Ronéat, trống vỗ Sompho, trống cái Skothom. Đôi khi có Sáo gỗ phụ họa.
- Đàn Kongthom (đàn chiêng): Gồm 16 cái chiêng đồng nhỏ được đặt nằm trên một cái giàn bằng mây hình bán nguyệt. Nhạc công dùng một cái vồ nhỏ để đánh đàn. Âm giai của đàn chiêng là âm giai 7 cung đều nhau, giống với âm giai của nhạc Indo và khác hẳn với âm giai của nhạc Tây Phương hay Trung Quốc. Đàn chiêng Kongthom có họ hàng với đàn Gamelan của đảo Bali.
- Đàn Ronéat (đàn thuyền): Gồm 1 số thanh gỗ nằm ngang trên một cái hộp đàn có hình giống như chiếc thuyền, do nhạc công dùng vồ bằng gỗ để đánh và cũng mang 1 âm giai 7 cung đều nhau. Đàn thuyền Ronéat rất gần gũi với đàn Gambang của người Indo.
- Sompho (trống vỗ) và Skathom (trống cái) là những nhạc cụ có liên hệ với các loại trống Ấn Độ.

2- Dàn nhạc Tân:
Do ảnh hưởng trào lưu âm nhạc từ phương Tây, nên hiện nay các nhạc công Khmer Nam Bộ đã thành lập các ban nhạc; trong đó, chỉ sử dụng các loại nhạc cụ Tây Phương và của người Kinh như đàn Tam thập lục, đàn Nhị, đàn Guitar, đàn Mandoline, đàn Gáo, đàn Sến, kèn Saxophone…
Khác với dàn nhạc Cổ điển là nhạc ngữ được xây dựng trên âm giai 7 cung đều nhau, dàn nhạc Tân nằm trong hệ thống ngũ cung (Do Re Fa Sol La) giống như của người Kinh.


THỂ NHẠC:


1- Thể hát đối Ayay Ayang:
Cũng như các dân tộc sống bằng nông nghiệp, người Khmer Nam Bộ thường hay tổ chức các hội mùa. Các thể ca bình dân được phát triển mạnh mẽ, trước hết là thể hát đối Ayay Ayang.
Đây là một điệu hát công thức dùng để chuyên chở bất cứ đề tài nào trên giai điệu ngũ cung (Do Re Fa Sol La). Ayay Ayang là bài hát cột trụ của các gánh hát Dùkê, một hình thức hát rong.


2- Chăm Riêng (truyện ca):
Người Khmer Nam Bộ có một lối hát độc diễn gọi là Chăm Riêng. Nghệ sĩ vừa đánh đàn, vừa kể chuyện bằng thơ phổ nhạc



3- Thơ Khmer:
Có nhiều thể như Brahma Kith (ngũ lục), Karkatés (tứ ngôn), Phouchong liléa (lục song tứ), Pumnol (lục tứ lục).
- Thơ Brahma Kith thường được ngâm hay hát lên với giai điệu bay bổng trong ngũ cung (Re Fa Sol La Do) và với nhịp đôi. Đây là một thí dụ của thể ngũ lục Brahma Kith với tựa đề “Cha khuyên con”, mục đích nêu cao tinh thần đạo đức của người Khmer:


Kaun ơi ba kum thloy
Kum thlóp oy áp kê yós
Tham-đa kơt chéa prós
Oy réan rok chbáp méa-tra
Lok tha haw chhkuôt bei
Chhkuôt moy srei chhkuôt moy sra
Moy chhkuôt lbéng phéa léa
Leng pô béa thua kâm tat…

Bản dịch của nhà thơ Kiêm Rèm:
Này con, con chớ xem thường
Chớ nên kết bạn những phường hư thân
Làm trai đứng ở cõi trần
Dồi mài kinh sử tu thân mới là
Chữ rằng: Tồi bại có ba
Một là sắc dục hai là say sưa
Ba là bài bạc hơn thua
Những ngần ấy thứ con chừa từ đây…

- Thơ tứ ngôn Karkatés (nghĩa đen là nhịp đi của con quạ), là loại thơ chuyên về kể chuyện, kể việc. Đây là một thí dụ về thơ Karkatés với đầu đề “Ánh hào quang”:

Lok tha plơng phư
Méan pít mús rư?
Pum smơ sô-rya
Lok tha sơ seng
Cheng chăng huê ba
Nús pum smơ na
Brah dham brah Budh…

Nhà thơ Kiêm Rèm dịch:
Người nói đèn sáng
Có thật chăng nào?
Cũng kém thái dương
Người nói ánh trời
Soi sáng mọi nơi
Cũng chưa sáng tỏ
Cho bằng Phật Tổ…



Thơ Karkatés cũng được phổ nhạc với hệ thống ngũ cung (Re Fa Sol La Do).
- Ca kịch bình dân Lokhom. Hình thức của Lokhom cũng tương tự như gánh hát cải lương của người Kinh, từ thể ca hàng ngày đi lên sân khấu. Các tích xưa được đưa vào hình thức hát tuồng với đầy đủ các yếu tố âm nhạc, y trang, vũ điệu…
Ngoài ra, còn có một điệu dân vũ được mọi người ưa thích là điệu múa Lâm thôn (nghĩa đen là múa một mình). Lối múa này rất giản dị: hai người vờn nhau theo một điệu nhạc công thức (ngũ cung), hai tay uốn éo nhưng không chạm vào thân thể. Điệu múa này rất được phổ biến trong khu vực bán đảo Đông Dương, nơi có con sông Mékong chảy ngang qua.

Tín Đức 

Tài Liệu Tham Khảo:
-Kiêm Rèm: Tìm hiểu thi ca của người Việt gốc Miên.
-Lê Hương: Người Việt gốc Miên
-Phạm Duy: Loạt bài Dân ca dẫn giải.