Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

Mẹ!




Con về thăm lại xóm xưa
Vẫn con đường nhỏ nắng mưa hai mùa
Nhà ai chiếc võng đong đưa
Con sông còn đó người xưa đâu rồi
Qua sân chỗ mẹ thường ngồi
Nhìn băng đá cũ bồi hồi xót xa
Bao mùa mưa nắng trôi qua
Bao mùa nước nổi con xa xứ mình
Con như bóng, Mẹ như hình
Còn đây chiếc bóng nhưng hình mẹ đâu
Cho con về lại ban đầu
Nhặt từng kỷ niệm ép vào lòng con
Mẹ ơi tình mẹ vẫn còn
Dù bao năm tháng trăng tròn vẫn quay.

Biện Công Danh
Tháng 6 / 2011.

Ngày Lễ Mẹ


Ngoài kia ánh nắng vừa đi vắng
Đêm đến nhẹ nhàng như tối qua
Nghe gió rì rào bao nhắc nhở
Những ngày xưa cũ đẹp như hoa

Bên tách trà khuya còn bốc khói
Mùi thơm nhè nhẹ thoáng đam mê
Nơi đây xứ lạ lòng mong mỏi
Đất Mẹ xa xôi lạc bước về

Từng buổi Xuân về bao khắc khoải
Mấy lần lỡ hẹn viếng Quê Hương
Mẹ ơi ! Năm tháng hoài xa mãi
Lần lữa xuân tàn, ôi nhớ thương

Giờ đây nắn nót vần thơ nhỏ
Xin gởi về quê những vận son
Mong có một ngày hạnh phúc đó
Gia đình sum họp, giấc mơ tròn ...

** Viết cho ngày lễ Mẹ, và chúc đến những ai còn Mẹ hay xa vắng Mẹ được hưởng ngày Lễ MẸ thật là đầm ấm, thân thương.

Hoàng Dũng

Buồn Thiu


Nhịp võng đong đưa giấc ngủ trưa
Ầu ơ mẹ hát khúc giao mùa
Cho con khôn lớn theo ngày tháng
Chợt nhớ mẹ hiền – mơ dáng xưa.

Tôi ngồi nhìn lại nhũng hàng cây
Bờ sông, con rạch nước dâng đầy
Trên cao những cánh diều đi lại
Mặc gió tung hoàng thổi lắt lay.

Tôi nhìn tóc mẹ phủ khăn choàng
Quần vo áo vận mẹ lang thang
Bán từng quả khế, chanh, cóc, ổi
Quang gánh đầu thôn đến cuối làng.

Gần nhà cô bạn thích me keo
Dù gai chơm chỡm cũng ráng trèo
Chùm me chín mộng màu đo đỏ
Em chép miệng cười – tôi ngó theo.

Có lúc em khen nhánh phượng hồng
Tôi leo bị té xuống dòng sông
May sao con nước rong vừa lớn
Nâng đở thằng cu sớm bốc đồng.

Những buổi âm u đến sân chùa
Trầm tư cô tịch nắng lưa thưa
Mẹ đi buôn bán em đi học
Lặng lẽ tôi ngồi đếm giọt mưa.

Bây giờ tóc đã úa màu tiêu
Mẹ đã đi xa một buổi chiều
Em bỏ làng quê đi mất biệt
Còn tôi thơ thẩn mặt buồn thiu.

Dương Hồng Thủy
( Ngày của Mẹ 11/05/2014)


Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Chúc Mừng Ngày Hiền Mẫu

Nhân Ngày Hiền Mẫu Suối Dâu thân kính chúc quí anh chị, thân hữu và các bạn một Ngày Hiền Mẫu thật Hạnh Phúc và An Lành.


Suối Dâu

Đượm Tình Mẹ Cha - Thơ Lê Kim Hiệp - Phổ Nhạc NPTịnh Hiếu&NPĐăng Khoa





Thơ: Lê Kim Hiệp
Phổ Nhạc&Hát:NPTịnh Hiếu
Hoà Nhạc:NPĐăng Khoa

Vầng Thơ "Mừng Ngày Lễ Mẹ Chủ Nhật 11-5-2014"




Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp đậu (một) như đường mía lau

Nhớ Mẹ
Kính dâng hương linh Từ Mẫu
nhân ngày Lễ Mẹ

Nhớ Mẹ ! Mẹ ơi ! nhớ suốt đời !
Không riêng ngày Lễ Mẹ mà thôi.
Thương con nào kể thân kham khổ
Vì trẻ thiết gì chuyện nghỉ ngơi.
Ôi nghĩa sinh thành đâu báo đáp
Mà ơn dưỡng dục chửa đền bồi.
Sụp đầu lạy tạ tuôn trào lệ
Có thầu lòng con hỡi Mẹ ơi?

Mother's Day 11 /5/ 2014
Quang Tuấn
***
Mẹ Và Lời Ru

Từ khoảng trống bước vào rừng
Mát rợp
Từ dòng đời về bên mẹ
An tâm
Mẹ là cây cả, bóng râm
Gốc to treo võng con nằm thảnh thơi
Xuyên qua kẽ lá, nhìn trời
Thấy màu xanh thẳm rạng ngời niềm tin
Bên tai ríu rít tiếng chim
Như lời của mẹ êm đềm ru con
Bao năm nước chảy đá mòn
Lời ru của mẹ mãi còn khắc ghi
" Đố ai biết lúa mấy cây
Biết sông mấy khúc, biết mây mấy tầng ? "
Cánh cò bay lả trên đồng
Nhịp gàu tát nước bên sông trăng đầy
Cho con yêu mảnh đất này
Yêu từng con suối, ngọn cây, khoảng rừng
" Đêm qua chớp bể mưa nguồn
Hỏi người tri kỷ có buồn chăng ai ? "
Nhớ thương suốt mấy canh dài
" Thiếp trong song cửa , chàng ngoài chân mây "
Nỗi lòng gởi bóng trăng gầy
Thủy chung muối mặn gừng cay một đời
Dù bao vật đổi sao dời
Lời thề non nước ngàn đời sắt son
Lời ru thấm đẫm hồn con
Dù cho núi cạn sông mòn, chẳng quên
Tình yêu chung thủy vững bền
Tình chung đất nước, tình riêng vợ chồng
Gia đình cùng với non sông
Nghĩa tình sâu đậm một lòng chẳng phai
Đời con sắp trọn đường dài
Lời ru của mẹ bên tai mãi còn...

Phương Hà
( Ngày Mẹ 11/5/2014 )
Ghi chú: Những dòng chữ trong ngoặc kép là trích trong Ca Dao hoặc Chinh Phụ Ngâm

Mẹ Tôi - Nhị Hà - Phạm Đăng Hưng

     
 Tôi sẽ tặng cho bạn một bông hồng màu đỏ, vì bạn là người hạnh phúc nhất trần gian còn có mẹ.
      Bây giờ hãy yêu thương và lo phụng dưỡng tuổi già của mẹ.  Nếu ở xa bạn hãy nhanh trở về để ôm mẹ trong vòng tay và nói rằng con yêu mẹ lắm mẹ ơi!
      Còn tôi, tôi tự cho mình một bông hồng màu trắng vì tôi không được diễm phúc như bạn, tôi đang hối hận vì trước đây không ở gần để chăm sóc và phụng dưỡng cho mẹ. 
      Bây giờ chỉ tôi còn biết đốt nén nhang nhìn làn khói tỏa, để mà tưởng, để mà nhớ, mà thương, mà tiếc . . .mẹ mà thôi!!!


Sáng Tác: Nhị Hà
Ca Sĩ: Phạm Đăng Hưng
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Ơn Má

    
   
      - Má! Sao hồi đó má cắt tóc con trai cho con vậy má?
      - Tại con muốn.   
      - Lúc đó con được bao nhiêu tuổi vậy má?
      - Con được ba tuổi?
      - Ba tuổi! Chỉ ba tuổi, sao con muốn mà má cho?
     - Con không biết đâu! Vì tính con cương nghị, nói một là một hai là hai. Con biết hôn, lúc con học lớp Năm, dượng Bảy bảo má cho con nghỉ học, giúp má lo công việc nhà. Nhưng má không chịu, đời của má, má không được học nhiều, còn tụi con, muốn học đến đâu má cho học đến đó.
      - Sao dượng Bảy lại chọn con, bắt con nghỉ học hả má?
      - Vì anh chị con đã đi học xa hết rồi. Với lại, con là đứa chịu cực, chịu khổ.

       Đó là cuộc đàm thoại ngắn ngủi của hai má con, trong những ngày cuối đời của bà. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi được nghe qua về cá tính của mình lúc còn nhỏ và sự quyết định cao cả của má. Nhờ quyết định sáng suốt đó, tôi có được như ngày hôm nay.

      Hai má con chỉ nói được chừng ấy, bà trở mệt, thở gấp, hổn hển, yếu dần rồi im lặng. Trong im lặng xót xa đó, tôi thấy bà đưa mắt nhìn lên bức ảnh má chụp chung với ba lúc sinh thời. Rồi má hướng về cây thánh giá gỗ đặt cạnh khung ảnh, được ông anh rễ mang từ Gia Nã Đại sang. Lặng người đi một lúc, lòng tôi chùng xuống như thể vượt quá sức chịu đựng. Một cảm xúc bật trào dâng, thôi thúc, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay gầy xương của má và vuốt nhẹ lên lưng bàn tay. Cử chỉ ve vuốt, cứ thế được lặp đi lặp lại. Vẫn giữ chặt bàn tay xanh xao, lạnh giá của má... “ Con cám ơn, vì má không nghe lời dượng Bảy. Má mà cho con nghỉ học, giờ này con dốt, chắc con tức chết.”
      Những ngày liên tiếp, bao câu chuyện xa xưa, hằng đêm được tôi gợi lại. Về phần má, được nhắc nhớ, nên say sưa kể và hình như bà quên cơn đau. Cảm giác được nằm cạnh má thủ thỉ, đưa tôi trở về thời bé dại. Hạnh phúc dù muộn màng, đau thương, nhưng đã đưa hai má con êm ả đi vào giấc ngủ.

      Một người ngoại đạo như má, bà giữ việc thờ cúng tổ tiên làm trọng. Vậy mà, má bảo tôi thưa với Cha cho câu kinh để má học. Cha biết thời gian còn lại của má không bao lâu, chỉ một tuần nữa thôi, nên Cha chọn lời kinh thật ngắn. Đồng thời chuẩn bị tâm lý cho má, hàng đêm tôi cùng má nghe đài phát thanh Việt Ngữ SBS lúc 7 giờ. Đến 8 giờ, má lắng nghe lời giảng về lý vô thường trong cuồn băng được thu lại. Mười lăm phút sau, má bắt đầu học kinh… “ Lạy Chúa con xin ký thác…”. “Má có tiền không mà ký thác?” Mỗi lần má đọc sai như thế, tôi thường trêu ghẹo cho má vui. Má vui thật! Tiếng cười trong như trẻ thơ của má vang lên. Tôi cười theo, không quên dặn dò “ má cố gắng thuộc để đọc cho Cha nghe nhe má.” Như bỏng phải nước sôi “ ý…ý Cha đến con đừng nhắc nghe, chừng nào má thuộc kinh, má sẽ đọc cho Cha nghe. Không biết Cha có biết thầy giáo Phụng không? Hồi đó má đi học, đứa nào không thuộc bài bị thầy đánh dữ lắm.” Kể từ đó, sau mỗi lần đọc xong câu kinh má tôi ngủ trong bình yên mà không dùng đến thuốc an thần như trước đây.

      Hồi tưởng như đang trở về, nét mơ màng được hiện rõ trên khuôn mặt má. Bà đang sợ Cha!? Thật ra, Cha chỉ vào tuổi con trai út của bà thì cách chi Cha biết đến thầy giáo Phụng. Ba hôm sau bà đã thuộc lào “Lạy Chúa con xin phó thác hồn xác trong tay Ngài”. Chỉ mỗi việc thuộc bài thôi mà mắt môi bà trở nên rạng rỡ. Bà xin thêm lời kinh thứ hai để học tiếp. Nhưng rất tiếc, má chỉ thuộc một nửa và muôn đời không còn cơ hội để học tiếp một nửa còn lại. Tuy nhiên, bà ra đi chậm hơn một tuần, không như lời dự liệu của bác sĩ.

        Trong những ngày cuối đời của má, hằng đêm sau lời kinh má đọc, tôi thường hay ve vuốt bàn tay bà. Bởi vì, lần đầu tôi cảm nhận được, khi tôi xoa xoa bàn tay gầy guộc. Những lúc ấy, má im lặng, nhưng hình như có một sợi dây thiêng liêng nồng nàn yêu thương nào đó, kết chặt qua sự tiếp xúc của “tay trong tay”. Điều đó muôn đời, tôi khó mô tả hết cảm xúc. Thật ra, sự ve vuốt này, tôi lấy từ bài học Hướng Dẫn Con Vào Đời, về phương cách dạy con đã học được và đem áp dụng với bà. Qua bài học yêu thương trẻ con..."Thương con không phải chỉ bằng lời nói mà còn cần cử chỉ âu yếm vuốt ve..."
      "Tay má đẹp quá hà…vừa thon lại vừa mềm. Còn tay con, ngón cứng ngắt.” Má mỉm cười, “Tại con cực quá!" nhưng " Má còn cực hơn con nữa, mà tay má mềm xèo”, giọng nói nũng nịu của tôi và má hòa đồng nên đáp lại bằng tiếng cười khúc khích trẻ thơ.

        Đến khuya, má lên cơn đau dữ dội, bà hết ngồi lên rồi lại nằm xuống, trăn trở. Tôi ứa lệ, câm lặng và cùng đồng hành với những động tác của má. Má đau thân xác, còn tôi, một tâm hồn tan nát, không gánh giùm được nỗi đau cho má. Trong cơn đau đớn thế kia, má vẫn không quên lo lắng cho con gái mình “Con thức như vầy rồi làm sao sáng mai đi làm cho nổi!”
       Bà lại ngồi bật dậy và thều thào “ôm má đi con”. Tôi ôm má với đôi mắt ứa lệ, vòng tay tôi siết nhẹ, từ từ chặt hơn. “ Má có sợ chết không má?”. Bằng một giọng cố gắng bình thản, nhẹ như hơi sương, tôi hỏi má. Thật ra hơn tuần nay, tôi biết rõ, ngày này sẽ không tránh khỏi, nên tôi đã cùng bà thực tập an lạc hầu giúp má thanh thản trong lúc ra đi. Với giọng bình thản " Má không sợ chết. Má chỉ sợ không ai lo cho con Ngân”. Ngân là đứa cháu nội đi du học, đang ở chung với bà.

         Trong im lặng, tôi đứng yên và ôm má, siết nhẹ thật lâu. Được một lúc, má lại thều thào “ Má hơi mệt, cho má nằm xuống đi con và con cũng ngủ đi để ngày mai còn đi làm.”
         Đến 6 giờ sáng, em tôi đến thay tphiên để tôi đi làm. Nội nhật hôm đó, má được đưa vào bệnh viện trở lại khi cơn đau dữ dội hơn.
      Đến chiều về, tôi vào thăm má, thoáng chút ngạc nhiên khi anh chị em tôi yên lặng quá. Bước vào phòng bệnh, tôi nghiêng mình hỏi “ Má biết ai đây không má?” Giọng của bà thật yếu “Con Phượng chớ ai”. Tôi nhoẻn miệng cười và vờ vô tư trò chuyện, nhưng má im lặng. Tôi nghĩ có lẽ má cần nghỉ ngơi. Bỗng chốc, tôi thấy mắt má nhướng lên, rồi chìm sâu, khép nhẹ. Một phản ứng tự nhiên, tôi gọi với ra ngoài “vào nhanh…nhanh lên”.
       Các con má đang đứng đó, má đã thanh thản ra đi đúng 8giờ 30 tối ngày 23 tháng 9 năm 2002. Và “con Phượng chớ ai” là lời nói cuối cùng của má.

      Tám năm trôi qua, mỗi lần đến Ngày Nhớ Ơn Mẹ, như một thói quen cố hữu, tôi lại nhìn xuống đôi bàn tay mình, rồi hướng tầm mắt xa xăm, như tìm kiếm trong cõi mênh mông kia một bóng hình…muôn đời có nhau. Má qua đời, tôi còn rất nhiều điều để nuối tiếc. Nhưng tôi không hối hận hay đau lòng, ngược lại rất hài lòng về cách ứng dụng bài học hướng dẫn con mà tôi đã học từ một vị Linh Mục và đem áp dụng với má. Yêu thương không phải chỉ bằng lời... Thương má không phải là một bổn phận, ngọt ngào tình thương cho và nhận bằng cử chỉ âu yếm vuốt ve. Tôi đã ve vuốt được đôi bàn tay má khi bà còn sống, còn biết, còn nghe được…

     “ Tay của má đẹp quá hà…!”

Kim Phượng
 9/5/2010

Thơ Tranh: Mẹ Yêu


Thơ: Lục Lạc
Thơ Tranh: Kim Oanh

Má Ơi Con Đã Mồ Côi

  
       (Kính dâng Hương hồn Má thân yêu)

Má ơi, con đã mồ côi
Còng vai gánh nặng một trời tiếc thương
Chiều nay đất Mỹ bão giông
Khi hung tin xé nát lòng con ra

Ðường từ Chương Thiện mù xa
Chín năm con mãi bôn ba xứ người
Chín năm chẳng thấy Má cười
Chỉ nghe tiếng khóc bồi hồi chờ mong

Bây giờ Má đã hư không
Bây giờ nước đã bỏ sông ra nguồn
Con về hai nhánh tay buông
Dài như thân phận lưu vong tù đày

Con về bước đắng bước cay
Dẫm chân đi giữa chông gai cuộc đời
Má ơi, con đã mồ côi
Còng vai gánh nặng một trời tiếc thương.

Phạm Hồng Ân

Chiếc Lá Lìa Cành - Thơ Yên Dạ Thảo - Hương Nam Diễn Ngâm



Mỗi độ thu về buồn khắc khoải 
Nhớ mẹ hiền lệ mãi tràn tuôn 
Biệt ly mẫu tử đoạn trường 
Lệ sầu lưu luyến hòa dòng Mê kông 

Cha qua đời, cô phòng gối chiếc 
Mẹ hẩm hiu trăm việc lo toan 
Miếng cơm, manh áo vẹn toàn 
Đôi vai trĩu nặng tảo tần nuôi con 

Thương mẹ già sớm hôm vất vả 
Bao năm trường mệt lã thân gầy 
Tóc xanh sớm điểm bạc phai 
Đêm tay gát trán, thở dài nhẹ buông … 

Lại thêm trẻ tha hương viễn xứ 
Bước vào đời bao thứ đắng cay 
Ưu phiền chồng chất năm dài 
Mẹ như chiếc lá vàng bay lìa cành 

Mùa thu mẹ an lành giấc ngủ 
Con nửa vòng hoàn vũ khóc thương 
Xa xôi cách trở dậm trường 
Trầm hương tưởng niệm lệ buồn nhớ nhung!

Yên Dạ Thảo

Trên Sông Cổ Chiên


                 (Tặng Lâm Hảo Dũng)               

Mái chèo khuấy nước trên sông lặng
Hay khuấy động ngàn mây trắng phau?
Êm êm thuyền lướt trong sương mỏng
Tưởng lướt trong trời quê thuở nào.

 Bãi sậy bờ lau phơi trắng bông
Bờ xa, lò gạch nắng nung hồng
Bóng soi bao thuở dòng năm tháng
Mờ tỏ theo con nước lớn ròng.

Ơi, dãy cồn bần nằm gối giấc
Dưới trời đầm ấm buổi thanh bình
Đợi chờ một bóng buồm mang lại
Câu chuyện thần tiên có chúng mình.

Ơi, lò rèn nép bên rìa sóng
Có thấy buồn giăng lưới tịch thôn?
Tiếng búa tháng ngày khua tịch mịch
Vọng dòn buổi sáng, nện hoàng hôn.


Thuyền ghé vườn cau, thăm bến dừa
Chuyến về ghé lại khúc quanh xưa
Trên dòng ký ức muôn hình bóng
Khỏa lớp sương mù, thắp nắng trưa.

Quán vắng trên vàm rạch cũ ơi!
Đêm đêm leo lét ánh sao trời
Ngọn đèn khí đá soi lành lạnh
Xao xác ba canh tiếng nói cười.

 Bè gỗ xa giang đầu tít tắp
Chiếc sào chống nhẹ, lướt phăng phăng
Đỏ hồng ánh lửa, đêm neo lại
Thả mộng ao nhà, cá đớp trăng.

Châu thổ, vòng tay âu yếm đón
Tôi về uống nước ngọt sông xuân
Vàm khơi dẫu gửi bao âm vọng
Tâm tưởng dần im sóng hải tần.
 
Hồ Trường An


Chợ Quê


Nhọc nhằn nặng trĩu đôi vai
Chợ quê mẹ gánh nắng mai đường về
Đầu làng mẹ rẽ chân đê
Tiếng reo con trẻ, quà quê chia phần
Đường đời chìm nổi bao lần
Nhặt trong nỗi nhớ đánh vần..." mẹ ơi!"...
Hình như ta đã đánh rơi
Đâu màu hoa cỏ một thời xưa xa
Ngỡ như còn mới hôm qua
Thoảng hương cau trắng... quê nhà thoảng hương...


Ngoc Hải

Du Tử Ngâm


    

Chúa Nhật thứ hai của tháng 5 hằng năm là ngày LỄ MẸ ( Mothers'day ) ở Mỹ. LỄ MẸ năm nay nhằm ngày Chúa Nhật 11 tháng 5 tới đây. VN ta không có ngày Lễ Mẹ chính thức, mọi người lấy ngày Lễ Vu Lan Bồn là ngày rằm tháng 7 Âm lịch làm ngày tưởng nhớ đến Mẹ Hiền. Trong thời Đệ Nhị Cộng Hòa ở Miền Nam, nhà sư Nhất Hạnh lấy ngày Rằm tháng 7 này làm ngày Bông Hồng Cài Áo. Ai còn Mẹ thì được cài một bông hồng màu ĐỎ, người nào chẳng may đã mất Mẹ rồi thì cài một bông hồng màu TRẮNG lên áo để tưởng nhớ đến Mẹ Hiền....

Nay, nhân ngày Lễ Mẹ ở xứ người, lại nhớ đến ngày Lễ Vu Lan ở xứ ta, xin chân thành gởi đến tất cả mọi người một Bông Hồng...Thơ, để tưởng nhớ đến Mẹ Hiền qua tâm tình của một Du Tử phiêu bạt phương trời : Bài thơ " DU TỬ NGÂM " của Mạnh Giao đời Đường...

DU TỬ NGÂM            遊 子 吟

Từ mẫu thủ trung tuyến    慈 母 手 中 
Du tử thân thượng y         遊 子 身 上 
Lâm hành mật mật phùng 临 行 密 密 
Ý khủng trì trì quy            意 恐 遲 遲 
Thùy ngôn thốn thảo tâm  誰 言 寸 草 
Báo đắc tam xuân huy      報 得 三 春 

Mạnh Giao                        孟 郊


    
Bài thơ có tựa là KHÚC NGÂM của NGƯỜI DU TỬ, người lãng du phiêu bạt giang hồ nhớ về Mẹ như sau:

Sợi chỉ trong tay bà mẹ hiền, khâu nên chiếc áo ở trên mình người du tử. Lúc ra đi, mẹ đã từng mũi từng mũi một khâu thật chắc, ý sợ rằng con mình mê mãi thú giang hồ mà nấn ná dần dà trễ tràng trở về quê cũ. Ai bảo rằng tất lòng của cọng cỏ non kia, có thể báo đáp được ánh nắng ấm áp của ba tháng mùa xuân.( Trong mùa đông, cỏ chết rụi cả, chỉ sống lại nhờ ánh sáng của mùa xuân mà thôi !).

Ôi, nỗi lòng thương con của bà mẹ thật tỉ mỉ, chi li, nhưng lại bao la sâu rộng vô cùng. Bà không trách con đi lâu, cũng không buộc con phải về sớm, vì bà biết tánh lãng tử của con mình. Bà chỉ âm thâm chắc chiu từng mũi kim cho thật chặc, chỉnh e khi ở xứ lạ quê người, áo của con bị sứt chỉ đường tà sẽ không có ai khâu hộ. Việc tuy nhỏ nhặt, nhưng lại hàm chứa biết bao nỗi thương yêu lo lắng của Mẹ Hiền. Tác giả đã kết bằng cách mượn nỗi lòng của một tấc cỏ nhỏ nhoi, thì làm thế nào có thể báo đáp cho được ánh nắng ấm áp của 3 tháng mùa xuân đã mang sức sống và xanh tươi đến cho vạn vật muôn loài cho được !

Khi diễn tả cô Kiều cân nhắc giữa tình và hiếu, rồi quyết định bán mình chuộc tội cho cha. Hành động bán mình là việc làm cao cả, vĩ đại, nhưng đối với công lao trời biển, sanh thành dưỡng dục của cha mẹ thì Nguyễn Du vẫn cho là chưa đủ, cho nên ông đã dùng chữ " Liều " một cách rất tài tình:

Hạt mưa xá nghĩ phận hèn
LIỀU đem TẤC CỎ quyết đền BA XUÂN!


Sự thật, bán mình chuộc cha thì cô Kiều có thể nói đã hoàn toàn trả được chữ hiếu rồi !( hết đời rồi , còn gì nữa ! ): " Bán mình là hiếu, cứu người là nhân " mà, và như Sư Tam Hợp đã nói : " Bán mình đã động hiếu tâm đến trời ". Nỗi lòng " tấc cỏ " của cô Kiều khả dĩ nói là đã đáp đền được " ánh nắng của ba xuân " rồi hay chưa ?

DIỄN NÔM:

Kim chỉ trên tay từ mẫu,
Khâu nên áo lãng du nhân.
Khi đi chắc chiu từng mũi,
Sợ ngày về lắm lần khần.
Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ,
Báo đền được nắng ba xuân ?!

LỤC BÁT:

Đường kim mũi chỉ mẹ hiền,
Khâu nên chiếc áo trên mình lãng du,
Chắc chiu từng mũi từng khâu,
Sợ e con trẻ đi lâu chửa về
Ai rằng tấc cỏ bên lề,
Báo đền được ánh nắng về ba xuân?!


Đỗ Chiêu Đức

GIỚI THIỆU TÁC GIẢ: 
MẠNH GIAO 孟郊 ( 751- 814 )

Mạnh Giao tự là Đông Dã, người đất Võ Khang. Lúc nhỏ ở ẩn trong núi Tung Sơn, tánh tình thầm lặng, làm thơ hay thiên về lý trí, lại chắt lọc từng chữ một. Hàn Dũ rất mến tài ông mà kết thành bạn vong niên. Mãi đến năm 50 tuổi ông mới đậu Tiến Sĩ ở niên hiệu Trinh Nguyên đời nhà Đường. 

Ngoài bài Du Tử Ngâm được nhiều người biết đến, Mạnh Giao còn nổi tiếng với bài Liệt Nữ Tháo. Cả hai bài đều làm theo thể Ngũ ngôn Cổ phong.( Mỗi câu năm chữ, có thể gieo cả vần Bằng lẫn vần Trắc và không hạn định số câu của một bài.). 

Xin cầu chúc tất cả mọi người đều có một ngày Lễ Mẹ tuyệt vời! 

Đỗ Chiêu Đức.
* * *
Anh Chiêu Đức thân mến,
Trước đây, tôi có có xem qua bài Cổ Phong "Du Tử Ngâm" của Mạnh giao, bài thơ này đã mang đến cho tôi rất nhiều rung động.Chính vì thế nên tôi đã cảm tác nên bài thơ sau đây:

Hình Bóng Má

Áo con sứt chỉ sờn vai
Má ngồi vá lại đêm ngày quản chi
Thương con chẳng ngại điều gì
Sớm hôm sáng tối cũng vì con thơ
Cho dù mắt Má đã mờ
Đường kim mũi chỉ là tơ cõi lòng
Đến giờ con vẫn ước mong
Được nhìn lại Má...nhưng không nữa rồi!

Quên Đi
***
Tôi xin gởi đến các bạn bài phỏng dịch của tôi qua bài Du Tử Ngâm, như là một nén nhan lòng cho người mẹ thân yêu đã khuất núi.
Thân mến 
Mailoc.

Bản dịch của MaiLộc

Đường kim chỉ trên tay hiền mẫu 
Tấm áo nầy con bận ngày đi 
Mẹ khâu thật nhặt chi li 
Sợ con mê mải có khi muộn về 
Dù cho tấc cỏ ủ ê 
Cũng không đáp nổi một trời nắng xuân

Mai Lộc
* * *
Kính các huynh Đỗ Chiêu Đức,Quên Đi cùng các bạn thơ trong "vườn thơ thẩn cho vui'.
Đến ngày lễ Mẹ (Mother 's day) Song Quang cũng mượn ý của bài tho cổ "Du Tử ngtâm" của Mạnh Giao cùng bản dịch của quý huynh và có thêm 2 câu chót cho đủ 8 câu của bài "Thất ngôn bát cú".
Đây không hẳn là bản phỏng dịch mà chỉ là niềm cảm xúc nhân ngày "Lễ Mẹ" mà thôi. Mong quý thi hữu đọc giải khuây trong lúc nhàn lãm.
Chúc quý thi huynh sức khoẻ và vui trong ngày Lễ Mẹ.
Song Quang

KHÚC NGÂM CỦA NGƯỜI LÃNG TỬ 

Đường kim mũi chỉ Mẹ hiền khâu
Chiếc áo cho con "lãng tử sầu"
Chăm chút,chắc chiu từng nét một
Nhắc chừng con trẻ chớ đi lâu
Nổi lòng tất cỏ ai hay biết ?
Nguyện trả ơn dày nặng nghĩa sâu
Đền đáp ba xuân đâu chỉ lễ
Một ngày nhớ Mẹ....đủ hay sao???

Song Quang
***
Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy. Ai nói tấc lòng cỏ mọn có thể báo đáp được ánh nắng trời ba tháng mùa xuân. Mồ côi mẹ từ lúc 9 tuổi cho đến nay đã bao vật đổi sao dời, đã là ông lão ở tuổi 80, nhưng mỗi lần nhớ đến mẹ, lòng vẫn không khỏi xót xa. Tôi xin được góp phần cùng với mọi người thân quí tôn vinh Mẹ trong ngày lễ Nhớ Ơn Mẹ 12/05/2014 năm nay ở đây. 
Cầu chúc an lành. PKT 

Dịch Xuôi : Khúc Ngâm Của Người Con Xa Nhà
PKT 05/09/2014

Nhớ ngày con lên đường gần kề, Mẹ cặm cụi ngồi may tấm áo này cho con, chắt chiu từng mũi kim đường chỉ khâu sao cho được thật lâu bền, để kịp ngày con đi, và phòng khi con chậm trễ lỡ hẹn trở về nhà thì áo vẫn còn chưa rách và còn có thể mặc được. 
Ai nói rằng tấm lòng của cỏ mọn có thể báo đáp được ánh nắng trời ba tháng mùa xuân, Mẹ ơi!

Du Tử Ngâm

Mẹ cặm cụi may áo,
Cho con kịp đi xa.
Kim chỉ khâu thật chắc,
Sợ con chậm về nhà.
Xót xa lòng cỏ mọn, 
Nắng trời xuân bao la.

Phạm Khắc Trí


Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Nhìn Lại Thời Gian

Ba lăm năm thời gian quay nhìn lại
Vắng hoe chiều về muộn gõ màu rêu
Cuộc trần gian dòng đời thân củi mục
Lòng hoa tàn mấy độ kiếp lêu bêu.

Ba lăm năm nhân gian đầy hổn loạn
Góc thiên nhai ta đứng đó riêng mình
Sông trường hận khoang buồn từ trận địa
Buộc miệng cười thế thái cõi nhân sinh.

Ba lăm năm chiếm đi đời quá nửa
Lòng mộ buồn nghe tiếc nuối xa xưa
Và từng đêm từng đêm rưng rức nhớ
Để nghe sầu đổ trút ngập hồn thơ,

Ba lăm năm nghêu ngao lời vạn đại
Rồi một ngày…bất chợt cuộc đầy vơi
Và em đến ru ta từng giấc ngủ
Thạch ngục giờ …xiêm áo lạc miên du.


Vĩnh Trinh

Bã Trầu Cay




Còn đây cái ống ngoáy trầu
Má từng ngồi ngoáy ví dầu ầu ơ
Lời ru mấy lượt con thơ
Tay run xỉa thuốc mắt mờ tóc phai

Mớm cơm trộn bã trầu cay
Mòn răng con lớn xệ vai ẵm bồng
Chát cao thuốc đắng vôi nồng
Ẵm con nằm lửa lưng còng gối lay

Đàn con khôn lớn xa bay
Giàu sang quên miếng cơm nhai mẹ nghiền
Đêm qua mẹ bỏ trầu ghiền
Bỏ bao cay đắng ưu phiền xuôi tay

Con về têm miếng trầu cay
Nuốt đắng bã trầu khóc lạy ăn năn 


Phủ Hiền

Tình Mẹ Thiêng Liêng - Sáng Tác La Tuấn Dzũng - Quốc Đại Ca



Sáng Tác: La Tuấn Dzũng
Tiếng Hát: Quốc Đại

Có Thể Em Chưa Hề Nghĩ



Có thể em không hề nhớ đến
Những trưa hè lúc hãy còn thơ
Kẽo kẹt võng đưa hoà tiếng ầu ơ
Giọng của Má ru em vào giấc ngũ.
Có đêm vần vũ
gió bấc về
Ôm con vào lòng sưởi ấm với âu lo
Hay trái gió trở trời những khi em bịnh
Mòn mỏi sớm hôm Má chẳng thiết đến mình
Chỉ mong sao con được bình yên
Là tất cả những gì Má nguyện

Có thể em chưa hề để ý
Khi em dần lớn với thời gian
Má thêm vàng võ cùng năm tháng
Em vui khoẻ trưởng thành
Má cằn cỗi mong manh
Nhưng từ tận đáy lòng
Má tràn đầy hạnh phúc
Tình Má thật mênh mông
Biết lấy gì đong đếm
Biết lấy gì so đo...

Có thể em chưa hề nghĩ
Một ngày kia Má vĩnh viễn ra đi
Em sẽ thế nào
Khi cứ vùi đầu vào chén cơm manh áo
Khi cứ mãi tất bật bôn chen
Để rồi mỗi đêm về bóng đen phủ kín
Chỉ còn em trong yên tịnh
Sẽ nghe lòng ray rức nhớ khôn ngơi
Ôn lại khoảng thời gian thuở thiếu thời
Thật sung sướng trong vầng quang của Má.

Sao không nhân lúc Má còn tại thế
Dành thật nhiều mỗi khi em có thể
 

Khoảng thời gian bên Má thường xuyên
Để Người vui trong hạnh phúc triền miên
Được như thế
Má vô cùng mãn nguyện.


Quên Đi

Thơ Tranh: Không Ngày Hiền Mẫu


Thơ: Lê Kim Hiệp
Thơ Tranh: Kim Oanh

Em Vẫn Hát


Hát từ tình mới mớm lời trăng mật
hát từ đời vừa chạm bước chân hồng
giữa khi nắng rót mùa xuân vào mắt
em cùng chim thánh thót gọi hừng đông

Hát từ thuở núi bàng hoàng nghiêng vỡ
hát từ thời sông nức nở điêu linh
giữa khi máu và mô hôi trộn lửa
giọng đam mê quá nửa vẫn còn nồng

Hát từ đêm vọng tình trên đất hứa
hát từ ngày tim xé nửa chia đau
giữa băng tuyết trộn lời sầu nước mắt
giòng thơ anh theo tiếng hát ngọt ngào

Em vẫn hát như đời còn quyến rũ
theo lời tình và vũ trụ đang quay
men ngọt đắng chảy tràn qua ngôn ngữ
nhạc xoáy vòng theo tiếng hát say, bay

Em vẫn hát như anh còn thức đợi
một bình minh rực rỡ ở quê ta
sông núi cũ bỗng chan hòa nắng mới
giọng hát em hòa triệu tiếng chim ca !

Bài thơ này anh viết tặng riêng em
con chim nhỏ vượt bay quên cánh mỏi
mượn tiếng hát ngăn hoàng hôn xuống vội
chờ trăng về gom mộng chở vào đêm !


Cao Nguyên

Khúc Tơ Sầu


Bâng khuâng ta ngủ trời Âu
Nước non tách bến dạ sầu bấy nhiêu
Nguyệt buồn thơ thẩn tiêu điều
Lá vàng rụng tất đìu hiu mấy mùa

Thu sang gió cuốn mây đùa
Một thời áo trắng gió lùa ngẩn ngơ
Người đi ta nhớ ta mơ
Người về gom hết cung tơ hương vàng

Vầng trăng trở giấc miên man
Tim côi thổn thức đêm tàn canh thưa
Tơ sầu liễu rũ đợi mưa
Buồn da diết lắm... năm xưa đâu còn

Lục Lạc

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

Tranh Vẽ : Mơ - Họa Sĩ Tín Đức





Họa Sĩ Tín Đức - Vĩnh Long

Sonnet D‘avers " Tình Tuyệt Vọng " - Félix Arvers & Khái Hưng

Sơ Lược Tiểu Sử Félix Arvers:

      Không có nhiều tư liệu về cuộc đời và sự nghiệp của Félix Arvers (1806-1850) Sách văn học sử Pháp (Collection littéraire LAGARDE & MICHARD , XIXe siècle) không hề nhắc đến Ông. Từ điển Hachette giới thiệu rất nhiều nhà văn, nhà thơ thuộc nhiều thời đại cũng không ghi tên Ông. Larousse thì chỉ nói vắn tắt: “ Thi sĩ Pháp, nổi tiếng với bài Sonnet bắt đầu bằng câu: Mon âme a son secret, ma vie a son mystère”. Một tư liệu khác có vẻ cụ thể hơn cũng chỉ ghi vẻn vẹn đôi dòng ngắn ngủi:
      “Félix Arvers là tác giả nhiều vở kịch khá thành công. Tác phẩm của Ông đã bị lãng quên, ngoại trừ tập thơ Mes heures perdues (Những giờ khắc hoài phí).”
      (Félix Arvers fut l’auteur d’un grand nombre de pièces de théâtre qui connurent un grand succès. Son œuvre fut oubliée à l’exception de son recueil de poèmes “ Mes heures perdues.”)

SONNET D ‘ARVERS

Mon âme a son secret, ma vie a son mystère
Un amour éternel en un moment conçu :
Le mal est sans espoir, aussi j’ai dû le taire,
Et celle qui l’a fait n’en a jamais rien su.

Hélas ! j’aurais passé près d’elle inaperçu,
Toujours à ses côtés, et pourtant solitaire,
Et j’aurais jusqu’au bout fait mon temps sur la terre,
N’osant rien demander et n’ayant rien reçu.

Pour elle, quoique Dieu l’ait faite douce et tendre
Elle ira son chemin, distraite, et sans entendre
Ce murmure d’amour élevé sur ses pas;

À l’austère devoir, pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout remplis d’elle :
“ Quelle est donc cette femme ?” et ne comprendra pas.

Félix Arvers

* * *

Sơ Lược Tiểu Sử Khái Hưng:

      Khái Hưng tên thật là Trần Khánh Giư. Bút danh Khái Hưng của ông được ghép từ các chữ cái của tên Khánh Giư.
- Ông sinh năm 1896, một số tài liệu ghi ông sinh năm 1897
  Xuất thân trong một gia đình quan lại ở xã Cổ Am, huyện Vĩnh Bảo, Hải Dương, nay thuộc Hải Phòng. 
  Thân phụ ông giữ chức Tuần phủ. Cha vợ ông là Lê Văn Đinh cũng giữ chức Tổng đốc Bắc Ninh. Em ruột ông là nhà văn Trần Tiêu.
- Khái Hưng mất năm 1947. 
 Theo ông Nguyễn Tường Triệu, con nuôi Khái Hưng, tiết lộ Khái Hưng mất tích sau Tết Ðinh Hợi 22/1/1947

      Khái Hưng hẳn không phải là nhà thơ, lại càng không phải là người dịch thơ nhưng bỗng dưng với bản dịch tài tình bài thơ của Arvers, Ông lại được biết đến ở một lĩnh vực khác với sự nghiệp tiểu thuyết của mình.

Bản dịch của Khái Hưng:

Tình tuyệt vọng

Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thâu
Tình tuyệt vọng, nỗi thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu không hay.
Hỡi ôi !người đó ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân ?
Dẫu ta đi trọn đường trần
Chuyện riêng dễ dám một lần hé môi
Người dù ngọc nói, hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen
Đường đời lặng lẽ bước tiên
Nào ngờ chân đạp lên trên khối tình
Một niềm tiết liệt đoan trinh
Xem thơ nào biết có mình ở trong
Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng,
Người đâu tả ở mấy dòng thơ đây ?!


Khái Hưng
(Kim Oanh sưu tầm)

Hỏi Thăm Đất Trời


Núi rừng một buổi mù tăm
Sư về thắp nến hỏi thăm đất trời
Xạc xào từng tiếng lá rơi
Từng cơn gió lộng, từng hơi thở dài
Cầm tay hỏi tấm hình hài
Cuộc sinh tử đó an bày ra sao.

Ven sông sóng vẫn dạt dào
Chung thân rồi sẽ trôi vào trùng dương
Hòa tan về tận ngàn phương
Một phương hoa tạng nhã hương nhiệm mầu
Trông ra vô lượng tinh cầu
Thả trôi y bát, chống sào qua sông.

Lý Thừa Nghiệp

Nỗi Nhớ Không Phai & Bên Dòng Sông Kỷ Niệm - Hương Nam Diễn Ngâm



Thơ: Yên Dạ Thảo & Anh Tú
Diễn Ngâm: Hương Nam

Nợ Tình



Hai khung trời chia lối rẽ tìm nhau
Đêm trăn trở con tim rung nhịp nhớ
Mảnh trăng buồn rã tan bao mảnh vỡ
Ân tình này xin  nợ đến ngàn sau
Em đang rất nhớ anh.... 

Nếu thực ngàn sau mà tình vẫn nợ
sao không thử dùm, trả dứt hôm nay
kéo thời gian, lời tăng lên nhiều lắm
mà tính anh thì vốn rất tham lam.
hay ta thử để lên cân ngã giá
xem ân tình ai nặng ký hơn ai


Anh nhớ gấp hai lần như thế


Anh ạ
Đem ngả giá ân tình ai tính được
Khi con tim rung nhịp đập yêu thương
Ngày hôm nay mình trao nhau hẹn ước
Sao ngại ngùng chưa trọn vẹn đêm thâu
Em chưa thể trong vòng tay âu yếm
Và nụ hôn chưa kịp ngọt đầu môi
Lúc trở về với bóng mình đơn độc
Em trách mình rồi tiếc nuối bâng khuâng
Em vẫn biết còn nợ anh nhiều lắm
Nên nhủ lòng...anh hãy cứ tham lam
Trong kiếp này và ở những ngàn sau
Em nguyện trả đâu tính gì hơn thiệt....

Trần Thị Dã Quỳ

Mẹo Vặt Vệ Sinh Trong Nhà

Đơn giản hóa công việc vệ sinh nhà cửa với 15 bí quyết tuyệt vời sau đây.

Mặc dù vệ sinh nhà cửa không phải là công việc yêu thích của nhiều người nhưng phần kết quả luôn khiến chúng ta thực sự hài lòng và vui vẻ. Nếu bạn thực sự muốn ngôi nhà của mình sạch bóng, lấp lánh và thơm tho thì bạn phải đầu tư công sức làm sạch nó một cách triệt để.
Để đơn giản hóa công việc vệ sinh nhà cửa giúp bạn, chúng tôi khuyên bạn nên áp dụng các bí quyết tuyệt vời sau đây:

1. Làm sạch tủ bếp bằng gỗ

Tủ bếp tích lũy rất nhiều loại chất bẩn khác nhau, lâu ngày sẽ khiến bề ngoài của nó trở nên xấu xí. Bạn có thể khắc phục vấn đề này bằng hỗn hợp tẩy rửa tự chế tại nhà. Pha trộn 1 phần dầu thực vật với 2 phần bột baking soda, bôi hỗn hợp lên vết bẩn, dùng một miếng bọt biển/bàn chải/miếng vải để lau chùi.



2. Làm sạch đồ chơi trẻ em

Đồ chơi trẻ em, đặc biệt là những miếng nhỏ thường bám rất nhiều bụi bẩn. Nếu làm sạch từng cái một thì sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức của bạn. Vì vậy, hãy chọn giải pháp đơn giản và hiệu quả hơn là bỏ tất cả chúng vào một chiếc túi giặt, rồi giặt bằng máy như bình thường. Sau đó, chỉ cần đổ chúng ra một chiếc giỏ, để khô.

3. Làm sạch bàn là với muối biển
Việc làm sạch bàn là rất đơn giản nếu bạn biết đến mẹo nhỏ sau. Đầu tiên, rải muối biển lên một miếng vải, bật bàn là ở mức nhiệt cao nhất (nhớ tắt chế độ phun hơi nếu có) và sau đó là lên lớp muối. Các vết bẩn gặp muối sẽ tự động biến mất và trả lại bề mặt sạch sẽ và sáng bóng cho chiếc bàn là của bạn.


4. Tẩy trắng ruột gối bị ố vàng
Thật khó chịu khi phải nhìn thấy và sử dụng những chiếc ruột gối ngả màu ố vàng. Nhưng tin tốt là bạn hoàn toàn có thể khắc phục nó. Chỉ cần giặt gối với đầy đủ các thành phần theo công thức sau đây: 1 cốc bột giặt, 1 cốc nước tẩy, 1/2 cốc bột hàn the và nước thật nóng.


5. Đánh bóng đồ gỗ bị trầy xước
Nếu bạn có một chiếc bàn gỗ (hoặc bất kỳ đồ dùng bằng gỗ nào) bị trầy xước và xấu xí, đừng vội thay cái mới mà hãy thử đánh bóng lại với một chút giấm và dầu ô liu xem sao. Trộn lẫn 1/2 chén giấm ăn với 1/2 chén dầu ô liu, nhúng một miếng vải vào dung dịch và chà xát lên mặt gỗ. Các vết trầy xước sẽ hoàn toàn biến mất và trả lại vẻ bóng đẹp như mới.


6. Loại bỏ vết nhiệt trên đồ nội thất
Nếu bạn vô tình tạo ra vết nhiệt màu trắng trên đồ nội, để loại bỏ chúng, bạn sẽ cần phải sử dụng nhiều nhiệt và độ ẩm hơn. Làm ẩm 3 - 5 chiếc khăn rồi đặt lên các vết bẩn. Bật bàn là ở mức nhiệt nóng nhất, ủi lên lớp khăn trong khoảng 15 giây.


7. Làm sạch ghế sofa bọc vải
Để làm sạch ghế sofa bọc vải, đặc biệt là vải nhung, vải da lộn, vải lông tuyết, bạn cần đến một miếng bọt biển màu trắng (loại không phai màu) và cồn. Đổ cồn vào trong bình xịt và xịt đều lên bề mặt vải cần làm sạch. Sau đó, dùng bọt biển chà sạch. Để khô tự nhiên.


8. Làm sạch vòi nước phòng tắm
Thay vì sử dụng các sản phẩm làm sạch có hoặc không độc hại, hãy thử một cách tiếp cận tự nhiên hơn. Ví dụ, bạn có thể làm sạch vòi nước trong phòng tắm với chanh tươi. Cắt đôi quả chanh tươi và chà xát trực tiếp lên vòi nước cho đến khi vết bẩn tan hết và đạt độ bóng mong muốn.


9. Làm sạch bầu sen của vòi tắm
Để làm sạch bầu sen của vòi tắm bạn chỉ cần chuẩn bị giấm trắng và một chiếc túi ni-lông. Đổ giấm vào túi và buộc nó quanh phần bầu sen, ngâm trong 1 giờ đồng hồ. Sau đó, rửa sạch với nước.


10. Làm sạch kiềng bếp nấu
Hầu hết các gia đình đều bỏ qua việc vệ sinh bếp nấu, nhất là những chiếc kiềng và vỉ vì chúng dính quá nhiều dầu mỡ, thức ăn. Không một ai muốn động tay vào những thứ bẩn thỉu đến như vậy. Tuy nhiên, bạn có thể vệ sinh chúng dễ dàng và nhanh chóng với sự trợ giúp của dung dịch amoniac.
Đổ 1/4 chén amoniac vào một chiếc túi ni-lông, cho kiềng bếp bẩn vào trong túi, buộc kín lại và để qua đêm. Sáng hôm sau, dùng một miếng bọt biển hoặc giẻ cọ sạch, rửa lại với nước và để ráo. Chắc chắn bạn sẽ phải bất ngờ vì không còn lại một chút dấu vết dầu mỡ nào.


11. Làm sạch thớt gỗ
Thớt gỗ lưu lại vô số vết bẩn và mùi thức ăn, do đó, bạn cần làm sạch chúng một cách triệt để. Hãy chuẩn bị: 2 thìa giấm ăn, 1 chén nước sạch, 1/2 quả chanh tươi, một ít muối biển và một chiếc khăn sạch. Đầu tiên, lau thớt bằng dung dịch giấm ăn pha với nước. Tiếp theo, nhúng nửa quả chanh vào muối biển và chà xát khắp bề mặt thớt. Cuối cùng, rửa sạch lại với nước.


12. Làm sạch vết bút lông dầu trên đồ nội thất
Nếu đứa con nhỏ của bạn vô tình vẽ bút lông dầu lên đồ nội thất hoặc sàn nhà thì cũng đừng quá lo lắng vì bạn hoàn toàn có thể làm sạch chúng. Đầu tiên, bôi một ít kem đánh răng vào vết bút lông dầu rồi dùng vải ẩm để lau sạch.


13. Làm sạch thảm lông

Một số vết bẩn có khả năng bám cứng lấy tấm thảm của bạn, làm chúng trở nên xấu xí vô cùng. Không quan trọng sản phẩm nước vệ sinh bạn đang sử dụng là gì nhưng có một giải pháp khắc phục tuyệt vời cho trường hợp này. Phun dung dịch vệ sinh trực tiếp lên vết bẩn, phủ một miếng vải hoặc khăn lên trên và dùng bàn là đã nóng là cho đến khi vết bẩn bay đi hoàn toàn.



14. Đánh bóng đồ bạc
Muối và bột baking soda là hai nguyên liệu bình dân thường được sử dụng trong các sản phẩm làm sạch tại nhà. Nhưng tại sao không kết hợp chúng với nhau? Nếu bạn làm điều này, bạn sẽ có một hỗn hợp tuyệt vời để đánh bóng đồ dùng bằng bạc trong nhà. Pha trộn muối và bột baking soda theo tỉ lệ 1/1.



15. Làm sạch miếng bọt biển rửa bát

Miếng bọt biển rửa bát ẩn chứa vô số vi trùng bên trong và việc làm sạch chúng là rất cần thiết. Bởi vì, làm sao đồ dùng nhà bếp của chúng ta có thể sạch sẽ khi được rửa bằng một miếng rửa bát bẩn thỉu. Để làm sạch, bạn chỉ cần bỏ chúng vào lò vi sóng và quay trong 5 phút. Mọi loại vi trùng đều bị "giết chết".



Lê Quan Vinh - Sưu tầm