Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Này Em Có Hay Rằng - Quách Nam Dung Sáng Tác



Sáng Tác: Quách Nam Dung
Tiếng Hát: Anh Đào

Giang Thôn Thu Vọng - 江村秋望 g


裴宗灌 - Bùi Tông Quán (Việt Nam) 

      江村秋望             Giang Thôn Thu Vọng 

衣獨自立江阡         Phi y độc tự lập giang thiên 
秋色誰將到眼邊         Thu sắc thuỳ tương đáo nhãn biên 
旅雁行行過別浦         Lữ nhạn hàng hàng quá biệt phố 
客帆点点絡晴天         Khách phàm điểm điểm lạc tình thiên 
溪頭佛寺依紅葉         Khê đầu phật tự y hồng diệp 
竹外人家隔淡煙         Trúc ngoại nhân gia cách đạm yên 
日暮誰知凝佇處         Nhật mộ thùy tri ngưng trữ xứ 
菉雲暗野看豐年         Lục vân ám dã khán phong niên. 

Dịch Nghĩa:

 Ngắm Thu Nơi Xóm Ven Sông 

Khoác áo một mình đứng ở ven sông
Ai đem vẻ đẹp của mùa thu đến trước mắt
Chim nhạn từng hàng bay đi qua bến sông
Cánh buồm khách từng chấm giữa trời quang đãng
Nơi đầu khe ngôi chùa phật tựa vào đám lá hồng
Ngoài bụi tre nhà dân chúng bị che bởi khói mờ
Trời đã về chiều ai biết được ta đứng lặng rất lâu nơi đây
Đám mây xanh tuy che tối nhưng vẫn thấy cánh đồng rộng được mùa

Bản dịch của Mailoc 

Ven sông một bóng áo bay bay
Ai rắc thu vàng trước mắt ai
Nhạn lướt hàng hàng trên bến vắng
Buồm dong lớp lớp giữa trời say
Đầu khe chùa ẩn cây hồng nhuộm
Sau trúc nhà chìm khói xám xây
Chiều xuống có người còn đứng ngắm
Đồng xanh lúa gợn gió cùng mây 
 
                                   Mailoc 
                                Cali 6-6-14   
* * *

Ngắm Thu Nơi Xóm Ven Sông 

Một mình khoát áo đứng ven sông
Trước mắt màu thu đẹp cả lòng
Nhạn xếp từng hàng ngang bến cũ
Buồm gương bao cánh giữa trời trong
Đầu khe chùa phật nương cây rậm
Cạnh trúc nhà dân ẩn khói lồng
Lặng ngắm cả ngày ai có biết
Xanh trời ruộng trúng chẳng hoài công

                                         Quên Đi
* * *

Ngắm Thu  Trên Xóm Ven Sông

Khoát áo bờ sông cảm xúc nhiều,
Ai đem thu sắc trải đìu hiu.
Nhạn bay lớp lớp sang bờ khác,
Buồm chạy xa xa dưới nắng xiêu.
Thấp thoáng cửa chùa trong lá đỏ,
Chơi vơi làn khói quyện lam chiều.
Trời hôm đứng lặng nhìn mây xám,
Đồng tối được mùa bớt tịch liêu.
                     Đỗ Chiêu Đức.  
* * *

Thu Về Trên Xóm Ven Sông

Khoác hờ chiếc áo, bước ra sông
Ngắm cảnh trời thu nhuộm khoảng không
Đàn nhạn hàng hàng qua xứ lạ
Cánh buồm thấp thoáng giữa mênh mông
Đầu khe, chùa lẫn rừng phong đỏ
Sau trúc, nhà vương bụi khói hồng
Ngơ ngẩn trong chiều buông bảng lảng 
Vụ mùa hứa hẹn trĩu trên đồng.
                    Phương Hà phỏng dịch
* * *

    Vào Thu Nơi Bến Sông  

Một mình khoát áo đứng ven sông
Hương sắc vào thu khiến chạnh lòng
Chim nhạn từng đàn bay chốn khác
Cánh buồm ẩn hiện giữa chiều loang
Đầu khe Phật tự chen rừng lá
Dưới xóm nhà dân khói tỏa lồng
Đứng lặng ngẩn ngơ ai biết nhỉ ??
Được mùa lúa trổ hạt xanh đồng 
                                  Song Quang
* * *

Ven Sông Lặng Ngắm

Áo vác vai ven ngoài bến vắng
Ngắm màu thu chuyển sắc vàng thay
Nhạn trời tiếp nối mờ xa lướt
Buồm khách đua nhau thấp thoáng lay
Cửa Phật đầu khe cành rậm phủ
Mái nhà cạnh trúc khói mờ bay
Hoàng hôn sắp tắt chưa rời bước
Dưới áng mây mờ lúa trĩu sai
                            Kim Phượng

Escultura: George Lundeen - Tác Phẩm Điêu Khắc George Lundeen

       (Ảnh Gusz Damyjcz Cohene)
Escultura: George Lundeen
Hay una pasión…
En esta noche…
Extraviada…
Sin nombres…
Ya que se tiene…
Que llamar de a dos…
Esa pasión…
Que pide gemidos…
Que impide sin sentidos…
Que llama…
Como fuego…
Un destino…
Serán sudores…
Malas palabras…
Al oído…
Amores de amantes…
Uniones de almas…
Pero pasiones…
Entre artes…
Y el vidrio empañado…
De tarde…
Cuando lo deseado…
Se hace sabor…
Sensación…
Rubor…
Hacer el amor…
Hacer pasión…
Gusz.
Virreyes.
Tác Phẩm Điêu Khắc: George Lundeen

Đó là một niềm đam mê...
Vào đêm này...
Bị mất...
Mà không có tên...
Kể từ khi bạn có...
Gọi hai...
Niềm đam mê mà...
Yêu cầu moans...
Ngăn chặn mà không có cảm giác...
Gọi điện thoại...
Như cháy...
Một điểm đến...
Họ sẽ ra mồ hôi...
Từ nghĩa xấu...
Ở tai...
Yêu thương những người yêu thích...
Công đoàn của linh hồn...
Nhưng niềm đam mê...
Giữa nghệ thuật...
Và fogged thủy tinh...
Buổi chiều...
Khi mong muốn...
Nó là hương vị...
Cảm giác...
Đỏ mặt...
Quan hệ...
Làm cho niềm đam mê...


Lê Phạm Trung Dung Dịch

Thùy Dương


Thơ: Phạm Hồng Ân
Thơ Tranh: Kim Oanh


Sáng Tác: Trúc Hồ
Tiếng Hát: Thùy Dương

Mưa Sài Gòn


Trời Sài gòn chiều nay cơn mưa lũ
Mưa chập chùng trên phố vắng người qua
Những cơn mưa của một thời rất nhớ
Áo em xưa mưa đẫm ướt nhạt nhoà

Dưới cơn mưa em đi về đơn độc
Mưa có làm buốt giá trái tim em
Hạt mưa rơi thầm thì trên vai áo
Mưa dấu yêu từng giọt vẫn dịu mềm

Chiêu nơi đây cũng mưa buồn tầm tã
Quán bên đường tí tách giọt cà phê
Anh cúi đầu nhớ em từng kỷ niệm
Những chiều mưa ta dìu bước nhau về

Mưa vẫn rơi bâng khuâng trên xóm nhỏ
Gởi lại em dòng nhớ vẫn dâng tràn
Đi dưới mưa sao nghe lòng buốt giá
Hồn trôi vào niềm tiếc nuối mênh mang

Khiếu Long


梁祝姻緣 - Lương Chúc Nhân Duyên

      Nhớ xưa, khi khoảng 14, 15 tuổi, khi mới vừa lỏm bỏm học chữ Nho với Bác Sáu ( Lặc Bệ 六伯 ) trong trường Tiểu học Tân  Triều, Cái Răng. Một hôm, Bác kể cho nghe về chuyện tình của Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, thì anh bạn học Liêu Chương Cầu (Hiện là thầy giáo dạy cho Trung Tâm Ngoại Ngữ của Đại Học Khoa Học Xã Hội Nhân Văn ) đã nổi hứng  làm một bài Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú như sau:



     梁祝姻緣                      Lương Chúc Nhân Duyên

千秋梁祝此姻緣,        Thiên thu Lương Chúc thử nhân duyên,
悲慘兩同共筆硯。        Bi thảm lưỡng đồng cộng bút nghiên.
竹綠流風分折斷,        Trúc lục lưu phong phân chiết đoạn,
梅黃借雨泣纏綿。        Mai Hùynh tá vũ khấp triền miên.
三年求學情如海,        Tam niên cầu học tình như hải,
一旦相離恨似天。        Nhất đán tương ly hận tự thiên.
欲請高天頒旨意,        Dục thỉnh cao thiên ban chỉ  Ý,
如何薄待此良緣?        Như hà bạc đãi thử lương duyên ?
            廖其(章求)                  Liêu Kỳ
( Chương Cầu )

        Bài thơ tuy còn ngô nghê, sử dụng nhiều từ trùng lặp, nhưng Ý tứ cũng liền lạc và đúng niêm luật, nên đọc lên nghe cũng rất xuôi tai. Lúc đó chúng tôi đều mới bắt đầu học Hán Văn nên tôi phục ông bạn tôi quá chừng chừng, và cũng vì vậy mà cho đến ngày hôm nay tôi vẫn còn nhớ thuộc lòng bài thơ nầy. Đọc lại vẫn còn thấy hay hay, nên xin giới thiệu với các Thầy Cô và Thân Hữu cùng các em học sinh thân mến.

Nghĩa Bài Thơ:

         Cho đến ngàn năm sau thì chuyện tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài nầy vẫn là chuyện tình bi thảm của lứa đôi trong lúc cùng chung đèn sách bút nghiên. Như cây trúc xanh trước gió bị gãy ra làm nhiều đoạn, và như mai vàng mượn hạt mưa làm giọt lệ để khóc triền miên. Ba năm cùng học hành với nhau tình sâu như biển, trong một ngày lại phải chia tay nhau thì cái hận cũng cao ngút trời. Muốn hỏi Trời già rằng sao không ban ra cái chỉ Ý tốt, mà lại đối sử tệ bạc với mối lương duyên nầy ?!
         Đọc câu số 4: " Mai Hùynh tá vũ khấp triền miên ", làm ta nhớ đến một vế thơ của Thế Lữ trong bài " Giây Phút Chạnh Lòng " là :

          ....  Em đứng nghiêng mình dưới gốc mai,
                Vin ngành sương đọng lệ hoa rơi.
                Cười nâng tà áo đưa lên gió,
                Em bảo : Hoa kia khóc hộ người ! ....

Diễn Nôm:

             Mối Duyên Lương Chúc

            Ngàn năm Lương Chúc mối tơ duyên,
            Bi thảm làm sao nợ bút nghiên.
            Trúc gãy thôi xanh sầu gió thảm,
            Mai vàng mượn lệ khóc triền miên.
            Ba năm đèn sách tình như biển,
            Một buổi chia lìa hận tựa thiên.
            Dám hỏi cao xanh sao khắc nghiệt,
            Vì đâu bạc đãi mối lương duyên ?!


Đỗ Chiêu Đức.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Tôi Đi Giữa Hoàng Hôn - Văn Phụng - Hà Thanh


Sáng Tác: Văn Phụng
Tiếng Hát Hà Thanh
Hình Ảnh: Trương Văn Phú  (Sông Tiền Giang Vĩnh Long Tháng 7/ 2014)
Thực Hiện: Kim Oanh

Em - Sài Gòn


Mỗi khi ngồi nhớ Sài Gòn
giọng em thánh thót mãi còn vọng ngân
hát tặng anh khúc tình hồng
là em gởi cả tấm lòng về anh!

Dòng-thời-gian có thoáng nhanh
tình còn tiết tấu âm thanh ấm nồng
khi trao em một đóa hồng
là anh muốn giữ giữa lòng dáng em!

Giờ còn nỗi nhớ rong đêm
lay anh trở giấc gọi em-sàigòn!

Cao Nguyên


Hành Trình Cuộc Sống


Cuộc sống là một hành vừa động vừa tĩnh, mang nhiều sắc màu, nhiều tiết tấu. Bắt đầu cuộc đời từ khi hình thành sự sống trong lòng Mẹ, và ngày Mẹ khai hoa nở nhụy là lúc Mẹ sinh ra ta, Mẹ vui vì bắt đầu mùa Xuân của con, nhưng có khi Mẹ cũng quan ngại hoặc lo buồn vì những mùa khác của con... Vâng, hành trình cuộc sống không hề đơn giản!
Đức Khổng Tử xác định: “Đời người cần có 5 đức: Ôn, Lương, Cần, Kiệm, Chính”.
Sống là đấu tranh, là vươn lên không ngừng, dù sống ở cương vị nào cũng vậy. Mỗi người là một cá thể riêng biệt nhưng vẫn hài hòa trong một tổng thể.
ÔN – “Ôn” là ấm, nghĩa là ôn hòa chứ không cực đoan. Không ôn hòa, người ta sẽ thiên lệch, buông thả hoặc cuồng nhiệt. Người Việt có câu: “Khôn cho người ta rái, dại cho người ta thương, dở dở ương ương chỉ tổ cho người ta ghét”. Ôn ở đây là một động thái dứt khoát và nghiêm túc, không khô khan, không nửa vời, không tiêu cực, nếu là người có tôn giáo thì không cuồng tín.
LƯƠNG – “Lương” là tốt lành, chân thật. Con người vốn dĩ có xu hướng vị kỷ, do vậy mà luôn phải nỗ lực sống tốt hơn. Leo dốc thì rất khó, thả dốc thì rất dễ. Sống tốt không chỉ là tránh điều ác (tiêu cực) mà còn phải hăng say làm điều thiện (tích cực).
CẦN – “Cần” là siêng năng, chịu khó. Tinh thần thì linh hoạt nhưng thân xác luôn nặng nề. Có những điều mình muốn thì mình không làm, mà điều mình không muốn thì mình lại làm. Con người là vậy, rất yếu đuối, mâu thuẫn với cả chính mình.
KIỆM – “Kiệm” là tiết kiệm, không hoang phí. Kiệm ở đây không giới hạn theo nghĩa vật chất mà còn bao hàm các nghĩa khác, nghĩa là không hoang phí thời gian cho các hoạt động vô bổ, không hoang phí ánh mắt, không hoang phí lời nói, không hoang phí thái độ, không hoang phí tình cảm,… Cuộc sống luôn phải chừng mực. St. Francois de Sale so sánh: “Ít nói không là nói ít, mà là không nói những điều vô ích”.
CHÍNH – “Chính” là ngay thẳng, đứng đắn. Thánh Giuse là người công chính nhờ khiêm nhường và tuân phục. Người ít nói hoặc ít cười chưa hẳn là người nghiêm trang và đứng đắn. Không thành kiến với người khác cũng là động thái ngay thẳng, sống nghiêm túc. Phải có tình yêu thương thực sự mới khả dĩ “vui với người vui, buồn với người buồn”.
Đời người như viên đá cuội lăn mòn trên những con dốc đời, rồi một ngày nằm chết lẻ loi bên vệ đường mà vẫn trăn trở không nguôi, vì bao mơ ước chưa trọn vẹn! Khi tư tưởng chín muồi thì thân xác bắt đầu rã rời… Đó là một nghịch lý, nhưng là nghịch-lý-thuận. Cũng có thể đó là sự nghiệt ngã của cuộc đời. Cũng là con người, nhưng có người sung sướng từ trong trứng nước, có người lại đau khổ và thiếu thốn suốt cuộc đời, không chút thanh thản.

Làm sao hiểu được triết lý cuộc sống? Beethoven nói: “Cảm ơn Chúa, tôi viết được nhạc, còn ngoài ra tôi chẳng làm được gì”. Shakespear nói: “Có người sinh ra được sự nổi tiếng rơi vào mình, có người tìm mãi cũng thấy, nhưng có người tìm cả đời cũng không thấy”. Thật bí ẩn, con người không thể hiểu thấu! Hát Xẩm (Việt Nam) có câu: “Một đời đánh phấn đeo hoa, một đời khổ ải cũng qua một đời”. Vậy đó!
Thánh Catarina khuyên: “Cuộc đời là chiếc cầu, hãy đi qua chứ đừng dừng lại trên đó”. Giá trị cuộc đời không được đo bằng “chiều dài” mà đo bằng “chiều sâu”. Và Pithagore cảnh báo: “Đừng thấy bóng mình to mà tưởng mình vĩ đại”.

Trầm Thiên Thu
Vũ Thị Bạch Hằng sưu tầm

Đời Bỗng Vắng Im


Trăng khuất về đâu buỗi sáng này
Chỉ còn trơ trọi một rừng cây
Gió đi xa tắp ngoài muôn dặm
Có chở theo giùm những áng mây

Mười năm như thể ta về lại
Quảng đời thơ ấu chốn quê xưa
Vườn xanh ngào ngạt hương hoa cỏ
Buồn ơi xao xác tiếng gà trưa

Mười năm như thể ta đi lại
Con đường hai buỗi đến trường vui
Những tà áo trắng vờn trong gió
Mùa hạ ve ngân khúc ngậm ngùi

Tưởng tượng một ngày đời vắng im
Về đâu bằn bặt một bóng chim
Mười năm thôi chỉ là cơn mộng
Mây bay nước chảy biết đâu tìm

Khánh Hà 
Ảnh phụ bản của Biện Công Danh - Đường đến trường,Vĩnh Long  

Tân Toàn Quyền Gốc Việt Ông Lê Văn Hiếu - Bang Nam Úc


Tân Toàn Quyền Gốc Việt Ở Úc hết lời ca ngợi khí huyết Tổ Tiên Việt Nam
Trả lời phỏng vấn Radio Australia, ông Lê Văn Hiếu, Toàn quyền vừa được bổ nhiệm của bang Nam Úc nói: “Tôi xin dành vinh dự này cho cộng đồng Việt Nam…”

Thay vì trả lời câu hỏi vì sao được bổ nhiệm làm Toàn quyền , ông Lê Văn Hiếu đã giành khá nhiều thời gian để kể về cách mà nước Úc lựa chọn một Toàn quyền.
Được Nữ hoàng Elizabeth II trực tiếp bổ nhiệm
Ông Hiếu cho hay, các ứng viên phải trải qua một một quá trình chọn lọc rất rộng rãi. Trước đó Nội các tiểu bang đề nghị một số thành viên trong cộng đồng mà họ cảm thấy đã “đóng góp một cách thiện nguyện. Đóng góp ở đây là ngoài công ăn việc làm của bản thân, người đó còn đóng góp ngoài mức bình thường của một người làm việc”. Trong việc chọn lọc, nội các cũng phải tính tới các yếu tố khác như quan sát công ăn việc làm, cách cư xử của những người này trong quá trình làm việc với cộng đồng và xã hội…
Sau đó nội các thảo luận về những người mà Nội các nghĩ là các ứng viên có xác suất cao để đề nghị Nữ hoàng Elizabeth II xem xét.
Trong giai đoạn này Thủ hiến sẽ tiếp tục tham khảo một số nhân vật trong chính quyền cũng như xã hội. Cuối cùng đề nghị sẽ được chuyển sang cho Nữ hoàng.
Sau đó một thời gian, bí thư của Nữ hoàng báo cho Thủ hiến biết người được đề cử đã được sự đồng ý của Nữ hoàng. Tuy nhiên, sự đồng ý này vẫn chưa được chính thức hóa. Sau đó, Úc phải cung cấp thêm mọi dữ kiện và tài liệu cần thiết để Nữ hoàng xem xét lần cuối.
Ông cho biết chức vụ Toàn quyền các bang ở Úc là “do chính Nữ hoàng trực tiếp bổ nhiệm”.

Ông Lê Văn Hiếu (phải) và Toàn quyền đương nhiệm của bang Nam Úc Kevin Scarce


“Hãy nhớ mình thuộc một dòng giống hết sức thông minh, cần cù…”

Cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn với Radio Australia, nói về việc là người gốc Việt đầu tiên được bổ nhiệm Toàn quyền ở Úc, ông Lê Văn Hiếu xúc động cho biết: “Tôi xin dành vinh dự này cho cộng đồng Việt Nam, cho khí huyết của tổ tiên ông bà mình, cho dân tộc Việt, chứ cá nhân tôi chỉ là người mang những cái đó thôi”.
Theo ông Hiếu, dân tộc và tổ tiên người Việt có những tính cách quý báu như “rất bất khuất, kiên cường, chịu khó nhẫn nại, dễ hòa hợp, hiếu khách”.
Ông nói rằng việc ông được bổ nhiệm làm Toàn quyền là “sự ghi nhận không phải dành cho một cá nhân tôi mà là ghi nhận sự đóng góp của toàn thể cộng đồng Việt Nam ở Úc”.
Ông ngỏ lời khuyên các bạn trẻ phải “ghi nhớ trong tâm khảm là mình đang mang trong máu của mình một sức sống hết sức mãnh liệt, một sự chịu khó, chịu đựng hết sức cao. Đồng thời luôn nhớ rằng mình thuộc về dòng giống hết sức thông minh và cần cù”
Theo ông Hiếu, nếu “đặt tình tự dân tộc như một niềm an ủi lớn lao, như một động lực để động viên mình thì tôi tin chúng ta sẽ vượt qua được nhiều khó khăn”.

Giấc mơ hơn mọi giấc mơ


Vị tân Toàn quyền 60 tuổi từng tâm sự, khi đặt chân đến Úc hơn 36 năm trước, ông không mang theo bất cứ vật gì ngoại trừ một chiếc va li vô hình chất đầy ước mơ. Nhưng việc được vinh dự nhận chức Toàn quyền là điều hoàn toàn vượt ra ngoài mọi giấc mơ “dù ngông cuồng nhất” của ông. Không chỉ là người gốc Việt đầu tiên trở thành Toàn quyền ở bang Nam Úc, ông còn là người châu Á di cư đầu tiên nắm giữ chức vụ này trong lịch sử của bang.
Ông Lê Văn Hiếu sinh năm 1954 tại tỉnh Quảng Trị, Việt Nam. Năm 1977, ông và phu nhân, bà Lan, đến Úc.
Ông bà có hai con trai, Don (27 tuổi) và Kim (23 tuổi), được đặt tên theo tên hai vận động viên cricket nổi tiếng của Úc là Don Bradman và Kim Hughes.
Tân Toàn quyền Lê Văn Hiếu sẽ chính thức nhậm chức ngày 2/9 năm nay. Ông cho biết, ở cương vị mới, ông sẽ tận dụng mọi cơ hội để thúc đẩy quan hệ hợp tác kinh tế và văn hóa giữa bang Nam Úc với các nước Đông Nam Á.

Trong bài có sử dụng tư liệu của ban tiếng Việt, Radio Australia, hãng tin Úc ABC.

Đỗ Đình Tiến Sưu Tầm

Đàn Cò


Đàn cò tóc bạc như vôi
Mặn nồng hương lửa, trọn đời bên nhau
Đàn cò tóc bạc phau phau
Cùng chung bờ mẫu, ruộng sâu, đầm lầy
Đêm về chung một tàn cây
Cùng nhìn sông chảy: lớn đầy, ròng vơi
Đàn cò soải cánh giữa trời
Thế gian sao lại lắm người ghét nhau?
Đàn cò vỗ cánh bay mau
Hoá thân hạc trắng, bay vào bồng lai

Lê Kim Thành


Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Nói Với Học Trò


(Tặng các em ở Nguyễn Cảnh Chân, thời xưa)

Thầy trở về nhìn các em lần nữa
Những đầu xanh thơm bút vở học trò
Những chiếc áo viền đường bay quá khứ
Những màu môi sáng rực tuổi ngây thơ.


Thầy trở về ôm nỗi buồn chiến trận
Nghe chim kêu tự thành cổ rêu vàng
Xếp trang sách dâng đời cho bom đạn
Trái tim sầu mang trời đất tan hoang.


Thầy trở về hình đã đen hơn trước
Râu thì dài, bóng thì lụn ưu tư
Và ngậm ngùi nhìn các em lần lượt
Vơi dần đi như lá rụng mùa thu.


Thầy trở về dẫm dấu giày lang bạt
Trên thềm xưa đếm từng bước thương đau
Các em có những ước mơ khao khát
Giờ tiêu tan mây khói giữa trời cao.


Thầy đứng đây vụng về trong cách nói
Có nỗi buồn xin dấu kín tâm tư
Các em sớm đeo tuổi đời mệt mỏi
Trĩu oằn vai những gánh nặng suy tư.

Phạm Hồng Ân


Thơ Tranh: Nguồn Cội


Thơ & Thơ Tranh: Nguồn Cội

Xướng Hoạ: Nhớ Quê Xưa


Bài Xướng

      Nhớ Quê Xưa
Văng vẳng vườn ai tiếng nhạc ve 
Nhớ làng quê cũ những trưa hè 
Ru con, mẹ hát sau phên trúc 
Thắp nắng, hạ về trên nhánh me 
Xơ xác hàng cây bên lộ đất 
Khô cằn đám ruộng cuối bờ tre 
Ngậm ngùi ôn lại thời thơ ấu 
Quặn thắt trong lòng nỗi sắt se. 
                      Phương Hà
 * * *
Các Bài Họa 

          Trưa Hè 
Trong khóm cây già rộn rã ve , 
Võng ai kẽo kẹt vẳng bên  hè . 
Gục gù chim gáy trên tàu lá , 
Phe phẩy trâu nằm dưới gốc me . 
Eo óc gà trưa ru nắng hạ , 
Mơ màng quán nhỏ núp lùm tre . 
Đò ngang ngáy ngủ con sào cắm , 
Lúc chín gợn đồng nước đã se .
                            Mailoc 
                        Cali  6-24-14 
* * *
        Chiều Quê 
Nỉ non nhạc khúc ngấn sầu ve 
Sáo thổi vi vu nhớ gọi hè 
Lời mẹ ru buồn bên ngõ trúc 
Cánh chuồn bay nhẹ dưới cành me 
Ngẩn ngơ làn nắng dìu cơn gió 
Eo óc tiếng gà gáy bụi tre 
Thơ ấu trôi về nao ký ức 
Tình quê man mác nỗi lòng se 
                      Trầm Vân    
* * *     Hè Nhớ Quê Xưa
Nhớ hoài ra rả tiếng ve ve,(1)
Oi bức làm sao cái nắng hè.
Vàng rực chói chan chòm điên điển,
Lặng im phăng phắc mấy hàng me.
Cụ già phe phẩy tìm hơi gió,
Trẻ nhỏ nô đùa núp bóng tre.
Xa tít chân trời làng xóm cũ,
Hè về mỗi độ lại lòng se !
                  Đỗ Chiêu Đức.

 GHI CHÚ :
       (1). Ở xứ Nam Kì Lục Tỉnh của tôi, bà con gọi con VE SẦU là con VE VE.


* * *        Nhớ Hè Xưa
 (Mượn vận và ý bài thơ 
    Nhớ Quê xưa của Phương Hà)

Ngoài vườn văng vẳng tiếng con ve
Mới biết trời đang chuyển đến hè
Thương thuở võng nằm kêu kẻo kẹt
Nhớ thời trốn học lén trèo me
Hái chùm phượng đỏ khi tan lớp
Đón tặng người em dưới luỹ tre
Hạ ở xứ người lòng luyến tiếc
Quê nhà sen nở dạ buồn se 
                       Song Quang
* * *

         Nhớ Một Mùa Hè  
Trên cành tha thiết tiếng chàng ve  
Nhớ thuở buồn thương mỗi lượt hè 
Bịn rịn chia tay bên gốc phượng  
Nôn nao hò hẹn dưới tàng me 
Thế rồi có kẻ quên bờ bến  
Nhưng vẫn còn người nhớ luỹ tre 
Năm tháng lạnh lùng cay mặn đắng 
Nhớ về kỷ niệm thấy lòng se  
                               Quên Đi

Chiều Mưa Hà Nội - Sáng Tác Nguyễn Tiến - Ý Lan

      Cơn mưa chiều Hà Nội gợi nhớ kỷ niệm, nhớ người yêu nơi xa.Hồ Tây là chốn cũ, cơn mưa chiều nay đưa em vào nỗi nhớ,nhớ nụ hôn đầu lúc chia tay, mưa làm cho nỗi nhớ như nhiều hơn, em đếm từng hạt mưa rơi, để gởi nỗi nhớ đến anh, anh có biết không?

 

Sáng Tác: Nguyễn Tiến
Tiếng Hát: Ý Lan
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình



Nỗi Niềm


Thu đi em nuối tiếc
Thu về thương lá phai
Trăng sầu soi bóng chiếc
U hoài nhớ tình ai

Từ cỏ hoa biết khóc
Tháng bảy mùa mưa Ngâu
Từ thu vàng trở gót
Mắt em vướng lệ sầu

Ngỡ ngàng chiếc lá bay
Theo cánh gió heo may
Quẩn quanh miền kỷ niệm
Phương trời anh có hay?

Chiều tàn, phai nhạt nắng
Mây tím buồn giăng giăng
Em ngồi soi đêm trắng
Nơi bến vắng cùng trăng

Nỗi niềm anh, em hiểu!
Buồn em, anh thấu chăng?

Yên Dạ Thảo
11.12.2012

Niềm Riêng


(Từ Nỗi Niềm của Yên Dạ Thảo)

Đầu đông nghe nuối tiếc
Mùa thu lá vàng bay
Nhớ sao đôi mắt biêc
Lạc vào hồn ta say

Nỗi niềm gửi theo gió
Bay về tận nơi nào
Có người em ngày đó
Đón nhận lòng mê say

Đông này ta một lối
Em đi có nhớ gì
Một lời ta chưa nói
Nỗi niềm nào ai hay

Em phương trời xa lạ
Ta khép lại cuộc đời
Trong mùa đông tàn tạ
Như là thoáng hương bay

Nỗi niềm ta, ta hiểu
Nỗi niềm em, em hay.

Thế Thôi (Đỗ Hữu Tài)


Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Hận Loài Sâu



      Nhân một chuyến đi lanh thang ngoài hoang dại. Tôi khám phá một loài hoa vàng rất lạ và rất đẹp. Vốn dĩ không có tay trồng trọt nên tôi chỉ đứng ngắm chứ không mơ được loài hoa này ở trong vườn mình. Nhưng càng ngắm càng thèm thuồng, càng tưởng tượng nó nở bung trong vườn nhỏ, mà tựa như một nàng giai nhân đang tắm nắng chiều chơi vơi với gió thì tuyệt. Càng nghĩ thì sự ham muốn dâng trào, niềm khoái cảm đưa theo. Cảnh vật bị lãng quên dưới cảm xúc. Đôi tay tôi ngứa ngáy, rộn ràng. Thế là tôi phải ngả người chồm xuống để bế nàng về. Một chồi non nho nhỏ cũng đủ ước mơ.

      Từ đó tôi vun xén nàng, từng ngày mớm cho nàng từng giọt nước lên môi. Từng buổi chiều chờ mong nàng nẩy nụ, đơm hoa. Nâng niu vuốt từng ngón tay nàng, từng nếp xiêm y cho thẳng mượt. Sau mấy tháng trời nàng bắt đầu đơm nụ. Những nụ môi yêu kiều, chúm chím.
Nhưng chưa kịp xem nàng cười thì, tai biến. Tôi phải đi công tác . Hai tuần phải xa nàng nên tôi cẩn thận che mái, sợ nàng phải chịu nắng mưa, đay nghiến. Tôi gắn cái vòi nước chu kỳ (timer) để nàng uống những giọt tình ngọt lịm của tôi. Và tôi ra đi.

      Hai tuần lưu đày rồi cũng qua. Vừa từ phi trường về là tôi chạy thẳng ra sau vườn, tìm đến nàng. Ôi thôi! Nụ cười đã chết. Nụ cười nàng đâu không thấy mà tôi chỉ còn thấy một chiếc kén còn vướng đó. Và một con bướm đầy màu sắc rất đẹp đang lượn quanh. Niềm đau xót, lẩn bực dọc, tôi muốn bắt con bướm kia để đòi lại nụ cười mà tôi chờ đợi, vun xén. Tôi chờ. Tôi rình . Tôi rón rén . Mãi hơn mười phút tôi mới bắt được cái tên tội nhân vô liêm sĩ kia. Cái tên tội nhân bất nhẫn kia. Tôi đưa tay định bẻ chân của nó để trả thù. Nhưng nhìn đôi cánh đủ màu đang bung đi, khép lại trên đầu ngón tay tôi trong sợ hải của nó. Tôi chùng lại. Tôi lại ngần ngại. Tôi bỗng lại tiếc nuối cho đôi cánh đẹp phải bị hành hạ .

      Tôi thả người ngồi xuống bệ đá. Nghe như có những sợi tơ từ chiếc kén còn sót kia đang quấn chặc lấy mình, đang căng dài mình ra hai chiều đối nghịch . Nụ môi kia tôi chưa lần được hưởng, đôi cánh này sao lại lắm tơ vương. Cuối cùng, như một đấng từ bi, những ngón tay tôi buông xuôi và con bướm vụt bay đi. Nó còn vờn lại trên ngọn cây như một chút gì đắc thắng.

      Nhìn lại cụm hoa hôm nào mà nghe lòng bâng khuâng. Một loài sâu ăn bám đã từng hút máu của những gì tôi yêu dấu, đã từng gặm nát những gì tôi tiếc thương, đã giết đi những gì tôi nâng niu, dung dưỡng. Nó đã bất kể đến sự tàn độc mà nó đã để lại . Đến khi nó thành bướm, hoá màu thì tôi lại không đủ nhẩn tâm. Tôi cất tiếng thở dài, hơi thở dài đến bất tận tựa như không đến hồi chấm dứt. Phổi tôi lép kẹp mà vẫn muốn thở dài 

      - Ôi! Đời sao lại dễ quên.

Hoài Tử

Cánh Diều Ngày Xưa


Xa em gió thổi lạnh vèo
Bước chân nghe mỏi dốc đèo nhân gian
Hoàng hôn về khắp non ngàn
Lối đơn xác lá rụng vàng buồn thu.
Thảo nguyên chiều lạnh sương mù
Mình ta ngồi với lời ru muộn màng
Bến tình một chuyến đò ngang
Bởi chân bước chậm lỡ làng thuyền xa.
Chiều nay một buổi thu tà
Thảo nguyên gió lạnh sương nhòa buồn hiu
Mây không che được nắng chiều
Gió không chở nỗi cánh diều ngày xưa
Thì thôi còn chút hương thừa
Ta đi góp nhặt để chừa mai sau.


Vĩnh Trinh

Trí Nhớ Mưa - Sáng Tác Ngu Yên



Sáng Tác: Ngu Yên
Trình Bày: Nguyên Thảo
Phối Nhạc: Lý Giai Niên


Hồn Quê


Nhiều khi nắng tắt bóng hoàng hôn
Lòng bỗng bâng-khuâng nhớ chập-chờn
Xóm nhỏ ngày xưa hình ảnh ấy
Ngổn ngang kỷ-niệm lấn vào hồn

Thôn xóm điêu tàn bởi chiến tranh 
Dân cư tứ xứ với tình thân 
Thợ rèn thợ mộc chen vai sống 
Biến đổi hoang vu mãnh đất lành 

Những căn nhà lá dọc bờ sông
Nền đất phên tre mặc gió lồng
Nho nhỏ vườn sau, rau mấy liếp
Thanh bình vui sống chỉ cầu mong.

Những buổi trưa hè không gợn mây 
Nắng tuôn xối-xả bụi tre gầy 
Túc con gà mái đang bươi đất 
Phơi bụng chó nằm  dưới bóng cây 

Xao-xác gà trưa vẳng bến sông 
Xuồng ai lặng-lẽ cứ xuôi dòng 
Võng đưa kẽo-kẹt bà ru cháu 
Thôn xóm quanh co vắng lạ-lùng.

Chiều buông lặng-lẽ gió hây-hây 
Xóm dưới xôn xao lẫn tiếng chầy 
Đùa giởn sân đình bao trẻ nhỏ 
Mãi chơi quên hết mẹ la rầy.

Cơm chiều khói tỏa giữa sương mờ 
Lãng-đãng mây hồng mấy sợi tơ 
Ríu-rít chim về trong khóm lá
Điu hiu thôn xóm lặng như tờ

Dòng sông man mác lững-lờ trôi
Neo bến thuyền ai sắp tối rồi 
Trìu mến tiếng ru hoà tiếng trẻ 
Chuông chùa xa vắng cuốn hồn tôi 

Mailoc
( Xóm Rạch Miễu  KP những năm 1955-1965)
          

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Bóng Chiều Xưa


Dĩ vãng xa xưa vẫn hiện về
Mắt môi còn nhớ thuở đam mê
Vườn cây ngày cũ đầy kỷ niệm
Văng vẳng đâu đây tiếng hẹn thề

Tình ngỡ chôn sâu vào ký ức
Sao người năm cũ vẫn quanh đây
Thao thức niềm yêu con tim gọi
Âm thầm nỗi nhớ giọt mi cay

Từ lúc anh xa buồn dịu vợi
Quê nhà quyện khói giữ hoàng hôn
Bờ sông con nước chiều in bóng
Một mối thương yêu vẫn mãi còn.

Biện Công Danh
June 14
* Ảnh của tác giả ghi lại Bến Vĩnh Long

Bạch Hóa


Nếu thật em là nguyệt
Xin hãy làm trăng thanh
Trên trời cao vằng vặc
Đừng ghé đời riêng anh

Anh là sông chảy ngược
Trên những nhánh mê say
Anh chỉ là lãng tử
Giữa đất trời mưa bay

Nhưng ơ kìa thật lạ
Đã nói không cơ mà!
Sao tự dưng rộn rã
Muốn yêu em thật thà

Anh nhặt từng giọt nắng
Chiều nam phương hắt hơi
Dường như ai đó nhắc
Chắc yêu em thật rồi

Ơi! Vòng tay bối rối
Chạm nụ hôn ngẩn ngơ
Dù tình yêu không tuổi
Nhưng mây trôi hững hờ

Trăng thanh và nguyệt khuyết
Cách nhau một đường tơ
Em ơi nhanh lên nhé
Thời gian không đợi chờ.

Ht Nguyệt khuyết