Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Mâm Cơm Của Người Lục Tỉnh



Cái mâm gắn liền với đời sống ăn uống, lễ nghi, phong tục của tổ tiên ta từ xưa, nhưng ít được lưu ý, nói đến đúng mức.
Cái mâm dọn cơm hình tròn, đáy mâm phẳng, hơi lõm sâu xuống, phần ngoài viền mâm cao hơn độ hai phân tây. Cái mâm xưa làm bằng gỗ, sau này có mâm bằng thau, bằng nhôm. Mâm thời xưa còn có chưn nữa.
Cái mâm công dụng chánh là để dọn cơm, cũng được dùng để đôm xôi, đôm trái cây, xây trầu . . . trong các nghi lễ quan trọng từ nhà đến xã hội.

Đồ ăn được dọn trong mâm, bưng lên trên bàn, trên ván, thậm chí trên chiếu trải dưới đất, thực khách ngồi quanh cùng ăn, cùng nhậu.
Mâm cơm theo tiêu chuẩn cho 4 người ăn, phát triển lên 6 người, 8 người, 10 người như ngày nay và dọn trên bàn không còn có cái mâm nữa.

Tục ngữ ta xưa nhắc đến cái mâm trong nhiều ý nghĩa:
-Mâm cao cổ đầy.
-Mâm cao đánh ngã bát đầy.
-Mâm trầu, hủ rượu.

Mỗi mâm cơm như vậy thường được dọn bao nhiêu món?

Ta biết rằng cơ cấu ăn uống của mình cấu tạo bởi 4 món chánh xếp theo thứ tự ưu tiên là: Cơm, rau, cá, thịt. Trên mâm cơm thường có 4 món ăn căn bản (ngoài cơm) là: Món canh, món kho, món rau và món xào.
Đó là tiêu chuẩn một mâm cơm của người Lục Tỉnh.
Từ 2 vật liệu căn bản là rau và cá, người ta chế biến thành 4 món ăn: Món có nước như canh, món có chất mặn như kho, món có chất sơ như rau và món có dầu mỡ như xào.

- Đói ăn rau, đau uống thuốc.
- Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ lót lá mà nằm.

Xưa người mình không có thói quen uống trong lúc ăn vì cho là không tốt cho sức khỏe, làm cho bụng bự, có người cho ăn uống một lúc làm cho trí khôn chậm phát triển.
Cho nên nói ẩm thực nhưng cái ẩm chánh của ta là uống rượu. Trên mâm cơm thường có rượu và rượu được uống trong khi ăn. Còn trà thì dọn riêng, ăn xong, sau khi rửa miệng mới uống trà.
Quan sát bữa ăn ta thấy trong một chén cơm, người ăn sử dụng một lúc tất cả các món ăn đã có trên mâm làm cho cơm và các thành phần thức ăn thành một hỗn hợp, trước khi được đưa vào bao tử.

Còn người Phương Tây ăn ra sao?


Họ ăn khác ta: Ăn từng món, nhai từng món, vừa ăn vừa uống. Ăn như thế làm cho bao tử sẽ phải làm việc nhiều, phải vừa tổng hợp thức ăn vừa nghiền nhuyễn thức ăn.
Trên mâm cơm người Lục Tỉnh thường hay trò chuyện, thăm hỏi và đặc biệt là dạy dỗ con cái nữa. Ăn cơm của ta là “sinh hoạt gia đình” làm cho bữa ăn không chỉ là “ăn”.
Trong mâm cơm thành viên gia đình còn chia xẻ, nhường nhịn, chia cho nhau tùy theo vị trí tuổi tác trong gia đình. Từ cái nồi cơm, tô canh, dĩa cá hay chén nước mấm mọi thứ đều có sự nhường nhịn chia xẻ mà ưu tiên cho trẻ con và người lớn.
Khác với Tây Phương, phần ai nấy ăn, “hồn ai nấy giữ”. Bình đẳng, công bằng máy móc, “tận cùng bằng số”

Đặc biệt về chén nước mấm dùng chung, chấm chung trong mâm cơm của ta còn thể hiện lối sống gia đình của mình.
Các món ăn của ta dọn lên mâm thường được châm thêm, múc thêm gọi là “rội”, ít nhứt là hai lần nên mới có câu:

Ăn coi nồi, ngồi coi hướng.
Bữa cơm còn thể hiện đời sống tình cảm, gia đình

Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng chan, vợ húp, gật đầu khen ngon.


Dầu trên mâm cơm người ta trò chuyện vui tươi, náo nhiệt, nhưng tránh khua chén, khua đũa, tránh cãi nhau, “mặt lớn mặt nhỏ” trong lúc ăn.

Cái đôi đũa tre của miệt vườn Lục Tỉnh cũng là một nét văn hóa đẹp nữa.
Đũa tre phải làm bằng loại tre già, phần tre gốc, được trau chuốt đẹp và vừa vặn. Đũa tre chịu nóng tốt, cứng mà dẽo không bị cong quẹo biến dạng. Không bị vênh như người Bắc gọi. Đôi đũa đa dụng lắm, đến đổi phải nói là thần diệu nữa !
Cầm đũa là một nghệ thuật, biểu lộ phong thái người sử dụng.
Đôi đũa tre làm chức năng cái dĩa, cái dao, cái muỗng to trên bàn của người Tây Phương.
Đôi đũa không đâm, không xắn một cách thô bạo miếng ăn như dao, như nĩa.
Đôi đũa giúp ta gắp, xé, xẻ, cắm, trộn, xoắn tròn, vét và cuối cùng là lùa vào miệng. Đôi đũa cũng đủ dài để chuyền thức ăn cho người đối diện tận góc bàn bên kia.
Đôi đũa tre gắn liền với con người từ lúc tập ăn, nên trở thành đời sống văn hóa gia đình.

Vợ chồng như đũa có đôi.
-Ví dầu chồng thấp vợ cao,
Như đôi đũa lệch so sao cho bằng.
-Vợ dại không hại bằng đũa vênh.


Trong mâm cơm của người mình cũng không bày các hủ gia vị như người Tây Phương, vì người vợ, người mẹ làm ra món ăn lúc nào cũng vừa ý chồng, con và vì họ biết ý nhau.
Đó là cái khó, nói lên cái tâm, tấm lòng người phụ nữ Việt Nam qua bữa cơm gia đình đối với chồng con.
Trở lại “cơm bữa ngày hai” của người Lục Tỉnh miệt vườn để tìm xem cái gì là côt lõi, và” chiêu thức’, “bửu bối” để làm ra món ngon, đặc thù, mang tánh “Lục Tỉnh Nam Kỳ”.
Ẩm thực Lục Tỉnh tạo được ấn tượng nhờ thức ăn dựa trên 2 yêu cầu co sẵn. Đó là: Tươi và Sống.
Thiếu một trong hai yếu tố Tươi và Sống thì không còn món ngon của Lục Tỉnh miệt vườn nữa.
Món ăn, cung cách ăn, từ Bắc đến Trung vào Nam không chỉ thay đổi khẩu vị mà còn thay đổi lối ăn, phản phất nét văn hóa khác nhau giữa ba miền.
Miền Bắc, xứ ngàn năm vạn vật, nên lối ăn, cách sống của con người ở đây cái gì cũng “khuôn thước”. Ăn uống ở miền Bắc vì vậy mang tánh “kinh điển”.
Miền Trung nơi đóng đô “của Chúa” “của vua Nguyễn” mang tâm tư lúc nào cũng “vừa nhỏ vừa lớn”. Sự mâu thuẫn nội tại làm cho lối ăn, lối sống, ăn uống ở đây trở nên “cầu kỳ” có lúc “tấm mẫn”, “li ti” mang nặng hình thức.
Đến miền Nam, Lục Tỉnh lại phá thế “khuôn thước”, không ưa “cầu kỳ” mà chọn “chơn thực”, thực tế và linh hoạt trong cách ăn lối sống.
Chính cái chơn chất, thực tế, linh hoạt của Lục Tỉnh, dựa trên hai tiêu chuẩn Tươi và Sống để tạo nên các “món ngon vật la”. Tươi và sống là yếu tố thực tế ở Lục Tỉnh, nơi khác ít có và không bằng.
Món ngon Lục Tỉnh dầu có là “quốc hồn quốc túy” hay không nhưng chắc chắn nó đã níu chân người đã một lần thử qua nó.
Cái "chơn thực linh hoạt" trong ăn uống của Lục Tỉnh đã vượt qua rào cản của các đề tài thảo luận nặng về học thuật của các nhà nghiên cứu, lý luận ẩm thực dựa trên "khuôn thước" và chuộng "cầu kỳ".
Thực khách, các người tiêu dùng là các “đại sứ tự nguyện” họ là các “sứ giả tự nguyện” làm cho các món ăn Lục Tỉnh được khẳng định thêm.

Và mâm cơm của người Việt Lục Tỉnh chính là nét chấm phá của văn hóa ẩm thực vùng nầy vậy.

Nam Sơn Trần Văn Chi  

Đan Thu Thành Quạt


Trưa đi tôi lượm lá vàng
Đan thành chiếc quạt ẩn tàng mùa thu
Gửi trong từng lá hoang vu
Những màu mực, những ngôn từ của tôi
Khi nào mùa hạ đến chơi
Xin em phe phẩy những lời tôi bay
Lời tôi rụng nhẹ lên vai
Nằm nghe giấc ngủ em say một lần
Trong từng chiếc lá đỏ, vàng
Là màu rung cảm mỗi lần gió bay
Mùa thu vạn lá rơi đây
Tôi xin đan hết lời này gửi em

Hoài Tử

Đời Lẻ Bóng


(Tặng những bạn cùng cảnh ngộ)

Ôi đời lẻ bóng quá cô đơn
Nó giết lần ta bằng nỗi buồn
Buồn cảnh bơ vơ, đời trống vắng
Chỉ còn da diết những sầu thương.

Gối chiếc, phòng không khiến tủi hờn
Đâu vòng tay ấm thuở yêu đương
Đâu hình bóng cũ ngày xưa ấy…
Muôn thuở lòng ta mãi vấn vương.
Vào ra sớm tối một mình thôi
Chẳng biết gì hơn đứng lại ngồi
Nhìn đất nhìn trời rồi tự hỏi
Làm sao chịu nổi cảnh đơn côi?

Những chiều qua phố bước lang thang
Chạnh nhớ người xưa mắt lệ tràn
Sao nở em ơi về cát bụi
Bỏ ta thui thủi giữa đường trần.

Nhìn những tình nhân tay nắm tay
Thêm buồn nhưng biết tỏ cùng ai
Cháu con nào biết chia tâm sự
Đành vậy, sầu riêng gánh suốt đời.

Đằng đẳng tháng ngày nỗi khổ đau
Ước gì tìm được bạn tâm giao
Hai lòng họp tấu bài tình cuối
Cho bớt lẻ loi tuổi bạc đầu.

Trời cho ta có một con tim
Hạnh phúc yêu đương mãi đi tìm
Đánh mất nghe hồn thôi chới với
Như trong bão tố, ngửa nghiêng thuyền.

Los Gatos 12/10/2014
Quang Tuấn
***
Các Bài Họa: 

Cô Đơn

Đêm nằm lạnh lẽo mảnh chăn đơn
Vò võ năm canh với nỗi buồn
Nghe gió xạc xào qua kẽ lá
Ngỡ là chân bước của người thương.

Chung sống bên nhau chẳng giận hờn
Bao năm trọn vẹn nghĩa yêu đương
Mà trong giây phút đành ly biệt
Nỗi nhớ trong lòng cứ mãi vương.

Dù biết nhớ hoài cũng thế thôi
Thềm trăng, đơn lẻ bóng ta ngồi
Bài thơ dang dở bên nghiên bút
Trà ấm, lạnh lùng thân phận côi !

Đau ốm không ai nhắc thuốc thang
Cô đơn đêm lạnh lệ tuôn tràn
Ra vào thui thủi thân cô quạnh
Còn phải bao lâu ở cõi trần ?

Mân mê cây bút ở trong tay
Muốn viết nhưng mà gởi đến ai ?
Hoa thắm ngoài vườn không hái cắm
Còn đâu tri kỷ ở trên đời !

Chôn chặt trong tim nỗi đớn đau
Biết tìm đâu được bạn tương giao
Đèn in bóng chiếc dài năm tháng
Sầu muộn dâng lên bạc mái đầu.

Nhung nhớ đong đầy trong trái tim
Biết rằng vô vọng vẫn đi tìm
Dù cho bão tố luôn dồn dập
Biển mãi ngàn năm đợi bóng thuyền.

Saigon, 13/10/2014
Phương Hà
***
Đời Lẻ Bóng

Một mình quạnh quẽ vẻ cô đơn,
Có kẻ đủ đôi vẫn thấy buồn.
Lẻ bóng đương nhiên đời trống vắng,
Vợ chồng không hạp cũng sầu thương.

Nước mắt đầy vơi nghĩ tủi hờn,
Lệ rơi lả chả, chán yêu đương.
Ngày xưa kỹ niệm đâu còn nữa,
Hòai niệm trong tim cứ vấn vương.

Chiều hôm, sớm tối phát rầu thôi,
Lẫn thẫn mình tôi đứng lại ngồi.
Mặt đất bình yên, ta tự vấn,
Ông trời ngó xuống tội đơn côi !?

Người dưng dạo phố bước lang thang,
Lẻ bạn buồn thiu rớt lệ tràn.
Sớm biệt thế gian về cát bụi,
Bỏ ta ở lại cõi dương trần.

Vui vẻ yêu nhau khẽ nắm tay,
Buồn thiu lặng lẽ ngắm nhìn ai.
Gia đình đơn chiếc riêng tâm sự,
Tổ ấm người dưng tũi phận đời.

Thấm thóat bao năm vẫn khổ đau,
Thầm mơ gặp được bạn tâm giao.
Chia bùi sẻ ngọt lần sau cuối,
Sưởi ấm lòng nhau đến bạc đầu.

Tình em vẫn giữ vẹn con tim,
Chọn bạn tương thân há dễ tìm.
Lỡ mất em rồi thôi chới với,
Mưa dầm nước lũ lật nghiêng thuyền,...!

Mai Xuân Thanh
Ngày 19 tháng 10 năm 2014
***
Bài Cảm Tác:

 Đời Lẽ Bóng

Tuổi già viễn xứ sống đơn côi
Thơ thẩn vào ra chỉ đứng ngồi
Đường phố độc hành in bóng chiếc
Công viên cô lẽ mộng chung đôi
Ngày qua thui thủi nào ai hỏi
Đêm lịm mê man được mấy hồi
Gối quạnh nhớ về hương tóc cũ
Phòng không mơ tưởng dáng xa xôi!

Nguyễn Đắc Thắng - 20141017

Thơ Tranh: Khiêm Cung


Thơ & Thơ Tranh: Trầm Vân

Vẫn Ôm Hoài Kỷ Niệm


(Họa vận Cô Bé Ngày Xưa của Dương Hồng Thủy)

Ngày tôi còn bé, vô tư, thơ ngây
Có bao bạn thân, cũng cùng trang lứa
Chỉ biết vui chơi, cơm ăn ba bữa
Nhưng giống Tề Thiên, quậy chẳng ngừng tay

Rồi năm tháng qua, trôi theo từng ngày
Vẫn cô gái tóc cột thành hai bím
Trên đường đi, gặp ai cũng cười mỉm
Thích nô đùa, như chim sóc rộn ràng

Mẹ dạy rằng: con gái phải dịu dàng
Phải nhẹ bước, dù trong cơn nguy cấp
Lên cấp 3, tuy thay đổi dáng dấp
Nhưng tính tình không thay đổi bao giờ

Vẫn chọc phá như lúc tuổi còn thơ
Mẹ luôn trách: lớn rồi phải đứng đắn
Nghe lời mẹ, đầu óc rồi cũng sáng
Tự nhủ rằng: mình phải khác hơn xưa

Nhìn dáng mình qua khe hở song thưa
Luôn cố gắng tập trung vào việc học
Làm người lớn sẽ không còn bím tóc
Chải bảy ba theo gương các chị này

Ai chọc mình, nhất quyết không động tay
Bỗng thấy mình, sao giống một người khác?
Giờ già rồi, nhìn da mồi tóc bạc
Mới thấy ngày xưa đẹp nhất trong đời

Thời thơ ấu, thời vàng son tuyệt vời
Để lại trong tôi, biết bao kỷ niệm
Đời xô tôi đi, nhanh như sóng biển
Vẫn gan lì, ôm kỷ niệm đi theo

22/09/2014
Hồ Nguyễn

Cô Bé Ngày Xưa



Cạnh nhà tôi có bé Hạnh thơ ngây
Chung lớp học vì chúng tôi trang lứa
Từ nhà đến trường trên đường mỗi bữa
Bốn mẹ con tay nắm lấy bàn tay

Gọi em vì nhỏ hơn tôi ít ngày
Luôn mặc đầm tóc tếch cao hai bím
Khi gặp nhau em thường hay cười mỉm
Con tim tôi bỗng bắt nhịp rộn ràng

Lên cấp ba tính nết em dịu dàng
Nhất là những ngày ôn thi cuối cấp
Mặc áo dài thay hình hài dáng dấp
Mãi không còn cô bé Hạnh bao giờ


Dù cạnh nhà nhưng xa dần tuổi thơ
Vào đại học nàng như càng đứng đắn
Những đêm hè đèn nhà em vẫn sáng
Nhưng hình như quên hết chuyện ngày xưa

Bắt bướm, hái me, thuyền nhỏ, lau thưa
Chuyện trốn tìm của những ngày nghỉ học
Còn đâu nữa cô bé hai bím tóc
Nhớ về em, tôi muốn khóc đêm nầy

Bỗng hôm qua, gặp em tay trong tay
Với một bạn thân ngày nào - thấy khác
Tóc vẫn búi cao lẫn vài sợ bạc
Cũng đoan trang đi bên cạnh bạn đời

Đứng gần nàng nhưng khoảng cách xa vời
Nên nhặt ký ức gom vào kỷ niệm
Trời chớm Thu bỗng tim như sóng biển
Đại dương hờn - tôi quyến luyến buồn theo


Dương Hồng Thủy


Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Theo Gót Người Dưng- Thơ Đỗ Hữu Tài- Diễn Ngâm: Nguyễn Xuân Thưởng


Thơ: Đỗ Hữu Tài 
Diễn Ngâm: Nguyễn Xuân Thưởng
Tiếng Sáo: Vũ Phương

Thầm Hỏi


( Trao về DQVN )

Hỏi lòng nay đã hết mưa chưa
để nắng che nghiêng chút duyên thừa
mắt dõi theo ngàn mây xứ lạ
nghe gió thì thầm gọi mùa xưa....

Hỏi người khuya lạnh trước thềm rêu
có gửi về đâu thoáng tình chiều
rót chén men cay cùng trăng lạnh
gửi mộng tao phùng dạ hắt hiu

Hai đầu xa cách hai nỗi nhớ
đầu sông ngồi ngóng cuối sông chờ
lặng lẽ bóng - hình soi vách trắng
vần thơ lạc vận giữa bơ vơ

Bao nẻo đường qua giờ xa lạ
quá khứ, tương lai cũng nhạt nhòa
tình yêu như sóng xô ghềnh đá
đọng lại nơi tim những thiết tha

Đêm vẫn như dòng sông êm chảy
cửa khép then hờ đợi dáng ai
mai có về không trong tình muộn
rưng rưng trao gởi một vòng tay...

Trần Thị Dã Quỳ


Xướng Hoạ : Vịnh Hạ Long


   
Bài Thơ Xướng:

Vịnh Hạ Long

Lơ lửng bồng bềnh nước với mây
Lô nhô núi đá chập chùng vây
Hang sâu luồn lách ngàn con suối
Thạch nhũ buông thòng muôn cánh tay
Buồm đỏ chơi vơi trên sóng biếc
Thuyền nâu thấp thoáng dưới vòm cây
Rồng thiêng thuở ấy bay cao vút (*)
Uốn lượn trăm vòng, đáp xuống đây.(**)

Phương Hà
( 17/10/2014 )
(*) Thăng Long
(**) Hạ Long
***
Các Bài Thơ Hoạ:

Hoạ Hoán Vận: Mơ Hạ Long

Trời trên nước dưới giữa là mây
Đảo nhỏ hằng hà giống bủa vây
Ngắm ảnh đẹp xinh càng muốn đến
Nhìn mình túng quẩn biết sao đây
Hạ Long thắng cảnh đà vang tiếng
Xứ Vĩnh dân nghèo chịu bó tay
Chẳng biết bao giờ đi tới đó
Thôi đành tựa cửa với vườn cây

Quên Đi
 
***
Hoạ Chính Vận: Vịnh Hạ Long

Lênh đênh sông nước gió cùng mây
Một bức đảo hòn cứ bủa vây
Núi đá dị kỳ trồi mặt biển
Dáng hình âu yếm siết vòng tay
Thuyền buồm nho nhỏ len hang động
Suối lạch um tùm phủ cỏ cây
Cảnh sắc nhìn hoài chẳng thấy chán
Bồng lai hạ giới chính là đây

Mailoc
10-17-14
***
Nếu

Bay ra đất Bắc nếu là mây
Cơm áo gạo tiền được giải vây
Không chỉ Hạ Long hòa ánh nắng
Mà còn Bản Giốc rữa bàn tay
Chân quê lập chí nơi đồng ruộng
Bạc tóc chôn đời dưới tán cây
Ráng họa đôi vần cho có tụ
Nhưng chàng ngốc tử vẫn ngồi đây!

Cao Linh Tử
18/10/2014
***
Vịnh Hạ Long

Một vùng trời thẳm nước hòa mây 
Đảo nhỏ chập chùng đứng bủa vây 
Mặt biển phẳng lờ tôn cảnh sắc
 Cánh buồm đỏ thắm nối vòng tay
 Dáng rồng phủ phục chầu vua chúa 
Nền thảm xanh rờn hiện bóng cây 
Nhìn ảnh đề thơ trong tưởng tượng 
Nỗi buồn tụt hậu chính là đây! 

Nguyễn Đắc Thắng 
***
Hạ Long

Hạ Long đây vịnh nước lồng mây 
Lố nhố muôn hòn sóng bủa vây. 
Thuyền nhỏ thuyền to nhô mặt biển 
Buồm nâu buồm đỏ nối vòng tay. 
Thiên Đường sâu thẳm non xây động * 
Đảo Khỉ trải dài lá ru cây. 
Tác phẩm tuyệt vời do tạo hóa 
Bồng Lai tiên cảnh hẳn là đây.

Quang Tuấn
 
* Thiên Đường là 1 địa điểm nổi danh trong vịnh HL Đảo Khỉ ở xa gần Đảo Cát Bà cũng ở trong Vịnh mà tôi đã viếng
 
***
Ước Viếng Hạ Long

Chỉ nghe vịnh đẹp nước hòa mây,
Núi đá chập chùng biển bủa vây.
Thạch nhũ như ngàn muôn vú núi,
Động hang dường trăm vạn chân tay.
Nhấp nhô trên sóng thuyền theo nước,
Vi vút lưng trời gió hú cây.
Những ước như rồng thiêng thuở trước,
Lượn vòng khắp chốn đến nơi đây !

Đỗ Chiêu Đức


***
Bài Cảm Tác: 

Mơ Viếng Hạ Long 

Hạ Long thắng cảnh chính là đây !
Mơ đến nơi nầy bấy lâu nay
Mặt biển nhô cao muôn đảo nhỏ
Trên trời ẩn hiện mấy tầng mây
Thuyền bè lố nhố trong làn nước
Hang động lách luồn giữa khóm cây
Nghe tiếng từ lâu mong được đến
Làm thân viễn xứ phải buông tay!

Song Quang

***

Thơ Tranh: Biệt Mù


Thơ & Thơ Tranh: Kim Quang

Ngày Đó Chúng Mình


Em là cô gái trời cho xấu
Xấu cả vành môi cả nụ cười


Tình cờ đọc lại những vần thơ này của nữ thi sĩ Lệ Khánh, lòng tôi không khỏi bồi hồi. Ngày xưa, tôi và Lệ Khánh có chung một hoàn cảnh và vì vậy mà tập thơ của nàng là quyển sách gối đầu giường của tôi...

Dĩ nhiên là tôi không xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, nhưng khổ nỗi trên gương mặt tròn xoe như cái bánh bao của tôi không có điểm nào xem cho ra hồn cả! Da tôi ngăm đen, cặp mắt mí lót hơi nhỏ, hàm răng hơi vô trật tự, chiếc mũi tuy không thuộc loại cà chua nhưng hơi gẫy và cuối cùng là tôi còn hơi thiếu thước tấc... Dù chỉ là hơi thôi, nhưng tất cả những cái “hơi” này hợp lại thì thật là tai hại vô cùng! Tôi luôn luôn là một cái bóng mờ, một người vô hình bên cạnh những đứa bạn xinh đẹp, từ thuở thơ dại cho đến ngày khôn lớn. Mặc cảm tự ti khiến tôi trở nên nhút nhát kinh khủng. Tôi lại không có tài ăn nói. Nghĩ sao là nói ra tuồn tuột như vậy, nên hay làm mất lòng người chung quanh. Nỗi buồn trong tôi càng ngày càng lớn theo thời gian. Tôi oán ông Trời, oán ba mẹ tôi...

Ngay từ lúc chỉ là một con bé vô tư lự, tôi chỉ thích chạy theo chơi với lũ con trai con của cậu tôi. Tụi tôi bày trò đánh giặc, trèo cây. Chán lại nhảy xuống sông lội đùng đùng cả buổi. Da tôi đen như cục than Cần Đước. Mái tóc cắt bum bê phơi nắng cả ngày nên vàng hoe như râu bắp. Riêng mấy chiếc răng cửa được các anh chị ưu ái kêu là mấy tấm thớt!


Chẳng bù với con Thúy, con Mai con cô Năm tôi. Đứa nào cũng da trắng tóc dài, quần áo sạch sẽ thơm tho. Tụi nó chỉ thích chơi cất nhà chòi, nấu nướng với lũ con gái hàng xóm. Tôi có muốn nhập bọn cũng bị mấy con nhỏ đỏng đảnh này chun chun chiếc mũi xinh xắn, chê tôi khét nắng không cho chơi chung! Thỉnh thoảng mấy bác tôi ở Sài Gòn về chơi, con Thúy là đứa được nhiều quà nhất. Ai cũng nựng nịu, hôn hít và khen nó xinh. Tôi chỉ dám đứng đàng xa, nhìn cảnh đó với tất cả sự thèm muốn. Ngay cả trong trường, tuy rằng tôi học không thua con Thúy, nhưng đứa được cô giáo cưng nhất vẫn là nó. Ngày nào con Mai và nó cũng được cô giáo giao nhiệm vụ ôm chồng vở cho cô về nhà. Tôi nhớ có lần cô cho nó tấm cạt có in hình con mèo lông xù trắng như bông đang giỡn với một cuộn len màu hồng. Con Thúy đem khoe ầm cả lớp và mặt thì cứ vác hất lên trời. Lòng ghen tức bị đè nén từ lâu được dịp bùng nổ. Giờ ra chơi, nhân lúc con nhỏ mê mãi ngắm tấm hình, tôi cầm chiếc kéo nhỏ cắt thủ công, len lén đến sau lưng, lẹ tay cắt phăng một mảng tóc. Sửng sốt vài giây, cô nàng mới ré lên khóc bù lu bù loa. Trả được mối hận lòng, nhưng hậu quả cũng thê thảm. Chẳng những bị cô giáo phạt quỳ ở trường, mà về nhà còn bị mẹ tôi tặng thêm mấy cú roi mây đau thấu trời xanh!

Mẹ bận buôn bán suốt ngày nên ít có thì giờ dòm ngó đến tôi. May mà nhà bà ngoại ở ngay bên cạnh (mẹ ngày xưa là “cô láng giềng” của ba tôi). Lúc tôi được đầy năm thì mẹ đã gửi cho bà để trở ra chợ buôn bán. Chắc vì vậy mà trong đám cháu, bà thương tôi nhất. Có món gì ngon bà cũng để dành cho tôi. Đi học hay đi chơi về là tôi qua thẳng nhà bà. Những hôm thấy tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bà vừa lau mặt mũi cho tôi vừa mắng mỏ:

- Con gái gì mà y như thằng con trai. Tối ngày chạy nhong nhong ngoài đường. Coi nè, đầu cổ tóc tai khét nghẹt mùi nắng! Cái ngữ này mai mốt lớn lên ai mà dám rước! Rồi lại ở giá như con Tâm con chú ba Lầu...
Tôi ôm bà, cười toe toét:
- Lớn lên cháu ở với bà. Cháu không thèm lấy chồng đâu.
Bà cười, mắt hấp háy:
- Cám ơn cô. Tôi lột da sống đời với cô chắc!

Tôi thường xách nước phụ bà tôi tưới vườn rau. Ngoại tôi trồng đử thứ. Quanh năm nhà tôi không mấy khi phải mua rau ngoài chợ, vì vườn ngoại tôi có đủ cả. Nấu nồi canh chua thì đã có sẵn bạc hà, ngò gai, cà chua. Bún bi‘, bún nem đã có tía tô, dấp cá, húng lủi, rau chua... Còn rau muống thì ôi thôi là khủng khiếp! Bà tôi siêng tưới, chăm bón đến nỗi đám rau muống cứ lớn lên phơi phới. Rồi thì rau muống có mặt đều đều trong mỗi bữa cơm: Rau muống luộc chấm tương, rau muống xào, rau muống nấu canh thịt, rau muống chẻ trộn dầu giấm... tóm lại là rau muống bảy món. Có nhiều bữa thấy tụi tôi có vẻ né dĩa rau muống, ngoại tôi phải cổ võ:

- Ăn đi các cháu. Rau muống bổ lắm.
Tụi tôi nhìn nhau cười cười, nhưng thằng Cường nhăn nhó:
- Bà ơi, tụi cháu biết là bổ, nhưng ngày nào cũng rau muống ngán quá hà!
Ngoại tôi lên lớp:
- Tụi bây cứ được voi đòi tiên. Nhà nghèo cầu có rau muống mà ăn!

Sau cùng tụi tôi phải ráng thanh toán dĩa rau muống cho ngoại tôi vui lòng. Nhưng món tụi tôi thích nhất vẫn là bánh xèo. Trong bột bà trộn nước cốt dừa, ngoài thịt ba chỉ xắt mỏng, vài con tép cắt đầu cắt đuôi, bà còn rải thêm một lớp đậu xanh hấp chín nên cái bánh vừa giòn rụm vừa bùi, vừa béo và thơm phưng phức. Cải xanh non mơn mởn nhổ từ vườn vào cùng với đủ thứ rau thơm. Cuốn bánh xèo chấm vào chén nước mắm tỏi ớt, trộn cà rốt xắt chỉ ngâm giấm và củ kiệu thì ngon không thể tả được! 

Ngoại tôi sung sướng khi nhìn thấy đám con cháu thưởng thức tận tình những món ăn do bà nấu nướng. Món bánh canh giò heo của ngoại tôi cũng ngon bất hủ. Bánh bà tự làm lấy vừa dẻo vừa trong vắt. Những khoanh giò heo hầm thật khéo, vừa vặn mềm và giòn. Ngoại không thích đi ăn tiệm. Bà nói tiệm ăn họ làm nhiều dầu mỡ lại kém vệ sinh dễ sanh bịnh. Mà thật, mỗi lần đi ăn phố Tàu là mẹ lại kêu đau bụng! Bà được dịp tố khổ mấy nhà hàng tàu là tổ sư xài bột ngọt!

... Đến năm tôi được mười hai tuổi thì ba tôi bị thuyên chuyển lên một tỉnh lỵ miền cao nguyên Trung phần. Năm này tôi vào lớp Đệ Thất. Có lẽ muốn cho tôi “hiền như ma sơ” nên mẹ xin cho tôi vào trường mấy bà sờ, rặt nữ sinh. Phải tròng lên mình chiếc áo dái trắng lượt thượt là một cực hình cho con nhỏ quen leo trèo, nhảy nhót như tôi. Mỗi lần chơi nhảy dây, nhảy lò cò là tôi cột phăng hai vạt áo dài vào nhau cho khỏi vướng, nên áo tôi không rách cùi cũng tét hông, sứt gấu! Mẹ thường nhìn tôi với cặp mắt ngao ngán. Rầy hoài cũng mỏi miệng, bà đành phó mặc, hy vọng thời gian sẽ đem lại cho tôi ít nhiều thay đổi tươi sáng hơn chăng? 

Những năm Đệ Thất, Đệ Lục tôi học rất thường, vì nghĩ tới nhảy lò cò, nhảy dây, đánh chuyền hơn là bài vỡ. Giáo sư, bạn bè cũng chẳng ai để ý gì đến tôi, bởi lẽ tôi chẳng có gì để lôi kéo sự chú ý của họ. Tôi cứ tà tà lên xuống chút đỉnh khoảng từ hạng mười lăm tới hai mươi trên bốn mươi nữ sinh. Nhưng đến năm Đệ Ngũ thì đúng là kỳ tích xuất hiện! Sơ Francois từ nhà giòng chính đổi lên dạy học. Sơ dạy sử địa, công dân và vẽ. Bà độ hăm hai, hăm ba gì đó, người dong dỏng cao, nước da bánh mật mịn màng như nhung, cặp mắt bồ câu, sống mũi dọc dừa, cặp môi đỏ tươi như thoa son lúc nào cũng cười để lộ hàm răng ngà thẳng tắp. Chẳng những lớp Đệ Ngũ của tôi mà cả lũ nhóc các lớp Đệ Lục, Đệ Thất cũng bị Sơ hớp hồn! Ngay cả khi biết mình vô lầm lớp Đệ Tứ, bà đỏ mặt, lật đật đứng lên đi ra, nhiều tiếng gọi với theo đầy tiếc rẻ: Ma sơ...ma sơ đừng đi...Có lẽ trong lịch sử của tuổi học trò, chưa từng có giáo sư nào bị học trò thương “hội đồng” như sơ Francois! Vì bà mà tôi tụng sử địa, công dân như cháo chảy. Trả bài lúc nào cũng được 18/20. Tôi thấy học cũng không có gì là khó nếu biết cố gắng. Tôi từ từ tiến lên danh sách năm đứa đứng đầu lớp. Mẹ tôi hài lòng ra mặt khi thấy cô con gái chẳng những học khá lên mà quần áo, tóc tai bây giờ cũng sạch sẽ gọn ghẽ hẳn ra. Tuy vậy tôi vẫn là con bé lọ lem khi đứng cạnh những người đẹp trong lớp. Con Mỹ Linh xí xọn trước khi đi học đã biết lén mẹ xoa một lượt phấn nụ lên mặt. Diện áo dài nhấn eo và đánh tóc rối, xịt keo cứng ngắt. Con Bích Ngọc đâu chịu kém với mái tóc uốn dợn sóng xõa ngang lưng. Má lúm đồng tiền và cặp mắt lá răm có đuôi. Ông trời còn phú cho nó một giọng ca ngọt ngào truyền cảm. Năm nào cô nàng cũng lượm giải nhứt đơn ca nữ do Ty Thông Tin tổ chức. Con bé Cẩm Yến còn lộng lẫy hơn, tiệm hình nào cũng chưng ảnh của nó. Con bé này có lối nói chuyện duyên dáng đặc biệt. Mỗi lần nghe nó kể chuyện là mặt tôi cứ nghệt ra! Trong lớp, tôi có cảm tình nhất với con Ái Châu. Con nhỏ này vừa xinh lại học giỏi. Thường thường là đứng đầu lớp. Nó còn là cục cưng của hầu hết các Sơ, từ bà Nhất cho đến sơ hiệu trưởng. Tuy vậy Ái Châu đối với bạn bè thật dễ thương, nhã nhặn, không vênh váo như con Thúy con cô năm tôi ngày xưa. Ngay bây giờ, nhớ lại nét mặt hãi hùng và giọng la thất thanh của nó khi bị tôi cắt mất một mảng tóc, là tôi không nín cười được. Thiệt là uống thuốc liều!

Có đà rồi, qua năm Đệ Tứ tôi vẫn học rất khá. Tất nhiên là cũng được vài đứa bạn tìm cách làm thân. Như con Thu, có biệt danh là người đẹp Phù Tang, bàn tay tháp bút của nó đẹp trứ danh. Nhà còn có vườn rộng trồng đủ thứ trái cây bên Phương Hòa. Thỉnh thoảng nhỏ đem cho tôi khi thì chùm nhãn ngọt ngào, khi thì một miếng mít nghệ thơm như... mít, lúc lại một trái mãng cầu chín mọng. Không phải nó thương yêu đặc biệt gì tôi, nhưng có qua thì phải có lại, khi con bé bí toán, lý hóa thì tôi có bổn phận phải cho nó sao y bổn chánh, nếu không nhỏ sẽ lãnh một cái trứng vịt tròn vo của sơ Madeleine thân tặng. Bà này nghiêm số một, đừng có mà giỡn mặt.

Năm này lớp tôi có thêm chị học trò mới. Bố chị là sĩ quan, gia đình trước đó ở Ban Mê Thuột. Bị bịnh một thời gian nên tuy học cùng lớp mà Lệ Phương lớn hơn tôi hai tuổi. Chị học rất giỏi và đẹp não nùng. Dáng người gầy gầy thật hợp với mái tóc mây đen huyền xõa ngang vai. Đôi mắt nâu to lúc nào cũng mơ màng. Nụ cười của chị thật quyến rũ với chiếc răng khểnh duyên dáng. Đã vậy chị còn làm thơ hay tuyệt cú mèo. Tôi âm thầm ngưỡng mộ chị, chỉ âm thầm thôi vì chung quanh chị còn có cả đám “em tinh thần” bao vây! Nhưng chị thân nhất với Ái Châu. Những tâm hồn đồng điệu dễ cảm thông, con nhỏ Ái Châu cũng làm thơ, viết văn lai rai. Tuy không hay như Lệ Phương, nhưng nhiều bài cũng khiến tụi nhóc chúng tôi phục sát đất. Cỡ tuổi này đang mộng mơ, than mây khóc gió, tuổi của những cuốn lưu bút ngày xanh và sưu tầm thơ Xuân Diệu, Huy Cận v...v... chép đầy vào những trang vỡ bìa màu xanh, màu tím! Thơ chị Lệ Phương phảng phất thơ Hàn Mặc Tử. Nhà thơ bạc mệnh này là thần tượng của chị. Biết Lệ Phương thích hồng bạch, mỗi lần cây hồng bạch, rất cưng của mẹ tôi, trổ nụ hàm tiếu là tôi lén cắt rồi gói trong giấy cẩn thận, sáng đến trường thật sớm, mắt trước mắt sau len lén để đóa hồng vào hộc bàn của Lệ Phương. Chỉ cần thấy nét ngạc nhiên đầy thích thú của chị khi khám phá ra đóa hồng, cái cung cách đưa lên mũi hít một hơi dài, cặp mắt lim dim như đang tận hưởng cái mùi thơm tinh khiết của đóa hoa quý kia, cũng đủ cho tôi vui vẻ cả ngày. Nhưng khi chị hỏi của ai thì tôi cũng làm ra vẻ ngơ ngác như những đứa khác. Cho đến một hôm tôi bị con Thanh Trúc bắt gặp. Bị cả lớp chọc ghẹo, tôi mắc cỡ thiếu điều độn thổ, nhưng chị Lệ Phương nắm tay tôi, nói, giọng đầy cảm động:

- Trời ơi, vậy mà cứ giữ bí mật mãi! Cám ơn Ngân thật nhiều. Lần sau cứ đưa thẳng cho Phương nha. Hồng nhà Ngân đẹp quá.
Tôi ngượng ngịu gật đầu. Và từ đó Lệ Phương đối với tôi thân mật hơn trước. Thỉnh thoảng ngày nghỉ chị rủ Ái Châu và tôi lại nhà chị chơi. Tụi tôi được chị cho ăn những trái hồng quân ngọt lịm, những trái mít non chấm muối ớt, cả bọn vừa ăn vừa hít hà. Ôi, những ngày xưa thân ái!

Cuối năm đó tụi tôi đều thi đậu trung học đệ nhứt cấp. Trường Sơ hết lớp nên tụi tôi phải chuyển ra trường Công. Thanh, Mỹ Linh, Ái Châu Ngọc và tôi. Tụi tôi nhát lắm vì chưa từng học chung với con trai. Nói gì cũng chỉ dám thì thầm với nhau. Nhưng khổ nỗi càng nhát tụi tôi càng bị chọc dữ. Như cái hôm nhỏ Mỹ Linh đi học trễ (con bé này đáng được đời tôn vinh là Nữ Hoàng Trễ Hẹn. Lúc nào tụi tôi cũng phải nói với cô ả sớm hơn độ một tiếng đồng hồ khi cả đám có cuộc hẹn hò ở đâu đó!), xui xẻo là phải đi ngang qua hai dãy bàn nam sinh mới đến chỗ ngồi. Mọi người đang im lặng nghe thầy giảng bài, bỗng mọi ánh mắt đồng loạt hướng ra cửa khi nghe tiếng guốc lóc cóc của con nhỏ này và một giọng nói ồm ồm từ cuối lớp vang lên:

- Quân ơi, má mầy tới! (anh chàng tên Quân này đang tán nhỏ Mỹ Linh sát sàn sạt). 
Đám con trai cười ầm lên, thầy Trung phải suỵt suỵt mấy tiếng mới chịu im. Nhỏ Mỹ Linh mắc cỡ đến phát khóc!

Cái trường công lập kỳ cục này chỉ rặt có nam giáo sư. Riêng lớp tôi có năm thầy. Đặc biệt nhất là thầy Trung. Thầy không đẹp trai. Dáng người trung bình, gương mặt xương xương đầy góc cạnh. Nhưng trên khuôn mặt đó lóng lánh một cặp mắt đen huyền thật linh động. Nó khiến cho gương mặt thầy trở nên quyến rũ lạ lùng. Tụi con gái tặng thầy danh hiệu “Trung mắt nhung”. Với giọng trầm ấm, thầy giảng bài ngắn, gọn và dễ hiểu. Và than ôi, một lần nữa con tim non nớt của tôi lại bắt đầu thổn thức! Như nhà thơ Xuân Diệu đã từng viết:

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu...!

Tôi không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng đến giờ của thầy là tôi thấy hồi hộp. Tôi say mê nghe thầy giảng. Mắt không rời khuôn mặt thầy để đôi khi tim đau nhói vì thấy ánh mắt thầy thường hay đậu lại trên khuôn mặt khả ái của con nhỏ Ái Châu. Có lần làm như vô tình nói với nó:

- Nè Châu, tao nhận thấy thầy Trung có cảm tình đặc biệt với mi.
Con nhỏ trả lời tỉnh queo:
- Vớ vẩn! Tao có thấy gì lạ đâu?

Trời! Một là con nhỏ này lúc nào cũng ở trên mây, hai là trái tim nó bằng thép! Sau này tôi mới biết nó có mộng đi du học, nên bao nhiêu sức lực nó chỉ dành để gạo bài hầu giựt cho được mảnh bằng tú tài. Yêu đương đối với nó chỉ là chuyện vớ vẩn! Tôi không nén được tiếng thở dài. Ông trời hà tiện gì mà không ban cho tôi được một phần sức quyến rũ của con nhỏ Ái Châu? Trong lớp này thôi, chắc cũng có tới cả chục trái tim thổn thức vì nó. Không kể cái đám mày râu lượn qua lượn lại trước nhà hàng ngày, Ái Châu còn nhận được thơ tình hàng tá. Xanh, hồng, vàng, tím đủ cả. Tất nhiên là chẳng có chàng nào may mắn nhận được hồi âm, dù là một hai dòng ngắn ngủi! Tụi tôi cùng nhau thưởng thức những áng văn chương tuyệt tác này, rồi cùng nhau “bình loạn” với những tràng cười nghiêng ngửa. Riêng tôi tuy cũng cười đùa với tụi nó, nhưng trong lòng buồn lắm! Ai đó nói thật là hay: Cười là tiếng khóc khô không lệ! Biết bao lần tôi đã âm thầm nuốt vào lòng những dòng lệ khô cực kỳ cay đắng này! Mối tình câm với thầy Trung vẫn da diết trong tôi, nhưng thay vì ghen tức với Ái Châu, tôi lại thật tình khâm phục nó và để quên đi mối “hận tình”, tôi cắm cuối học như điên. Kết quả là cả Ái Châu và tôi đều thi đậu. Nhỏ xin đi du học Canada theo chương trình Colombo và tôi được ba mẹ cho về Sài Gòn học tiếp.


Không có bà con ngay trong thành phố, nên tôi ở ký túc xá Regina Pacis đường Tú Xương và ghi tên học Văn Khoa. Tôi muốn trở thành giáo sư Việt văn. Vào đây, giữa một rừng mỹ nhân từ khắp các miền đổ về, tôi có cảm tưởng mình là một cô mán rừng! Chị Mai Thu gái Cần Thơ, có bộ ngực chỉ kém Brigitte Bardo chút đỉnh. Cô đầm lai Alice, với bộ giò trường túc và dáng đi nhún nhẩy khiến phái nam nhìn rớt con mắt. Hai nhân vật này khoái lén đi bùm. Có lần vừa rón rén trở vào là đụng ngay soeur Aimée đang đứng chờ sẵn để chào mừng (chắc ai cũng đoán được đoạn kết!...) Có một gia đình gồm bốn chị em cũng từ một tỉnh miền cao nguyên về trọ học. Tôi không thể nào hiểu tại sao bà cụ lại có thể sanh một lèo bốn cô con gái dung mạo khác hẳn nhau, nhưng có thể nói họ đúng là bốn cô tố nữ, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Chị lớn Mai Loan có làn da trắng như tuyết, cặp mắt bồ câu đen láy, bàn tay búp măng tuyệt đẹp. Cô em kế Thanh Loan, mình hạc xương mai, cao hơn chị cả một cái đầu. Cặp mắt cũng đẹp, nhưng không tròn và đen như bà chị. Tôi chưa từng gặp một cô gái nào nói năng dịu dàng, nhỏ nhẹ hơn Thanh Loan. Tới cô em kế nữa là Tuyết Loan, cũng trắng trẻo như hai chị, nhưng cặp mắt mí lót đầy vẻ huyền bí. Cuối cùng cô em út Vân Loan thì cặp mắt chỉ có một mí, nhưng nụ cười tươi tắn và tính tình liến thoắng khiến ai cũng yêu mến. Có lẽ vì cùng có họ xa gần với sơn nữ Phà Ca nên tôi cũng được bốn chị em nhà này dành cho rất nhiều ưu ái... Ngang phòng tôi là phòng chị Kim. Kim có cặp mắt nâu to tròn và cái miệng móm duyên rất dễ thương. Gia đình chị ở Mỹ Tho rất giàu. Giá tiền một cái áo chị mặc cũng ngang với tiền mẹ cho tôi tiêu hàng tháng. Chị Kim có lần tâm sự:

- Kim mà đậu tú tài như Ngân là Kim lấy chồng liền. Học hoài mau già lắm!

Sự thật thì Kim khoái bát phố lựa vải vóc, son phấn hơn là chúi đầu vô sách vở, nên chị giậm chân ở lớp Đệ Nhị ba năm liền. Thỉnh thoảng tôi được chị rủ về nhà chơi cuối tuần. Má chị nấu ăn tuyệt cú mèo! Thấy tôi mặc cảm xấu xí, chị Kim nói;

- Tại Ngân cứ nghĩ vậy, chớ trời sanh ra đàn bà, không người nào xấu cả. Tại mình không biết cách làm tăng cái ưu điểm của mình mà thôi. Ngân thấy không, con nhỏ Mai Thu cả gương mặt có gì đặc sắc đâu, nhưng nó biết cách khai thác thân hình bốc lửa của mình, vậy là a lê hấp, các ông nhìn nó cứ là... nhỏ dãi!

Tôi nghe lời chị bỏ mái tóc dài, cắt ngắn đến vai, phía trước thả vài lọn lòa xòa. Đôi mắt kẻ một lằn chì đen cho có vẻ to ra và mơ màng hơn. Quần áo cũng chọn những màu hợp với nước da bánh mật của tôi. Đi chơi tôi còn biết xoa một chút phấn hồng lên má, một chút son màu nhạt lên môi. Mỗi lần gội đầu tôi không quên tráng một lần nước chanh tươi cho tóc óng mềm. Nhìn vào gương, tôi thấy mình khác xa con bé lo lem của những năm về trước. 

... Mưa Sài Gòn chợt đến chợt đi... Buổi sáng vội vàng tôi quên không mang dù theo. Trưa ở lại thư viện học bài nên tôi không biết trời đẹp hay xấu. Buổi chiều, ra khỏi thư viện, vừa đi được một quãng ngắn là cơn mưa ập tới. Lính quýnh, tôi đưa cặp lên che đầu, băng qua bên kia đường núp vào hiên của một cửa tiệm. Vậy mà cũng bị ướt nhẹp! Cơn mưa càng lúc càng lớn nên có thêm vài người chạy vào núp chung. Sát bên tôi là một anh chàng trên đầu trùm chiếc áo mưa. Tôi ôm cặp sát vào ngực, mắt nhìn trời lo lắng. Áo ướt khiến tôi lạnh run mỗi khi có cơn gió tạt nước mưa vào chỗ chúng tôi núp. Chợt anh chàng bên cạnh cúi xuống nói khẽ vào tai tôi:

- Chết chưa, áo cô ướt hết rồi. Lấy áo mưa của tôi trùm lên người cho đỡ lạnh. Không khéo bị cảm đó.

Rồi không đợi tôi có đồng ý không, anh ta tự động khoác chiếc áo mưa lên người tôi. Có lẽ do hơi ấm của anh chàng mà tôi thấy mình hết run. Nhưng tôi ngại ngùng cách gì. Phần thì anh ta hoàn toàn xa lạ, sau nữa khi nghe giọng BắcKỳ là tôi «rét». Tụi bạn vẫn kháo nhau con trai Bắc là vua tán gái đó mà! Nhưng cuối cùng tôi cũng lí nhí cám ơn. Có tiếng cười khẽ đáp lại...rồi cả hai im lặng ngó ra đường. Những sợi mưa vẫn mịt mùng đan vào nhau không ngớt. Độ mười lăm phút sau cơn mưa mới chịu dứt hột. Tôi định trả áo thì bị anh chàng ngăn lại:

- Cô cứ mặc về nhà ngày mai trả cho tôi cũng được. Áo cô ướt đi ngoài đường không tiện. Vả lại nhà tôi không còn xa lắm đâu.

Nhìn bộ quần áo toàn tơ màu vàng nhạt của mình đang dán sát vào người, tôi không khỏi đỏ mặt và thầm cám ơn sự tế nhị của anh chàng Bắc Kỳ xa lạ. Tôi hẹn ngày mai gặp chàng ở trường. Anh tên Nhân, năm thứ ba ban Anh Văn.

Trên đường về tôi chợt nhớ đến bài dân ca:
Yêu nhau cởi áo cho nhau,
Về nhà mẹ hỏi...

Ừ, nếu mẹ hỏi thì anh chàng sẽ trả lời ra làm sao há? Không lẽ nói con cho một người con gái lạ hoắc lạ huơ mượn rồi? Mẹ có sẽ tin hay không? Những câu hỏi lẩm cẩm này theo tôi suốt quãng đường về ký túc xá. Tôi không ngăn được nụ cười cứ chực nở trên môi. Lần đầu tiên trong đời mới có người “săn sóc” như vậy, bảo sao tôi không vui?

Rồi từ đó, không hiểu vô tình hay hữu ý mà tôi gặp anh chàng Bắc Kỳ này rất thường trong thư viện. Chúng tôi cũng chỉ thăm hỏi nhau năm ba câu. Có lần tôi đang hí hoáy biên biên chép chép, không để ý đến người vừa kéo ghế ngồi bên cạnh. Đợi lâu không thấy tôi nhìn sang, anh chàng lên tiếng:

- Gớm, Ngân chăm học quá nhỉ. Anh ngồi đây cả buổi mà cũng chả thèm để ý!
Tôi giật mình. Trời đất! Dám tự động cho mình lên chức, xưng anh với người ta. Tuy vậy tôi chỉ cười:
- A! Xin lỗi, tại Ngân bận viết. Với lại đâu biết là anh Nhân.

Nói chuyện năm ba câu rồi Nhân bỗng hỏi thường thường thứ Bảy, Chúa Nhật Ngân có hay đi chơi đâu không. Tôi trả lời thỉnh thoảng theo chị Kim về Mỹ Tho ăn...hủ tiếu. Khi nhiều bài vở thì ở lại ký túc xá gạo, kẻo cuối năm đạp vỏ chuối mắc công khóc. Đi bát phố một mình thì chán thấy mồ. Nhân cười hỏi tôi có dám đi bát phố với chàng hay không. Bảo đảm hai mình sẽ vui lắm. Nghĩ là anh nói giỡn, tôi đùa lại, bảo rằng phải nghĩ kỹ mới dám trả lời. Hơn nữa có gì bảo đảm đi chơi với anh sẽ vui? Nhân nói muốn biết thì phải thử chứ. Tôi hứ một tiếng rồi vội vàng ra hiệu cho anh chàng im. Có những đôi mắt cú vọ đang chiếu về phía hai đứa. Nhân đứng lên. Trước khi đi ra, anh chàng nói Ngân hứa với anh rồi nhé, xong đi thẳng ra cửa không đợi tôi trả lời. 

Tôi chống tay vào cằm tư lự. Cảm tình của Nhân dành cho tôi có thật hay không? Tại sao trong trường Văn Khoa có đầy dẫy người đẹp mà chàng lại chọn tôi? Tuy thay đổi nhiều, nhưng mặc cảm xấu xí vẫn không thể hoàn toàn biến mất trong tôi. Những lần về nghỉ hè với gia đình, gặp lại vài đứa bạn cũ, tụi nó khen tôi dạo này xinh ra, khác hẳn lúc xưa. Tôi tự hỏi tụi nó khen thật hay muốn cho tôi vui? Vì vậy thấy Nhân săn đón tôi lại băn khoăn, không hiểu chàng có thật lòng hay không?

... Sáng Chúa Nhật trời thật đẹp. Bầu trời trong xanh, vài cụm mây trắng bay hờ hững. Hàng sứ Thái lan nở rộ khoe sắc thắm trước nhà nguyện. Dãy trúc đào đơm bông trắng, hồng lộng lẫy dưới nắng vàng. Tan lễ sáng cũng đã mười một giờ. Theo giòng người bước ra khỏi thánh đường, đứng ngắm hoa một lúc tôi lại lững thững trở lên dortoir- Nhà nguyện nằm trong khuôn viên trường Regina Pacis. Nhìn cái dortoir trống trơn tôi không nén được tiếng thở dài. Sắp chịu một ngày chúa nhật buồn như chấu cắn nữa đây. Vừa định thay chiếc áo dài thì con bé Thúy Linh, trực phòng khách, chạy đùng đùng lên cầu thang, đến trước phòng tôi kêu chị Ngân xuống phòng khách mau lên. Có người kiếm.

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên :
- Có người kiếm chị? Đàn ông hay đàn bà?
Con bé cười chúm chiếm :
- Đàn ông. Vừa trẻ vừa đẹp trai nữa nè. Chị xuống mau lên.

Tôi vừa đi vừa nhíu mày. Ai vậy kìa? Hay người nào từ Kontum xuống, mẹ tôi nhắn gởi gì chăng?... Nhưng khi bước vô phòng khách, tôi không khỏi sửng sốt khi thấy anh chàng Nhân đang lù lù đứng đó! Nhìn vẻ ngạc nhiên của tôi Nhân cười:

- Bất ngờ quá hả. Anh đến mời Ngân đi ăn trưa. Chàng nhìn đồng hồ rồi tiếp, bây giờ mười một giờ rưỡi, tụi mình ra Thanh Thế ăn. Sau đó nếu không có gì trở ngại anh mời Ngân đi ciné luôn. Rex đang chiếu phim của Catherine Deneuve hay lắm. 

Tôi ngẩn người! Trời đất, cái gì mà đánh mau đánh mạnh quá vầy nè? Chưa biết người ta có chịu đi ăn hay không mà còn thòng thêm cái màn xi la ma. Chưa thấy ai tự tin bằng! Tôi mở miệng định từ chối thì bị chặn ngang:

- Hôm trước trong thư viện Ngân hứa với anh rồi đó.
Tôi lắc đầu chào thua. Vừa tự tin lại vừa bẻm mép. Tuy vậy cũng phải từ chối cho có lệ:
- Ngân không sửa soạn coi luộm thuộm quá...
Mắt anh chàng sáng lên :
- Tưởng gì! Anh thấy như vậy là đẹp rồi. Ngân không cần sửa soạn rườm rà gì cả. Anh chờ Ngân lấy ví rồi tụi mình đi nhé.

Nhìn nét mặt khẩn khoản của Nhân tôi làm sao từ chối được, đành bảo chàng chờ một tí tôi xuống liền. Nói vậy chớ tôi cũng vội vàng thay cái áo dài santung màu ngà điểm những chùm lilas tím nhạt vừa may tuần trước. Xoa tí phấn hồng lên má và một lượt son màu cam lên môi, tôi cầm chiếc ví tay nhỏ trở xuống phòng khách. Nhìn vào mắt Nhân, tôi sung sướng nhận ra mình không đến nỗi tệ!

Nhân đến đón tôi bằng Vespa. Tôi ngượng ngùng ngồi lên phía sau lưng chàng. Trước khi cho xe chạy, Nhân ngoái cổ lại nhìn tôi, cười:

- Cẩn thận nhé. Tốt nhất nên ôm eo ếch anh là an toàn trên xa lộ.

Tôi đỏ mặt nguýt anh chàng một phát và nghĩ thầm “nghèo mà ham”! Nhân cười dòn rồi phóng xe đi.

Món gà quay của nhà hàng Thanh Thế ngon có tiếng, nhưng tôi đâu dám “chiếu cố tận tình” như lúc ăn với mấy nhỏ bạn. Cũng phải ra vẻ nữ thực như miêu chớ bộ. Trong suốt bữa ăn, Nhân kể chuyện làm tôi cười chảy cả nước mắt. Anh chàng có lối kể chuyện thật có duyên. Tôi được biết Nhân có một bà chị đã lập gia đình và hai cô em gái. Tôi hỏi:

- Nhà chỉ có anh là trai, chắc được cưng lắm phải không?
Anh chàng nhăn nhó, ra vẻ đau khổ vô cùng:
- Chết thật, ai cũng tưởng vậy! Có biết đâu những việc được liệt vào loại nặng nhọc trong gia đình là anh lãnh đủ. Nhân liếc tôi một cái thật tình tứ rồi nói bâng quơ, thế có đáng thương không chứ lị! 

Có gì mà đáng thương? Đàn ông con trai thì gánh vác việc nặng nhọc là đúng rồi. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chớ tôi chỉ cười không phát biểu gì cả.

Lần đầu đi xi nê với một kẻ không phải phe tóc dài nên tôi ngượng lắm. Tôi ngồi cứng đơ, không dám cục cựa vì sợ chạm vào người Nhân. Mắt nhìn trân trối lên màn ảnh, nhưng thật tình hôm đó tôi không biết Catherine Deneuve diễn cái gì nữa! Trong lòng cứ lo lắng, lỡ mà Nhân cầm tay hoặc nổi hứng hôn tôi thì tôi phải đối phó ra sao? Không lẽ tặng hắn một cái tát tai nẩy lửa, hoặc đứng lên bỏ về? … May quá, lần đó không có gì xảy ra và tôi trở về ký túc xá an toàn! Đêm nằm nghĩ lại tôi thấy đi chơi với Nhân thật vui, vì vậy những lần kế tiếp sau đó tôi không còn phải viện cớ để từ chối. Lại còn oái oăm hơn nữa là một vài tuần không gặp Nhân tôi đâm ra… nhớ! Tuy vậy tôi vẫn giữ một khoảng cách với anh chàng, không bao giờ tỏ ra quá thân mật. Cho đến một hôm Nhân rủ tôi đi ciné. Vừa đến ngã bảy Saigòn, để tránh một người băng qua đường, Nhân thắng gấp. Tôi mất thăng bằng ngã chúi vào lưng chàng và suýt nữa té xuống đường. Bị một phen hú vía! Nhân quay lại nói:

- Thấy nguy hiểm chưa. Anh đã bảo Ngân chịu khó ôm ngang lưng anh. Không nghe lời, bị té anh không chịu trách nhiệm à nghen!

Thôi thì đành chịu khó vậy. Rủi té mang thương tích càng nguy hơn. Nghĩ vậy tôi rụt rè vòng tay ôm ngang bụng Nhân. Chàng cười khẽ, đặt một tay lên tay tôi bóp nhẹ. Kỳ ghê, tự nhiên như có một giòng điện thật ấm áp chạy khắp châu thân. Tôi mắc cỡ nhưng không giựt tay lại, mà giả lơ như…không có gì cả!

Lần này trong rạp hát “hắn” tiến thêm một bước. Choàng tay qua vai tôi, anh chàng cúi xuống thủ thỉ:
- Ngân ơi tự nhiên bữa nay anh thấy vui ghê! (vô duyên chưa. Có gì vui đâu? Trên màn ảnh, Roméo và Juliette đang khóc lóc thảm thiết. Vậy mà Nhân tuyên bố là vui quá. Anh chàng này cái đầu chắc là có vấn đề!) 

Tôi liếc anh ta một phát bén ngót ngụ ý trách móc, rồi quay trở lại màn ảnh. Cuốn phim đang hồi gay cấn. Roméo vào nhà mồ, tưởng Juliette chết thiệt chàng ta khóc quá trời. Không cầm được nước mắt, tôi sụt sùi khóc theo. Nhân ôm vai tôi bóp nhè nhẹ tỏ dấu an ủi. Đang xúc động mạnh, tôi ngả đầu vào vai chàng lúc nào không hay. Một lúc sau Nhân cúi xuống thì thầm:

- Tội nghiệp quá. Anh mong là chúng mình không bao giờ gặp hoàn cảnh này!

Như choàng tỉnh một cơn mơ, tôi xấu hổ ngồi thẳng lên và bỗng dưng thắc mắc tại sao Nhân lại nói “chúng mình”? Không lẽ …? Tôi len lén đưa mắt nhìn sang Nhân. Ánh mắt và nụ cười của chàng khiến tôi đỏ mặt, nhưng đồng thời một cảm giác êm dịu, ngọt ngào lâng lâng như sương khói choáng ngợp tâm hồn tôi. Trời đất, không lẽ tôi bị sa chân vào lưới tình? Không đâu, không đâu. Chúng tôi chỉ là bạn thôi mờ!

Xem phim xong, Nhân rủ vào quán kem Mai Hương. Anh chàng đoan chắc kem lạnh sẽ khiến tinh thần tôi dịu xuống, bớt xúc động vì cuốn phim. Ngồi đối diện với Nhân, lần đầu tiên từ hồi quen biết, tôi ngắm kỹ chàng. Nhân không có dáng bạch diện thư sinh. Làn da ngăm khỏe mạnh. Cặp mắt sâu dưới hàng lông mày rậm. Chiếc mũi thẳng, cái miệng tươi, lúc nào cũng sẵn sàng khoe cái núm đồng tiền “ hơi” lõm ở má phải. Tiếng Nhân làm tôi giật mình:

- Quan sát kỹ chưa cô bé? Thấy anh thế nào. Đáng bao nhiêu điểm?
Tôi làm bộ suy nghĩ. Nhân nhìn tôi chăm chăm. Tôi gật gù:
- 18/20 chịu chưa?

Cả hai cùng cười. Nhân hài lòng ra mặt. Bỗng dưng tôi có cảm tưởng nếu không còn được gặp chàng nữa chắc tôi sẽ buồn ghê gớm. Tôi sẽ chết héo chết mòn. Rồi thay vì chất kem lạnh làm tim tôi bớt đập, đàng này nó còn đập mạnh hơn. Tôi e dè đưa mắt ngó quanh, chỉ sợ người ta “nghe thấy!”. Từ giây phút này tôi biết không thể nào thiếu Nhân trong cuộc đời. Tất cả những mối tình câm, những mối tình con, những thầy Trung… phút chốc đã tan thành mây khói. Trong tim tôi bây giờ chỉ có Nhân. Tôi đưa mắt nhìn chàng âu yếm. Nhân hiểu nên đưa tay qua nắm tay tôi để trên bàn siết chặt. Tôi để yên và mĩm cười. 

Hè năm đó Nhân theo tôi lên Kontum chơi hai tuần, tiện thể ra mắt gia đình tôi. Anh yêu cái tỉnh lỵ nhỏ bé, hiền hòa này ngay từ phút đầu đặt chân xuống phi trường. Những ngọn núi xanh lam bao quanh thành phố thật hùng vỹ. Dòng sông Dakbla trôi êm đềm giữa hai bờ cát trắng phau. Đứng bên này ngó về hướng thành phố, hàng phượng vỹ dọc bờ sông trổ bông rực rỡ, đỏ như xác pháo ngày cưới (đó là lời ví von của Nhân!). 

Ban đầu thấy chàng là dân Bắc Kỳ chính cống, mẹ tôi hơi ngại. Một con bé thiếu nữ tính trầm trọng như tôi mà dám lăm le “nhào dô” trong một gia đình người Bắc, thì chao ôi… bà không dám nghĩ tiếp! Bà nói người Bắc vốn rất tế nhị, ăn nói rào trước đón sau, cái kiểu ăn nói thẳng thừng, huỵch toẹt như tôi thì ba bảy hăm mốt ngày, thế nào cũng có đụng chạm… nháng lửa chớ hổng chơi! Tôi vội vàng kể cho mẹ nghe những lần Nhân đưa tôi đến chơi nhà chàng. Cả nhà, có nghĩa là từ bố mẹ đến chị em Nhân đều đối với tôi thật tốt. Tôi còn được thưởng thức những món bắc ngon tuyệt cú mèo như bún chả, bún thang, chả cá… do mẹ chàng đích thân nấu nướng. Bà thương tôi xa gia đình, mà ăn uống trong ký túc xá thì xin miễn bàn! Vì vậy bà hay làm những món ngon mỗi khi có tôi đến chơi. Coi vậy chớ những câu nói đặc sệt Nam Kỳ, đôi lúc ngớ ngẩn nhưng thật thà của tôi đã từng cống hiến cho họ nhiều trận cười đầy thú vị. Nói cho cùng, tôi cũng “khôn” ra nhiều từ khi sống chung với hơn bốn chục nàng trong ký túc xá Régina Pacis. Tôi học được một chiêu thật lợi hại là ai nói gì mình cũng nhe răng ra cười là xong chuyện, không cần tranh hơn thiệt, vừa tốn sức lao động vừa mua thêm oán thù! Tôi biết chắc Nhân yêu tôi vì tôi. Chàng đã từng nói không thích cái nhan sắc thật hoàn hảo nhưng trơ, lạnh. Cô nhỏ Ngân tuy không phải chim sa cá… rụng (rời), nhưng có duyên ngầm! Nhan sắc có thể phai tàn, nhưng cái duyên thì muôn thuở. Mẹ nhìn tôi ngạc nhiên nhưng có vẻ yên lòng. Chỉ hai tuần thôi mà khi Nhân rời Kontum, ba mẹ tôi tỏ ra rất bịn rịn. Ôi cái anh chàng Bắc Kỳ lém lỉnh của tôi!

Số tôi tiền hung hậu kiết. Sau khi xong cái cử nhân văn chương, tôi và Nhân đồng ca bài Qua Cầu Gió Bay: Yêu nhau cởi áo cho nhau….

Tôi chỉ ước mơ có một mái gia đình, một hạnh phúc thật giản dị, như chuyện cổ tích mà có lẽ ai cũng từng nghe qua:… và họ lấy nhau, sau đó sanh thật nhiều con…!!! 

Tiểu Thu

Đường Hóa Học Giết Người Không Gươm Dao


Tháng 10 năm 2001, em gái tôi bắt đầu trở bệnh. Cô ấy bị những chứng co giật trong bao tử và cảm thấy đi đứng rất khó khăn. Mỗi lần bước ra khỏi giường, cô ấy đã phải cố gắng lắm mới nhấc mình lên được vì đau đớn. Đến tháng 3 năm 2002, em tôi đã phải trải qua nhiều lần lấy mẫu nội tạng ra thử nghiệm đồng thời phải uống cả tá thuốc mỗi ngày. Các bác sĩ không thể định bệnh được. Em tôi đau đớn quá chừng và biết rằng mình sắp chết vì không ai tìm ra phương pháp chữa bệnh.


Để chắc chắn rằng những đứa con mình được săn sóc đầy đủ sau khi cô qua đời, em tôi để tên đứa con gái lớn vào tất cả các trương mục ngân hàng, nhà cửa, bảo hiểm nhân thọ của mình. Nhưng truớc khi qua đời, cô ấy muốn làm một chuyến du lịch cuối cùng qua Florida trong chiếc xe lăn của cô ấy vào ngày 22 tháng 3 năm ấy.
Vào ngày 19 tháng 3, tôi gọi đến cô để xem kết quả định bệnh ra sao, em tôi cho biết bác sĩ không tìm ra nguyên nhân gì, chỉ biết rằng cô ấy bị triệu chứng co giật bắp thịt liên tục.

Tôi chợt nhớ lại một người bạn tôi, một luật sư, đã từng điện thư hỏi tôi xem em gái tôi có hay uống "diet soda" (nước ngọt dành cho người ăn kiêng) hay không, tôi vội điện thoại hỏi em ngay thì được biết cô vẫn uống loại nước này thường xuyên. Thực tế, lúc ấy, em tôi đang sắp mở một chai nước ngọt khác để uống. Vội vàng, tôi nói em tôi ngừng ngay lập tức, không được uống thứ nước ấy nữa, rồi sau đó, tôi chuyển bức điện thư của người bạn tôi cho cô ấy đọc.

Chỉ trong khoảng 32 tiếng đồng hồ sau, em tôi gọi điện thoại cho tôi biết cô ấy đã ngừng uống loại nước dành cho người ăn kiêng ấy từ lúc đó, và giờ đây, em tôi đã có thể đi đứng được một mình!
Những cơn đau co giật đã ngừng. Mặc dầu, cô chưa hết triệu chứng 100% nhưng cô đã cảm thấy nhiều phần khỏe hơn. Cô em tôi cho biết cô sẽ đến bác sĩ, đưa cho ông ấy xem bức điện thư này và sẽ gọi tôi khi về đến nhà.

Thật là kinh ngạc! Vị bác sĩ ấy đã gọi điện thoại cho tất cả những bệnh nhân co giật của ông và khám phá thấy rằng hầu như tất cả đều có uống "Diet Soda" hoặc các chất có đường nhân tạo đủ loại...

Nói vắn tắt lại, cô em tôi đã bị đầu độc bởi "Aspartame", một hợp chất đường hóa học, trong các chai nước uống dành cho người ăn kiêng, và chút nữa thì đã ra người thiên cổ...
Khi cô đến Florida vào ngày 22 tháng 3, tất cả việc điều trị của cô chỉ là uống một viên thuốc trị bệnh ngộ độc vì đường hóa học. Em tôi, sau đó, đã hoàn toàn bình phục, giã từ chiếc xe lăn cọc cạch...
Như vậy, chúng ta đừng bao giờ nghĩ đến việc ăn hay uống những loại thực phẩm, nước uống có chữ "Sugar Free" (Không có chất Đường) trên nhãn hiệu.
Bản thân tôi, đã liên tục thuyết trình trong các cuộc hội thảo về đề tài "Aspartame" được viết dưới dạng "NutraSweet", "Equal", hay "Spoonful"...

Trong cuộc hội thảo của Tổ Chức An Bình Thế Giới (EPA) mới đây, khi nghe một bản thông báo là số người bị các chứng "multiple sclerosis" (co giật) va "lupus" (lở da) đã gia tăng một cách đáng ngại mà người ta lại không tìm ra được nguyên nhân gì hay độc chất gì đã gây ra triệu chứng này, tôi đã đứng dậy, phát biểu ngay rằng:
Khi nhiệt độ của những chất ngọt này tăng lên đến 86 độ F, chất "alcohol" (phân tử ruợu) trong Aspartame (đường hóa học) phân hóa thành "formaldehyde" (chất hơi không mùi) rồi biến thành "Formic acid", sau đó thành "Metabolic Acidosis". Chất "Formic acid" là chất độc được tìm thấy trong ngòi chích của con kiến lửa. Chất độc loại "Methanol" này đã bắt chước, trong các điều kiện khác nhau, và tạo ra sự rung giật bắp thịt hay sự lở da.

Rất nhiều người đã bị định bệnh sai lầm. Mặc dầu sự rung giật bắp thịt không dẫn đến tử vong, nhưng chất độc loại "Methanol" thì gây ra việc đó. Sự lở da một cách có hệ thống đã trở thành hung ác cũng y như sự rung giật bắp thịt, đặc biệt với những người từng uống nhiều "loong" có chữ "Diet" (ăn kiêng). Những người uống nhiều loại này không biết rằng đường hóa học là thủ phạm gây ra các bệnh trên. Họ cứ uống tràn, cho đến khi trở thành người hấp hối. Nhưng chúng tôi cũng đã từng chứng kiến nhiều người tưởng đã "ngoẻo" nhưng lại hết ngay triệu chứng, một khi ngưng dùng các loại thực phẩm ăn kiêng như thế.


Các chai nước uống có chữ "diet soda", thực ra, không phải loại ăn kiêng. Đó chỉ là một chất hóa học được biến cải, một loại muối nhiều (multiple sodium), và chất "Aspartame" (đường hóa học) trữ một loại sản phẩm khiến ta thèm chất "carbohydrates". Việc này cũng giống hệt như là việc chúng ta tự tăng thêm kí lô vậy!
Những sản phẩm này chứa chất "Formaldehyde" (chất hơi không mùi), là chất nằm trong các tế bào mỡ, đặc biệt ở háng và ở đùi. Chất hơi không mùi thực sự là một chất độc và chuyên dùng trong việc bảo quản các mẫu sinh học....
Hiện nay có trên 5000 sản phẩm bán ngoài thị trường có chứa những chất độc loại này và sẽ có hàng ngàn loại khác sắp ra đời...
Báo New York Time đã đưa vấn đề này ra mặt báo...

Thượng nghị Sĩ Howard Metzenbaum đã viết một dự luật đề nghị là phải có một lời cảnh báo được in trên các nhãn hiệu của các sản phẩm có chứa chất "Aspartame", đặc biệt lưu ý các người mang thai, thiếu niên và trẻ em. Dự luật cũng đòi hỏi phải có những cơ sở độc lập nghiên cứu về những nguy hiểm và trở ngại trong các sản phẩm có sự hiện diện của các chất này gây ra các chứng co giật, thay đổi trong não bộ và hệ thần kinh, cùng các biến chứng về tính cách. Dự luật này bị dìm chết... Chúng ta đều biết rằng các cơ sở chế tạo chất hóa học và thuốc men là những thế lực "chạy chọt hậu trường" rất mạnh...

Chu tất Tiến
Phỏng dịch theo một bài viết trên Internet

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Chào Mừng Sinh Nhật Ngọc Trong Tim


MỪNG chương trình Ngọc Trong Tim
SINH  niem thuong men thân tình người xem
NHẬT ký văn nghệ ghi kèm
CHƯƠNG trình hội tụ anh em khắp miền
TRÌNH diễn đặc sắc tài riêng
NGỌC khiếm khuyết vẫn là viên ngọc ngà
TRONG lòng khán giả gần xa
TIM vui thưởng thức đàn ca tuyệt vời...


Phượng Trắng
(Mẹ cháu Nguyễn Thanh Quý)
Winnipeg,Manitoba.Canada
* Hình phụ bản cháu Nguyễn Thanh Quý

Giã Từ


Qua tháng năm tàn một giấc mơ
Nhìn bao kỷ niệm chửa phai mờ 
Nhớ nhung vò xé sầu giăng mắc 
Cay đắng tràn dâng tiếc ngẩn ngơ 
Dĩ vãng huy hoàng thôi đã mất 
Tương lai mù mịt vẫn đang chờ 
Từ nay gói kín nguồn thi hứng
Tìm chốn yên bình liệm ý thơ

ChinhNguyen/H.N.T. 
 Sept 12.2014

***

Cóc Vẫn Làm Thơ Con Cóc

Tìm chốn an bình liệm ý thơ
Nhưng Trời sinh Cóc có ai ngờ
Tiếng kêu ôm ốp không hề tắt
Đến nỗi con người phải ngẩn ngơ
Từ giã làng văn thật khó ghê
Nguồn thơ như có thuốc tê mê
Nhảy ra không được đành dô lại
Ngồi đáy hang buồn cất tiếng kêu
Thơ Cóc chỉ là thơ tứ ngôn
Là thơ con cóc nhảy ra dô
Nên ai nghe lọt thì may mắn
Chẳng dám mong gì danh tiếng xuông
Bên Cóc có Nàng Tiên Cóc xinh
Như Trời sinh bắt phải làm thinh
Vì không biết đọc thơ con Cóc
Để Cóc làm thơ đọc một mình
Cóc chẳng buồn chi chuyện cuộc đời
Từ hang sâu thẳm vẫn vui tươi
Khi liệm hồn thơ, khi mở lại
Miễn là ta được nhảy khơi khơi.

Cóc Tía, Chinh Nguyen/H.N.T. 
GA Sept.25.2014

Dạ Khúc Chiều Xưa - Thơ: Cung Trầm Tưởng & Việt Hải - Nhạc Cao Minh Hưng


Thơ: Cung Trầm Tưởng & Việt Hải
Nhạc: Cao Minh Hưng
Ca sĩ: Ngọc Quy
Hòa âm: Quang Đạt

Em Mãi Là Cô Bé Của Tôi Yêu


Em mãi là cô bé của tôi yêu
Buổi gặp gỡ một chiều bên quán vắng
Ánh mắt trao nhìn nhau trong thầm lặng
Nhưng tiếng lòng đã nghe nặng con tim

Nhìn café từng giọt nhỏ êm đềm
Ôi nhớ lắm bàn tay mềm ngón nhỏ
Run run khuấy thẹn thùng đôi má đỏ
Bé yêu ơi! Nhớ lắm buổi hạ chiều

Em mãi là cô bé của tôi yêu
Ánh mắt đó một lần tôi bắt gặp
Chút e thẹn chút gì như ngượng ngập
Với tiếng cười trong vắt chuỗi pha lê

Bé yêu ơi! Cứ mỗi lúc đêm về
Là thoáng hiện dáng hình em trong mộng
Thương nhớ lắm ấp ôm hoài hình bóng
Của một người em gái nhỏ tôi yêu.

Bên quán xưa trong một buổi hạ chiều ... 

Vĩnh Trinh

Bé Dễ Yêu Của Buổi Hạ Chiều


(Cảm xúc Em Mãi Là Cô Bé Tôi Yêu của Vĩnh Trinh)

Vẫn mãi hoài cô bé dễ yêu
Bên quán vắng buổi chiều gặp gỡ
Ánh mắt trao vương tình bỡ ngỡ
Tiếng lòng dồn dập thở ..đôi tim

Bé yêu ơi! Tiếng gọi êm đềm
Miền hạnh phúc đắm chìm riêng nhỏ
Bâng khuâng lắm run run môi đỏ
Ngập ngừng thưa lời khó vô cùng

Vẫn mãi hoài cô bé dễ yêu
Mắt chạm mắt những điều muốn nói
Tình e thẹn gói hoài chưa mở
Sao vội vàng…người nỡ ra đi

Bé yêu ơi! Tha thiết thầm thì
Tiếng yêu đáp xuân thì còn đó
Mà người yêu của nhỏ không về
Thương nhớ cạn câu thề quên lối

Bé dễ yêu của buổi hạ chiều…

Kim Oanh

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Lương Minh Điều Thành Kính Phân Ưu Cùng Gia Đình Thầy Cô Lê Thượng Hiền

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

Em rất đau buồn khi hay tin Thân Phụ của Thầy Lê Thượng Hiền, là Ông Lê Thượng Trí đã mãn phần tại Sài Gòn Việt Nam
Ngày19/10/2014
Hưởng thọ 94 tuổi.
 Nguyện cầu cho Hương Linh Cụ Ông Lê Thượng Trí được thanh thản nơi cõi Vĩnh Hằng

Thành Kính

Lương Minh Điều
Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp
Lớp12C4
Niên khoá 74-75

Xuất Cảnh


Xuất cảnh rời xa mặc tỉnh say,
Quê người vất vả sống qua ngày.
Cuộc đời lận đận quên đèn sách,
Nếp sống bình an ấm dạ dày.
Thóang chốc cao niên nhiều tuổi tác,
Ngờ đâu vóc hạc với xương mai.
Mong sao bạn hữu vui, tình nghĩa,
Hạnh phúc gia đình thế mới hay. ...!

Cả nước mơ màng như ngủ say,
Sao ta dệt mộng giữa ban ngày.
Kẻ thời mắt lấp tai dường điếc,
Người mãi mưu sinh khổ thế này.
Sáu khắc mệt nhòai nơi bến đục,
Năm canh phờ phạc vọng Bồng Lai.
Trần ai hổn độn người muôn nẻo,
Hội tụ đòan viên uống mấy chai. ...!

Mai Xuân Thanh
Ngày 18 tháng 10 năm 2014

Tìm Đâu - Thơ Đỗ Hữu Tài - Phổ Nhạc Hoàng Dũng


Thơ Đỗ Hữu Tài  
Phổ Nhạc Hoàng Dũng 

Này Em - Này Anh!


Này em
còn nhớ ngày xưa
Chia tay đầu dốc
cơn mưa vỡ òa
Quay về
lòng dạ xót xa
Chúc em ngon giấc
trong ta ngậm ngùi

Này em
còn nhớ những ngày
Tay trong tay dạo
phố này trong mưa
Em nay
còn nhớ ngày xưa
Đôi ta phố núi
tình chưa nhạt mầu.

Này em nhớ được...bao lâu?

Nguyễn Đức Tri Ân
***
Này Anh


Em nhớ được bao lâu ?
Câu hỏi sao mà đau,
Chuyện ngày xưa đầu dốc,
Thời gian xóa được đâu ???

Chỉ có Anh nhớ sao ?
Những chiều mưa Phố Núi
Tay trong tay dung dẻ,
Mắt trong mắt nao nao !!!

Chia tay trong dòng lệ,
Lòng dạ ai xót xa !
Màn mưa che dấu ngấn,
Giấc ngủ trong sảng mê !!!

Vậy mà Anh lại nỡ,
Nhắc lại chuyện ngày xưa,
Câu hỏi xin bỏ ngỏ :
Nỗi nhớ ....được bao lâu ?!?

Nam Chi
***

Này Anh!

Mà anh giữ được bao lâu?
Em đây mãi đến bạc đầu không quên
Tình ta rồi sẽ vững bền
Khi mưa phố núi về trên dốc chiều
Tay trong tay phố quạnh hiu
Lòng em vẫn giữ tưng tiu cuôc tình
Dù đời sóng gió linh đinh
Em giữ ân tình trọn đủ trăm năm

Phong Diệp
***
Anh Ơi!

(Nối thơ Này Em của Nguyễn đức Tri Ân)

Anh ơi ! Chuyện cũ ngày xưa
Chết trong kỷ niệm ngày mưa vở òa
Anh rời Phố Núi đi xa
Em về ủ dột, vào ra ngậm ngùi
Anh ơi ! Ngày lại qua ngày
Em nghe bão tố phía nầy khi mưa
Tình gì mật ngọt thuở xưa?
Lời nào theo gió làm chua sắc mầu!
Ước gì quên hết thật lâu
Để tim khỏi ướt giọt sầu đắng cay.

Dương Hồng Thủy

Nhặt Nỗi Buồn Rơi.


Lá mùa xào xạc ngỡ ai qua
Chờ đợi bao thu mộng ước già
Tình yêu nụ trẻ đâm chồi biếc
Thu lại trở về người vẫn xa

Thời gian nhặt lá đếm ngày mau
Chầm chậm thu đi sắc đổi màu
Tình yêu ngày cũ không nhàu úa
Lá vẫn xạc xào dạ tất đau


Kim Oanh
***
Nhặt Nỗi Buồn Rơi.

(Cảm tác từ Nhặt Lá Thời Gian của Kim Oanh)

Thu này nữa đã mấy Thu qua.
Tuổi lá xanh kia cũng đã già.
Gom bao nhiêu lá hong tình cũ.
Mà người vẫn biền biệt phương xa

Chậm lại thời gian chớ qua mau.
Để lá mùa Thu bớt phai màu.
Cho ta nhặt nỗi buồn rơi rớt.
Vá lại hồn ta những nỗi đau.


Dương Thượng Trúc
16/10/2014

Một Mùa Thu


Khi nắng chiều buông thu buồn rũ
Màu thu phong bao phủ thế gian
Thương tình xưa sao vội héo tàn
Buồn duyên cũ qua đàn ly biệt
Lá vẫn rớt nỗi sầu lữ thứ
Sương còn rơi giọt lệ phiêu du
Sầu ơi len lén vào thu...

Kỷ niệm thu Christchurch.

Biện Công Danh

Thành Kính Phân Ưu Cùng Thầy Cô Lê Thượng Hiền



  Vừa được tin buồn Cụ Ông Lê Thượng Trí là Thân Phụ của Thầy Lê Thượng Hiền,(Cựu Giáo Sư Pháp Văn, Trường Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long),
Sanh ngày 11/10/1920
Mất Ngày19/10/2014
Cụ Ông vừa qua đời tại Sài Gòn
Ngày Thứ Bảy 18-102014
Khoảng 02g sáng hôm qua (giờ Việt Nam) 
Hưởng thọ 94 tuổi.
Lễ tẩn liệm sẽ diễn ra ngày hôm nay, chúa nhật 19/10, lúc 15g , giờ Việt Nam.
Lễ di quan sẽ cử hành ngày thứ ba 21/10 và hỏa táng ở Bình Hoà Phước.
Em xin thành kính chia buồn, đồng hành cùng Thầy Cô và Tang quyến
Nguyện cầu Hương Linh Cụ Ông được sớm về Cõi Vĩnh Hằng

Thành Kính

Em Lê Thị Kim Oanh
Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp
Niên khoá 75-76