Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Về Miền Kỷ Niệm


Chiều nay anh về thăm phố biển
Nơi chúng mình gặp gỡ tự ngày xưa
Thành phố ngày nào,qua những bão mưa
Đời dâu bể phố buồn theo kỷ niệm

Trời cuối hạ thu về vương mây tím
Bãi biển chiều ngày ấy tuổi ngây thơ
Gió mơn man con sóng nhỏ vỗ bờ
Mà lòng anh dậy nỗi buồn vời vợi

Những nẻo đường kỷ niệm ngày xưa ấy
Giờ còn đây nỗi nhớ với tháng năm
Trong ký ức in dấu chân dĩ vãng
Từng đi qua những ngày tháng yên bình

Ngày quê hương khói lửa chiến chinh
Xô đẩy chúng mình vỡ tan hạnh phúc
Bốn mươi năm ta âm thầm nhẫn nhục
Sống trọn phần đời tủi cực gian nan

Hy vọng tương lai,thực tế phũ phàng
Nhìn thân phận mà xót lòng - buồn lắm!
Còn đâu nữa những chiều vàng say đắm
Dưới hàng dương bãi biển gió vi vu

Lòng vẫn nghe thương nhớ những chiều thu
Chiều nhạt nắng cánh mây trời bàng bạc
Phong cảnh nên thơ như tranh thủy mặc
Non nươc thanh bình hạnh phúc ngày xưa

Anh trở về tìm lại chút hương xưa
Mà dĩ vãng ta một thời ươm mộng
Tuổi học trò thả hồn vào mơ mộng
Nhìn cuộc đời dưới lăng kính vạn hoa

Cuối cùng rồi cũng phải chia xa
Ôm thương nhớ mình đi về hai phía
Bỏ lại sau lưng những kỷ niệm vui buồn
Giờ trở lại với nỗi sầu vạn kỷ


Ngô Quang Diệp 
11/2014

Gửi Người Sài Gòn


Em mê con phố Sài Gòn
Cơn mưa bất chợt có còn như xưa
Như thời mình đã đón đưa
Cùng nhau đếm bước dưới mưa đi vể

Bờ vai khắng khít cận kề
Tay cầm dù nhỏ không hề rời tay
Ngoài trời lất phất mưa bay
Trong lòng hai đứa đắm say men tình

Em ơi nắng xuống thình lình
Sài Gòn bụi xoá bóng hình hai ta
Con đường mình đã đi qua
Lung linh giọt nắng cũng xa mặt trời

Mưa tuôn cuốn mất một thời
Nắng rơi đốt cháy tuổi đời xuân xanh
Đường về mỗi lúc mong manh
Giọt sầu rơi rụng vây quanh lối mòn

Em ơi đêm ở Sài Gòn
Ánh trăng mười sáu có tròn không em
Như thời gần gũi ấm êm
Cùng nhau dạo mát dưới đêm trăng rằm

Đời ta theo cuộc thăng trầm
Hai đầu nỗi nhớ gọi thầm tên nhau
Mất rồi hò hẹn ngày xưa
Chỉ còn chua xót thương đau trong lòng

Em ơi chim đã vào lồng
Sài Gòn vắng bóng bông hồng sắc hương
Một người nặng nợ gió sương
Nửa đời mang kiếp tha Phương không nhà

Sài Gòn đêm với trăng ngà
Nắng nhanh , mưa vội đậm đà tình thân
Ai còn nhớ đến cố nhân
Ai đi tìm mãi dấu chân Sài Gòn

Đỗ Hữu Tài 
Nov.3 - 2014

Đợi Chờ Em


Trời trở lạnh hay lòng anh đang lạnh
Trách nhau chi cho con nước hững hờ
Thuyền tới bến có khi còn cô quạnh
Huống chi anh, vũng nước đọng trên bờ

Anh nước lũ, đục ngầu cơn địa chấn
Em trong xanh biển cả hạnh phúc đầy
Đường hai ngả dù vạn lời vương vấn
Suốt đêm đen, sương phủ ánh trăng gầy

Anh yêu em, hai tinh cầu cách biệt
Tay có dài vươn chỉ tới trăng sao
Kết ngàn mây còn xanh màu ngọc biếc
Cài tóc em cho hạnh phúc em tròn

Đời tuy dài rồi có ngày cũng hết
Đợi chờ em, trùng điệp kiếp lai sinh
Đêm sẽ hết, nghĩa là ngày sẽ đến
Gặp nhau rồi, thỏa ước nguyện ba sinh.

Vĩnh Trinh

Tiếng Đàn Xưa - Lời Việt Hải - Nhạc Tú Minh


Lời: Việt Hải
Nhạc: Tú Minh
Tiếng Hát: Diệu Hiền


Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

Dòng Sông Định Mệnh


Trả lại em những ngày hè thơ mộng
Đường Ngô Tâm Thông đôi bóng hẹn hò
Trả lại em những phút chờ giây đợi
Đường xa xôi nhưng ngắn ngủi làm sao!
Trả cho em sân vắng mái đình cao
Con sông nhỏ ngày nao mình bơi lội

Cuộc tình lỡ thôi còn gì tiếc nuối
Trả cho rồi những kỷ niệm tàn phai
Con sông buồn dòng nước rẽ chia hai
Ta trôi mãi theo tháng ngày định mệnh.

Biện Công Danh
29/9/14

Cảm Khái Khúc Hồ Trường


Thơ: Quên Đi
Tranh Thơ: Kim Oanh


Thơ:Nguyễn Bá Trạc
Diễn Ngâm: Tống Hữu Hạnh


Dặn Dò


Ngày lạnh lẽo, tối tăm và ảm đạm, 
 Cơn mưa phùn lây lất phủ ngàn cây. 
 Cô đơn nào ầm ập đến bủa vây, 
 Ta vùng vẫy trong nỗi buồn xa xứ... 
 Điếu thuốc lụn dần đốt mòn quá khứ, 
 Ta còn gì để nhung nhớ hôm nay? 
 Năm mươi năm sự nghiệp vẫn trắng tay, 
 Chợt nhìn lại tấm thân tàn cằn cỗi. 
 Năm tháng trôi qua, cuộc đời tăm tối, 
 Một kiếp lưu đày đánh mất quê hương,


Ta chỉ còn em để nhớ, để thương, 
 Nay bỗng chốc em quay lưng, ngoảnh mặt! 
 Ba năm dài với cuộc tình héo hắt, 
 Vóc thân tàn ta gầy dựng tương lai, 
 Ta cho em tình nồng ấm, đắm say, 
 Và khấn nguyện sống cùng em mãi mãi... 
 Thế mà đời còn quá nhiều oan trái 
 Nên ta đành vĩnh viễn mất người yêu... 
 Từ hôm nay ta còn lại những chiều 
 Sầu ảm đạm và đêm dài u tối.

Ta ngụp lặn trong vùng đau nhức nhối 
 Cho đến một ngày kiệt sức, tàn hơi, 
 Ta vẫn yêu em, yêu lắm em ơi! 
 Ta tự nguyện chịu trăm ngàn cay đắng 
 Cho em thoát những đêm dài thức trắng
Vì khổ đau, vì nhung nhớ người thương... 
 Gắng nhé em, xây cuộc sống bình thường, 
 Đừng lầm lỗi thêm lần nào đổ vỡ. 
 Đã nắm được thì xin em hãy giữ, 
 Ta nguyện cầu tròn hạnh phúc cho em! 
 Cuộc hành trình ta tiếp nối đêm đêm 
 Đếm bước cô đơn dần về cõi chết...

Dodge City, Kansas – mùa Thu 1991
Mặc Thái Thủy

Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ - Trương Nhược Hư - Phạm Khắc Trí


Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ

Xuân giang triều thủy liên hải bình
Hải thượng minh nguyêt cộng triều sinh
Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý
Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh

Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện
Nguyệt chiếu hoa lâm giai như tiển
Không lý lưu sương bất giác phi
Đinh thượng bạch sa khan bất kiến

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần
Hạo hạo không trung cô nguyệt luân
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân

Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ
Giang nguyệt niên niên vọng tương tự
Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân
Đản kiến trường giang chiếu lưu thủy

Bạch vân nhất phiến khứ du du
Thanh phong phố thượng bất thăng sầu
Thùy gia kim dạ thiên chu tử
Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu

Khả lân lâu thượng nguyệt bồi hồi
Ưng chiếu ly nhân trang kính đài
Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ
Đảo y châm thượng phất hoàn lai

Thử thời tương vọng bất tương văn
Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân
Hồng nhạn trường phi quang bất độ
Ngư long tiềm dược thủy thành văn

Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa
Khả lân xuân bán bất hoàn gia
Giang thủy lưu xuân khứ dục tận
Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà

Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ
Kiệt-Thạch Tiêu-Tương vô hạn lộ
Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân qui
Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ 

Trương Nhược Hư ( -711- )

Dịch Xuôi: 
Đêm Hoa Trăng Trên Sông Xuân

Sông xuân thủy triều liền ngang mặt biển
Trăng lên trên biển cùng một lượt với nước triều dâng
Ánh trăng lấp lánh theo sóng trôi đi ngàn vạn dặm
Nơi nào trên sông xuân mà không có ánh trăng

Dòng sông êm ả lượn quanh cồn đất thơm
Trăng giãi rừng hoa trông như ngàn hoa tuyết
Trong không gian sương đọng im lìm không thấy bay
Cát trắng trên bến cũng trông không thấy

Trời nước một màu không một mảy bụi đục
Giữa trời cao một vầng trăng tròn lẻ loi sáng vằng vặc
Ai là người bên bờ sông trông thấy được trăng đầu tiên
Năm nào trên sông trăng lần đầu tiên soi chiếu xuống người

Người đời lớp lớp trước sau tiếp nối vô cùng tận
Trăng sông năm này qua năm khác trông vẫn như vậy thôi
Không biết trăng sông soi chiếu người nào đây
Chỉ thấy trăng chiếu dòng nước xuôi chảy trên sông dài

Một dải mây trắng trôi lang thang
Hàng phong xanh trên bến khiến thêm buồn
Đêm nay ai người dong chiếc thuyền nhỏ
Tưởng đến một lầu trăng sáng mà không biết gửi thương gửi nhớ về đâu

Thương cho ánh trăng trên lầu bồi hồi lui tới quẩn quanh
Chắc hẳn muốn soi vào đài gương của người đang trong tình cảnh ly biệt
Trong căn lầu ngọc , rèm đã cuốn lên , trăng vẫn không đi
Trên chày đá giặt áo , đập qua đập lại, trăng biến lại hiện

Lúc này cùng ngắm trăng mà không nghe thấy nhau
Nguyện theo hoa trăng đến quấn quít bên người
Hồng nhạn bay xa mà không mang được ánh trăng đi
Cá rồng quẫy lặn quẩn quanh chỉ khiến nước gợn làn sóng lăn tăn

Đêm qua, trong đầm nước yên lắng , mơ thấy hoa rụng
Thương cho đã nửa xuân rồi mà ngườI đi vẫn chưa thấy trở về
Dòng xuân trên sông trôi đi sắp hết
Trên đầm , bóng trăng tà đã ngả về tây

Vầng trăng tà chìm dần trong sương biển
Núi Kiệt Thạch , sông Tiêu Tương đường xa diệu vợi
Không biết mấy người nương theo ánh trăng mà trở về
Trăng lặn, xao xuyến, tình đầy dọc theo hàng cây bên sông

Phạm Khắc Trí
25/10/2014

Đêm Hoa Trăng Trên Sông Xuân

Con nước chiều xuân tràn mặt biển 
Trăng lên cùng lúc thủy triều dâng.
Tràn lan sáng rực , trăng cùng khắp 
Đâu biết sóng xuân nổi mấy tầng.

Dòng nước lượn quanh cồn đất đẹp ,
Rừng hoa trăng giãi tuyết ngàn pha.
Trong không sương đọng lung linh ngọc 
Cát trắng nhạt nhòa bờ bãi xa.

Trời nước tinh khôi không mảy bụi 
Trăng cao vời vợi sáng trong ngần.
Ai người bến cũ thấy trăng trước 
Trăng sáng năm nào soi cố nhân.

Nhân sinh sau trước vô cùng tận 
Trăng nước muôn đời vẫn thế thôi.
Không biết trăng tròn ai ngóng đợi 
Chỉ thấy sông dài nước chảy xuôi.

Mây bạc ngang trời trôi lãng đãng 
Phong xanh trên bến rũ u sầu .
Đêm nay ai đó trong thuyền nhỏ 
Biết gửi về đâu nỗi nhớ nhau.

Vằng vặc trăng thanh trên gác trống 
Đài gương ẩn hiện bóng người về..
Cuốn rèm trăng vẫn đầy lầu ngọc,
Chày giặt đập hoài trăng chẳng đi.

Cùng một vầng trăng sao cách ngăn 
Ước thành trăng sáng đến bên chàng.
Chim bay không thể mang trăng được 
Cá lội quẫy quanh sóng gợn lan.

Đêm qua trong mộng thấy hoa rụng 
Đã quá nửa xuân người vắng nhà.
Sông xuân nước chảy trôi gần hết 
Đầm vắng thương ai bóng nguyệt tà.

Vầng trăng dần khuất trong sương biển 
Sông núi cách ngăn trăng xẻ hai?
Có mấy người theo trăng trở lại 
Bờ cây xao xuyến dọc sông dài. 

Phạm Khắc Trí

Phụ Chú: Tác giả bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ này, là 1 trong 4 danh sĩ đất Ngô ( Hạ Tri Chương, Trương Húc, Bao Dung , và Trương Nhựơc Hư) , đời Sơ Đường (618 - 713). Toàn bài, thuộc thể Thơ Thất Ngôn Cổ Phong , gồm 9 liên, mỗi liên 4 câu. Đêm Hoa Trăng Trên Sông Xuân, là nỗi lòng kẻ đi xa và người ở nhà, trước một vầng trăng thiên cổ ,trên sông, trong một đêm xuân.  Là "thơ của những bài thơ". Gửi đi để mọi người thân quí đọc cho vui. Cầu chúc an lành.

Chùa Cổ


Bài Xướng:

Cheo leo núi thẳm ngút ngàn cây
Chùa cổ thâm nghiêm ẩn mái gầy.
Nhập định, tháp quên vàng nắng phủ
Tham thiền, liêu mặc trắng sương vây.
Hồi chuông lắng đục trời mơ ấy
Tiếng mõ khơi trong cõi mộng này.
Vút cánh vô ưu vào tỉnh thức
Theo chim về nhé ngủ am mây.

Quang Tuấn
***
Bài Họa:
Lên Chùa


Chiều thu chùa vắng ráng vương cây 
Tôi đứng trông theo dáng liễu gầy 
Lặng lẽ bước chân tà áo phất 
Mơ hồ đài Phật bóng đêm vây 
Tiếng chuông lay tỉnh trần gian đó 
Kinh mõ khơi trong tục lụy nầy 
Chú tiểu vườn sau gom xác lá 
Khói un mờ mịt quyện cùng mây 

Mailoc
10-26-14
***
 Họa tá vận: 
Mộ Trên Đồi Hoang


Nắng chiều thoi thóp giữa vòm cây
Đồi vắng hoang vu, ngọn cỏ gầy
Mô đất lè tè, lau sậy ngập
Tấm bia loang lổ, gió mưa vây
Sinh thời, ngang dọc bao nơi ấy
Tạ thế, nằm yên một chốn này
Cát bụi lâu ngày che phủ kín
Chỉ còn mặt đất dưới chân mây.

Phương Hà 
***
Bài Họa

Đường lên dốc núi biếc xanh cây,
Sừng sững chùa xưa bóng liễu gầy.
Sư cụ tham thiền ngồi tỉnh tọa,
Chư tăng nhập định đứng quanh vây.
Âm vang tiếng mõ câu kinh kệ,
Vọng lại chuông ngân tụng niệm này.
Lắng đọng tâm hồn nghe xúc động,
Tu thân, thoát tục ngủ am mây

Mai Xuân Thanh
Ngày 25 tháng 10 2014
***
Hoang Miếu

Thấp thoáng bên đường dưới nhánh cây
Một ngôi cổ miếu dáng trơ gầy
Bục thờ nghiêng ngã vương đầy bụi
Cặp liểng im liềm mắc nhện vây
Mái lá vẹo xiêu hàng cột đổ
Lư hương lăn lóc bỏ nơi nầy
Chơ vơ cục đá "Ông Tà" ngự
Hoang phế,tiêu điều chẳng khói mây

Song Quang
***
Họa vận:
Chùa Thành Phố


Thênh thang sân rộng mấy hàng cây,
Đồ sộ nguy nga giữa liễu gầy.
Sau trước ngược xuôi thiền viện phủ,
Bốn bề ngang dọc lối đi vây.
Hồi chuông rang rảng không gian đó,
Tiếng kệ oang oang điện máy nầy.
Khó được yên lòng trong tĩnh thức,
Bụi trần che kín chốn " Am Mây " !

Đỗ Chiêu Đức
***
Chùa Hòa Long

Cổ miếu Trời Sanh trú bọng cây
Sư ông tưởng niệm dụng công gầy
Nhân sinh khổ cực chùa quên lãng
Chinh chiến điêu tàn lá úa vây
Huyền thoại dệt thêu mồ tộc ấy
Tín đồ xây tạo nghiệp cơ này
Tuồng đời đến lớp bi hài kịch
Cảnh diễn nhói lòng theo khói mây.

Nguyễn Đắc Thắng
20141128

Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ - Trương Nhược Hư - Tản Đà - Mai Lộc


Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ   

Xuân giang triều thủy liên hải bình,
Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.
Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý,
Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.

Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện,
Nguyệt chiếu hoa lâm giai như tiển.
Không lý lưu sương bất giác phi,
Đính thượng bạch sa khan bất kiến.

Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần,
Hạo hạo không trung cô nguyệt luân.
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt ?
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?

Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,
Giang nguyệt niên niên vọng tương tự.
Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân,
Đãn kiến trường giang tống lưu thủy.

Bạch vân nhất phiến khứ du du,
Thanh phong giang thượng bất thăng sầu.
Thùy gia kim dạ biên chu tử,
Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu?

Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi,
Ưng chiếu ly nhân trang kính đài.
Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ,
Đảo y châm thượng phất hoàn lai.

Thử thời tương vọng bất tương văn,
Nguyệt trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.
Hồng nhạn trường phi quang bất độ,
Ngư long tiềm dược thủy thành văn.

Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa,
Khả liên xuân bán bất hoàn gia.
Giang thủy lưu xuân khứ dục tận,
Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.

Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ,
Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ.
Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân qui,
Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ. 

Trương Nhược Hư
***
Dịch Nghĩa:

Thủy triều lên, mặt sông xuân ngang mặt bể,
Trên bể, trăng sáng cùng lên với thủy triều.
Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm,
Có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?

Dòng sông lượn vòng khu cồn hương thơm,
Trăng chiếu rừng hoa ngời như hạt tuyết.
Trên sông sương trôi tưởng như không bay
Bãi sông cát trắng, nhìn chẳng nhận ra

Sông và trời, một màu không mảy bụi,
Ngời sáng trong không, vầng trăng trơ trọi
Người bên sông,ai kẻ đầu tiên thấy trăng?
Trăng trên sông, năm nào đầu tiên rọi xuống người?

Người sinh đời đời không bao giờ ngừng
Trăng trên sông năm năm ngắm vẵn y nguyên
Chẳng biết trăng trên sông chiếu sáng những ai
Chỉ thấy sông dài đưa dòng nước chảy

Mây trắng một dải, vẩn vơ bay
Cây phong biếc xanh trên bờ buồn khôn xiết
Người nhà ai đêm nay dong con thuyền nhỏ
Người nơi nao trên lầu trăng sáng đương tương tư?

Đáng thương cho trên lầu vầng trăng bồi hồi
Phải chiếu sáng đài gương người biệt ly
Rèm nhà ngọc cuốn lên rồi, trăng vẫn không đi
Phiến đá đập áo lau đi rồi, trăng vẫn cứ lại

Giờ đây cùng ngắm trăng mà không cùng nghe tiếng nhau
Nguyện theo ánh đẹp vầng trăng trôi tới chiếu sáng bên người
Chim hồng nhạn bay dài không thể mang trăng đi
Cá rồng lặn nhảy, chỉ khiến làn nước gợn sóng

Đêm qua thanh vắng, mơ thấy hoa rơi,
Đáng thương cho người đã nửa mùa xuân chưa về nhà
Nước sông trôi xuôi, xuân đi sắp hết
Trăng lặn trên bãi sông, trăng xế về tây

Trăng xế chìm dần lẩn trong sương mù mặt bể
Núi Kiệt Thạch, sông Tiêu Tương đường thẳm không cùng
Chẳng biết nhân ánh trăng đã mấy người về
Trăng lặn, rung rinh mối tình, những cây đầy sông 

***
 Bản dịch của Tản Đà: 

Đêm Trăng Hoa Trên Sông Xuân

Sông xuân sáng nước liền ngang bể,
Vầng trăng trong mặt bể lên cao.
Ánh trăng theo sóng đẹp sao!
Sông xuân muôn dặm chỗ nào không trăng?
Dòng sông chảy quanh rừng hoa ngát,
Trăng soi hoa như tán trập trùng.
Sương bay chẳng biết trong không
Trên soi cát trắng nhìn không thấy gì.
Trời in nước một ly không bụi.
Mảnh trăng trong ròi rọi giữa trời.
Thấy trăng thoạt mới là ai?
Trăng sông thoạt mới soi người năm nao?
Người sinh mãi, kiếp nào cho biết,
Nhìn trăng sông năm hệt không sai.
Trăng sông chẳng biết soi ai,
Dưới trăng chỉ thấy sông dài nước trôi.
Đám mây trắng ngùi ngùi đi mãi,
Rặng phong xanh một dải sông sầu.
Đêm nay ai đó, ai đâu?
Chiếc thuyền để nhớ trên lầu trăng soi.
Trăng thờ thẫn nơi người xa ngóng,
Chốn đài gương tựa bóng thương ai.
Trong rèm cuốn chẳng đi thôi,
Trên bàn đập áo quét rồi lại ngay.
Cùng nghe ngóng lúc nay chẳng thấy,
Muốn theo trăng trôi chảy đến chàng.
Hồng bay, ánh sáng không màng,
Nước sâu cá quẫy chỉ càng vẩn tăm.
Đêm nọ giấc trong đầm hoa rữa,
Ai xa nhà xuân nửa còn chi!
Nước sông trôi mãi xuân đi,
Trăng tà lặn xuống bên kia cánh đầm.
Vầng trăng lặn êm chìm khói bể,
Đường bao xa non kệ sông Tương.
Về trăng mấy kẻ thừa lương,
Trăng chìm lay bóng đầy hàng cây sông. 

Tản Đà
***
Bản Dịch của MaiLộc 

Mặt biển sông ngang bằng triều dậy 
Triều vừa dâng đã thấy trăng nhô 
Dặm ngàn loang loáng sóng xô 
Sông xuân đâu chẳng trăng tô sáng ngời.

Sông lượn quanh cồn hương thơm ngát 
Sương vờn hoa như hạt tuyết rây 
Tầng không, sương tưởng không bay 
Bãi sông cát trắng nhìn hoài chẳng ra 

Nước với trời giao hòa trong vắt 
Không gian ngời vằng vặc trăng cao 
Ai người trăng thấy thoạt đầu?
Trăng sông người chiếu năm nào trước tiên?

Đời người cứ triền miên sinh sản 
Năm rồi năm trăng vẫn không thay 
Chẳng hay trăng nước soi ai?
Dưới trăng chỉ thấy chảy hoài trường giang 

Áng mây trắng lang thang bay mãi 
Răng phong xanh lải rải giăng sầu 
Đêm nay thuyền nhỏ về đâu?
Tương tư ai đứng trên lầu nhìn trăng 

Thương cảm người , lầu trăng lưu luyến,
Chiếu gương đài trăng tiễn người đi 
Cuốn rèm trăng vẫn ngồi lì 
Lau rồi phiến đá trăng si lại về 

Giờ cùng ngắm, không nghe, không thấy 
Nguyện cùng trăng bám lấy soi chàng 
Nhạn hồng không gậm trăng tan 
Cá, rồng quậy nhảy khiến làn nước chao 

Đêm qua mộng lao xao hoa rụng 
Nửa đời xuân, người cũng chưa về 
Nước trôi như giục xuân kề,
Bên đoài trăng lặn lê thê bãi dài 

Lẩn trong sương trăng tà mất biệt 
Dòng Tiêu Tương non Kiệt xa vời 
Theo trăng về biết mấy người?
Cây sông não nuột rã rời tàn trăng 

Mailoc phỏng dịch

10-24-14

Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ - Trương Nhược Hư - Hữu Danh



  春江花月夜         Đêm Xuân Trên Bến Trăng Hoa

春江潮水連海平       Nước triều dâng sông xuân tràn biển,
海上明月共潮生       Trăng theo dòng cũng tiến trên khơi.
艷艷隨波千萬里       Tỏa lên muôn dặm sóng nhồi,
何處春江無月明       Sông xuân đâu chẳng đầy trời trăng soi.
江流宛轉遶芳甸       Bên đồi thơm dòng trôi uốn thác,
月照花林皆如霰       Ánh trăng gieo trắng toát rừng hoa.
空裏流霜不覺飛       Trông trời hết biết sương sa,
江上白沙看不見       Bờ sông cát bạc nhận ra được nào.
江天一色無繊塵       Chẳng mảy bụi, một màu trời nước;
皎皎空中孤月輪       Mảnh trăng trôi sáng lướt không trung.
江畔何人初見月       Gặp trăng ? Ai trước bên dòng !
江月何年初照人       Năm nao trăng tới trên sông soi người ?
人生代代無窮已       Người sinh hóa đời đời chẳng hết,
江月年年望相似       Trăng trên sông giống hệt năm năm.
不知江月照何人       Biết ai trăng tới rọi thăm ?
但見長江照流水       Sông Trường chỉ thấy đằm đằm ánh trôi !
白雲一片去悠悠       Làn mây trắng nhẹ xuôi lờ lững,
青楓浦上不勝愁       Hàng phong xanh khiến những u sầu.
誰家今夜扁舟子       Đêm nay, thuyền nhỏ, ai đâu ?!
何處相思明月樓       Nơi nào mà nhớ một lầu đầy trăng ?
可憐樓上月徘徊       Khá thương trăng trên tầng thắm đượm,
應照離人粧鏡臺       Chốn đài trang muốn ướm ly nhân.
玉戶簾中捲不去       Cuốn rèm, trăng chẳng dời chân;
搗衣砧上拂還來       Phủi chày đập áo cũng vầng trăng in.
此時相望不相聞       Nay mong mãi mà tin chẳng thấy,
願逐月華流照君       Muốn theo trăng đưa đẩy đến người,
鴻雁長飛光不度       Hồng nhạn bay, trăng chẳng rời,
魚龍潛躍水成文       Ngư long trồi lặn, nước cơi sóng ngầm.
昨夜閒潭夢落花       Đêm qua mộng trên đầm hoa rụng,
可憐春半不還家       Nửa chừng xuân mà cũng chưa về.
江水流春去欲盡       Nước sông trôi hết xuân kề,
江潭落月復西斜       Trên đầm, trăng đã bóng rề qua tây.
斜月沉沉藏海霧       Trăng xế bóng lẫn rày sương biển,
碣石瀟湘無限路       Thạch, Tương kia đường đến bao xa !?
不知乘月幾人歸       Theo trăng, mấy kẻ về nhà ?
落月搖情滿江樹       Tình cây man mác, trăng tà bến sông.

            張若虛                                          Danh Hữu dịch
                                                                   (Saigon, 1978)


Em Vẫn Đến Thăm


Em chợt đến, lá hoa khoe sắc nhớ
Tách cà phê nhỏ từng giọt dễ thương
Mùa chợt Thu trời dịu mát sân vườn
Bướm vàng bay mang đốm xanh trên cánh

Cơn gió mới chia hồn anh đôi mảnh
Nửa thương đời, nửa ôm nhẹ eo em
Nét môi son ướt phủ cánh hoa mềm
Nhìn biển mắt anh chết chìm tận đáy

Em đến thăm, hàng cây thành ngây dại
Cỏ hoa hoang xúm lại nở trắng trời
Lòng anh buồn bỗng tràn ngập niềm vui
Dáng vóc em xinh bến đời hạnh phúc

Miền thảo nguyên em là nguồn cảm xúc
Dệt thơ anh, chữ ve vuốt đời tình
Mấy thuở đi về trăm hướng lặng thinh
Nụ cười hoa hóa thành thơ đơn điệu

Tâm nhung nhớ mắt môi em kỳ diệu
Giọng nói thân quen êm ả lạ thường
Áo vải thô mềm mại giữ mùi hương
Gần nhau quá trong mù sương trí tưởng

Phạm Tương Như

Sept.  04  11

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Sau Vườn Lãm Thúy - Viên Ngọại Nguyễn Khắc Nhân - Hồi Thứ Tư

SAU VƯỜN LÃM THÚY - TÁC GIẢ : VIÊN NGỌAI
Phỏng theo Nguyên tác Truyện Kiều của Nguyễn Du.


HỒI THỨ TƯ

Khuyến quân ẩm tận Thiên bôi tửu
Dữ ngã đồng tiêu Thập Đoạn trường 


Tạm dịch : 

Khuyên ai cạn chén rượu đầy
Để ta bớt tủi, bớt ngây… phần nào?


Thúc Sinh hồi gia gặp mặt Kiều Nương nhưng không dám nhìn nhận e lụy đến Nàng, đành chỉ nhìn nhau mà nuốt tủi, để cho Hoạn Thư vừa lòng, đỡ hành hạ Kiều, Hoạn Thư lại bắt Kiều mời rượu Thúc Sinh, hàng trăm ngàn chén cho hả cơn ghen, cả hai cùng ngậm tủi nuốt sầu, cạn chén cho qua, tiệc gần tàn Hoạn thư băt Kiều gẩy đàn cho Thúc Sinh nghe, những âm thanh từ đáy lòng phát ra tay hoà với âm điệu,làm cho Thúc Sinh phải ngậm bồ hòn, Hoạn Thư lại hạch hỏi Kiều sao trong tiệc vui lại gẩy khúc Đoạn tràng, làm cho ông Chủ buồn lòng đó là lỗi tại ngươi, song tiệc rượu Hoạn Thư bảo bữa tiệc này con Thị Tỳ kia có ý không vui, thiếp cậy Chàng tra xét xem nó có ý tình chi mà không vui, Bất đắc dĩ Thúc Sinh phải tra hỏi Kiều , Kiếu làm tờ thân cung, xin xuất gia đầu Phật, Hoạn Thư bảo Thúc Sinh chọn ngày lành tháng tốt cho Kiều thí phát quy y tại Quan Âm các sau vườn, rồi ngầm sai hai thị nữ dò xét, một bữa nọ Hoạn Thư giả vờ về thăm Mẹ, Thúc sinh thừa cơ lẻn ra Chùa than thở cùng Kiều, Thúc Sinh bảo Kiều nên trốn đi,tình nghĩa đôi ta đã hết, không ngờ Hoạn thư rình nghe lén được, lên tiếng, Thúc Sinh vội lảng ra thì vừa lúc Hoạn Thư đi tới, Hoạn Thư hỏi Chàng ra hồi nào,Thúc Sinh nói xem hoa qúa bước xem Sư cô viết kinh, Thúc Hoạn uống trà rồi dắt tay nhau ra về không hỏi han gì, thấy lạ Kiều hỏi hai Thị Nữ mới biết Hoạn thư đến đã lâu Nàng đã nghe hết truyện nỗi ông vật vã nỗi Nàng thở than rồi và dặn tôi…….Kiều nghe nói giật mình lấy chuông khánh trốn đi.

Kiều mời rượu Thúc
104- Khuyên Chàng uống cạn chén này đi
Bà Chủ vừa lòng chẳng oán chi 
Tình nghĩa đôi ta sao trắc trở
Bồ hòn Chàng ngậm , ngọt như di. 

Hoạn Thư sai kiều gẩy đàn 
105-Tiếng tình,tiếng tính,tiếng khoan khoan,
Ả Lý, Nàng Oanh , đã rõ ràng 
Bên Hiếu bên tình sao trọn vẹn
Người đời khen ngợi đứa con ngoan 

Thúc Sinh nghe đàn
106- Trên tiệc lòng ai những rối bời
Tiềng đàn trầm bổng giọng đầy vơi
Mày chau mặt ủ thêm ngơ ngác
Nổi giận Hoạn Thư mắng hết lời,, 

Kiều ra đội đèn
107- Hoạn Thư ra lệnh bắt con Tỳ
Trải chiếu buông màn quạt muỗi đi
Thúc Hoạn, lên giừơng cùng ngủ nghỉ
Bắt Kiều soi đuốc , cấm quay đi,

Kiều đội đèn than thân,
108- Bây giờ mới rõ được tăm hơi
Cái máu hờn ghen thật lạ đời
Ghen cả chồng mình cùng với địch
Để sau lưu lại một trò cười

Hoạn Thư chất vần Kiều
109- Bữa tiệc vừa rồi lại kém vui
Cho ta biết rõ cả đầu đuôi
Nhược bằng dấu diếm ăn roi vọt,
Đừng có phàn nàn gặp lúc sui

Hoạn thư bảo Thúc Sinh tra hỏi Kiều
110- Cậy Chàng tra lấy thực tình đi 
Ăn ở sao mà lại vụng xuy 
Buồn cả chủ nhà trong bữa tiệc
Hẳn là ẩn ý cái chi chi,

Thúc Sinh tra hỏi Kiều
111- Tên tuổi là chi, can cớ chi,
Họ chi, gia cảnh, rõ ràng ghi,
Nỗi lòng buồn tủi cung đàn phổ
Tường tận đầu đuôi nạp tức thì,

Kiều làm tờ thân cung 
112- Bắc Kinh quê quán Họ Vương ,Kiều
Lỡ bước sa cơ thật đủ điều
Ý muốn xuất gia nương cửa Phật 
Để lòng thanh thản khỏi liêu điêu,

Hoạn thư xem thân cung
113- Tiểu thư rằng: Xem ý trong tờ 
Ước nguyên xuất gia tự bấy giờ
Âm Các vườn ta đà sẵn có 
Chàng xem ngày tốt dắt Nàng ra…

Kiều xuất gia
114- Áo xanh tự nguyện đổi Cà xa
Cho thoát trong vòng khỏi lụy ra
Trúng kế Hoạn Thư vừa sắp xếp
Trạc Tuyền danh hiệu Phật chùa ta 

Kiều ở Chùa
115- Nàng từ thoát khỏi chốn phồn hoa
Kinh kệ đêm ngày dậy tiếng ca
Chuông mõ sớm hôm cầu nguyện Phật
Trên mình khoác nặng tấm cà xa

Hoạn Thư giả vờ quy ninh 
116- Bấy lâu ngậm thở với ngùi than
Được dịp Tiểu thư sắp vấn an,
Mượn cớ Thúc Sinh ra Các gặp 
Thúc Kiều cùng kể nỗi gian nan

Thúc Kiều tâm sự
117- Sau bức rèm thưa Thúc với Kiều
Hai người tâm sự, có bây nhiêu
Trốn đi nơi khác cho yên truyện 
Tình nghĩa đôi ta, bóng xế chiều

Hoạn Thư nghe lén
118- Im hơi lặng tiếng đứng bên ngoài
Nghe rõ đầu đuôi hết mọi nhời
Lên tiếng bước ra vứa gặp Thúc 
Hỏi rằng Chàng mới lại đây chơi 

Thúc Sinh đáp 
119- Nhân lúc tìm hoa qúa bước đi
Vào Chùa xem kẻ mới quy y
Viết bao kinh kệ tay rành rẽ
Đọ thiếp Lan đình có kèm chi

Thúc Hoạn cùng về
120- Hồng mai vừa cạn chén trà xong 
Vui vẻ hai người tự cảm thông
Chẳng nói, chẳng rằng , như chẳng biết,
Ghen này , hồ dễ mấy ai …..? không

Kiều hỏi lại Thị Nữ
121-Trước sau bay thấy có ai không 
Nghe lén, nhòm ta, nấp cửa phòng,
Tường tận cho ta hay tự sự
Hoặc là có thấy, hoặc là không 

Thị Nữ trình bầy
122= Tiểu Thư đến trước đã lâu rồi
Lặng tiếng im hơi núp đó thôi,
Dặn kỹ chúng tôi đừng mách lẻo
Để Bà nghe lén hết đầu đuôi,

Kiều tự nghĩ
123- Người đâu sâu sắc đủ nước đời 
Chàng Thúc bó tay chịu đã rồi
Ta liệu thân ta tìm cách thoát
Miệng hùm nọc rắn qúa,… eo ôi,

Kiều ẵm Chuông khánh trốn 
124- Tiếng gà sào sạc gáy tàn canh 
Cất bước ra đi , vượt góc thành
Dấu cỏ cầu sương chi xá quản
Ngửa trông Chiêu Ẩn đại,Từ danh

Gặp Gíác Duyên
125- Săm săm gõ cửa mé bên ngoài
Nghe tiếng Trụ Trì khẽ hỏi ai, 
Khuya khoắt cớ gì kêu cửa vậy
Thưa rằng Tiện nữ cũng Thyền trai

Giác Duyên mời Kiều vao Chùa,
126- Trụ Trì nghe tiếng vội mời vô
Ni nữ Từ hà đáo cảnh ngô ? 
Chuông khánh bầy ra xin đính lễ
Phải nơi Hằng Thủy hậu tình hồ,

Giác Duyên nói
127- Những e đường xá một mình qua
Ở lại am đây cũng cảnh nhà
Chờ đợi Sư Huynh cùng lại tới
Nương mình cửa Phật khỏi lo xa,

Kiều mừng thầm
128- Những mừng được chốn tạm yên thân
Hãy cứ ở đây liệu tính dần
Kinh kệ việc thường quen lối cũ
Sư càng kính trọng, chẳng phân vân..

Mùa Thu Năm Kỷ Sửu sau tiết Cốc Vũ
Dương lịch ngày 29-4-2009
Viên Ngoại : Nguyễn Khắc Nhân(Thái Hanh)

Thơ Tranh: Cô Lái Đò


Thơ: Phương Hà
Thơ Tranh: Kim Oanh

Thu Hứng (Kỳ Nhất) - Đỗ Phủ (717-770)

Từ hai câu "tùng cúc lưỡng khai tha nhật lệ / cô chu nhất hệ cố viên tâm" trong bài Thu Hứng (Kỳ Nhất) của Đỗ Phủ , cụ Nguyễn Công Trứ (1778-1859) đã dịch ra là : "khóm cúc tuôn đôi dòng lệ cũ / con thuyền buộc chặt mối tình nhà " , tôi ngồi cặm cụi chuyển dịch thành Thu Cảm để chia sẻ với mọi người thân quí, ít nhiều phong cách biểu lộ cái tình, của ngườI xưa, qua chữ nghĩa. Cầu chúc an lành. PKT 10/03/2014



Thu Hứng (Kỳ Nhất

Ngọc lộ điêu thương phong thụ lâm
Vu Sơn Vu Giáp khí tiêu sâm
Giang gian ba lãng kiêm thiên dũng
Tái thượng phong vân tiếp địa âm
Tùng cúc lưỡng khai tha nhật lệ
Cô chu nhất hệ cố viên tâm
Hàn y xứ xứ thôi đao xích
Bạch Đế thành cao cấp mộ châm
Đỗ Phủ (717-770)

Dịch Xuôi: 
Thu Hứng

Rừng cây phong ủ rũ, úa tàn trong sương thu
Núi Vu khe Giáp chìm trong khí núi bốc mờ mịt
Ngoài sông sóng động dâng cao ngất trời
Trên ải gió bay mây phủ tối sát đất
Đã 2 lần khóm cúc nở hoa là từ đã 2 năm khôn ngăn được nước mắt tha hương
Mỗi lần neo chiếc thuyền lẻ loi vào bến đỗ là mỗi lần da diết xót xa nỗi nhớ
Mùa lạnh sắp về ,nơi nơi rộn rịp lo dao kéo, thước đo để may áo rét
Vào buổi chiều ,từ thành Bạch Đế trên núi cao ,dồn dập nghe tiếng chày giặt vải 

Chú Thích:

1- Bài này là bài số 1 trong 8 bài Thu Hứng của Đỗ Phủ. Đại ý nói :trời thu , mùa lạnh sắp đến , tác giả đã 2 năm đất khách , nhớ nhà.
2- Ngọc lộ là sương thu.
3- Núi Vu Sơn thuộc huyện Vu Sơn ,tỉnh Tứ Xuyên.
4- Kẽm (hay Khe) Vu Giáp thuộc huyện Ba Đông ,tỉnh Hồ Bắc.
5- Thành Bạch Đế ở trên núi Bạch Đế thuộc huyện Phụng Tiết , tỉnh Tứ Xuyên.

Thu Cảm

Rừng phong thu úa chĩu sương sa 
Khí núi âm u bóng nhạt nhòa.
Sông lộng trời cao đầu sóng dữ 
Gió vờn mây xám cuối thôn xa.
Hai mùa cúc nở, thương vườn cũ 
Mấy lượt thuyền neo, xót nỗi ta 
Lo lạnh , nhà ai may áo rét 
Chày đâu vang động nắng chiều tà

Phạm Khắc Trí

Dạ Du Tuần Khúc


Đêm mộng du ta thành lãng tử
Lạc vào đêm trắng mây phiêu du
Gặp vần trăng khuyết tròn mấy độ
Kéo xuống chỗ nằm giữa rừng thu

Hỡi ơi trăng lạnh thêm sương lạnh
Vừa chạm môi thôi đã giật mình
Vì người trăng khuyết tà nửa mảnh
Đời dẫm nát ta vẫn động tình

Hôm nay lại gặp vầng trăng vỡ
Còn một nửa thôi như dáng thuyền
Thuyền trôi theo sóng mây tắt thở
Ta vỗ mái chèo hát khùng điên

Ước gì ta được làm mây nhỉ
Nguyện sẽ theo trăng đến tận cùng
Tiếc là trăng lạnh từ nguyên thủy
Ta vẫn một mình giữa trống không

Trăng đến một lần từ cõi mộng
Tan biến theo mây trắng đêm rồi
Mặc ngày gió táp mưa sa lộng
Ta vẫn chờ trăng từ viễn mơ

Thật ra người ảo và cảnh ảo
Mộng thực đôi bờ là sắc không
Vậy mà nhân thế còn xiêu đảo
Giữa biển trầm luân vẫn mơ hồng.

Túy Hà

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Nhớ Thu Xa


Hỏi EM Thu đến, mộng tơ vương
Anh vẫn nơi đây nhớ mái trường
Hổng lẻ chúng mình không có nợ
Hay là đôi đứa chẳng còn thương
Bao mùa lá rụng tràn đầy ngỏ
Mấy độ mưa rơi phủ ngập đường
Vắng bóng người xưa tìm khắp nẻo
Rượu thơ ngày tháng góp từng chương

Hoàng Dũng

Mưa Tinh Cuối Ðông - Trúc Hồ - Thùy Dương

Cơn mưa cuối đông làm cho lòng người thêm nhung nhớ người yêu cũ giờ đã không còn nữa, Nhưng kỹ niệm mối tình ấy vẫn còn quanh đây, mưa về lại càng thêm nỗi nhớ.Bài hát có giai điệu buồn nhẹ với giọng ca Thùy Dương nghe là lạ, nghe vài lần bổng thấy thích. . .


Sáng Tác:Trúc Hồ 
Tiếng Hát: Thùy Dương
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Yêu Thương

Những khi buồn tôi thường suy nghĩ tản mạn,viễn vông lắm Điều tôi thường liên tưởng đến nhất đó là sự Yêu thương giữa mình với mọi người trong cuộc sống này.
Tôi muốn viết ra những gì chan chứa trong lòng, nhưng tiếc thay tôi chỉ là nhà giáo bình thường chớ không phải một học giả hay một triết gia cao thâm nên khó viết ra cho dược rõ ràng, đầy đủ. Nếu có gì không đúng, không họp tình, họp lý mong quí bạn thông cảm cho .

Tôi nghĩ rằng nếu Thương Đế hỏi tôi: “Con hãy cho Ta biết cái gì con cho là đặc ân qúi báu nhất mà Ta đã ban tặng cho loài người chúng con ?”
Tôi sẽ sụp đầu lạy Ngài ba lạy và thưa rằng:” Thưa Thượng Dế ngoài hình hài đẹp đẽ và trí óc thông minh Ngài đã tạo nên con người chúng con, đặc ân qúi báu nhất chính là lòng yêu thương.mà Ngài đã ban tặng chúng con . Vì con nghĩ : nếu thế giới này không có tình thương thì nhân loại sẽ đi về đâu ? Nếu cuộc đời này thiếu tình thương thì còn ý nghĩa gì nữa? Và riêng con mỗi khi cảm thấy yêu thương và được yêu thương thì sung sướng và hạnh phúc hơn bao giờ cả... xin tạ ơn Thượng Đế”
Tôi cũng cảm thấy : tình thương sao nó rộng lớn quá, bao la quá khó cho mình định nghĩa rốt ráo được . Trong ta có biết bao nhiêu thứ tình : nào là tình thương đối với quê hương xứ sở, với gia đình, với bè bạn, với người yêu, với thiên nhiên vạn vật và một thứ tình thật mênh mông hơn nữa đó là tình thương giữa con người với con người với nhau, còn gọi là tình nhân loại.
Mỗi thứ tình đều có hương vị, sắc thái riêng của nó không thể lấy cái tình này thay thế cái tình kia được bao giờ . Tình ban không thể thay thế tình ỳêu, tình gia đình không thể thay thế tình quê hương, đất nước v..v...tôi cảm thấy như vậy


Tôi còn nhớ năm học lớp 12 một ông Thầy đã dạy chúng tôi về lòng yêu thương thế này : “ Các con ơi ! các con nên biết “ Yêu thương và được yêu thương “ là nhu cầu tình cảm thâm sâu nhứt , cần thiết nhứt của con người, thiếu nó ta sẽ hụt hẫng, cô đơn và khổ sở vô cùng . Đó là con đường , là bờ bến hạnh phúc gần nhứt để ta đi tìm.v...v....”

Về sau, tôi lai gặp ý nghĩa Yêu Thương giống như lời cuả ông Thầy ngày xưa trong hai quyển sách mà tôi rất ngưỡng mộ đó là quyển “ Đắc nhân tâm “ cuả triết gia Mỹ Dale Carnegie và quyển “Con dường hạnh phúc” của văn hào Pháp Victor Pauchet mà hai ông thường nhắc đi nhắc lại nhiều lần ý nghĩa Yêu Thuong đó và đã gây nhiều ảnh hưởng trong đời tôi

Càng lớn lên ý thức được viêc đời thì tôi mới hiểu tại sao Phật Thích Ca , Chúa Jésus được người đời tôn thờ muôn thuở dù một người cầm bình bát đi khất thực , một người áo vải, dép rơm không tiền tài, thế lực chi cả . Nếu không phải là nhờ hai Ngài dạy điều cao qúi nhất trên thế gian này là lòng Yêu Thương hay sao ? Phật dạy ta lòng “Từ bi Hỷ xả, Chúa dạy lòng “Bác ái Vị tha, Kính Chúa Yêu Người”...chung qui cũng đều dạy ta tình thương đối với mọi người và vạn vật mà nhà Phật gọi chung là chúng sinh ..

Ông Lão Tử cũng có nói câu giống như vậy:“ Ngã hữu tam bữu trì nhi bảo chi : nhất viết từ, nhì viết kiệm, tam viết bất cảm vi thiên hạ tiên”
Có nghĩa là : Ta có ba điều qúi báu để gìn giữ : nhứt là Từ Tâm, nhì là cần kiệm hạn chế riêng tư và dục vọng tham muốn : thiểu tư quả dục ba là không cho thiên hạ cảm thấy ta trên trước hơn họ .

Trong những năm gần đây, tưởng cũng nên nhớ đến hai Vị được mọi người trên toàn thế giới tôn kính, tiếc thương, sau khi qua đời đó là : mẹ Térésa người Ấn Độ và công nương Diana người Anh, chẳng qua vì suốt đời hai vị tận tình hy sinh , cứu giúp những người nghèo khổ, bênh tật , trẻ em mồ côi.bơ vơ thiếu che chở, dưỡng nuôi, dạy dỗ.

Về Việt Nam tôi cũng thường gặp qúi Ni cô, qúi Soeur còn rất trẻ ở các trại : người mù, phong cùi, trẻ em mồ côi, người già khuyết tật.,..... Qúi vị ấy hy sinh tuổi trẻ của mình để suốt đời gần gũi săn sóc dưỡng nuôi những người bất hạnh hơn mình . Đừng tưởng họ buồn, không đâu ! họ vui vẻ lắm cơ ! Vì họ không sống cho mình mà cho người khác , sống có mục đích, có lý tưởng. Thật tình , trước họ tự nhiên tôi tự thấy mình quá bé nhỏ còn họ rất vĩ đại vi tôi không bao giờ có thể làm được như họ, vói cao lên bằng họ bởi đòi hỏi hy sinh quá lớn lao : thương người như thể thương thân ; quên mình để lo cho người khác. Tôi liên tưởng : dù qúi vị ấy bên ngoài không cần mặc áo cà sa, không khoác áo nhà dòng ....nhưng bằng hành động âm thầm như vậy, quả xứng đáng là những bậc Chân Tu nêu cao lẽ Đạo còn hơn là giảng kinh, thuyết pháp.

Đối với những người có lòng Nhân , có lòng quảng đại như vậy thì hạnh phúc đồng nghĩa với Từ Tâm rồi. Tôi vẫn nhớ câu nói này rất đúng :“Hạnh phúc khác nào nụ hôn, muốn có cần phải có hai người , ta và người khác cùng chia xẻ , chớ không thể đơn độc một mình mà có được.”

Phật cũng dạy: “ Hạnh cần có trước nhứt của người Phật tử phải là Từ Bi”tôi nghĩ người nào không biết thương ai thì tu uổng công thôi. Do lòng từ này mà Phật đã bỏ ngai vàng khổ công tìm Đạo để cứu nhân, độ thế. Do lòng từ này, Chúa chiu khổ hình trên thánh giá.
Dù không định nghĩa rốt ráo được tình thương nhưng tôi cũng xin mạo muội tìm xem những gì liên quan đến lòng yêu thương ra sao ? Xin lần lượt kể ra sau đây :

1-Yêu thương là tưởng nhớ:

Hễ yêu thương ai là ta luôn tưởng nhớ đến người ấy dù nghìn trùng xa cách đi nữa , “Tam tứ sông cũng lội , thập lục đèo cũng qua “ để được gặp nhau cho thỏa lòng tưởng nhớ, chứ sao
Ăn món gì ngon ta cũng nhớ đến người ấy. Đi chơi đâu cũng nhớ tới người ấy, nếu không có người ấy thì ta nghe thiếu vắng làm sao ! Nói gì khi cặp tình nhân sống xa nhau thì nhớ đêm nhớ ngày, nhớ quên ăn quên ngủ..... họ mắc chứng bịnh gọi là Tương Tư rồi . Cầu trời trong chúng ta đừng có ai mang chứng bịnh Thầy chạy này như Xuân Diệu than thở:

Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm em ơi !.

Hay câu ca dao:
Chàng về cho chóng mà ra
Kẻo em chờ đợi sương sa lạnh lùng.

Trước kia, sau khi người vợ hiền mất, tôi đau khổ quá không thiết sống nữa mới tìm đến một vị sư ông nhờ an ủi , khuyên lơn, sau đó được ông khuyên: “ Con có thương thì thương chớ đừng có nhớ ” Tôi nói thầm trong bụng : trời đất quỉ thần ơi ! thương là cha nội của nhớ làm sao tách làm hai bây giờ ? . Hễ thương thì bắt nhớ mà nhớ thì bắt thương .
Thiết tưởng trong tình bạn cũng như tình yêu khi xa cách nhau, nên dành khoảng thời gian nào đó để nhắc nhở , quan tâm đến nhau hầu giữ tình thương được đậm đà .. Đâu cần chi nhiều : vài lời hàn huyên tâm sự, một cú diện thoại hỏi thăm , một món quà nho nhỏ gởi tặng ... v..v..., từng ấy thôi cũng thầm nói lên được nhiều tình thương dành cho nhau mà ta còn tiếc rẻ sao?
Tôi biết có những người bỏ cả việc nhà, xao lãng cả công ăn việc làm mà quanh năm chỉ lo chạy kiếm tiền, lạc quyên xin quần áo, thực phẩm, quà vật.... vì họ luôn thương yêu, tưởng nhớ đến bao nhiêu người khổ sở đang chờ đợi họ
Dù khó khăn, vất vả biết bao nhưng lúc nào cũng vui vẻ tươi cười khiến tôi phải thầm kính phục

2.Yêu thương là chia xẻ, hiến dâng

Sau tưởng nhớ hai đặc tính rõ nét khác của lòng yêu thương phải nói là niềm mong muốn hiến dâng và chiếm đoạt, và hai mặt tình cảm này luôn mâu thuẫn, đối nghịch nhau vô cùng . Khi thương yêu ai tôi muốn ban tặng hay hiến dâng những gì tôi có cho người ấy mà không chút do dự, luyến tiếc dù họ không yêu cầu hay đòi hỏi chăng nữa . Ta tặng người bạn cái đồng hồ tay làm quà sinh nhựt chẳng han . Cảm thấy vui sướng trong lòng biết bao vì ta gởi tình thương đến người ta thương và cũng chưa chắc gì cái vui cuả người nhận, người được tặng bằng cái vui của người gởi tặng? Cha mẹ suốt đời tận tụy nuôi dưỡng , dạy dỗ mong “thành nhân chi mỹ” mà có bao giờ than thở, kể công đâu? Trái lại rất vui sướng trong lòng vì hy sinh tất cả cho con . Người con gái khi yêu có khi dám hiến dâng trinh tiết cho người tình dù biết rằng tiết trinh qúi báu nhất của đời mình . Người chiến sĩ xông pha nơi trận mạc coi thường cái chết là để bảo vệ Tổ Quốc mến yêu . Ôi sự ban tặng, hiến dâng làm cho con người thêm cao cả biết chừng nào ! Người bác gái bạn của mẹ tôi dạy tôi một bài học thật thâm thúy mà tôi nhớ đời : “ Làm việc gì con cũng nên nhớ chỉ có ba cách , đó là : Làm việc gì`có lợi cho mình mà hại cho người khác thì con đừng làm vì đó là việc ác – Làm gì có lợi cho người khác và cũng có lợi cho mình đó là việc tốt – Làm gì có lợi cho người mà thiệt thòi cho mình đó mới là việc thiện . Muốn thương ai, giúp ai dù một chuyện nhỏ nhặt chăng nữa mà con sợ mất thì giờ, sợ tốn công tiếc của thì không bao giờ con làm được cả Phải biết yêu thương và sống cho người khác con à.”
Thật vậy, khi yêu thương ai mà ta cứ tính toán, so đo lợi hại, hơn thiệt , làm ơn để mong được trả ơn.thì đâu có đúng nghĩa thật sự yêu thương .

Một du khách người Anh khi sang Tây Tạng về đã kể lại câu chuyện làm tôi không khỏi cảm động. Câu chuyện như sau: khi đi dọc đường ông ta gặp một bà lão ăn xin gầy yếu, xanh xao có vẻ đói khát . Sẵn có ổ bánh mì thịt mang theo, ông ta liền bẻ đôi chia cho cho bà lão . Ba cầm lấy cúi đầu cám ơn rồi nhai ngấu nghiến coi bộ rất ngon lành . Chợt đâu có con chó nhỏ chạy lại nhìn bà ăn mà tỏ vẻ đói khát, thèm thuồng lắm. Không chút do dự bà lão liền bẻ một phần bánh chia cho con chó Du khách liền nghĩ : ta lấy của dư tặng bà lão, còn bà lấy cái thiếu , cái cần để sống tặng cho con chó đói : vây việc bố thí bên nào có nhiều ý nghĩa hơn?

3.Biểu tương yêu thương là người phụ nữ:


Giờ đây, tôi thiết tưởng cũng cần nhắc đến bà Gina Lombroso nữ tác giả người Ý đã lảnh giải thưởng Nobel qua tác phẩm“ Tâm hồn Phụ nữ “ Trong quyển này có đoạn bà phân biệt rõ ràng hai đặc tính khác nhau như thế nào giữa nam giới và nữ giới ? Sau khi nghiên cứu và phỏng vấn vô số phụ nữ đủ các lứa tuổi và đủ giai cấp trong xã hội bà kết luận rằng :” Tình thuơng của người phụ nữ rất cao cả vì nặng phần hy sinh, hiến dâng hơn nam giới“
Đặc tính này đã biểu lộ rõ nét từ hồi còn nhỏ. Ta thấy thông thường em gái bé thích bồng ẳm búp bế, săn sóc con vật bị bịnh hay bi thương tích, trong khi đó thì cậu trai ta thì thích tranh đua, vật lộn ...v.v.v để được người khen.

Riêng tôi cũng nhận thấy:thông thường nam giới hễ một khi đối tương gây khổ, rắc rối cho mình quá thì bắt đầu có vẻ bực mình, chán nản rồi.Người cha cũng biết thương con nhưng làm những việc lắc nhắc không tên như cho con bú, thay tả, dỗ con ngủ, thức khuya dậy sớm săn sóc lúc con đau .....thì đa số không thế nào chịu khó bằng người mẹ. Người đàn bà trái lại càng khổ cực với đối tượng chừng nào thì càng yêu thương nhiều chừng nấy. Người mẹ sẽ yêu thương đứa con tàn tật nhiều hơn cả vì bà có nhiều khổ cực với nó. Trong chiến tranh nhiều nữ bác sĩ tài giỏi xinh đẹp lấy anh lính binh nhì tầm thương bởi vi tận tụy săn sóc lâu ngày từ chỗ thương hại biến dần thành tình yêu nam nữ. Bà G.Lombroso còn cho biết :” Người phụ nữ cảm thấy sung sướng nhất, hạnh phúc nhất không phải là lúc được thiên hạ vỗ tay hoan nghinh mà chính là lúc bồng con trong lòng âu yếm nó, cho nó bú; hay lúc được nằm trong vòng tay êm ái của người yêu , hay tựa đầu trên vai chồng.
Gương bà Trần tế Xương:
Quanh năm buôn bán ở ven sông
Nuôi lấy năm con với một chồng!

Ai bảo nuôi chồng con là khổ? Nuôi chồng con sung sướng lắm chử! Bà sẽ trả lời chúng ta như vậy! Riêng tôi thì tin rằng : Thượng Đế sinh ra người phụ nữ mỹ miều, kiều diễm, dịu dàng, thướt tha... tượng trưng cho sự che chở, yêu thương và làm đẹp cõi trần này .. Tại sao khi chúng ta đau khổ không tìm người đàn ông để cầu xin, kêu cứu mà tìm người đàn bà ? Thay vì tìm Phật tìm Chúa là đàn ông ta lại tìm Phật Bà Quán thế âm hoăc Đức Mẹ Eva Maria, đều là đàn bà cả? : Vị thần tình yêu (theo Tây phương) cũng là người đàn bà nốt đó là Nữ thần Aphrodite còn gọi là Vénus hay Vệ Nữ thật là họp tình họp lý quá đi thôi

Ngắm bức tượng điêu khắc La Piéta của Michael Angelo : Đức Mẹ bồng Chúa trên tay sau khi chịu khổ hình trên thánh giá, tôi vô cùng xúc động vì cảm nhận được lòng yêu thương, che chở của người Mẹ, người phụ nữ thật bao la, vĩ đại biết dường nào!
Xem trên mạn Internet hình ảnh gà Mẹ bảo vệ con xả thân chiến đấu với diếu hâu để bi xé xác; nai Me bảo vệ con để bi sư tử phân thây...không làm sao khỏi xúc động, thương tâm đồng thời thấu hiếu rằng tình mẫu tử thật vô cùng thiêng liêng không những đối với loài người mà với cả muôn loài.
Cũng có những hình ảnh cho thấy các em bé ôm chó, ôm mẻo ngủ, những người lớn sống chung với sư tử với cọp...nói lên rất nhiều tình thương giữa người và thú vật
Trong việc làm phước thiện cũng vậy, tôi vẫn thường thấy đa số là phụ nữ hăng hái tham gia , còn nam giới thì thưa thớt . Như vậy tình thương của nữ giới chẳng phải là vị tha nhiều hơn nam giới hay sao ?

Gẫm lại tình thương ta ban phát đâu bao giờ mất, nó sẽ thấm thía mãi trong lòng người như nước mát thấm vào lòng cây cỏ khô hạn . Đời là tấm gương mà : ta mỉm miệng cười thì trong gương sẽ mỉm miệng cười lại ; ta giơ quả đấm tay thì trong gương sẽ đáp lại ta giống hệt như vậy . Ta ban phát tình thương tất nhiên là cùng lúc ấy thu nhận được tình thương rồi cần gì phải chờ mong người đáp lại ? .Phải chăng tình thương cũng lây lan, truyền nhiễm nên có câu ca dao

Gió đưa trăng thì trăng đưa gió
Ta thương người, người đó cũng thương ta.

4. Mẫu người dễ thương

Để đúc kết, tôi xin kể chuyện về: mẫu người dễ thương như thế nào mà ai cũng qúi mến:
Trước kia, có ông Năm Tiên nhà ỏ cùng đường, cùng xóm với tôi thuộc làng Đại Học Thủ Đức . Khi tôi biết ông thì ông đã trên 80 tuổi rồi. Dù tuổi cao, dù ở biệt thự, dù giàu nhất xóm nhưng lúc nào ông cũng giữ thái độ lịch sự, nhã nhặn, nhún nhường ...., với mọi người dù già trẻ bé lớn , dù giàu hay nghèo không cần phân biệt . Gặp ai ông cũng luôn tươi cười, niềm nở hỏi chào. Ông thường cho gạo những người nghèo khổ trong vùng, đi chùa cúng Phật và sốt sắn tham gia những việc phước thiện giúp người tàn tật khốn khổ. Ông nhìn mọi người không phải bằng con mắt mà bằng con tim rộng mở. Một năm nọ vợ ông qua đời, dù chưa quen nhưng vợ chồng tôi có đến phúng điếu qua tình chòm xóm. Tưởng sao? vài hôm sau ông mặc áo dài, bịt khăn đóng trịnh trọng đến nhà tôi để cám ơn làm chúng tôi hết sức ngại ngùng và cũng hết sức cảm động .. Thời gian sau chúng tôi thường lui tới gần gũi ông nhưng chưa bao giờ nghe ông phê bình, chỉ trích hay nói xấu về ai cả. Lúc đó, ở cuối xóm có anh chàng tên Hùng khoảng gần 40 tuổi là dân bất lương, vô nghề nghiệp, nhiều tiền án trộm cắp mà mọi người gọi anh theo tiếng bình dân là “loại đá cá lăn dưa”. Anh ta luôn say sưa giấc mả, đánh vợ chửi con, ngang ngược không ai chịu nổi. Thế mà hôm đám tang vợ ông, anh ta đến lạy quan tài bà và khóc bù lu bù loa như mẹ chết .Chúng tôi phục ông Năm sát đất không biết làm cách gì mà ông thu phục được con người bất lương như vậy?. Khi đau nặng biết không còn sống bao lâu nữa ông bèn goi con cháu và kẻ ăn người làm mà trối rằng : ông đã già quá rồi nên thường lẩm cẩm Nếu ông có la rầy oan ức hay làm gì các con buồn thi bỏ qua cho ông ... Có lẽ nhờ sống với lòng chan hòa yêu thương như vậy nên ông thọ được 92 tuổi. Ông chết đi mọi người đều nhắc nhở thương tiếc và với chúng tôi ông mãi là người cha già để chúng tôi học tập cách sống ở đời.

Trước khi chấm dứt, xin mượn lời cuả đại văn hào Pháp Victor Hugo: “ Chúng ta tìm được tột đỉnh hạnh phúc là khi nào cảm nhận được rằng ta được mọi người yêu thương “

Cố nhạc sĩ Trịnh công Sơn có khuyên:“Ở đời ta nên có một tấm lòng và một tâm hồn” có lẽ Ông muốn ta nên có một tấm lòng để yêu thương và một tâm hồn để biết rung cảm mà biết thưỡng thức văn chương, nghệ thuật cùng cái đep trong cuộc sống, đó là hai vật quí còn hơn vàng ngọc mà trời ban cho chúng ta

Tôi cũng nhớ câu nói rất có ý nghĩa “ Làm sao khi ta sinh ra chỉ có mình ta khóc còn mọi người xung quanh lại cười ; còn khi ta chết đi, ta lại cười còn mọi nguời đều khóc”

Nếu một ngày nào đó khi vĩnh viễn ra đi, dù không dám tự hào chi cả nhưng nhất định tôi sẽ mỉm cười và cảm ơn Thượng Đế lần cuối rằng “ Con đã sống, đã biết yêu thương, yêu thương quê hương đất nước , yêu thương con người, vạn vật và yêu thương cả cuộc đời dâu bể này ...theo ý Ngài mong muốn, khi tạo ra loài người chúng con vậy ....”

5. Để kết thúc xin tặng qúi bạn bài thơ:


YÊU THƯƠNG

Ta nghe trong từ tâm
Thương Người như thương thân
Ít nhiều mong chia xẻ
Cảnh khổ cực, cơ hàn.

Rồi đi giữa xóm làng
Nghe Tình Quê chứa chan
Nhìn đồng bào nghèo khổ
Mà chua xót, xốn xang.

Và nghe tận đáy lòng
Tình Yêu thật mênh mông
Là nguồn thương, lẽ sống
Mà Trời ban đặc ân.

Sau cùng nghe trong tim
Tình Bạn thật êm đềm
Nơi ta tìm nương náu
Giữa cuộc đời đảo điên.

Trăm năm dường giấc mộng
Ta mê muội suốt đời:
Tiên tài và danh vọng
Như nước chảy, mây trôi.

Tuổi đời không trở lại
Mọi việc rồi cũng qua
Chỉ có tình thương là
Để lại đời mãi mãi.

Ngày mai ai biết được
Lẽ sinh tử vô thường
E kẻ còn, người mất
Chỉ còn biết tiếc thương.

Đời người rất ngắn ngủi
Biết còn gặp lại không?
Đừng chần chờ bạn hỡi
Hãy thương nhau hết lòng!

Mong quí bạn được nhiều Yêu Thương
Quang Tuấn

Lục Bát Cho Em


Gởi em một giấc mơ ngàn
Ngàn phương rớt lại thu vàng chớm qua
Lối xưa duyên khởi lụa là
Ân tình nở nụ ngọc ngà thân em…

Quen em mới có đôi ngày
Mà nghe như thể đọa đày từ đây
Anh thèm tay được cầm tay
Thèm nghe hơi thở hương bay ngọt ngào…

Bùi Thanh Tiên

Mưa Melbourne Mưa Sóc Trăng


Đất bỗng mưa và trời cũng mưa
Cỏ cây chim chóc khóc hay cười
Mưa reo như thể từ muôn biển
Mưa xuống đồi xanh mưa bốn phương.

Mưa cầu quay hay mưa cầu bon
Những con mắt nhớ đến xoe tròn
Đường qua cây điệp mưa nhiều ít
Những hàng phượng đỏ, những màu son.

Mưa có vòng qua đất Bãi Xào
Mình về gom hết gió xôn xao
Gởi người con gái như hồ điệp
Huyễn hoặc nghe sao cũng ngọt ngào.

Mưa có còn mưa ở hiên trường
Những người năm cũ bỗng như sương
Trăm năm về ngở như giây phút
Tấm áo ai bay ở cuối đường.

Mưa đầu sông, mưa cuối sông
Mưa sa tít tắp, mưa cay nồng
Tro tàn còn ủ bao nhiêu lửa
Đời cứ trôi theo con nước ròng

Cù lao dung, cù lao dung
Trái tim xanh mướt đến muôn trùng
Ngày đi con mắt không nhìn lại
Sóng vỗ mà nghe lệ ngược dòng.

Lý Thừa Nghiệp

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

Happy Holloween - Canada 2014

Sáng nay con gái mặc costumse đến trường, và đi xin kẹo trong Ngày Holloween ở Canada
Buổi chiều, Mẹ thì cùng bạn và học trò, tham dự buổi khiêu vũ cho Ngày Halloween Dance  thường niên của Trường Gordon Bell
Hai con trai có nhiệm vụ cho kẹo, thông lệ 6 giờ chiều ở đây các trẻ em đi từng nhà xin kẹo. Nhìn các cháu hớn hở, cũng thấy vui lây...
Ngoài trời chưa có tuyết nhưng khí hậu lành lạnh
Mời quý thầy cô, anh chị, các bạn xem vài hình ảnh sinh hoạt của gia đình Phượng Trắng trong ngày Holloween.
Kính chúc một Ngày an vui và hạnh phúc.









Phượng Trắng
Canada 2014