Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Gần Như Niềm Tuyệt Vọng - Trịnh Công Sơn - Tiếng Hát Suối Dâu




Sáng Tác: Trịnh Công Sơn
Đàn và Hát: Suối Dâu

Đợi Chờ


Tiễn anh đi em về qua phố nhỏ
Ngọn đèn vàng ủ rũ đứng gục đầu
Soi bóng lẻ hồn se buồn bỏ ngỏ
Gõ nhịp buồn chân lạc lõng canh thâu

Căn phòng vắng lạnh lùng mưa giăng rắc
Vách trắng in lặng lẽ bóng em ngồi
Bước anh xa góc trời mây che khuất
Giọt đắng nào rưng nhỏ giữa hồn côi

Anh làm sao hiểu hết những yêu thương
Em dấu kín trong mắt nhìn thinh lặng
Anh đâu biết cồn cào như ngọn sóng
Gửi theo anh nụ hôn ngất nồng nàn

Là em đấy … là tình yêu vời vợi
Về nơi anh xa thăm thẳm phương trời
Em khắc khoải vẫn nhủ lòng “cứ đợi”
Tháng năm dài…"người hẹn – sẽ về thôi !” 

Trần Thị Dã Quỳ

Thơ Tranh: Xuân Tàn Hạ Tới


Trích Thơ: ChinhNguyen/H.N.T.
Thơ Tranh: Kim Oanh

Nguyện Ước


Những ngày tháng vai đeo buồn triũ nặng
Gió ơi! Xin ban tặng chiếc quạt tiên
Quạt dùm vai trút bỏ những nỗi niềm
Nhè nhẹ buồn thay phiên nhau rơi rụng

Ngày tháng qua chồng chất những sầu chung
Nắng ơi! Xin soi sáng nỗi khốn cùng
Sưởi lòng ấm trùng phùng khi chia biệt
Trút sầu vơi đừng tự giết niềm yêu

Ngày tháng qua đôi môi nụ cười thiếu
Mưa ơi! Xin tuôn ân xuống trần nhiều
Đem tâm hồn tươi mát cánh hoa thêu
Rửa sạch vết thương lắm điều đau nhức

Mong sớm mai khi mặt trời vừa thức
Một ngày vui như vạn những ngày sau
Lau nước mắt chào nhau bằng lời mới
Lòng giao lòng đến trọn với tình chân

Kim Oanh


Nguyện Uớc


          (Cảm xúc từ Nguyện Ước của Kim Oanh)

Lòng vẫn biết, thời gian đi hoài nào trở lại
Mà mãi chờ từng xuân đến hoài mong
Từ chốn xa xăm bóng người ngày xa mãi
Nhuộm héo buồn năm tháng mỏi mòn trông

Từng cơn gió mùa đông buồn rũ rượi
Thấm lạnh lòng theo chân bước mỗi chiều hoang
Phố xá lung linh bao ngọn đèn khoe sắc
Như ghẹo đùa theo nhịp bước lang thang

Chiều phố cũ, còn vương đầy kỷ niệm
Những nụ cười đâu đó ngỡ còn vương
Mà giờ đây phố buồn như xa lạ
Đã lạc rồi từng góc nhỏ mỗi con đường

Lòng heo hắt theo tiếng nhạc buồn vẳng lại
Vờn bên tai như nhắc nhở chuyện tình qua
Cố nhân ơi thôi ta đành xa nhau mãi
Nụ cười buồn, khép lại giấc mơ hoa ....


Hoàng Dũng

Ước Nguyện


           (Họa tặng Muội Kim Oanh)

Mây mù gánh mỏi sầu ai chở nặng
Cát bụi hồng trần quạt gió tay tiên
Quẳng gánh nhẹ vai, vơi nỗi cạn niềm
Vô vi vị sắc ưu phiền rớt rụng

Trăm năm nguyện ước đôi lứa tình chung
Triền sống nhân gian vực khổ khôn cùng
Thương ít, hờn nhiều, tương phùng, ly biệt
Muôn trùng vết xước dìm chết tim yêu

Vui buồn thế sự tình đời dư thiếu
Cũng chỉ trăm năm thấu hiểu ít nhiều
Mộng đời cưu mang lớp áo dệt thêu
Cởi bỏ sân si, quên điều buồn, nhức

Chuông Thánh, mõ chùa ai vừa đánh thức
Cát bụi lưu hồn  đến được đời sau
Thức dậy sớm mai chào ngày rất mới
Hạnh phúc, yêu người từng mỗi bước chân!

Phạm Tương Như
06/17/2014



Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Michael Jackson On Beer Bottles

Mời thưởng thức và chúc cuối tuần vui vẻ!


Yên Đỗ sưu tầm

Mấy Đông


Trời lập đông âm thầm nỗi nhớ

Vành môi chờ khép lại xôn xao
Buồn ơi biết đến bao giờ nữa
Hồn tựa trăng treo lơ lững sầu

Ôm đớn đau đưa vào giấc ngủ
Giọt tình sầu cuồng lũ con tim
Lá bên thềm gió còn lay động
Hay bước chân từ vọng cõi âm

Vỗ giấc nằm nghe mưa tháng Sáu
Tiếng buồn rơi áo não đêm thâu
Màu thời gian tháng năm chưa nhạt
Khúc phượng hoàng đành lạc phím tơ

Tháng Sáu còn đây mưa nỗi nhớ
Người xa người trở giấc chiêm bao
Mấy đông tàn kiếp hoa lần lựa
Trái tim côi im khép nửa đời

Bên đèn soi nằm nghe mưa tháng Sáu

Kim Phượng


Những Đường Vòng Quẩn Quanh



Em có còn thơ thẩn
Ngắm mặt nước hồ êm
Trái tim thèm say khước
Men rượu đắng tình nồng

Em bây giờ thiếu phụ
Lãng mạn còn hơn tôi
Những chiều thu quẳng áo
Đo kích thước mây trời

Những chiều đông xếp áo
Rét mướt khóc tìm tôi
Em bây giờ thiếu phụ
Giữa tuổi gần bốn mươi

Tay hao gầy nỗi nhớ
Mắt buồn gương kính soi
Tóc mơ hồ gỉa biệt
Những ngày xanh cuộc đời

Ôi chiếc vòng quẩn quanh
Gặp nhau chiều viễn xứ
Hồn anh em hãy ngủ
Đong đưa tiếp cuộc tình

Lâm Hảo Dũng

Thơ Tranh: Phố Cũ


Trích Thơ: Vĩnh Trinh
Ảnh Chụp: Thuy Hien
Thơ Tranh: Kim Oanh

Lúc Em Đi


Khuya em đi nhớ tắt dùm ngọn nến
Ta đâu cần ánh sáng nói chia tay
Tay khép cửa tay dài sâu cách biệt
Quẩn quanh đây khăn áo mỏng phơi bày

Đêm còn lại sẽ hỏi đời ta trước
Đời thấp cao địa ngục thiên đường
Em cổ tích của rừng sâu núi thẳm
Ngựa già nghe mỏi nắng biên cương

Đêm còn lại ta hỏi người đi khỏi
Bước phong ba sông biển thở âm thầm
Mưa là nước theo mây về lại
Sao người đi nến tắt rất xa xăm

Khuya em đi nhớ tắt dùm ngọn nến
Để ta chìm trong tối một thiêu thân

Lâm Hảo Khôi
(Tháng 3-2014)


Bóng Mù


Rồi ta xuống núi về đồng
rừng thiêng bỏ lại cái lòng rưng rưng
trên vai quảy gió theo cùng
mây ngàn heo hút mấy tầng núi xanh

Xuống đồi xuống núi nhẹ tênh
đồng bằng lạ lẫm đông ken cõi người
bão lòng tan nhẹ lá rơi
vết thương tươm máu hồn phơi nắng chiều

Bóng mù lẫn bước chân xiêu
nghe trong tình lạnh vương theo tiếng thầm
đời còn một chút dư âm
thì coi như đã biệt tăm bóng mình

Đêm sâu nuốt trửng niềm tin
lòng sâu cạn bến cái tình người xưa
tối hù mưa gió lưa thưa
đất trời cũng vậy cũng vừa xa nhau

Dò tìm bước thấp bước cao
đi trong đêm tối đường nào tới đây
bóng mù khuất nẻo đông tây
hồn rung tiếng khóc đêm dài nghìn năm

Trần Phù Thế

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

Hoa Tím Ngày Xưa - Thanh Sơn - Vũ Khanh


      Tình yêu anh dành cho em nhiều lắm, với kỷ niệm con đường anh và em đi về sớm trưa, đã cho anh biết bao hạnh phúc êm đềm trên con đường có hoa tím phủ đầy lối đi mà chúng mình đã dành cho nhau thuở nào.       Bây giờ em đã sang bến đỗ khác, hoa tím ngày ấy không còn chờ nữa, nhưng trong anh vẫn yêu mãi hình dáng em và con đường hoa tím không bao giờ quên của những ngày xưa đầy kỷ niệm đã qua


Sáng Tác: Thanh Son
Tiếng Hát Vũ Khanh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình


Nếu Tôi Là Thiếu Phụ


Có ai nào hiểu được
Một tâm hồn cô đơn
Những đêm đông rét mướt
Những chiều hè bôn chôn

Ngày trôi qua vội vã
Trên từng ô cửa buồn
Trái tim tôi rộn rã
Đợi người chưa biết tên

Chàng ơi tôi còn lại
Chút hương nồng đôi mươi
Chàng ơi tình tự hái
Ý đẹp một hoa đời

Khi rừng phong thay lá
Đã bao mùa ly hương
Nếu tôi là tượng đá
Chắc sẽ không biết buồn

Nếu tôi là sóng cả
Muôn đời nhớ đại dương
Nếu tôi là thiếu phụ
Thà chết với yêu đương

Lâm Hảo Dũng

Sau Cơn Mưa


Trưa hôm nay sau cơn mưa trời nắng
Băng đá ngoài vườn vắng bóng hình em
Nhớ chiều nào trời chập choạng màn đêm
Ngồi bên nhau êm đềm bên lối nhỏ.

Bàn chân êm dìu nhau trên thảm cỏ
Ru thời gian lời thỏ thẻ mây chiều
Để bây giờ cơn gió thoảng hắt hiu
Hình bóng cũ mỹ miều không còn nữa.

Bến đợi riêng em về đâu một thuở ?
Bỏ lại cô đơn bến nước mong chờ
Sóng tình dâng theo ngọn gió hững hờ
Ta im lặng cho em tròn giấc ngủ.

Định ngừng viết bãi buôi lời tâm sự
Không hiểu sao ngàn ý nghĩ tràn về
Sau cơn mưa trời nắng ấm đam mê
Chiều xuống chậm mà tái tê niềm nhớ.

Dương Hồng Thủy

Lời Cuối Cho Người Thầy Kính Thương Huỳnh Hữu Trí

Melbourne 28/6/2013



       Thầy kính mến.
      Em bàng hoàng khi hay tin thầy rời xa chúng em, xa mái trường Tống Phước Hiệp thân yêu và  đồng nghiệp của thầy.
      Cách nay 2 tuần Thầy còn gửi lá thư cho học trò, dù Thầy vừa về từ bệnh viện.
      Thầy lúc nào cũng nghĩ đến học trò trước hết. Nhất là học trò bất hạnh phải không thầy.
      Em vừa làm bức tranh cho Thầy hôm kia, chưa kịp gửi thầy thì Thầy đã không còn nữa.
      Dù căn bệnh Thầy dần dần yếu nhưng sự đột ngột ra đi, em không cam tâm và không cầm được lòng khi nghe Cô kể trong nước mắt về Thầy trước phút chia xa. Em may mắn được nói lời tiễn Thầy giây phút sau cùng về Thầy trước phút chia xa. Em may mắn được nói lời tiễn Thầy giây phút sau cùng trước khi liệmnhưng đau xót lắm Thầy ơi.
      Từ nay em không còn được nghe lời Thầy khuyên nhủ mỗi khi em điện thoại về. Không còn nghe tiếng nói trìu mến và lạc quan để nâng đ tinh thần học trò lúc khổ đau, hoạn nạn. Không còn …..

      Tạm biệt Thầy! Vâng vì em chưa muốn nói lời Vĩnh Biệt vì Thầy đã, đang và sẽ mãi mãi bên cạnh học trò và nhất là mái gia đình thương yêu của Thầy Cô.
       Mãi mãi nhé Thầy!
      Nguyện cầu Hương Linh thầy được yên giấc nơi Cõi Vĩnh Hằng và luôn phù hộ cho Cô, Con, Cháu của Thầy luôn an lành và hạnh phúc Thưa Thầy.
       Cô và hai Em ơi! Cô và hai em hãy giữ gìn sức khoẻ, em luôn đồng hành, chia sẻ với  Cô và các em trong nỗi đau buồn này nhé Cô.
       Kính chúc Thầy ngủ ngon. Thầy Huỳnh Hữu Trí suốt cuộc đời tận tụy với học trò, Người Thầy, em mãi  kính trọng thương yêu!
         
         Học trò của Thầy
         Em Lê Thị Kim Oanh

   

Tôi Từng Mơ - Heinrich Heine



Mir Träumte Einst Von Wildem Liebesglühn

Mir träumte einst von wildem Liebesglühn,
Von hübschen Locken, Myrten und Resede,
Von süßen Lippen und von bittrer Rede,
Von düstrer Lieder düstern Melodien.

Verblichen und verweht sind längst die Träume,
Verweht ist gar mein liebstes Traumgebild'!
Geblieben ist mir nur, was glutenwild
Ich einst gegossen hab in weiche Reime.

Du bliebst, verwaistes Lied! Verweh jetzt auch,
Und such das Traumbild, das mir längst entschwunden,
Und grüß es mir, wenn du es aufgefunden -
Dem luft'gen Schatten send ich luft'gen Hauch.

Heinrich Heine 
* * *
Bài Dịch:
Tôi Từng Mơ 

Tôi từng mơ những cơn mơ say đắm
Mơ tóc mây, mơ lá, mơ hoa
Làn môi đẹp, những lời chua chát
Điệu đàn buồn và những bài ca

Những giấc mơ bây giờ tan biến
Cùng ảnh hình đẹp nhất thân yêu
Tôi chỉ còn câu thơ tha thiết
Ghi lại tình tôi một buổi chiều

Lời ca còn lại cũng tan thôi!
Hãy đi theo những giấc mơ đã mất
Chào giùm tôi, nếu như có gặp
Tôi gửi lời theo bóng mây trôi

Tế Hanh dịch
Kim Oanh sưu tầm

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Thành Kính Phân Ưu Gia Đình Chị Như Hoa & Anh Tương Như


longhovinhlong.blogspot.com Thành Kính Phân Ưu Cùng Gia Đình Anh Phạm Tương Như




Như Hoa & Phạm Tương Như Báo Tin Buồn


Chúng tôi Như Hoa và Phạm Tương Như báo tin buồn Nhạc Mẫu của tôi, 
Cụ Bà Trần Như Ý. Nhủ danh Võ thị Nhơn. Pháp danh Diệu Hương 
Sanh năm 1920 
Tại Minh Đức - Vĩnh Long
Tạ thế ngày 23 tháng 6 Dương Lịch năm 2014
Tại Bình Hòa Phước - Vĩnh Long
Hưởng thọ 94 tuổi
Di quan và an táng tại nghĩa trang gia đình, thuộc xã Bình Hòa Phước Vĩnh Long ngày 26 tháng 06 năm 2014

Chân thành cám ơn sự quan tâm, thăm hỏi của quý văn thi hữu và thân bằng quyến thuộc cùng nguyện cầu Hương Linh ngưới quá vãng sơm tiêu diêu lạc cảnh.

Thay thiệp tang

Phạm Tương Như & Như Hoa



Xướng Hoạ: Lang Biang

Bài Xướng:

        Lang Biang 
Máu lệ ai tuôn khắp núi đồi 
Biến thành sương khói mịt mù trôi 
Nhuộm hồng giải đất trên triền dốc 
Phủ trắng không gian dưới cổng trời 
Số phận trớ trêu dù buốt nhói 
Mối tình chung thủy vẫn trong ngời 
K'lang chàng hỡi, ngàn muôn kiếp 
Hồn thiếp H'biang mãi cạnh người. 
                                  Phương HÀ
                                Tháng 5/ 2014  

Các Bài Họa:  


       Đà Lạt Nhớ Người   

Mù mịt sương giăng núi tiếp đồi
Tình ta theo khói gió buồn trôi
Nhớ người thấp thoáng bên thông lạnh
Khỏa lấp niềm riêng trắng khoảng trời
Một tiếng chim bay vù cảnh đẹp
Ẩn trong ngàn lá sắc xanh ngời
Dựa non hè đẹp nghe chiều xuống
Lượm được vần thơ lại nhớ người 
                            Chân Diện Mục

        Thành Phố Sương Mù
 
Sương giăng phủ kín khắp nương đồi  
Đà Lạt mơ màng năm tháng trôi  
U  tịch Trúc Lâm lòng hướng Phật 
Lang Biang vòi vọi núi ngang trời 
Đồi thông Hai Mộ tình ai oán 
Thung lũng Tình Yêu cảnh rạng ngời 
Thành phố sương mù bao quyến rũ 
Lâm Viên luôn mãi đẹp lòng người  
                                   Quên Đi



Thơ Tranh: Tình Thơ


Thơ: Biện Công Danh
Thơ Tranh: Kim Oanh

Mơ Lại Tuổi Xưa


Ngày xưa áo trắng nhuộm đường
Trông em trìu mến như dường thiết tha
Một lần ghé bến ta qua
Như đôi hài nhỏ nàng mang chân người

Dễ thương thương quá là thương
Nhún nhường trong gió cho vừa trưa nay
Thẹn thùng ở tuổi ô mai
Về đây góc phố vui vầy thuở xưa

Đêm nay ta thấp nến chưa
Sao đành giấu mặt tình hờn trăm năm
Nặng lòng ta lắm nghe em
Đừng hờn ta nhé yêu em mất rồi

Lục Lạc

Con Kiến Mà Kiện Củ Khoai


      Ngày xưa, có một anh chàng sinh trưởng trong một gia đình giàu có. Nhà hắn có ao thả cá, có trâu bò, ruộng vườn khá nhiều. Ngày ấy ở gần làng hắn có một cô gái nết na, nhan sắc xinh đẹp, chỉ phải cái tội nghèo. Hàng ngày cô gái phải làm thuê làm mướn kiếm ăn. Anh chàng nhà giàu kia từng ngây ngất vì nhan sắc của cô. Mặc dầu không môn đăng hộ đối, nhưng hắn ao ước được cùng nàng kết làm bạn trăm năm. Sau đó nhờ có một người đàn bà làm mối, hắn được gặp nàng nhiều lần và chỉ non thề bể quyết lấy nàng làm vợ. Nghe hắn nói thế, cô gái vô cùng sung sướng và hiến thân cho hắn không tiếc gì nữa. Nhưng người đàn bà mối lái vốn là người chỉ biết có đồng tiền. Được tiền của anh nhà giàu cho, mụ vẫn chưa thỏa mãn. Đối với cô gái nghèo, mụ không “xơ múi” gì. Bấy giờ ở gần vùng đó có một cô gái nhà giàu ế chồng. Mụ bèn tìm tới tỉ tê với cô nọ bảo nếu cho mình nhiều tiền, mình sẽ đánh tiếng cho anh chàng nhà giàu kia. Cô gái nọ nghe nói mừng lắm, đút tiền cho mối để mụ ta liệu bề tác thành cho mình. Từ đó mụ mối luôn luôn buông lời gièm pha cô gái nhà nghèo. “Con này -mụ nói -thế mà không được đoan chính. Đã nhiều lần tôi bắt gặp nó tằng tịu với Đồ Vân. Đồ Vân học giỏi nay mai sẽ đỗ đạt…”.
      Thế rồi mụ ta nhen nhóm thêm lòng ghen tuông và tức giận của anh chàng, đồng thời nói tốt cho cô con gái mà mụ bòn lần hồi khi năm quan, khi ba quan không biết mỏi. Và mưu kế của mụ có hiệu quả: anh chàng kia từ ghen tức đến chán ghét người tình cũ. Cuối cùng anh chàng cho người đưa trầu cau dạm hỏi cô gái nhà giàu kia làm vợ. Ngày cưới của hai bên, cô gái nhà nghèo nọ bị tình phụ, lòng đau như cắt. Trong một phút tủi phận hờn duyên, nàng nhảy xuống sông tự tử. Cái chết của nàng đã làm cho cặp vợ chồng mới trở nên hối hận và lo sợ. Nhất là mụ mối thì như sét đánh ngang tai.
* * *
      Khi tất cả mấy người đó lần lượt chết xuống âm phủ, Diêm vương đã đọc hồ sơ, hiểu rõ nỗi oan uổng cũng như tội trạng của từng người và bắt họ phải trở lại dương thế để đền “nợ” hay báo “oán” của chính mình một cách xứng đáng. Mụ mối được thác sinh vào nhà một phú ông, anh chàng phụ tình lại thác sinh làm một người học trò nhưng không đất cắm dùi. Còn người bạc mệnh thì được ở lại cõi âm để theo dõi chúng mà báo thù. Cái Kiến, cô con gái phú ông rất đẹp và thông minh. Nhưng cha của nàng thì tính khí biển lận, ông ta chỉ biết có tiền tài và danh vọng, còn ngoài ra ông chả coi ai ra gì. Chàng thư sinh rất khôi ngô, học giỏi, văn hay, nhưng nghèo rớt mồng tơi. Chàng đã từng vác lều chiếu đi thi. Văn tài của chàng nổi tiếng khắp kinh kỳ, thế mà cứ hể vào trường nhất hay giỏi lắm vào đến trường nhì là bị loại ra ngay. Không làm cho đau bụng thì cũng bắt phạm “trường quy”, oan hồn của người bạc mệnh quyết không cho hắn đỗ. Mỗi lần không đỗ là một lần sự buồn bực kèm thêm với sự khốn khó dằn vặt anh chàng. Thế nhưng chàng vẫn lọt vào mắt xanh của cô Kiến. Cô gái phú ông vẫn tin tưởng rằng người học trò đó sẽ làm nên. Nàng ao ước sẽ được sánh duyên với chàng mới phỉ dạ. Hai người đã gặp nhau và thề bồi với nhau quyết giữ một lòng son sắt. Khi nghĩ đến cha mình, cô gái phú ông rất buồn vì biết ông khó tính. “Không đời nào ông ấy lại gả con gái cho một người nghèo xơ nghèo xác”. nam
      Nghĩ thế, nàng lập mưu ăn trộm tiền bạc của cha, mua vàng đúc thành một khối hình củ khoai. Không gặp nhau được, nàng nhắn người yêu giả làm người ăn xin đến nhà mình xin khoai, nàng sẽ tận tay trao cho món ấy để dùng làm sính lễ. Anh chàng y hẹn đã cải trang, mang bị gậy đến nhà phú ông xin ăn. Cô con gái mang khoai ra cho, trong đó có giấu củ khoai bằng vàng. Rồi đó, người mối của anh chàng xin chạm ngõ cái Kiến. Phú ông nghe nói sính lễ là một củ khoai bằng vàng mười thì ngạc nhiên. Nhưng rồi ông cũng nhận lời. Đến ngày cưới, khi họ nhà trai bưng sính lễ đến, họ nhà gái đổ xô ra xem để biết chàng rể của phú ông giàu có ngầm như thế nào. Củ khoai vàng được gói ba bốn tầng vải hồng điều. Không ngờ khi mở ra xem thì chả thấy vàng đâu cả mà chỉ là một củ khoai lang luộc thực sự. Oan hồn cô gái cố ý làm ra như vậy cho bõ ghét. Cả hai họ bật cười. Phú ông tức giận chửi mắng om sòm. Rồi để chế nhạo, ông cắt khoai biếu mỗi người một miếng. Chàng học trò không ngờ có sự lạ lùng ấy, vừa buồn rầu vừa xấu hổ đi luôn một mạch không trở về nhà nữa. Còn cái Kiến tưởng người yêu là một tay đại bợm: đã lấy mất vàng lại bày ra trò giễu cợt đó nên tức tối thành bệnh mà chết. Lúc xuống âm phủ lần này, nàng kiện với Diêm vương về việc củ khoai vàng, nhưng Diêm vương đã giở sổ vạch cho hắn biết những tội lỗi kiếp trước.

( Theo truyencotich.vn)
Huỳnh Hữu Đức

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Tóc Tiên


Thơ Cảm Tác: Võ Phan Trung
Thơ Tranh: Kim Oanh


Sáng Tác: Phúc Trường
Tiếng Hát Tóc Tiên

Lời Hay Ý Đẹp: 8 Bệnh Do Tức Giận Mà Ra


Mọi người đều biết tức giận sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe nhưng cụ thể là những bệnh gì và nó gây hại ra sao?

1. Nám da
Khi tức giận, một lượng máu lớn sẽ dồn lên não, nguyên nhân là do lượng ô-xy trong máu giảm, độc tố tăng cao. Độc tố sẽ kích thích nang lông phát triển, dẫn đến viêm quanh nang lông ở các mức độ khác nhau, từ đó xuất hiện các vết nám trên mặt.
Lời khuyên: Khi gặp phải những chuyện không vui, bạn hãy hít một hơi thật sâu, dang hai tay ra để điều tiết cơ thể để loại bỏ các độc tố.

2. Lão hóa tế bào não
Khi một lượng máu lớn dồn lên não, nó sẽ tạo sức ép cho động mạch. Lúc này hàm lượng độc tố trong máu tăng mạnh, lượng ô-xy giảm xuống mức thấp nhất. Các tế bào não sẽ giống như như bị trúng thuốc độc vậy.
Lời khuyên: Như trên

3. Loét dạ dày
Tức giận dẫn đến các dây thần kinh giao cảm bị kích thích hưng phấn, ảnh hưởng trực tiếp đến tim và động mạch, khiến cho lượng máu lưu thông trong đường tiêu hóa bị giảm, quá trình lưu thông diễn ra chậm, gây kém ăn, dần dần sẽ dẫn đến bệnh loét dạ dày.
Lời khuyên: Mát-xa vùng bụng khi căng thẳng

4. Thiếu máu cơ tim
Một lượng máu lớn dồn lên não và toàn bộ khuôn mặt, khiến cho lượng máu về tim giảm gây thiếu máu cơ tim. Trong khi đó, hoạt động của tim vẫn phải đảm bảo nên lúc này sẽ phải làm việc hơn bình thường gấp nhiều lần, dẫn đến nhịp tim đập bất thường.
Lời khuyên: Nhớ lại những kỷ niệm vui đã có trước đây để nhịp tim trở lại bình thường.

5. Gan bị tổn thương
Khi tức giận, cơ thể sẽ tiết ra một chất có tên là Catecholamine. Chất này tác động đến hệ thần kinh trung ương khiến cho huyết áp tăng cao, tăng cường phân hủy axit béo, các độc tố trong máu và gan cũng tăng theo tương ứng.
Lời khuyên: Hãy uống 1 cốc nước khi tức giận. Nước sẽ “rửa trôi” các axit béo tự do trong cơ thể, giảm bớt độc tố.

6. Kích thích tuyến giáp
Khi tức giận, hệ thống nội tiết trong cơ thể sẽ bị rối loạn, khiến cho hormone tuyến giáp tăng tiết, theo thời gian sẽ dẫn đến bệnh ở tuyến giáp.
Lời khuyên: Hãy ngồi xuống và thư giãn, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.

7. Hại phổi
Khi tâm trạng bị xúc động, nhịp thở sẽ rất gấp, phế nang liên tục mở rộng, ít co giãn, đồng thời cũng không thể thư giãn và nghỉ ngơi.
Lời khuyên: Tĩnh tâm, từ từ hít-thở sâu 5 lần, để cho phổi được nghỉ ngơi và thư giãn.

8. Tổn thương hệ thống miễn dịch
Khi tức giận, cơ thể sẽ theo mệnh lệnh của não tạo ra chất cortisol, hormone stress. Nếu như chất này bị tích lũy quá nhiều trong cơ thể, nó sẽ cản trở các tế bào của hệ thống miễn dịch hoạt động, làm giảm sức đề kháng của cơ thể.
Lời khuyên: Nghĩ lại những hồi ức đẹp trước đây mình đã có, cố gắng lấy lại trạng thái cân bằng lúc đầu.

Võ Thị Kim Đính sưu tầm

Biển Và Em...


Ai đong được lòng ta nhớ biển
Nhớ những trưa ngắm suối giữa rừng.
Hòn đá cuội nhắc ta nhớ đến
Tên người yêu chỉ nói nửa chừng
Ai đo được lòng ta nhớ biển
Dù trăm năm cũng chẳng vơi đầy
Ai biết được lòng thuyền nhớ bến
Anh nhớ em từng phút từng giây.

Hhai

Thơ Tranh: Nhặt Giùm Thương Nhớ


Thơ & Thơ Tranh: Trầm Vân

Cố Nhân


      Nhận được điện thư của bà chị dâu báo tin sức khỏe của mẹ không được tốt lắm, Mỵ Khanh bàn với chồng năm nay nàng về ăn Tết với mẹ một tháng. Nam, chồng Mỵ Khanh thì nhất định không về VN, khi mà đất nước vẫn còn dưới ách thống trị của Bắc quân!
       Với số tuổi tám mươi chín, bà Tân đã như ngọn đèn sắp hết dầu. Tuy chỉ hơi bị lẫn, nhưng bà vẫn ăn ngủ bình thường, nói cười sang sảng. Thỉnh thoảng lên cơn suyễn, nhờ có thuốc của người anh rể Mỵ Khanh từ Canada gửi về nên không có gì đáng ngại. Hai năm nay cặp chân yếu hẳn nên bà ngồi một chỗ. Mỵ Khanh đã gọi về bao nhiêu lần, nói mẹ phải đi lại thường xuyên thì các bắp thịt mới không bị teo. Bà nhất định không nghe vì bị té nhiều lần khiến bà sợ hãi.

Trước khi đi một tuần nàng ăn ngủ không yên. Viết giấy dán trên tủ lạnh dặn dò con gái một tuần hai lần tưới cây cối và chừng ba mươi giò lan cho mẹ. Con gái la trời vì mẹ cứ dặn đi dặn lại thứ nào một tuần hai lần, thứ nào một tuần một lần, thứ nào phải xịt nước lên lá. Còn một số cây kiểng để trong garage…vv…và vv…khiến con bé cứ lộn tùng phèo. Sau cùng Mỵ Khanh đành thở dài, tự an ủi đến đâu hay đến đó. Cây nào may mắn thì sống. Không đủ may thì nghẻo! Nam thì mỗi chiều chịu khó ghé nhà con gái ăn cơm. Nếu không anh ta dám nhịn ăn, vì tài nấu bếp chỉ hạn chế ở món trứng chiên ốp la (đôi khi khét!)! Thấy vợ lo lắng Nam chép miệng:
- Em cứ lo con bò trắng răng. Cưng quên là hồi xưa anh đi hành quân liên miên, khi trong rừng, lúc trên núi. Lính tráng đánh giặc ăn toàn lương khô khó nuốt, vậy mà anh vẫn sống hùng, sống mạnh. Em đi có một tháng mà cứ lo anh chết đói. Yên chí về thăm mẹ cho vui vẻ. Bảo đảm lúc em trở qua, anh vẫn còn sống nhăn. (Nam đổi giọng tếu), mà không chừng vắng cô Bắc Kỳ nho nhỏ (của ngày xửa ngày xưa!), không phải hằng ngày nghe cái điệp khúc “anh phải ăn cái này, anh phải uống cái kia. Ý, không được làm cái nọ, nguy hiểm cho sức khỏe lắm….” anh sẽ… trẻ ra cả chục tuổi!
Mỵ Khanh háy chồng, mắt có đuôi:
- Xí, tại người ta lo cho mình chứ bộ! Được rồi. Cho mấy người tự lực cánh sinh. Ít bữa coi có cần bà già này không. Chỉ sợ có lúc sẽ năn nỉ tui mau mau trở qua… Chừng đó biết tay tui nha!
Nam cười cầu tài:
- Đùa thôi. Anh lúc nào chẳng cần đến bàn tay ngà ngọc của em săn sóc.
Mỵ Khanh cười:
-Vậy mới là người thức thời! Các ông sổng vợ ra là… hỏng ngay!
- Thôi, thôi, biết rồi. Khổ lắm nói mãi! Anh chịu thua! 
          Vợ chồng Mỵ Khanh là thế. Hơi khắc khẩu nhưng yêu nhau thắm thiết. Ngày xưa Nam đã theo đuổi nàng khổ sở mới lấy được. Ở ngoại quốc trai thừa gái thiếu mà lị!

* * *

          Hai ngày trước khi lên đường, xem TV thấy bên New YorkBoston chìm ngập dưới tuyết. Bao nhiêu chuyến bay bị dời lại, Mỵ Khanh lo quá. Lần này phi cơ sẽ ngừng ở phi trường Chicago trước khi tiếp tục đi Hồng Kông và trạm cuối là Phi trường Tân Sơn Nhất. May mắn đến ngày cuối, Chicago nắng đẹp. Nhưng phải ra phi trường lúc ba giờ sáng khiến Mỵ Khanh lo lắng thức luôn không dám ngủ. Mỗi lần qua đoan Mỹ là bực mình hết sức. Mặt mày mấy anh chàng nhân viên lạnh tanh, không thua khí hậu ngoài trời bao nhiêu. Hình như nhìn ai họ cũng thấy toàn là dân… khủng bố. Tháng vừa qua, vợ chồng Mỵ Khanh sang Mỹ thăm người bạn bị bệnh nặng, Nam bị bắt đi qua máy scanner. Chàng bất mãn, vì mỗi lần qua cái máy này, trong người bị nhiễm không nhiều thì ít chất phóng xạ!
          Trước khi chia tay, Mỵ Khanh căn dặn chồng đủ thứ. Nam gật đầu lia lịa cho vợ an lòng. Ôi, đàn bà Việt Nam! Lúc nào cũng chỉ biết lo cho chồng con. Họ vui vẻ, hạnh phúc là các bà vui vẻ hạnh phúc!
          Phi trường Chicago rộng mênh mông, nhưng được chỉ dẫn chu đáo. Tìm đến phòng đợi, nàng gặp vài người quen cũng về Việt Nam ăn Tết. Người đến từ Florida, kẻ đến từ Minnisota. Trẻ con chạy rần rần, người lớn thì người nằm kẻ ngồi la liệt. Nói chuyện cười hỉ hả thoải mái. Mỵ Khanh nhớ lần chuyển máy bay từ phi trường Charles De Gaulle bên Pháp, nàng đã gặp những gia đình Việt nam đi lao động từ Bắc Âu về Việt Nam ăn Tết. Trẻ con độ ba đến sáu bảy tuổi rượt đuổi nhau, la hét ầm ĩ. Chúng giựt những chiếc điện thoại công cộng từ trên giá xuống chơi. Sau đó bỏ treo tòng teng. Thế mà bố mẹ chúng vẫn bình thản nhìn đàn con chơi đùa như đang ở nhà mình. Những người ngoại quốc ngồi đó thì cau mày khó chịu! Mỵ Khanh không còn ngạc nhiên khi thấy nhiều người Việt Nam không còn dám nhận mình là người Việt khi người ngoại quốc có hỏi!
          Đẩy xe hành lý ra ngoài trong cái nóng hầm hập, tuy đã là cuối tháng mười hai. Mỵ Khanh nhìn dáo dác. Những tiếng gọi mừng rỡ “Cô. Cô. Tụi con đây nè!” khiến nàng quên hết mệt nhọc, sau hai mươi tiếng đồng hồ ngồi trên ba chuyến bay. Các cháu, con người anh quá cố của Mỵ Khanh, chạy đến vây quanh cô. Nàng nhìn các cháu lòng rưng rưng. Khi nàng rời khỏi đất nước thì có đứa còn chưa ra đời. Thế mà giờ đây đứa nào cũng con cái đề huề. Mỵ Khanh lên chiếc taxis bảy chỗ ngồi cùng các cháu về nhà. Bà chị dâu ngoài bảy mươi, năm nay tóc đã bạc nhiều hơn bốn năm trước. Mỵ Khanh thương chị vô cùng. Không hiểu sao ông anh duy nhất của nàng lại ham con đến thế. Hai anh chị hợp đồng sản xuất cả thảy một chục mười hai! Nàng nhớ ngày xưa, chị lúc nào cũng đầu tắt mặt tối, không khi nào ngơi với đàn con mười hai đứa. Có món ngon vật lạ gì đều nhường cho chồng, cho con. Thế mà vẫn bị mẹ chồng bắt ne bắt nét. Mỵ Khanh thường bênh chị dâu cãi lại mẹ.
          Bà Tân mong con gái về, nên dù đã hơn mười một giờ bà vẫn còn thức để chờ. Mỵ Khanh xót xa khi thấy mẹ gầy hơn trước. Nàng ôm mẹ giọng nghẹn ngào:
- Lần này con thấy mẹ gầy hơn trước. Mẹ ăn ngủ không được sao?
Bà Tân cười móm mém:
          - Mẹ già rồi ăn ngủ ngày càng ít đi con ạ. Không sao đâu, mẹ khỏe lắm. Con về chơi được bao lâu?
          - Con về thăm mẹ một tháng. Đáng lẽ ở lâu hơn, nhưng cháu Mỵ Hoa sắp sinh, con phải về sớm.
Bà Tân nhìn sang chị Tiến, chị dâu Mỵ Khanh, cười sung sướng:
- Thế là tôi lại có thêm cháu cố. Phúc đức quá!
Chị Tiến hối con dọn phở gà cho cô ăn trước khi đi ngủ. Lần này đi hãng United Airline cho ăn tệ quá nên Mỵ Khanh ăn tô phở gà (nhất là gà đi bộ, da vàng ươm, thịt dai chứ không bở rệp như gà công nghiệp) một cách ngon lành. Cả nhà nói chuyện đến hơn một giờ đêm mới chịu đi ngủ. Mỵ Khanh ngủ một giấc ngon lành đến 7 giờ mới dậy. Lúc bước ra khỏi phòng, mùi thức ăn thơm phức khiến nàng thấy đói bụng cồn cào. Cả nhà đã thức từ lâu và đang dọn ăn sáng. Chị Tiến hỏi:
- Cô ngủ ngon không? Chắc trái giờ còn khó chịu lắm.
Mỵ Khanh suýt soa:
- Chà thơm quá! Mấy hôm trước khi về tới đây mất ngủ, nên đêm qua em ngủ ngon lắm. Chị làm món gì mà thơm thế hở chị?
Chị Tiến cười:
- Mẹ nói cô vẫn thích xôi lúa nên sáng nay chị thổi xôi lúa và bánh cuốn cho cô dùng. Cô ngồi xuống đi. Để chị làm cà phê rồi mời mẹ ra ăn sáng luôn. Năm giờ mẹ đã thức rồi.
Mỵ Khanh vội vàng nói:
- Chị để đó em tự pha được rồi. Em uống cà phê không đường. Sợ bị mắc bệnh tiểu đường thì khổ, nên giờ hạn chế chất ngọt tối đa.
Chị Tiến cười khanh khách:
- Buồn cười thật cô ạ. Người nào ở nước ngoài về cũng ăn lạt như nước ốc. Kiêng đường, kiêng muối tối đa. Chị thì chịu thôi. Kiêng quá cũng không tốt đâu. Có khi trong người thiếu chất mặn, ngọt thì bỏ xừ!
Mỵ Khanh cũng cười:
- Ông bà ta nói “có kiêng có lành” mà chị. Thôi để em vào mời mẹ ra ăn sáng.
Chưa kịp vào thì bà Tân đã lọ mọ đi ra:
- Gớm, mới sáng mà các cô nói gì rôm rả thế? Mỵ (trong nhà gọi Mỵ Khanh là Mỵ cho gọn) ăn chưa con?
Mỵ Khanh dìu mẹ ngồi vào bàn:
- Con chờ mẹ ra mới ăn. Đêm qua mẹ ngủ ngon không? Con thì ngủ một giấc thẳng cẳng đến sáng. À, chị Tiến ơi, chút nữa em cần liên lạc với một người quen. Cô ấy ở ngoại ô xa xa. Em chỉ mới liên lạc vài ngày trước khi về đây. Cô ấy tên Kim Ngân.
- Bạn của cô hở?
- Không. Em chưa từng gặp qua. Có vài người bạn bên Canada và Mỹ nhờ em mang tiền về giúp cho các anh em Thương phế binh đang sống trong hoàn cảnh khó khăn. Gọi là chút quà mọn giúp cho gia đình các anh ăn Tết ấy mà. Cô Kim Ngân biết những người này. Em liên lạc để cô ấy dẫn em đi thăm và tặng quà.
Chị Tiến gật đầu, mặt thoáng ngậm ngùi:
- Thế thì tốt quá. Thỉnh thoảng chị đi phố gặp những người cụt tay cụt chân lê lết ăn xin ngoài đường. Trông họ nhếch nhác, rách rưới, bệnh hoạn  mà muốn rớt nước mắt. Những lần đó chị đều giúp đỡ chút ít. Cô nghĩ, nhà mình lúc trước cũng đâu khá giả gì.
Bà Tân xen vào:
- Tội nghiệp họ. Con giúp họ là tích phước cho con cháu.
Mỵ Khanh cười:
- Con chỉ làm hộ cho các bạn con thôi mẹ à. Với lại “ thi ân bất cầu báo” mà mẹ!
Ba người vừa ăn vừa nhắc chuyện xưa. Anh Tiến của Mỵ Khanh mất trên mười năm rồi. Hồi xưa anh cũng ở trong quân đội một thời gian, bị thương nên được giải ngũ. Về sau anh mất vì viêm gan. Chị Tiến ở vậy nuôi đàn con và mẹ chồng. Vì thế Mỵ Khanh rất quý chị.
Ăn xong nàng gọi điện thoại cho Kim Ngân. Một giọng Huế nhẹ nhàng từ đầu giây bên kia:
- Dạ, em nghe đây!
- Kim Ngân hả? Biết ai đây không? Nghe giọng Huế nhẹ như thơ hay quá là hay! Thôi nói ngay khỏi thắc mắc nhé. Chị Mỵ Khanh đây.
Có tiếng reo vui ở đầu giây bên kia:
- Ô, chị Mỵ Khanh! Chị về hồi nào?
- Chị về tới tối hôm qua. Ngày mai em rảnh không? Chị em mình sẽ gặp nhau.
Giọng Kim Ngân ngập ngừng:
- Chị Khanh ơi, hôm trước em có báo cho các chị trường hợp anh Quân đang nằm nhà thương, hôm nay anh về nhà rồi vì bác sĩ chê. Anh bị lở loét hết cả người, máu mủ tùm lum chị ạ. Em vào thăm mà anh cứ chảy nước mắt! Nhưng hôm qua có người bên Mỹ gửi cho anh ấy ba trăm. Vì thế chị em mình không cần phải giúp cho anh ấy nữa. Em hỏi thật chị nhe. Các anh chị định giúp bao nhiêu tiền để em tính.
Sau khi nghe con số, Kim Ngân nói:
- Vậy chúng ta sẽ giúp cho 6 anh. Mà họ ở xa lắm, tận Biên Hòa lận. Chị có thể đi đến đó được không?
Mỵ Khanh sốt sắng:
- Được chứ em. Em cứ cho địa chỉ đi. Chị sẽ đi taxis đến đó.
Kim Ngân ngập ngừng:
- Chị ơi, nếu chị em mình đi làm từ thiện, mà chi ra 600 ngàn tiền taxis thì em thấy phí quá. Số tiền này một người có thể sống cả tháng đó chị ạ. Em nghĩ vậy nhưng còn tùy chị. À chị có thể đi xe gắn máy không chị? Từ đây lên đó độ ba mươi cây số. Đi về vị chi là sáu mươi cây.
Mỵ Khanh giật mình, tự thấy ngượng nên vội nói:
- Nếu vậy cách tốt nhất là Kim Ngân đến nhà, rồi chị sẽ đưa tiền. Tùy em muốn cho ai cũng được nhé.
- Thế thì độ hai tiếng nữa em đến chị nhé. Em phải nhờ người trông hai đứa cháu nội rồi mới đi được. Hôm nay con dâu em đi làm chị ạ. Mà chị ơi, chị đưa tiền cho em như vậy chị không sợ sao?
- Sợ gì cơ? Sợ em giật hả? Chị sẽ níu áo anh Hưng bên Mỹ.
Hai chị em cười dòn dã. Kim Ngân có người anh lớn bên Mỹ. Anh Hưng sang theo diện HO. Trong gia đình có hai người anh tử trận. Một người trận Bình  Giả, một người trận Bình Long nên Kim Ngân rất thương các anh thương phế binh. Lúc nào rảnh là cô đi tìm các anh để cho tiền. Khi thấy trường hợp nào thê thảm quá thì cô liên lạc với anh trai bên Mỹ, nhờ anh vận động bạn bè xin giúp. Vợ chồng Mỹ Khanh quen Hưng qua một người bạn thân của Mỵ Khanh. Nghe nàng về, cô bạn mừng quá, gửi điện thư nhờ Mỵ Khanh cầm tiền về. Nàng liên lạc vài lần với Kim Ngân. Thế là quen.
Lúc cô cháu gái mở cửa mời khách vào, Mỵ Khanh không khỏi ngạc nhiên vì Kim Ngân đứng trước mặt nàng trẻ và xinh đẹp hơn nàng tưởng tượng. Hai chị em tay bắt mặt mừng. Mỵ Khanh không khỏi ái ngại vì Kim Ngân phải đổi vài chuyến bus mới tới đây. Nghe Mỵ Khanh nói, Ngân cười hiền lành:
- Nếu được làm hơn thế nữa em cũng làm chị ạ. Nhìn các anh thương lắm cơ. Những người ở thành phố nhận được giúp đỡ thường, nhưng các anh ở xa, có người từ mấy chục năm qua vẫn không nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào từ nước ngoài. Hôm qua em phải lên chùa Từ Quang tìm anh Thân. Anh cụt hai chân, một tay không xử dụng được. Hằng ngày anh xin ăn trong thành phố. Chỉ cuối tuần mới lên xin trên chùa. Chùa ở xa, anh lại cụt hai chân nên không đi bus được. Lần nào cũng đi xe ôm. Có ngày xin không đủ trả tiền xe ôm nữa đó chị. Thế là đói!
Mỵ Khanh kêu lên:
- Sao ông xe ôm không chở dùm mà lấy tiền?
Kim Ngân cười khổ:
- Chị ơi, ông xe ôm cũng phải sống chứ. Chở dùm lấy tiền đâu nuôi vợ con hở chị?
Mỵ Khanh thấy yêu tiếng “Chị ơi” của Kim Ngân quá. Nàng tò mò:
- Thế em có tìm ra anh Thân không?
- Có chị ạ. Em đã tìm ra và chụp hình để làm hồ sơ. Hy vọng anh được bên đó giúp đỡ. Chỉ có điều địa chỉ hơi rắc rối. Anh hiện được tá túc trong một góc sân của một gia đình. Không biết nếu xin được, tiền gửi về địa chỉ này, người ta có đưa cho anh không.
- Chắc có chứ em. Tình cảnh anh ai mà đành lòng!
- Chị ơi, mãnh lực đồng tiền lớn lắm. Ở đây giết người vì chút tiền không hiếm đâu ạ.
Mỵ Khanh nói:
- Bần cùng sinh đạo tặc phải không em. Bây giờ thế này. Chị đưa số tiền chị nói hôm qua cho em. Em cứ tự nhiên giúp ai thì giúp. Khi nào rảnh em đưa chị đi thăm vài anh ở gần đây. Chị sẽ giúp thêm em nhé.
Kim Ngân vui vẻ:
- Được chị ạ. Ngày mai nếu chị rảnh, em đưa chị đi thăm anh Vũ Tuân. Anh ở gần  nhà thương Thống Nhất. Là nhà thương Vì Dân cũ đó chị. Anh này bị thương nằm một chỗ từ tháng hai năm 75. Nửa người anh, từ thắt lưng trở xuống không còn cảm giác. Anh nằm một chỗ với chiếc ống nhựa nối bàng quang với một túi ny lông chứa nước tiểu. Đã ba mươi ba năm như thế. Tuy nhiên tinh thần anh rất vững. Anh sáng tác thơ, làm PPS… gửi lên mạng khắp thế giới. Ngày mai chị đến thăm chắc anh mừng lắm. Mấy khi có người từ ngoại quốc về thăm.
Mỵ Khanh vui vẻ:
- Vậy ngày mai chị em mình hẹn gặp nhau trước cửa bệnh viện Thống Nhất nhé. À, Kim Ngân thấy anh ấy cần gì để chị mua mang đến?
- Anh Tuân nằm một chỗ nên cần hai loại thuốc viên làm từ nguyên liệu thiên nhiên. Viên gấc và viên tảo. Theo em biết, viên tảo là một dạng rong biển giúp anh đi cầu thông. Anh Tuân nằm một chỗ nên ruột làm việc yếu lắm. Anh cần uống loại này hằng ngày.
- Chị sẽ biếu thêm cho vợ anh ấy một chai dầu gió xanh. Chị thấy bên này rất chuộng dầu gió xanh.
Giọng Kim Ngân bỗng ngậm ngùi:
- Tội nghiệp chị Cúc. Tiếng là lấy chồng chứ thật ra vì thương hoàn cảnh của anh Tuân mà chị ấy về ở chung để săn sóc cho anh ấy, chứ bại liệt như anh Tuân, chị Cúc còn trông mong gì nữa? Em nghe nói mấy hôm nay chị ấy về quê thăm mẹ bệnh. Nhà chỉ có đứa cháu trông nom anh Tuân. Ngày mai mười giờ chị nhé.
Kim Ngân đi rồi, Mỵ Khanh bỗng thấy bâng khuâng. Vũ Tuân! Cái tên này gợi cho nàng một trời kỷ niệm. Của thời con gái. Vũ Tuân là mối tình đầu của Mỵ Khanh. Hai người gặp nhau trong một buổi chiều mưa. Sài Gòn mưa tháng sáu. Năm bảy tư, Mỵ Khanh đang học Văn Khoa năm thứ nhất. Hôm đó nàng cần mua cuốn sách nên ghé nhà sách Khai Trí. Hai bàn tay cùng đưa tới một lượt, cầm cùng cuốn sách. Một cách bất ngờ. Một bàn tay với những ngón thuôn dài trắng nuột nà và một bàn tay gân guốc phong sương. Mỵ Khanh giật mình rụt tay lại, nhìn qua bên cạnh và bắt gặp một cặp mắt sáng rực đang nhìn nàng. Nụ cười lộ hàm răng trắng đều trên khuôn mặt rám nắng của chàng trai:
- Xin lỗi cô. Tôi thật vô ý!
Mỵ Khanh ngượng ngùng:
- Dạ không có chi. Hôm khác tôi mua cũng được.
- Hình như cô cần cuốn sách để học phải không? Cô lấy đi. Tôi mua chỉ để đọc thôi. Không có cuốn này thì cuốn khác.
Mỵ Khanh ngạc nhiên:
- Sao ông biết tôi mua để học?
Chàng cười ranh mảnh:
- Chiếc cặp của cô nói cho tôi biết đấy.
Mỵ Khanh đỏ hồng đôi má:
- Tôi… tôi…
Chàng nhìn sâu vào mắt người con gái xinh thật xinh. Trong tà áo dài lụa đơn sơ màu thiên thanh, mái tóc dài óng ả, nổi bật đôi mắt to mơ màng trên khuôn mặt bầu bĩnh chưa mất hết vẻ trẻ thơ. Chàng bỗng mỉm cười, đôi mắt nhìn nàng trở nên nồng ấm:
- Đợi tôi một tí nhé. Nhớ đừng đi trước khi tôi trở lại đấy.
Không đợi Mỵ Khanh trả lời, chàng cầm cuốn sách đi nhanh lại quầy trả tiền. Ít phút sau trở lại, đưa túi xách cho Mỵ Khanh:
- Cầm đi cô bé. Cố học cho thật giỏi nhé. Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại. Xin chào.
Chàng quay gót và Mỵ Khanh đứng đó như trời trồng, ngẩn ngơ với cuốn sách trên tay. Không thốt được nửa lời. Trời ơi, cô bé kêu thầm, có chuyện này thật sao? Mình sẽ gặp lại chàng một ngày nào đó? Mỵ Khanh lắc đầu, chớp chớp cặp mắt để trấn tỉnh. Người đâu mà lạ quá, không giống bất cứ người con trai nào nàng quen trước đây. Rồi cô bé cũng mỉm cười, cặp mắt trở nên mơ màng và trái tim non bỗng đập những nhịp bất thường.
Mỵ Khanh còn đứng đó thì chàng bỗng lại hiện ra, bằng xương bằng thịt trước mắt, cười cười:
- Ông Trời không muốn tôi xa cô bé rồi.. Ngoài kia đang mưa to. Tôi lại không đem theo áo mưa. Chúng ta tiếp tục trò chuyện trong khi chờ cơn mưa dứt hạt nhé. Tôi tên Tuân. Còn cô bé?
Mỵ Khanh cắn môi, ngập ngừng vài giây rồi quyết định:
- Tôi tên Mỵ Khanh!
Tuân kêu lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa thú vị và đầy ngưỡng mộ:
- Mỵ Khanh. Tên đẹp quá và thật hợp với cô bé.
Mỵ Khanh mím môi bất mãn. Dám gọi người ta là cô bé. Có lẽ đoán được tâm trạng người con gái trước mặt, Tuân mỉm cười:
- Xin lỗi… Mỵ Khanh. (Ừ nhỉ, tên đẹp như thế không gọi thì… phí quá. Chàng nghĩ thầm). Tôi là lính trong binh chủng Biệt Động Quân. Tôi được nghỉ phép ít hôm nên mới có mặt nơi này. Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của tôi, vì được làm quen với một người con gái… xinh nhất thủ đô.
Mỵ Khanh cau mày, trách móc:
- Ông nói xạo! Tôi rất tầm thường…
Tuân cười xòa:
- Không nhất thì nhì vậy nhé. Nhưng thật tình đối với tôi, cô bé là người xinh nhất.
Tuy ngoài miệng phản đối, nhưng trong thâm tâm Mỵ Khanh thấy vui vui. Cô gái nào không vui khi được khen đẹp?
Thế là nhờ cơn mưa mùa hạ mà họ quen nhau, rồi yêu nhau. Những buồn vui, giận hờn, nhớ nhung nối tiếp. Tuân miệt mài với chiến trận và Mỵ Khanh vẫn cắp sách đến trường. Họ dự định khi nàng ra trường thì cưới nhau. Cả một tương lai ngọt ngào trước mặt. Nhưng Tháng Tư Bảy Lăm đã khiến họ chia lìa vĩnh viễn. Mỵ Khanh theo gia đình xuống tàu Đại Hàn ra khơi, trong khi đó Tuân đang kẹt ở miền Tây….

*

Hôm sau với tâm trạng bồn chồn, Mỵ Khanh đến nơi hẹn với Kim Ngân. Hai chị em đi vào con hẻm khá rộng. Kim Ngân bảo cô đến thăm Vũ Tuân hầu như hàng tuần, để mang hồ sơ của các thương phế binh đến nhờ Tuân chuyển bằng e-mail ra ngoại quốc. Vũ Tuân dù nằm một chỗ nhưng với tinh thần quyết đấu, anh đã mày mò học xử dụng máy vi tính thật thành thạo và giúp các đồng đội cũ với tất cả tấm lòng và nhiệt tâm của anh. Nhìn thấy con hẻm rộng với nhà cửa khang trang. Những ngôi nhà nhiều tầng khiến Mỵ Khanh không khỏi thắc mắc. Nếu Tuân nghèo sao lại có thể ở trong khu nhà cao cửa rộng này. Nhưng chưa kịp hỏi thì Kim Ngân nói:
- Mình đến rồi chị. Nhà anh Tuân bên kia.
Thì ra, chen vào giữa những căn nhà lầu đẹp đẻ còn có một căn nhà nho nhỏ, mái tôn. Kim Ngân tự động mở cửa mời Mỵ Khanh vào. Gian trước trống trơn, có một chiếc xe máy, nghe nói của cháu vợ Tuân. Vì cô ấy đi vắng nên nhờ cháu đến trông dùm. Nhưng hình như anh ta đã đi đâu đó. Kim Ngân và Mỵ Khanh đi vào căn phòng phía sau. Kim Ngân nói to:
- Anh Tuân ơi có khách phương xa đến thăm.
Trong ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khuôn cửa sổ, Mỵ Khanh thấy hình dáng một người đàn ông rất gầy nằm trên chiếc giường nhỏ, nửa thân dưới đắp chiếc chăn mỏng. Thấy khách vào, ông với tay lên sợi giây phía đầu giường kéo chiếc mành cho căn buồng sáng hơn. Mỵ Khanh tiến đến bên giường, nghiêng đầu nhìn. Tim nàng nhói đau. Cũng cặp mắt ấy, tuy kém tinh anh, nhưng vẫn ánh lên nét thông minh. Vầng trán rộng, mái tóc bây giờ muối nhiều hơn tiêu. Đúng là Tuân của nàng ngày xưa. Chỉ khác là tấm hình hài quá tiều tụy. Mỵ Khanh không nhịn được, nghẹn ngào:
- Anh Tuân!
Người đàn ông giật mình, chăm chú nhìn, bỗng kêu lên thảng thốt:
- Mỵ Khanh! Phải Mỵ Khanh không?
Sự bất ngờ khiến chàng đưa cánh tay về phía Mỵ Khanh một cách vô thức. Như một người sắp chết đuối định với một chiếc phao. Mỵ Khanh ngồi thụp xuống, cầm bàn tay gầy gò của chàng, thổn thức:
- Sao anh ra tới nông nỗi này? Sau khi sang Canada, em đã hỏi biết bao nhiêu người quen, nhưng không ai biết tin tức gì của anh cả. Em nghĩ là anh đã…
- Đã chết phải không? Tuân cười buồn, tiếp lời Mỵ Khanh. Anh cũng tưởng mình chết biết bao nhiêu lần. Nhưng trời Phật vẫn còn thương nên anh mới sống tới ngày hôm nay. Coi kìa, đừng khóc. Sưng cặp mắt đẹp bây giờ. Anh không ngờ mình còn được may mắn gặp lại em.
Mỵ Khanh lau những giọt lệ đang lăn dài trên má:
- Em cũng vậy. Khi nghe Kim Ngân nói tên anh, em đã hy vọng là anh thật.
Kim Ngân từ trong bếp bước ra với khay nước mời khách. Thấy Mỵ Khanh đang cầm tay Tuân, cặp mắt đỏ hoe, vội hỏi:
- Ủa, hai anh chị quen nhau à?
Tuân cười:
- Mỵ Khanh và anh quen nhau trước bảy lăm.
Kim Ngân cười ranh mãnh:
- Thì ra là cố nhân!
Mỵ Khanh phân trần:
- Năm bảy lăm chị theo gia đình rời Việt Nam bằng tàu Đại Hàn. Sau đó sang định cư Canada và mất tin tức anh Tuân từ đó đến nay. Thật bất ngờ cho chị khi gặp lại anh trong tình cảnh này! Thú thật chị vừa mừng cũng vừa đau lòng quá em ạ!
Nói xong Mỵ Khanh lại rơm rớm nước mắt. Tay nàng vẫn nắm chặt bàn tay gầy gò của Tuân. Chàng để yên và nhìn Mỵ Khanh với cặp mắt thật thiết tha:
- Anh cám ơn trời Phật đã dun rủi cho em đến với anh hôm nay. Biết bao lần anh từng mơ thấy em. Được nắm tay em một lần như hôm nay là anh mãn nguyện. Anh nghĩ là em đã có một gia đình rất hạnh phúc phải không? Anh ấy thế nào?
Mỵ Khanh gật đầu:
- Nam là một người chồng tốt. Anh ấy rất yêu em. Chúng em có hai con. Một trai một gái. Khi em sang Canada, lúc đầu vừa đi học vừa đi làm. Cày cục mãi cũng lấy được mãnh bằng kế toán. Em đi làm cho một công ty kế toán lớn và nơi đây em đã gặp Nam. Em lập gia đình suýt soát ba mươi năm rồi.
- Thế mà vẫn trẻ trung và xinh đẹp như ngày xưa. Chỉ hơi đẫy người ra một tí. Nhưng càng đẹp!
- Anh không thay đổi tí nào. Vẫn miệng lưỡi ngọt như mật!
Tuân cười, nheo mắt:
- Vì thế ngày xưa mới có một cô bé tên Mỵ Khanh chịu yêu anh lính quèn phải không? (Và Tuân đổi giọng nghiêm nghị) Anh chỉ đùa cho vui thôi, em đừng hiểu lầm nhé. Thân phận anh ngày hôm nay chỉ là một kẻ tật nguyền, một người vô dụng.
Mỵ Khanh vội cướp lời:
- Không, anh đừng nói thế. Tuy không còn nguyên vẹn như xưa, nhưng dù nằm một chỗ, anh vẫn giúp được những bạn bè hoàn cảnh bi đát hơn anh kia mà. Em nghe Kim Ngân kể, có những anh vừa mất cả hai chân, vừa mù cả hai mắt, còn đeo thêm bệnh tâm thần. Anh như thế này phải kể là còn may mắn anh ạ.
Tuân kể, giọng uất nghẹn:
- Em chưa biết anh đã sống như thế nào sau ngày mất nước đâu. Những tù cải tạo như anh, có bị thương nặng cỡ nào cũng bị họ xem như đống giẻ rách. Anh đã từng chết đi sống lại hang trăm lần. Bị thương bầm dập từ thắt lưng trở xuống, nằm một chỗ đến nỗi lở loét cả người, máu mủ bê bết. Mà thôi, nhắc lại làm gì cho mất vui phải không em. Có ai ngờ chúng mình còn có cuộc hội ngộ ngày hôm nay.
Mỵ Khanh đau xót, nước mắt rưng rưng:
- Kể cho em nghe hoàn cảnh của anh sau ngày em ra đi...
Tuân mỉm cười, giọng đầy yêu thương:
- Vẫn mau nước mắt như xưa! Ừ, để anh kể lại em nghe khúc phim dĩ vãng đầy thương đau của anh…
… Sau ngày Quân đội miền Nam tan đàn rã nghé, Tuân đã luồn lách từ miền Tây về Sài Gòn và tìm đến nhà người yêu thì cửa đã đóng im ỉm. Hàng xóm cho biết cả gia đình đã ra đi hôm hăm tám tháng tư. Với cõi lòng tan nát, chàng về nhà trên khu Lăng Cha Cả tá túc với mẹ. Khi ra trình diện chàng bị bắt đi học tập cải tạo như tất cả quân cán chính của chế độ Việt Nam Cộng Hoà. Trong một lần đi gỡ mìn, trái mìn nổ tung khiến thân thể chàng bị thương trầm trọng. Hai người khác bị tử vong. Trong những ngày chiến đấu với tử thần, sự đau đớn khốc liệt khiến Tuân có ý nghĩ chẳng thà chết quách như hai người kia mà khỏe thân hơn. Nhưng rồi tất cả cũng qua đi. Giòng sông đời vẫn lạnh lùng trôi. Cuốn theo những mảnh đời bèo bọt. Không thể làm gì để thay đổi, chàng đành chấp nhận sống những tháng ngày khổ ải, chán chường. Cho qua ngày đoạn tháng. Cho hết một kiếp điêu linh. Mỗi khi hồi tưởng lại chàng không khỏi rùng mình. Dưới chế độ này, thân phận người Thương phế binh của chế độ cũ như chàng không hơn một con vật. Họ sống lây lất khắp hang cùng ngõ hẻm, nhờ vào lòng từ tâm của ông đi qua bà đi lại. Chàng không hề có ý định hỏi thăm bất cứ ai để tìm lại Mỵ Khanh, khi nhìn lại cơ thể tật nguyền của mình. Tìm làm gì? Yêu là hy sinh. Là mong cho người yêu được hạnh phúc. Vì thế chàng phải vĩnh viễn biến ra khỏi cuộc đời Mỵ Khanh.
Những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống bàn tay gầy guộc khiến Tuân choàng tỉnh. Chàng nhìn người thiếu phụ đang nắm bàn tay xương xẩu của mình, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi khiến chàng xót xa. Tuân cố cười thật tươi:
- Nhưng hôm nay anh vui lắm. Được gặp lại em, dù một lần là anh mãn nguyện. Càng vui hơn khi biết em hạnh phúc với chồng con. Mỵ Khanh, chuyện chúng mình đã là dĩ vãng. Em yên tâm, anh không hề đòi hỏi em bất cứ chuyện gì. Cứ xem nhau như bạn bè thân thiết và quên đi những ngày hoa mộng xưa.
Giọng Mỵ Khanh nghẹn ngào:
- Em cám ơn anh. Em cũng hiểu, những gì đã qua không thể quay lại. Vậy trong thời gian em còn ở đây, anh cho phép thỉnh thoảng em đến thăm anh. Về bên kia, em sẽ thường xuyên gửi E-mail. Nhưng không biết có phiền lòng chị ấy hay không?
Tuân cười, giọng bỗng reo vui:
- Mỵ Khanh đừng lo. Ngọc Điệp vì cám cảnh mà chịu lấy anh. Em xem, anh đem lại gì cho cô ấy? Điệp rất dễ thương, có tấm lòng Bồ Tát. Suốt đời anh chỉ biết cắn cỏ ngậm vành, tri ân cô ấy. Nếu không chê, Tết này em đến ăn một cái Tết nghèo với gia đình anh.
Mỵ Khanh nhìn Tuân, ánh mắt đầy trách móc:
- Phải nói là em được hân hạnh đến ăn Tết với anh chị. Anh yên tâm, em sẽ đến. Đây sẽ là cái Tết hết sức ý nghĩa đối với em.
Giọng Kim Ngân từ bếp vọng lên:
- Anh chị tâm sự xong chưa? Em đã hâm xong bánh cuốn rồi nè. Chúng ta ăn trưa nhé. Để mừng cuộc hội ngộ của anh Tuân và chị Mỵ Khanh. Không ngờ hai anh chị đã có một cuộc tình thơ mộng. Em rất ngưỡng mộ.
Tuân mắng yêu:
 - Cô đáng đánh đòn lắm nhé. Không chịu báo cho anh biết trước. Chỉ nói là có người từ phương xa về thăm.
Kim Ngân cười khanh khách:
- Em muốn dành cho anh một bất ngờ. Mà bất ngờ thật phải không anh? Không cám ơn mà còn mắng em. Thiệt tình!
Tuân và Mỵ Khanh nhìn nhau mỉm cười. Họ thấy không cần nói gì nữa. Mùa Xuân đang bước đến. Thật rộn ràng và ngọt ngào … 
                                  
Tiểu Thu
Mùa Xuân 2011