Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Vọng Khúc Đêm Đông


Gió lay chiếc lá cuối cùng
Mưa khuya quét sạch cả khung Thu sầu
Sương mù vạn nẻo về đâu
Rơi rơi hạt tuyết, chuyển màu Thu Đông

Tiết Đông gợi lại nỗi lòng
Hoài hương một cõi mênh mong nỗi buồn
Thanh xuân tuổi ngọc tha phương
Dãi dầu sương tuyết, dậm đường chông gai

Em người viễn xứ u hoài
Mượn màu tuyết trắng, viết bài tình thơ
Gởi anh, quê cũ trông chờ
Người em xứ lạnh, mộng mơ thuở nào

Tuổi hồng đã vội bay mau
Tình xưa nay đã theo màu thời gian
Bao nhiêu mộng ước phai tàn
Đêm Đông vọng khúc, chứa chan lệ tình

Khúc Giang


Nhặt Lá Thời Gian


Nhặt Lá Thời Gian

Lá mùa xào xạc ngỡ ai qua
Chờ đợi bao thu mộng ước già
Tình yêu nụ trẻ đâm chồi biếc
Thu lại trở về người vẫn xa

Thời gian nhặt lá đếm ngày mau
Chầm chậm thu đi sắc đổi màu
Tình yêu ngày cũ không nhàu úa
Lá vẫn xạc xào dạ tất đau

Kim Oanh

(17/09/2014)
***
Các Bài Họa:

Thương Em

Em nhặt tâm tình đợi kẻ qua
Xòe tay chào đón gió Thu già
Mỏi tìm hạnh phúc người xưa cũ
Sinh nhật không người từ rất xa ?

Thu đến thu đi thu qua mau
Người về biền biệt nắng phai màu
Thương em vò võ theo năm tháng
Ước vọng rồi em sẽ hết đau


Dương Hồng Thủy
(19/09/2014)
“ như 1 lời tạ tội vì quên… sinh nhật em”

***
Nhặt Lá Thời Gian

Lặng lẽ thời gian thắm thoát qua
Năm năm tháng tháng thấy trăng già
Tình Xuân mộng ước đời xanh biếc
Ngày ấy yêu nhau giờ đã xa

Khoảnh khắc ngày xanh đi rất mau
Ngoài song cây lá đã thay màu
Thu đến thu đi trong vàng úa
Cho lòng thổn thức với niềm đau.

Biên Công Danh
20/9/2014
***
Tình Lá

Thời gian nhặt lá tháng ngày qua,
Mộng ước từ khi trẻ tới già,
Tình yêu vẫn chỉ là chút nụ,
Vừa hé, gió thu lùa : phôi pha.

Đếm lá thời gian, ngày qua mau,
Thu đến, thu đi, đổi sắc màu,
Tình yêu như lá rơi rụng hết,
Hiu hắt trơ cành...xào xạc đau.

 Hai Lúa

***
Tình Lá Vội Vàng

(Từ Tình Lá của Hai Lúa)

Tình lá ơ hờ năm tháng qua
Chồi xanh mơn mởn có khi già
Yêu thương tạm bợ vào buổi sáng
Chiều đến âm thầm máu thắm pha.

Chiếc lá rụng rơi theo gió mau
Mùa Thu ảm đạm lá phai màu
Sớm mai thắm thiết chiều ly biệt
Tình lá vội vàng nghe xót đau.


Dương Hồng Thủy

***
Màu thời gian

(Từ Nhặt Lá Thời Gian của Kim Oanh)

Nghe tiếng thời gian lặng lẽ qua
Trên cành rơi rụng chiếc lá già
Chuyển mình cho nụ ươm mầm biếc
Thương mối tình ai vạn trùng xa

Người đi ngày tháng chợt qua mau
Ai biết thời gian chẳng nhạt màu
Ân tình sót lại theo màu úa
Quặn thắt trăm chiều dạ xót đau

2014
Thiên Thu
***
Nhặt Lá


Ta nhặt lá vàng rơi buổi qua
Chợt như phát hiện bóng thu già
Thời gian lặng lẽ trôi êm ái
Mái tóc mây chiều nhuốm tuyết pha.

Ta sợ chiều đông tuyết đổ mau
Nắng soi yếu ớt má phai màu
Gom thêm lá đốt hâm lòng ấm
Để bóng xuân chiều chẳng oặn đau.

Nguyễn Đắc Thắng
2-10-2014

Anh Biết Em Đi Chẳng Trở Về Anh Bằng - Vũ Khanh

Chia tay lần đó, anh biết rằng em khó mà quay về với anh nữa.Vì nơi em đến em sẽ có hạnh phúc và với thời gian em sẽ quên anh quên kỷ niệm của chúng mình.Giờ với anh chỉ còn lại một mình,và chắc có lẽ chỉ mình anh nhớ em cũng kỹ niệm mà thôi,


 Sáng tác: Anh Bằng
  Ca sĩ : Vũ Khanh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Tiếng Còi Tàu


(Cảm tác Tiếng còi tàu - J'entends Siffler Le Train)

Lúc này mình chia tay sao em?
Gió vẫn lay bay lọn tóc mềm
Tiếng hú con tàu đang giục giã
Nghe lòng chết lặng giữa màn đêm.

Tàu chuyển dần xa tay đã rơi
Tiếng còi vẫn hú thúc liên hồi
Bàn tay thôi vẫy đêm nhòa nhạt
Em bước quay về bóng lẻ loi.

Ta chợt nhói lòng chiếc bóng xa
Người đi nào có chén quan hà
Mà nghe tan tác hồi còi hú
Ẩn khuất xa vời năm tháng qua.

Mỗi lúc ga chiều lên tiễn đưa
Lòng ta đau xót nói sao vừa
Tiếng còi vẫn hú vang ly biệt
Tê tái tim buồn tự thuở xưa.

Nguyễn Đắc Thắng 
 22/9/2014

Dư Âm


Cũng đành cam phận má hồng
Vâng lời cha mẹ lấy chồng phương xa
Sớm tàn hương nhạt đời hoa
Mang theo hình bóng quê nhà sang ngang

Thuyền tình cập bến lỡ làng
Đêm đêm trăn trở phòng loan lạnh lùng
Mơ chi giây phút tương phùng
Cầm bằng như thể mệnh chung kiếp này

Thân gái bến nước mười hai
Mỗi người mỗi ngả lưu đày con tim
Số phần âu đã vô duyên
Bên chồng tơ tưởng ước nguyền năm xưa

Thu về mây tím lưa thưa
Trời hiu hiu gió đong đưa trái sầu
Giật mình ôi cảnh bể dâu
Xa thời con gái còn đâu mà chờ

Lời yêu ai viết vào thơ
Trời ơi oan nghiệt hững hờ xa nhau
Chia người một nửa nỗi đau
Cho người trọn cả xôn xao buổi đầu

Kim Phượng


Mật Ngọt Dâng Đầy


( Từ Dư Âm của Kim Phượng)

Bài thơ anh viết hôm qua
Sáng nay cảm tác từ xa gởi về

Em buồn kiếp sống xa quê
Những đêm trăn trở cận kề khổ đau.

Tưởng chừng em đã quên nhau
Ngờ đâu tình cũ bạc đầu còn vương
Sáng nay giọt nắng vô thường
Anh nghe hơi ấm trong hương thu về.

Giọt sầu gợi nhớ đam mê
Đâu trưa tâm sự lời ve hẹn hò
Em sang sông bởi chuyến đò

Trông theo anh đứng bơ vơ một mình.

Tình ta như nắng thủy tinh
Trông veo mà lửa ba sinh chập chờn
Lời thơ than trách dỗi hờn
Bây giờ tỉnh mộng như đờn đứt giây.

Xa nghe hơi thở bóng mây
Bỗng dưng mật ngọt dâng đầy con tim
Ước gì anh thành cánh chim
Bay về bên đó để tìm người xưa.


Dương Hồng Thủy

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Thơ Tranh: Trao


Thơ: Thiên Thu
Thơ Tranh: Suối Dâu

Ở Đâu Pleiku


Pleiku nay đâu còn đất cũ
Phố mộng mơ quyến rủ năm xưa
Sắc diện thay như vừa đổi thịt
Chằng chịt đường rong bước phồn hoa

Niên khóa mới dập dìu con dốc
Áo trắng bay cơn lốc ngày xưa
Dưới mưa phùn cũng lòng xao xuyến
Đứng bên đời luyến tiếc ngày qua

Sao trong ta!....Thấy gì hơi thiếu
Ngây thơ hồn kiều nữ Pleime
Đầu Thu đến nghe trời tan vỡ
Gói mộng về hoa nở nơi đâu?

Quán đợi xưa lạnh ngắt tím màu
Cafe đắng sao bờ môi nhạt
Chuyển rượu buồn cay chát giao bôi
Bồi hồi tưởng vàng Thu tím lá

Đời em đó! Tượng nào hóa đá
Anh về đây mang cả con tim
Nồng nàn cháy đôi chim hương lúa
Hừng hực xua màu úa thương yêu

Ở đâu Pleiku! Chiều Thu lạnh
Mộng có tàn,mạnh gọi hồn oan
Cho ta xin chút nắng trăng ngàn
Một phút dệt cung đàn dang dở!

Ở đâu Pleiku! Hở em yêu!

Pleiku 16-8-2010

Lê Kim Hiệp

Tình Bạn


Bạn cũ mới gần xa, tràn biển nhớ
Bao tháng ngày khao khát được thấy nhau
Để được nghe kỷ niệm đẹp ngọt ngào
Cùng hong lại những ân tình ngày cũ

Những tâm tư trao nhau chưa thấy đủ
Tiếc một thời hoa nở giữa mùa xuân
Lòng hao hức bên nhau thật tưng bừng
Những mật ngọt nồng nàn sao ngắn ngủi

Và bây giờ chợt nghĩ… thấy bùi ngùi
Bao thân ái cố ôm ghì thật chặt
Bâng khuâng nhìn... nắng chiều đang dần tắt
Lá vàng bay theo cánh gió phiêu diêu

Rất quí giá thời khắc không còn nhiều
Được thấy nhau hạnh phúc biết bao nhiêu
Bốn bể anh em trao nhau niềm hy vọng
Nghĩa đồng môn sưởi ấm… tận cõi lòng

Kim Quang
(06/01/2014)
***
Người Bạn Vừa Quen
( từ Tình Bạn của Kim Quang )

đôi khi
trên con đường đi
vô tình gặp bao nhiêu người lạ
dặm trường thường tỏa ra muôn ngả
có hẹn đâu mà ta cũng chạm mặt nhau.

vô tâm
thế mà cũng gặp gỡ lần sau
bỡi nhiều lúc ta gật đầu liếc mắt
rồi thời gian vài bóng hình biến mất
thỉnh thoảng ta mơ – một hình dáng . Ta cần.

chưa quen
có thể là chưa thật sự gần
chưa trao đổi hàn huyên tâm sự
chưa bắt tay nhau trong một chiều viễn xứ
hâm nóng quê hương trong niềm xúc cãm cô đơn.

một ngày
ta sẽ cùng đi, cùng trò chuyện, nhiều hơn
tình thân bè bạn tự nhiên chợt đến
kể từ đó hai mãnh đời trìu mến
kết nghĩa đệ huynh, sáng ngõ tối tâm hồn.

sau cùng
trong giấc ngủ chập chờn
ta luôn thấy người bạn quen, tay vẫy
đúng là bạn hiền – bạn thân rồi đấy
hãy thật lòng, trân trọng, người bạn… vừa quen!

Dương hồng Thủy
(28/09/2014)

Người Bạn Vừa Quen


(Từ Tình Bạn của Kim Quang)

Đôi khi
trên con đường đi
vô tình gặp bao nhiêu người lạ
dặm trường thường tỏa ra muôn ngả
có hẹn đâu mà ta cũng chạm mặt nhau 

Vô tâm
thế mà cũng gặp gỡ lần sau
bởi nhiều lúc ta gật đầu liếc mắt
rồi thời gian vài bóng hình biến mất
thỉnh thoảng ta mơ – một hình dáng. Ta cần 

Chưa quen
có thể là chưa thật sự gần
chưa trao đổi hàn huyên tâm sự
chưa bắt tay nhau trong một chiều viễn xứ
hâm nóng quê hương trong niềm xúc cảm cô đơn 

Một ngày
ta sẽ cùng đi, cùng trò chuyện, nhiều hơn
tình thân bè bạn tự nhiên chợt đến
kể từ đó hai mảnh đời trìu mến
kết nghĩa đệ huynh, sáng ngõ tối tâm hồn 

Sau cùng
trong giấc ngủ chập chờn
ta luôn thấy người bạn quen, tay vẫy
đúng là bạn hiền – bạn thân rồi đấy
hãy thật lòng, trân trọng, người bạn… vừa quen!

Dương Hồng Thủy

(28/09/2014)

Tạ Tình


Tóc mây một món chiếc dao vàng,
Tình nghĩa còn đây chút dở dang.
Phận số không cho tròn nguyện ước.
Bể dâu đành để lỡ cung đàn.
Ba sinh hương lửa bao đời hận ,
Duyên nợ đá vàng suốt kiếp mang.
Ngày ngắn, đêm dài, nơi đất khách.
Thẫn thờ nhìn ngắm ánh trăng tan.


Lời Thêm:"Tóc mây một món chiếc dao vàng" là  một câu trong bài "Màu Thời Gian" của nhà thơ Đoàn Phú Tứ, một trong các thày dạy Việt Văn tài hoa của tôi thời Trung Học, đầu thập niên 1950 ở Hà Nội. 
Nỗi riêng khôn tỏ, mượn chữ mượn lời người xưa, gửi theo ít nhiều lãng mạn tiềm ẩn của một thời thơ dại, vào những ngày tháng cuối đời này, chắc không ai nỡ trách. "Sớm nay tiếng chim thanh, trong gió xanh, dìu vương hương ấm thoảng xuân tình" (trong Màu Thời Gian).
Phạm Khắc Trí
24/9/2014
* * *
Các Bài Họa:

Thu Sang


Lộng lẫy thu sang khoác áo vàng
Chập chùng đồi núi cánh tay dang
Lưng trời chiêm chiếp chim rung cánh
Thung lũng vang vang tiếng gọi đàn
Suối vắng mơ màng sương lướt thướt
Hồ trong huyền ảo khói mênh mang
Lá rơi một chiếc theo làn gió
Đáy nước chập chờn ánh nguyệt tan
Mailoc
9-24-14
 * * *
Dở Dang


Lá trầu xanh mướt, quả cau vàng
Nào kịp trao nhau, khiến dở dang
E ấp hoa xuân vừa hé nụ
Lượn lờ ong bướm đã ngân đàn
Tơ hồng chẳng buộc, ngàn năm tiếc
Duyên nợ không thành, trọn kiếp mang
Đến cuối cuộc đời, lòng vẫn nhớ
Mối tình thuở ấy mãi chưa tan.
Phương Hà
 * * *

Đợi Chờ


Bịn rịn nên thu ửng sắc vàng
Như non lưu luyến áng mây dang
Vào yêu có đợi đành cam chịu
Vướng khổ vì chờ cũng ráng mang
Hai kẻ đôi nơi trông cánh nhạn
Phòng đơn bóng lẻ xót tơ đàn
Câu tình cảnh đợi nào ai khỏi
Nỗi nhớ vì thương mấy dễ tan

Quên Đi
 * * *

Tạ Tội Tình Này

Nghĩa Mẹ,tình Cha ánh đạo vàng
Ơn Thầy dạy dỗ bỏ sao đang?
Ngày xưa,son trẻ khôn đền đáp
Nay đã già nua lỗi nhịp đàn
Nửa kiếp lưu vong thân viễn khách
Một đời biệt xứ tội đành mang
Xét mình phận bạc trò dâu bể
Xin tạ tội nầy....chắc khó tan!

Song Quang
 * * *
Tạ Tình

Ngồi ngắm hoàng hôn nhạt nắng vàng
Đâu cần phải vội, cứ dềnh dang
Ánh trăng chầm chậm len khe lá
Quán nhỏ êm êm phát tiếng đàn
Hương lửa say nồng men cảm giác
Duyên tình buộc chặt gánh cưu mang
Thời gian chẳng hỏi ai quen biết
Cuốn hết theo mình bao vỡ tan! 

Nguyễn Đắc Thắng 
 20140926

Gặp Lại Người - On L'a Retrouvée - Thơ Mạc Phương Đình- Phổ Nhạc Quách Vĩnh Thiện


Thơ: Mạc Phương Đình
Nhạc: Quách Vĩnh Thiện
Tiếng hát: Mỹ Dung


Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Hương Yêu


Chờ em sau buổi học về
Cỏ cây hoa lá bốn bề cùng mong
Rộn ràng chín đợi mười trông
Em nghe chăng tiếng tơ lòng bâng khuâng?
Cổ chân tròn lẳng trắng ngần
Chiều mưa bước nhỏ phân vân bên đường
Một lần tôi gặp. Rồi thương
Chưa thề chẳng hẹn đã vương vấn lòng
Đường về đá hoá ra bông
Thân thương hòn sỏi toả nồng hương duyên
Nắng chiều soi dáng em nghiêng
Mơ cùng chiếc bóng dính liền cổ chân

Lê Kim Thành

Tình Ca Vui Buồn Của Chim


Chim cất tiếng ca từ vòm cây cao ngất
Những thanh âm lan rộng khắp rừng già
Vầng chiêu dương lấp ló núi đồi xa
Gió nhè nhẹ vuốt ve cành dị thảo

Chim thả hồn thơ ngợi ca tình nhân loại
Chim đê mê trước vẻ đẹp trần gian
Chim bay theo những mộng đẹp thiên thần
Chim bơi lội trên triều dâng sóng nhạc

Chim vạch cho đời niềm tin yêu hạnh phúc
Chim khơi nguồn an lạc mãi không vơi
Chim xoa dịu nỗi sầu đau khổ cực
Chim mở giòng chân-thiện-mỹ ra khơi

Từng tiếng hót mang lời ca thánh thót
Lắng im nghe bởi đồng loại chung quanh
Bạn đời của chim chỉ biết sống riêng mình
Chẳng tha thiết đến lời chim đang hát

Chim cô đơn qua tháng ngày hiu quạnh
Giòng thời gian lặng lẽ lạnh lùng trôi
Có bạn đời bên cạnh cũng như không
Hai nếp sống hai tâm hồn xa cách

Chim đậu chơ vơ khi nắng chiều lịm tắt
Mắt hoen mờ, cánh mỏi, ngực tàn hơi
Trong tâm tưởng từng lời ca buổi sáng
Vẫn còn như vang vọng những dư âm

Rồi một ngày kia chim phải lìa khỏi tổ
Bạn đời ơi! Ở lại chốn dương trần
Bạn sẽ tiếc chuỗi ngày qua đơn độc
Bỏ lỡ một lần cơ hội sống tương thân!

ChinhNguyen/H.N.T.   
June.2014

Họ Đạo Cái Nhum (Họ Đạo Cái Mơn) - Phần 2

      Hôm 27-09-2014, Tuấn từ Sài Gòn xuống Vĩnh Long, đến nhà tôi theo lời hẹn vài ngày trước. Xin lễ cầu cho Mẹ của Tiến, theo ước nguyện thời sinh tiền của Bà. 
      Sáng khoảng 8 giờ Tuấn chúng tôi đèo nhau viếng và xin lễ nơi ba dòng nữ tu, dòng Mến Thánh Giá họ đạo Cái Nhum, họ đạo Cái Mơn, và cuối cùng là nhà thờ cha Thiên ở Cầu Đôi. Nơi họ đạo Cái Nhum, cận đường là nhà Thờ dòng Ki Tô Vua, phải vòng ra phía sau là họ đạo Cái Nhum, tìm mà không biết dòng nữ tu nơi nào, rốt cuộc khuất sau  họ đạo Cái Nhum.
      Ngoài đường nhìn vào là Dòng Ki Tô Vua- với khoảng đất rất rộng đi hai bên ra phía sau là nhà thờ Họ Đạo Cái Nhum- Phía sau lưng họ đạo Cái Nhum là dòng các nữ tu - Dòng Mến Thánh Giá.     Tìm được nơi này, Tuấn nó hỏi thăm ba bốn bận, chạy xe thì vòng qua lộn lại, thế nên khi chuyện đã xong, Tuấn hỏi sao không để bảng hiệu cho dể tìm, quý cô nói suôi re- Ở nhờ đất đâu dám đặt bản hiệu. Lưu ý các bạn, bảng tên Dòng Cái NHum, rất khiêm tốn giữa con đường quanh co dẫn vào, còn đến nơi thì thấy nhà thờ, trụ thì có mà không có bảng tên. Dòng nữ tu cũng vậy.
1/ Họ đạo Cái Nhum 
2/ Họ đạo Cái Mơn
3/ Nhà thờ Cha Thiên














Trương Văn Phú

Chuyến Bay Delta 15


       Tưởng Niệm Tháng 9 ngày 11 (911)

      Thật không thể tưởng tượng được trên thế giới nầy lại có một nơi mà công đồng người dân ở đó thể hiện tấm lòng tốt như vậy!
      Lòng tốt của họ đã được trân trọng và tưởng thưởng xứng đáng, dầu lòng tốt đó phát xuất từ tình người và hoàn toàn vô vị lợi.


      Trích: Chuyến bay Delta 15
" ... Bất chấp mọi điều xấu xa chúng ta thấy đang diễn ra trong thế giới ngày nay, câu chuyện này khẳng định rằng vẫn còn rất nhiều người tốt và thánh thiện trên thế giới và họ sẽ hiện ra khi tình thế xấu tệ đi... (Jerry Brown)

      Vào sáng ngày Thứ Ba, 11 Tháng Chín năm 2001, chúng tôi đã rời khỏi Frankfurt khoảng 5 giờ đồng hồ rồi và đang bay qua Bắc Đại Tây Dương.
      Thình lình tấm màn ngăn cách giữa buồng lái với khoang tàu chứa hành khách vén mở và tôi được gọi vào buồng lái gặp phi công trưởng ngay lập tức.

      Vừa bước vào buồng lái là tôi để ý nhận thấy ngay nét nghiêm trọng lộ trên khuôn mặt mọi người. Phi công trưởng đưa cho tôi một bản in ra vừa nhận từ trụ sở chính của hãng Delta Airlines ở Atlanta viết vỏn vẹn câu: "Mọi tuyến không lưu trên lục địa Hoa Kỳ đều ngăn cấm giao thông hàng không thương mại. Hãy đáp khẩn cấp càng sớm càng tốt xuống phi trường nào gần nhất. Hãy thông báo điểm đáp. "

      Không ai nói một lời nào cho tôi biết điều này mang ý nghĩa gì. Chúng tôi biết đây là một tình thế nghiêm trọng và chúng tôi cần phải tìm đất liền để đáp ngay. Phi công trưởng xác định sân bay gần nhất là phi trường Gander, Newfoundland, cách 400 dặm. Ông liên lạc với trạm không lưu Canada để xin cho thay đổi tuyến bay và được chấp thuận ngay mà không cần hỏi lý do. Tất nhiên sau đó chúng tôi đã hiểu ra lý do tại sao họ chấp thuận không do dự.

      Trong khi phi hành đoàn chuẩn bị cho máy bay hạ cánh, một tin nhắn đến từ Atlanta báo cho chúng tôi biết có hoạt động khủng bố trong khu vực New York. Vài phút sau tin cập nhật cho biết có không tặc.
      Chúng tôi quyết định nói dối với hành khách trong khi chúng tôi vẫn còn ở trên không. Chúng tôi nói với họ rằng máy bay gặp một trục trặc nhỏ về cơ khí và cần phải hạ cánh tại sân bay gần nhất ở Gander, New Foundland để kiểm tra. Chúng tôi hứa sẽ cung cấp thêm thông tin sau khi hạ cánh ở Gander. Có nhiều hành khách phàn nàn, nhưng điều đó không có gì mới lạ! Bốn mươi phút sau, chúng tôi hạ cánh xuống Gander. Giờ địa phương lúc bấy giờ tại Gander là 12:30 PM tức là 11:00 AM New York.


      Khi chúng tôi đáp thì đã có khoảng 20 máy bay khác trên mặt đất đến từ khắp nơi trên thế giới và họ cũng đã phải chọn lối đi vòng này trên đường đến Hoa Kỳ. 

      Sau khi chúng tôi đã đậu trên phi đạo chờ lệnh mới, phi công trưởng thông báo như sau: "Thưa quý vị, chắc quí vị thắc mắc phải chăng tất cả các máy bay xung quanh chúng ta có vấn đề cơ khí tương tự như chúng ta. Thật ra chúng ta đang ở đây là vì một lý do khác." Sau đó, ông tiếp tục giải thích thêm đôi chút cho chúng tôi biết về tình hình tại Hoa Kỳ. Có những tiếng thở hổn hển ồ to lên và những tia nhìn hoài nghi thảng thốt. Phi công trưởng thông báo cho hành khách biết rằng giới hữu trách của phi trường Gander bảo chúng tôi giữ yên tại chỗ.

      Bấy giờ trách nhiệm và quyền quyết định về tình trạng của chúng tôi tùy thuộc ở chính phủ Canada và lệnh của họ là không ai được ra khỏi máy bay. Và cũng không ai dưới đất được phép đến gần bất kỳ phi cơ nào. Chỉ có cảnh sát sân bay cứ lâu lâu lại đến dòm ngó chúng tôi một lúc, xong đi qua các máy bay khác. Trong khoảng một giờ đồng hồ kế tiếp, thêm nhiều máy bay hạ cánh và sau cùng Gander tiếp nhận tất cả là 53 máy bay từ khắp nơi trên thế giới, 27 chiếc trong số đó là phi cơ hàng không thương mại của Mỹ.

      Trong khi đó, những mảnh tin tức bắt đầu phát ra trên hệ thống âm thanh của phi cơ. Lần đầu tiên chúng tôi được biết các phi cơ bị không tặc đã đâm vào Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới ở New York và vào Lầu Năm Góc trong vùng Washington DC. Mọi người cố gắng dùng điện thoại di động của họ, nhưng không thể kết nối vì hệ thống truyền sóng ở Canada khác. Một số người gọi thông qua được, nhưng chỉ có thể với tổng đài ở Canada và họ cho biết rằng các làn sóng nối kết vào đất Mỹ đã bị chặn hoặc bị nghet.
      Khoảng vào buổi tối trong ngày, tin tức cho chúng tôi rằng hai tòa cao ốc Trung Tâm Mậu Dịch Thế Giới đã sụp đổ và chiếc phi cơ thứ tư bị không tặc đã đâm xuống đất. Bấy giờ hành khách đều kiệt sức về thể chất lẫn cảm xúc, không kể nỗi sợ hãi, nhưng tất cả mọi người đều bình tĩnh đáng kinh ngạc. Chúng tôi chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ thấy 52 phi cơ bị lạc khác để nhận ra rằng chúng tôi không phải là người duy nhất trong tình trạng khó khăn này.
Trước đó chúng tôi được thông báo rằng họ sẽ cho phép hành khách lần lượt ra khỏi máy bay mỗi lần một chiếc. Lúc 6 giờ chiều, sân bay Gander nói với chúng tôi rằng phiên chúng tôi được phép rời phi cơ sẽ là 11 giờ sáng hôm sau. Hành khách không hài lòng tí nào, nhưng họ cũng buông xuôi chấp nhận tin không vui này mà không phản đối ồn ào; họ bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng để ở qua đêm trên máy bay.

      Gander hứa với chúng ta sẽ chăm sóc y tế, nếu cần thiết, nước, và dịch vụ vệ sinh. Và họ đã giữ lời. May mắn thay chúng tôi không có tình huống y tế nào phải lo lắng. Chúng tôi có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần. Chúng tôi đã chăm sóc rất chu đáo cho thai phụ đó. Đêm trôi qua không gặp biến cố nào ngoại trừ sự xếp đặt chỗ ngủ không được thoải mái.

      Khoảng 10 giờ 30 sáng ngày 12, một đoàn xe buýt trường học chạy đến. Chúng tôi ra khỏi máy bay và được đưa đến nhà ga, nơi chúng tôi thông qua thủ tục nhập cảnh và quan thuế, và sau đó phải ghi danh với Hội Hồng Thập Tự.
      Sau đó chúng tôi (phi hành đoàn) được tách ra khỏi đám đông hành khách và được xe van đưa đến một khách sạn nhỏ. Chúng tôi không biết hành khách của chúng tôi được đưa đi đâu. Nhân viên của Hội HTT cho chúng tôi biết rằng thị trấn Gander có dân số 10.400 người và họ đang có khoảng 10.500 hành khách phải chăm sóc từ tất cả các máy bay đã buộc phải đáp xuống Gander! Họ bảo chúng tôi hãy yên tâm nghỉ ngơi tại khách sạn và họ sẽ liên lạc khi các phi trường Mỹ mở và hoạt động trở lại, nhưng chắc cũng mất một thời gian.
      Chỉ khi chúng tôi đến khách sạn và bật TV lên, chúng tôi mới biết hết toàn diện của cuộc tấn công khủng bố ở quê nhà (nước Mỹ), 24 giờ sau khi nó bắt đầu diễn ra.
Trong lúc đó, chúng tôi có rất nhiều thì giờ rảnh rỗi và nhận thấy rằng người dân Gander vô cùng thân thiện. Họ bắt đầu gọi chúng tôi là "người máy bay." Chúng tôi hưởng nhận tính hiếu khách của họ, khám phá thị trấn Gander kết cuộc đã trải qua một khoảng thời gian khá tốt đẹp.


      Hai ngày sau, chúng tôi được gọi và được đưa trở lại sân bay. Trên máy bay, chúng tôi đoàn tụ với các hành khách và khám phá những gì họ đã làm trong hai ngày qua. Những điều chúng tôi khám phá đó thật không thể tin được.
      Gander và tất cả các cộng đồng xung quanh (trong vòng bán kính 75km) đã đóng cửa tất cả các trường trung học, hội trường, nhà nghỉ, và bất kỳ nơi tập hợp lớn nào khác. Họ biến đổi tất cả các cơ sở vật chất đó thành chỗ trú ngụ chung cho tất cả lữ khách lỡ đường. Có chỗ thì trải chiếu, chỗ thì trải nệm, chỗ thì trải túi ngủ và gối nằm.
      Tất cả các học sinh trung học được kêu gọi tình nguyện thì giờ để chăm sóc cho "khách." 218 hành khách của phi cơ chúng tôi được đưa tới một thị trấn có tên là Lewisporte, cách Gander khoảng 45 cây số, nơi đó họ được trú ngụ trong một trường trung học. Hành khách phụ nữ nào muốn có khu ngủ riêng cũng được sắp xếp theo ý muốn. Các hành khách đi chung cả gia đình cũng được giữ lại chung với nhau. Tất cả các hành khách lớn tuổi được đưa tới nhà riêng. 

      Các bạn còn nhớ người phụ nữ trẻ mang thai chứ? Bà ấy được đưa đến một nhà riêng đối diện bên kia đường với một cơ sở chăm sóc khẩn cấp 24 giờ. Có một nha sĩ được cử sẵn nếu cần đến, các y tá nam và nữ túc trực cạnh đám đông trong suốt thời gian tạm trú.
Các cuộc gọi điện thoại và e-mail cho Mỹ và thế giới được thiết lập sẵn để tất cả mọi người có thể dùng mỗi ngày một lần. Vào ban ngày, hành khách được cung cấp các chuyến "du ngoạn". Một số chọn đi du ngoạn bằng tàu thuyền trên các hồ và bến cảng. Một số chọn đi băng đồng trong các khu rừng của địa phương. Các tiệm nướng bánh địa phương tiếp tục mở cửa để làm bánh mì tươi cho khách hàng.


      Thức ăn được các cư dân nấu nướng ở nhà rồi mang đến cho các trường học. Người nào thích dùng bữa ở nhà hàng theo sự lựa chọn của họ cũng được đưa đi và được cung cấp các bữa ăn tuyệt vời. Tất cả mọi người đều được cấp phiếu đến các tiệm giặt địa phương để giặt quần áo vì tất cả hành lý vẫn còn giữ trên máy bay.
       Nói cách khác, mỗi nhu cầu thuần nhất của lữ khách lỡ đường cũng đều được đáp ứng đầy đủ. Hành khách đã khóc khi kể lại với chúng tôi những câu chuyện này.

       Cuối cùng, khi có tin tất cả phi trường ở Mỹ đã mở cửa trở lại, họ được chở đến sân bay đúng giờ và không thiếu một hành khách nào. Hội HTT địa phương đã nắm đầy đủ tất cả các thông tin của mọi hành khách và đã đưa trả hành khách về lại đúng chuyến bay. Họ phối hợp tất cả mọi thứ một cách tốt đẹp. Thật đúng là hoàn toàn không thể tin được.
Khi hành khách đã trên tàu, nó giống như họ vừa mới đi một chuyến du hành trên biển. Tất cả mọi người đều biết tên nhau. Họ trao đổi những câu chuyện của họ trong mấy ngày qua, khoe với nhau xem người nào được đối xử tốt hơn.

      Chuyến bay của chúng tôi về đến Atlanta trông giống như một chuyến bay du ngoạn ăn chơi được thuê bao. Phi hành đoàn tránh ra để họ tự do. Thật không thể tưởng. Hành khách hoàn toàn hàn gắn với nhau và gọi nhau bằng tên một cách thân mật, cùng nhau trao đổi số điện thoại, địa chỉ, địa chỉ email.
      Và sau đó là một điều rất lạ thường xảy ra. Một trong những hành khách của chúng tôi đến gần tôi và hỏi tôi rằng ông ta có thể dùng hệ thống âm thanh của phi cơ để nói vài lời được không. Chúng tôi không bao giờ cho phép điều đó. Nhưng lần này thì khác. Tôi nói "tất nhiên" và đưa máy vi âm cho ông. Ông nhắc mọi người về những gì họ vừa trải nghiệm trong mấy ngày qua. Ông nhắc nhở họ về lòng hiếu khách mà họ đã nhận được từ tay của những con người hoàn toàn xa lạ. Ông tiếp tục nói rằng ông muốn làm một điều gì đó để đền đáp lại cho những cư dân tốt bụng của Lewisporte.


       Ông cho biết ông sẽ thành lập một Quỹ tín thác dưới tên của DELTA 15 (Số hiệu chuyến bay của chúng tôi). Mục đích của quỹ tín thác là cung cấp học bổng đại học cho học sinh trung học của Lewisporte. Ông kêu gọi mọi khách đồng hành cùng chuyến bay đóng góp bất kỳ số tiền bao nhiêu cũng được. Khi chúng tôi đã gom góp đủ hết các tờ giấy ký hứa có ghi số tiền, tên họ, số điện thoại và địa chỉ, tổng số khoản tài trợ là trên $14.000!

      Người đề xướng đó là một bác sĩ ở Virginia, ông hứa phần ông sẽ đóng góp bằng với số tiền đó và sẽ tiến hành thủ tục giấy tờ lập học bổng. Ông cũng nói rằng ông sẽ chuyển đề nghị này đến Công Ty Hàng Không Delta và sẽ yêu cầu họ cùng hiến tặng.
      Khi tôi viết bài này, quỹ tín thác đã lên hơn $1.5 triệu và đã hỗ trợ 134 học sinh theo học đại học.

      Tôi chỉ muốn chia sẻ câu chuyện này bởi vì bây giờ chúng ta cần những câu chuyện đẹp như thế này. Nó mang lại cho tôi một chút hy vọng khi biết rằng người ta dù ở nơi xa xôi vẫn có thể đối xử tử tế với người lạ trôi dạt tới. Nó nhắc tôi thế giới này có bao nhiêu điều tốt đẹp. Bất chấp mọi điều xấu xa chúng ta thấy đang diễn ra trong thế giới ngày nay, câu chuyện này khẳng định rằng vẫn còn rất nhiều người tốt và thánh thiện trên thế giới và họ sẽ hiện ra khi tình thế xấu tệ đi.

      Xin thượng đế ban phước cho Hoa Kỳ. Xin thượng đế ban phước cho người dân Canada... và đặc biệt là xin thượng đế ban phước cho người dân Newfoundland."

Jerry Brown 
Yên Đỗ Sưu Tầm 

Tưng Kế Tựu Kế


“Nước mắm ngon dầm con cá đối
Anh hẹn nàng rằng đến tối anh qua”
Đêm rồi vào lúc canh ba
Ngọc Biên có truyện xẩy ra ỡm ờ

Anh Rôn Nê tay quơ chiếc áo
Khoác lên vai chân dạo bước mau
Vừa ra khỏi mấy hàng cau
Chợt nghe tiếng quát “đi đâu giờ này”

Quân đạo chích “chúng mày lớn mật”
Sểnh mắt ra là mất như chơi
Nói mau không có bỏ đời
“Ông cho một mác về nơi nhị tỳ”

“Thưa ông anh em đi công chuyện”
Chuyện ra sao bầy biện rõ ra
Nếu không đừng có trách ta
Ăn đòn đừng có kêu ca oan tình
Thưa ông anh bình minh có hẹn
Cùng cô Bê ý định trăng hoa
Giờ này “em lẻn đến nhà”
Cùng cô chăn gối trăng tà mới lui

Xin kể rõ đầu đuôi có thế
Mong ông anh lượng thể tình cho
Gái trai trót đã hẹn hò
Chờ đêm khuya vắng lần mò cho vui

Nhà con Bê tối thui như thế
Mày mò sao phải kể tao nghe
Nói mau không được rụt rè
Nếu còn ấp úng phang què ống chân

Thưa ông anh mỗi lần em đến
Bê dặn em cứ nghển cổ vào
Chặc ba tiếng lưỡi cho cao
Cô ra mở cửa đón vào chung chăn

Đã bao lần mần ăn kiểu ấy
Trình ông anh có bấy nhiêu thôi
Bỏ qua câu truyện cho rồi
Kẻo nàng chờ đợi trách tôi bạc tình

Ừ cũng được thôi mình rộng lượng
Đi cho mau kẻo vướng mắt ta
Đêm khuya ai biết đâu mà
Chuyện tình mà kẻ thứ ba biết là

Rôn Nê nghĩ về nhà cái đã
Chờ tối mai thong thả sẽ hay
Còn anh Kim Đức vắt tay
Bỗng dưng quỷ kế hiện ngay trong lòng

Miếng mồi ngon bỏ không cũng uổng
Mình lần sang mà hưởng mới cao
Tối trời đêm lại không sao
Mật hiệu sẵn có cứ vào êm ru

Ôm cô Bê lu bù hôn mãi
Đã thoả lòng ân ái say sưa
Bên ngoài lác đác hạt mưa
Dẫu ông mười mắt cũng chưa rõ mà

Bê lật gối lấy ra quẹt máy
Soi lên người giật nẩy mình ra
Chính ông Kim Đức đây mà
Xóm giềng ông nỡ hại ta thế này

Kim Đức vội vơ ngay quần cộc
Rảo bước liền một mực chuồn xa
Xóm làng kéo đến chật nhà
Bỏ làng bỏ xóm trốn xa biệt rồi

Được nửa năm tưởng nguôi câu truyện
Lần mò về một chuyến xem sao
Chính quyền chờ sẵn mời vào
Đầu đuôi câu chuyện thế nào khai ra

Dùng quỷ kế chen hoà đạo chích
Còn giở trò mắc dịch hiếp dâm
Thật là gian ác vô ngần
Ủ tờ, đáng kiếp còn ân hận gì

Vậy bút thần có thơ rằng:
Trai mà tham sắc hại to
Chim tham mồi béo mắc giò như chơi
Ở đời không biết thói đời
Mình làm mình chịu kêu trời ích chi

Sống lâu thấy lắm chuyện kỳ
Mua dây mà vác ích chi nặng mình
Hễ mà sinh sự sự sinh
Thủ thường an phận thật tình sướng sao.

Hoàng Cúc & Viên Ngoại
Song kiếm hợp bích


Thu Nhật Ký Hứng - Nguyễn Du

Cùng Bạn,
Thu dường như ngập ngừng trước ngỏ, lòng khách tha hương nhớ quê nhà da diết, thương thân phận 
mình nơi xứ người, rồi bỗng nhiên giựt mình thấy cái già xồng xộc quá nhanh. Thu lại về, lá vàng tan tác đầy sân! 
Tâm sự của Nguyễn Du cũng là tâm sự chúng mình, ngơ ngác nhìn thời gian vun vút.
Xin gởi đến Bạn cảm tác của thi nhân nhìn mùa thu đến.
Chúc an vui
Thân kính 
Mailoc


Thu Nhật Ký Hứng

Tây phong tải đáo bất qui nhân 
Đốn giác hàn uy dĩ thập phần 
Cố quốc hà sơn khan lạc nhật 
Tha hương thân thế thác phù vân 
Hốt kinh lão cảnh kim triêu thị 
Hà xứ thu thanh tạc dạ văn 
Tự thẩn bạch đầu khiếm thu thập 
Mãn đình hoàng diệp lạc phân phân 

Nguyễn Du

Dịch nghĩa:

Ngày thu cảm hứng 
Gió tây mới đến người chưa về 
Mà đã thấy khí trời lạnh lắm 
Non sông nước cũ trông vẻ chiều tà 
Thân thế đất người gửi đám mây nổi 
Hôm nay chợt sợ cảnh già 
Đêm qua nghe tiếng thu ở đâu nổi lên 
Cười mình đầu bạc vụng thu xếp 
Đầy sân lá vàng rụng tơi bời!

Dịch Thơ:
(1)
Gió tây vừa đến , khách tha hương 
Đã thấy lạnh lùng với tuyết sương 
Quê cũ núi sông chiều bóng xế 
Xứ người thân thế áng mây nương 
Hôm nay bỗng sợ cái già tới 
Đêm trước đâu về tiếng nhạc vương 
Đầu bạc cười mình còn vụng tính 
Tơi bời sân trước lá thu vàng 

Mailoc phỏng dịch

(2)
Người chưa về gió tây đang tới 
Trời căm căm lạnh với tuyết sương 
Cố hương sông núi chiều vương 
Quê người thân phận mây nương la đà 
Hôm nay kinh cái già mau quá!
Tiếng thu dường trong lá đêm qua 
Bạc đầu chưa ổn cười ta 
Vàng bay lác đác, lá đà đầy sân!

Mailoc
Cali 8-28-14

* * *
Thu Nhật Ký Hứng

Chớm thu người vẫn chưa về được
Trời lạnh mùa sang thấu nỗi hàn.
Nước cũ núi sông nhìn nắng tắt
Tha hương thân thế gửi mây tan.
Sáng nay chợt ngại cảnh già lão,
Đêm trước thoảng nghe gió thở than.
Tóc trắng cười ta thu vén vụng
Đầy sân lả tả lá rơi vàng.

Phạm Khắc Trí
2/9/2014
* * *
Bài thơ mà anh Mai Lộc giới thiệu tuần này là bài của Nguyễn Du, trích trong tập Nam Trung Tạp Ngâm. Thơ Nguyễn Du không dễ dịch, vì thường là thơ ngụ ý, tức mượn cảnh mà bày tỏ ý mình. Bài thơ làm tại đất thần kinh, tức ở Huế, sau vụ xử Nguyễn Thành khiến ông này phải tự tử và anh rể ông là Vũ Trinh bị vào tù. Ông không dám xin nghỉ lúc ấy vì sợ bị khép tội đồng lõa, sau này ông bị bệnh nhưng không chịu uống thuốc và để con bệnh giết ông.

    秋日寄興                    Thu Phong Ký Hứng

西風纔到不歸人       Tây phong tài đáo, bất quy nhân;
頓覺寒威已十分       Đốn giác hàn uy dĩ thập phần.
故國河山看落日       Cố quốc hà sơn, khan lạc nhật;
他鄉身世托浮雲       Tha hương thân thế thác phù vân.
忽驚老境今朝是       Hốt kinh lão cảnh, kim triêu thị;
何處秋聲昨夜聞       Hà xứ thu thanh, tạc dạ văn.
自哂白頭欠收拾       Tự thẩn bạc đầu, khiếm thu thập;
滿庭黃葉落分分       Mãn đình hoàng diệp lạc phân phân.

            阮攸                                           Nguyễn Du

 Thơ Dịch:

Gởi Chút Hứng Nhân Ngày Thu

Gió tây vừa thổi, đã đâu về
Cái rét dầu hay, rất tái tê!
Nước cũ sơn hà, nom bóng tắt;
Tha hương thân thế, gởi mây quê.
Thoáng e cảnh lão, sáng nay bổng ...
Nào xứ, tiếng thu, đêm qua nghe ...
Tự diểu bạc đầu, thu nhập ít,
Ngập sân, lác đác, lá tư bề.

Danh Hữu dịch

Bài thơ này trích trong tập Nam Trung Tạp Ngâm, là tập thơ tác giả làm trong những ngày làm quan ở Huế. Bài thơ tuy không ký chú về trường hợp sáng tác, nhưng xét ý thơ thì chắc chắn là ông làm lúc anh rể ông, là Vũ Trinh, bị liên can và phải vào ngục trong vụ Nguyễn Thuyên, Nguyễn Thành.
Câu một : Gió tây (ở đây là chỉ Giặc rợ Hồ đến từ hướng tây, theo thơ Đường), là ám chỉ vụ bê bối chính trị, gió tây mới vừa thổi mà đã đâu phải xin về (tức trốn chạy). Bất quy là không xin nghỉ hưu.
Câu hai : Gió tây (đối với nước Tầu là rất lạnh). Tác giả muốn bảo là : tuy cũng biết ở lại là phải chấp nhận rủi ro, vì cái lạnh đó rất ác, có thể nguy đến tính mạng (dĩ thập phần)
Câu ba : Tác giả đã chứng kiến cảnh nhà Lê bị tan tác (lạc nhật). Cố quốc hà sơn là sơn hà của nước cũ tức nhà Lê. Khan lạc nhật là chứng kiến cảnh vua bị truất phế.
Câu bốn : Tác giả phải trốn chạy đến nơi khác. Tha hương là quê khác, chỗ khác, và tác giả lúc đó, chỉ còn biết phó thác cho cuộc sống tạm bợ; phù vân là cuộc sống trôi nổi.
Câu năm : Cảnh già đáng sợ, sáng nay mới chợt biết. Hàm ý là nếu mình mà xin nghỉ hưu thì cảnh già đến, mình sống ra làm sao (tức nói không lương bổng thì sống bằng gì). Hàm ý là mình đã kinh qua cái thời trẻ, bỏ quan trốn chạy, không lương hướng, sống thất thểu qua ngày.
Câu sáu : là nhắc tích Trương Hàn, khi nghe gió thu đến thì bỗng nhớ quê, nhớ món gõi cá vược mà xin từ quan, vua gọi cũng không quay lại. Hà xứ là nói một xứ khác, không phải xứ mình. Tạc dạ văn là đêm qua đọc thơ mà biết được chuyện xưa Trương Hàn.
Câu bảy : Tự thẩn là mỉm cười một mình : Cười mình bạc đầu mà chẳng để dành được gì nhiều. Muốn nói là mình thu nhập kém, nếu xin nghỉ hưu thì lấy gì sống.
Câu kết : Lá vàng lác đác mà đã rơi đầy sân. Ngụ ý cái việc ông không rút lui mà lời bàn tán của thiên hạ đã như lá vàng ngập cả sân. Hàm ý có nhiều chê trách.
Bài thơ này tóm lại, là bài thơ ông tự thanh minh việc ông không rút lui khi anh rể ông bị vua Gia Long bắt bỏ tù vì tội bênh học trò.

***


Ngày Thu cảm Hứng

Gió tây đến người chưa về
Bầu trời lạnh buốt tái tê cõi lòng
Trông chiều nhớ nước núi sông
Xứ người trôi nổi lòng vòng mây trôi
Tấm thân gầy guộc già rồi
Đêm qua nghe tiếng thu rơi não buồn
Bạc phơ mái tóc hoàng hôn
Đầy sân lá rụng thu buông gió sầu

Trầm Vân
***
Ngày Thu Cảm Hứng Viết


Gió tây vừa đến khách chưa về
Cái lạnh mươi phần thật rét tê
Chốn cũ non sông ngày tắt nắng
Mây bồng thân phận kẻ xa quê
Sáng nay hoảng thấy mình già đến
Đêm trước chợt nghe thu não nề
Cười trách bạc đầu gom góp kém
Ngoài sân lá rụng phủ ê hề

Quên Đi
***
Ngày Thu Cảm Hứng


(Họa y đề bài thơ của Quên Đi)

Tôi biết anh đi sẽ trở vềDù đời chất ngất những buồn tê
Súng gươm trả lại thời chinh chiến
Hành lý mang đầy bóng xóm quê
Thế giới bao dung dần hội nhập
Non sông tệ bạc vẫn không nề
Hoàng hôn đất khách thêm khao khát
Lữ khách hồi tâm nhất khứ hề

Nguyễn Đắc Thắng
6/9/2014
***
Ngày Thu Cảm Hứng


Gió tây về bóng ai biền biệt
Da diết lòng cơn lạnh thấm sâu
Màu xế chiều quê xưa nỗi nhớ
Xứ người thân tựa áng mây trôi
Sáng ngày trông thấy già đâm hoảng
Đêm tối qua đâu đó tiếng thu
Thâu kém bạc đầu đây tự giễu
Đìu hiu vàng lá ngập đầy sân

Kim Phượng
***
Gởi Hứng Ngày Thu


Gió tây vừa thổi kẻ tha phương
Chợt thấy hơi thu lạnh buốt xương.
Chiều xuống thẩn thờ trông cố quốc,
Mây trời trôi nổi gởi tha hương.
Sáng soi gương lạnh chừng ngơ ngác,
Đêm lắng tiếng thu luống đoạn trường.
Không khéo lo toan già lẩn thẩn,
Đầy sân lá úa rụng muôn phương!

Đỗ Chiêu Đức

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

Họ Đạo Cái Nhum - Phần 1

      Hôm 27-09-2014, Tuấn từ Sài Gòn xuống Vĩnh Long, đến nhà tôi theo lời hẹn vài ngày trước. Xin lễ cầu cho Mẹ của Tiến, theo ước nguyện thời sinh tiền của Bà. 
      Sáng khoảng 8 giờ Tuấn chúng tôi đèo nhau viếng và xin lễ nơi ba dòng nữ tu, dòng Mến Thánh Giá họ đạo Cái Nhum, họ đạo Cái Mơn, và cuối cùng là nhà thờ cha Thiên ở Cầu Đôi. Nơi họ đạo Cái Nhum, cận đường là nhà Thờ dòng Ki Tô Vua, phải vòng ra phía sau là họ đạo Cái Nhum, tìm mà không biết dòng nữ tu nơi nào, rốt cuộc khuất sau  họ đạo Cái Nhum.
      Ngoài đường nhìn vào là Dòng Ki Tô Vua- với khoảng đất rất rộng đi hai bên ra phía sau là nhà thờ Họ Đạo Cái Nhum- Phía sau lưng họ đạo Cái Nhum là dòng các nữ tu - Dòng Mến Thánh Giá.     Tìm được nơi này, Tuấn nó hỏi thăm ba bốn bận, chạy xe thì vòng qua lộn lại, thế nên khi chuyện đã xong, Tuấn hỏi sao không để bảng hiệu cho dể tìm, quý cô nói suôi re- Ở nhờ đất đâu dám đặt bản hiệu. Lưu ý các bạn, bảng tên Dòng Cái NHum, rất khiêm tốn giữa con đường quanh co dẫn vào, còn đến nơi thì thấy nhà thờ, trụ thì có mà không có bảng tên. Dòng nữ tu cũng vậy.
1/ Họ đạo Cái Nhum 
2/ Họ đạo Cái Mơn
3/ Nhà thờ Cha Thiên














Trương Văn Phú

Hai Mươi Tám Năm - Hoài Hương Ơi - Nhạc Văn Sơn Trường


Thơ: Đỗ Hữu Tài
Nhạc: Văn Sơn Trường
Tiếng Hát: Ngọc Quy

Trăng 2

      

Trăng lên toả sáng vườn hoang
Trăng cho ta hỏi trăng vàng tìm ai
Trăng e dè hay trăng ngần ngại
Trăng thẹn thùng trăng lại thêm xinh
Trăng theo quanh quẩn bên mình
Trăng cho ta gởi chút tình mộng mơ
Trăng ai lạc bước vườn thơ
Trăng còn mơ mộng thẩn thờ bao đêm
Trăng về len lén bên thềm
Trăng buồn trăng nhớ trăng thêm u sầu
Trăng ai rơi rụng bên cầu
Trăng đang sầu muộn vì đâu hỡi người.


Quên Đi

Hương Vị Nàng Thơ - Chiều Hoang


Nắng Thu dìu dịu phớt tia vàng
Xác lá nhà ai gió cuốn sang?
Gợi nhớ người thơ tìm cảm hứng
Khiêu thương lữ khách chốn xa ngàn
Đầu hiên, chiều tắt giăng sương khói
Cuối nẽo, mây che ánh nguyệt quang
Hương vị nàng Thu nhiều ý tứ
Sao ta chỉ viết được đôi hàng ???

Song Quang

***
Chiều Hoang

(Cảm tác Hương Vị Nàng Thu của Song Quang)

Vạt nắng chiều hoang nhạt sắc vàng
Hững hờ lác đác giọt mưa sang
Nhởn nhơ hoa lá vương đầu núi
Thơ thẩn cỏ cây phủ cuối ngàn
Thấp thoáng hồn xưa lồng bóng nguyệt
Chập chờn hoang lạnh ánh huỳnh quang
Ngậm ngùi hoài niệm thời hoa mộng
Quặn thắt sầu rơi lệ thắm hàng

2014
Thiên Thu

Hãy Giữ Giùm Em


Giữ giùm em khoảng trời.
Rất xanh thời con gái.
Giữ giùm em tiếng hát.
Mẹ ru hời trong đêm.

Giữ giùm em tuổi thơ.
Trên cánh đồng quê nội.
Rạ rơm thơm màu nắng.
Tiếng sáo diều chơi vơi.

Giữ giùm em bếp lửa.
Ấm hồng trong ngày mưa.
Giữ giùm em màu tím.
Hoa sim trên đồi xưa.

Giữ giùm em lời hẹn.
Thương nhau đến bạc đầu.
Giữ giùm em người nhé.
Dẫu dấu yêu không còn.!.

( tháng 9-2014).
Hương Ngọc

Tình Văn Nghệ


Thơ ta em đã thương vần. Thơ em ta cũng bao lần đón đưa
Ba năm tình ngỡ có thừa, biết qua mặt chữ còn chưa thấy người
Gặp nhau đây, trốn đất trời. Nói gì đi mắt, kẽo môi ta buồn!

Gặp người để nhớ để nhung, nhìn vuông cửa hẹp vấn vương khung trời, biết rằng người tự ngàn khơi, mà sao sóng gió tơi bời lòng ta, gió về ngọn ở miền xa, nét thanh tao ấy lụa là dáng xuân, đóa hoa nở cánh mấy tầng, mà hương với sắc bâng khuâng tầm nhìn, mắt là cõi nhớ lung linh, nụ cười chút thẹn làm mình ngẩn ngơ, cái tâm phẳng lặng như tờ, con tim lại cứ ngu ngơ cỏ bồng, người đi như nước trôi sông, mắc gì ta phải long đong lục bình, lục bình hoa tím lụy tình, vừa trôi vừa nở giữa mênh mông đời, còn đây sóng giạt bèo trôi, nghe mưa với lệ lén rơi vào hồn, người ơi có nhớ hoàng hôn, nắng phai sắc nắng áo còn ủ hương, ừ thôi tình đã vô thường, mong gì ngọn gió vào vườn gieo thơ, áo ai cỡi bỏ tình chờ, tóc ai thả bổng câu thơ ân tình, mắt ai cười nụ khóe nhìn, môi ai ướt mộng cho mình thả thơ, thì thơ cũng chỉ là mơ, kết mơ vào mộng bơ vơ tiếng lòng, kết chi cái có cái không, lá xanh thay tím thu đông rụng rồi, mai về đếm lá đơn côi, vá bao nỗi khổ ly bôi lụy tình, đêm nằm đếm cái lặng thinh, sớm mai theo nắng bình minh tìm đời. Gió qua rung đóa môi cười, hồn ta rơi rụng nằm phơi tình gầy, tiếng người chim hót trên cây, bao nhiêu lá úa chứa đầy lòng ta? Chim bay chim đã bay xa, ta tìm tăm cá, nhớ và luyến lưu. Hái đời trên ngọn phù du, tình đây nghĩa đó biệt mù cõi mơ, thấy ta đỉnh núi mong chờ, thấy em mây trắng lững lờ, họp tan, trong mây có lệ hàng hàng, trong ta trăm nỗi ngỡ ngàng cùng em. Em là cõi nhớ dịu êm, khi xa vẫn đợi hồn đêm về gần.

Hình như gió đưa em sang, cũng cơn gió ấy miên man lòng người . Lòng ta tim đã chín muồi, hương thơm hay úa, ngọt bùi ai hay. Chuyện tình là chuyện tình mây, tình gầy nên gió quấn đầy bụi thơ, dáng thơ ta mõi mắt chờ, dáng em ta lở giấu vào ngăn tim, mắt mở mắt nhắm còn nguyên, tình văn nghệ dẫu nợ duyên chỉ là, lối mây đường gió bay xa, lối ta vấp bóng em và sắc hương. Em đi có mấy con đường, qua bao ngõ nhớ, ngõ thương hỡi người, giữ giùm em những nụ cười, câu thơ dòng nhạc và lời ghẹo trêu. Dẫu gì trong cái khung rêu, ta còn treo cả những điều trao nhau. Thấy em hoa nở sắc màu, thấy ta bướm lượn bay vào thiên nhiên, Thiên nhiên xanh biếc tình ghiền, chân em lả lướt qua thềm cỏ nhung, gót son vũ khúc nghê thường, dáng xuân yểu điệu theo cung nhạc tình, đôi tay chẻ gió, xoay mình, bóng em ảo sắc lung linh đèn mờ, bước đời hay vết chân thơ, mà nhung gấm dệt đường tơ vẽ vời.

Đường về huýt sáo vu vơ, nghe như trong nhạc có thơ ta buồn, chắc là chạm mặt nhớ thương, con tim có những đoạn trường rất riêng. Ánh trăng mấy vạt quàng xiên mà điên đảo bóng ta nghiêng nghiêng sầu. Hình như trăng có vết nâu, trăng ơi có biết chiều sâu lòng người. ai vừa đập vỡ nụ cười, trăng em nát vụn tình tôi tan rồi, đất trời chan chứa bồi hồi, gió ru cành lá hát lời chia tay, bàn tay có ngón múa may, ngón treo vương vấn, ngón xoay cuống cuồng, ngón đeo nhẫn, ngón bỏ buông, còn tôi mười ngón đeo thương nhớ người. Gió theo lối gió về rồi, tôi còn mấy nỗi rối bời tháng năm. Em là chim sáo biệt tăm, dòng sông bến đổ xa xăm bóng thuyền, em còn con nước thuyền quyên, thả trôi điệu lý theo triền thời gian. Thơ văn cũng cõi tình gần, buồn vui vẽ nét bụi trần trụi trơ. Hình như em rót chén thơ, cho tôi uống đắng mấy tờ giấy điên, không tôi thì giấy y nguyên, không em tôi cũng lỡ duyên vuông tròn. Em cho tôi cái rối bồng, tôi đem tặng lại nỗi lòng…duyên thơ. Hôm qua tôi học chữ ngờ, sáng nay gió thổi tôi ngơ ngẩn nhìn, mới hay yên lặng, nín thinh, là tôi đã nói muôn nghìn lời…câm. Hồn tôi cắn kén thành tằm, trăm năm chắc sẽ âm thầm nhả….thơ!

( Kỷ niệm tiệc VBNHK 14/09/2014 với nhiều văn thi hữu từ xa về hội ngộ tại Houston)
Phạm Tương Như

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Lâu Rồi Không Gặp Lại



Lâu rồi không gặp lại
Tóc em vẫn mượt mà
Mười ngón tay mềm mại
Có ai gọi tay thon


Lâu rồi không gặp lại
Kỷ niệm chưa nhạt nhoà
Luôn luôn còn tồn tại
Trong trí nhớ tình tôi


Lâu rồi không gặp lại
Nhớ giọng nói ngọt ngào
Từng đêm như vọng lại
Hơ ấm trái tim côi


Lâu rồi không gặp lại
Em có còn thẹn thùng
Bước trên đường e ngại
Như thưở mình quen nhau


Lâu rồi không gặp lại
Dù cảnh cũ phai mờ
Dù dòng đời hư hại

Em vẫn ở bên tôi

Lâu rồi không gặp lại
Thương những buổi hẹn hò
Thương mối tình thơ dại
Như thưở mình yêu nhau


Lâu rồi không gặp lại
Ai đó bước chung đường
Em ơi đừng ngần ngại
Vui với chuyện trăm năm


Lâu rồi không gặp lại
Tôi lặng lẽ góc trời
Con tim còn khờ dại
Yêu người nhớ người yêu


Đỗ Hữu Tài
(Sept 10 - 2014)