Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Chút Tình Gởi Lại


Lững lơ
Trăm mối
Tình sầu,
Cô đơn trĩu nặng,
Chìm sâu nỗi buồn.
Đường dài trời đổ mưa tuôn,
Mù sương phủ lối như tuồng cách ngăn.
Chia tay lòng những băn khoăn,
Ra đi một chuyến,
Mấy lần ngẩn ngơ.
Phố buồn
Ta đến
Bơ vơ,
Lincoln giã biệt,
Bây giờ còn đâu?

Đó đây chẳng mấy nhịp cầu,
Mà sao ta thấy còn lâu ngày về!
Đêm đêm lòng luống tái tê,
Nghẹn ngào nỗi nhớ,
Lời thề cố nhân.
Đời ta
Có mấy
Mùa Xuân?
Lincoln là một
Mùa Xuân trong đời.
Đôi khi đau đớn tơi bời,
Sao ta cũng thấy tuyệt vời yêu thương!

Lincoln, Nebraska 1987
Mặc Thái Thủy


Thơ Tranh: Sầu Thu


Thơ: Quang Tuấn
Thơ Tranh: Kim Oanh

Dương Công Hóa

      Không ai mà không biết khi nói đến họ Dương, một giòng họ nổi tiếng ở vùng Kinh Bắc. Người trong giòng họ nếu không là quan lại, chức quyền chốn công đường thì cũng thuộc giới danh thương giầu có, nổi danh khắp tỉnh thành trong nước...
      Dương công Hoá là con trai út thuộc chi chính của giòng họ, tác người phong nhã, xinh đẹp như Phan An, Tống Ngọc tái sinh. Mới chạm tuổi đôi mươi mà đã giật xong bằng cử nhân nổi tiếng văn hay chữ tốt, xuất khẩu thành thi. Đặc biệt Hoá có tuyệt tài về vẽ truyền thần và nặn tượng. Tài của Hoá không phải chỉ ở cái giống như thật mà còn mang theo được cái phong thái buồn vui,giận ghét của chủ đề.

      Song thân Hoá già cả vừa bị bệnh mà mất để lại một gia sản kếch xù cho các con. Hoá sống với gia đình người anh cả trong một dinh cơ hoàng tráng nhất Đế Kinh. Anh chị thương yêu Hoá như trứng mỏng, đi đâu cũng bảnh trọe, quần là áo lượt lên xe xuống ngựa, kẻ hầu người hạ. Đúng là một công tử đầy vẻ nho nhã, phong lưu từng làm cho bao nhiêu cô gái chốn kinh thành xây mộng, nâng khăn sửa túi.
Dù biết mình được nhiều thiếu nữ thương yêu. liếc mắt đưa tình, nhưng Hoá vẫn chưa bao giờ phải ngả nghiêng vì nhan sắc. Thú vui của Hoá vẫn là hội tụ bè bạn ngâm thơ, vịnh phú. Gặp những buổi đẹp trời, nắng ấm hoa tươi Hoá thường khăn gói làm những cuộc du hành đây đó. Trước là tìm hứng thú thơ văn, hội họa , sau là tìm cái sảng khoái hoà mình vào vẻ đẹp của thiên nhiên, trời đất. Anh chị của thương Hoá là út, gia thế lại quá dư thừa nên chẳng ai muốn gò bó hay khuyên răn Hóa phải vào khuôn thước để tranh dành danh lợi với đời.


      Một hôm vào mùa xuân, tiết Thanh Minh, Hoá cùng với dăm ba người bạn hoà nhập vào giòng người, phần lớn là trai thanh, gái lịch ở vùng ngoại đô .Không biết vì ham chơi thế nào mà Hoá lạc mất nhóm bạn. Đang lúc lang thang không biết làm gì, Hóa nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp, mặt hoa da phấn , tuổi khoảng đôi tám, quần áo toàn bằng hàng tơ lụa thượng hạng. Dáng điệu rất quí phái, miệng nở nụ cười ra vẻ rất thích thú với đám đông.
      Hoá nhìn như ngây như dại, không còn kiểm soát được đôi chân cứ ngẩn ngơ lẽo đẽo theo sau như kẻ mất hồn. Thỉnh thoảng như cố ý đụng chạm vào cô gái. Ban đầu cô gái tưởng những cú đụng chạm của Hoá chỉ vô tình của khách vui chơi, nhưng một lúc sau biết là Hoá cố ý chọc ghẹo mình. Cô gái quay lại giương mắt nhìn Hoá rồi nói với con hầu :
-Người đâu mà như ăn cướp! Tiểu Yến, mi thay ta tát cho tên vô lại này vài cái!
      Con hầu, nhìn rõ sự kiện, nhưng thấy vẻ tuấn tú, sang trọng của Hoá cho rằng không phải là kẻ vô giáo dục nên cũng có cảm tình.Nắm nhẹ tay Hoá mỉm cười, thân thiện mà nói :
-Công tử nếu vì mê đắm nhan sắc của tiểu thư ta mà muốn tán tỉnh, thì công tử hãy mở miệng ra mà nói chứ lẽo đẽo, im lặng theo sau thì tiểu thư của ta làm sao mà biết lòng công tử được?!
      Con bé thấy Hoá vẫn còn ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, nó đưa bàn tay vỗ nhẹ vào trán Hoá mà nói :
-Không lẽ công tử mắc bệnh câm hay sao ?!
Hoá bừng tỉnh, mặt đỏ gay nhưng cũng cố chấn tỉnh lắp bắp mà nói với giai nhân :
-Nương tử xin đừng giận cái vô duyên của kẻ tình si này.Chỉ vì sắc đẹp của nàng đã làm ta mê say đến nỗi ngẩn ngơ đó mà thôi.

      Nói xong, chẳng cần biết thái độ của giai nhân, Hoá làm liều ôm ngay lấy người đẹp hít lấy hít để. Bàn tay cũng chẳng yên, rờ mó khắp thân mình cô gái. Giai nhân có tí ngượng với khách qua đường nhưng hình như cũng có phần nào thích thú. Nhất là nhìn thấy khuôn mặt trái xoan điển trai của kẻ vì nhan sắc mình mà ngơ ngẩn. Nàng đưa tay đẩy ra cho có lệ, mỉm cưới mà nói :
-Ơ hay cái anh chàng tú tài mặt trắng này, có buông người ta ra không nào! Muốn gì thì phải nói chứ làm như kẻ điên khùng sờ mó như vậy sao? Bản mặt bề ngoài thì có vẻ thông thạo đạo đức thánh hiền lắm, nhưng sao lại làm như kẻ vũ phu vậy, vô giáo dục thế nhỉ ?!
      Nghe giọng nói đùa cợt của cô gái, Hóa không những không bỏ ra mà còn ôm ghì nàng vào thân mình mạnh hơn nữa, cười cợt mà nói rằng :
-Nàng cho rằng cứ hiểu chữ nghĩa thánh hiền là không biết yêu mê sắc đẹp sao ? Nếu thế ta chẳng dại gì làm thánh nhân để phải khổ sở với căn bệnh tương tư vì sắc đẹp nàng đâu.
      Con bé hầu, Tiểu Yến hình như nhìn rõ mọi việc.Nó nắm tay Hoá lắc mạnh, sát miệng vào tai Hoá mà nói :
-Thì công tử cứ bỏ ra, rồi nói những câu hoa mỹ cho cô nương của ta vui lòng thì có gì mà chẳng được?!
Nghe con hầu Tiểu Yến nói, Hoá như chợt tỉnh. Mặt đỏ như gấc chín, vội vàng bỏ người đẹp ra, ngượng ngùng, cúi đầu mà thưa rằng :
-Xin nàng hãy tha lỗi cho ta. Thật ra chỉ vì yêu nàng quá mức mà ta có hành động khiếm nhã nhặn thế mà thôi.
      Cô gái cảm động nghe lời chân tình của Hoá. Làm ra vẻ e lệ, kín đáo, cô gái liếc mắt đưa tình, nhỏ nhẹ thưa rằng :
-Nào thiếp có là kẻ vô tình, ngu muội đâu mà không hiểu được tình yêu của chàng dành cho thiếp mà dám trách mắng chàng sao?

      Hóa sung sướng như mở cờ trong bụng, lấy hết sự trầm tĩnh mà thưa với giai nhân :
-Danh tự của ta la Công Hoá, họ Dương, chính quán người Kinh Bắc. Hôm nay vì ham vui hội hè mà lac mất bè bạn, đang tưởng rằng buồn bã vì cô đơn, ngẫu nhiên gặp được nàng. Đó không phải là duyên lành cho ta và nàng hay sao ? Xin nàng đừng ngại ngần mà ruồng rẫy mối tình của kẻ tình si, làm mất đi sự hoá duyên kỳ ngộ này mà thất thố với trời xanh.
Cô gái không dấu được vẻ vui mừng khi nghe được câu tán tỉnh ướt át của chàng công tử vốn nòi thơ văn . Đưa ngón tay búp măng trắng mềm như tuyết mới rơi, nhấn vào trán của Hoá, miệng nở nụ cười, thỏ thẻ:
-Chẳng biết trong thi trường chàng có giật được thám hoa, bảng nhãn được không, nhưng cái tài tán gái của chàng thì đúng là trần gian hiếm có.
Chẳng chờ cho Hoá giải bầy, cô gái tiếp :
-Thiếp họ Tề tên tự Uỷ Vân , nguyên là người Nam Hải vì tránh binh đao mà gia đình phải tha phương đến đây, đã mấy mươi năm rồi. Hôm nay cũng chỉ ngẫu nhiên qua đây, quen biết được chàng chẳng phải là hân hạnh cho thiếp lắm ru ?
      Nói xong, Ủy Vân ra hiệu cho con bé hầu cúi đầu có ý muốn từ giã. Hoá vội vàng nắm bàn tay người đẹp, với giọng tha thiết mà nói:
-Nàng nỡ khắt khe mà ruồng rẫy ta như thế sao? Không cho ta một lời hứa tái ngộ để ta phải chết dần chết mòn vì thương nhớ nàng hay sao?
      Hình như lời nói nặng tình và khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Hoá đã làm cô gái cảm động, nhẹ nhàng rút bàn tay ra khỏi tay của Hoá. Trước khi cùng với con hầu Tiểu Yến lẫn vào đám đông, quay mặt mà nói với Hoá:
-Đã đến lúc thiếp phải xa chàng rồi. Chẳng biết mai hậu ra sao, có duyên nào để gặp lại chàng không.     Nhưng dù sao thì thiếp vẫn không quên được tình của chàng dành cho thiếp. Bất cứ khi nào có dịp may thiếp nguyện sẽ vì tình của đôi ta mà tự tìm đến với chàng ngay. Xin chàng cảm thương mà đừng trách mắng khi thiếp không thể dùng lời nói mà giải thích với chàng được.
      Chẳng làm gi hơn, Hoá đứng chết như trời trồng nhìn Ủy Vân nắm tay con bé hầu biến mất trong đám đông.

      Tan hội trở về nhà Hoá như người mất hồn, bỏ cả ăn ngủ, đóng cửa từ khách. Quên lãng thơ văn, giá vẽ. Suốt ngày thở ngắn than dài, cứ ngồi trong thư phòng nhìn ra ngoài đường mong đợi người đẹp không quên lời hứa đến thăm. Thấm thoát đã hơn hai tuần trăng mà bóng giai nhân vẫn mịt mù, vô vọng. Anh chị Hoá thấy đứa em trai phong lưu, mỹ nam tử ngày nào đã xuống sắc. Đầu tóc , râu ria lờm xờm , quần áo luộm thuộm dơ bẩn chẳng còn gì nét công tử sang trọng quí phái trước đây. Ai hỏi nhưng Hoá chẳng nói chi thở dài ra vẻ buồn bã lắm.
      Mọi người nghĩ Hoá bị ma nhập, quỷ ám, kín đáo mời thầy cúng, thầy bùa đến làm phép cúng tế nhưng căn bệnh buồn chán, bỏ ăn của Hoá cũng chẳng có gì biến chuyển.
      Một hôm trời mùa hè nắng ấm, Hoá ngồi trong thư phòng nhìn ra ngoài vườn, để mắt dõi theo đàn bướm bay lượn tìm hoa hút nhụy. Hoá chợt nghĩ con bướm mà còn phải bay đi tìm hoa , không lẽ mình lại ngu xuẩn ngồi nhà đề chờ đợi cho đến ngày ốm o, gầy gò mà chết hay sao? Mình phải làm một cuộc du hành , biết đâu lại chẳng có dịp may mà tìm thấy người đẹp . Ví dù có chết ở dọc đường cũng là cái chết đẹp đẽ lãng mạn của kẻ tình si vẫn còn hơn nằm nhà mà chết ở xó giường hay sao?

       Nói là làm, Hóa vẽ một bức chân dung của Ủy Vân, thu gom một số vật dụng cần thiết với một ít tiền rồi không nói với ai, lẳng lặng khoác khăn gói rời nhà ra đi. Lúc thi lang thang nơi phố thị , chốn đông người qua lại. Khi thì vượt suối, trèo đèo trong những khu rừng hoang vắng. Đến đâu, gặp ai Hoá cũng đưa bức họa hình người đẹp ra hỏi thăm. Tốn kém đã nhiều nhưng đã mấy tuần trăng mà vẫn như tìm kim đáy biển. Hình dung Hoá càng ngày càng thiểu não,lem luốc như một tên khất cái thiếu ăn.

      Một hôm Hoá đang thất thểu đi dọc theo giòng suối chẩy quanh chân một ngọn núi, chợt có tiếng hát của nữ nhân vọng lại cùng với tiếng khuấy động giòng nước. Hoá lấy làm lạ giữa chốn hoang sơ như thế này sao có người vui thú tìm đến đây để hát hò, tắm suối ? Cảm thấy sờ sợ , Hoá cho rằng nếu chẳng là tiên nữ thì cũng là ma quỷ hiện hình.Hoá nhẹ nhàng đến nấp sau lùm cây bên cạnh suối.Nhìn thấy một cô gái trần truồng như nhộng, đẹp tựa tiên nga giáng thế. Nhìn kỹ hơn, Hoá không tin vào thị nhãn mình, đưa tay dụi mắt nhiều lần mới chắc là thật. Đúng là Ủy Vân người đẹp trong mộng của mình đang mê mẩn hát hò, vui đùa với giòng suối.
       Mừng vui đến độ muốn hét lên, nhưng Hoá cố chấn tỉnh. Im lặng cởi hết quần áo mình rồi tồng ngồng nhẩy xuống giòng suối đưa tay ôm chặt lấy người đẹp hôn lấy hôn để một lúc rồi mới ngừng hôn mà nói:
-Lần này, nàng có chạy lên đàng trời cũng không thoát tay ta!
      Ủy Vân ban đầu không nhận ra Hoá, vừa sợ, vừa la:
-Bỏ ta ra ngay, còn quỷ dâm dục này! Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi dám làm cái trò khả ố như vậy sao? Ta chưa bao giờ quen biết con quỷ dã nhân như người, bỏ ta ra!
      Hoá vuốt lại mái tóc, đưa mặt sát vào mặt Ủy Vân , cười ầm lên mà nói :
-Ủy Vân nàng ơi, chính nàng cũng không nhìn ra ta sao ? Nàng có biết chỉ vì tương tư nàng mà Dương Công Hoá đã ra nông nỗi này không ?
      Ủy Vân ngỡ ngàng, không dấu được cảm động mà nói :
-Công Hoá chàng đó sao? Chỉ vì yêu thiếp mà chàng khổ như thế ư? Xin hãy tha thứ cho thiếp, thiếp sẽ vì chàng mà làm tất cả để chuộc lại những lỗi lầm của thiếp.
Trong khi Hoá vừa hôn vừa đưa tay vuốt ve khắp thân thể nõn nà của người đẹp, Ủy Vân âu yếm đẩy nhẹ tình nhân ra mà nói :
-Tệ xá của thiếp không xa, xin chàng hãy dời gót đến chơi. Thiếp sẽ vì chàng mà chiều chuộng tất cả, không sướng hơn là cứ trần truồng dưới suối lạnh này hay sao?

      Nghe cũng có lý, nhất là nơi suối rừng hoang dã này người đẹp có muốn chạy cũng không được.Hoá sung sướng như ăn mày vớ được vàng , cứ tồng ngồng mà bế Ủy Vân lên bờ mặc quần áo.
Hoá không ngờ ở giữa rừng mà có một căn nhà không to lớn lắm, nhưng rất khang trang, mái đỏ tường gỗ như mới xây. Trước căn nhà là một khu vườn trồng đầy hoa, đủ mầu sắc, những đàn bướm tung tăng lượn lờ qua lại . Phòng khách của căn nhà , rất thoáng khoát, vật dụng đều bằng gỗ mầu vẹc ni xẫm mầu. Trên tường treo nhiều tranh vẽ và một số thư hoạ nội dung là những câu thơ của người xưa. Một tủ sách đứng cạnh vách hướng ra ngoài cửa chính trên đó xếp ngay ngắn phần nhiều là sách về triết học và thiên nhiên.
       Giữa phòng khách, một bộ ghế cổ bằng gỗ quí dành cho việc tiếp khách đã lên nước nâu đen . Tất cả trong nhà đều sạch bóng không có một hạt bụi. Chỉ nhìn thoáng qua sự ngăn nắp , sạch sẽ và sản vật trang trí, Hoá đoán chủ nhân căn nhà không những giàu có mà còn là người thuộc giới nho gia.
       Trong khi Hoá còn ngơ ngác chiêm ngưỡng nội thất của căn nhà thì Ủy Vân từ phòng trong bưng ra một mâm đồ ăn cùng với bình rượu. Đặt xuống chiếc bàn khách, nhìn Hoá mỉm cười mà nói :
-Chàng không biết đói sao ? Muốn gì sau sẽ tính, hãy ngồi xuống uống với thiếp vài chén rượu cho nóng người đã chứ ?
Nhìn Ủy Vân bưng mầm đồ ăn ra tiếp mình, Hoá chợt nhớ đến con bé hầu Tiểu Yến mà hỏi rằng :
-Không lẽ nàng ở đây một mình sao? Con bé hầu ta đã gặp, nó đâu rồi ?
Đáp :
-Thiếp ở một mình không tốt cho chàng sao? Gia đình thiếp đã sống ở đây, nhưng vì hoàn cảnh nên mỗi người một nơi. Thiếp và con Tiểu Yến là người còn lại nhưng mấy hôm trước nó cũng rời thiếp mà đi rồi .   Hôm nay vì duyên kỳ ngộ đưa chàng đến đây, chẳng biết chàng có vì nỗi cô quạnh của thiếp mà dám sống với thiếp chăng?
       Nghe người đẹp thố lộ, Hoá mừng như vớ được vàng. Chẳng còn ngại ngần ôm lấy người đẹp đè ra chiếc ghế dài, đòi làm chuyện mây mưa. Uỷ Vân đưa tay đẩy cho có lệ mà nói :
-Dù rắc rối thế nào, thiếp sẽ vì tình của chàng mà bỏ qua tất cả. Mong chàng đừng vì cách trở mà ruồng rẩy thiếp.
      Đáp :
-Dù có phải chết ta cũng chẳng phụ nàng, xin đừng lo lắng mà mất đi niềm hoan lạc của chúng ta.


      Sống với Ủy Vân được hơn một tháng mặn nồng như nghĩa vợ chồng. Dưới sự chăm sóc của người đẹp, Hoá đã đã trở lại hình dung đẹp đẽ, phong lưu của chàng công tử ngày trước. Một hôm ngồi bên cạnh Ủy Vân đọc sách nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy lá cây rừng đang đổi sắc vàng. Biết là tiết trời đã chớm sang thu, Hoá chợt nhớ đến ngày giỗ của mẫu thân. Tính nhẩm, mình đã vì tình yêu mà xa nhà biền biệt gần nửa năm trời. Muốn về thăm nhà, cũng là dịp báo cho anh chị biết tin lành rồi làm cái lễ thành hôn cho hợp lễ giáo, nho phong. Ôm Ủy Vân vào lòng, âu yếm Hoá nói :
-Cuối thu là ngày giỗ kỵ của mẫu thân ta. Có lẽ ta phải xa nàng ít ngày để về nhà cùng với anh chị ta lo chuyện hiếu đễ. Xong việc ta sẽ trở lại đây ngay rồi sẽ cùng nàng tính việc cưới hỏi cho hợp nghĩa phu thê.Nàng thấy sao ?
Nghe Hoá nói xong, Ủy Vân tỏ vẻ buồn rầu, ôm lấy Hoá, thảm thiết thưa rằng :
-Chẳng lẽ đã đến ngày thiếp phải xa chàng rồi ư ? Âu cũng là số trời định.
Đáp :
-Ta có phải là kẻ thất tín, vô tình đâu, sao nàng lại gán cho ta lời bạc bẽo như thế ? Ta chỉ về thăm nhà lo việc cúng giỗ cho mẫu thân ta, có gì mà nàng quá lo xa như vậy ?
Ủy Vân đưa tay vuốt nước mắt, buồn bã thở dài mà nói :
-Chẳng biết ngày chàng trở lại còn gặp thiếp được nữa hay không, nhưng chuyện hiếu đễ chàng cũng chẳng nên vì thiếp mà lỗi đạo làm con. Chàng cứ bình thản mà đi, Thiếp sẽ chờ chàng ở đây.

      Hôm sau trước khi tiễn Hoá lên đường , Ủy Vân đưa cho Hoá một bịch khá lớn, trịnh trọng mà nói rằng :
-Đây là bịch hàng mã, xin chàng thay thiếp mà dâng cúng cho linh hồn mẫu thân chàng. Thiếp mong các món quà nhỏ bé này sẽ làm vừa lòng mẫu thân chàng nơi âm giới. Hoá trở về nhà làm mọi người trong gia đình anh chị ngạc nhiên và mừng rỡ. Mọi người xúm vào hỏi han chuyện gì đã xẩy ra cho Hoá trong nửa năm vừa qua. Hoá chỉ cười im lặng hay đánh trống lảng mà không trả lời. Ngày giỗ mẫu thân Hoá mang túi hàng mã của Ủy Vân ra bầy trên bàn thờ. Ai thấy cũng trầm trò khen ngợi, dù là hàng âm phủ nhưng đầy đủ mọi thứ, nào là quần áo, tiền bạc, nữa trang , ngân phiếu ... dù bằng giấy nhưng xem ra rất tinh xảo không dễ tìm mua ở thị trường. Có một điều rất kỳ lạ, sau khi cúng giỗ xong, lúc đem đi đốt. Không biết tại sao tất cả những món hàng âm phủ của Hoá mang về tự nhiên biến mất, không cần phải đốt như các hàng mã thông thường khác.
      Giỗ mẫu thân xong, Hoá dằn lưng một số tiền bạc rồi từ giã ra đi. Các anh chị của Hoá thắc mắc, hỏi han. Hoá cho biết sớm thì vài ba tháng, lâu thì năm sau sẽ về nhà với vợ để ra mắt gia đình.
Trở lại khu rừng, đúng nơi nhà của Ủy Vân nhưng hoàn toàn khác lạ. Căn nhà mới xây còn nồng nặc mùi gỗ mới mái ngói đỏ, thửa vườn hoa sặc sỡ với đàn bướm lượn hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một ngôi mộ đất to lớn che phủ bởi những đám cỏ dại xác xơ nổi hẳn trên khoảng đất khá lớn hoang vu . Trước mộ cắm một tấm bia ghi vỏn vẹn “Mộ táng chung của toàn gia họ Tề “ .

      Lúc này Hoá mới biết Ủy Vân là ma. Nhớ lại những ngày tháng sống với Ủy Vân như vợ chồng vừa qua, Hoá vẫn đầy lòng luyến nhớ, cầu mong Ủy Vân cũng sẽ nhớ đến mình mà trở lại. Hoá dựng một căn chòi nhỏ bên cạnh nấm mồ,hàng ngày than van, khóc lóc mong động lòng kẻ đã chết hiện về với mình như ngày trước.
Thấm thoát đã mấy tháng trời trôi qua, Hoá vẫn không nguôi được nhớ thương mà quên ăn, quên ngủ. Hàng ngày vẫn ôm ngôi mộ than khóc, mong chết để được gặp lại người thương. Vóc dáng tiều tụy, râu tóc lờm xờm lại lần nữa trở về với Hoá.
      Một hôm, trời đã khuya, sau một lúc khóc than, mệt quá Hoá nửa tỉnh, nửa mê gục bên ngôi mộ. Bỗng như có ai nắm lấy vai mình mà lắc, Hoá ngước lên thấy Ủy Vân mắt ướt lệ, im lặng đang nhìn Hoá. Đưa tay tát vào má mình để chắc chắn không phải giấc mơ, Hoá ngồi bật dậy ôm lấy Vân mừng rỡ mà nói :
-Ủy Vân nàng trở lại với ta đó sao ? Nàng có biết ta đang đau khổ muốn được chết vì thương nhớ nàng không ? Xin nàng đoái thương mà đừng bỏ ta lần nữa .
Đáp :
-Tình của chàng nào thiếp có ngu đâu mà không biết.Mỗi ngày trông thấy chàng mòn mỏi, âu sầu thiếp cũng đau lòng lắm, nhưng thiếp biết làm sao đây. Giờ chàng đã biết thiếp không là người mà là ma của con gái họ Tề đây. Giữa chàng và thiếp âm dương cách trở làm sao hai ta có thể gần nhau được, mong chàng đừng vì thiếp mà đầy đọa chàng nữa.
Nghe thế , Hoá càng ôm chặt lấy Vân khóc lóc mà nói rằng :
-Ma có sao đâu,nàng đã sống với ta thời gian vừa qua không lẽ đó là mộng ảo hay sao ? Nếu cần ta chẳng ngại ngần để chết mà được theo nàng đến cõi âm.
Vân cảm động mà nói :
-Như chàng đã biết mấy chục năm trước gia đình thiếp vì lánh nạn binh đao mà trôi dạt đến đây. Tưởng rằng đã tìm được chốn an thân . Nhưng hơn 2 năm về trước một nhóm cướp đột nhập vào nhà thiếp cướp tài vật, còn đốt nhà và giết tất cả người trong gia đình thiếp. Quan quân đến thì đã muộn, đành gom tất cả xác của gia đình thiếp vào một lỗ huyệt, chôn vùi qua loa. Dưới suối vàng sau khi qua sự thẩm xét của Diêm vương , song thân và anh chị em thiếp đã được đi đầu thai. Thiếp và con Tiểu Yến chưa tìm được chốn đầu thai hợp cách, cho nên tiết Thanh Minh vừa qua ham vui mà gặp chàng. Sau đó vài ngày Tiểu Yến đã tìm được chốn đầu thai.Còn thiếp lại ngẫu nhiên tái ngộ với chàng trong giòng suối. Khi chàng từ giã để về nhà dự ngày kỵ của mẫu thân chàng được vài ngày . Thiếp bị quan nha cõi âm đến bắt đi đầu thai. Thấy chàng vì quá nặng tình mà đầy đọa thân, thiếp khóc than không muốn đi đầu thai, làm đơn lên Diêm Vương xin cho thiếp được gần chàng một thời gian nữa . Diêm Vương thương tình của thiếp nhưng có phần không tin, sai thiếp dẫn chàng đến cho Diêm Vương hỏi cớ sự. Xin chàng mau mau theo thiếp để không bị rắc rối.
Nói xong, Ủy Vân cầm tay Hoá dẫn đi mà dặn dò :
-Khi đến chầu Diêm Vương chàng phải khôn khéo và giữ lễ độ. Việc sống chết của chàng và sự đoàn tụ của chúng ta đều do khôn ngoan của chàng đó.
Trên đường đi Hóa tò mò hỏi:
-Cõi âm có khác gì với dương gian không ?
Đáp :
-Mọi sự ở cõi âm gần giống như dương gian. Người ta sau khi bị Lục Phán Quan theo lệnh Diêm vương bắt linh hồn về suối vàng, được đưa ngay vào một nơi giống như toà án trên nhân gian, gọi là “Khảo tội ty“ giống như toà án ở dương thế. Nơi đây sẽ xét xử sự xấu tốt của con người lúc sống ở dương gian. Sau đó tùy theo tội nặng nhẹ mà đem ra cho các quỷ sứ hành tội ở Hoả ngục . Khi thụ án xong, linh hồn được tự do sinh hoạt như trên dương gian để chờ đi đầu thai. Cõi âm cũng có trường ốc, văn phòng, cơ sở ....như trên cõi dương. Việc phục dịch, hầu hạ các quan chức cũng như làm công việc an ninh, trị tội, canh gác linh hồn những kẻ độc ác khi chết đều các quỷ sứ thi hành. Người ở cõi âm không có ý niệm thời gian. Lúc chết ở tuổi nào, hình trạng ra sao khi xuống cõi âm đều bất biến, giữ mãi hình trạng đó cho đến khi đầu thai. Khi đầu thai là khởi đầu một kiếp người mới, phải trở về với dạng ấu thơ và quên hết những gì đã trải qua lúc còn ở cõi âm.Lúc đó con người mới có ý niệm về thời gian và có già trẻ. Chính vì vậy khi đầu thai không còn ai biết gì về tiền kiếp của mình cũng như của thân nhân dù là vợ chồng, con cái. Con người ở cõi âm dù có hình hài nhưng không là vật chất nên không có trọng lượng vì chỉ là linh hồn mà thôi .
Hoá ngắt lời tỏ vẻ nghi ngờ :
-Nàng có lầm lẫn không ? Ta chẳng cảm thấy khác lạ gì khi gần nàng, ôm nàng trong vòng tay .
Đáp :
-Đấy chỉ là ảo giác của chàng mà thôi. Hình hài thiếp hiện ra với chàng không phải nhờ nhãn quan mà trong ý niệm của chàng đó.

       Hoá đang định hỏi thêm về chốn âm ty, thì đã đến gần chân một thành quách cũng có những chòi gác, bờ thành như ở dương gian. Trên đó những quỷ sứ đủ hình dạng khác nhau vác gươm dáo đi đi, lại lại. Đứa thì mình người, đầu chó. Đứa thì lưng gù, mũi hếch răng nanh dài thò ra khỏi miệng.... Trên cổng thành treo một tấm bảng sơn mầu đen, viết 3 chữ rất to mầu đỏ như máu : “ Diêm Vương Thành “.
      Ngoài thành thì yên lắng, nhưng bên trong sinh hoạt có vẻ xầm uất hơn. Trên đường phố cũng có những tiệm bán buôn, trường học, sĩ tử, thanh niên, thiếu nữ dập dìu đi lại mua sắm như trên dương giới. Thỉnh thoảng có những toán quỷ sứ khênh các cũi trong đó giam những người có tội. Thấy Hoá nhìn có vẻ thắc mắc, Vân giải thích :
-Những người kia cũng giống như thiếp. Sau khi chết họ được một cơ quan “ Khảo tội ty “ thẩm xét tội trạng rồi đem vào hoả ngục cho quỷ sứ ở đó hành tội. Sau khi trả hết tội, họ được tự do, sinh hoạt như trên dương giới để đợi chờ đến phiên đi đầu thai kiếp khác. Còn lũ quỷ sứ đang khuân các cũi giam tội nhân đó là họ đang mang tội nhân đến hoả ngục để làm tội đó.
Vân đưa tay chỉ sang một khu vực có nhiều dẫy nhà ngang dọc bên trái, nơi đó đang tấp nập người và quỷ sứ đi lại, giải thích rằng:
-Kia là khu trung tâm hành chánh của Diêm Vương Thành, trong đó có đầy đủ các văn phòng hành chánh, các khu công đường làm việc của các quan nơi âm ty. Xa xa là dẫy nhà “Khảo tội ty “. Cuối khu vực gần chân dẫy núi, có căn nhà rất lớn mầu đen tuyền đó là “Hỏa Ngục“ nơi đó có đầy đủ những dụng cụ để làm tội những kẻ bất nhân, làm ác khi sống trên dương thế.

      Đi một đoạn không xa, Vân chỉ vào một dinh thự lớn, hùng vĩ như một lâu đài, sơn mầu đen, với những mái nhà hình thù quái lạ chen lấn chĩa lên trên . Nhìn bề ngoài lâu đài đã cảm thấy sợ hãi vì vẻ kỳ quái và âm u của nó toát ra ngoài. Đằng trước lâu đài có một lũ quỷ sứ hình thù dữ tợn ôm gươm dáo nghiêm trang đứng canh gác. Cổng vào là hai khối đá hình tháp xếp thành cổng . Trên hai khối đá đó đính vào những khuôn mặt nửa giống người,nửa giống thú vật nhe răng, máu chẩy đỏ lòe, lem nhem trên khuôn mặt. Phía trên đỉnh hai khối tháp treo một tấm bảng viết ba chữ mấu đen :“ Diêm Vương Điện “
Ủy Vân giải thích :
-Đây là chốn mà chúng ta phải đến. Thiếp mong chàng bình tĩnh và khôn khéo khi trả lời Diêm Vương. Tất cả trông cậy vào chàng lắm đó.

      Sau khi Ủy Vân nói vài câu với quỷ sứ gác điện. Một con quỷ khác đầu chuột chù, cặp răng nanh thò ra bên mép như cặp sừng nhỏ. Thân hình thì lại mầu vàng to lớn như bò mộng đến dắt Hoá và Vân vào điện. Bước khỏi thềm tam cấp Hoá đã nhìn thấy một quái nhân, nửa người, nửa vượn, mặt đỏ như son,chiếc mũi nhọn và to phồng lên , phồng xuống theo nhịp thở, đã vậy còn cong xuống gần đụng môi trên . Quái nhân ngồi trên một chiếc ghế rất to như cái phản bọc gấm mầu đen nâu . Hai bên trái phải là hai vị phán quan to như người khổng lồ, mắt lồi ra như hai con ốc bưu, họ nhìn Hoá như muốn nuốt sống , ăn tươi. Chẳng cần nói Hoa cũng biết quái nhân ngồi trên ghế bành là Diêm Vương.
Hoá cùng Vân tiến đến gần, quỳ lạy vừa sợ, vừa run mà thưa rằng :
-Hạ nhân là Dương Công Hoá, người Kinh Bắc trên dương gian xin ra mắt Đại Vương, mong Đại Vương chỉ bảo !
Diêm Vương hơi nhíu cặp mắt chim cú nhìn Công Hóa một tí rồi phán :
-Ta có nhận được đơn kêu nài của Tề nữ, nói ngươi đã vì yêu thị mà không phân biệt Âm Dương ! Lại còn dám đầy đọa thân mình cho đến chết để được đoàn tụ với thị nơi âm cảnh phải không ?
Đáp :
-Dạ, đúng như vậy! Vì tình yêu hạ nhân bằng lòng làm tất cả, kể cả hủy hoại kiếp sống trên dương giới của mình để được yêu và sống với người mình trót yêu thương. Xin Đại vương nhỏ lòng thương mà xét cho hạ nhân toại ý.
      Diêm Vương lắc đầu nhẹ, nhưng có chút hoà nhã mà phán rằng :
-Tên học trò ngu dại này nói mà không nghĩ. Ngươi tưởng cứ muốn chết là được sao ? Con người ta đến số chết mới chết được. Có phải ai muốn chết, muốn sống lúc nào là được đâu.Ta cho ngươi biết nếu số ngươi chưa đến, ta chưa sai phán quan đến bắt hồn người thì dù ngươi có đâm đầu vào hoà diệm sơn ngươi cũng chẳng thế nào chết được. Dù ta rất cảm động với tình yêu của ngươi, nhưng ta cũng chẳng thể làm được cái chuyện cho ngươi chết để cho ngươi và Tề nữ đoàn viên nơi suối vàng này được. Ngươi về đi !
Vẫn không mất hy vọng, Hoá cố kèo nài :
-Thôi thì hạ nhân không thể chết, vì số chưa đến. Vậy xin Đại Vương cho Ủy Vân sống, trở lại dương gian với hạ nhân, điều này chắc không khó gì với Đại Vương cả. Xin Đại Vương vì ngoại lệ mà cho hạ nhân một ân huệ.
      Diêm Vương ra vẻ đăm chiêu khi nghe Hoá trình bầy. Ngẫm nghĩ tí chút, Diêm Vương phán :
-Thôi cũng được, ta cho Tề nữ nhập vào xác một cô gái nào đó đến số chết trên dương gian, như vậy ngươi sẽ gặp cô gái đó mà nên duyên vợ chồng. Lý do là thể xác Tề nữ chết đã lâu đã bị thoái mục rồi.
      Nghe Diêm Vương giải quyết như vậy, Công Hoá có vẻ ngại ngần vì tưởng tượng ra những rắc rối, nhiêu khê! Nào là hình dung người con gái đó có xinh đẹp như Ủy Vân hay lại là xú cô nương thì làm sao mà yêu cho được ! Hay bố mẹ cô ta là tên ăn cướp, giết người hay nghèo túng khố rách , áo ôm ... thì không lẽ đâm đầu vào mà hứng chịu hay sao ?!
      Có lẽ nhìn thấy nỗi lo ngại của Hoá, Diêm Vương phán :
-Thôi, ta cũng vì đồng cảm với kẻ lãng mạn, chung tình như ngươi mà cho ngươi một ân huệ, ngươi tự tìm kiếm lấy mọt người nào trên nhân gian đến số chết có hình dạng ngươi thích. Nhưng đơn giản hơn, nếu ngươi có tài điêu khắc, nắn tượng hay họa truyền thần, ngươi sẽ làm cho ta một tác phẩm giống như Tề nữ, người yêu của ngươi. Ta sẽ cho hồn của thị nhập vào tác phẩm của ngươi trở lại với dương thế sống với ngươi.
Nghe Diêm Vương nói đúng với tài năng của mình, Hoá mừng rỡ và xin được họa truyền thần. Diêm Vuơng sai quỷ sứ mang bút và giấy vẽ cho Hoá.
      Không một tí ngại ngần, rất mau chóng Hoá vẽ hình Ủy Vân, quỳ dâng tận tay Diêm Vương. Diêm Vương xem bức truyền thần, ra vẻ rất ngạc nhiên. Gật gù cái đầu đỏ chót ra chiều cảm phục mà nói bâng quâng :
-Đúng là thiên tài ! Không những rất giống mà còn có chiều đẹp hơn người thật nữa là khác!
Hoá chưa kịp cảm tạ lời khen, Diêm Vương phán tiếp :
-Đẹp đến nỗi, ta là thần giết người mà còn phải ngẩn ngơ, động lòng muốn yêu nữa là ai ! Nhưng ta hỏi thật ngươi điều này, liệu giai nhân mà ngươi vẽ có là người đàn bà đức hạnh, nhu mì không ? hay lại độc ác như Đắc Kỷ ngày xưa thì khốn đốn cho ngươi lắm đó!
      Công Hoá thấy Diêm Vương có vẻ khoáng đạt, không đáng sợ như hình dung nên mỉm cười mà thưa rằng :
-Thư Đại Vương, nếu Đại Vương nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh hiền hậu. Đôi mắt trong sáng thuần khiết chính trực của bức truyền thần mà hạ nhân vẽ thì chẳng thể nào là một người đàn bà trắc nết, ác độc, lăng loàn được. Đại vương đừng lo ! nàng đẹp mà còn hiền thục nữa!

      Diêm Vương nghe lời giải thích của Hoá, đưa mắt nhìn bức tranh kỹ lưỡng hơn. Ra chiều vừa ý, đồng tình. Một tay cầm bức họa liệng vào Uỷ Vân đang quỳ dưới đất. Tay kia đẩy vào người Hoá té, đập đầu xuống nền gạch bên cạnh Ủy Vân! Hoá giật mình, hét lên vì đau đớn. Nhưng thoảng nghe có tiếng ai gọi tên mình :
-Công Hoá chàng mau tỉnh dậy đi thôi! Thiếp là Ủy Vân đây, nhờ chàng mà thiếp được trở về làm người, sống với chàng trên dương thế đây!
      Không lâu sau đó, đám cưới của Công Hoá và Ủy Vân đã được tổ chức rất rình rang ở Kinh Bắc. Khách mời không nhiều nhưng ai ai cũng phải ngẩn ngơ với sắc đẹp nghiêng nước, đổ thành của Ủy Vân. Công Hoá sau khi lấy vợ được vài năm cũng thu dọn xong bằng Tiến sĩ, được triều đình cử làm quan án sát ở đế kinh. Ủy Vân ngoài vẻ đẹp còn là người vợ đức hạnh, đầy lòng nhân. Giúp chồng giải quyết những vụ án khó khăn tránh oan ức cho người vô tội. Khuyên chồng gia giảm cho những phạm nhân vì hoàn cảnh gia đình khó khăn mà lỡ phạm tội hay biết lỗi lấm mà ăn năn hối cải.
      Vợ chống Hoá sinh được ba người con. Hai con trai lớn thông minh, đĩnh ngộ. Tuổi mới ngoài đôi mươi mà đã xong Tiến sĩ. Ra làm quan cũng nổi tiếng như bố là thanh liêm tài đức. Con gái út cũng xinh đẹp, hiền thục như mẹ sau lấy chồng làm quan chuyên lo về thư tịch, giúp chồng thu gom những tác phẩm có giá trị văn chương, bút tích cổ xưa làm giầu cho nền văn hoá nước nhà.
Thật là một gia đình phúc đức!

Hết

Lưu An, Vũ Ngọc Ruẩn
Thụy Sĩ ( Jan. 2008 )

Gởi Những Hồn Trung Niên


Gởi những hồn trung niên
Còn thèm yêu qúa đổi
Còn băn khoăn tự hỏi
Sao mình vẫn cô đơn
Gởi những hồn trung niên
Đời buồn như đêm tối
Chúa làm sao cứu rổi
Phật còn ở tây phương
Gởi những hồn trung niên
Tóc đen nào chớm bạc
Tình đẹp tình tan nát
Tình có tình đau thương
Gởi những hồn trung niên
Có trong làn mây tím
Những chiều hôn khuất lịm
Bóng đổ dài bâng khuâng
Gởi những hồn trung niên
Giữa đời đi mãi miết
Vẫn yêu dù thua thiệt
Không hối tiếc ăn năn
Gởi những hồn trung niên
Đừng yêu lầm tôi nhé!

Lâm Hảo Dũng

Hỏi Lá Mùa Thu


Tháng chín hè đi thu về vội
Xác lá khô mòn mỏi trên cành
Tháng chín con đường mưa lầy lội
Tan trường về bao nỗi nhớ nhung

Tháng chín mùa Thu ta cách biệt
Em có còn thương tiếc tình xưa
Lối hẹn hò còn nắng đong đưa
Hay lá đã theo mùa rơi rụng?

Biện Công Danh
17/9/14
Hình phụ bản mùa thu New Zealand tác gỉa ghi lại

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Chu Tử Trị Gia Cách Ngôn - Từ Bài 1 - Bài 21



CHU TỬ TRỊ GIA CÁCH NGÔN 

Tác giả: Chu Bá Lư. Dịch nghĩa: Đoàn Trung Côn 
Diễn ca: Đông Y Sĩ Nguyễn Khắc Nhân Bút hiệu: Thái Hanh 

›››››››››››››››››››››››››››
Bài thứ 1 

Lê minh tức khởi
蔾明即起
(Nghĩa là sáng sớm thức dậy)
Sái tảo đình trừ
洒掃庭除
(Nghĩa là quét dọn nhà cửa)
Yếu nội ngoại chỉnh khiết
要內外整㓗
(Nghĩa là trong nhà ngoài ngõ đều sạch sẽ)

Diễn ca 

Phần Nhập đề 

Sách Chu Tử dậy người đạo đức
Cách trì gia nghi thức cao siêu
Trước sau căn dặn đủ điều
Khuyên ai học lấy mọi điều cho thông
Buổi sớm mai phòng không dơ dáy
Ráng chùi lau đâu đấy gọn gàng
Chỉnh tề sắp xếp đàng hoàng
Việc làm buổi sáng hoàn toàn đã xong 


Vào bài 

Bài thứ 2 

Ký hôn tiện tức
既昏便息
(Nghĩa là buổi tối đi ngủ)
Quan tỏa môn hộ
關鎖門戶
(Nghĩa là xem xét lại tất cả các cửa)
Tất thân tự kiểm điểm
必身自檢點
(Nghĩa là chính mình tự kiểm điểm)

Diễn ca
Khi tối đến cửa không bỏ ngõ
Lúc ra vào ngại gió e sương
Tự mình mình phải làm gương
Đích thân coi sóc cho tường mới yên 


Bài thứ 3 

Nhất chúc nhất phạn đang tư lai xứ bất dị
一粥一飯當思來處不易
(Nghĩa là một chén cơm một muỗng cháo
đến tay mình không dễ)
Bán ty bán lũ hằng niệm vật dụng
duy nan
半絲半縷恆念勿用惟難
(Nghĩa là nửa buộc tơ một ống chỉ vào tay
Mình cũng đã lắm công phu)
Nghi vị vũ nhi trù mậu
宜未雨而綢繆
(Nghĩa là lúc chưa mưa nên coi mái nhà xem có dột
không)
Vô lâm khát nhi quật tỉnh
無臨渴而掘井
(Nghĩa là khi chưa khát nên đào giéng đề
phòng)

Diễn ca
Đồ nhật thực xào, chiên, rán, nấu
Bữa cháo rau đâu đấy đã quen
Mồ hôi đổi lấy hạt cơm
Chớ nên xa phí mà xem là thường
Tấm vóc nhiễu dễ thương dễ mến
May áo quần che kín thịt da
Bao người vất vả đấy mà
Không nên xé bỏ thật là uổng công
Nhà chưa dột hãy trông lên nóc
Khát chưa rồi hãy móc giếng sâu
Chẳng nên cẩu thả gặp đâu
Đợi khi nước đến khôn cầu làm nên 


Bài thứ 4 

Tự phụng tất tu kiệm ước
自奉必須儉約
(Nghĩa là ăn tiêu cần nên tằn tiện dè sẻn)
Yến khách vật thiết lưu liên
宴客物設留連
(Nghĩa là mời khách không nên quá nhiều)
Khí cụ chất nhi khiết
器具質而潔
(Nghĩa là chén bát xoàng mà sạch sẽ)
Ngoã hủ thắng kim ngọc
瓦腐勝金玉
(Nghĩa là đồ đất sành cũng quý như kim ngọc)
Ẩm thực ước nhi tinh
飲食約而精
(Nghĩa là đồ ăn uống sơ sài mà khéo)
Viên sơ dũ trân tu
園蔬愈珍羞
(Nghĩa là rau đậu còn hơn cá thịt)
Vật doanh hoa ốc
勿營花屋
(Nghĩa là đừng xây nhà quá lớn)
Vật mưu lương điền
勿謀良田
(Nghĩa là đừng tranh mua ruộng tốt)

Diễn ca
Khách đến chơi lưu liên chớ ép
Đồ mây tre đơn kép mà hơn
Ao ta ta tắm sạch nhờn
Áo ta ta bận ai hơn mặc lòng
Thức ăn uống cốt trong sạch sẽ
Tuy muối dưa ra vẻ phong lưu
Đói no dù ít dù nhiều
Giầu ăn khó chịu chớ điều ước mong
Việc nhà cửa trong vòng xây cất
Đừng mưu mô dành đất chiếm ao
Người đời khinh rẻ mình sao
Trong lòng thanh thản dạt dào tiếng thơm 


Bài thứ 5 

Tam cô lục bà thật dâm đạo chi môi
三姑六婆寔淫盜之媒
(Nghĩa là những hạng cô ba cô sáu đều là người
dâm đãng)
Tỳ mỹ thiếp kiều phi khuê phòng chi phúc
婢美妾嬌非閨房之愊
(Nghĩa là gái đẹp hầu non chẳng phải là
người vợ đảm đang)
Đồng bộc vật dụng tuấn mỹ
童僕勿用俊美
(Nghĩa là tôi tớ không nên chọn đứa đẹp)
Thê thiếp thiết kỵ diễm trang
妻妾切忌豔妝
(Nghĩa là thê thiếp nên tránh người quá đua đòi)

Diễn ca
Lũ gái đẹp sớm hôm gióng giả
Phải đâu là bà cả bà hai
Tương lai đâu phải lâu dài
Chẳng qua là kẻ một hai chuyến đò
Ngưòi tấm cám ăn no vác nặng
Việc khuê phòng rất mực đoan trang
Uy nghi tiết phụ đàng hoàng
Đáng làm gương mẫu Việt Nam những bà
Đứa ở trai ngó qua đẹp đẽ
Người thiếp thê ra vẻ lẳng lơ
Những toan nấp buị rình bờ
Chờ cơ hội đến làm ngơ được nào 


Bài thứ 6 

Tổ tông tuy viễn, tế tự bất khả bất thành
祖宗雖遠祭祀不可不誠
(Nghĩa là tổ tiên tuy đã khuất, nhưng việc
tế tự rất phải thành kính)
Tử tôn tuy ngu, kinh thư bất khả
bất độc
子孫雖愚經書不可不讀
(Nghĩa là con cháu dầu dốt nát, nhưng sách
vở chả lẽ không đọc)
Cư thân vụ kỳ kiệm ước
居身務其儉約
(Nghĩa là tu thân tề gia thì phải thật thà cần kiệm
mới nên được)
Giáo tử yếu hữu nghĩa phương
教子要有義方
(Nghĩa là dậy con phải có quy củ phép tắc của nhà
mình)

Diễn ca
Việc thờ tự cốt sao đúng lễ
Khi chưng thường tự tế phải siêng
Chớ nên khuất mặt coi thường
Một lòng thành kính đôi đường lễ nghi
Dậy con cái ở thì đúng cách
Phải siêng năng đọc sách thánh hiền
Ngửa trông muôn đợi ơn trên
Dằn lòng cúi xuống ấm êm gia đình
Mình khuyên mình ở cho chất phác
Con dậy con mộc mạc thật thà
Ở sao trên thuận dưới hoà
Một lòng hiếu thuận cả nhà vui chung 


Bài thứ 7 

Mạc tham ý ngoại chi tài
莫貪意外之才
(Nghĩa là đừng tham của cải không chính đáng)
Mạc ẩm quá lượng chi tửu
莫飲過量之酒
(Nghĩa là đừng nên uống quá nhiều rượu)
Dữ kiên khiêu mậu dịch, vô chiếm tiện nghi
與肩挑貿易無佔便宜
(Nghĩa là trên đường mua bán tranh đua chớ quá
tham)
Kiến cùng khổ thân lân, tu gia ôn tuất
見藭苦親鄰須加溫恤
(Nghĩa là gặp lẽ khốn cùng nhỡ bước nên mở lòng
từ)

Diễn ca
Tiền phi nghĩa chớ dùng đến nó
Rượu nàng hương chẳng có cũng xong
Đói no an phận cầm lòng
Kẻo mà luỵ đến gia phong người cười
Việc buôn bán vốn lời nên biết
Chớ ganh đua hơn thiệt kèo nài
Kẻo mà miệng thế chê bai
Họ hàng thân thích chẳng ai thương mình
chỗ xóm láng thật tình giúp đỡ
Gặp người cùng nên mở lòng nhân
Trước là để phước để phần
Cho con cho cháu hưởng dần mai sau 


Bài thứ 8 

Khắc bạc thành gia, lý vô cửu hưởng
刻簿成家理無久享
(Nghĩa là cần kiệm làm nên tất nhiên được hưởng
lâu dài)
Luân thường quai suyễn, lập kiến tiêu vong
倫常乖舛立見消亡
(Nghĩa là đạo lý trái ngược, ắt phải suy đồi luị bại)
Huynh đệ thúc điệt, tu phân đa nhuận quả
兄弟叔侄須分多潤寡
Nghĩa là lớn nhỏ moị người trong nhà đều hưởng
rõ ràng)
Trưởng ấu nội ngoại, nghi pháp túc từ nghiêm
長幼內外宜法肅辭嚴
(Nghĩa là lớn nhỏ nội ngoại chính
trực phân minh) 

Diễn ca
Lối làm giầu phải âu phải khổ
Thì mới mong lộc tổ dài lâu
Nếu mà nghĩa lý quên mau
Trước tầm con mắt còn đâu cương thường
Với anh em bạc tiền chia xớt
Lớn nhỏ đều hơn thiệt nghiêm trang
Chớ nên nói quấy bàn ngang
Tay đứt ruột xót cưu mang mới là 


Bài thứ 9 

Thính phụ ngôn, quai cốt nhục, khởi thị trượng phu
聽婦言乖骨肉豈是丈夫
(Nghĩa là quá nghe vợ, để mất lòng anh em, người
trượng phu không thế)
Trọng hoá tài, bạc phụ mẫu, bất thành nhân tử
重貨財薄父母不成人子
(Nghĩa là tham tiền bạc khinh khi cha mẹ, người
quân tử nên tránh xa)

Diễn ca
Quá nghe vợ thành ra mất họ
Trọng tiền tài khinh bỏ mẹ cha
Trượng phu đâu có thế mà
Những người quân tử hẳn là hiểu sâu 


Bài thứ 10 

Giá nữ trạch giai tế. vô sách
trọng sính
嫁女擇佳婿無索重聘
(Nghĩa là kén chàng rể, quý nhất hiền lành
không đòi vàng bạc)
Thú tức cầu thục nữ, vật kế hậu liêm
娶媳求淑女勿計厚奩
(Nghĩa là cưới nàng dâu quý nhất nết na, không
cần của cải)

Diễn ca
Gả con gái nên cần rể tốt
Cưới dâu hiền lựa nết đoan trang
Không nên kén bậy vơ quàng
Rồi sau nên nỗi tan hoang cửa nhà 


Bài thứ 11 

Kiến phú quý nhi sinh siểm dung, giả tối khả sỉ
見富貴而生諂容者最可恥
(Nghĩa là thấy người giầu sang đem lòng
ghen tị nịnh bợ thật quá nhục nhã)
Ngộ bần cùng nhi tác kiêu thái giả, tiện
mạc thậm
遇貧窮而作驕態者賤莫甚
(Nghĩa là gặp lúc
nghèo khó mà sinh chứng kiêu căng
thật cũng quá ư đê tiện)

Diễn ca 
Người giầu sang tài ba không luỵ
Gặp khốn cùng chớ ỷ kiêu căng
thật là nhục nhã nào bằng
Cầm cân nẩy mực nhẽ hằng thì thôi 


Bài thứ 12 

Cư gia giới tranh tụng, tụng tắc chung hung
居家戒爭訟訟則終凶
(Nghĩa là ở nhà không nên tranh dành kiện tụng
Mà sinh thù hằn)
Xử thế giới đa ngôn, ngôn đa tất thất
處世戒多言言多必失
(Nghĩa là ra ngoài không nên nói nhiều, nói nhiều
tất không hay)

Diễn ca
Ở nhà chớ khá lời tranh tụng
Ra trường đời chớ dụng nhiều hơi
Giữ mình cẩn thận hẳn hoi
Tụng đình ắt chẳng tới nơi bao giờ 

Bài thứ 13 

Vật thị thế lực nhi lăng bức cô quả
勿恃勢力而凌逼孤寡
(Nghĩa là đừng cậy mình có thế lực mà lăng
bức người cô quả)
Vô tham khẩu nhục nhi tứ sát sinh cầm
無貪口肉而恣殺牲禽
(Nghĩa là không nên khoái khẩu mà sát hại chim
muông nhiều)
Quai tịch tự thị, hối ngộ tất đa
乖僻自恃悔誤必多
(Nghĩa là ngang ngược ỷ mình, ăn năn đã muộn)
Đồi noạ tự cam, gia viên chung thế
頹惰自甘家園終替
(Nghĩa là lười biếng ươn hèn cầm nhà bán ruộng)

Diễn ca
Đừng ỷ mình cầm cờ cứ phất
Chớ khoe khoang ấm cật nhàn thân
Phải khi trời đất xoay vần
Tránh sao cho khỏi phong trần ấy đâu
Nghe điều phải buồn rầu trong óc
Giọng ươn hèn ngu ngốc đua chen
Ăn năn cùng với buồn phiền
Nhà tan cửa hết bạc tiền cũng không 


Bài thứ 14 

Áp nặc ác thiểu, cửu tất thụ kỳ luỵ
押暱惡少久必受其累
(Nghĩa là gần người hung ác chơi lâu ắt có
ngày mang họa)
Khuất trí lão thành cấp tắc khả tương y
屈智佬城急謖可相依
(Nghĩa là kính bậc già gặp hoạn nạn có người
giúp đỡ ngay)
Khinh thính phát ngôn, an tri phi nhân chi sàm tố
đang nhẫn nại tam tư
輕听發言安知非人之讒愬
當忍耐三思
(Nghĩa là tiếng rỉ tai là những lời dèm pha che bai
kẻ khác)
Nhân sự tương tranh, an tri phi ngã chi bất thị,
tu bình tâm ám tưởng
因事相爭安知非我之不是
修平心暗想
(Nghĩa là chịu khó xét kỹ biết đâu mình có
điều gì lầm lỗi chăng)

Diễn ca
Chớ gần gũi người ngông mà lụy
Kính bậc già lưu ý
Tôn sùng
Nhỡ khi gặp lúc khốn cùng
Hẳn là những bậc anh hùng giúp cho
Tiếng rỉ tai nhỏ to phải rõ
Giọng đua đòi hãy tỏ vì đâu
Chớ nên vội vã buồn rầu
Mình mà vững dạ lo đâu chuyện gì 


Bài thứ 15 

Thi huệ vô niệm
施惠無念
(Nghĩa là làm ơn nên quên)
Thụ ân mạc vong
受恩莫忘
(Nghĩa là chịu ơn phải nhớ)
Phàm sự đang lưu dư địa
凡事當留餘地
(Nghĩa là việc đời nên để dành chữ đức)
Đắc ý bất nghi tái vãng
得意不宜再往
(Nghĩa là được việc rồi không nên trở lại)

Diễn ca
Việc ân nghĩa đừng ghi đừng nhớ
Thoả nguyện rồi
xin chớ vãng lai
Việc đời có đúng có sai
Nếu không cân nhắc hại tai uổng dầy 


Bài thứ 16 

Nhân hữu hỷ khánh bất khả sinh đố tật tâm
人有喜慶不可生妒嫉心
(Nghĩa là người ta có việc vui mừng, mình đừng
đem lòng ghen tị)
Nhân hữu họa hoạn bất khả sinh hỷ hạnh tâm
人有禍患不可生喜幸心
(Nghĩa là ngưòi ta gặp hoạn nạn mình đừng tỏ ý
vui mừng)

Diễn ca
Nhà có việc tự tay chia xẻ
Gặp đau buồn mình sẽ ra tay
Chẳng nên giả dại làm ngây
Những điều vạ gió tai bay đâu còn 


Bài thứ 17 

Thiện dục nhân kiến bất thị chân thiện
善欲人見不是眞善
(Nghĩa là làm thiện mà muốn người ta thấy
thì không phải là chân)
Ác khủng nhân tri,
tiện thị đại ác
惡恐人知便是大惡
(Nghĩa là làm ác mà sợ người ta biết được
thế là đại ác)

Diễn ca
Làm điều lành cháu con hưởng phúc
Gây ác ra thất đức bản tâm
Những điều đại ác đại nhân
Phải nên cân nhắc hai phần nào hơn


Bài thứ 18 

Kiến sắc nhi khởi dâm tâm báo tại thê nữ
見色而起淫心報在妻女
(Nghĩa là thấy sắc đẹp mà khơi lòng tà vợ con
phải báo)
Nặc oán nhi dụng ám tiễn họa di tử tôn
匿怨而用暗箭禍遺子孫
(Nghĩa là nuôi hận mà thừa cơ ám hại, con cháu
bồi hoàn)

Diễn ca 
Thấy gái đẹp lòng mơn mởn thích
Khoảng trời không buông xịch mũi tên
Cháu con quả báo nhãn tiền
Lưới trời lồng lộng
khôn liền bay cao 


Bài thứ 19 

Gia môn hoà thuận tuy ung san bất kế
diệc hữu dư hoan
家門和順雖饔飧不繼
亦有餘歡
(Nghĩa là gia đình hòa thuận dẫu rau cháo lần hồi
mà vẫn hả hê)
Quốc khóa tảo hoàn tắc nang thác vô dư tự
đắc chí lạc
國課早完則囊橐無餘自
得至樂
(Nghĩa là thuế khóa xong, tuy tiền bạc không còn
dư vẫn thấy vui vẻ) 

Diễn ca 
Gia đình giữ hàng ngày hoà thuận
Thuế khoá rồi tươm tất là vui
Ăn ngon ngủ kỹ hẳn hoi
Chẳng còn lo nghĩ sự đời vẩn vơ 


Bài thứ 20

Độc thơ chí tại thánh hiền
讀書志在聖賢
(Nghĩa là đọc sách chỉ theo thánh hiền)
Vi quan tâm tồn quân quốc
為官心存君國
(Nghĩa là làm quan phải trung vua yêu nước)

Diễn ca
Sách thánh hiền dù khờ cũng đọc
Dạ tôn quân vàng ngọc trước sau
Thủ thường an phận làm đầu
Chiều đời hợp ý sở cầu Hoàng Thiên 

Bài thứ 21

守分安命順時聽天
(Nghĩa là giữ mình lo làm thuận theo ý trời)
Vi nhân nhược thử, thứ hồ cận yên
為人若此庶乎近焉
(Nghĩa là làm người như thế là hiểu được đạo
rồi đấy)

Diễn ca 
Người xưa ĐẠO ĐỨC chu tuyền
Thủ phận an mệnh thuận thời thính thiên
Dựng nên CĂN BẢN vững bền dài lâu
Ngàn năm mãi mãi về sau
Giữ mình trọn đạo noi câu Thánh Hiền 



CHU TỬ TRỊ GIA CÁCH NGÔN CHUNG 

Đông Y Sĩ Nguyễn Khắc Nhân Bút hiệu
Thái Hanh (2003 – Quý Mùi) 

Thơ Tranh: Này Em


Nguyễn Đức Tri Ân
Melbourne, 16-09-14


Ngày Nay Hoàng Thị…



(gởi tn.)

Nhớ rồi Hoàng Thị ngày xưa/, Trưng vương thuở ấy nắng mưa vẫn chờ/Anh gã khờ rất ngu ngơ/ ban ngày ươm mộng đêm mơ trăng tròn/trăng tròn khuyết xa nước non/ đổi đời viễn xứ biệt vầng trăng non/

Bây giờ trăng chẳng còn non/ như thơ thiếu chữ ý mòn dạ đauEm là Hoàng Thị qua cầu/ môi son nhạt sắc áo màu đã phai/
vẫn là khuê các trang đài/ trong ngăn nhớ vẫn thương hoài ngàn nămvẫn theo em tận phương nam/ lạc đường tương ngộ trên ngàn dặm xa/đời chỉ cần một sát na/ vô thường biến hiện tuy xa mà gần/tình riêng nhân lên bội phần / như Thiên Thư* mãi theo chân Ngọ về/sợ gì đêm tối đường mê/ mây tan nguyệt khuyết vọng thê cũng đành.

Em là Hoàng Thị riêng anh/ hay là ảo ảnh ngày xanh hiện về.

Túy Hà
*Phạm Thiên Thư và Ngày Xưa Hoàng Thị

Bên Lở Bên Bồi Bên Héo Úa



(Tiếp Nguyễn Trường Tộ Nay Còn Đâu của Kim Phượng)

Nguyễn Trường Tộ xưa đã còn đâu
Một dòng trong đục chứa hai màu
Bên lở bên bồi bên héo úa
Thầy trò ngoảnh lại đã còn đâu

Trương Văn Phú
* Hình phụ bản Dòng Tiền Giang của tác giả ghi lại

Ý Thu

Cuối đời, tuổi già, ngẫm cũng vui. Gần đây, nhớ con, nhớ cháu, nhớ thân thích trong họ ngoài làng  nhớ bạn bè xa gần, nhớ học trò cũ, nhớ mình thuở mới vào đời với cái tôi, ngây thơ đến tội nghiệp cho mãi đến tận bây giờ, mà nói chữ "thuơng" không thành tiếng, nên mới có chuyện giáo già tự trào, tự bạch, tự trách, tự thán. Hôm nay, dường như nghe được tiếng thu gọi đâu đó, không hiểu trong đầu nghĩ gì mà bỗng nhớ lại một bài thơ, vâng một bài thơ, vỏn vẹn chỉ có 8 câu 7 chữ, mà phải mãi đến gần đây ,khoảng 50 năm sau mới viết nốt được 2 câu cuối. Tôi ngồi chép lại để mọi người thân quí đọc cho vui với tôi. Cầu chúc an lành.   

Ý Thu
 Mây Tần

Mỗi độ chuyển mùa dạ xốn xang 
Hồn thơ lãng đãng đỉnh non vàng.
Trời trong, mây bạc trôi lờ lững 
Rừng biếc, lá xanh rụng ngỡ ngàng.
Nhớ ráng nắng hồng chiều cổ tích 
Thương con cò trắng kiếp lang thang.
Cố nhân biền biệt từ Thu ấy 
Biết gửi về đâu nghĩa cũ càng.

Phụ Chú: Câu 5 và 6 lấy ý từ 2 câu thơ trong bài Đằng Vương Các Phú (?) của Vương Bột (647 - 675): "Lạc hà dữ cô vụ tề phi / Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc" (Ráng mây đỏ lạc lõng với con cò trắng lẻ bạn cùng bay / Nước thu và trời dài cùng một màu ). 

Phạm Khắc Trí

* * *
Trỗi giọng đàn ngân cống xự xang
Ngọn đèn mờ ảo hắt hiu vàng
Trông về quá khứ hoài nhung nhớ
Nghĩ đến tương lai thoáng ngỡ ngàng
Cuộc sống bộn bề, đời chật hẹp
Ước mơ bay bổng, mộng thênh thang
Cầm  thi khuây khoả qua ngày tháng
Góc khuất tâm tư cất kỹ càng.

Phương Hà

Nguyên Nhân Tình Trạng Khó Chịu


Trích đoạn Tin mừng theo thánh Matthêu 18: 21-35
Bấy giờ, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng:
“Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con,  thì con phải tha đến mấy lần ? Có phải bảy lần không ?”
Đức Giê-su đáp :
“Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy.”…..
 
Đặt vấn đề: Nguyên nhân tình trạng khó chịu
Nếu anh em con cứ xúc phạm đến tôi thì tôi cảm thấy khó chịu, bực tứctất nhiên rồi…
Nhưng ta thử tìm hiểu xem điều gì khiến ta khó chịu, bực tức ????
Thường thường, chúng ta đổ lỗi cho cái điều mà người khác xúc phạm tới tôi:
Có thể là lời nhục mạ, ánh mắt khinh bỉ hoặc làn môi cong lên thách thức
Nhưng Linh sư lại bảo: không phải như vậy.
Linh sư chia sẻ rằng:
Mỗi khi bạn thấy cáu gắt hoặc giận dữ với một ai đó, đối tượng để bạn nhìn vào không phải là người kia, nhưng chính là bản thân của bạn.
Câu hỏi được nêu lên không phải là“Con người kia sai quấy ở chỗ nào?”
nhưng là, “Tình trạng khó chịu này cho tôi biết gì về bản thân?”
Bạn hãy thực hiện điều ấy ngay bây giờ.
Bạn hãy nghĩ về một người thật khó chịu đối với bạn rồi hãy tự nhủ câu nói đau đớn nhưng có sức giải thoát này:
Nguyên nhân tình trạng khó chịu của tôi không phải do người khácnhưng là chính tôi.”
Sau khi đã nói ra lời ấy, bạn hãy bắt đầu tìm hiểu bạn đang tạo ra tình trạng khó chịu ấy như thế nào???
-   Trước tiên, bạn hãy nhìn vào khả năng thực tế này:
Chính bạn cũng có những khuyết điểm và khuyết điểm của bạn có khi còn làm khó chịu gấp bội cho người khác.
Nếu dám mạnh dạn nhận ra khuyết điểm mình, sự khó chịu của bạn sẽ biến thành niềm tri ân, vì thái độ của người kia đã đưa bạn đến chỗ tự nhận biết mình.
-   Thứ nữa để cho bạn nhìn xem:
Có thể bạn khó chịu vì điều ngươi kia nói hay làm hoặc lối sống ấy đang làm lộ ra một khuyết điểm nào đó trong cuộc sng của bạnnhưng chính bạn lại không nhận ra…không chịu nhìn nhận?
Mt 7:4  ‘Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn’, trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh ?
-   Thêm vào đó, một điều khác nữa cũng rất hiển nhiên:
Bạn bị bực tức khó chịu với con người này bởi vì ông ấy hoặc bà ấy không sống theo những kỳ vọng đã được cài đặt sẵn trong bạn.
Thật ng ngẩn biết bao khi bạn đòi hỏi người khác phải sống đúng theo những tiêu chuẩn và những qui tắc mả cha mẹ của bạn đã lập trình vào đầu óc của bạn.
Lc 7:32   Họ giống như lũ trẻ ngồi ngoài chợ gọi nhau mà nói:
‘Tụi tôi thổi sáo cho các anh,
mà các anh không nhảy múa ;
tụi tôi hát bài đưa đám,
mà các anh không khóc than.’
-   Và đây là sự thật sau cùng cho bạn suy tư:
Nếu xét đến nề nếp gia cảnh, đến kinh nghiệm cuộc sống, và sự vô tình của con người kia,nhất định họ sẽ phải cư xử như thế.
Người ta đã nói rất đúng: hiểu biết tất cả là tha thứ tất cả.
Nếu bạn thực sự hiểu biết con ngưởi này, có lẽ bạn sẽ nhìn anh ấy như một người đáng thương chứ không đáng trách, sự khó chịu của bạn lập tức sẽ tan biến.
Sau đó, bạn sẽ đối xử vi anh ấy hoặc chị ấy một cách yêu thương, anh ấy hoặc chị ấy cũng sẽ đáp lại một cách yêu thương.
Lúc đó, bạn nhận ra mình đang sống giữa một thế giới đáng yêu
mà bạn đã tự tạo ra cho chính mình.
Kết luận:
Tư tưởng của Linh sư chắc khó được phần đông chấp nhận.
Nhưng nếu tôi mở lòng ra để đón nhận tư tưởng này:
Nguyên nhân tình trạng khó chịu của tôi không phải do người khác,
nhưng là chính tôi.”
Và nếu tôi thực hiện theo đề nghị của Linh sư tôi sẽ nhận ra mình đang sống giữa một thế giới đáng yêu do chính tôi đã tự tạo ra cho chính mình.

Vũ Thị Bạch Hằng - sưu tầm

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Un Jour À La Fois - Chantal Pary


Lời Dịch: Nguyễn Minh Châu
Tranh Thơ: Kim Oanh
Lời Pháp: André Breton
Ca sĩ Chantal Pary



Nhớ Về Quê Hương


Quê hương tôi có con sông uốn khúc
Có ruộng vườn đồng lúa luỹ tre xanh
Có núi cao bát ngát bọc quanh thành
Mùa phượng nở bao quanh trường học cũ

Người dân lành suốt cả năm lam lũ
Vui ruộng đồng nếp cũ của quê hương
Những con tim đầy chan chứa tình thương
Mà chất phác đủ mọi đường chân thật

Tôi ra đi nước nhà chưa chia cắt
Tận đáy lòng thương nhớ đến quê hương
Mỗi buổi chiều khi bóng xế hoàng hôn
Đàn cò lượn cô thôn bay tấp nập

Đối cảnh ấy lòng tôi thường ủ ấp
Muốn cưỡi mây mà về gấp quê hương
Mây ơi cho ta gửi chút tình thương
Để nhắn đến quê hương lời thăm hỏi

Nòi Hồng Lạc ngàn năm chung một mối
Nước non nhà dòng dõi giống Tiên Long
Đã bao phen rạng rỡ mặt anh hùng
Nơi sông Nhị núi Nùng còn để tích

Nắm tay nhau cùng làm điều hữu ích
Cho quê hương thanh lịch buổi xuân sang
Ngày mai đây ta y cẩm hồi hương
Nước non đã thái bình vui vẻ cả.

Hoàng Cúc

Nắng Thu Phai



Nhìn màu nắng nhớ dáng em trong đó
Thướt tha chiều lửa hạ đã dần phai
Anh nhớ em nắng thu dịu mát này
Lòng se thắt từng ngày cơn nắng đổ.


Mong cơn mưa như trưa hè năm đó
Dưới hiên nhà anh quạt mát cho em
Nay thu về gió lay động bức rèm
Cơn gió mát nhớ em ngày xưa ấy.

Nhớ thu xưa em đón gió heo may
Đùa trong nắng nhặt từng lá thu bay
Rồi nhẹ vuốt đề thơ vào trang lá
Mỗi trang thơ anh giữ đến hôm nay.

Anh nhớ quá chúng mình có những ngày
Tay trong tay dưới nắng chiều thơ mộng
Chầm chậm đi bên nhau dọc bờ sông
Thì thầm nói những lời yêu trìu mến.

Nay thu về vạt nắng sớm vừa lên
Lòng xao xuyến anh nhớ chiều thu ấy
Mắt hoen buồn em thỏ thẻ lời thương
Em lo quá những mùa thu còn lại…

Nắng thu về đời biết có đổi thay
Có xa nhau như chiếc lá thu này
Rời thân mẹ đâu có ngày trở lại
Mong tình ta không như lá thu bay.

Tôi im lặng nghe lòng buồn rười rượi
Lá vàng bay theo màu nắng thu phai
Nay thu về, nơi phương trời viễn xứ
Nhớ thương em, đôi dòng lệ chảy dài … 


Song An Châu

Dòng Sông Thao Thức



Vẳng tiếng thuyền xuôi tận cuối sông
Phù sa sông Cửu chảy tuôn dòng

Hậu giang trôi dạt theo về biển
Một chút tình riêng sưởi ấm lòng

Trên tàng cây, lá run run thở
Một thoáng ưu tư trĩu nặng lòng
Du tử lạc loài nơi viễn xứ
Cánh buồm dong ruỗi vượt mênh mông

Non nước bạt ngàn xa mãi xa
Mơ màng tiếng quốc vọng vỡ òa
Hồn thiêng sông núi còn vương vấn
Ta gởi về ai giọt lệ nhòa

Nắng chiều quê Mẹ tan trong gió
Những nhánh sông buồn vẫn nổi trôi
Biển bờ cách biệt người xa mãi
Lững lơ dõi bóng ánh trăng trôi.

SG 28/8/2014
Đông An



* Hình phù sa bên lở bên bồi sông Vĩnh Long - Biện công Danh

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

Mất Lá Thư Tình


Cánh thư tình thì thầm đâu mất
Đã trao lời mật ngọt yêu thương
Từng nét gò in dấu vấn vương
Thời chinh chiến soi đường dũng cảm

Đóa hồng tươi cam làm hoa dại
Truân chuyên đời mãi ngõ đi hoang
Thư tình đó dỡ dang điệp khúc
Biết bao giờ kịp lúc đoàn viên

Cầu vồng ước nàng tiên bé nhỏ
Thỏ thẻ lời còn đó tình thư
Mai em lớn mình như đôi hạc
Khắp trời xa gieo hạt hương yêu

Ngày thành quả sớm chiều vội tắt
Nước mắt tràn át nụ cười xinh
Lem luốc xóa nhạc tình lạc điệu
Lá thư tình diệu vợi chờ mong

Thời gian trôi nghi lòng dũng cảm
Ảm đạm dần thử thách gian nan
Suối mang tâm sự than cùng gió
Bến bờ nào lạc bỏ tình thư!

Ta như đôi hạc chiều giông bão bùng!

Pleiku 24-7-2011
Lê Kim Hiệp

Mùa Hoa Phượng


Hôm nay phượng nở ven đường
Mình anh tìm đến cổng trường năm xưa
Nhớ từng giây phút đón đưa
Nhớ từng cánh phượng thời chưa biết buồn.
Mỗi mùa hoa, mỗi nhớ thương
Em giờ nơi ấy vẫn thường mộng mơ?
Ép màu hoa phượng thành thơ
Hay là em đã hững hờ với hoa?

Biện Công Danh

Thanh Thản


Này em một giấc ngủ hiền
Quanh em bao nỗi muộn phiền nhẹ rơi
Đắng cay chua xót cuộc đời

Xin như làn gió giữa trời phiêu du….

Trần Thị Dã Quỳ

Thơ Tranh: Nhân Sinh




Thơ: Quên Đi 
Tranh Thơ: Hữu Đức

Có Em, Đà Lạt


       (Tặng HNĐ, Couvent ngày xưa)

Nghe chiều rớt nhẹ rừng thông
Hoa đào trong gió tóc bồng lên xanh
Nắng nghiêng lấp lánh trên cành
Cam Ly nước đỗ thác ghềnh bọt xa..

Vòng tay ân ái thướt tha
Ôm tròn nỗi nhớ mượt mà yêu thương
Hồ Than thở tỏa hơi sương
Có em, Đà lạt như vương sợi tình..

Em tôi, cô gái mơ xinh
Bồ câu đôi mắt, lung linh nụ cười
Áo học trò, má hồng tươi
Cả trời say, và cõi người cùng say..

Em ơi, thung lũng mưa bay
Couvent đồng phục..những ngày bên nhau
Nụ hôn quyến luyến đưa trao
Cà phê từng giọt, ôi sao.. ngọt ngào..

Đà lạt ơi,kỷ niệm dâng trào
Yêu chi rồi cũng ngõ vào chia ly
Tình không trọn,rũ cánh đi
Con tim gởi lại.. mấy khi nhạt nhòa..!

Bùi Thanh Tiên
8 tháng 9, 89


Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

Anh Chị Tiến Nhi Chia Buồn Cùng Gia Đình Nguyễn Hoàng Vũ


Anh chị hay tin trễ Bác Anton Nguyễn Văn Bang đã được Chúa gọi vể
Ngày 1- 9 - 2014, Tại Arizona, Hoa Kỳ
Kính nguyện dâng lên lời hiệp cầu cùng Hoàng Vũ và Gia đình.
Nguyện xin Linh Hồn Bác Trai được an bình nơi Nước Chúa.

Thành Kính Nguyện Cầu


Đỗ Đình Tiến & Lê Thị Kim Nhi

Huỳnh Hữu Đức Chia Buồn Cùng Thủy - Hiệp


Được tin trễ Cụ Ông Anton Nguyễn Văn BangThân phụ của Nguyễn thị Bích Thủy và là Nhạc Phụ của Lê Kim Hiệp, về cõi Chúa ngày 01- 9 - 2014.
Anh xin được gởi đến Thuỷ - Hiệp cùng Gia Đình lời chia buồn chân thành và cầu chúc hương linh Bác Trai sớm an nhàn nơi đất Chúa.
Thành Kính Phân Ưu

Huỳnh Hữu Đức


Chuyến Đò Không Em - Hoài Linh - Hương Lan

      Thời niên thiếu cái thuở mới lớn có những mối tình dù hai người đã biết rõ lòng nhau nhưng, chưa kịp thố lộ chưa kip trao lá thơ tỏ tình đã năn nót cả mấy ngày với tất cả hy vọng . . .
      Nhưng chưa kịp trao,chưa kịp tỏ bày thì người thương đã đi lấy chồng. 
      Éo le đó đã theo suốt cả đời và cả đời hối tiếc. . .


Sáng Tác: Hoài Linh
Tiếng Hát: Hương Lan
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Độc Ẩm Trăng



Đêm trăng này
Lấy ai người đối ẩm...
Thú vị thay

Ai lữ hành
Nương bước dưới trăng thanh
Đang lẻ loi

Chớ nên vội
Dời gót đến với nhau
Cùng đối ẩm...

Càng cô đơn
Nghe sao còn trống vắng
Lại câm lặng

Chén rượu nồng
Có uống cũng như không
Vẫn phiền muộn

Vẫn cứ buồn
Biết ai người tri kỷ
Hãy đến đây

Cùng tâm sự
Đêm trăng này...

Quên Đi