Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Thông Reo (Tùng Thanh Bạch Cư Dị)

      Thầy Ứng dịch thơ với Nhà thơ Quên Đi vừa góp vui, vừa cám ơn lần nữa khối Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp ngày 8-12-2013 vừa qua. Chúc thành đạt và hạnh phúc năm
MÃ ĐÁO THÀNH CÔNG.



Đôi Tùng hiên trước chơi trăng
Chừ ta một bóng thì thầm với thơ

Tây nam đợt gió vu vơ
Xuyên cành lách lá mơ hồ lao xao 

Nửa đêm trăng sáng ôi chao
Cung đàn thu lạnh khéo trao nốt thần
Núi Hàn ( ?) mưa giọt xa xăm
Xua tan u ẩn âm thầm bấy lâu
Giải thêm phiền muộn không đâu
Suốt đêm thanh thản mây sầu tuyệt nhiên
Đường Nam xe, ngựa liền liền
Xóm Tây ca nhạc triền miên từng ngày
Chừ đây tịch tĩnh hiên này
Xôn xao ai biết quấy rầy đôi tai ...


Bình Tam Lê


Dịch Thơ: Thông Reo

Em xin được tiếp bước cùng Thầy Mailoc.



Dịch Thơ : Thông Reo
 
Mình ta ngắm trăng huyền
Hai thông cạnh mái hiên
Gió từ tây nam đến
Lặng lẽ xuyên lá cành
Rì rào tấu khúc thanh
Nửa đêm cùng trăng sáng
Tựa mưa núi vọng sang
Như đàn thu tơ lạnh
Nghe qua buồn tan biến
Càng nghe hết muộn phiền
Cả đêm không yên giấc
Vẫn thư thái tâm hồn
Đường nam xe dập dồn
Xóm tây rộn tiếng ca
Ai biết kẻ bên thềm
Nghe hết lòng vẫn êm.

Quên Đi

松 聲 Tùng Thanh - Bạch Cư Dị

   Mailoc đọc bài thơ nầy của Bạch Cư Dị thấy hay quá, vừa phỏng dịch xong , chuyển đến các bạn để một phút giải khuây cuối tuần.

         
                   Tùng Thanh

    Nguyệt hảo hảo độc toạ
    Song tùng tại tiền hiên
西
    Tây nam vi phong lai
    Tiềm nhập chi diệp gian
   
Tiêu liêu phát vi thanh
    Bán dạ minh nguyệt tiền
   
Hàn sơn táp táp vũ
   Thu cầm lãnh lãnh huyền
   
Nhất văn địch viêm thử
   
Tái thính phá hôn phiền
   Cánh tịch toại bất mị
  
Tâm thể câu tiêu nhiên
   
Nam mạch xa mã động
西 繁   
Tây lân ca xuy phồn
    Thùy tri tư thiềm hạ
滿 喧    Mãn nhĩ bất vi huyền
 
                   Bạch Cư Dị
 

Dịch nghĩa :
 
Tiếng Thông Reo

Trăng đẹp ngồi một mình càng thích
Hai cây thông đứng trước hiên
Gió tây nam hây hẩy thổi tới
Lặng lẽ lùa vào đám lá cành
Vi vút reo thành tiếng
Nửa đêm dưới vầng trăng thanh
Như mưa rào rào trên núi lạnh
Cung đàn thu réo rắt trên dây
Mới nghe tiêu tan hết nồng nực
Nghe lần nửa tan hết nỗi muộn phiền
Suốt buổi tối không ngủ
Tâm hồn và thân thể lâng lâng
Đường nam xe cộ rầm rập
Xóm tây đàn hát rộn ràng
Ai biết đâu dưới mái hiên này
Tiếng động đầy bên tai mà không cho là ồn 

Dịch thơ:
 
               Tiếng Thông Reo
      (1)
Dưới trăng thanh một mình cao hứng 
Hai cây tùng lặng đứng ngoài hiên 
Tây nam gió thổi triền miên
Vi vu êm ái lùa xuyên lá cành 
Reo trong lá âm thanh trong vắt
Nữa đêm về vằng-vặt trăng cao 
Như mưa núi lạnh rào rào 
Đàn thu réo-rắt , dạt dào trời không 
Mới nghe qua nực nồng tan hết,
Nghe thêm rồi vơi bớt ưu phiền 
Suốt đêm không ngủ lòng yên 
Tâm hồn thân xác một niềm lâng lâng 
Xe đường nam rộn ràng khắp chốn  
Đàn xóm tây vui nhộn đêm ngày
Ai hay dưới mái hiên nầy 
Đầy tai huyên náo chẳng gây bực mình 
 
                    (2)
Trăng đẹp ngắm mình ta 
Hai thông trước cửa nhà 
Tây nam cơn gió thổi 
Cành lá gió lùa   qua 
Vi-vu tiếng lá reo 
Vằng vặt ánh trăng treo 
Rầm-rập như mưa núi
Đàn thu bỗng dạt dào 
Nghe qua nồng nực tan 
Nghe lại sầu vơi dần 
Không ngủ , lòng thanh thản 
Xác hồn nghe lâng lâng 
Đường nam xe rộn ràng 
Trong xóm đàn ca vang  
Ai biết ngoài hiên vắng
Ồn ào chẳng xốn xang  

 Mailoc phỏng dịch
12-14-12

Thơ Tranh: Chiều Qua Mỹ Thuận



Thơ & Thơ Tranh: Hoài Tử

Trở Về Chốn Xưa:Long Xuyên Quê Anh



Khi con đường bụi phủ dấu chân quen
Dấu rêu phong bám đầy xưa góc phố
Ta trở về nghe hồn mình loang lổ
Vết khắc đời ngang dọc ở trong tim 

Nhìn nước chảy dưới nắng chiều tim tím
Bến sông xưa bao bên lỡ bên bồi
Bao cuộc tình theo dòng nước trôi xuôi
Bao xum hợp bao khóc cười tan vỡ 

Khi ta về chợt thấy mình bỡ ngỡ
Lạ lẫm đời và lạ cả trong ta
Bước cô đơn dẫm giòn trên xác lá
Tiếng vỡ buồn như nát vụn hồn ta 

Đã bao năm lạc nẽo dời muôn ngã
Theo dòng đời đưa đẩy tít mù xa
Nay trở lại chừng như xa lạ quá
Buồn đâu dâng phút chốc chợt vỡ òa!

Về mà chi, khi không còn gì cả!
Chút hương tàn xưa cũ cũng xa bay
Những ân tình tan loãng tựa vầng mây
Buồn tím ngắt bước chân ngày trở lại 

Mai ta đi sẽ không bao giờ quay lại
Dấu chân đời... kỷ niệm một lần xa
Mai ta đi sẽ chôn vùi tất cả
Rằng nơi nầy... ta chưa có một lần qua 

Vĩnh Trinh

Một Chiều Mùa Đông




       (Về Thomastown Melb. Australia)

 Anh đang đi bên dòng sông chiều Đông
Cơn rét nhẹ làm dật dờ dòng nước
Anh chợt nhớ em – người em thuở trước
Chung mái trường – chung lối nhỏ đi về.

Bao năm qua em xa cách làng quê
Chiều cuối năm chắc em nhiều bận rộn
Nơi em ở chắc Hạ vừa mới chớm
Hết tuyết ngoài trời – nắng sớm chưa em?

Em có thường thơ thẩn giữa trời đêm
Em có nhớ những êm đềm ngày cũ
Chắc em giận để rồi đi biệt xứ
Đâu còn thời gian tư lự trong lòng.

Tuổi chúng mình xung khắc thật mênh mông
Xa nhau mới thấy tâm đồng thương nhớ
Những lần nắm tay cùng chung nhịp thở
Để bây giờ bỡ ngỡ gọi tên nhau.

Chiều mùa Đông không lạnh mà nghe đau
Buồn mặt trời hà tiện chi giọt nắng
Thương cánh chim chập chờn miền cay đắng
Lỡ lạc bạn đời - mõi cánh cô đơn!

Dương hồng Thủy
(25/12/2013)

Hai Đề Thơ Về Hoạ Hạn Vận



Trước đây, trong lúc đi tìm thí dụ cho bài viết về Hoạ Thơ Hạn Vận, Tôi tìm thấy bài viết của Hoàng Thứ Lang trong http://dongsuoimo.com với hai đề bài : Một đề của Phan Kế Bính. Đề còn lại của Thi sĩ Đào Sĩ Nhã.
Xin giới thiệu ra đây cùng với hai bài Hoạ của Quên Đi để chúng ta trao đổi .

Đề 1:
 Đề cuộc thi thơ do học giả Phan Kế Bính tổ chức như sau: 

a. Ðầu đề (nội dung) là:


Trống treo ai dám đánh thùng
Bậu không ai dám dở mùng chun vô


b. Năm vần hạn định theo thứ tự là: xô - cô - vô - ô - rô.
 

Bài thơ sát với đầu đề (a), hạ đúng 5 vần hạn định (b). 
Một điều thật thú vị khi người giành được giải nhất lại là một Nhà Sư .

Bài Hoạ như sau:

Nào phải là ai dám giục
Thuận tình trước hết tự nơi
Có cho mới dám trao dùi đánh
Không hẹn nào ai đẩy cửa
Mảng sướng kể gì thân lễ nghĩa
Ham vui quên hết chuyện dâm ô
Thói hư thuần thước xưa còn lạc
Đừng học làm chi gióng nhảy
 

                    *
                 *      * 

             Xuân Tình

Trống tự cõi lòng  giục giã
Đêm trường canh vắng một mình
Sóng tình vẩy gọi nên tìm đến
Dùi trống trao mời mới dám
Thần Nữ thước tha khoe dáng ngọc
Ngưu Lang hớn hở vượt cầu ô
Âm dương kết hợp ngàn năm vẫn
Chẳng phải theo đòi thứ mặt

                                   Quên Đi


Đề 2:
Mùa Hè năm 1926, trong dịp thi sĩ Đão Sĩ Nhã đến thăm gia đình họ Phan ở Hưng Yên. Ông khách Đào Sĩ Nhã thách lão thi sĩ Phan Mạnh Danh làm một bài thơ Nôm Đường luật với các điều kiện sau:
- Đầu đề: Xuân Khuê
- Hạn 5 vần: chờ - hờ - thưa - tơ - thơ
- Phải dùng 19 chữ: một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, trăm, ngàn, vạn, đôi, cặp, nửa, trượng, thước, tấc.
Sau đây là bài thơ Nôm hoạ hạn vận của lão thi sĩ Phan Mạnh Danh:

            Xuân Khuê

Một mong hai đợi bốn ba chờ
Mười hẹn đêm trăng tám hững hờ
Nửa gối năm canh gà gáy giục
Tấc mây sáu cánh nhạn tin thưa
Trăm lần cặp mắt đôi hàng lệ
Chín khúc bên lòng vạn mối
Ngàn trượng thành sầu đo thước khó
Biếng đem bảy vẻ dệt nên thơ

                                   Phạm Mạnh Danh   
                    *
                *      *

          
Xuân Khuê 
Bảy thương tám đợi chín mười chờ
Hai kẻ yêu nhau nửa hững hờ
Sáu khắc một thân cô quạnh mãi
Năm canh đôi bóng cặp kề thưa
Ba thu buồn dệt dầy trăm mộng 
Bốn tiết sầu đan rối vạn
Thước tấc nào đo tình mấy trượng
Đem ngàn đau đớn gởi vào thơ.
                                 Quên Đi    

Huỳnh Hữu Đức


Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Đêm Nhớ Mẹ

      Giấc ngủ của Mẹ đã qua nửa đời con ... đêm nay ngồi đây con lại nhớ về người . Tháng ngày trôi qua cuộc đời Mẹ nhiều sóng dữ nhưng vẫn bảo bọc cho con , luôn giữ gìn con ở chốn bình yên .....
       Đêm nay Giáng Sinh về, những tiếng cầu kinh, tiếng vui đùa trẻ thơ khiến lòng con đau đớn. Con nghĩ về Mẹ, xác thân lạnh lẽo dưới ba tấc đất và giấc ngủ thiên thu ... giọt lệ rơi rơi , nỗi buồn quanh lối ... lòng con chứa đầy những lời ước nguyện rằng Mẹ sẽ mãi mãi bình yên trong cõi thiên thai ....



Đêm nay mùa đông soi qua cửa
Hơi lạnh về thấm cả không gian
Buồn rơi rơi theo nỗi nhớ Mẹ
Tháng năm dài lặng lẽ cô đơn

Ngày xưa khi Mẹ còn trên đời
Tuổi ấu thơ cuộc sống thật vui
Con vẫn nhớ mỗi lần đông tới
Bên cửa Mẹ đan từng mũi kim

Đêm nay ngồi đây cầm chiếc áo
Hơi ấm trong lòng đã thật nhiều
Hơi ấm ru hồn yên giấc ngủ
Tình Mẹ thương con biết bao nhiêu

Đêm nay vẳng nghe lời ru Mẹ
Giọng hát đưa con qua thời gian
Cõi buồn vơi đi niềm đau cũ
Ngủ cho quên những ngày chiến tranh

Nguyễn Chí Hiệp
22.12.2013

   

Thơ Tranh: Nguyện Cầu



Thơ & Thơ Tranh: Kim Quang


Lục Bát Tình - Hai




I.
Ðêm ta ngậm bóng trăng người
Buồn le lói cháy một đời hư hao
Bây giờ một nửa trăng đau
Bên kia một nửa chia sầu tối tăm
Ðêm hun hút chỗ ta nằm
Người đi vỡ nát cõi rằm, trăng xưa.
II.

Ta trôi trên ngọn sóng thưa
Hào quang là giọt trăng vừa rơi quanh
Ðêm Cali nhớ Sài Thành
Rượu Sài Thành nhớ bài hành phương xa
Hành phương xa nhớ trăng tà
Ôi, thân viễn xứ còn ta nhớ người
Xin nhau một chút môi cười
Ðể đưa vui giữa cuộc đời lao đao.

Phạm Hồng Ân

Như Đã Dấu Yêu

    

        Mùa đông Montreal, Ngày ...Tháng....Năm 2013

      Mùa đông Montreal thật lạnh và có tuyết rơi phủ trắng xóa đường. Có hôm đến 28, 30 độ âm, con người như hóa đá. Những mảng tuyết thật mỏng như bụi rơi lất phất, hạt rất là nhỏ và bay như phấn, trông đẹp vô cùng. Mùa đông ở đây kéo dài có khi đến 5 hoặc 6 tháng. Từ đầu tháng 11 và mãi đến tháng 4 thì mới thấy thời tiết ấm lại. Con người ở đây trùm kín cả và ai ai cũng đi thật vội vã. May phước có những xe ủi tuyết đã dọn sạch đường cho xe cộ và người đi tới lui, lưu thông được. Tiệm tùng quán xá lúc nào cũng lai rai có người mua. Nhất là các siêu thị thì càng đông người hơn. Nhu cầu con người cần nhiều thứ quá, lớp nào quần áo, giày dép, thức ăn, máy móc xe cộ, thuốc men, nữ trang, mỹ phẩm, rượu, thuốc lá...v..v...và cứ như vậy mà không lúc nào ngừng.
      Tôi đã quen mùa đông ở đây từ lúc nào không hay, dường như đã từ lâu lắm rồi. Mà cứ mỗi năm vào mùa đông là tôi trùm kín cả người khi ra đường. Giày gai để không thôi sợ té, khăn choàng, manteau trùm dài, nón, găng tay và lúc nào trong túi cũng chuẩn bị sẵn khăn giấy. Ở đây thời tiết bất thường lắm, có khi nhiệt độ rút xuống còn có 0 độ. Lúc đó trời mát và sự lưu thông cũng dể dàng hơn.
      Thứ bảy yên tỉnh và hòa bình khắp nhà tôi. Anh coi phim, D. chơi và học trong phòng, còn tôi làm thức ăn rảnh rang thì tôi coi phim thật thoải mái. Hôm qua, con tôi đã thi toán xong, nó nói điểm sẽ cao lắm, tôi hi vọng như vậy. Cái thằng không học thì thôi mà cố học là có kết quả rất tốt, good boy. Phải vậy chứ con trai.

       Hôm nay anh chở tôi đến Kim Phát tìm mua bột bánh cuốn. Hay quá! Đã có và cách làm dễ dàng mà lại rẻ nửa. Ngày mai tôi sẽ đổ bánh cuốn, còn chiều nay tôi sẽ làm canh chua cá kho tộ. Sau đó tôi cùng anh đi uống cà phê trong quán “ Java U “.  Anh kể cho tôi nghe thời vượt biên và thời anh bị  CS cầm tù. Rồi anh kể chuyện sông quê, vườn tượt, đồng ruộng mênh mông bát ngát ở quê anh. Tôi ngồi chỉ hỏi và nghe thôi. Vậy mà anh nói tôi còn đẹp lắm, đủ để hấp dẫn anh thời bấy giờ. Tôi vội nói: “ Mình hoàng hôn hết rồi anh ơi! “ Vậy mà chúng tôi cùng cười ngoặt nghẽo......

       Tôi uống cà phê noisette (hạt dẻ), mùi vị thật là thơm.Chính D, con tôi đã chỉ cho tôi uống cà phê nầy, còn nó nói cà phê Van Houte cũng thơm ngon không thua gì. Thỉnh thoảng D có đi uống nước với chúng tôi. Nó biết uống đủ thứ loại nước thơm ngon và bổ dưỡng: Green Tea, Matcha Tea, Chai Tea, Buble Tea......Nó biết thưởng thức và ăn uống ngon đáo để. Ngần tuổi nầy mà tôi chỉ biết uống Café Francaise, Maison mà thôi. Thật tuổi trẻ bây giờ biết hưởng thụ và khôn ngoan quá .

       Chiều nay D phone đến Distributel vụ cable Internet. Nó nói chuyện với người ta hay quá, nó nói tiếng Anh và tiếng Pháp trôi chảy và thật đúng giọng. Người ta phone tới cho nó nhiều lần. Nó vừa trả lời, vừa sửa dây, theo dõi máy. Đến tối thì đã được tốt. Tôi thật thú vị vì chứng kiến con tôi lớn từ ngày, cũng có lúc mệt và nhức cả cái đầu nhưng nó là thằng ngoan ngoãn hiền hậu. Ở tuổi trưởng thành mà nó không hút sách, rượu chè trai gái, không trộm cắp, bài bạc và không tụ nhóm ở ngoài đường. Còn các bạn nó cũng như nó, không có những tính xấu nên lúc chúng nó tới chơi, tôi luôn hoan nghênh và tôi tự nói với tôi: Nó đã để cho chúng tôi yên tĩnh  thì tôi còn muốn gì hơn nữa.

       Hôm nay tôi thay drap và áo gối thật sạch sẽ. Chúng tôi đã dọn lại phòng và đổi hướng nằm. Phòng bây giờ đã sạch và gọn gàng ngăn nắp. Ông chủ nhà đã để sưởi thật ấm. Chúng tôi được ấm áp và có nước nóng đầy đủ, trả một tháng tám trăm bạc thật xứng đáng.
       Thấm thoát mà đã đến giữa tháng rồi, ngày qua ngày nhanh thật. Tôi cứ hay nhớ về quá khứ và lo lắng cho tương lai. Còn anh thì mơ mộng về Việt Nam để được ăn hàng. Tôi nói với anh thèm gì thì cứ ăn ở đây, mơ mộng chi mà về Việt Nam để ăn hàng rong chứ!
       Mỗi cuối tuần chúng tôi hưởng trọn cái không gian hạnh phúc nầy. Chúng tôi có cái nầy mà không có cái khác. Trong khi người ta có cái khác mà không có cái nầy. Đời là vậy!

     Buổi chiều và tối thứ bảy chúng tôi thật là hạnh phúc. Buổi tối trôi dần qua êm đềm và bình yên. Tôi thèm cái không gian nầy và tôi có  nó luôn. Chúng tôi chơi máy, nói chuyện, nghỉ ngơi, ăn uống. Còn tôi Tôi và anh thì chụm đầu vào nhau mà có chuyện nói hoài, đã hai mươi hai năm nay rồi còn gì. Chúng tôi sống thật tốt đẹp và tình yêu của chúng tôi vô tận....vô tận....
     Thôi tôi dừng viết ở đây, tôi luôn chúc nhựt ký ngủ ngon, nhiều mộng đẹp, hạnh phúc và an vui.   Hẹn gặp lại ngày mai nhé.
 
Lục Lạc